I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 LN

Chương 3.3 Lý do cho hành động của cô ấy

1 Bình luận - Độ dài: 1,430 từ - Cập nhật:

Cuối cùng, rời khỏi phòng chuẩn bị mỹ thuật, chúng tôi cùng nhau bước về phía lớp 2-A. Đi cạnh nhau trong hành lang, không ít học sinh lén liếc nhìn với ánh mắt tò mò. Thế nhưng, nhờ cái ôm buổi sáng, tâm trạng của Yorka đang rất tốt.

Được rồi, có lẽ bây giờ là thời điểm hoàn hảo để nhắc đến kế hoạch karaoke với Nanamura và mấy người kia.

“Này, thứ Sáu này bọn mình sẽ đi karaoke với Nanamura và mọi người. Cậu có muốn tham gia không, Yorka?”

“Không.”

Cô ấy từ chối thẳng thừng, không chút do dự. Đến cả hỏi chi tiết cũng không thèm.

“Ừm… vậy là không rồi ha.”

“Đúng hơn là, sao cậu lại nghĩ tớ sẽ đi chứ?” Yorka đáp lại như thể điều đó quá hiển nhiên. Sự kiên định của cô ấy khiến tôi thấy hơi an tâm. Theo một nghĩa nào đó, phản ứng của cô ấy cũng nằm trong dự đoán.

“Vì đó sẽ là thời gian vui vẻ cùng bạn trai, nên tớ nghĩ cậu có khi lại đồng ý.”

“Cậu biết tớ không hợp với mấy chỗ ồn ào kiểu karaoke rồi mà, đúng không?”

“Ừ thì, tớ biết. Nhưng chẳng lẽ cậu… không hát được à?”

“Tớ thích nhạc.”

“Cậu đúng là chẳng có gì là dở cả.”

Việc cái gì cũng làm tốt trên mức trung bình quả thực rất đáng nể.

“…Không phải vậy đâu.”

“Thế thì nói tớ nghe một điểm yếu của cậu để sau này còn biết chứ?”

“…………” Yorka khẽ cúi đầu, thay vì trả lời, cô nhẹ nhàng chỉ tay về phía tôi. Tôi quay lại nhìn sau lưng, nhưng tất nhiên chẳng có gì ở đó cả.

“À… à thì… cảm ơn.” Cuối cùng tôi cũng thấy ngượng chín mặt.

“Đó chính là lý do.” Mặc dù chính miệng nói ra trước, nhưng hai tai Yorka đã đỏ ửng cả lên. Có vẻ hiệu ứng từ cái ôm buổi sáng đúng là rất lớn.

“Đòn đánh bất ngờ của cậu thật không công bằng, Yorka.”

“Tớ chỉ thỉnh thoảng mới làm vậy thôi.”

“Này, Yorka.”

“Gì?”

“Bọn mình ôm thêm lần nữa được không?”

“────Không, không phải ở hành lang chứ!” Giọng Yorka vang to khiến mấy học sinh đi ngang đều quay lại nhìn.

“Yoryor, Sumisumi! Chào buổi sáng nha!” Khi chúng tôi bước vào lớp, Miyauchi Hinaka đã để ý và chạy lại.

“Chào buổi sáng, Miyauchi-san.”

“Chào, Miyachi.”

“Hai người từ sáng đã tình cảm ghê ~”

Miyauchi Hinaka là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc ngắn nhuộm vàng rực rỡ, tai đeo khuyên, đôi mắt to tròn khiến người ta liên tưởng đến động vật nhỏ. Thân hình mảnh khảnh, làn da trắng, cô khoác ngoài bộ đồng phục một chiếc hoodie tím rộng thùng thình, tay áo dài lắc lư theo từng cử động.

“Yoryor, cậu thử ngay luôn rồi nhỉ!” Miyachi nheo mắt tinh nghịch.

“Ừ thì… đại loại vậy,” Yorka đáp, thoáng liếc sang tôi như muốn giấu đi việc mình vừa áp dụng lời khuyên của Miyachi hôm qua.

“Miyachi, tớ nghe cậu đi với Yorka hôm qua. Cảm ơn nhé.”

“Cậu không cần cảm ơn đâu, Sumisumi. Tớ chỉ đi chơi với bạn thôi mà.”

“Ừ, tớ cũng thấy vui. Cảm ơn Miyauchi-san.”

Nghe vậy, Miyachi có chút không hài lòng:

“Này Yoryor, có một điều tớ muốn nói từ lâu rồi.”

“G-Gì vậy?”

“Dùng ‘san’ nghe xa cách quá. Bọn mình là bạn, cứ gọi tên tớ thôi.”

“Nhưng mà… đột ngột quá…”

“Đừng ngại mà. Nào, gọi thử tên tớ ngay đi!”

Miyachi vung vẩy ống tay áo rộng, hối thúc Yorka.

“Ừm… vậy thì… Hinaka. Hinaka-chan.”

“Chuẩn luôn, Yoryor!” Miyachi để lộ chiếc răng nanh, cười tươi đầy phấn khích.

Yorka vốn chưa quen với kiểu thân mật giữa các bạn gái, gương mặt cô thoáng chút lúng túng khi ngồi xuống chỗ.

“Yoryor thật ngây thơ. Cứ khiến tớ thấy tim đập thình thịch.”

“Có cậu bên cạnh thì yên tâm hơn hẳn,” tôi nói.

“Tớ cũng thích Yoryor nữa đấy.”

Thật sự rất tuyệt khi Yorka, người vốn khó hòa đồng, lại có thể mở lòng với một người khác ngoài tôi.

“Yo, chào buổi sáng!” Như thể thay phiên Yorka, Nanamura bước vào cuộc trò chuyện.

“Sena, chuyện với Arisaka-chan thế nào rồi?”

“Không có gì. Cô ấy chẳng tỏ ra hứng thú chút nào.”

“Chuẩn Arisaka-chan luôn,” Nanamura cười, dường như đã đoán trước kết quả.

“Giờ thì sao đây? Ba đứa mình đi thôi à?”

“Không đời nào! Phải có thêm con gái nữa chứ! Miyauchi, cậu đi chứ? Thứ sáu này sau giờ học, đi karaoke cùng bọn tớ.”

“Karaoke à? Nghe hay đấy! Tớ tham gia! Nhân tiện khoe luôn giọng hát của mình!”

Nanamura vừa dứt lời, Miyachi lập tức gật đầu hào hứng.

“Tuyệt vời, Miyauchi!” Nanamura và Miyachi đập tay nhau thật kêu. Vì chênh lệch chiều cao, trông như thể Miyachi phải bật nhảy lên để với tới.

“Cậu nói ba người, đúng không? Người còn lại là ai?”

“Đàn em từ hồi sơ trung của Sena. Dễ thương lắm.”

“Hả, là con gái á? Nghe hơi nguy hiểm đấy. Yoryor có ý kiến gì không?” Sắc mặt Miyachi thoáng trầm xuống.

“Đừng lo. Vì Sena là người tổ chức, hơn nữa cậu ta chỉ để mắt đến Arisaka-chan thôi, nên sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Tớ có mời Yorka rồi, nhưng cô ấy từ chối ngay khi chưa kịp nghe chi tiết,” tôi thú nhận.

“…Vậy để tớ giải thích và mời Yoryor lần nữa. Chờ một chút.” Miyachi nói rồi quay người đi thẳng đến chỗ Yorka, chẳng buồn nghe phản ứng của tôi. Nanamura và tôi chỉ còn biết ngồi nhìn cảnh tượng sắp diễn ra.

“Nếu Miyachi đi, chắc Yorka cũng sẽ tham gia.”

“Không chắc đâu. Arisaka-chan sẽ không đi trừ khi có lý do chính đáng,” Nanamura khẳng định chắc nịch.

“Vậy nghĩa là Yorka chẳng để tâm nếu tớ đi chơi với con gái khác sao? Nếu là tớ, chắc tớ lo lắng chết mất.”

“Đồ ngốc, ngược lại đấy. Arisaka-chan tin cậu đến mức nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ phản bội.” Những lời lẽ đầy kinh nghiệm tình trường của Nanamura vô tình tiếp thêm sự tự tin cho tôi.

Trong lúc đó, Miyachi đang trò chuyện với Yorka thì quay lại, khoanh hai tay trên đầu tạo thành dấu X. Có vẻ như lời mời của cô ấy cũng thất bại.

Tôi thực sự muốn Yorka đi cùng, nhưng như Nanamura đã nói, để tìm ra “lý do chính đáng” thì chẳng dễ dàng gì.

Chưa kịp nghĩ ra điều gì thuyết phục, Kanzaki-sensei đã bước vào lớp. Tiết sinh hoạt sáng thường lệ bắt đầu.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi quan sát hành vi của Yorka trong lớp, nhưng chẳng thấy khác biệt gì so với trước. Cái ôm buổi sáng trong phòng chuẩn bị mỹ thuật quả nhiên có hiệu quả rất lớn.

Thế nhưng, đến tiết Toán, khi tôi bị gọi lên bảng giải phương trình, tôi cảm thấy một ánh mắt lạ lùng sau lưng. Quay lại, tôi bắt gặp Yorka đang nhìn mình chằm chằm.

“À… thì ra đây chính là điều Kanzaki-sensei từng nhắc đến. Thảo nào lại dễ bị chú ý đến thế.”

Với một cô gái nổi bật như Yorka, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng khiến người khác để ý.

Sau khi viết xong lời giải, tôi tiện thể đi vòng qua bàn Yorka. Ghé sát lại, tôi thì thầm:

“Cậu nhìn tớ nhiều quá rồi đấy.”

Yorka giật mình, vội che tai lại rồi lườm tôi, như thể muốn trách cứ. Rõ ràng tôi chỉ nhắc khẽ thôi, có làm gì sai mà bị mắng chứ?

Vừa về chỗ ngồi, điện thoại trong túi rung lên.

Yorka: [Thật đấy, tai tớ nhạy cảm lắm! Cậu cố tình chọc tớ phải không!?]

Đúng là vô lý. Nếu tôi nói với giọng bình thường thì cả lớp đều nghe thấy rồi.

Ngay lập tức, tin nhắn khác lại đến.

Yorka: [Với lại… cậu tính sai rồi.]

“T-Thưa thầy! Em vừa phát hiện chỗ sai trong phép tính. Cho em làm lại được không ạ?”

Tôi vội vàng cất tiếng, khiến cả lớp bật cười ầm lên. Có vẻ như tôi cũng chẳng khác Yorka là bao—cũng dễ bị phân tâm bởi ánh mắt của bạn gái.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Láo vl
Xem thêm