Tập 01 LN (Đã hoàn thành)
Chương 11.2 Tình yêu ấy quá nổi bật
0 Bình luận - Độ dài: 1,432 từ - Cập nhật:
Thời gian cứ thế trôi qua mà tôi chẳng tìm được cách nào để bắt chuyện với Yorka.
Tôi không biết phải làm sao để dập tắt tin đồn về việc tôi đưa Yorka về vào buổi sáng hôm đó. Liệu tôi nên chờ đợi bao lâu để thời gian tự xóa nhòa? Tôi vốn chẳng phải người có đủ ảnh hưởng để thay đổi cách nhìn của người khác chỉ bằng một câu nói.
Sena Kisumi chỉ là một gã bình thường, không có điểm mạnh nổi bật, cũng chẳng có cá tính gì đặc biệt. Tôi không phải kiểu người có thể xoay chuyển cục diện chỉ trong chớp mắt.
Chính sự bất lực của bản thân khiến tôi khó chịu. Tôi ước gì mình có thể trở thành một người đàn ông xứng đáng hơn với Yorka, một người có thể bảo vệ cô ấy khỏi những tin đồn vớ vẩn này.
Đến giờ nghỉ trưa, Yorka nhanh chóng rời khỏi lớp.
Ngay từ đầu, cô ấy đã muốn giấu kín mối quan hệ này. Tôi thoáng nghĩ đến việc đi tìm cô ở phòng chuẩn bị mỹ thuật, nhưng rồi tự hỏi: có ích gì chứ?
Xin lỗi ư? Nói chuyện ư? Thổ lộ buồn bã hay cố gắng an ủi?
Chia sẻ cảm xúc cũng đâu làm tin đồn biến mất. Dù sự thật thế nào đi nữa, thì chỉ cần ánh mắt của cả trường dồn lên người, Arisaka Yorka đã phải chịu một tình huống đầy phiền toái và khó chịu rồi.
“Ê, Kisumi-kun. Nói chuyện một lát được không?” Asaki-san gọi tôi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tin đồn đó… là thật sao?”
“Tin đồn nào cơ?”
“Đừng giả vờ. Tin đồn về việc Arisaka-san được cậu tiễn ở ga sáng thứ Bảy. Hai người đang hẹn hò à?”
“Đồn chi tiết thế cơ à.”
“Có một chị trong CLB trà đạo nói lại đấy. Thế nào, khai mau đi.”
“Khai cái gì chứ?… Khoan đã, Asaki-san. Cậu nghe tin đồn này từ khi nào vậy?”
“Từ hôm thứ Bảy luôn, bọn mình vẫn còn sinh hoạt câu lạc bộ mà.”
“──”
Trong lúc tôi còn đang nói chuyện với Asaki-san thì Nanamura bất ngờ khoác tay lên vai tôi.
“Hasekura-chan, xin lỗi nhé, nhưng tớ mượn Sena một lát.”
“Sumisumi, đi ăn với tớ và Nanamu đi.” – Miyachi cũng nhập hội.
“Không có quyền từ chối đâu đấy.”
“Đi nào.”
Bất đắc dĩ, tôi bị hai đứa nó lôi đi.
—
“Vậy… chuyện tin đồn đó là sao?”
“Ừ, rốt cuộc là sao hả?”
Nanamura và Miyachi dồn ép tôi, bắt tôi ngồi xuống một cái bàn trong phòng học trống. Cảm giác chẳng khác nào bị thẩm vấn.
“Tớ sẽ giữ im lặng.”
“Kháng cự vô ích rồi.”
Nanamura, với chiều cao một mét chín, nổi bật theo một cách khác so với Yorka. Lúc nào cậu ta cũng cao hơn hẳn mọi người một cái đầu, khiến lời nói tự nhiên mang thêm sức nặng.
Chuyện tin đồn đúng hay sai thực ra chẳng quan trọng; cái chính là nó có khơi gợi sự tò mò hay không.
“Yoryor nổi bật như một ngôi sao ấy, dĩ nhiên sẽ bị chú ý thôi.”
“…Ừ.”
Nghe theo giọng điệu khách quan của Miyachi, tôi sơ sẩy để lộ sự do dự.
Và rồi, tôi thú nhận với bọn họ rằng mình thực sự đang hẹn hò với Yorka.
“Thế──hai người làm chưa?” Nanamura hỏi, miệng cười nham nhở.
“Chính vì mấy câu tục tĩu của cậu mà tình cảnh này mới thành ra thế này đấy!”
“Thì cũng chẳng tránh được. Người ta mà, thích hóng hớt chuyện đời tư của nhau, nhất là chuyện giường chiếu.”
Nanamura có thể thản nhiên buông chữ “sex” như thế, đủ để thấy khoảng cách về độ nổi tiếng giữa chúng tôi xa đến nhường nào.
“Bọn tớ chưa làm gì hết! Hôm thứ Sáu trời mưa to, Yorka ghé nhà tớ để trú mưa. Rồi em gái tớ lại quý cô ấy, thế là cô ấy ở lại một đêm! Hết chuyện rồi đấy!”
“Ei-chan dễ thương lắm. Nếu Ei-chan mở miệng nhờ vả thì Yoryor chắc cũng khó mà từ chối.”
Miyachi từng gặp Ei một lần, nên cậu ta nói chắc nịch như vậy.
“Hả, em gái Sena thật sự dễ thương vậy hả? Giới thiệu cho bọn tớ gặp lần sau đi!”
“Nếu cậu mà dám động vào em gái tớ, tớ giết cậu đó!”
Tôi gằn giọng, nổi nóng thật sự.
“…Đúng là đồ siscon.”
“Dễ thương chính là lẽ phải.”
Bỏ qua mấy câu chọc ghẹo, tôi kể lại toàn bộ sự tình cho hai đứa.
“Sumisumi với Yoryor bắt đầu hẹn hò từ khi lên năm hai. Sáng hôm sau Yorka ngủ lại, có người đã nhìn thấy.”
“Nếu cả Arisaka-chan lẫn cái mặt quần chúng như Sena đều bị nhận ra thì khoanh vùng thủ phạm tung tin cũng dễ thôi.”
“Tớ chẳng quan tâm thủ phạm là ai! Tớ chỉ không muốn Yorka phải chịu khổ nữa thôi.”
Điều duy nhất tôi mong là sớm kết thúc tình cảnh này.
“Được rồi. Nếu tìm ra, tớ sẽ lo.”
Nanamura – ngôi sao của đội bóng rổ – đấm mạnh vào lòng bàn tay, như ra hiệu sẵn sàng. Tôi biết cậu ta có lòng, nhưng làm ơn đừng giải quyết bằng bạo lực.
“Tớ hiểu cậu lo lắng, nhưng Yoryor muốn gì mới là quan trọng.”
“Tin nhắn LINE của tớ cô ấy đã xem, nhưng chẳng trả lời. Với lại, cậu cũng thấy rồi đó, giờ cô ấy toàn tỏ ra kiểu ‘đừng lại gần’.”
“Vậy để tớ nói chuyện với Yoryor.” – Miyachi lên tiếng, giọng tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
“Cũng hợp lý. Dù thân đến mấy, mà giờ gặp trực tiếp Arisaka-chan thì chỉ làm tin đồn thêm rầm rộ thôi.”
“Nhưng mà…”
Tôi vẫn phân vân liệu việc lôi Nanamura và Miyachi – dù gián tiếp – vào chuyện tình cảm này có đúng hay không.
Ngay lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi khẽ rung.
[Yorka: Tớ không thể để cậu phải chịu phiền phức vì mình, Sena. Xin lỗi. Chúng ta chia tay đi.]
Vừa mới bắt đầu gọi tôi bằng tên riêng, giờ cô ấy lại quay về xưng hô bằng họ.
“Sena?”
“Sumisumi, trông cậu tái nhợt rồi kìa.”
Tôi dừng lại một lúc, cúi gằm mặt. Chỉ với một tin nhắn, cảm xúc của tôi như rơi xuống vực thẳm không đáy. Không thể diễn tả thành lời, tôi bị đẩy vào một cảm giác khó chịu đến không tả được──
“Đừng tự suy diễn lung tung nữa!” Tôi hét lên về phía trần nhà.
Cô ấy đang vội vàng quyết định mà chẳng bận tâm đến cảm nhận của tôi. Dù cô ấy nghĩ gì hay cảm thấy ra sao, cách đó quá cực đoan!
“Đừng có mà hét bừa bãi.”
“Sumisumi cũng biết nổi giận à?” Miyachi há hốc mặt.
“Nhìn này!”
Bị cảm xúc chi phối, tôi giật điện thoại ra và show màn hình cho bọn họ xem.
“Arisaka-chan trông mong manh thật đấy, dù vẻ bề ngoài có lạnh lùng.”
“Yoryor chẳng có ai thật sự để tâm sự, nên chắc cô ấy thấy bị dồn vào chân tường.”
Sau khi hiểu tính cách thật của Yorka, cả hai đều đi tới cùng một kết luận — và nó cũng trùng khớp với cảm nhận của tôi.
“Vậy, Sumisumi, cậu định chấp nhận chuyện đó sao?”
“Không đời nào! Tao sẽ đến nói chuyện với cô ấy trực tiếp!”
Nếu thực sự Yorka muốn chia tay, rồi cũng có lúc tôi phải chấp nhận. Nhưng tình huống này khác — ngay cả tôi cũng nhìn thấy điều đó.
“Nanamu, giữ Sumisumi lại!”
“Hiểu!” Nanamura từ phía sau ôm chặt, dùng cơ bắp khống chế tôi.
“Buông ra, Nanamura! Sao mày dám ngăn tao?”
“Gần gũi cảm xúc như vậy với Yoryor chỉ phản tác dụng thôi.” Miyachi nhìn thẳng vào mắt tôi. “Sumisumi, cậu có quyết tâm không bỏ cuộc đến cùng không? Hẹn hò với Yoryor không dễ đâu.”
“Đương nhiên rồi. Tớ biết điều đó ngay từ lúc tỏ tình.”
“Thế thì để tớ lo. À, và đừng trả lời LINE của cô ấy nhé, được chứ?”
“Có chắc không? Mà để Miyachi lo chuyện này…”
“Chúng ta là bạn chứ? Tin tớ đi, Kisumi-kun.” Miyachi nói với vẻ thuyết phục.


0 Bình luận