◆
Cuộc điện thoại đó gọi đến với tôi một tuần sau khi chuyến phiêu lưu đầu tiên của chúng tôi kết thúc.
『Xin chào, tôi là Kirishima, phụ trách đối ngoại của Chi nhánh 336 Hiệp hội Mạo hiểm giả. Xin lỗi đã làm phiền, ngài có phải là Shimizu Kyoichiro-sama không ạ?』
Người phụ nữ tự xưng là Kirishima nói rằng có một “vị khách” đang đợi chúng tôi tại Dungeon “Thường Ám”.
Với giọng điệu vô cùng lịch sự, cô ấy yêu cầu tôi “nếu rảnh thì đến ngay với đầy đủ trang bị”. Thay vì vội vã chạy đến Dungeon “Thường Ám” như một kẻ ngốc, tôi trả lời cô Kirishima rằng tôi có lịch trình riêng và sẽ đến ngay khi hoàn thành, để vị “khách” đó phải chờ đợi.
...Không, tôi cũng cảm thấy có lỗi lắm chứ. Tôi đã tự lẩm bẩm trong lòng rằng để khách chờ đợi chỉ vì lý do cá nhân thì chẳng khác nào một ông lớn, một tay to cả.
Nhưng bạn hãy thử nghĩ mà xem. Tôi là học sinh, và lúc đó là 2 giờ 30 phút chiều ngày thường.
Nghĩa là, tôi đang say sưa học bài đấy.
Mặc dù vậy, trường Trung học Đệ Nhị Ouka mà tôi đang học lại rất dễ dãi trong việc hoạt động mạo hiểm giả. Vì thế, nếu tôi xin nghỉ sớm với lý do “có việc gấp”, các thầy cô giáo tốt bụng chắc chắn sẽ cho phép.
Nhưng, cũng chính vì vậy mà tôi tự nhủ không được lợi dụng lòng tốt của họ.
Tôi không nói việc học là nghĩa vụ của một người học sinh, nhưng tôi nghĩ rằng nếu mình không đi học khi có thể, chắc chắn sẽ có một ngày tôi phải hối hận. Thế nên tôi... ừm, xin lỗi. Tôi vừa tự làm màu quá rồi. Sự thật thì tôi không muốn lãng phí những ngày học quý giá của mình vì một việc vớ vẩn như thế này.
「Vậy, chúng ta sang bài tiếp theo nào」
「Vâng, thưa thầy」
「Này, lại mỗi Shimizu giơ tay thôi à. Mấy đứa cũng giơ tay lên đi chứ!」
Và cứ thế, cuộc sống học sinh của tôi lại tiếp tục trôi qua trong yên bình.
◆Trước cổng Trường Trung học Đệ Nhị Ouka
「Yahh, Kyo-san!」
Và sau giờ học, thế giới thường ngày đã đến.
Một đám đông vây quanh trước cổng trường.
* Đứng ở trung tâm đám đông đó là phiên bản đồng phục học sinh sáng chói của một hệ sao mà tôi đã quá quen thuộc.
Mặc bộ đồng phục thủy thủ hiếm thấy ngày nay một cách đáng yêu và có chút phá cách, cô ấy trông chẳng khác gì một thần tượng hàng đầu. Tôi thật sự không dám bước đi bên cạnh cô ấy.
「Ồ, đồng phục gakuran* kìa, Kyo-san mặc gakuran kìa. Hơn nữa còn nghiêm túc cài hết cúc áo, trông đáng yêu quá đi mất!」
*Gakuran: đồng phục nam sinh Nhật Bản, áo cổ đứng, màu tối.
「U, im đi. Đó là kết quả của việc tôi cố gắng hòa nhập với xung quanh đấy. Còn cậu thì sao?」
Những người xung quanh xì xào.
“Tại sao Shimizu lại quen một cô gái xinh đẹp như thế?” hay “Ngu ngốc, mày không biết à. Cô ấy là thành viên trong nhóm của Shimizu đấy!”. Mặc kệ đám đông ồn ào, bộ não và trái tim tôi đã tê liệt.
「Đi thôi Haruka. Ở đây nổi bật quá rồi」
「Ế? Haruka lại muốn ngắm Kyo-san đang bối rối thêm chút nữa cơ」
Hẹn một người khác giới ở trường ngoài trước cổng trường, riêng việc này đã là một thử thách khó khăn với một otaku rồi. Huống chi lại còn là một cô gái xinh đẹp như bước ra từ tranh vẽ như thế này... Có bao nhiêu trái tim cũng không đủ để chịu đựng!
◆
「Kyo-san không tham gia câu lạc bộ nào à?」
Haruka quả thật rất nổi bật. Dù là ở những nơi đông người hay ngay cả khi đi trên con đường mòn yên tĩnh, người qua đường cũng sẽ quay lại nhìn cô ấy với tần suất gần như tuyệt đối.
「Không. Tôi bận làm việc nhà và luyện tập rồi」
Lý do có lẽ nằm ở trang phục của cô ấy. Bộ đồng phục thủy thủ. Dù có một chút biến tấu ở độ dài váy và chiếc nơ trước ngực, nhưng nó không hề lòe loẹt.
Nó mang lại cảm giác thanh khiết, mát lành. Tổng thể trang phục của cô ấy vô cùng tươi sáng.
Nhưng điều kỳ lạ là, nó lại càng làm tăng thêm sự rực rỡ của cô ấy lên gấp bội.
Sự thiếu hở hang lại càng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên, và tôi có thể ngắm nhìn cô ấy mà không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào.
「(…Không, dù vậy thì chuyện này vẫn có vấn đề)」
Mùi hương đặc trưng của vùng quê và làn gió nóng. Nhìn lên, tôi thấy một bầu trời xanh thẳm và những đám mây tích như kẹo bông gòn.
Cái khung cảnh này là gì đây? Chẳng phải đây là một khung cảnh cực phẩm của tuổi thanh xuân sao? Hơn nữa, người đi bên cạnh tôi lại là một cô gái xinh đẹp như một thần tượng quốc dân, chẳng phải đây là một phần thưởng vô cùng lớn sao? Trái tim tôi lại đập rộn ràng.
「Hừm, vậy thì」
Vừa nhấp một ngụm nước ngọt ramune vừa nheo mày, ngôi sao của chúng ta đã lên tiếng.
「Kyo-san có phải là người không hay đi chơi không?」
Với một kẻ hèn mọn như tôi, đó là một câu hỏi đầy kịch độc.
Máu dồn hết lên mặt. “Người không hay đi chơi” - với bộ lọc ảo giác của một kẻ hướng nội, câu này được dịch thành “Mày có phải là kẻ cô độc không?”.
Trái tim tôi lại đập thình thịch, nhưng vì một lý do khác. Chết tiệt, câu hỏi này quá sức chịu đựng với tôi.
「Không, ý tôi là...」
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, tìm lời để bào chữa.
「Nếu hỏi là có đi chơi hay không, thì tôi cũng có chơi chứ. Tôi thích chơi game, đọc sách và gần đây còn thích nấu ăn nữa. Ngoài ra, tôi cũng coi việc luyện cơ bắp là một trò chơi. Nhưng này Haruka, ngay cả khi đó là một trò chơi vui vẻ với tôi, thì chưa chắc nó đã là một trò chơi với người khác. Có những người coi đá bóng và ném bóng né là trò chơi, nhưng cũng có những người coi các môn thể thao tập thể là một sự tra tấn. Nhìn từ góc độ đó, việc vui chơi với người khác thực sự rất khó khăn. Hơn nữa, định nghĩa của bạn bè là...」
「Ôi, sao Kyo-san nói nhanh thế!」
Khi tôi lấy lại được ý thức, mọi chuyện đã quá muộn. Ôi, thói xấu của otaku lại tái phát. Chúng tôi nói nhanh như Allegro chỉ khi chúng tôi nói về chuyên môn hoặc khi chúng tôi bào chữa. Và khi bị người khác chỉ ra, mặt chúng tôi sẽ đỏ bừng. Thật đáng xấu hổ!
「Tóm lại là」
Viên bi thủy tinh bị nhốt trong chai ramune tạo ra âm thanh lạch cạch.
「Sau giờ học, Kyo-san khá rảnh rỗi đúng không?」
「Nếu việc ít hẹn hò với bạn bè được gọi là rảnh rỗi, thì đúng là vậy」
「Ừm, đúng là một người rảnh rỗi mà」
Giọng nói của cô gái vừa kết luận vang lên một cách vui vẻ.
「Vui nhỉ」
「Ừm... puku... Thành thật mà nói thì có một chút」
Haruka cười. Nhưng trong nụ cười đó, tôi không cảm nhận được bất kỳ sự chế nhạo nào. Giọng nói và nụ cười của cô ấy đều trong trẻo như dòng suối.
「Nhưng không phải là Haruka đang chế giễu Kyo-san đâu nhé? Ngược lại, Haruka thấy vui vì Kyo-san rảnh rỗi sau giờ học đấy」
「...Tôi rảnh thì có gì tốt cho cậu?」
「Ế? Bởi vì」
Cô ấy xoay một vòng tại chỗ. Màn trình diễn đó, với chai ramune trên tay như một chiếc micro, từ ngón chân đến từng sợi tóc rung rinh đều đẹp đến nao lòng.
「Thế thì từ giờ, Haruka có thể thoải mái rủ Kyo-san đi chơi sau giờ học rồi còn gì?」
「Ế?」
Cô ấy mỉm cười. Nụ cười đáng yêu ấy khiến trái tim tôi đập loạn nhịp, và... Ôi...
「Với Haruka, đó là một điều vô cùng hạnh phúc đấy」
Cái sinh vật này là gì vậy? Mọi thứ đều bất công mà!
◆Phòng tiếp khách của Dungeon 336 “Thường Ám”, Thành phố Dungeon Ouka
Sau đó, cả hai chúng tôi cùng nhau đến Dungeon “Thường Ám” và được nhân viên hướng dẫn vào phòng tiếp khách. Bên trong có một chiếc bàn thấp bằng gỗ đơn giản và hai chiếc ghế sofa bằng da đen. Cả khung cửa sổ, bức tranh trái cây trên tường trắng, máy tạo độ ẩm, máy lọc nước và cả chậu cây xanh không rõ tên đều mang lại cảm giác “đúng chất”.
「Bánh ngon quá」
「Đừng ăn nhiều quá đấy」
「Không sao! Haruka là kiểu người mỡ sẽ dồn hết vào ngực mà」
Vừa nhai miếng bánh financier vị matcha vừa buông ra một câu nói gây sốc. Tôi suýt phun ngụm cà phê trong cốc, và lập tức chuyển chủ đề. Kết quả của việc tự phân tích bình tĩnh là nếu tôi cứ tiếp tục chủ đề này thì chắc chắn tôi sẽ bối rối đến phát điên.
「Ai đã gọi chúng ta đến nhỉ?」
「Thật là bí ẩn nhỉ」
Ngực của Haruka phập phồng nhẹ nhàng. Bộ trang phục chiến đấu của cô ấy lúc nào cũng thật táo bạo. Mặc dù vậy, mỗi bộ phận của nó đều được trang bị thiết bị tạo màng bảo vệ linh hồn Astral Guard, nên khả năng phòng thủ của nó thực ra cũng khá tốt.
Yêu cầu chuẩn bị trang bị để thám hiểm, đây cũng là một “lời đề nghị” từ phía họ.
「Rốt cuộc là ai, và họ muốn chúng ta làm gì nhỉ?」
「Ai mà biết được. À, nhưng mà, nếu vị khách đó là "Liên Hoa Khai Hoa" mà cậu thích thì sao? Chắc chắn cậu sẽ phấn khích lắm nhỉ?」
「Không đời nào. Không thể nào... đúng không?」
Haruka nuốt vội miếng financier và đột nhiên ngồi thẳng lưng. Đúng là một người dễ đoán.
Nhưng lúc đó chúng tôi không hề hay biết, câu nói đùa của tôi lại gần như đúng.
◆
「Xin lỗi」
Một giọng nam đầy mạnh mẽ vang lên cùng lúc cánh cửa phòng tiếp khách mở ra.
Hai người, một nam và một nữ, bước vào phòng.
Một người là cô gái tóc bạc, mắt đỏ trong bộ đồ hầu gái cổ điển. Người còn lại là một người đàn ông tóc xám đầy oai vệ. Cả hai đều có dung mạo xuất chúng, nhưng người đàn ông lại đặc biệt thu hút sự chú ý.
Mái tóc dựng đứng, chiếc áo khoác măng tô màu đen tuyền, đôi mắt màu thép sắc lẹm như một thanh kiếm.
「(…Thôi nào, không thể nào. Một nhân vật tầm cỡ đây rồi)」
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã được định sẵn sau vụ ở tầng mười, nhưng không thể ngờ rằng anh ấy lại đích thân xuất hiện.
「James Sillart」
「Cậu biết tôi sao?」
「Không có một mạo hiểm giả nào ở Ouka lại không biết ngài」
Vừa nhét tất cả số bánh financier còn lại vào miệng của ngôi sao đang định hỏi “Ế? Ai thế?”, tôi vừa đọc làu làu danh hiệu cao quý của anh ấy.
「Thủ lĩnh của một trong Ngũ Đại Clan của Ouka, "Băng Kiếm Rực Lửa" Rosso & Blu, và là cao thủ Hỏa thuật đỉnh cao – thật vinh hạnh khi được gặp ngài」
Tôi cúi đầu và đưa tay ra. Sillart-san vui vẻ bắt lấy tay tôi.
「Người phải cảm ơn là tôi mới phải. Cảm ơn hai cậu đã đến đây dù được đề nghị gấp. Kyoishi, Kyoji... À, xin lỗi. Hai cậu có thể cho tôi biết tên được không?」
「Vâng, tôi là Shimizu Kyoichiro」
「Còn tôi là Aono Haruka」
「Đúng vậy, Kyoichiro và Haruka. Gần đây tôi đã nghe tên hai cậu rất nhiều, nhưng tên của hai cậu thật khó nhớ. Xin hãy tha lỗi cho sự bất lịch sự này của tôi」
「Nói về bất lịch sự thì chúng tôi mới là người phải xin lỗi vì đã để ngài phải chờ ạ」
「Không, không sao đâu. Ngược lại, tôi mới là người không đủ tinh tế. Xét về tuổi của hai cậu, bình thường ai cũng phải đang chăm lo cho việc học. Hoàn toàn là lỗi của tôi」
Người đứng đầu "Băng Kiếm Rực Lửa" cúi đầu xin lỗi một cách trang trọng.
À, cảm giác này, chính là James Sillart trong nguyên tác.
Tuy sở hữu một vầng hào quang sắc bén như một thanh kiếm trần, nhưng thực tế ngài lại rất chu đáo, quan tâm đến đồng đội và biết cách cư xử – đúng là một soái ca đích thực. Các nhân vật chính diện quả là khác biệt.
「(…Nhưng mà không phải lúc đâu, Kyoichiro)」
Vui mừng lúc này thì được gì chứ? Việc một tên lính mới như chúng tôi lại được một thủ lĩnh của Ngũ Đại Clan triệu tập, chắc chắn phải có lý do. Chúng tôi đã làm gì? Hoặc chúng tôi sẽ phải làm gì? Để tìm hiểu sự thật và tiện thể hỏi thăm về cô hầu gái đi kèm (cũng là một nhân vật nổi tiếng), tôi bắt chuyện với Sillart-san.
「Vậy Sillart-san, hôm nay ngài gọi chúng tôi đến có việc gì không ạ? Và còn người đi cùng ngài nữa?」
「Không cần phải quá lo lắng. Tôi chỉ muốn nói chuyện với hai cậu một chút. Và, một lần nữa xin lỗi. Cô ấy là thư ký của tôi. Eliza, hãy giới thiệu đi」
「Vâng thưa ngài」
* Cô hầu gái tóc bạc, với con mắt phải được che bởi một tấm mạng đen, ngắn gọn giới thiệu tên mình với chúng tôi.
Eliza Whispherda. Khoảng hai năm sau, cô ấy sẽ trở thành một nữ thủ lĩnh điềm tĩnh, Phó thủ lĩnh của "Băng Kiếm Rực Lửa".
「(Kiểu gì cũng không ổn rồi đây)」
James Sillart và Eliza Whispherda. Đối mặt với hai nhân vật tầm cỡ bất ngờ xuất hiện, dạ dày tôi thắt lại. Tôi không nói đó là điềm xấu, nhưng tôi không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ kết thúc một cách êm đẹp.
Rốt cuộc, chuyện gì sắp xảy ra đây?
◆
「Hahahah! Tuyệt vời, tuyệt vời. Câu chuyện về những người trẻ tuổi luôn rất hay ho」
「À, haha. Chúng tôi rất vinh dự」
「À, Kyo-san, Kyo-san. Bánh này ngon lắm! Bánh có nhân phô mai kem ở bên trong đó」
「Thì ra là vậy. Haruka thích món đó à. Vậy thì, Eliza. Hãy chuẩn bị thêm ngay lập tức」
「Xin tuân lệnh」
Mặc kệ những lo lắng của tôi, cuộc gặp gỡ diễn ra trong bầu không khí thân mật.
Chúng tôi vừa thưởng thức trà và bánh ngọt, vừa trò chuyện về những cuộc phiêu lưu nhỏ.
Về cơ bản, Sillart-san đóng vai trò lắng nghe, còn chúng tôi thì nói nhiều hơn.
Chủ đề sôi nổi nhất là câu chuyện về Dungeon “Thường Ám”.
Những câu chuyện phiêu lưu ở tầng mười và tầng mười lăm đã nhận được phản ứng tích cực, và chúng tôi đã nói về nó đến nỗi kim đồng hồ đã quay hết một vòng.
Sau đó là câu chuyện về vũ khí. Chủ đề này cũng rất được đón nhận.
Ngài ấy dường như rất thích "Bầu Trời Xanh" mà Haruka đang sở hữu, và lắng nghe lời giải thích của cô ấy với đôi mắt sáng rực như một đứa trẻ.
Vì ngài ấy lắng nghe quá nhiệt tình, nên Haruka đã đặc biệt cho ngài xem lưỡi kiếm. Phản ứng của ngài ấy thật sự rất đáng yêu. Sillart-san đã phấn khích đến mức thốt ra tiếng mẹ đẻ của mình.
Đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng mà.
「...Rồi trước khi vào tầng mười, chúng tôi đã gặp các thành viên của "Băng Kiếm Rực Lửa"」
「Đó là Dam. Tôi cũng đã nghe cậu ấy kể về hai người. Một người đàn ông ít nói như cậu ấy mà lại hết lời khen ngợi, tôi đã tò mò rồi. Hôm nay gặp hai cậu, tôi càng thêm chắc chắn. Hai cậu thực sự có tiềm năng」
「Kyo, chúng tôi rất vinh dự」
Mặc dù tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng bên trong tôi lại vô cùng phấn khích.
Đó là James Sillart đấy! Thủ lĩnh của một trong Ngũ Đại Clan, một người vừa mạnh mẽ, vừa đẹp trai, và có thể gia nhập nhóm của nhân vật chính tùy theo cốt truyện. Ngài ấy lại khen ngợi chúng tôi sao? Làm sao tôi có thể giữ bình tĩnh được chứ?
「............」
Ngôi sao của chúng ta lẳng lặng nhai miếng bánh financier một mình. Mặc dù không tỏ vẻ khó chịu, nhưng ánh mắt cô ấy có chút đáng sợ.
「Haruka, sao thế, muốn gọi thêm bánh không?」
「Ế... không không. Bánh ngon mà, và tôi rất biết ơn vì được nói chuyện với một người tuyệt vời như ngài ấy. Chỉ là...」
Cô gái tâm thần vui vẻ của chúng ta hơi nghiêng đầu, bối rối nói tiếp.
「Trò đùa này sẽ kéo dài đến khi nào nữa vậy?」
Pịch. Lúc đó, tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng không khí đóng băng. Sillart-san vẫn mỉm cười, và Eliza vẫn điềm tĩnh rót trà vào tách. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, không khí trong phòng đã thay đổi. Và chỉ có người gây ra sự thay đổi đó vẫn thản nhiên.
「Cậu, cậu dám nói lời thô lỗ như vậy...」
「Ôi, xin lỗi. Tôi hoàn toàn chọn sai từ. Ừm, ừm, nói trắng ra? Diễn kịch? Màn dạo đầu? Tóm lại là, xin hãy vào thẳng vấn đề chính!」
Thật là một người tệ hại. Cô ấy càng cố chữa lời thì lại càng đào sâu nấm mồ cho mình.
Tôi vội vã cúi đầu để xin lỗi về sự sơ suất của cô ấy, nhưng bàn tay của Sillart-san đã nhẹ nhàng ngăn lại.
「Không cần phải bận tâm. Ngược lại, tôi rất thích sự thẳng thắn của cô. Kyoichiro, cậu có một người đồng đội rất tốt」
Người đàn ông tóc xám oai vệ nở một nụ cười nhẹ và hỏi cô gái tâm thần đã lỡ lời:
「Có điểm nào tôi chưa làm tốt sao, quý cô?」
「Không, không. Tôi không hề có ý phàn nàn gì về ngài Sillart cả. Thật ra, chính vì ngài là một người tốt nên tôi mới thấy tò mò」
Haruka lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận và ngập ngừng đưa ra lập luận của mình để không tỏ ra bất lịch sự.
Ôi, trông đáng yêu quá đi mất.
「Ngài sử dụng nhân viên ở đây,わざわざ triệu tập chúng tôi, chỉ để nói chuyện phiếm vô bổ sao? Đó là kiểu gì vậy, quý tộc nào mà làm thế? Tôi thấy ngài Sillart không phải là người thích làm những việc vô ích như thế, hay nói theo một cách tốt đẹp hơn thì, ngài có một tính cách khá xấu」
Ôi, cô ấy đang nói những điều chẳng đáng yêu chút nào. Tôi nên nhét băng dính vào miệng cô ấy không nhỉ?
「Và hơn cả」
Vừa đưa thanh kiếm yêu quý dựa vào tường về phía mình, cô ấy vừa bộc lộ bộ mặt của một bậc thầy kiếm thuật hiếm có.
「Chúng tôi đã mang theo những thứ này, nên chắc chắn không chỉ để nói chuyện đâu, đúng không ạ?」
Đó là một lập luận hoàn toàn hợp lý.
Haruka nói đúng. Nếu chỉ đơn thuần là muốn giao tiếp, thì không cần phải yêu cầu chúng tôi chuẩn bị trang bị làm gì.
Vậy mà, ngài ấy lại yêu cầu chúng tôi mang theo "Eckesachs" và "Bầu Trời Xanh"...
「Haha, ra là vậy. Haruka, cô là kiểu người như thế à. Vậy thì không còn cách nào khác. Thành thật mà nói, tôi muốn trò chuyện với hai cậu thêm một chút nữa, nhưng để một quý cô đang nóng lòng chờ đợi thì không phải là một quý ông」
Vừa nhìn chúng tôi với ánh mắt sắc bén như chim săn mồi, nhưng lại với giọng nói trong trẻo như một dòng suối, cao thủ Hỏa thuật đỉnh cao đã lên tiếng. Và anh ấy, trong khi có một người hầu gái xinh đẹp bên cạnh, đã nói:
「Hai cậu thấy thế nào, nếu đồng ý, chúng ta hãy chiến đấu một trận nhé?」
◆Khu vực VIP của Phòng mô phỏng chiến đấu, Dungeon 336 "Thường Ám", Thành phố Dungeon Ouka
Một nửa các trận đấu đối kháng trong Danmachi không có bản quyền* được diễn ra bằng các trận chiến thực tế.
Trận chiến thực tế. Đúng như tên gọi, đó là tên gọi chung cho các hình thức chiến đấu cực kỳ dã man, nơi cơ thể thực sự đánh nhau hoặc thậm chí giết nhau.
Trong một trận chiến như vậy, một trong hai người sẽ bị thương, và tệ nhất là có thể chết, tuân theo các quy tắc của thế giới ba chiều này. Hình thức chiến đấu này thường được các nhân vật phản diện sử dụng.
Chà, điều đó là hiển nhiên thôi. Bởi vì, chỉ có những kẻ xấu xa mới làm những việc phạm pháp như "vung vũ khí và thi triển linh thuật giữa lòng thành phố khi đang trong trạng thái trần".
Và khi các nhân vật chính diện chiến đấu với nhau, họ sử dụng "nửa còn lại" của hình thức chiến đấu.
Đó là một phương pháp chiến đấu “đầy mơ ước” theo nhiều nghĩa, cung cấp một nơi để các mạo hiểm giả có thể chiến đấu hết mình mà không làm tổn thương nhau, đó chính là...
「Ooo! Đây là trận chiến mô phỏng trong truyền thuyết!」
Ngôi sao của chúng ta nhìn quanh phòng mô phỏng chiến đấu với đôi mắt lấp lánh.
Những cỗ máy hình kén màu trắng được nối với nhau bằng các đường dây điện dày đặc, xếp thành hàng đều đặn. Cảnh tượng này mang một chút vẻ cyberpunk khá thú vị.
「Đây là lần đầu tiên hai cậu tham gia trận chiến mô phỏng phải không?」
Sillart-san mỉm cười với chúng tôi khi chúng tôi gật đầu. Mỗi biểu cảm của ngài ấy đều vô cùng đẹp trai.
「Trận chiến mô phỏng là một trận chiến ảo diễn ra bên trong những "chiếc kén trắng" kia. Nó sử dụng một hình đại diện tinh xảo của chính bản thân mình, được tạo ra dựa trên thông tin sinh học được quét từ kén, để mô phỏng chiến đấu trong một không gian ảo. Hãy tưởng tượng nó như một trò chơi ảo có tính chân thực cao」
Sự ví von của Sillart-san rất chuẩn xác. Đúng vậy. Trận chiến mô phỏng, đúng như tên gọi, là một mô phỏng chiến đấu. Đó là một trò chơi gần giống với thực tế, nơi chúng ta chiến đấu với nhau trong một không gian ảo.
「Những gì xảy ra trong thế giới ảo đều như một giấc mơ, vì vậy dù có bị thương nặng thế nào, những vết thương đó cũng sẽ không chuyển sang cơ thể thực. Hãy thể hiện tài năng của hai cậu một cách trọn vẹn nhất nhé」
Tôi không thể nhịn được cười. Một thế giới giả tưởng có tinh linh và mạo hiểm giả lại giải thích về một trò chơi VR, đúng là một sự kết hợp lạ lùng, rất giống với Danmachi. Ngay từ tác phẩm đầu tiên, thể loại này đã là một hỗn hợp của mọi thứ rồi.
「Chúng tôi sẽ điều chỉnh các thiết lập chi tiết, nên hai cậu chỉ cần đeo tai nghe bên trong kén là được. Vậy, hai cậu có câu hỏi nào không?」
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên.
「Chúng tôi đã đến đây một cách rất tự nhiên, nhưng lý do chúng tôi phải chiến đấu là gì ạ?」
「Kyo-san đang nói gì thế? Chiến đấu đâu cần lý do! Muốn chiến đấu, thì chiến đấu! Đó là bản chất của con người mà!」
「Im lặng đi」
Không phải ai cũng là một người có tâm lý chiến đấu như cô đâu.
Một người như Sillart-san sẽ không chiến đấu với những người mới như chúng tôi mà không có bất kỳ lợi ích nào.
Thông thường, một trận chiến mô phỏng với thủ lĩnh của Ngũ Đại Clan là một sự kiện lớn, có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Một trải nghiệm quý giá như vậy mà lại được cung cấp miễn phí cho chúng tôi, những người vừa mới quen sao? Vô lý. Điều đó không thể xảy ra ngay cả khi trời đất đảo lộn.
「Tôi không nghĩ rằng việc chiến đấu mô phỏng với chúng tôi, những người không phải thành viên của Clan, lại mang lại lợi ích cho ngài Sillart. Và nếu ngài muốn tiêu diệt những người mới, ngài sẽ không chọn một khu vực VIP khuất mắt thế này」
「Cậu không thể chấp nhận rằng tôi chỉ đơn thuần là muốn chiến đấu sau khi trò chuyện với hai người sao?」
「Không thể. Chúng tôi được chỉ thị phải chuẩn bị trang bị và đến đây. Điều đó có nghĩa là ngay từ đầu, ngài đã có ý định chiến đấu với chúng tôi, đúng không ạ?」
Sillart-san gật gù, suy tư một điều gì đó.
Cuối cùng, ngài ấy nhìn lên trời như thể đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, và tuyên bố như sau:
「Vậy thì chúng ta hãy làm thế này」
Ánh đèn trong khu vực VIP chiếu sáng Sillart-san. Dường như Eliza đang điều chỉnh thiết bị ở phía sau. Sự kịch tính thật đáng kinh ngạc.
「Tôi đã nghĩ đến việc độc quyền lợi ích tại Dungeon “Thường Ám”. Sẽ có một lợi ích lớn nếu tôi có thể cử các đồng chí thân yêu của mình đến tuyến đầu của Dungeon này, nơi cho đến nay mới chỉ có hai người chinh phục được từ tầng mười trở lên」
Lời nói cứ tuôn ra như một dòng suối. Nụ cười của người đàn ông được chiếu sáng vừa vui vẻ vừa có chút điên cuồng.
「Vì vậy tôi đã dụ dỗ hai cậu đến đây, và định đưa ra một lời cá cược. Nếu tôi thắng, phần thưởng chiến thắng sẽ là buộc các thành viên Clan của tôi phải lập nhóm với hai cậu, và các cậu phải chinh phục lại tầng mười. Fuhahaha, tôi đã nghĩ ra một mưu đồ độc ác biết nhường nào!」
Người đứng đầu “Băng Kiếm Rực Lửa” cười lớn, tiếng cười vang vọng từ sâu trong lồng ngực.
Không, rõ ràng ngài ấy vừa mới nghĩ ra cái này mà. Hơn nữa, cái mưu đồ đó sẽ sụp đổ ngay nếu chúng tôi từ chối.
「Kyo-san, có lẽ dù có gặng hỏi đến đâu, người này cũng sẽ lẩn tránh một cách tùy tiện thôi」
「Tôi biết điều đó mà」
Nhưng nếu ý kiến vừa rồi là ý định thật sự của Sillart-san, thì trạng thái độc chiếm mà chúng tôi đang có sẽ bị phá vỡ.
Vì thế, dù rất xin lỗi nhưng...
「Xin lỗi ngài, Sillart-san. Nếu chỉ là chiến đấu bình thường thì không sao, nhưng chúng tôi không thể chấp nhận một lời cá cược một chiều như vậy...」
「Tôi nghe nói rằng để chinh phục tầng mười lăm, cần một pháo thủ giỏi」
Câu nói bất ngờ của ngài ấy đã ngắt lời tôi.
Pháo thủ. Một kẻ tấn công tầm xa có sức công phá và tầm bắn vượt trội so với những người sử dụng linh thuật tầm xa khác.
Đúng như Sillart-san nói, đó là mẫu người mà chúng tôi đang tìm kiếm.
「Nếu hai cậu có thể đánh bại tôi, tôi sẽ chuyển một pháo thủ giỏi nhất của Clan sang nhóm của hai cậu, thì sao?」
「Cái gì!?」
Trong chốc lát, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Không, không, bình tĩnh lại. Tuyệt đối đừng đưa ra quyết định vội vàng, Kyoichiro.
Phải thật thận trọng, bình tĩnh, vừa thu thập và phân tích thông tin, vừa cân nhắc rủi ro và lợi ích.
「...Một pháo thủ sao? Nếu được, ngài có thể cho chúng tôi biết thêm chi tiết không?」
「Chà. Có một vài khó khăn, nhưng tôi đảm bảo đó là một người có sức công phá và tầm bắn sánh ngang với tôi」
Trước lời tuyên bố đó, tôi không khỏi nghi ngờ tai mình.
Một pháo thủ có sức công phá và tầm bắn ngang ngửa với Sillart-san sao? Nếu là sự thật, chắc chắn đó là một pháo thủ thuộc top đầu.
Chết tiệt, ngài ấy đã nắm thóp chúng tôi rồi.
Nếu phải tính đến trận chiến với Kamalot và cả boss tầng cuối, một pháo thủ đẳng cấp như Sillart-san là điều chúng tôi nhất định phải có.
Bị kiểm soát?
Bị ràng buộc?
Xin lỗi, nhưng chúng tôi không có đủ thời gian để bận tâm đến những điều đó.
Ngược lại, để vượt qua con boss gian lận ở tầng cuối đó, chúng tôi cần phải chủ động chấp nhận rủi ro.
Hơn nữa, dù có bị Sillart-san kiểm soát, nếu có một hợp đồng ràng buộc, sẽ không có chuyện phản bội bất hợp lý. Và quan trọng nhất, ngài ấy là một người mưu lược, nhưng không phải là kiểu người sẽ đánh lén.
Nếu chúng tôi thắng, ngài ấy chắc chắn sẽ mang pháo thủ đến như đã hứa.
Khi đó, chúng tôi sẽ tiến một bước lớn để có được Elixir vạn năng mà chúng tôi hằng mong muốn...
「Nhìn vẻ mặt đó của cậu, Kyoichiro, có vẻ cậu đã có chút hứng thú rồi nhỉ」
「...Quả là thủ lĩnh của Ngũ Đại Clan. Ngài thực sự rất giỏi trong việc điều khiển người khác」
Mặc dù mồ hôi lạnh chảy dài trên cổ, nhưng trái tim tôi đang bùng cháy trước cơ hội này.
Nếu thua, bị chiếm đoạt. Nếu thắng, có được một nhân tài. Chết tiệt, dù bực bội nhưng tôi lại cảm thấy phấn khích quá rồi.


0 Bình luận