I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 3.4 Lý do cho hành động của cô ấy

1 Bình luận - Độ dài: 2,654 từ - Cập nhật:

Vào sáng thứ tư ngày hôm sau 

Khi tôi rời nhà vào giờ quen thuộc như thường lệ, khác với hôm qua, Yukinami Sayu đã đứng chờ sẵn trước cửa.

“Chào buổi sáng! Đi học cùng nhau nhé, Senpai!”

“Whoa!? Chào buổi sáng. Sao em lại ở đây?”

Dù vốn chẳng phải người thích dậy sớm, nhưng hôm nay Sayu mặc đồng phục chỉnh tề, phối thời trang, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tươi.

“Vì mình lại học chung trường, em nghĩ sẽ vui nếu được trò chuyện cùng Senpai trên đường đi học.”

“Nếu em đã chờ thì chỉ cần bấm chuông gọi thôi mà.”

“Buổi sáng ai cũng bận, em không muốn gây phiền. Với lại, em cũng muốn tạo bất ngờ một chút.”

“Em thật sự thích mấy cú đánh úp bất ngờ nhỉ?”

Lần trước cô bé cũng đột ngột xuất hiện trong hành lang, khiến tôi giật mình không ít.

“Pfft! Bất ngờ là sở trường của em mà! Đừng đổi nghĩa câu nói chứ!”

“Anh không ngại đi học cùng đâu, nhưng dạo này em thành người dậy sớm ghê.”

“Từ khi Senpai giải nghệ, em vẫn tham gia tập luyện buổi sáng một mình.”

“Em trưởng thành rồi. Giỏi lắm.” Tôi thở dài một hơi.

Người ta nói những đứa trẻ rắc rối mới đáng yêu, và sau gần một năm rưỡi sáng nào cũng ghé qua nhà Yukinami để đưa Sayu đi tập, tôi bất giác thấy xúc động. Sayu là một cầu thủ giỏi, và tôi cũng tự hào khi từng âm thầm hỗ trợ cho những pha bóng của em ấy.

“Được khen vào lúc này thấy hơi ngại ghê.”

“Anh khen nhiều em lại vênh mặt ngay cho xem.”

“Em không thích mấy anh chàng chẳng dịu dàng đâu.”

“Vậy có vẻ em không thích anh rồi. Anh đi trước đây, muộn mất.”

“Chờ với!” Tôi vừa bước đi thì Sayu đã nhanh chóng sánh bước bên cạnh.

“Senpai, hôm qua anh ra khỏi nhà sớm lắm. Khi em tới đón thì được bảo là anh đã đi rồi. Là vì công việc lớp trưởng gì đó hả?”

“Hôm qua em cũng tới sao?”

“Vâng. Nhưng anh cho em leo cây.”

“Bọn mình đâu có hẹn trước. Nếu em định đến thì ít ra báo trước chứ.”

“…Um, vậy em nhắn LINE cho anh có được không?” Sayu mở to mắt, có chút căng thẳng.

“Ít ra nếu em nhắn thì anh còn từ chối trước được.”

“Tàn nhẫn quá! Anh sẽ từ chối sao? Senpai, anh đúng là ác quỷ.”

Cứ thế, hai đứa vừa đi vừa cãi vặt cho đến khi nhập vào dòng học sinh trong cùng bộ đồng phục.

“Bạn gái anh đồng ý đi karaoke chưa?”

“Cô ấy từ chối rồi. Nói là không hứng thú.”

“Anh là người phụ trách mà phải có trách nhiệm chứ. Với lại, có phải hầu hết các cô gái đều từ chối lời rủ của bạn trai không?”

“Đó vốn dĩ là tính cách của Yorka mà.”

“Có khi nào chị ấy không thích anh không? Xin chia buồn nhé.”

“Đừng có an ủi kiểu đó. Anh với Yorka vẫn rất ổn.”

“Ồ, vậy sao…” Sayu nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

“Gì vậy?”

“Em thấy chẳng giống như anh đang giả vờ chút nào. Điều này lại mâu thuẫn với phân tích của em.”

“Phân tích gì cơ?”

“Em nghĩ có thể anh lợi dụng điểm yếu của Arisaka-senpai rồi từng bước chen vào, sau đó mới ép công khai chuyện hẹn hò. Biết đâu chị ấy chỉ đang thử thôi, chứ không thật sự nghiêm túc với anh.”

“Trí tưởng tượng của em phong phú quá đấy.” Tôi thở dài bất lực.

“Thì hai người là cặp đôi gây sốc nhất trường mà. Mọi người bàn tán suốt.”

“Chẳng có lời đồn nào để thỏa mãn mong đợi của em đâu. Bọn anh chỉ đơn giản là thích nhau, anh tỏ tình, rồi hẹn hò thôi.”

Nếu nói gọn lại thì đúng là rất thẳng thắn.

“Chỉ làm mấy chuyện bình thường vậy mà lại có thể hẹn hò với một người đẹp như chị ấy thì khó tin lắm.”

“Em thật sự tò mò về chuyện bọn anh đến với nhau à?”

“…Vậy nếu em nói em cũng có người mình thích thì Senpai sẽ nghĩ sao?”

“Hả, thật á? Ai thế?”

“Senpai cũng hứng thú với chuyện tình cảm của người khác nhỉ! Anh nhập tâm quá rồi đấy.”

“Không, chỉ là anh không tưởng tượng nổi em sẽ thích kiểu con trai nào.”

Từ hồi cấp 2, Sayu đã luôn nổi tiếng với đám con trai. Nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ hỏi về mẫu người lý tưởng của em.

“Ngay cả em cũng thấy bất ngờ nữa.”

“Khoan, thật sao?”

Xem ra em ấy đúng là có đối tượng trong lòng. Phản ứng hôm nay lại hiếm khi trông hiền lành như vậy. Không biết là ai có thể khiến Yukinami Sayu rung động.

“Có khi nào… Senpai hơi thất vọng vì cô em khóa dưới dễ thương của mình đã có người trong lòng rồi không?” Sayu nở nụ cười ranh mãnh, nhìn tôi chằm chằm.

“Ừm… chắc cũng hơi hơi…”

“E-Em không ngờ anh lại phản ứng thẳng thắn vậy, làm em hơi bối rối.” Không hiểu sao, Sayu lại tỏ ra lúng túng.

“Dù sao thì anh cũng ủng hộ em. Không biết là ai, nhưng mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”

“Đâu có liên quan gì đến anh chứ.”

“Sao tự nhiên nổi giận vậy?”

Tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Không biết từ lúc nào, hai đứa tôi đã đi đến gần cổng trường. Khi vừa rẽ sang khúc quanh, suýt chút nữa tôi va phải một cô gái đi từ hướng ngược lại.

“Anh Ki!” Sayu là người phát hiện đầu tiên, vội kéo tay tôi.

“Whoa.”

“À, xin lỗi.”

Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt cô gái ấy.

“Chào buổi sáng, Kisumi-kun.” Hasekura Asaki mỉm cười chào tôi.

Cô ấy là bạn cùng lớp, cũng là lớp phó như tôi. Mới hôm trước thôi, cô ấy đã tỏ tình, và tôi đã từ chối.

“Chào buổi sáng, Asaki-san.” Tôi cố giữ thái độ bình thường, gọi cô ấy bằng tên như mọi khi. Asaki-san, người luôn là trung tâm chú ý của cả khối, hôm nay trông vẫn rạng rỡ như thường.

Mái tóc nâu sáng uốn lọn nhẹ khẽ lay động trên vai. Lớp trang điểm tinh tế càng tôn lên gương mặt sắc nét, và gu thời trang của cô ấy cũng nổi bật nhờ những món phụ kiện tinh xảo.

“Hiếm khi gặp cậu trên đường đi học đấy. Hôm nay cậu đi giờ này à, Kisumi-kun?”

“Hôm nay chỉ tình cờ thôi.”

“Vậy à? Không thấy Arisaka-san đi cùng nhỉ. Còn cô bé này cũng dễ thương ghê.” Asaki-san chợt để ý đến Sayu đang đứng cạnh tôi, giọng thoáng có chút cạnh khóe.

“À, chuyện là—”

“Hôm qua cậu vào lớp cùng bạn gái, hôm nay lại tay trong tay với cô gái khác. Sena-kun đúng là đào hoa thật đấy nhỉ?” Asaki-san cắt ngang trước khi tôi kịp giải thích, vẫn giữ nụ cười mà lại khiến người khác thấy có chút áp lực.

Tôi hiểu, tôi hiểu. Nếu đi học cùng bạn gái là Yorka thì chẳng có gì lạ. Nhưng hôm nay lại đi với một cô gái khác thì đúng là dễ khiến người ta chú ý thật.

Tôi lập tức gỡ cánh tay Sayu đang móc vào tay mình rồi bắt đầu giải thích. “Đây là đàn em hồi cấp 2 của tôi. Sáng nay tình cờ đi cùng thôi vì nhà em ấy ở gần đây, Asaki-san.”

“Ồ, ra vậy. Tớ không ngờ cậu cũng có một đàn em dễ thương thế này đấy. Bộ cậu còn định giấu em ấy nữa à?”

Trước câu hỏi như muốn thử dò xét của Asaki-san, tôi giữ bình tĩnh rồi đáp:

“Không đâu. Gần đây tớ mới biết em ấy cũng học ở Eisei thôi.”

Nghe vậy, Asaki-san liền nhìn Sayu bằng ánh mắt đầy hứng thú.

“Này này, sao chị thân thiết với Hasekura-senpai thế? Cả hai còn gọi nhau bằng tên nữa,” Sayu thì thầm, kéo nhẹ tay áo tôi.

“Em biết Asaki-san từ khi nào vậy?” Tôi hỏi. Khi nhìn sang, Asaki-san khẽ lắc đầu.

“Em ấy từng đến câu lạc bộ trà đạo để thử tham gia một buổi. Nếu tớ nhớ không nhầm… là Yukinami Sayu-san, đúng chứ?” Với trí nhớ tốt về gương mặt và tên người khác, Asaki-san gọi chính xác tên của cô bé.

“Wow, chị nhớ ra luôn! Vâng, em là Yukinami, học sinh năm nhất.”

“Xin lỗi nhé, lần trước ấn tượng hơi khác nên tớ không nhận ra ngay. Giờ thì em có vẻ hoạt bát lắm.”

“Ừ… đúng vậy. Lần trước là sáng sớm nên trông em hơi khác.”

“Yukinami-san không có hứng thú với câu lạc bộ trà đạo sao?”

“Thật lòng thì… em không giỏi ngồi chính toạ, hơn nữa em thấy giáo viên phụ trách hơi nghiêm khắc.”

Giáo viên đó dĩ nhiên là chủ nhiệm của tôi, Kanzaki Shizuru.

“Tiếc nhỉ. Kanzaki-sensei dễ tính lắm đấy. Đúng không, Kisumi-kun?”

“Sao lại hỏi tớ?”

“Bởi vì cậu là người giúp cô ấy nhiều nhất mà. Từ năm nhất cậu đã được tin tưởng giao làm lớp trưởng, hai người còn có vẻ rất thân thiết nữa.”

“Nghe cậu nói vậy thì y như một câu chuyện cảm động về thầy trò ấy.” Tôi cười trừ, không phủ nhận nhưng cũng chẳng khẳng định.

“Này, hay là mình vừa đi vừa nói chuyện đi. Đứng đây lâu lại muộn giờ mất.” Được Asaki-san nhắc nhở, ba người chúng tôi bắt đầu bước đi cạnh nhau.

Ánh mắt dõi theo từ những nam sinh đi ngang thật sự khiến tôi khó xử. Cũng dễ hiểu thôi—nếu đi cùng lúc với cả Asaki-san lẫn Sayu thì làm sao mà không bị chú ý cho được.

“Cậu nổi tiếng thật đấy, sáng sớm đã có cả tớ với Yukinami đi cạnh thế này, Kisumi-kun.”

“Nghe từ miệng cậu thì giống như đang khen tớ vậy.”

“Thì tớ vốn nổi tiếng mà.” Asaki tuyên bố đầy tự tin, chẳng chút ngượng ngùng.

Chuyện cô ấy được nhiều người mến mộ đã quá rõ ràng. Tính cách thẳng thắn, tươi sáng, lại còn tinh ý và khéo khen ngợi người khác—Asaki đúng là một nhân vật nổi bật nhưng chẳng hề tỏ ra kiểu cách.

“Hasekura-senpai đang hẹn hò với người thế nào vậy?” Sayu đột ngột hỏi, cứ như ngầm mặc định rằng Asaki chắc chắn có bạn trai.

“Chị chẳng hẹn hò với ai cả. Với lại, chị vừa bị từ chối gần đây thôi.” Asaki hạ giọng, nói như thể một bí mật.

Suýt chút nữa thì tớ phì cười.

“Gì cơ!? Đến cả Hasekura-senpai cũng từng bị thế á?”

“Chuyện thường thôi. Mà thật ra, đây cũng là lần đầu tiên tỏ tình và bị từ chối.”

“Người kia chắc phải đẹp trai lắm mới dám từ chối một người xinh như senpai.”

“Không, chỉ là một cậu con trai bình thường thôi.”

“Em mong cái người đã từ chối sẽ hối hận cả đời. Nhưng chắc hẳn anh ta không tinh mắt, hoặc là có lý do rất chính đáng mới không nhận lời Hasekura-senpai.”

“Cảm ơn em đã an ủi, Yukinami-san. Em dễ thương thật đấy.”

“Cứ gọi em là Sayu thôi!”

“Ừ, vậy thì Sayu-chan nhé. Em cũng không cần gọi chị bằng họ nữa.”

“Vâng, Asa-senpai!”

Trong chớp mắt, Asaki và Sayu đã tỏ ra hợp nhau ngay. Còn tôi, chỉ nghe cuộc trò chuyện thôi mà trong bụng đã thấy khó chịu.

“Ki-senpai, cậu không thấy người kia cũng quá đáng à? Cậu ta nghĩ mình là ai mà từ chối lời tỏ tình đầu tiên của Asa-senpai chứ?”

“Hahaha. Ừ, đúng là vậy.” Tớ chỉ cười khô khan.

“Này, Kisumi-kun, cậu không an ủi tớ chút nào à?”

“Hả? Tớ!?”

“Ừ.” Asaki mỉm cười.

“Ừm… tớ cũng chẳng biết nói gì…”

“Chẳng biết gì cả à?”

“Ugh…”

Tại sao Asaki lại tỏ ra bình thản thế này? Có phải là cách trả thù tôi, người đã từ chối cô ấy không? Hay việc tỏ tình chẳng quan trọng với cô ấy như tôi nghĩ ? Tôi chẳng thể hiểu nổi lý do đằng sau thái độ cực kỳ thờ ơ ấy.

“Thật vui khi trêu ghẹo Kisumi” Asaki cười bí ẩn.

“Anh không nhanh nhạy đâu, Ki-senpai. Trái tim con gái dễ bị dao động nếu anh không nói được điều gì tinh tế khi cần.”

“Đúng vậy ~” Asaki đáp lại một cách đùa vui.

“Ồ! Nhân tiện, sao chị không đi karaoke với tụi em, Asa-senpai? Tụi em sẽ đi vào thứ Sáu này với Ki-senpai và Nanamura-senpai,” Sayu gợi ý.

“Sayu, em đang nói gì vậy?”

“Em nghĩ Asa-senpai có thể cần đổi gió một chút. Hơn nữa, cũng chẳng vấn đề gì đâu, Nanamura-senpai cũng là bạn cùng lớp cô ấy mà.”

“Em bỗng nhiên thẳng thừng quá vậy.”

“Em chỉ muốn nói chuyện nhiều hơn và làm thân với Asa-senpai thôi.”

Có vẻ Sayu đã ưng Asaki ngay từ đầu.

“Được thôi, tớ rảnh thứ Sáu. Tớ sẽ đi.” Asaki đồng ý ngay lập tức, không do dự.

“Hả? Cậu không từ chối à?”

“Tại sao lại phải từ chối? Có vấn đề gì nếu tớ đi chứ?”

“Ừm, nếu cậu không phiền, thì chắc cũng được…” Tôi trả lời một cách vụng về.

“Vậy là xong. Lâu rồi tớ mới đi karaoke, nên rất mong đợi! Sayu-chan, cảm ơn em đã rủ chị!”

“Chị cũng vui vì được đi cùng em, Asa-senpai!”

Hai cô gái, nhanh chóng thân thiết với nhau, còn trao đổi thông tin liên lạc, hoàn toàn bỏ rơi tớ ra ngoài.

Tình hình càng lúc càng phức tạp. Tôi bị bỏ lại vai trò tổ chức, mà số người tham gia thì tự tăng lên.

Giữa tình cảnh hỗn độn này, tụi tôi đến trường. Sau khi qua cổng, tôi tạm biệt Sayu.

“Tớ không ngờ cậu có một cô đàn em lớp dễ thương đến vậy. Hai người thân nhau nhỉ.”

“Là do tính cách của Sayu thôi. Em ấy nhanh chóng làm thân với cậu mà.”

“Thì được thôi, cứ vậy đi.” Sau khi thay xong giày trong, Asaki-san muốn xác nhận lại.

“Này, Kisumi-kun, những ai sẽ đi karaoke?”

“Có tớ, Nanamura, Sayu, và Miyachi. Cậu cũng đi nữa.”

“Hinaka-chan đi, nhưng Arisaka-san thì không?”

“Tớ đã mời cô ấy rồi nhưng cô ấy từ chối.”

“Hmm. Sao không thử mời lại? Tớ nghĩ nếu nhắc đến nhóm này thì cô ấy sẽ đi đấy.”

“Không đâu. Yorka không dễ thay đổi quyết định vậy đâu.”

“Vậy à—à!” Asaki-san như bừng sáng ý tưởng, nở nụ cười cong như trăng lưỡi liềm. Ánh mắt cô ấy hướng thẳng ra phía sau tôi.

“Cảm ơn vì đã rủ tớ! Rất mong đợi buổi karaoke thứ Sáu này!” Asaki-san bỗng lớn tiếng và tiến về phía cầu thang.

“Chuyện gì vừa rồi vậy?”

“Kisumi!” Khi tôi quay lại, Arisaka Yorka đã xuất hiện, vừa tới trường.

“Cậu cũng rủ Hasekura Asaki đi karaoke à?”

“Không, là đàn em tớ mời! Không phải tớ!”

“Nhưng cô ấy cũng sẽ đi, phải không?”

“Ừ, chuyện đó chỉ xảy ra tình cờ thôi…”

Yorka nhìn tôi như muốn nói gì đó. Dường như tức giận vì ghen, cô ấy không giận lâu mà thốt ra: “Tớ cũng đi!”

Hóa ra, việc Asaki-san tham gia chính là ‘lý do chính đáng’ mà Yorka cần.

Yorka quyết định tham gia karaoke.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
Dắt như dắt bò:)
Xem thêm