Tập 02 LN
Chương 1.2 Hạnh phúc nhưng không phải là kết thúc
0 Bình luận - Độ dài: 1,128 từ - Cập nhật:
Với việc Yorka đã rời đi, tôi đối mặt với Kanzaki-sensei một mình.
“Dù Arisaka-san đã làm ầm ĩ như thế, em ấy lại có vẻ nhanh chóng tha thứ cho em.”
“Cô ấy luôn như vậy mỗi khi chỉ có hai đứa em thôi.”
“Chỉ cần nhìn hai em lả lơi trước mặt tôi đã đủ khó chịu rồi. Arisaka-san rốt cuộc là kiểu người gì thế? Sena-san, em thật sự chưa quen với chuyện yêu đương à?” Kanzaki-sensei vẫn còn hoài nghi.
“Nếu em từng có kinh nghiệm trong tình yêu, em đã không để mình bị bạn gái xoay như chong chóng như thế rồi.”
“Cho dù đàn ông có nhiều kinh nghiệm đến đâu, thì khi đối mặt với Arisaka-san cũng khó mà xử lý được.” Kanzaki-sensei khẳng định và tiếp tục. “Có kinh nghiệm yêu đương và việc thật sự quan tâm đến một người là hai chuyện khác nhau. Arisaka-san đã chọn em vì cô ấy cảm thấy tình cảm của em là đáng tin cậy.”
Một lời nói khôn ngoan. Đó là những lời của một người phụ nữ trưởng thành. Tôi tự hỏi, liệu Kanzaki-sensei đã có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu hay chưa?”
“…Dù sao thì, Sensei cũng hiểu rồi, đúng chứ?”
“Quan sát phản ứng của Arisaka-san, tôi nghĩ quyết định lần này của em không phải là vội vàng. Tôi đồng ý với điều đó.”
“Vậy thì—”
“Nhưng! Cá nhân tôi thì không hài lòng. Thật đấy! Quá ngang ngược!”
Chỉnh lại lời nhận xét. Tâm trạng cô ấy chẳng hề tốt lên chút nào. Năm ngoái tôi cũng từng là lớp trưởng dưới sự chỉ đạo của Kanzaki-sensei, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy.
“…Không vừa ý với cô sao?”
“Không. Tôi không vừa ý. Không thỏa mãn.” Kanzaki-sensei, người vốn dĩ luôn điềm tĩnh và thờ ơ, giờ lại nhíu mày rõ rệt.
“Cô có thể tha thứ cho em chứ?”
“Thành thật mà nói, học sinh cấp ba đi chơi khuya cũng chẳng phải chuyện hiếm. Tuổi này mà. Nhưng nếu có gì đó xảy ra, thì có thể đã thành chuyện lớn rồi. Đừng xem nhẹ điều đó. Hãy giữ một mối quan hệ có chừng mực!”
“Em sẽ ghi nhớ! Xin lỗi cô!” Tôi ngồi thẳng lưng, bày tỏ rõ ràng sự hối lỗi của mình.
“…Nói chung, tôi tin tưởng em, Sena-san. Nhưng người khó lường hơn lại là Arisaka-san. Khi nói đến bạn trai, cô ấy quá nhiệt tình và vô tư. Cô ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống như thế sao?”
“Quả đúng là giáo viên chủ nhiệm hai năm liền. Cô thật sự rất hiểu rõ Yorka.”
Tôi đồng ý với sự đánh giá chính xác của Kanzaki-sensei về Yorka.
“Sức mạnh của tình yêu quả là đáng sợ. Nó có thể khiến Arisaka-san chủ động đến mức ấy.”
“Bản thân Yorka vốn đã có năng lực. Có thể nói, cô ấy chỉ mới giải phóng tiềm năng thật sự của mình thôi.”
“Con gái khi yêu thì vô địch, nhỉ? Dù có hơi liều lĩnh.”
Kanzaki-sensei có vẻ vừa ấn tượng vừa hơi bực bội.
“Cô hiểu rõ cô ấy đến thế sao?”
“Nếu đứng trên bục giảng mỗi ngày, tự nhiên sẽ nhận ra sự thay đổi của học sinh. Em ấy đã thay đổi từ năm ngoái, khi em bắt đầu thường xuyên đến phòng chuẩn bị mỹ thuật. Bây giờ, em ấy đã là một người hoàn toàn khác.”
“Khác đến thế sao? Em thấy trong lớp cô ấy vẫn như vậy.”
“Cô gái đó, hễ có thời gian rảnh là ánh mắt luôn dõi theo em, Sena-san.” Như thể nhớ lại khung cảnh ấy, Kanzaki-sensei khẽ mỉm cười. “Ghen tuông cũng dễ thương chứ. Cô ấy thấy bất an vì em sẽ ở một mình với một giáo viên nữ, nên mới đi cùng.”
“Thế thì em phải làm sao khi bị mắng gấp đôi?”
“Đó là lỗi của em.”
“…À mà, Sensei, khi nào thì cô nhận ra em và Yorka đang hẹn hò?”
“Tôi chắc chắn vào dịp hội thao. Khi em ghi bàn lội ngược dòng trong phút chót nhờ tiếng cổ vũ của cô ấy—cảnh tượng ấy không chỉ khiến Arisaka-san tim đập loạn nhịp, mà bất kỳ ai nhìn cũng sẽ như vậy.”
“Sensei, có phải cô cũng đã âm thầm cổ vũ và tim đập nhanh không?”
Khi nhận ra nụ cười của tôi, cô ấy cố gạt đi bằng thái độ thờ ơ. “Tôi lỡ lời. Quên đi.”
“Nếu điều đó mang lại niềm vui cho cô, thì chấn thương của em cũng đáng.”
“Chính những mặt như thế mới khiến tôi lo cho em, Sena-san. Em có xu hướng coi nhẹ nỗi đau và khó khăn của bản thân.” Kanzaki-sensei khẽ lẩm bẩm, gương mặt thoáng chút cô đơn.
“…Đó mới là lý do thật sự khiến cô gọi em ra hôm nay sao?”
Tôi có linh cảm như vậy.
“Một trong những điểm mạnh của em là khả năng hình dung chính xác cảm xúc của người khác. Quả thật tôi đã giao cho em vai trò lớp trưởng vì nhìn thấy khả năng chu toàn của em. Tuy nhiên, hãy cẩn thận đừng đi quá xa, đến mức ôm lấy nỗi đau của người khác như của chính mình.”
“Ý cô là em đồng cảm quá nhiều sao?”
“Một khi đã biết, em rất khó bỏ qua. Em cố gắng giải quyết bằng mọi cách và đôi khi chẳng ngại chịu tổn thương. Đó mới là điều khiến tôi lo.”
Tôi đoán Sensei đang ám chỉ đến sự việc mùa hè năm ngoái.
Hồi đó, khi còn là thành viên đội bóng rổ, tôi đã bỏ đội vì một cuộc ẩu đả nổ ra trong trận đấu tập với trường khác. Để bảo vệ đồng đội Nanamura Ryū, tôi đã phản đối. Tôi không hối hận.
Tôi không thể chấp nhận việc để tài năng của cậu ấy bị hủy hoại bởi ghen tị và mấy chuyện cãi vã vặt vãnh.
Tuy nhiên, dường như Kanzaki-sensei vẫn canh cánh vì không thể lật lại quyết định đuổi tôi khỏi đội.
“Em sẽ lo liệu được. Cảm ơn cô đã lo lắng.” Tôi khắc ghi lời cô vào tim.
“Nhớ đấy. Chỉ xin em nhớ rằng. Lòng tốt vô thức đôi khi sẽ phản tác dụng. Nếu không, Arisaka-san lại ghen nữa cho xem.”
Với lời bình bất ngờ đó, tôi lắp bắp: “Ờ…”
“…Sena-san, đừng nói là em đã từng trải qua rồi nhé?”
Cô giáo nheo mắt. Còn tôi vôi vã chạy khỏi phòng hướng dẫn học sinh.


0 Bình luận