Tập 02 LN
Chương 6.1 Tình yêu lớn dần trong những ngày xa cách,nhưng con quỷ bên trong cũng thế.
0 Bình luận - Độ dài: 2,217 từ - Cập nhật:
Sau khi chia tay mọi người, tôi và Yorka quyết định dành thêm chút thời gian bên nhau. Thay vì ghé quán cà phê, vì đã no nê sau khi ăn uống và hát hò, chúng tôi chọn dạo quanh ga cho thoáng sau khi bị nhốt lâu trong không gian kín.
“Mệt quá,” Yorka thở dài, buông lỏng đôi vai ngay khi chỉ còn lại hai đứa. Có vẻ cậu ấy đã khá căng thẳng.
“Hôm nay vất vả rồi. Thấy sao?”
“Hát karaoke cũng vui. Nhưng tớ vẫn chưa quen với mấy nhóm đông người.”
“Chưa quen… Nhưng tớ cảm thấy cậu đang dần tích cực hơn.”
“À mà, về cái buổi tụ tập Câu lạc bộ Sena đó… cậu thấy ổn chứ?”
“Sao mặt cậu lại đỏ thế, Kisumi?”
“Được tham gia vào nhóm mang tên mình thì… ngại lắm.” Tôi thành thật đáp.
“Cái tên đơn giản, dễ hiểu mà, đúng không?”
“…Yorka, cậu thấy thú vị lắm hả?”
“Tớ thật sự nghĩ nó là ý tưởng hay đấy. Chỉ cần có Kisumi với Hinaka-chan thì tớ dễ tham gia hơn nhiều.”
“Miễn là nó không trở thành gánh nặng cho cậu.”
“Tớ ổn mà. Nếu quá sức thì tớ sẽ từ chối ngay thôi. Nhưng… tớ vẫn thích nhất là chỉ có hai đứa mình.”
Đầu ngón tay Yorka khẽ chạm qua tay tôi. Nhận lấy tín hiệu ấy, tôi nắm lấy bàn tay cậu ấy. Đi cạnh bạn gái, tay trong tay, khiến cả khung cảnh tuổi thơ quen thuộc cũng trở nên khác lạ.
“Trùng hợp ghê, hồi trước tớ từng học thêm ôn thi trong tòa nhà kia. Một trung tâm nhỏ, tư nhân thôi. Nhưng có một cô giảng viên bán thời gian rất thú vị.”
“Hừm, là nam à?”
Hiếm khi trực giác của Yorka lại trật. Có lẽ do cậu ấy mệt sau karaoke.
“Không, là nữ. Chị ấy là sinh viên đại học ngành khoa học, lúc nào cũng khoác áo blouse trắng và đi dép lê. Buộc tóc dài thành búi bằng… cây bút thay cho kẹp. Có lẽ thấy trang điểm phiền phức nên lúc nào cũng để mặt mộc, lại còn đeo khẩu trang quanh năm. Đúng kiểu thiên tài ấy. Chị ấy thú vị lắm.” Tôi kể lại kỷ niệm.
“Không ngờ chị ta có thể làm cậu đậu kỳ thi với cái phong cách nhàn nhã thế.”
“Thời đó với tớ, chị ấy đúng kiểu Ma Vương đáng sợ. Phong cách dạy rất Spartan [note80676], toàn đưa yêu cầu khắc nghiệt, nhưng đầu óc cực nhanh nhạy, giảng bài siêu tốt. Giờ nhớ lại thì buồn cười, nhưng hồi đó căng thẳng lắm. Ngày nào cũng học miệt mài, chị ấy vừa cười vừa ném cho bài tập: ‘Rồi, Sumi-kun, giải cái này đi.’”
“Thôi được, coi như là ân nhân thì tớ bỏ qua lần này.”
“Có bạn gái rộng lượng thế này, tớ biết ơn lắm.”
“Chứ cứ nghi ngờ cậu hoài thì mệt lắm.”
“Đừng lo, ngoài Yorka ra thì chẳng còn ai khác đâu.”
“Ừ, tớ biết.” Yorka nở nụ cười thoải mái, như thể điều đó là hiển nhiên.
“Nhưng… vẫn thấy thiếu thiếu.”
“Hả, thiếu cái gì?”
“…Tớ muốn ôm cậu, Kisumi.”
“Ngay ở đây á?”
Ôm nhau giữa đường thì quả là ngại. Làm sao bây giờ? Tôi cũng muốn đáp ứng mong muốn ấy. Thật ra, tôi cũng muốn như thế. Nhưng tìm đâu ra chỗ tránh được ánh mắt người khác? Những cặp đôi khác thường làm thế nào nhỉ?
Hay là cứ ôm mà mặc kệ người ta nhỉ? Tôi chợt nhớ lại cảnh một cặp sinh viên say xỉn hôn nhau nồng nhiệt ngay cổng ga. Nhưng chúng tôi là học sinh cấp ba, làm vậy trong cơn say thì vừa không phù hợp vừa phạm pháp.
Không có chỗ nào thích hợp sao? À, phòng riêng trong quán manga café thì sẽ có không gian riêng, không lo bị người ta nhìn.
Khoan đã, chẳng lẽ bọn tôi đến manga café chỉ để ôm thôi à!? Hay là mời Yorka về nhà tôi lần nữa? Không được, hôm nay cả bố mẹ đều ở nhà. Đột ngột dẫn Yorka về giới thiệu thì có nhiều cái bất tiện lắm.
Trong lúc tôi còn đang băn khoăn, Yorka nắm lấy tay tôi.
“Bên kia.”
Cậu ấy kéo tôi đi vào một con hẻm nhỏ. Sau khi rẽ sang lối hẹp, phía bên cạnh chiếc máy bán hàng tự động tạo thành một góc khuất. Ở đây thì ít bị chú ý hơn.
“Phần thưởng cho hôm nay. Và… tạm ứng cho sau này nữa.” Như thể đó là điều tự nhiên, Yorka ôm tôi. Cậu ấy vòng tay, áp cả cơ thể vào tôi.
Yorka thường ngày hay ngại ngùng, vậy mà hôm nay lại chủ động đến thế! Tôi vui mừng trong lòng, nhưng cố nén lại để không làm hỏng khoảnh khắc này.
“Cứ thoải mái đi.”
“Ừ. Kisumi ấm lắm.”
“Ừ thì, tớ đang sống mà.”
“Nếu không sống thì bất tiện lắm.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc Yorka. Mềm mại, chạm vào rất dễ chịu.
“Tớ thích thế này.”
Chúng tôi cứ thế ôm nhau, tận hưởng hạnh phúc. Tôi ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi.
“Đúng là kiểu lãng mạn khi còn học cấp ba mà đã nghĩ tới chuyện kết hôn.” Lời Sayu nói lúc karaoke chợt hiện lên trong đầu tôi.
Lý trí thì phản bác ngay: “Tôi biết mà.”
Gặp nhau trong những ngày thanh xuân cấp ba, rồi sống bên nhau cho đến cuối đời—ở thời buổi này, chỉ riêng điều đó thôi cũng là một phép màu. Những lời hứa kiểu “mãi mãi bên nhau” hay “tình yêu vĩnh cửu” của các cặp đôi học trò nghe thì nhẹ nhàng và thiếu thực tế, khi mà trước mặt toàn là khó khăn.
Dù tình cảm hiện tại có chân thành đến đâu, chỉ một lý do nhỏ nhặt cũng có thể làm tan vỡ. Khi đã bắt đầu lo lắng thì sẽ không bao giờ dừng lại. Chính vì vậy, lời nói của Yorka lúc nãy mới thật sự mang lại cho tôi sự an ủi từ tận đáy lòng.
“Lúc karaoke, cảm ơn cậu vì đã nói muốn ở bên tớ mãi mãi.”
Chắc chắn Yorka cũng có cùng suy nghĩ. Giữa men say ngọt ngào của tình yêu, vẫn còn đó sự bất an về tương lai. Thế nhưng, bày tỏ thẳng thắn cảm xúc của mình mới là điều quan trọng, cho dù có nhiều bất định.
“Đừng bao giờ quên nhé.”
“Ấn tượng lắm.”
Với một thằng con trai, những lời đó không thể nào quên được.
“…Đó chỉ là thật lòng thôi.”
“Tớ cũng vậy.”
“Ừ.”
Sợi dây kết nối giữa tôi và Yorka thêm phần bền chặt. Tôi cảm nhận rõ điều đó.
“Yorka, mai là bắt đầu Tuần Lễ Vàng rồi nhỉ? Trong kỳ nghỉ, hai đứa mình đi đâu đó riêng nhé?” Tôi cuối cùng cũng ngỏ lời về buổi hẹn mà mình đã nghĩ tới. Yorka khẽ ngẩng mặt lên. Trên gương mặt cậu ấy thoáng hiện vẻ áy náy.
“Cậu biết không, tớ sẽ đi nước ngoài suốt kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng này, gia đình tớ đi du lịch đến một hòn đảo phương Nam.”
“Đi nước ngoài á!?”
Đúng vậy. Bạn gái tôi khá giàu có. Chắc họ đã lên kế hoạch này để trùng với kỳ nghỉ của con gái họ.
“Tớ thật sự muốn ở lại Nhật với cậu, Kisumi.”
“Vậy nên cậu mới xin một cái ôm trước, coi như bù cho quãng thời gian không gặp nhau trong Tuần Lễ Vàng?”
“Từ khi chúng ta bắt đầu hẹn hò đến giờ, chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy… Tớ hơi lo lắng…” Chưa đi đã vậy, cậu ấy còn lo cho tớ hơn cả cho bản thân.
“Chỉ cần cậu nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ làm tớ vui rồi. Đừng lo cho tớ.”
“Có lệch múi giờ, và tớ không chắc internet lúc nào cũng ổn, nhưng tớ sẽ cố gắng liên lạc thường xuyên!” Yorka tha thiết nói.
“Chuyến đi nước ngoài đặc biệt thế này thì đừng bận tâm chuyện sóng điện thoại. Hãy tận hưởng cho thật trọn vẹn đi. Rồi lúc về kể hết cho tớ nghe.”
“Ừ, được rồi.”
“Cậu đi khi nào? Và về khi nào?”
“Tớ đi từ sáng sớm mai, và sẽ về vào đêm cuối cùng của Tuần Lễ Vàng. Xin lỗi vì không nói sớm hơn.”
“Đừng xin lỗi chuyện đó. Hẹn hò để sau cũng được mà.”
“Khi quyết định chuyến đi này, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ thành đôi…” Yorka tìm cách biện minh.
“Tớ cũng vậy. Nếu biết trước là sẽ hẹn hò với cậu, tớ cũng đã bỏ chuyến du lịch gia đình rồi. Thôi thì hãy thống nhất là Tuần Lễ Vàng này, cả hai đều ưu tiên cho gia đình. Như vậy ổn chứ.”
“Cảm ơn cậu. Kisumi cũng phải tận hưởng thật nhiều nhé.”
Dù công nghệ liên lạc có tiên tiến đến mấy, cũng không bằng được niềm vui gặp mặt trực tiếp. Dù biết là không tránh khỏi, nhưng nói rằng không cô đơn thì rõ ràng là nói dối.
“Khoan đã, cậu đi sáng mai mà hôm nay vẫn đi karaoke á? Cậu chuẩn bị kịp không đấy?”
“Tớ quen rồi, chuẩn bị xong hết rồi.”
“Đúng là Yorka… Xin lỗi nhé, có lẽ hôm nay không phải lúc thích hợp để karaoke.”
Yorka chắc hẳn đã muốn dành cả ngày nay chỉ cho riêng tôi.
“Nhưng cậu còn có bạn bè, có kế hoạch nữa. Chỉ vì tớ mà thay đổi thì không công bằng.”
Sự quan tâm của cậu ấy làm tim tôi rung động.
“Không sao đâu. Với tớ thì không cần phải giữ kẽ.” Tôi ôm cơ thể mảnh khảnh tưởng chừng như mong manh của Yorka nhẹ nhàng hơn, như thể sợ nó sẽ vỡ vụn.
“Tớ vốn đã dựa dẫm vào cậu nhiều rồi.”
“Yorka, khi nào cậu về, chúng ta cùng lên kế hoạch cho một buổi hẹn nghỉ lễ thật đàng hoàng nhé.”
“Ừ, tớ mong chờ ngày đó lắm.”
Để bù cho quãng thời gian không gặp nhau trong Tuần Lễ Vàng, tôi và Yorka ôm nhau thật lâu trước khi tiễn cô ấy ra ga. Sau khi đi qua cổng soát vé, tôi vẫn vẫy tay cho đến khi bóng dáng Yorka khuất hẳn.
Cô ấy cứ ngoái lại nhìn nhiều lần, như chẳng nỡ rời đi. Chia tay người yêu lúc nào cũng để lại chút cô đơn.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ.
“Không biết giờ này Yorka đã ở sân bay Narita chưa… Chắc là sắp lên máy bay rồi.”
Tôi nằm ngửa trên giường, lẩm bẩm hướng lên trần nhà.
“Cảm giác này giống như hồi bắt đầu kỳ nghỉ xuân vậy.”
Cảm giác lúc nào cũng nghĩ đến Yorka trong những ngày xa cách. Khi đó, tôi thậm chí còn chưa có liên lạc của cô ấy, nên thấy hoàn toàn bị dồn vào chân tường. So với lúc đó thì bây giờ đã tốt hơn nhiều.
“…Ít nhất cũng nên gửi tin nhắn chúc chuyến đi an toàn.”
Tôi với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường và nhanh chóng gửi đi một tin. Ngay sau đó, hồi âm hiện lên.
Yorka: [Cậu thức cả đêm à? Không ngủ được hả?]
Có vẻ tôi đã làm cô ấy hiểu lầm rồi.
Kisumi: [Không, tớ ngủ ngon mà. Chỉ là dậy sớm thôi. Giờ cậu đang lên máy bay rồi à?]
Yorka: Ừ, tớ vừa ổn định chỗ ngồi xong.
Tức là sắp phải tắt điện thoại. May mà tôi kịp nhắn.
Kisumi:[Đi đường bình an nhé. Hãy tận hưởng kỳ nghỉ đi.]
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, tôi đặt điện thoại sang một bên. Nhưng ngay khi chuẩn bị lim dim ngủ tiếp, Yorka gửi tới một tấm hình vào phút chót.
“Cái này─!!”
Cơn buồn ngủ biến mất tức thì, tôi bật dậy trên giường. Đó là tấm ảnh Yorka mặc đồng phục tiếp viên hàng không hôm qua.
Nhớ mang máng Miyachi đã rủ cô ấy chụp vài tấm. Dù ngại ngùng trong bộ trang phục lạ, Yorka vẫn tạo dáng hoàn hảo trước ống kính. Tấm ảnh đáng yêu như báu vật này khiến tôi mỉm cười rạng rỡ.
Yorka:[Cái này đặc biệt đấy. Đừng cô đơn khi tôi vắng mặt nhé. Giữ gìn sức khỏe nha!]
Niềm vui và sự xấu hổ tràn ngập cùng lúc, tôi cười ngốc nghếch không ngừng. Hạnh phúc vì có được một báu vật có một không hai, cùng với tình cảm dành cho cô ấy dâng trào mạnh mẽ.
Tôi kéo rèm, mở cửa sổ. Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
“À… Tôi thật sự muốn gặp Yorka ngay bây giờ.”
Nhìn tấm ảnh, tôi nghĩ đến việc Yorka đang bay trên bầu trời. Tôi không thể chờ thêm được nữa cho buổi hẹn nghỉ lễ của chúng tôi.


0 Bình luận