Đến giờ đi ngủ cho học sinh tiểu học. Do chỉ mới học lớp bốn, cô em gái khỏe mạnh của tôi – người chưa bao giờ gặp khó khăn trong việt ngủ đã bắt đầu díp mắt, ngáp ngắn ngáp dài vào khoảng 9 giờ tối
“Ei, nhớ đánh răng trước khi đi ngủ. Đánh cho kỹ vào nhé.”
“Vângnnn.”
Em gái tôi đáp lại bằng giọng ngái ngủ khi cả ba chúng tôi cùng đi vào phòng tắm.
“Đây, Yorka, dùng cái này.” Tôi đưa cho Yorka một bàn chải đánh răng dự phòng.
“Cảm ơn.”
Vì lý do nào đó, cả ba chúng tôi lại đứng cạnh nhau cùng đánh răng.
Sau đó, chúng tôi đi vào phòng khách , nơi ba tấm futon được trải ngay ngắn, trông như một vùng sóng biển trắng xóa yên bình.
“Ei sẽ nằm ở giữa nha!”
“Bình tĩnh nào. Em sẽ làm bụi bay đầy đấy.”
“Chán ghê. Thế thì ném gối đi?” Ei bất mãn phản đối.
“Để dành cho mấy chuyến đi chơi của trường hoặc ngủ chung với bạn bè đi. Học sinh cấp ba không làm mấy trò đó đâu.”
Tôi kéo chăn đắp cho em gái, dỗ nó nằm yên.
“Yorka, cậu nằm phía trong nhé. Tớ sẽ nằm gần cửa ra vào. Nếu cần gì thì cứ đánh thức tớ.”
“Ừm, được.”
“Rồi, tớ tắt đèn đây.”
Căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi chui vào futon của mình, cuối cùng cũng buông bỏ sự căng thẳng đã bám chặt lấy cơ thể bấy lâu.
Ei và Yorka bắt đầu thì thầm trò chuyện. Tôi cũng chẳng thô lỗ đến mức xen ngang vào cuộc nói chuyện của con gái.
Ngay khi vừa nằm xuống tấm futon mềm mại, toàn thân tôi như được thả lỏng, cơn buồn ngủ ùa đến nhẹ nhàng như từng đợt sóng. Có lẽ tinh thần tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Thật sự nhẹ nhõm.
Có em gái làm lớp đệm ở giữa, tôi có thể nghỉ ngơi mà không bị ám ảnh bởi những suy nghĩ không thích hợp. Tôi buông mình trong cảm giác bình yên ấy và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
—
Tôi và Ei-chan trò chuyện cho đến khi em ấy dần chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như Kisumi cũng đã ngủ trước.Chỉ còn mình tôi vẫn thức.
“Hôm nay rốt cuộc lại trở thành một ngày thật đáng nhớ.”
Nếu muốn, tôi đã có thể về nhà. Nhưng tôi đã chọn ở lại qua đêm—một quyết định táo bạo ngay cả với chính tôi.
Bỏ qua khá nhiều bước, vậy mà giờ tôi lại đang ngủ lại ở nhà bạn trai.
Từ khi bắt đầu hẹn hò với Kisumi, tôi đã làm những điều mà trước đây chẳng bao giờ dám nghĩ đến nếu chỉ có một mình. Có chút đáng sợ, nhưng chỉ cần có Kisumi bên cạnh, tôi lại thấy mình có thêm dũng khí.
“Tớ vui vì cậu đã thích bữa tối.”
Đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn cho ai đó ngoài gia đình, nên trong lòng thầm lo lắng không yên. Vì thế, khi thấy cả Kisumi và Ei-chan đều ăn ngon lành, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Một người anh và một cô em, gắn kết không chỉ bằng huyết thống mà còn bởi tình thương không chút dè dặt dành cho nhau. Ei-chan, có một người anh đáng tin cậy như thế, quả thật là may mắn.
“Có lẽ chính em mới là người cảm thấy ghen tị.”
Cô em gái kia, với gương mặt đáng yêu khi ngủ, ngày nào cũng được tận hưởng sự ấm áp từ Sena Kisumi.
“Thật tuyệt quá.”
Chỉ vì ước ao được làm em gái của bạn trai—tôi nhận ra mình mắc phải một căn bệnh khá nặng. Tôi biết mình thích Kisumi, nhưng có vẻ như tình cảm dành cho anh ấy còn sâu đậm hơn cả những gì bản thân nhận thức.
Cảm thấy một tình yêu mạnh mẽ đến thế dành cho người khác là điều hoàn toàn mới mẻ với tôi, và tôi loay hoay không biết phải xử lý những cảm xúc ấy thế nào. Sự đan xen giữa khao khát, xấu hổ, yên tâm và ghen tuông khiến tâm trí tôi lúc nào cũng bất ổn.
──Nếu Kisumi biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi sẽ ra sao đây?
“Tớ đúng là một người phụ nữ hay dựa dẫm.”
Tôi cố ghìm lại tình cảm bằng sự tự giễu, nhưng những sự kiện trong hôm nay lại càng khiến trái tim tôi rạo rực, đẩy cảm xúc tiến xa hơn nữa.
Tôi đã né tránh việc gắn kết với người khác quá lâu. Mọi sự hiện diện đều như kẻ thù—một thứ gì đó xa lạ, gây căng thẳng và phiền toái.
Thế nhưng, khi Sena Kisumi thổ lộ tình cảm, tôi lại chẳng thể nào từ chối.
Càng ở bên Kisumi với tư cách bạn gái, tôi càng nghĩ đến viễn cảnh nếu mất anh ấy.
Tôi sợ sự yếu đuối trong mình.
Những mối tình thời cấp ba vốn chẳng kéo dài mãi mãi; nỗi sợ bị tổn thương càng ngăn tôi dấn sâu hơn.
Nếu một ngày tình yêu của anh dành cho tôi phai nhạt thì sao?
“Tớ không ngủ được, Kisumi.”
Niềm vui khi ở nhà bạn trai cùng nỗi lo về tương lai khiến tôi mãi không ngủ được. Ở phía bên kia của Ei-chan, người mà tôi yêu thương đã ngủ say.
Thật bất công. Anh ấy chẳng hề biết những khúc mắc trong lòng tôi.
Vậy nên, đây chỉ là một hành động bộc phát trong đêm mất ngủ này.
Lặng lẽ, tôi trườn ra khỏi futon của mình. Giấu tiếng bước chân, tôi nhẹ nhàng tiến về chỗ Kisumi đang ngủ.
Tôi ngồi xổm và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh lúc ngủ. Anh ấy đang ngủ say.
Tôi lặng lẽ chui vào futon của anh, thận trọng chạm vào cánh tay anh rồi buông mình.
Sự ấm áp và mùi hương trên người anh khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc. Tôi nhắm mắt, tan vào cảm giác thoải mái ngọt ngào, mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.


0 Bình luận