I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 LN (Đã hoàn thành)

Interlude

0 Bình luận - Độ dài: 492 từ - Cập nhật:

Sở hữu một vẻ ngoài nổi bật thì việc thu hút ánh nhìn là điều không thể tránh khỏi, cho dù bạn có muốn hay không.

Tôi không tìm kiếm sự chú ý; tôi chỉ muốn được là chính mình, yên ổn mà thôi. Trong không gian gò bó của lớp học, nơi cá tính dễ dàng trở nên nổi bật, cách đối xử dành cho những kẻ khác thường thường rất khắc nghiệt.

Nhưng tôi chẳng bận tâm.

Dù có phải chịu thiệt thòi, tôi vẫn muốn trung thành với chính bản thân. Tôi không hề trong suốt như người khác dễ dàng nhìn thấu, và tôi cũng chẳng cần thứ đồng cảm hời hợt hay sự thấu hiểu nửa vời.

Điều tôi khao khát là được chấp nhận như con người tôi vốn có, đúng với những gì tôi là.

Vì vậy, ban đầu, cậu ta chẳng phải là người để lại ấn tượng gì đặc biệt.

Sena Kisumi.

Một cái tên lạ tai, nhưng lại chẳng có nét gì nổi bật; một con người bình thường không mang đặc trưng nào rõ rệt. Nếu không nhờ việc làm lớp trưởng, thì khuôn mặt và cái tên ấy cũng chẳng lưu lại chút dấu ấn nào.

Cậu ấy có một tính cách hiền hòa, dễ dãi. Vì cả bố mẹ đều đi làm và còn có một em gái học tiểu học, cậu đã quen với việc lo toan mọi chuyện.

Thành tích học tập ở mức trung bình, chăm chỉ ghi chép trong giờ học, nhưng lại thuộc kiểu phải cuống cuồng ôn luyện trước mỗi kỳ thi. Chiều cao thì trung bình—không quá cao, cũng không quá thấp. Về ngoại hình, có thể nói số tuổi của cậu chính là bằng với số năm cậu độc thân.

Cậu là một chàng trai không mấy đặc sắc, hết sức bình thường. Nhờ cương vị lớp trưởng, cậu thường phải tiếp xúc với những người mình không thân thiết. Trong những tình huống ấy, cậu khéo léo ứng xử, tận dụng chính sự vô đặc trưng của mình.

Cậu không hề áp đặt bản thân lên ai, vậy mà lại rất giỏi khơi gợi ý kiến của người khác. Như một lớp đệm, cậu khéo léo dung hòa cả tập thể. Cậu giống như không khí, không được chú ý nhưng lại không thể thiếu.

Sự thoải mái trong lớp chúng tôi bắt nguồn từ sự hiện diện gần như vô hình của cậu, một cách tự nhiên cân bằng mọi thứ. Không phải nhờ sự sôi nổi hay nhiệt huyết thái quá, mà bởi vì cậu lặng lẽ xử lý vấn đề trước khi nó kịp bùng phát.

Đúng vậy, không khí tuy vô hình nhưng lại thiết yếu. Không có nó, sự sống sẽ không thể tồn tại.

Và rồi tôi nhận ra, bản thân đã đem lòng quan tâm đến cậu ấy từ lúc nào không hay.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận