I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 5.1 Chưa thể gọi là thất tình

0 Bình luận - Độ dài: 3,725 từ - Cập nhật:

Khi Asaki đi về phía nhà vệ sinh, căn phòng trở nên trống vắng.

“Cô ấy về rồi sao? Nhưng túi vẫn còn ở đây, và cô ấy vẫn chưa thay đồng phục.”

Đèn hiển thị của cả hai thang máy đều cho thấy chúng đang ở các tầng trên.

“Trong trường hợp đó…”

Asaki để ý đến cánh cửa dẫn ra cầu thang thoát hiểm bên ngoài. Cô mở cánh cửa nặng nề. Trước mắt là một khung cảnh hùng vĩ, bầu trời rộng mở và dễ chịu. Thế nhưng, khi nhìn xuống, cô thấy một cảnh tượng lộn xộn những tòa nhà chen chúc gần ga tàu.

Yukinami Sayu đang đứng ở một bậc thang phía dưới, dựa vào lan can và ngắm hoàng hôn.

“Có cần khăn tay không?” Asaki, đoán được tình cảnh từ dáng vẻ sau lưng Sayu, lên tiếng an ủi.

“…Em ổn. Em có của riêng mình.”

“Mặc đồng phục cảnh sát váy ngắn kia mà?” Trước lời nhận xét đó, Sayu chợt nhớ ra mình chỉ có khẩu súng đồ chơi và còng tay.

“Cầm lấy, lau nước mắt đi.” Asaki, người đang khoác chiếc cardigan bên ngoài bộ đồ y tá, lúc nào cũng có khăn tay dự phòng trong túi.

“Senpai lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thế à?”

“Chị lúc nào cũng mang theo hai cái, phòng khi cần.”

“Nếu Asa-senpai là con trai, chắc chắn em sẽ đổ mất.” Sayu lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn tay và khẽ lau má.

“Sayu-chan là con gái, và chị cũng vậy mà,” Asaki đáp lại với giọng nhẹ nhàng rồi đứng cạnh Sayu, “Con trai bình thường thì chẳng thể làm một hành động trơn tru thế này đâu.”

“Hầu hết con trai hoặc là kìm nén quá mức, hoặc là lại tỏ ra quá áp đặt với tình cảm của mình.”

Cả hai cùng bật cười, như thể hoàn toàn thấu hiểu nhau.

“Thật đấy, Asa-senpai, thời điểm senpai xuất hiện lúc nào cũng hoàn hảo. Senpai thật sự rất giỏi trong việc nắm bắt tình huống.”

“Chị luôn giỏi trong việc đọc bầu không khí và đoán xem người khác muốn gì.”

Đây chính là một trong những tài năng của Hasekura Asaki – sự nhạy cảm trong việc cảm nhận và diễn giải cảm xúc, tâm tư thật sự của người khác một cách tinh tế, rồi đưa ra những phán đoán chính xác về hành động phù hợp. Nếu cô nói ra những lời mà đối phương mong muốn được nghe, gần như chẳng bao giờ bị phản kháng. Thường thì điều đó sẽ được đáp lại bằng thiện ý.

Vì thế, Asaki chưa từng gặp khó khăn trong các mối quan hệ từ khi còn nhỏ. Bất kể là nam hay nữ, cô đều giữ được một khoảng cách cân bằng, tự nhiên trở thành tâm điểm trong bất kỳ nhóm nào mà cô tham gia. May mắn thay, Asaki cũng không thấy phiền khi được người khác tìm đến như vậy.

Ở trường, cô là lớp trưởng, và trong câu lạc bộ trà đạo mà mình tham gia, cô giữ vai trò lãnh đạo trong nhóm. Người ta thậm chí còn nói: “Không còn ai khác ngoài Hasekura-san cho chức chủ tịch câu lạc bộ năm sau.”

Tóm lại, cô rất giỏi trong việc nắm bắt trái tim con người. Với sự tò mò mạnh mẽ dành cho người khác, cô dễ dàng ghi nhớ tên mọi người. Càng quan sát ai đó một cách tỉ mỉ, cô càng thấy hứng thú khi khám phá ra con người thật của họ.

Ngược lại, việc ghi nhớ quá nhiều đặc điểm khác nhau của người khác khiến cô khó lòng gặp được ai đó thật sự khiến trái tim mình rung động. Thông thường, họ đều rơi vào những khuôn mẫu quen thuộc của những người mà cô từng gặp trước đó.

Dù Nanamura Ryu từng được miêu tả là kiểu chàng trai mơ mộng, nhưng cô lại thấy bản thân quá lý trí khi nói đến chuyện tình cảm. Mỗi lần có ai đó tỏ tình, bạn bè cô đều đồng loạt khuyên: “Sao không thử hẹn hò đi?”

Thế nhưng, cô chẳng thể nào chấp nhận hẹn hò với một người mà ngay từ đầu đã có thể đoán được tính cách. Trước hết, cô không thể hiểu nổi cái cảm giác “hẹn hò cho vui”. Hơn nữa, việc đầu tư thời gian cho một điều mà cô biết chắc sẽ nhàm chán thì thật lãng phí.

Đối với Hasekura Asaki, người mong muốn được vào đại học bằng con đường tiến cử, thì việc chuẩn bị cho tương lai phía trước quan trọng hơn nhiều so với chuyện chìm đắm trong tình yêu. Do đó, việc tình cảm bị xếp ở mức ưu tiên thấp là điều tất yếu.

Tuy nhiên, ngoại lệ của quy luật đó chính là Sena Kisumi.

Thoạt nhìn, cậu chỉ là một cậu con trai không mấy nổi bật. Cậu khéo léo thích ứng với người khác một cách tự nhiên mà chẳng hề nhận ra. Với Asaki, người lúc nào cũng phải chiều theo người khác, thì việc được chính mình “chiều theo” lại mang đến cảm giác thoải mái mới mẻ. Từng chút một, những cuộc trò chuyện tưởng như vu vơ giữa họ lại trở nên bất ngờ thú vị.

“Nếu một người xinh đẹp như Asa-senpai tiếp cận em đúng lúc, chắc chắn em sẽ đổ ngay lập tức. Nếu được tỏ tình, câu trả lời sẽ là ‘đồng ý’ ngay không do dự.”

“Nhưng mọi chuyện đã chẳng diễn ra suôn sẻ như vậy…”

“Ý senpai là cái người đã từ chối senpai đúng không? Rốt cuộc là vì lý do gì thế?”

“Có một đối thủ đáng gờm. Đại khái là thế.”

“Một người có thể sánh được với Asa-senpai thì hiếm lắm, chắc chỉ có kiểu người như Yor-senpai thôi—” Sayu vừa nói đến đó thì khựng lại. Một lúc sau, cô lo lắng cất tiếng hỏi để xác nhận điều gì đó.

“Khoan đã, cái người mà Asa-senpai tỏ tình rồi bị từ chối… có phải là Ki-senpai không?”

“Ừ,” Asaki thản nhiên thừa nhận.

“Cái gì cơ?! Không thể nào! Tại sao chứ? Trời ơi, xin đừng để xảy ra thêm chuyện gì khó tin hơn nữa!” Sayu xoay vòng vòng, cảm xúc rối loạn.

“Đừng cử động nhiều quá; nguy hiểm đấy.”

Sẽ chẳng hay ho gì nếu cô vô tình ngã qua lan can.

“Tớ chỉ là bị sốc vì chuyện quá bất ngờ thôi.”

“Thích cậu ấy thì kỳ lạ lắm sao?”

“Không phải kỳ lạ, nhưng em chẳng thể nào hiểu nổi tại sao senpai lại chọn anh ấy.”

“Và điều đó lại được thốt ra từ chính miệng em đấy, Sayu-chan.” Asaki nhìn cô đàn em của mình như thể đã nhìn thấu tất cả.

“…Tại sao senpai lại quyết định tỏ tình vậy?”

“Ôi trời, em thật sự tò mò quá đấy.”

“Chỉ có hai chúng ta ở đây thôi mà.” Đôi mắt Sayu như cầu xin một câu trả lời. Quả thật, bầu không khí hoàng hôn nơi cầu thang thoát hiểm ngoài trời rất thích hợp cho một cuộc trò chuyện bí mật.

“Có nhiều chàng trai còn ngầu hơn Kisumi-kun, có người học giỏi, thể thao tốt, giàu có, thông minh, hài hước, hoạt bát—những kiểu đặc điểm mà ai cũng dễ dàng công nhận. Chị không nghĩ cậu ấy có những thứ đó. Chính cậu ấy cũng thường nói mình bình thường và tầm thường.”

“Vâng, anh ấy hay nói thế lắm,” Sayu đồng tình một cách mạnh mẽ.

“Nhưng chị không cần một người bạn trai để khoe khoang. Thành thật mà nói, chị nghĩ mình cũng sẽ thấy ổn nếu chỉ dừng lại ở mức bạn bè.”

Năm hai, Hasekura Asaki tình cờ chung lớp với Sena Kisumi. Với tư cách lớp trưởng, hai người đã tiếp xúc với nhau từ năm trước. Biết rõ tính cách của cậu, cậu ấy là một đối tác hoàn hảo cho năm học này. Cậu luôn quan tâm đến mọi người và đưa ra sự hỗ trợ chu đáo.

Làm việc cùng cậu ấy rất dễ dàng, và nếu có điều gì lo lắng, cả hai có thể cùng nhau chia sẻ và suy nghĩ. Chính những tích lũy nhỏ bé, thường nhật ấy đã nuôi dưỡng tình cảm trong lòng cô.

Dù Asaki nhận ra mình ngày càng thích cậu, nhưng cô không thấy cần phải vội vàng thay đổi mối quan hệ. Với cô, tình yêu không phải là ưu tiên hàng đầu.

Tuy nhiên, một sự kiện đã xảy ra khiến thứ tự ưu tiên đó đảo lộn.

“Khi nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của cậu ấy, chị đã nhận ra. Chị muốn an ủi cậu ấy. Chị muốn cậu ấy mỉm cười khi ở bên chị. Chị muốn một sự gắn kết sâu sắc hơn.”

Ngay lúc đó, Sayu, người dường như đã bình tĩnh lại, lại để nước mắt chảy xuống một lần nữa.

“Tại sao em lại khóc nữa rồi?”

“À thì… câu chuyện của Asa-senpai khiến em đồng cảm quá mức, em không kiềm được.”

“Miễn là những giọt nước mắt đó xuất phát từ sự xúc động.” Cô kiên nhẫn chờ Sayu nín thút thít. Bầu trời dần chuyển từ màu cam sang tím, ôm trọn những sắc màu của đêm tối.

“À này, có bí quyết nào cho việc tỏ tình không?” Khi Sayu đã bình tĩnh lại, cô tiếp tục tìm kiếm lời khuyên.

“Em lại đi hỏi một người vừa bị từ chối à?”

“Nếu là lời tỏ tình của Asa-senpai thì bình thường chắc chắn sẽ thành công ấy chứ!”

“Thành công của một lời tỏ tình phụ thuộc vào sự hòa hợp và thời điểm,” Asaki nói gọn gàng, “Em tích lũy những lần giao tiếp với người ấy,để tình cảm nảy nở, và rồi, bước cuối cùng, em tỏ tình.”

“Tỏ tình là bước cuối cùng sao?”

“Đúng vậy. Thời gian bỏ ra không quan trọng. Nếu em tỏ tình mà không có nền tảng vững chắc thì sẽ thất bại. Cuối cùng, sự hòa hợp và thời điểm mới là điều quan trọng.”

“Dù biết thế, nhưng Asa-senpai vẫn thất bại đúng không?”

“Chị đã bị một cú xoay chuyển bất ngờ vào phút cuối.”

Khoảnh khắc sau giờ học hôm đó, giây phút ấy lẽ ra đã hoàn hảo. Bằng trực giác, Asaki đã tỏ tình với cậu, người đang bị tổn thương. Cậu ấy có chút bối rối, nhưng nếu mọi chuyện suôn sẻ thì họ đã có thể trở thành một đôi.

Tuy nhiên, số phận đã phản bội kỳ vọng của cô bằng cách đưa đến một đối thủ mạnh nhất đúng vào khoảnh khắc hoàn hảo.

Arisaka Yorka, bằng cả con người mình, đã đến để giành lại Sena Kisumi – bạn trai của cô. Trước sự cuồng nhiệt như thế, Asaki không thể sánh kịp. Cảm thấy thán phục, Asaki đã lịch sự lùi bước.

Hôm nay trong buổi karaoke cũng vậy. Ngay khi Asaki quyết định tham gia karaoke, Arisaka Yorka cũng muốn đến. Dù nghĩ rằng cô ấy sẽ cảnh giác cao độ, nhưng khi họ bắt đầu nói chuyện về tình yêu, Arisaka Yorka lại là người đầu tiên đồng cảm với cô.

“Tình yêu thật thú vị, phải không? Cho dù em nghĩ mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ đến đâu, thì vẫn luôn có một phần trăm không thể tưởng tượng được.”

Và ở đây, cô đã gặp một hậu bối trong tình cảnh tương tự.

“Sayu-chan, em cũng thích Kisumi-kun, đúng không?”

“E-Em… sao chị lại biết?!” Bị Asaki nhìn thấu, Sayu lúng túng thấy rõ.

“Đôi mắt còn nói nhiều hơn lời. Cách em nhìn Kisumi-kun gần như tràn đầy tình yêu rồi.”

“Ki-senpai chưa phát hiện ra đâu, đúng không? Giờ rút lui thì thật sự khó quá.”

“Cậu ấy chưa nhận ra.” Asaki nói với chút bông đùa.

“Em còn vừa ném cho anh ấy một cái lườm sắc lẹm nữa.”

“Em còn quá nhẹ tay. Nếu có ai em cần phải đấu với, thì đó là Arisaka-san. Cô ấy sẽ còn lườm bén hơn nhiều.”

“Không phải đối diện thẳng với đôi mắt xinh đẹp ấy thật đáng sợ sao?”

“Cậu ấy thì không sao cả. Có lẽ chính vì thế họ mới hẹn hò.”

“Anh ấy… có sở thích BDSM hay gì đó à?”

“Ai mà biết được? Nhưng trong số tất cả những chàng trai bị Arisaka-san làm cho khiếp sợ, Kisumi-kun là người duy nhất trở thành bạn trai của cô ấy.”

“Ki-senpai thật trơ lì khi cần thiết, nhỉ? Lúc nào cũng chẳng hề nao núng gì cả.”

“Nhưng chính em đã kiên trì theo đuổi và vào cùng một trường cấp ba với cậu ấy, đúng không?”

Sayu thở dài một hơi. “Không lãng mạn như vậy đâu.”

“Nếu em không phiền, chị muốn nghe câu chuyện của em lần này.” Lời mời dịu dàng của Asaki khiến bờ vai Sayu khẽ run lên.

“Ki-senpai lúc nào cũng ở rất gần. Ở bên anh ấy em cảm thấy tự nhiên, thoải mái, và vui vẻ. Em chỉ nhận ra những cảm xúc này là tình yêu sau khi anh ấy giải nghệ câu lạc bộ.”

“Tại sao em không tỏ tình ngay lúc đó?”

“Một khi em đã ý thức được nó, thì đột nhiên em lại không thể nói năng trôi chảy. Ngay khi Ki-senpai giải nghệ, anh ấy chuyển sang chế độ ôn thi toàn lực, và tần suất liên lạc giữa bọn em giảm hẳn.”

“Không thể gặp nhau trong hoạt động câu lạc bộ, khác khối lớp, em còn chủ động tiết chế liên lạc nữa. Đó là ngược lại với lý thuyết tình yêu thông thường.”

“Em… chỉ là đang quan tâm đến Ki-senpai thôi.”

“Đó chỉ là cái cớ cho việc không hành động mà thôi.”

“Gay gắt quá đó.”

“Bởi vì nếu em tỏ tình ngay từ thời trung học, thì giờ có lẽ hai người đã đang hẹn hò rồi. Ít nhất, khả năng sẽ cao hơn gấp trăm lần so với bây giờ.”

Khi cô quan sát mối gắn kết bền chặt giữa Sena Kisumi và Yukinami Sayu, cô cảm thấy rằng chỉ cần có cơ hội thích hợp, việc chuyển từ bạn bè thành tình yêu hẳn đã diễn ra suôn sẻ.

─ Ít nhất, trong những ngày sơ trung, tiêu chí về sự hòa hợp và thời điểm đều đã hội đủ.

“Ừm, em đã không ngờ Ki-senpai lại có bạn gái ở cấp ba.” Cảm giác tuyệt vọng và buồn bã vốn bị che giấu của Sayu đã lộ rõ. “Em đã nghĩ sẽ chẳng có ai táo bạo đến mức thích Ki-senpai cả!”

Lời than thở chân thật của cô khiến người khác không khỏi thấy thương cảm.

“Với lại tại sao vòng bạn bè của anh ấy giờ lại còn hào nhoáng hơn nữa? Nanamura-senpai là át chủ bài bóng rổ, Miyauchi-senpai thì siêu dễ thương. Asa-senpai thì vô cùng tinh tế và xinh đẹp, thậm chí còn cùng làm lớp trưởng. Rồi còn Yor-senpai nữa! Dù là cô gái với thông số hoàn hảo nhất, tại sao lại hẹn hò với Ki-senpai chứ? Không thể tin nổi!” Những cảm xúc dồn nén trong Sayu bùng nổ.

Từ góc nhìn của Sayu, người biết Sena Kisumi chỉ như một cậu con trai tầm thường, bình thường từ hồi trung học, thì sự lộng lẫy của những người bạn cậu ấy có được ở cấp ba quả là một cú sốc.

“Haha. Em đúng là để cảm giác thất tình ám vào người rồi đấy.”

“Đây không phải chuyện để cười. Với lại, em còn chưa thực sự trải qua việc thất tình nữa.” Sayu, chìm trong ánh hoàng hôn, toát ra một không khí sầu muộn.

“Cần có dũng khí mới dám theo đuổi ai đó đến tận cấp ba.”

“Em cũng cảm thấy mình đang đi một vòng luẩn quẩn. Nhưng chẳng phải sẽ vui lắm sao nếu được học chung trường với người mình thích và trải nghiệm tình yêu?”

“Sao em lại cố chấp với Kisumi-kun đến thế?”

“Một phần cũng giống như sự bướng bỉnh. Dù em có cố quên đi, thì cũng không thể…”

“Điều quan trọng là phải vạch ra một ranh giới. Nếu em đã thích cậu ấy từ thời sơ trung, thì nghĩa là em đã ôm ấp cảm xúc đó gần ba năm rồi, đúng không? Giữ mãi tình cảm lâu như thế có thể trở nên độc hại đấy.”

“E-Em đã từng thử tỏ tình một lần rồi! Nhưng Ki-senpai không đến.”

“Kisumi-kun không phải kiểu người quên hẹn đâu. Tin nhắn có đến được rõ ràng không?”

“Em gửi LINE cho anh ấy, nhờ đến cổ vũ trận giải nghệ của em! Anh ấy đã đọc rồi, vậy mà…”

Thấy Sayu phụng phịu nhớ lại chuyện cũ trông lại dễ thương.

“Nếu khó chịu đến thế thì đáng lẽ em phải giận rồi ghét cậu ấy mới phải.”

“Anh ấy thậm chí còn không trả lời, chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây…”

“Em đã chắc chắn về việc đó chưa?”

Sayu tránh ánh mắt và im lặng.

“Được rồi. Vậy thì bây giờ đi xác nhận luôn nhé.” Asaki hứng khởi quay người bước lên cầu thang, nhưng Sayu hoảng hốt giữ tay chị lại.

“Thực ra hè năm ngoái em đã sợ không dám kiểm tra! Như thế có sai không?”

Thời điểm Sayu nhắc tới trùng khớp với lúc Sena Kisumi rời câu lạc bộ bóng rổ. Qua giọng điệu, có vẻ em chưa hề biết chuyện đó.

“Em rõ ràng là người sẽ phải chịu khổ nếu cứ lưỡng lự thế này.”

“Em biết! Em biết mà, được chưa!”

Sayu đau đớn nhận ra việc kéo dài chỉ khiến mọi thứ thêm khó khăn. Dù tình cảm đơn phương chưa chắc được đáp lại, nhưng cái sự mập mờ ấy lại cho em chút hy vọng – đôi khi, chỉ cần thế thôi cũng đủ để an ủi bản thân.

“Sayu-chan, nếu em muốn quay lại thời cấp hai thì chị không khuyên đâu.”

“Thật ra em cũng chẳng muốn. Bị Ki-senpai đối xử y như hồi cấp hai đã đủ bực mình rồi.”

“Đúng là Kisumi-kun thật.”

“Ừ. Anh ấy chẳng thay đổi chút nào. Chính vì thế càng khiến em khó chịu.”

“Khó chịu?”

Sayu cắn môi, dồn nén những cảm xúc âm ỉ trong lòng. “Anh ấy chăm sóc em chỉ vì nhà ở gần nhau thôi. Vì thế mà anh ấy bị mấy anh khóa trên trong đội bóng rổ chế nhạo. Họ trêu anh ấy là quản lý riêng của Yukinami Sayu. Nhưng mấy người đó làm sao so được với Ki-senpai chứ! Dù là việc nhỏ nhặt thế nào, anh ấy cũng không bao giờ lười biếng. Anh ấy chẳng để ý người khác nói gì, cứ lặng lẽ, kiên trì làm điều mình thấy quan trọng. Chính cái sự chân thành và chiều sâu trong tính cách đó mới là điều em thích…”

“Thế nên em mới bực bội khi người khác cũng nhận ra sức hút của cậu ấy. Đúng là tâm tư phức tạp của con gái.” Asaki mỉm cười dịu dàng với cô em thẳng thắn.

“Nếu Ki-senpai mà làm một màn debut cấp ba thật lòe loẹt, tỏ ra phù phiếm thì chắc em đã dễ dàng tỉnh mộng hơn rồi.” Sayu ngẩng đầu, chỉnh lại tư thế ngay ngắn.

“Nhưng mà việc em đã chủ động đến gần Kisumi-kun cũng có nghĩa là em chưa hề từ bỏ, đúng không?” Asaki dò hỏi tâm ý thật sự.

“Đúng. Em sẽ đưa chuyện tình này đến hồi kết.”

Asaki mỉm cười trước lời lẽ đầy quyết tâm ấy, bóng dáng Sayu thoáng gợi lại hình ảnh cô gái thể thao mạnh mẽ ngày nào.

“Được rồi, để đổi lấy sự ủng hộ của chị, chị sẽ cho em một gợi ý. Em nên hỏi trực tiếp anh ấy lý do vì sao không thể đến trận giải nghệ của em hè năm ngoái.”

Đôi mắt Sayu mở to trước lời khuyên rõ ràng. “Hiểu rồi! Em sẽ hỏi cho bằng được!”

“Tốt. Vậy mình quay lại thôi nhé?”

Khi hai chị em leo lên cầu thang và tiến gần tới cánh cửa, Sayu lên tiếng xin lỗi. “Em xin lỗi vì lúc nãy. Em định rủ chị đi chơi cho khuây khỏa, thế mà cuối cùng lại cáu gắt với chị.”

“Dẫn dắt một đàn em lạc lối cũng là nghĩa vụ của đàn chị. Đừng lo.”

“Vậy… từ giờ em gọi chị là ‘sensei’ được không?”

“Chị thà em đừng gọi vậy.”

“Á, Asa-senpai nghiêm khắc quá đi.”

“Haizz, chị rơi thẳng vào lãnh địa ‘tình yêu thiếu nữ’ rồi. Mình đã đào quá sâu vào chuyện tình cảm.”

“Chị đừng than thở ngay sau khi nói mình đang dẫn dắt đàn em chứ!”

“Thật ra, Sayu-chan, em nghiêm túc với chuyện này hơn chị nghĩ nhiều đấy.”

“Đời ngắn lắm, cứ yêu đi thôi. Người ta vẫn nói thế mà, đúng không?”

Những lời đó bất ngờ chạm tới trái tim Asaki.

“…Mình sẽ còn yêu thêm bao nhiêu lần nữa nhỉ?” Asaki vừa mở cửa vừa lẩm bẩm.

“Nếu là Asa-senpai, em nghĩ chị có thể yêu bao nhiêu lần cũng được.”

“Hẹn hò và thật sự yêu không nhất thiết giống nhau.”

Có người có thể yêu thật lòng mỗi lần hẹn hò. Nhưng với Hasekura Asaki, điều đó là bất khả thi.

─Đặc biệt nếu chị muốn được chính người mình yêu thật lòng đáp lại.

Asaki cuối cùng nhận ra một điều đơn giản.

“Thì ra vậy. Chị đang ghen tị với Arisaka-san.” Cô thì thầm, thật khẽ để không ai nghe thấy.

Khoảnh khắc cất thành lời, cô mới nhận ra rằng cảm giác khó chịu bấy lâu nay chính là nỗi đau của tình yêu đơn phương.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận