Lần đầu tiên tôi đến nhà cậu ấy, thậm chí còn gặp cả em gái nhỏ của cậu, Ei-chan.
Dù chỉ mới học lớp bốn, nhưng chiều cao của con bé khiến tôi ngạc nhiên. Tuy vậy, sự hồn nhiên trẻ con của Ei-chan lại khiến tôi thấy yên lòng. Rõ ràng là con bé rất khéo giả vờ mè nheo để được anh trai chiều theo ý mình.
Hai anh em chẳng giống nhau chút nào. Ei-chan trông nổi bật, và chẳng nghi ngờ gì, sau này chắc chắn sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Với một cô em dễ thương như thế để chăm sóc mỗi ngày, cũng dễ hiểu vì sao cậu ấy chẳng hề nao núng trước các bạn gái trong lớp.
Nếu lấy Ei-chan làm chuẩn mực, thì tiêu chí về cái đẹp của cậu ấy hẳn cao đến mức phi thường. Cô gái mà cậu ấy rung động chắc chắn cũng phải rất xinh đẹp, đến mức cậu không thể thổ lộ được.
Tôi tự an ủi rằng, chỉ mình tôi mới nhìn thấy sức hút của Sena Kisumi. Chẳng thể nào có ai khác để mắt đến cậu.
Hoặc ít nhất, tôi đã nghĩ vậy.
“Miyachi, tớ thích một cô gái từ lâu rồi. Tớ phải làm sao đây?”
Không hề hay biết, chuyện tình của cậu đã bắt đầu từ trước đó.
Vào mùa hoa anh đào nở rộ, cuối cùng cậu ấy đã tỏ tình.
Với một lời nguyện ích kỷ tận sâu trong tim,
──Xin hãy để lời tỏ tình ấy thất bại.
Tôi lặng lẽ dõi theo từ trên cao.
Tôi thấy cô gái kia bỏ chạy khỏi gốc cây anh đào, để mặc cậu đứng đó bàng hoàng.
Khi cậu bất chợt ngẩng lên nhìn về phía tòa nhà, tôi theo bản năng rụt người trốn dưới khung cửa sổ.
Tim tôi đập thình thịch. Không phải vì cậu suýt nhìn thấy tôi, mà bởi… tôi vẫn còn cơ hội. Ít nhất, trong mắt tôi là như vậy.


0 Bình luận