I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 2.2 Đàn em của tôi dễ thương nhưng cũng không dễ thương lắm

0 Bình luận - Độ dài: 1,363 từ - Cập nhật:

Sau khi rời tiệm đồ ăn nhanh trước ga, chúng tôi cùng đi về nhà theo con đường quen thuộc vì vốn sống chung khu phố. Khi đi ngang qua đám học sinh đang tan tập câu lạc bộ, một gã cao lớn sải bước đầy tự tin tiến thẳng về phía tôi.

“Sena, mày đã bắt cá hai tay rồi à? Đúng là cáo già. Tao sẽ méc chuyện này với Arisaka-chan.”

“Muốn chết à, Nanamura.”

Nanamura Ryu, mặc đồng phục bóng rổ sau buổi tập, nhếch mép cười khi áp sát. Hắn là bạn cùng lớp tôi, cao hơn 1m90, gã khổng lồ và là át chủ bài của đội bóng rổ. Dù đang nói chuyện, đôi mắt sắc lẹm ấy vẫn dán chặt vào Sayu đang đi cạnh tôi. Trong ánh nhìn lóe lên một tia hứng thú.

“Ồ, thú vị đây. Thì ra hai người quen nhau.”

“Ý mày là gì?” Tôi căng thẳng trước phản ứng khó hiểu của Nanamura.

“Khi tao ở đây tập thêm một mình, thì mày lại hẹn hò với một cô nàng dễ thương không phải bạn gái. Xem ra cái câu ‘có bạn gái thì sẽ tự dưng nổi tiếng hơn’ đúng cả với Sena rồi ha? Sóng gió đào hoa tới rồi chăng?”

“Đừng có nói nhảm.”

“Khả nghi lắm. Đàn ông với nhau thì đừng giấu giếm.” Như đã hiểu rõ tình hình, Nanamura đặt bàn tay to bè siết chặt vai tôi, cố tình quay lưng che mất tầm nhìn của Sayu.

“Nanamura, tiếc là mối quan hệ này không như mày tưởng đâu.”

“Vậy thì là gì? Giờ này mà mày lại đi một mình với con gái, chuyện này hiếm thấy lắm. Lại không phải Arisaka-chan, mà là Yukinami Sayu, nhỏ năm nhất cơ đấy.” Cánh tay vạm vỡ ghì chặt khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

“Sao mày biết tên của Sayu?”

“Thì tao để mắt kỹ lắm trong buổi tuyển chọn của đội bóng rổ. Chỉ tiếc là chưa kịp xin liên lạc thì nhỏ đã biến mất trước khi tao kịp trổ cú úp rổ.”

“Đúng là một đàn anh tận tâm, luôn để ý đàn em nhỉ.”

Tôi bật cười trước cái kiểu Nanamura muôn thuở.

“Này Senpai, hơi quá đáng rồi đó. Bỏ rơi một cô gái dễ thương, rồi quay ra thì thầm với nhau là sao?” Sayu lên tiếng tỏ rõ sự khó chịu.

“Sena, giới thiệu đàng hoàng cho tao đi.”

Tôi được Nanamura thả ra. “Đây là Yukinami Sayu. Chúng tôi học cùng cấp hai và em ấy là đàn em của tao trong đội bóng rổ,” tôi đưa ra một lời giới thiệu ngắn gọn về Sayu.

“Em là Yukinami Sayu, học sinh năm nhất. Rất vui được gặp anh.”

Sayu mỉm cười thân thiện, đưa ra một màn tự giới thiệu hoàn hảo. Ngay cả khi đứng trước vóc dáng to lớn của Nanamura, em ấy vẫn giữ được sự tự tin, để lại một ấn tượng thực sự tốt bằng lời chào tự tin của mình.

“Anh là Nanamura, học sinh năm hai của đội bóng rổ và là bạn thân của Sena. Yukinami-chan, em thật sự dễ thương khi nhìn gần! Ngay cả bọn hậu bối cũng nói em là cô gái dễ thương nhất trong khối năm nhất đấy.”

“Wow, Nanamura-senpai, anh đúng là biết nịnh ghê. Hoàn toàn khác với một senpai nào đó mà em biết.”

“Đừng lôi anh vào. Hầu hết con trai không thể cạnh tranh với Nanamura.” Tôi xen vào, có phần bình thản. Thật sự khá tàn nhẫn khi bị đem so với Nanamura, người không chỉ là một vận động viên giỏi với khuôn mặt điển trai mà còn là một con quái vật trong khoản tình cảm.

“Yukinami-chan, với kinh nghiệm của em, em có muốn tham gia đội bóng rổ ở cấp ba không? Anh nhớ em còn từng đến tham gia buổi thử.”

“Em thấy mấy buổi tập có vẻ khắc nghiệt, em không chắc mình có thể theo kịp.”

“Không đời nào. Em vẫn còn rất được chào đón nếu tham gia bây giờ. Thậm chí anh sẽ đích thân hướng dẫn cho em tất cả.”

“Ừm, em thật sự không có chút tài năng nào.” Sayu khiêm tốn từ chối lời mời nhiệt tình của Nanamura.

“Anh nghĩ em nên thử. Em có rất nhiều tiềm năng, và anh biết em có thể thật sự tỏa sáng, Sayu.” Tôi vô thức thốt lên. Dù chính em ấy bảo không có động lực, nhưng tôi không thể không thấy tiếc, bởi tôi biết rõ năng lực của em ấy.

“Thấy chưa, ngay cả Sena cũng đồng ý. Yukinami-chan, em nên suy nghĩ lại, được chứ?” Nanamura tiếp tục.

“Ki-senpai, lúc em đang cố gắng từ chối thì làm ơn đừng xen vào được không?” Sayu, vẫn giữ nụ cười trước mặt Nanamura, nhưng rõ ràng khó chịu. “Xin lỗi, Nanamura-senpai. Em hoàn toàn không có ý định tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào ở cấp ba.”

“Anh hiểu rồi. Anh không thể ép một cô gái đưa ra quyết định được.” Nanamura chấp nhận sự từ chối thẳng thắn của Sayu và dễ dàng lùi lại.

“Nanamura-senpai, anh thật là một quý ông! Hoàn toàn khác với Ki-senpai, người chẳng bao giờ hiểu được lòng con gái.”

“Lại nữa rồi, đừng đem anh ra so sánh với cậu ta,” tôi cau mày.

“Thôi, bỏ qua chuyện câu lạc bộ đi. Vậy Yukinami-chan, em thấy thế nào nếu bỏ cậu Sena nhạt nhẽo này và đi hẹn hò với anh?”

Mặc dù vừa bị từ chối về chuyện tham gia câu lạc bộ, Nanamura lại thẳng thắn thử quyến rũ em ấy. Sự quyết đoán và trực diện của cậu ta là những điều mà bất kỳ chàng trai nào cũng nên học hỏi. Tôi thường thấy mình ấn tượng trước sự chủ động ấy của cậu ta.

“Ờ, senpai không phải cũng nói câu này với nhiều cô gái khác sao?”

“Không bao giờ. Chỉ với em thôi, Yukinami-chan.”

“Em cảm ơn lời mời, nhưng Nanamura-senpai nổi tiếng lắm đúng không? Em sợ lăng nhăng, nên xin phép từ chối. Với lại… mấy anh vận động viên không phải gu của em.”

“Em để một con cá lớn như anh vuột mất rồi đấy, Yukinami-chan.”

“Nhưng Nanamura-senpai tốt bụng mà, chắc chắn senpai sẽ mời em theo một cách khác chứ, đúng không?” Sayu cố tình né tránh cuộc hẹn riêng. Dù hiểu rõ ý định thật sự của cô, Nanamura vẫn không nao núng. Cuộc trò chuyện trông có vẻ sôi nổi nhưng bên trong lại là một cuộc đấu tâm lý dữ dội giữa hai người.

“Thế thì đi karaoke cùng nhau đi? Mình rủ cả Sena với Arisaka-chan nữa. Em thấy sao?”

Nếu không thể hẹn hò riêng, Nanamura liền chuyển hướng sang đi chung nhóm. Và dĩ nhiên, tôi bị kéo vào.

“Nghe hay đấy! Em rất thích karaoke! Với lại em cũng muốn gặp cô bạn gái xinh đẹp mà người ta đồn đại của senpai nữa!”

Không do dự chút nào, Sayu lập tức đồng ý. Tại sao chứ?

“Tuyệt! Vậy Sena, cậu lo việc tổ chức nhé. Trông cậy vào cậu đấy.”

“Hả? Sao lại là tôi?”

“Cậu là người duy nhất có liên lạc của Arisaka-chan mà, đúng không? Lập nhóm LINE rồi điều phối đi.”

“Ờ thì đúng là vậy, nhưng mà…”

Mọi chuyện cứ thế được quyết định chẳng cần hỏi ý kiến tôi.

“Vậy để thứ Sáu đi, hôm đó tớ không có tập. Yukinami-chan, em rảnh tuần này chứ?”

“Em rảnh!”

“Rồi, thế là chốt nhé! Sena, phần còn lại nhờ cậu.”

“Ki-senpai, nhớ sắp xếp cho ổn đó. Và nhất định phải dẫn cả bạn gái senpai theo nữa nhé!”

Cả hai nhìn tôi đầy kỳ vọng khiến tôi chẳng thể từ chối.

“Được rồi, để tôi lo. Tôi sẽ mời cả Yorka nữa.”

Và thế là, trong một cơn bão những quyết định bốc đồng, kế hoạch đi karaoke vào thứ Sáu đã được định đoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận