Tập 02 LN
Chương 2.1 Đàn em của tôi dễ thương nhưng cũng không dễ thương lắm
2 Bình luận - Độ dài: 4,531 từ - Cập nhật:
“Sayu! Em đậu kỳ thi tuyển sinh vào Eisei rồi sao! Giỏi quá! Sao em không nói sớm? Ăn mừng thôi! Anh sẽ đãi em một bữa!”
Đã một năm rồi tôi mới gặp lại cô đàn em hồi cấp hai. Tên cô ấy là Yukinami Sayu.
Cô sống gần nhà tôi và từng tham gia cùng câu lạc bộ bóng rổ. Chúng tôi thường đi học cùng nhau gần như mỗi ngày. Vì Sayu không phải người giỏi dậy sớm nên sáng nào tôi cũng phải sang gọi để chắc chắn cô ấy không đi muộn buổi tập sáng.
“Ki-senpai, sự nhiệt tình của anh vượt quá giới hạn rồi đấy. Hơi phiền thật.”
“Đừng nói thế chứ. Anh chỉ vui vì chúng ta lại là senpai và kouhai thôi mà!”
Sau khi từng chăm sóc cô ấy hồi đó, thật bất ngờ và ấm lòng khi gặp lại như thế này. Ừ thì, vui vì chuyện như thế cũng là điều tự nhiên thôi.
“…Anh vui mừng hơn em tưởng đấy. Hơi quá sức chịu đựng rồi.”
Sayu có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi phấn khích đến vậy.
“À thì, em đã cố gắng dù học hành không giỏi.”
Cảm xúc tôi lúc ấy đan xen giữa xúc động và hoài niệm, khiến bản thân chìm trong những rung động khó tả.
“Này, em cũng đã chăm chỉ học hành lắm mới đậu được đấy. Giờ thì em đã ngang bằng với anh rồi! Đừng có mãi làm ra vẻ senpai nữa.”
“Xin lỗi. Chỉ là ngay khi nhận ra em, anh lại bất giác thấy mình như trở lại ngày xưa thôi.”
“Ừ thì tuỳ anh. Nhưng thật sự lúc đầu anh không nhận ra em sao!?”
Sayu cao giọng như thể bị xúc phạm. Có vẻ thái độ của tôi làm cô ấy khó chịu.
“Thì lúc đầu anh không chú ý, nên hơi lo lắng. Nhưng đúng là… em đã xinh đẹp hơn.”
Dù hồi cấp hai cô ấy vốn đã nổi tiếng, nhưng giờ Sayu dường như đã có thêm nét quyến rũ nữ tính.
“…Cảm ơn. Còn anh, Ki-senpai, vẫn chẳng thay đổi chút nào. Vẫn y nguyên. Làm ơn trưởng thành thêm đi. Nhìn phát bực.”
“Ha ha, cái miệng sắc bén này thật gợi nhớ. Nhưng cũng đã lâu rồi nhỉ. Dù là hàng xóm, chúng ta hầu như chẳng gặp nhau sau khi tốt nghiệp.”
“Còn định đứng đây tán gẫu bao lâu nữa? Anh đãi em cơ mà, mau đi thôi.”
Sayu mất kiên nhẫn giục tôi bước đi. Tính cô ấy vốn hơi nóng nảy. Cái gì không hứng thú thì ngay lập tức chuyển hướng sang cái khác.
“Xin lỗi, xin lỗi. Vậy đi về phía nhà ga nhé.”
“Khoan đã, Senpai. Anh định dẫn em đi đâu thế?”
“Ừ thì, nếu đi đâu đó thì tất nhiên là chỗ quen thuộc của bọn mình rồi,” tôi cười tự tin.
Chúng tôi bước đi theo con đường quen thuộc, băng qua khu dân cư nơi hai đứa ở và tiến dần về phía nhà ga.
“Boo! Em đã hy vọng là sẽ được ăn mừng ở một quán thịt nướng yakiniku sang chảnh cơ!”
“Tiếc là quanh đây chẳng có quán yakiniku hạng sang nào cả. Học sinh cấp ba thì sau giờ học có đi đâu ngoài mấy chuỗi cửa hàng ăn nhanh không? Với lại, anh đâu có nhiều tiền đến thế.”
“Em hoàn toàn ủng hộ việc anh bao em mà!”
Đừng có nhìn anh với vẻ mặt đắc thắng trong khi giơ dấu hiệu chữ V như thế chứ.
“Em định làm anh phá sản à?”
“Anh được độc chiếm một đàn em dễ thương như em đấy. Chẳng khác gì một buổi hẹn hò cả. Ăn mừng mà chỉ có burger ăn nhanh thì rẻ tiền quá rồi, không nghĩ sao?”
Chỗ mà bọn tôi chọn chính là một tiệm burger nổi tiếng toàn cầu với bảng hiệu đỏ và vàng. Mỗi đứa gọi phần burger mình thích kèm khoai tây chiên và nước uống. Từ hồi còn sinh hoạt câu lạc bộ, bọn tôi hay ghé đây trong bộ đồ thể thao mỗi khi đói sau giờ tập.
“Ồ, ra là buổi ăn mừng giản dị của anh chưa đủ hả? Thôi được, vậy anh sẽ ăn luôn burger của em! Đưa đây nào!”
Tôi vươn tay qua bàn, định giật khay của cô ấy cùng cái burger.
“Em đâu có nói là sẽ không ăn! Á, đừng lấy khoai tây của em đi!”
“Trời ạ, em đúng là kén chọn. Ăn thoải mái đi cho rồi.”
“Ki-senpai, anh sẽ tăng cân nếu ăn phần của hai người đấy. Giờ mình đâu còn tập luyện trong câu lạc bộ nữa, bụng anh sẽ phình ra trong chớp mắt cho mà xem.”
Cô ấy chọc ghẹo tôi bằng cách đưa tay ra như muốn chọt vào bụng. Bất đắc dĩ, tôi cắn một miếng burger phiên bản giới hạn rồi trả khoai tây lại vào khay của cô.
“Khoan đã, sao em biết anh không còn trong câu lạc bộ bóng rổ nữa?”
“Anh đâu có xuất hiện trong buổi thử câu lạc bộ bóng rổ. Em đoán giờ anh chỉ là thành viên của ‘câu lạc bộ về nhà’ thôi nhỉ?”
Những câu lạc bộ thể thao khắc nghiệt thường có cái bầu không khí giám sát lẫn nhau như thế, và nghỉ ngang đôi khi còn bị coi như phản bội. Nghĩ lại thì, cái môi trường đó cũng chẳng lành mạnh cho lắm, nhỉ?
“Anh giờ bận nhiều việc lắm. Còn em, chẳng lẽ không tham gia đội bóng rổ nữa à?”
“Pfft! Em giải nghệ đời vận động viên rồi! Đừng có nhắc lại chuyện quá khứ như thế chứ.”
Cô đàn em này có thói quen phồng má lên đáng yêu và kêu “Pfft!” mỗi khi không hài lòng.
“Đúng là phí phạm. Khác với anh, em có tài năng mà.”
Lần đầu tiên tôi thấy Yukinami Sayu chơi bóng, tài năng của cô ấy nổi bật rõ rệt. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Trong môn bóng rổ với nhịp độ nhanh, công thủ thay đổi liên tục, tinh thần thi đấu mạnh mẽ của cô ấy hòa nhập trơn tru. Sayu xây dựng cho mình một lối chơi đa năng, dễ dàng dẫn dắt cả đối thủ lẫn đồng đội bằng những đường chuyền xuất sắc và các pha dẫn bóng tốc độ. Ở vị trí tiền đạo ghi điểm, những pha tấn công táo bạo của cô đã góp phần mang về nhiều chiến thắng.
Trong khi bình thường, cô ấy chỉ là một cô gái điển hình thích tám chuyện cùng bạn bè, thì khả năng tỏa sáng rực rỡ trên sân đấu lại tạo nên một sự đối lập cuốn hút, từng khiến không ít cậu con trai phải say mê.
“Anh đã quá chán cảnh ngày nào cũng mồ hôi nhễ nhại, kiệt sức từ thời cấp hai rồi. Lên cấp ba, em quyết định sẽ tận hưởng ba năm thật vui vẻ như một ‘High School Enjoyer’ đấy!”
Sayu có vẻ rất kiên quyết với lựa chọn của mình.
Khoảng nửa chừng khi ăn burger, cuối cùng tôi cũng hỏi điều cứ lởn vởn trong đầu.
“À mà này, giờ đã cuối tháng Tư rồi. Sao em không nói cho anh biết em đậu vào Eisei High?”
“Em muốn tạo bất ngờ cho senpai. Anh có bất ngờ không?”
“Ừ thì, có chứ. Nhưng mà kéo dài tận gần một tháng trời?”
Em ấy hoàn toàn có thể nói với tôi ngay khi có kết quả, hoặc ít nhất là ngay đầu tháng Tư.
“Tại sao anh lại nghĩ là em phải báo cáo cho anh biết chứ? Anh tưởng mình là một senpai đáng tin cậy lắm sao? Tự ảo tưởng quá rồi đấy, senpai. Anh chẳng cao trong danh sách ưu tiên của em đâu!”
“Nghe phũ phàng nhỉ. Anh đã chăm sóc em bao nhiêu lần rồi còn gì.”
“Ý anh là cái trò bám theo phá giấc ngủ yên bình của em từ sáng sớm hả?!”
“Anh đi đón em để kịp giờ tập sáng đó chứ!”
“Với anh thì đó là cơ hội hoàn hảo để hộ tống một mỹ nhân buổi sáng thôi. Nhưng em vốn không phải người thích dậy sớm.”
“Đừng có nói như thể đó là điều tự hào vậy.”
Hồi mới tham gia câu lạc bộ, Sayu thường xuyên trốn tập sáng. Không chịu nổi nữa, lại thêm việc nhà gần nhau, tôi bắt đầu đến đón em ấy mỗi buổi sáng.
“Em bị tin nhắn LINE đánh thức mỗi ngày, đến mức phát điên luôn. Mà tin nhắn thì xoay đi xoay lại cũng chỉ có ba câu: ‘Dậy đi,’ ‘Đi thôi,’ và ‘Nhanh lên.’ Từ vựng kiểu học sinh tiểu học à?”
“Anh luôn đợi đến khi em chuẩn bị xong mà. Em biết anh giúp nhà Yukinami dọn rác bao nhiêu lần rồi không? À, mà này, mẹ em dạo này vẫn khỏe chứ?”
Mỗi lần tôi bấm chuông, mẹ Sayu đều đón bằng một nụ cười ấm áp. Vì hai người giống nhau đến mức ban đầu tôi còn lầm tưởng bà là chị gái của Sayu. Trong lúc chờ em ấy xuống, tôi thường giúp mang rác ra ngoài hoặc trò chuyện với bà đến mức thân quen. Sở thích của bà là làm bánh ngọt. Tôi hay được tặng bánh quy nhà làm, mà phải nói là ngon thật sự.
“Thật kỳ lạ khi trong lần hội ngộ này anh lại đi hỏi thăm tình hình của mẹ em. Em nghi ngờ nghiêm túc về thần kinh của anh đấy. Anh thích vẻ dễ thương hay ‘mẹ vibe’ vậy? Từ khi nào anh lại hứng thú với phụ nữ lớn tuổi thế?”
“Anh chỉ đang bắt chuyện xã giao thôi mà.”
Tại sao chuyện gì em ấy cũng phải nổi nóng vậy chứ?
“Anh biết không, mẹ em quý anh lắm đấy. Nên khi anh không còn qua đón em nữa, bà buồn lắm.”
“Ồ, thật đáng trân trọng. Ngay cả em gái anh cũng muốn gặp em nữa.”
“Ei-chan giờ lên lớp bốn rồi đúng không? Trời, chắc giờ em ấy lớn và xinh lắm rồi.”
“Cho dù có cao hơn thì bên trong vẫn chỉ là một đứa con nít thôi. Nghịch ngợm lắm.”
“Đó là do em ấy được anh chiều hư đấy, senpai. Em vốn là con một, nên có anh trai luôn là ước mơ của em. À, mà không phải em muốn anh làm anh trai em đâu, làm rõ trước.”
“Không ai nghĩ thế đâu. Chỉ mình Ei thôi đã quá đủ cho vai trò em gái rồi.”
“Anh còn than phiền dù có một cô em gái dễ thương như thế à.” Sayu vừa nghịch ống hút trong cốc trà đá vừa nói.
“Khi nào rảnh thì đến chơi với Ei nhé.”
“…Thật hả?” Sayu thoáng ngạc nhiên, liếc sang nhìn tôi.
“Tất nhiên rồi. Mình là hàng xóm, lại còn học cùng một trường cao trung nữa mà.”.
“Được rồi, em sẽ ghé qua sớm thôi.”
“Ừ, Ei chắc chắn sẽ thích lắm.”
“Hehe, Senpai đúng là siscon.” Nói xong, Sayu thưởng thức chiếc burger của mình một cách ngon lành. Thôi thì xem ra không cần tiệc yakiniku sang chảnh, em ấy vẫn thật sự vui vẻ.
Sayu ăn xong burger nhưng không thể xử hết phần khoai tây chiên, nên đưa chỗ còn lại cho tôi.
“Em dạo này ăn ít hẳn đi rồi nhỉ. Hồi còn tập luyện, em quét sạch phần của mình lúc nào cũng nhanh gọn.”
“Con gái nhạy cảm về cân nặng lắm đó. Đừng nói mấy câu thô lỗ vậy, Senpai.”
Tôi trải khoai tây chiên của cả hai ra khay để cùng chia sẻ.
“Quan trọng hơn là, đồng phục mới của em có hợp không? Đồng phục của Eisei siêu thời trang, em đã rất muốn mặc nó đấy.”
“Em nhập học chỉ vì đồng phục thôi à? Đúng là chạy theo trào lưu thật.”
Trường Eisei đã được tu sửa lớn vài năm trước, bao gồm cả việc thay đổi hoàn toàn đồng phục. Họ hợp tác với thương hiệu nổi tiếng “Ikomochi,” tạo ra kiểu blazer đơn giản nhưng tinh tế. Từng chi tiết, sự chú trọng đến tính tiện dụng, độ bền và đường cắt may tạo dáng đẹp khi mặc khiến đồng phục này nhận được nhiều sự chú ý.
Bộ đồng phục trở nên nổi tiếng đến mức góp phần làm tăng mạnh số lượng nữ sinh nộp đơn. Chưa kể, trong tập san giới thiệu trường, người mẫu mặc đồng phục mới chính là nữ hội trưởng hội học sinh cực kỳ xinh đẹp lúc bấy giờ. Người ta đồn rằng nhân vật truyền kỳ này đã góp công lớn vào cú tăng trưởng đột biến số lượng thí sinh.
Những lời đồn ấy vẫn còn lan truyền, hẳn cô ấy rất xinh đẹp… nhưng chắc cũng khó mà vượt qua được Yorka.
“Thời trang quan trọng mà. Em muốn tận hưởng ba năm này với tâm trạng thật thoải mái. Anh không có gì muốn nói thêm sao, Senpai?” Đôi mắt Sayu như đang âm thầm đòi hỏi lời khen.
“Em mặc rất hợp đấy.”
“…Một lời khen thẳng thắn bất ngờ. Nghe có gì đó hơi lạ.”
Em ấy đúng là một đàn em dễ thương, nhưng kỳ lạ thay lại thiếu đi một chút vẻ đáng yêu.
“Anh mừng vì em có được đồng phục mình muốn. Mà em làm cách nào để vào trường? Có phải đi cửa sau không?”
Cái khoảng cách tự nhiên giữa chúng tôi khiến tôi như được kéo về những ngày cấp hai.
“Hê! Em đã học chăm chỉ và thi đỗ đàng hoàng nhé! Vào Eisei một cách công bằng luôn!”
“Anh vẫn khó tin nổi Sayu—người mà trước mỗi kỳ thi đều khóc nhè với anh—lại tự mình đỗ được. Nhớ hồi trước cứ mỗi kỳ thi là mình tụ tập học chung chứ?”
Sayu thuộc kiểu tập trung ngắn hạn, không giỏi ngồi học lâu. Thế nên tôi thường gạch ra mấy điểm chính, em ấy sẽ tập trung ôn những câu tiềm năng. Dù lúc nào cũng hoảng loạn trước kỳ thi, nhưng rồi vẫn vượt qua rất nhanh. Khả năng đạt kết quả tốt trong khoảng thời gian ngắn của em ấy thật sự đáng nể.
“Pfft! Sao anh coi thường em dữ vậy chứ? Em tự mình đậu Eisei đấy!” Sayu ngẩng cao đầu, trông rất đắc ý.
“…Nghĩ lại thì, anh chẳng biết gì về năm cuối cấp ba của em cả. Sau khi anh vào Eisei, mọi chuyện trở nên hỗn loạn ngay từ đầu, nào là bị phân công làm lớp trưởng.”
Dù thế nào đi nữa, môi trường thay đổi thì mọi thứ cũng chẳng thể như cũ. Những gương mặt quen thuộc biến mất khỏi sinh hoạt thường nhật, rồi những thói quen mới nhanh chóng cuốn lấy mình và trở thành chuyện thường ngày.
“Ki-senpai, ngay khi anh bỏ câu lạc bộ, anh đã ngừng liên lạc với em. Và kể cả sau khi tốt nghiệp cũng vẫn thế!”
Cái cách em ấy nhấn mạnh “vẫn thế” nghe cực kỳ gay gắt.
Tôi thì chỉ xử lý liên lạc chính thức một cách phù hợp, chứ không giỏi mấy chuyện lặt vặt cá nhân. Thực ra tôi chỉ bắt đầu nhắn LINE thường xuyên khi bắt đầu quen Yorka thôi.
“Hả? Em muốn anh quan tâm đến em nhiều hơn sao?”
“Không đời nào! Em có nhiều bạn lắm! Cả trai lẫn gái đều thích em! Em chẳng thiếu người để đi chơi cùng đâu nhé!”
“Ừ, ừ, anh biết rồi. Nhưng mà tin nhắn của em gửi cho anh đúng là ít dần đi đấy.”
“Đó là vì, mỗi lần em rủ anh đi ăn cho đỡ căng thẳng, thì anh lại kiểu, ‘Xin lỗi, anh muốn tập trung học ôn thi,’ với cái vẻ siêu nghiêm túc. Thế nên em mới nghĩ phải biết điều mà bớt nhắn LINE cho anh.”
“Nhưng mà em vẫn hay gửi cho anh đủ thứ linh tinh chẳng vì lý do gì cả đấy thôi.”
Thường thì em ấy gửi link video vào tận đêm khuya, khiến tôi cứ bị dựng dậy lúc nửa đêm.
“Em chia sẻ mấy video hài hước, cảm động đó cho anh để anh nghỉ ngơi giữa lúc ôn thi mệt mỏi còn gì.”
“Rốt cuộc anh lại xem thêm mấy cái video còn buồn cười hơn, thế là mất ngủ luôn!”
Đúng là tình huống quen thuộc với smartphone. Đã xem thì rất khó dừng lại.
“Tự chịu đi!”
Ánh mắt hai đứa chạm nhau, cuối cùng tôi đành đầu hàng.
“…Thôi, dừng lại ở đây đi. Dù sao thì cả hai ta cũng đều đã đậu rồi.”
“Chuẩn. Cứ ồn ào nữa thì lại làm phiền người khác mất.”
Cả tôi lẫn Sayu cùng lúc nâng cốc uống một ngụm.
“Nói chuyện với nhau kiểu này chẳng bao giờ hết đề tài nhỉ?”
“Chuẩn luôn. Nhờ có Senpai mà chuyện để tán gẫu lúc nào cũng đầy.”
“Là lỗi của anh à?”
“Ừ, chính xác.”
Dù tôi là đàn anh, Sayu vẫn đối xử với tôi bằng thái độ thân mật như vậy. Với gương mặt dễ thương và tính cách vui vẻ, cô ấy được mọi người yêu mến. Vai trò năng nổ của cô trong đội bóng rổ cũng thu hút ánh nhìn của nhiều chàng trai. Có người còn chờ tận sau buổi tập để tỏ tình với cô. Trong những tình huống đó, cô thuận tiện lấy tôi làm lá chắn. Dính sát tôi trên đường về khiến mấy thằng kia không dám tiếp cận. Điều đó dẫn tới một số oán giận từ những chàng trai theo đuổi cô.
Đồng đội trêu chọc chúng tôi, gọi tôi là quản lý riêng của Yukinami Sayu. Tôi, một dự bị của đội bóng rổ nam, bị một anh khoá trên khinh thẳng thừng lúc bấy giờ, nói rằng: “Là con trai mà hèn thế.” Sau này tôi mới biết anh ta thích Sayu và xem tôi, người thân thiết với cô, như một vật cản.
Trước khi anh khoá trên đó tốt nghiệp, Sayu đã than phiền về chuyện bị tỏ tình.
‘Sao em lại từ chối anh ta?’
‘Chuyện đó có liên quan gì đến anh đâu, Senpai.’
‘Đừng có dây dưa thế. Ồ, có phải em đang thích người khác không?’
‘Nếu em thích thì sao?’
‘Thật sao? Là ai vậy? Là người cùng lớp à? Hay là ai ở đội bóng rổ? Anh tò mò lắm!’
‘…Nói cho anh biết như một ân huệ đặc biệt được không?’
‘Được không đấy?’
‘Người mà em thích──’
“Alô? Senpai, anh còn nghe không? Trông anh như lơ đãng mất rồi, sao thế?”
Phiên bản Sayu hồi cấp hai đột ngột biến thành Sayu hiện tại. Cô ấy vẫy tay trước mặt tôi trong khi cúi người tới.
“Xin lỗi. Em vừa lơ đãng tý thôi.”
“Có một cô gái dễ thương đứng trước mặt mà anh còn lơ đãng được sao? Senpai, anh đúng là lạ.” Sayu cười khúc khích rồi ngồi xuống.
“Ừ, nhưng mà anh tin rồi. Lúc nào tụi mình gặp nhau cũng vui.”
Khuôn mặt cười của Sayu bỗng trở nên nghiêm túc.
“Sayu?”
“Senpai, em thích anh. Hẹn hò với em nhé.” Cô đàn em ngồi đối diện tôi bỗng nhiên thổ lộ. Tôi hớp vội ngụm cola còn lại rồi đặt cốc lên khay.
“…Em đã thử mấy lần lời tỏ tình giả rồi nhỉ?”
Tôi chán ngấy cái màn trao đổi kinh điển mà lâu rồi không thấy tái hiện.
“Bị bắt rồi hả? Em lên cấp ba rồi, nên em nghĩ thử phát sẽ được đó.”
“Thử? Thật sao? Cô nhóc tinh quái đó, cẩn thận kẻo bị thương thật đấy.”
“Em cam đoan, Ki-senpai ơi, em sẽ không dùng chiêu đó một cách bừa bãi với ai khác đâu.”
“Tốt nhất là đừng dùng nó với anh nữa.” Tôi van vỉ bằng giọng mệt mỏi.
“Thôi nào, vì chúng ta thân nên đừng làm to chuyện chứ.” Sayu chỉ vào tôi rồi cười.
Đúng vậy. Yukinami Sayu là cô đàn em hay trêu chọc, thích nói dối vu vơ rồi tỏ tình giả: ‘Senpai, em thích anh.’ Con gái thật đáng sợ.
Kể từ lần bị một senpai tỏ tình hồi cấp hai, tôi đã bị trêu bằng mấy màn tỏ tình giả lặp đi lặp lại. Dù vô tư, cô ấy luôn khiến tôi bất ngờ.
“Chắc lần này tim anh hơi yếu vì đã lâu rồi không gặp cảnh đó.”
“Không đời nào! Biểu cảm của anh vừa nãy thật là vô giá.”
“Em có thích trêu anh không?”
“Rất thích. Chọc Senpai là vui nhất mà.”
Tôi nhăn mặt trước vẻ thỏa mãn hoàn toàn của cô.
“─Sayu, anh nói nghiêm túc đấy. Ngừng mấy trò đó lại đi. Anh có bạn gái rồi.”
Tôi thẳng thắn tiết lộ việc mình có bạn gái. Sayu không hề tỏ ra ngạc nhiên hay chúc mừng. Thay vào đó, cô nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
“Dù anh không nổi tiếng, nhưng khoe khoang về một cô bạn gái không tồn tại thì đúng là xấu hổ đấy. Đừng có ra vẻ nữa. Chúng ta quen nhau lâu rồi, em lại tốt bụng, nên em sẽ bỏ qua ảo tưởng đó. Chúc mừng nhé, Senpai.” Sayu tỏ thái độ thông cảm rồi vỗ vai tôi.
“Đó là sự thật! Thật đấy! Cô ấy hoàn toàn có thật mà!”
Chết dở. Con nhóc đàn em không tin tôi có bạn gái.
“Được thôi, Senpai, cứ coi như đó là giấc mơ của anh. Một sản phẩm tưởng tượng. Một ảo vọng từ những năm tháng tuổi trẻ bị dồn nén. ‘Bạn gái’ của anh là nhân vật hư cấu. Không hề tồn tại ở ngoài đời.”
“Đừng coi anh như một kẻ thảm hại thế chứ. Anh thật sự có bạn gái. Tên cô ấy là──”
“Arisaka Yorka, đúng không? Em biết cô ấy. Cô ấy xinh đẹp lắm, nhỉ?” Sayu ngắt lời tôi, thản nhiên thốt ra cái tên Yorka.
“Đến cả học sinh năm nhất như em cũng biết à.”
“Thì cô ấy nổi tiếng mà. Hiếm khi gặp được một mỹ nhân như thế. Ngay cả trong lũ năm nhất bọn em cũng bàn tán nhiều lắm.” Sayu đáp lại bằng giọng dửng dưng.
“Đúng là Yorka có khác.”
Dù có tin đồn về việc cô về nhà vào sáng sớm, nhưng chuyện hẹn hò chỉ mới được công bố hôm nay thôi. Việc nó lan nhanh đến mức một học sinh năm nhất như Sayu cũng biết, đủ để thấy mức độ nổi tiếng của Yorka.
“Thật lạ khi một mỹ nhân như cô ấy lại quen một gã bình thường như anh. Anh tìm thấy điểm yếu gì của cô ấy thế?”
Tôi chỉ có thể mỉm cười trước nhận xét thẳng thừng của Sayu.
“Câu hỏi cũ rích thật. Anh đâu có dùng trò bẩn nào.”
“Thế thì chắc chắn anh bị lừa rồi. Không đời nào một mỹ nhân như vậy lại hẹn hò với Senpai. Em cảm thấy bị phản bội. Đây là một âm mưu. Một cái bẫy mật ngọt cũng nên!” Sayu tự kết luận.
Nếu Yorka thật sự có chiêu trò để quyến rũ đàn ông, tôi muốn được trải nghiệm thử. Nhưng bạn gái tôi hoàn toàn tự nhiên. Sự quyến rũ của cô không hề toan tính, mà là thật lòng. Chính điều đó khiến cô trở nên không thể cưỡng lại.
“Nghe này, tình yêu thật sự là…”
“Trời ạ, lại nữa rồi. Chỉ cần có bạn gái là bắt đầu thao thao bất tuyệt về tình yêu. Không hứng thú.”
“Em đang kiếm chuyện với anh à?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô đàn em táo bạo thốt ra những lời đó với gương mặt tươi cười.
“Xin lỗi nhé, anh kiếm được người yêu trước em rồi.” Tôi cố tình tỏ vẻ đắc thắng.
“Không phải đâu, chỉ là em có tiêu chuẩn cao thôi. Nếu muốn, em có thể có bạn trai ngay ngày mai. Từ khi vào Eisei High đến giờ, em đã bị tỏ tình khoảng năm lần. Em từ chối tất cả ngay lập tức. Phiền phức ghê. Em chỉ muốn có bạn trai lý tưởng thôi.”
Sayu kể về tháng đầu tiên của mình tại Eisei. Với nhan sắc và tính cách của cô, điều đó cũng dễ hiểu. Ngay cả tôi, người đã quen cô từ lâu, cũng thoáng bị cuốn hút bởi nét nữ tính của Sayu khi lên cấp ba. Tuy vậy…
“Em đúng là chẳng thay đổi gì.”
Đã lâu rồi tôi mới nhớ lại những ngày đó. Hồi cấp hai, Sayu thường xuyên bị tỏ tình, và từ đó dấy lên tin đồn: “Có phải cô ấy đang quen với đàn anh trong đội bóng rổ tên Sena không?” khiến tôi gặp đủ rắc rối vô ích.
Những màn tỏ tình giả của Sayu bắt đầu từ lý do tính toán khá đơn giản: “Phiền phức cho cả hai, vậy thì sao không giả vờ đang quen nhau đi?” Chẳng có khởi đầu lãng mạn nào cả. Sayu tận hưởng sự bối rối của tôi, rồi hứng lên lặp lại những màn tỏ tình giả ấy hết lần này tới lần khác.
Nếu có một phương trình tuyệt đối rằng nam và nữ chỉ cần ở gần nhau là sẽ yêu nhau, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều.
Chắc chắn là chúng tôi đã dành nhiều thời gian cho nhau. Nếu ai đó nói, “Họ có vẻ thân thiết,” tôi sẽ không phủ nhận. Tuy nhiên, dù có thân đến đâu đi nữa, Sayu và tôi chẳng qua chỉ là senpai và kouhai mà thôi.
“Này, Senpai, thật mà, chuyện này có hơi tệ không? Có bạn gái mà ‘không tương xứng’ với địa vị của anh. Em nghĩ sau này anh sẽ hối hận đấy.”
“Có cái gọi là ‘địa vị’ trong chuyện yêu đương thời cấp ba không? Cuộc đời của tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm vốn bất ổn. Nếu cứ sợ hãi thế, anh sẽ chẳng tiến được gì trong đời đâu.”
Tôi cố gắng sống cho hiện tại dựa trên những gì mình đã trải qua.
“…Không ngờ là mình lại hơi động lòng. Thật là phiền thật.”
Sayu bất ngờ nghiêm túc. Cô trông thực sự bực bội.
“Hay là bây giờ em tôn trọng anh hơn một chút rồi?”
“Pfft! Senpai, bị đá đi cho rồi!”
Thật vậy, cô đàn em của tôi dễ thương nhưng lại thiếu đi sự đáng yêu đúng nghĩa.


2 Bình luận