I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 8.1 Lời nói dối

1 Bình luận - Độ dài: 1,381 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ và đứng chờ trước nhà Yukinami. Trên tay tôi cầm một túi giấy đựng món quà lưu niệm mà hôm qua tôi đã không kịp đưa. Dù có bị cô ấy phàn nàn đi nữa, thì đây cũng là cái cớ để tôi gặp cô ấy.

Khi tôi đang mường tượng những tình huống sắp tới trong đầu, thì đột nhiên, cánh cửa nhà Yukinami mở ra. Điều bất ngờ là, người bước ra không phải Sayu mà là mẹ cô ấy, người có gương mặt giống hệt con gái mình.

“Ơ, Kisumi-kun? Dạo này cháu thế nào rồi?!”

Mẹ của Sayu, người vừa ra ngoài để đổ rác, nhận ra tôi và nhanh chóng tiến lại gần trong đôi dép lê.

“Lâu rồi không gặp. À, hôm nay là ngày đổ rác nhỉ? Để cháu giúp cô.”

“Ôi, không cần đâu.”

“Xin hãy để cháu làm.” Tôi cầm lấy túi rác và mang đến đặt cạnh cột điện gần đó.

“Lâu lắm rồi mới được Kisumi-kun giúp như thế này. Cô vui lắm khi gặp lại cháu! Cháu đã cao lớn hẳn rồi. Con trai đúng là phát triển nhanh thật. Có lẽ cô nên cho em trai của Sayu xem mới được. À, tất nhiên, cô chỉ đùa thôi ~”

Mẹ Sayu lúc nào cũng đối xử với tôi như một người bạn. Bà ấy không giống kiểu những người mẹ của nữ sinh cao trung. Với vẻ ngoài trẻ trung, khi đi dạo phố cùng nhau, người ta dễ dàng lầm tưởng họ là chị em gái. Vốn là người hay trò chuyện, trước đây chúng tôi thường có những cuộc nói chuyện buổi sáng như thế này trong lúc chờ Sayu chuẩn bị xong.

“Cháu đến đây hôm nay có chuyện gì vậy? Không lẽ là muốn gặp cô à? Thế thì cô vui quá rồi đấy!”

“Cháu chào buổi sáng. Gặp lại cô cháu cũng rất vui. À, tiện đây, đây là món quà lưu niệm từ chuyến đi cùng gia đình mấy hôm trước. Mong cô nhận cho.” Tôi đưa món quà cho mẹ Sayu.

“Cảm ơn cháu nhé! À, bánh manju suối nước nóng! Hôm nay có món này ăn vặt thì tuyệt quá.”

“Sayu đâu rồi ạ?”

“Ồ, Sayu-chan sáng nay đã ra khỏi nhà sớm bất thường đấy.”

“Đã đi học rồi sao? Tại sao vậy nhỉ?”

“Ai mà biết được chứ?”

“Chẳng lẽ giờ con bé lại thành người dậy sớm rồi sao? Còn nhớ em ấy trước đây hay ngủ nướng lắm mà.”

“Ôi, hoàn toàn không phải thế đâu. Sayu-chan từ nhỏ đã dậy rất đúng giờ rồi.” Mẹ của Sayu vô tình buột miệng một điều không thể bỏ qua.

“Hả? Ý cô là sao?”

“──À, đáng lẽ cô không nên nói với cháu chuyện này. Vì Sayu-chan đã dặn cô đừng nhắc tới. Nhưng mà, thôi, giờ cũng là chuyện quá khứ rồi. Xin lỗi vì đã giấu cháu.”

Mẹ của Sayu thừa nhận cùng một nụ cười ngây thơ. Sayu giỏi dậy sớm ư?

“Vậy thì… Nếu Sayu có thể tự dậy vào buổi sáng, chẳng lẽ là…?” Tôi do dự hỏi lại.

“Con bé từ trước đến nay vốn đã là người dậy sớm. Sáng nào cũng thức dậy rất dư dả thời gian, chỉ là nó không muốn đi tập sáng thôi. Nhưng khi cháu bắt đầu đến đón nó, con bé miễn cưỡng đi theo, rồi dần dần thấy vui. Thế nên khi cháu ngừng đến đón, có vẻ đó là cú sốc lớn với nó.”

“…Ra vậy.”

“Nó cũng mong chờ sự ủng hộ của cháu trong trận đấu giải nghệ nữa. Nhưng nếu cháu không thể đến được thì cũng chẳng còn cách nào.”

“……”

“À đúng rồi. Chính vì vậy mà cô bất ngờ khi nó đột nhiên nói muốn thi vào trường Eisei. Sayu-chan đã rất nỗ lực dù không giỏi học hành. Mà cũng là nhờ cháu đó, Kisumi-kun.” Mẹ của Sayu nheo mắt mỉm cười.

“Cháu chẳng làm gì cả. Tất cả đều là nhờ nỗ lực của Sayu.”

“Dù sao thì, cháu cũng là người đã cho nó động lực. Cảm ơn cháu.” Mẹ của Sayu dường như biết rõ tất cả. Ít nhất, tôi cảm thấy như vậy.

“Kisumi-kun, cháu đã có bạn gái ở trường cấp ba chưa?”

“Rồi ạ.”

“Cô ấy xinh hơn con gái cô không?”

“Người con gái mà cháu đem lòng yêu là người đẹp nhất thế giới.”

“Hehehe, câu trả lời trọn vẹn cả trăm điểm.”

“Cháu xin lỗi.”

“Không sao đâu. Con bé đang sống một tuổi trẻ tuyệt vời. Chắc chắn sau này sẽ trở thành một ký ức đẹp đẽ.”

Tôi rời khỏi nhà Yukinami và đi thẳng đến trường, một mình bước trên con đường khu dân cư vắng vẻ. Vẫn còn nhiều thời gian trước khi vào học, nhưng bước chân tôi ngày càng gấp gáp, trong từng bước đều phảng phất sự bực bội.

“Chơi đùa với cảm xúc của mình như thế…” Tôi vô thức lẩm bẩm đầy bất mãn.

“Rồi tỏ tình xong lại chạy trốn.” Chẳng mấy chốc, tôi đã bắt đầu chạy.

“Cái gì mà tỏ tình giả chứ? Cái gì mà không giỏi dậy sớm chứ? Thật sự, toàn là dối trá cả!”

Cô gái mà tôi tưởng là Yukinami Sayu hóa ra lại là một người hoàn toàn khác.

“Nếu đã định nói dối thì ít nhất hãy giữ cho trót! Biết là đã quá muộn rồi không hả!” Tôi cố gắng chạy để bỏ lại cơn giận phía sau trong từng bước chạy cuống quýt.

“Em tỏ tình dù biết chắc sẽ bị từ chối, rồi lại còn trì hoãn nữa!”

Ban đầu vốn chẳng có ai sai cả. Ngày đó, tôi quá chậm hiểu, còn Sayu thì là một kẻ nói dối. Và nếu lần ngược lại những lời nói dối ấy, chúng chỉ là để che giấu sự xấu hổ mà thôi.

Mối quan hệ thoải mái giữa đàn anh và đàn em, giống như bạn bè thân thiết, vốn quá đỗi bình thường, đến mức việc nghĩ xa hơn điều đó chưa từng xuất hiện trong đầu tôi.

Sau khi giải nghệ khỏi câu lạc bộ, tôi tập trung vào việc ôn thi và chẳng còn chỗ cho những suy nghĩ về tình cảm. Rồi tôi vào trường Eisei và đem lòng yêu Arisaka Yorka.

Trớ trêu thay, mỗi lần tôi và Sayu lỡ nhịp nhau, Sayu lại tìm lại được động lực ban đầu. Vì tôi đã không đến dự trận giải nghệ của cô ấy, nên cô đã quyết tâm gặp tôi và cố gắng để đỗ vào trường Eisei.

Nhưng đến khi cô ấy bắt kịp, thì tôi đã hẹn hò với Yorka rồi.

Khi đến trường, tôi gửi tin nhắn cho Sayu.

Kisumi: [ Giờ em đang ở đâu? ]

Sayu:[ Vẫn còn trên giường. Mệt quá.]

Tôi biết rõ cô ấy không ở nhà. Nhưng chính vì lời nói dối đó có nghĩa là mẹ cô chưa liên lạc với cô. Tôi quyết định nhập vai theo lời nói dối ấy.

Kisumi: [ Sao em lại dở buổi sáng thế? Ngủ nhiều quá rồi đấy.]

Sayu:[ Biết làm sao được? Nếu Ki-senpai đến đón, có lẽ em sẽ dậy sớm đó.]

Kisumi:[ Được rồi, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần.]

Sayu:[ Senpai có háo hức muốn thấy gương mặt buổi sáng của Sayu-chan không đó? Đúng là đồ biến thái ~]

Kisumi: [ Ai mới là biến thái ở đây?]

Sayu: [ Rồi rồi. Thôi em đi ăn sáng đây!]

Và cứ như thế, cuộc trò chuyện bỗng chốc bị cắt ngang. Thế nhưng──

“Ăn sáng cái gì chứ? Hôm nay em dậy sớm bất ngờ thật đó, Sayu.”

“Hả… Sao anh lại ở đây?” Bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi trong lớp học năm nhất, Sayu hoàn toàn chết lặng. Trong khi nhắn tin, tôi đã thay giày trong nhà và lao thẳng lên lớp học khối một.

“Hãy nói chuyện đi. Lần này, chỉ có sự thật tuyệt đối thôi.”

Những lời dối trá giờ đây sẽ không còn tác dụng nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

God damn it
Xem thêm