I won't Allow You to Have...
Rakuto Haba Icomochi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 LN (Đã hoàn thành)

Chương 12.1 Điều tôi mong muốn nhất

0 Bình luận - Độ dài: 1,553 từ - Cập nhật:

Miyachi nói: “Cứ để tớ lo,” rồi bảo tôi chờ trong lớp học.

“Đừng lo. Nếu Miyauchi đã nói sẽ giải quyết thì cứ tin cô ấy đi,” Nanamura trấn an tôi trước khi rời sang hoạt động câu lạc bộ.

Chắc hẳn trông tôi lúc đó rất bất an.

“Không, tớ không lo về Miyachi. Là chuyện khác.”

Tôi hoàn toàn tin tưởng Miyauchi Hinaka. Cô ấy thật sự rất đặc biệt. Nếu Arisaka Yorka không học ở Eisei, có lẽ tôi đã có một cuộc sống cấp ba khác.

“Có chuyện gì cậu đang nghĩ à?”

“Ừ, có chút chuyện làm tớ bận lòng.”

Tôi bước đến phòng giáo viên.

Trong phòng tham vấn học sinh thuộc khu phòng giáo viên, tôi đối mặt với Kanzaki-sensei.

“Có chuyện gì vậy, Sena-san?” Người phụ nữ Nhật Bản xinh đẹp, thường ngày luôn điềm tĩnh khó đoán, đáp lại như thể chẳng có gì bất thường.

“Cô còn giả vờ không biết sao? Là chuyện của Arisaka đấy.”

“Ý em là tin đồn sáng nay?”

“Cô hẳn là biết rõ rồi.”

“Những việc thế này lọt đến tai tôi là điều không tránh khỏi.”

“Cô biết từ khi nào?”

Kanzaki-sensei không trả lời ngay câu hỏi của tôi.

“Chuyện đó quan trọng lắm sao?”

“Quan trọng chứ. Làm rõ lần này tin đồn lan ra thế nào rất quan trọng.”

“Cách em nói thật kỳ lạ. Vấn đề không phải ai đã thấy mà là cách nó lan ra sao?”

Kanzaki-sensei dường như nhìn thấu được ý định của tôi.

“Thứ bảy, trong lúc câu lạc bộ trà đạo hoạt động. Trên đường đến trường, có người trong câu lạc bộ bắt gặp Arisaka. Xét cho cùng đây là chuyện liên quan đến Arisaka Yorka, một mỹ nhân nổi tiếng khắp trường, các cô gái tự nhiên sẽ tò mò thôi. Tin đồn hẳn đã lan trong câu lạc bộ chỉ trong nháy mắt, em không nghĩ vậy sao?”

“Trước hết, tôi có một câu hỏi. Cho dù Arisaka-san thật sự bị bắt gặp ở ga vào sáng thứ bảy, liệu chúng ta có thể kết luận chắc chắn rằng cô ấy đã ở ngoài qua đêm không? Như vậy là suy đoán thái quá rồi,” Kanzaki-sensei đưa ra ý kiến khách quan từ vị trí của một giáo viên.

“Nếu có thể thì em cũng muốn đồng tình, nhưng điều đó là không thể.”

“Tại sao? Chẳng phải đâu có bức ảnh nào.”

“Bởi vì tin đồn đó là sự thật. Em đang hẹn hò với Arisaka Yorka. Hôm đó, cô ấy đã ở lại nhà em.”

“…Với tư cách là giáo viên, tôi không thể bỏ qua lời nói này.”

Cuối cùng, vẻ mặt cô ấy cũng thay đổi.

“Tất nhiên, em cố tình nói thẳng ra. Không có gì đáng để cô lo đâu, Sensei. Cô ấy chỉ vì mưa lớn mà không thể về nhà, thế thôi. Sáng hôm sau, em đưa cô ấy ra ga trong bộ đồ thường ngày. Nhưng mà, bất kể sự thật thế nào, thì đó cũng chỉ là bằng chứng gián tiếp. Nó dư sức khiến người khác hiểu lầm. Bởi rốt cuộc, đối với người ngoài, sự thật vốn có thể bị nhào nặn dễ dàng.”

Tôi nói với sự tự tin, gần như thách thức.

Có lẽ Kanzaki-sensei thấy thái độ ấy thật khó hiểu. Cô nhìn tôi chăm chú.

“Sena-san, em đang muốn nói gì đây?”

“Tại sao cô lại để mặc cho tin đồn lan rộng?” Giọng tôi tự nhiên mang theo sự đối kháng, cũng là mặt trái của niềm tin tôi dành cho cô.

──Tại sao cô giáo không ngăn chặn nó?

“Cách mà tin đồn lan ra lần này quá nhanh.”

Tôi khẳng định.

“Nếu cô lên tiếng nhắc nhở, thì các cô gái trong câu lạc bộ trà đạo hẳn đã ngoan ngoãn nghe theo. Chính vì họ tin tưởng và kính trọng cô mà câu lạc bộ trà đạo mới có quy mô và sức hút hiếm thấy trong số các câu lạc bộ văn hóa. Vậy mà chuyện lần này lại trái ngược hẳn với hình ảnh thường ngày của họ. Nếu cô để ý hơn một chút, tin đồn này hẳn sẽ lan chậm hơn. Thế nhưng chỉ trong hai ngày, cả trường đã biết chuyện Arisaka trở về nhà vào buổi sáng.”

Người ta thì không thể kiểm soát được lời bàn tán. Rồi sớm muộn gì nó cũng lan rộng ra thôi

Dù vậy, tin ấy lan nhanh khắp trường là điều không thể xảy ra nếu không xuất phát từ câu lạc bộ trà đạo, nơi có nhiều người có ảnh hưởng tụ họp.

“Có vẻ em đánh giá cô cao quá, Sena-san.”

Ngăn chặn suy luận của tôi, Kanzaki-sensei mỉm cười nhẹ, như xác nhận tôi đã trúng phóc.

“─Tất nhiên, Tôi đã nghiêm khắc nhắc nhở các thành viên câu lạc bộ trà đạo không được phát tán những tin đồn vô trách nhiệm như vậy. Nhưng không phải ai cũng tuân theo. Khi tôi nghe được, dường như tin đã lan đến tay khá nhiều học sinh rồi. Dù sao đi nữa, kết quả chính là như vậy.”

Giọng cô mang theo chút hối tiếc thật lòng khi đáp lại.

“Tôi còn non kinh nghiệm trong vai trò giáo viên. Giá mà tôi có nhiều quyền hạn hơn, có lẽ tôi đã bảo vệ được Arisaka-san…”

Người này thật sự quan tâm đến học sinh. Bởi thế tôi không thể ghét cô được.

Năm ngoái, khi tôi quyết định rời khỏi câu lạc bộ bóng rổ, cô đã đấu tranh cho tôi đến cùng. Khi việc rút lui của tôi không thể thay đổi, cô đã chân thành xin lỗi vì chuyện đó.

Người lớn cũng khó mà làm mọi thứ suôn sẻ. Dù Kanzaki-sensei giỏi đến mấy, cô vẫn chỉ là một phụ nữ ngoài hai mươi. Khó mà quản lý một lũ học sinh đầy nhiệt huyết một cách hoàn hảo.

Có lẽ hầu hết thành viên câu lạc bộ trà đạo cũng thực sự làm theo lời cô. Tuy nhiên, nếu tin đồn đã kịp lọt sang những học sinh khác, nó tất yếu trở thành đề tài để mọi người bàn tán — những người lan truyền chẳng hề hay biết rằng hành động của họ có thể gây tổn thương cho ai đó.

“Em xin lỗi. Có lẽ em đã nóng vội khi nói ra chuyện này.”

“Là bạn trai cô ấy, lo lắng cho cô ấy là điều đương nhiên thôi. Đó chính là con người của em. Có khi chính điều đó đã khiến Arisaka-san rung động.”

“Người se duyên là cô đấy, Sensei.”

“Tôi tưởng em sẽ là một người biết trò chuyện với cô ấy, chứ không ngờ em lại trở thành người yêu của cô ấy. Ngay cả chị gái cô ấy cũng bất ngờ.”

“…Sao lại liên quan tới chị gái của Arisaka chứ?”

Việc bất ngờ nhắc tới chị gái khiến tôi căng thẳng.

“Chị gái Arisaka là cựu học sinh của trường này. Cô ấy cũng là học sinh của lớp đầu tiên tôi dạy. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc sau khi cô ấy tốt nghiệp. Rồi có lần, chị gái Arisaka hỏi tôi: ‘Em của em nhập học. Cô có thể giúp đỡ em ấy được không?’”

“Vậy nên cô mới cho Arisaka dùng phòng chuẩn bị mỹ thuật.”

“Khi biết chuyện này, tôi đã lập tức liên lạc với chị gái Arisaka. Bình thường cô ấy bận học lắm, nhưng đúng hôm mưa to thứ Sáu đó, chị ấy tình cờ ở nhà nên biết việc Arisaka ngủ lại nhà người khác.”

Sau khi quyết định ở lại nhà tôi, Yorka đã không liên lạc với gia đình.

“Vậy là khẳng định tin đồn là có cơ sở.”

Kanzaki-sensei là người đầu tiên biết tin đồn là sự thật. Thế nên chẳng có gì lạ khi cô không thể hành động một cách vội vàng.

“…Lúc đầu, tôi nghĩ Arisaka-san có thể dần mở rộng mối quan hệ xã hội nhờ tiếp xúc với em.”

“Cô nói em đóng vai trò lớn tới mức còn bảo em là cầu nối nữa cơ.”

“Tôi không thể nghĩ tới ai khác ngoài em có thể hoà hợp với Arisaka-san như vậy.”

“Cô ạ, không sao đâu. Em yêu Arisaka đến mức vô vọng rồi. Dù người ta nói gì, em không có ý định chia tay cô ấy,” tôi quả quyết trước mặt cô giáo.

Với người từng tiễn học sinh năm này qua năm khác, lời tôi có lẽ nghe trẻ con khó hiểu. Nhưng với tôi, hiện tại là tất cả — nếu không nỗ lực hết mình bây giờ, sau này sẽ hối hận cả đời. Việc đó rõ ràng với tôi như vậy.

“Để dành khoe khoang chỗ khác đi,” Kanzaki-sensei cười khẽ.

“Cô ơi, phần ‘đền ơn’ mà cô hứa khi em nhận làm lớp trưởng năm nay—theo đó là sẽ giúp đỡ khi gặp rắc rối… Em đang dùng đến nó bây giờ. Xin cô giúp can thiệp cho êm thấm một chút. Em sẽ bảo vệ Yorka.”

“…Lần này cô sẽ xử lý ổn thỏa.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận