I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 3.2 Lý do cho hành động của cô ấy

0 Bình luận - Độ dài: 1,589 từ - Cập nhật:

Thứ Ba. Sáng hôm sau.

“Àm, Yorka-san. Cái cái ôm này là phần thưởng… sao?”

“Đây là phần thưởng cho việc tớ chịu đựng suốt cả ngày hôm qua. Có vấn đề gì sao?” Yorka đáp lại bình thản, giọng hoàn toàn thư thái.

“…Sáng sớm mà ôm nhau như thế này có ổn không nhỉ?”

Dù hôm qua cô đã mắng tôi khá nhiều trong phòng hướng dẫn học sinh, Yorka đã hoàn toàn lấy lại tâm trạng sau một đêm. Hơn nữa, lần này cô ngồi trên đùi tôi. Cô vòng tay ra sau lưng tôi ôm lấy và bấu lấy rất trìu mến.

“Hôm qua hoãn, nên giờ tớ được bù hai ngày. Hay là cậu không thích bị tớ ôm?”

“Tớ thích lắm.”

“Tốt.”

6a152811-5f82-423b-bceb-02d94450e912.jpg

Cuối cùng tôi dậy sớm hơn cả báo thức điện thoại. Tôi đến trường trước giờ hẹn và men thẳng đến phòng chuẩn bị mỹ thuật — nơi Yorka đã chờ sẵn. Cô vừa pha xong hai tách cà phê.

Trong lúc đợi cà phê nguội tới mức có thể uống được, tôi ngồi xuống ghế. Yorka, như thể đó là chuyện hết sức tự nhiên, khép hai đầu gối, ngồi nghiêng lên đùi tôi rồi ôm lấy tôi.

“Có vẻ cậu rất thích ôm tớ thật đấy, Kisumi.”

Yorka thốt lên với một âm thanh nghe như nũng nịu.

Không, cô ấy dễ thương quá mức chịu đựng! Cô thơm quá, người lại mềm mại. Thực lòng mà nói, tôi không thể chịu nổi.

“Tớ sướng hết mức có thể… siêu thoát mất.”

“…Kisumi lo lắng à?”

Má cô áp vào xương quai xanh tôi, Yorka ngước lên, nhìn tôi bằng ánh mắt liếc lên.

“Ừ, có chứ.”

“Sao vậy? Chúng ta ôm nhau nhiều lần rồi mà.”

“Vì mỗi lần đều có cảm giác đặc biệt.”

“Cậu nói những lời thật dễ nghe. Tớ cũng cảm thấy như vậy.”

Với chúng tôi, một cái ôm là phần thưởng dành cho người đã cố gắng. Yorka dường như thấy phản ứng của tôi thật thú vị, và gương mặt cô ánh lên vẻ vui sướng quá mức. Cô ấy vẫn vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt to như thể có thể hút người khác vào, hàng mi thì dày và dài. Nốt ruồi nhỏ gần khóe mắt trái lúc nào cũng toát lên vẻ gợi cảm. Sống mũi cao và đôi môi mỏng lấp lánh sắc hồng. Làn da trắng và rạng rỡ như tuyết.

“Thế nhưng lần đó, khi cậu nửa tỉnh nửa mê ôm tớ, mặt mũi cậu hoảng hốt lắm đấy.”

Trong khi Yorka tỏ ra thích thú, ký ức về lần cô ấy ngủ lại nhà tôi hôm trước chợt hiện lên trong đầu.

“Bởi vì, cậu biết đấy, tớ đã lén tháo áo ngực trước khi ngủ mà…”

Phụt!

“Này, cái tiếng kỳ cục đó là sao vậy?”

Sự thật gây sốc giờ mới được tiết lộ. Hôm ấy, do mưa to nên Yorka ở lại qua đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chui vào chung chăn futon với tôi và ôm chặt lấy tôi như ôm gối ôm. Khi đó tôi quá bối rối, chỉ còn kịp nghĩ “Ôi trời, to và mềm thật…”

“À, xin lỗi nhé. Ngay cả khi nghĩ lại bây giờ, đó quả là một tình huống quá cám dỗ.”

Ánh mắt tôi vô thức lướt xuống bộ ngực ẩn dưới bộ đồng phục của Yorka. Dù đã mặc áo quần, độ đầy đặn vẫn không thể nhầm lẫn. Thế nhưng eo cô lại mảnh khảnh, càng làm nổi bật vóc dáng tuyệt hảo.

À, thì ra lúc đó, dưới bộ đồ ngủ quả thực có những đường cong tự nhiên. Tôi hiểu rồi…

“Đừng nhắc lại nữa! C-Chuyện đó chỉ là vì tớ nửa tỉnh nửa mê thôi! Chỉ là tai nạn! Chỉ là sự trùng hợp! Đừng có suy nghĩ linh tinh gì hết!”

Yorka kịch liệt nhấn mạnh việc cô chỉ là do nửa mê nửa tỉnh. Dù không cần cô khẳng định, tôi cũng chẳng nghĩ rằng cô ấy sẽ tự nguyện ôm tôi.

“Hả? Yorka, chẳng lẽ là…”

“Tớ nói rồi, không phải như thế!”

“À, ừ. Biết rồi.” Tôi chỉ có thể đưa ra câu trả lời mơ hồ trước lời phủ nhận kịch liệt của Yorka.

Trong đầu tôi đang gắng sức tua lại tình huống sáng hôm đó. Có thật sự chỉ là do cô ấy nửa tỉnh nửa mê không? Đột nhiên, bối cảnh việc hai đứa ngủ sát bên nhau mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“H-Hey, đừng có nghĩ mấy chuyện đồi bại chứ!”

“Không kìm được.”

Không chỉ vui sướng vì cô gái mình thích để lộ một mặt yếu đuối chỉ dành riêng cho mình. Mà giờ đây, khi biết rằng cô ấy đã làm điều đó một cách chủ động thì…

Liệu niềm hạnh phúc quá sức này có thể gây tử vong không?

“Giờ tớ đang mặc quần áo và cả áo ngực rồi đấy!”

“Chuyện đó là hiển nhiên mà.”

Yorka có vẻ bối rối, nhưng lại không hề có ý định rời khỏi đùi tôi. Sự kích thích ngọt ngào, cả về thể xác lẫn tinh thần, cứ liên tục giày vò tôi. Cái “cực hình ngọt ngào” thử thách sự kiềm chế của đàn ông vào buổi sáng sớm dường như chẳng có hồi kết.

“Tớ xứng đáng được khen ngợi vì đã kiềm chế dũng cảm khi có một mỹ nhân áp sát trong không gian chật hẹp này.”

“…Kisumi, cậu giỏi bịa ra mấy câu mượt tai ghê nhỉ?”

“Chỉ là suy nghĩ thật lòng thôi. Không được phép sao?”

“Không, cứ như vậy cũng được.”

Yorka, lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, lại vùi mặt vào cổ tôi. Tôi im lặng ôm cô đáp lại. Đó là một khoảnh khắc hòa quyện giữa niềm vui và sự ngượng ngùng—một cảm xúc đặc biệt vượt lên trên cả những rung động tình yêu hay khát vọng xác thịt thông thường.

Là sự an ủi khi biết và cảm nhận được rằng có người thực sự quan tâm đến mình.

Không để ý từ lúc nào, hơi nước từ cà phê đã tan biến. Khi tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường thì đã hơn tám giờ. Đã đến lúc phải lên lớp.

“Yorka, chúng ta nên đi thôi.”

“Tớ muốn ở thế này thêm chút nữa.”

“Tớ cũng vậy, nhưng mà nếu chần chừ thì sẽ trễ mất.”

“Đúng là lớp trưởng gương mẫu Kisumi.”

“Chẳng phải cậu đã chọn một người như thế sao?”

“Không phải tớ ghét sự gương mẫu đó của cậu… nhưng mà… đi đến lớp thấy phiền quá…”

Yorka thở dài đầy ủ rũ.

“Tại sao?”

“Bởi vì ai cũng biết chúng ta đang hẹn hò. Một khi điều đó lộ ra, tớ sợ rằng cảm giác hồi hộp vì bị bắt gặp sẽ biến mất. Tớ không tin bản thân có thể kìm nén được cảm xúc của mình.”

Bạn gái tôi có vẻ thật sự khổ sở trước viễn cảnh bạn bè cùng lớp chứng kiến mặt tình cảm của cô.

Hãy để việc Kanzaki-sensei từ lâu đã nhận ra trong bụng thôi.

“Nếu vậy thì tớ sẽ chỉ lặng lẽ tận hưởng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu và mỉm cười một mình.”

Tôi nhấc Yorka khỏi đùi và đứng dậy.

“Ngồi trong lớp mà cứ cười tủm tỉm thì thật ghê rợn đấy.”

“Vậy thì cố gắng đừng để tớ cười nhé.”

“… Cà vạt của cậu xộc xệch khi cậu ôm tớ đó.”

Nói rồi, Yorka bắt đầu chỉnh lại cà vạt cho tôi.

“Kisumi, cậu đã cười rồi kìa. Thôi xong.”

Yorka nhìn tôi với vẻ tự hào.

Bạn gái tôi dễ thương quá!

Cô ấy luôn nhanh nhạy bộc lộ tinh thần thích cạnh tranh, và một chút vẻ kiêu thắng lóe lên mỗi khi cô chiếm ưu thế. Thật thẳng thắn.

Yorka — cô gái đẹp khó chạm tới mà tôi từng ngưỡng mộ từ xa trước khi chúng tôi hẹn hò — quả thật lộng lẫy. Nhưng Yorka không phòng bị, khi là người yêu của tôi thì còn quý giá hơn mọi thứ.

“Tớ yêu cậu Yorka.”

“Tớ biết mà.”

Yorka cũng thực sự cảm nhận được tấm lòng tôi.

“Bị ôm vào buổi sáng khiến tim tớ loạn nhịp thật sự,” tôi thành thật thú nhận.

“Thật ra hôm qua tớ có uống trà với Miyauchi-san. Tớ đã hỏi xem liệu có kiềm chế được việc thân mật với cậu ở lớp không. Cô ấy bảo, ‘Cứ chiều theo đi trước đi.’ Thế nên tớ thử theo lời đó.”

“…Nói thật thì tớ cũng không muốn buông ra đâu,” Khi Yorka rời khỏi vòng tay, tôi đã thấy khá cô đơn.

“Đừng nói vậy. Tớ cũng vậy mà…” Yorka dường như cũng đang cố kìm nén ham muốn được ôm tôi thêm lần nữa.

“Nếu tớ không kiềm được nữa thì sao?”

thích

“Biết đâu? Tớ sẽ đột nhiên ôm cậu ngờ mất.” Yorka cười đùa.

“Tớ không sao cả.”

“Cậu thật ngọt ngào với tớ.”

“Nếu tớ không ngọt ngào với bạn gái mình thì còn ai nữa?”

“…Tớ cũng điều đó ở cậu.”

Cách cô ấy bộc lộ tình cảm một cách thẳng thắn khiến tôi cảm giác như sắp chết mất.

Nguy hiểm quá. Bạn gái của tôi dễ thương quá mức cho phép!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận