Denpa Onna to Seishun Oto...
Hitoma Iruma Buriki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 3

0 Bình luận - Độ dài: 8,209 từ - Cập nhật:

**Chương kết số 2: Người Trái Đất giữa thị trấn được người ngoài hành tinh dõi theo**

"Mô-phư phư phư phư."

"…Này, hình như có đứa nào quen thuộc ghé qua kìa."

Tôi quay sang Eri đang ngồi trong góc quán, bà ấy nở nụ cười, lững thững đứng dậy. Một cô bé quấn chăn kín mít đang tí tách tiến lại gần chỗ tôi, người vẫn đang ngồi đó trông quán. Tiếng "pí-ro-ri-ro-pí-ro-ri-ro" vang lên, báo hiệu có khách qua cảm biến ở lối vào tiệm bánh kẹo. Cô bé "cuộn chiếu" tí hon, hay còn gọi là Little Sumakin, chỉ cao cỡ học sinh tiểu học lớp bốn, năm mà lại quấn một cái chăn dành cho người lớn, nên dáng đi rất chông chênh. Trông hệt như một ống chả cá chikuwa thon dài đang bị tràn nhân ra ngoài (phần thân, chân của cô bé). Tôi khẽ vỗ "bốp" một cái lên người cô bé. Dù đại khái đã đoán được là ai, nhưng tôi vẫn muốn chiều theo dòng hồi ức mà chơi cùng.

"Lộ mặt ra xem nào!"

Vừa nghe tôi ra lệnh, cô bé ngoan ngoãn thò mặt ra từ trong chăn, cười toe toét không chút lo nghĩ.

"Ối giời, chào ông nội!"

"Đúng là chắt gái của mình rồi. Mà cái chăn kia là sao vậy?"

"Cháu bắt chước bà Eri đó!"

À cái đó thì nhìn cái biết ngay. Nhưng ý tôi hỏi là, con bé kiếm cái chăn đó ở đâu ra cơ. Cô bé ngước nhìn Eri đang đi đến bên cạnh tôi, cả hai mỉm cười với nhau. Chà, hai đứa mình lại thêm mấy nếp nhăn rồi nhỉ.

"Bà làm cái trò đó đến tận năm bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?"

"Hai lần một tuần."

"Trời, vẫn còn đang tiếp diễn sao!"

Tôi cười khổ trước dấu hiệu "peace" của Eri, rồi khẽ rung vai, ừ thì thỉnh thoảng vẫn thấy mà. Trong khi tôi còn đang cười, Eri, chân trần như mọi khi, đi xuống tiệm và xoa đầu chắt gái.

Mái tóc màu xanh nhạt của chắt gái đã nhạt màu, mỏng manh tựa như sương khói. Còn Eri thì, cái màu xanh phát ra những hạt lấp lánh kia đã biến mất, thay vào đó là mái tóc bạc trắng tựa như ánh bạc. Xung quanh cô em họ tôi không còn những vầng sáng bay lượn nữa, chỉ còn tóc bạc mềm mại rủ xuống như dòng thác.

"Đừng có nói trống không như thế. Bà ‘Eri-ô’ đó."

"Con biết rồi, bà Eri!"

Cái tật cười tươi rói mà chẳng chịu nghe người khác nói chuyện, chắc là "gia truyền" từ bà cố tổ xuống đây nhỉ? Eri hờn dỗi phồng má, chẳng giống tuổi chút nào. Chắt gái rụt mặt vào trong chăn, vừa "mô-phư phư" vừa nhảy nhót.

Trong quán không có bóng dáng đứa trẻ nào khác. Tiệm bánh kẹo này, ở thời đại này có khi được liệt vào danh sách bảo tồn thiên nhiên cũng nên, một ngày chỉ có một hai khách ghé qua đã gọi là tấp nập rồi. Hoàn toàn là một cửa tiệm phục vụ sở thích cá nhân. Hạn sử dụng của mấy loại bột giặt hay snack ở kệ phía trong thì không ai dám đảm bảo. Đến cả nhà cung cấp cũng hiếm khi ghé qua.

Nhưng mà, được ngả lưng giữa không khí ứ đọng, như bị bỏ lại sau lưng thế giới này, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy lòng vui phơi phới. Nếu nơi này tồn tại vì mục đích đó, thì cũng chẳng tệ.

Thời gian trôi qua thật êm đềm, uốn lượn như một khúc nhạc. Nắng ấm bên ngoài vừa đủ len lỏi vào, xuyên qua ô cửa kính lối vào, và khi nó lọt vào bên trong, sự gay gắt ban nãy bỗng tan biến, trở nên dịu dàng và ấm áp lạ kỳ.

Tôi cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến khi những ngày tháng thế này vẫn tiếp diễn, những ngày mà tôi chỉ muốn ngả lưng chợp mắt trong bầu không khí này, và rồi, cứ thế mà ra đi cũng được. Chắc chắn nếu là tôi của ngày xưa, cái thời còn chạy theo mấy cái điểm tuổi trẻ, thì đã không chịu dừng lại mà lao đi rồi.

Cùng với thế giới mình đã sống, tôi cũng già đi rồi.

Nếu giờ có chạy, chắc cũng đâm sầm vào tường ngay tắp lự.

"Mô-phư."

Chắt gái đang nhảy nhót bỗng "rầm" một tiếng, ngã ngửa ra. Đúng là trọng tâm cao quá mà. Eri khẽ "yóc-kôi-sô", khuỵu gối đỡ Little Sumakin dậy. Ra dáng bà cố tổ phết nhỉ. Mặc dù là tôi, đứa chiều chuộng con bé còn hơn cả bà, nói ra thì cũng chẳng đúng lắm.

"Mô-phư phư."

Tôi mỉm cười nhìn chắt gái đang uốn éo cái thân hình cùng cái chăn một cách kỳ lạ, chắc là đang thể hiện lòng biết ơn. Tôi nhớ lại, con cháu mình, từ nhỏ cũng từng chơi trò bắt chước này. Đúng là gen di truyền mạnh mẽ thật.

"Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp, à không, máu mủ ruột rà đúng là khó tin thật."

Tôi lẩm bẩm trong khi ngắm chắt gái đang quay tít mù. Bên cạnh, Eri ngồi xuống, vén mái tóc dài ra sau, mỉm cười nhìn tôi. Eri, lẽ ra đã mất đi ánh sáng như một vì sao lụi tàn, nhưng khoảnh khắc bà ấy mỉm cười, dường như tàn dư của những hạt lấp lánh vụt tan, khiến tôi như ảo giác thấy cái màu xanh biếc “đó”. Tôi chớp mắt liên hồi.

Như thể cái chớp mắt đó đã làm tan biến chúng, Eri lại trở về với vẻ ngoài trắng đen.

"Thế thì con bé này sau này có thành người mê mùi hương không?"

"...Cái trò đó, nhớ giữ đến tận mồ nha."

Tôi "hừ" một tiếng, quay mặt đi. Tiện thể khụt khịt mũi, ngửi mùi tiệm bánh kẹo.

Một mùi hương hỗn hợp của bụi bặm và gỗ cũ kỹ thoang thoảng trong không khí. Đó chính là mùi của chúng tôi bây giờ. Như những cái cây, chúng tôi bám rễ, lặng lẽ chờ đợi cái kết một cách từ tốn. Sống những ngày tháng bình lặng, không chút gập ghềnh.

Mùi của cô Tamura còn vương vấn ở đây không?

Mùi của bà Jojo có còn đọng lại trong tôi và Eri không?

Liệu mùi hương có thể là minh chứng cho sự tồn tại của một người không? Là bằng chứng cho việc họ đã từng ở đây không?

"Mô-phư-phư."

Tiếng chắt gái hát trong chăn làm tôi nhồn nhột trong cổ họng và tai, tôi ngước nhìn trần nhà.

Tôi cũng có lẽ sẽ ra đi một cách mãn nguyện như những người ấy thôi.

Tôi chuyển đến thị trấn này, tốt nghiệp cấp ba, rồi vẫn ở lại đây. Đã bao nhiêu thập kỷ trôi qua rồi nhỉ? Kể từ khi chúng tôi không còn tổ chức sinh nhật rầm rộ cho nhau, hình như chúng tôi đã bỏ quên việc đếm tuổi rồi. Hay là, kể từ khi bà Jojo qua đời?

Việc bà Jojo qua đời, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy như không phải sự thật.

"Cứ tưởng mẹ phải sống khỏe mạnh, đến trăm tuổi hơn ấy chứ."

Eri khẽ lắc chân, nhắm mắt lại thì thầm như độc thoại.

"...Ừ thì."

Cứ mãi giữ nguyên vẻ ngoài như cái ngày tôi gặp bà ấy.

Thi thoảng, tôi lại vô thức nhìn về phía cánh cửa tiệm bánh kẹo, với một cảm giác khó tả, không biết là mong đợi hay gì, cứ như thể bà ấy sắp thò đầu ra từ lối vào tiệm, đang chờ cơ hội để nhảy xổ ra. Căn nhà đối diện đã bị phá dỡ, khung cảnh giờ có thể nhìn thấy xa xăm hơn, tôi nheo mắt nhìn.

Dĩ nhiên, ở đó không hề có nụ cười trưởng thành không đúng tuổi của bà Jojo. Một khung cảnh trống trải cứ thế kéo dài vô tận. Sau khi xác nhận điều đó, cả tôi và Eri đều ngẩn người khó hiểu trước cái sự 'dĩ nhiên' kia. Không phải là nỗi buồn hay sự hối tiếc, mà như thể một phần nào đó trong cơ thể đã mất đi, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy phần đã mất đó vẫn còn kết nối. Tôi cứ bị cái cảm giác đó hành hạ.

"Nhưng mà nói thế thì, thấy cô già đi nhăn nheo thế này cũng lạ."

Eri dùng ngón cái vuốt ve má tôi. Xoa xoa như thể muốn kiểm tra cảm giác.

"Trong lòng thì vẫn thấy mình trẻ lắm, thật đấy."

Bây giờ tôi mới thấm thía cái cảm giác của bà Jojo, người từng chống lại tuổi già. À, mà dù có chống cự đến thế nào thì cũng chẳng thể trẻ lại được như bà ấy. Tôi đâu phải yêu quái.

"Không ngờ tóc ông cũng bạc trắng. Cứ tưởng, lúc nào cũng lấp lánh như hồi xưa cơ."

Cái viễn cảnh tương lai mờ mịt đó, trước dòng chảy của thời gian, hoàn toàn vô nghĩa. Tôi và Eri đều đã già, cô gái xinh đẹp không thuộc về chuẩn mực Trái Đất kia, đã trở thành một bà lão xinh đẹp nằm gọn trong khuôn khổ của Trái Đất. Còn tôi thì chỉ là một ông già khốn khổ. Có con, có cháu, và cả chắt nữa. Những người bạn ngày xưa cũng đều đã khuất.

Ông Ryushi và ông Maekawa cũng đã ra đi. Tôi nghĩ chúng tôi đã là những người bạn tốt cho đến cuối đời. Gồm cả tôi và Eri, bốn người chúng tôi vẫn thân thiết sau khi tốt nghiệp cấp ba. Bằng một cách nào đó, trạng thái lý tưởng của học sinh năm hai cấp ba vẫn tiếp diễn, ít nhất là trong phạm vi tôi có thể cảm nhận, và điều đó khiến tôi rất vui. Kiểu như, nếu ai trong chúng tôi mà hẹn hò hay phát triển tình cảm với người khác, tôi cảm thấy như sẽ có một vết nứt rõ rệt giữa chúng tôi vậy. Việc nói điều gì đó về những khả năng mình đã không chọn thì cũng chẳng có câu trả lời đúng sai nào. Hiện tại, tôi không hề hối tiếc khi trở thành một ông già khốn khổ ở đây.

"Mặt lúc ngủ đáng yêu ghê."

Tôi chỉ mấp máy môi "Đúng là vậy," trả lời Eri đang cười tủm tỉm nhìn chắt gái ngủ.

Chắt gái đã gỡ cái chăn quấn trên người ra, cứ thế nằm lăn ra sàn, chuyển sang trạng thái ngủ trưa. Không ngủ khi còn quấn chăn, như vậy là có ý thức hơn "Sumakin đời đầu" rồi. Tương lai sáng lạn đấy, ừm ừm.

Dù sống gần nhà, nhưng việc có một đứa chắt thường xuyên ghé chơi như thế này cũng quý chứ. Con gái của tôi, tức là cháu của tôi, thì ít khi ghé qua, nhưng chắt gái thì lại rất quấn Eri và có vẻ rất thích không khí tiệm bánh kẹo. Chắc được ăn bánh kẹo gần như miễn phí cũng là một điểm cộng lớn. Hay nói đúng hơn, đó mới là mục đích chính?

"...Ưm..."

Đối với con gái tôi, có lẽ chúng tôi là một cặp ông bà già xấu tính chuyên dùng bánh kẹo để dụ dỗ con gái cưng của nó, và bị nói xấu sau lưng cũng nên. Hiện tại là kỳ nghỉ xuân của trường tiểu học, tần suất con bé đến đây tăng lên nên lại càng đáng lo. Tôi tự hỏi không biết con bé có bạn bè để chơi cùng không. Mà trò "Sumakin" thì cũng chẳng thể chơi vui vẻ với nhiều bạn được.

"Ông anh họ, trưa nay ăn gì ngon không?"

Eri chống tay lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy, hỏi han yêu cầu. Lưng đã còng, dáng vẻ cũng đĩnh đạc hơn theo tuổi tác, nhưng đôi chân trần thì vẫn không đổi. Dáng đứng đó khiến tôi nhớ đến cô Tamura, mắt tôi tự nhiên nheo lại. Đã vậy mắt dạo này lại càng nhỏ đi. Tôi không thể thiếu kính lão được nữa, nhưng hôm nay lại quên mất để ở đâu rồi.

"Ừm... thế thì mì ramen vậy."

Tôi gọi món chắt gái thích. Tiện thể cũng cân nhắc khả năng nấu nướng của Eri. Về khoản nấu ăn, Eri đã tạm ổn nhờ sự hướng dẫn của bà Jojo, nhưng không phải là sở trường.

"Ừ."

Eri khẽ gật đầu, đi vào phía sau tiệm bánh kẹo. Tôi lơ đãng nhìn bóng lưng của vợ mình, rồi quay lại ngồi cạnh quầy thu ngân, nơi có thể nhìn bao quát khắp tiệm. Cái máy tính tiền đã cũ kỹ không rõ sản xuất từ thập kỷ nào, bề mặt ố vàng và dính nhớp, vẫn hoạt động bình thường. Tuy không còn bấm số nhiều nữa, nhưng chỉ cần biết nó vẫn hoạt động, lòng tôi lại trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Tôi khoanh chân, chống khuỷu tay lên đùi, nhìn ra ngoài tiệm.

Cứ ngồi đây thế này, tôi lại nhớ về đủ thứ chuyện quá khứ. Ở nhiều thời điểm khác nhau, những tôi khác nhau cũng đã ngồi ở tiệm bánh kẹo này, nghỉ ngơi dưới danh nghĩa trông quán. Tôi đã tìm việc ở thị trấn này sau khi tốt nghiệp cấp ba. Bà Tamura qua đời khi tôi còn đang học cấp ba, Eri đã tiếp quản tiệm bánh kẹo.

Và rồi chúng tôi, đã sống cùng nhau ở thị trấn này. Bà Jojo dĩ nhiên vẫn sống trong cùng căn nhà. Ba người chúng tôi tiếp tục cuộc sống ở nhà Fujiwa. Bà Jojo thật sự không thay đổi tính cách dù đã ở tuổi năm mươi, sáu mươi. Thậm chí còn cảm thấy cái khoản nghịch ngợm của bà ấy còn tệ hơn. Đến cả trò giả bà già cũng được bà ấy dùng đến, không tài nào ngăn cản được. Dù vậy, bà ấy vẫn không quên thể hiện tình yêu thương vô bờ bến với cháu theo phong cách của mình. Thật tiếc là bà ấy đã ra đi trước khi được nhìn mặt chắt gái. Vẫn thấy không đúng với phong cách của bà ấy, đến giờ tôi vẫn còn ấm ức. Việc bà ấy ra đi đột ngột như vậy, thật sự không hợp chút nào.

Ông Elliott không đến dự tang lễ của bà Jojo. Mà nói đúng hơn, những người ngoài hành tinh như vậy, không biết từ lúc nào đã biến mất hết cả rồi. Đền Hoshimiya cũng biến mất không báo trước, gia đình công chúa Kaguya cũng vậy. Hồi đó tôi còn nghĩ không biết có chuyện gì lớn xảy ra ngoài vũ trụ không, và khẽ mỉm cười một mình. Nhưng Eri thì vẫn luôn ở thị trấn này, và tôi đã tự thấy xấu hổ vì cái sự nhẹ nhõm khó hiểu khi nghĩ "À, con bé này dù sao cũng là người Trái Đất," mà bây giờ nghĩ lại cũng chỉ biết cười khổ.

"Một năm, hai năm... Eri hay mình, ai sẽ ra đi trước đây nhỉ..."

Chắc không còn lâu nữa đâu. Tôi có linh cảm thế. Đến bây giờ thì, nhìn lại, những năm cuối đời của bà Tamura và bà Jojo đều có những hành động và lời nói cho thấy họ đã cảm nhận được cái chết đang đến gần. Có lẽ không phải cái chết đột ngột, mà cơ thể sẽ phát ra một tín hiệu nào đó khi giới hạn tuổi thọ sắp đạt tới. Mặc dù không có cơ sở khoa học.

Cuộc đời giống như một trò chơi xếp hình vậy. Đến giai đoạn cuối, những ô "dừng lại là chết" cứ tăng dần. Chúng ta tránh né chúng bằng những lá bài cơ hội như "cơ sở y tế", hay được giúp đỡ bởi vận may.

Gần đây, tôi thường xuyên cảm thấy mơ hồ sau khi nhắm mắt trên giường vào buổi tối. Liệu mình sẽ cứ thế chìm vào giấc ngủ mãi mãi mà không bao giờ tỉnh lại? Giấc ngủ là gì? Những suy nghĩ đó cứ xoáy vào đầu tôi, trở nên mơ hồ như sương khói, rồi tôi chìm vào giấc ngủ.

Và hôm nay cũng vậy, tôi tỉnh dậy trong những suy nghĩ mông lung đó, đón ánh nắng ban mai và khì khì cười. Thị trấn chào đón bình minh, và chúng tôi, những người đang sống ở đó, cũng dụi mắt trong ánh sáng, tiếp tục sống theo vòng quay của nó.

Không hề hối tiếc. Chắc là khi não bộ già đi, tôi sẽ quên cả điều đó. Chẳng phải hạnh phúc sao?

Tôi lắng nghe tiếng máy bay rung mái nhà cũ kỹ, phó mặc mình cho dòng chảy thời gian.

Cứ thế, cứ thế. Dần dần, một hơi ấm dịu dàng bao trùm lấy lòng bàn tay và cả cơ thể tôi.

"Đến rồi đây!"

"Ôi."

Cùng với chắt gái đang lững thững thức dậy theo mùi mì ramen của Eri, chúng tôi quây quần bên bàn, húp xì xụp. Mì gói, vốn dĩ cũng là món hàng của tiệm bánh kẹo, nhưng bỏ qua điều đó thì nó vẫn ngon.

"Mô-rừ-mô-rừ."

Mũi chắt gái lấp lánh dầu mì ramen, khi bé cố gắng kết hợp "húp xì xụp" và "mô-phư mô-phư" để diễn tả. Tôi lấy khăn giấy lau cho bé, chắt gái "ni-hì" một tiếng, nhe răng cười. Ừm, muốn có con gái quá đi.

"Này."

"Gì vậy?"

Tôi hơi ngập ngừng đề xuất với Eri đang ngồi đối diện.

"Mai, hai ông bà mình dẫn con bé đi tìm người ngoài hành tinh được không?"

Mắt Eri tròn xoe. Ngay sau đó, mặt bà ấy thoáng hiện vẻ nghi ngờ như thể tôi vừa nói bậy. Cái đồ vô lễ.

"Đi tìm người ngoài hành tinh á? Đi! Đi!"

Cô bé có mái tóc màu như người ngoài hành tinh vui vẻ giơ tay lên "hô hôi hô hôi". Nước mì ramen từ đầu đũa bé đang cầm văng ra, rơi xuống bàn. "Aiya," bé dùng ngón tay quệt quệt rồi liếm.

"Xóa dấu vết!"

"Này! Phải dùng khăn giấy mà lau chứ!"

Eri mắng chắt gái. Người nào biết chuyện quá khứ thì sẽ muốn nói "bà đừng có nói thế," nhưng tôi đã cố nhịn. Và tôi cũng định nhắc nhở bà ấy về chuyện phải đi giày mà tôi đã nói hàng chục năm nay, định giơ ngón trỏ lên, nhưng vì danh dự của bà cố tổ nên tôi đành hắng giọng cho qua.

"Thế nào? Tìm người ngoài hành tinh, kiêm dã ngoại luôn."

"Người ngoài hành tinh."

Eri thì thầm vô cảm. Bà ấy đặt đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt đó. Xung quanh đã nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt xanh biếc rực rỡ bên trong thì vẫn không thay đổi kể từ lần đầu tiên bà ấy gỡ chiếc chăn ra.

Giữa màn đêm. Được ánh đèn sáng chói của cửa hàng tiện lợi chiếu vào. Với chiếc pizza dính trên đầu và mặt.

Khuôn mặt bất động như mặt nạ, nhưng xung quanh bà ấy, những hạt màu xanh biếc bay lượn, nhuộm nhạt cả thế giới, nhuộm nhạt cả lẽ thường của tôi. Đôi mắt xanh biếc ấy, nhìn thẳng vào tôi, người đang choáng váng.

Từ khoảnh khắc tôi kiểm tra ánh sáng trong mắt bà ấy như thể đang nhìn sâu vào đó, tôi đã bị Eri cuốn hút.

Ánh sáng của Eri vẫn còn đó, như một hành tinh. Khi tôi còn đang thốt không nên lời, Eri khẽ mỉm cười, rồi bà ấy hỏi tôi một cách trịnh trọng. Một sự trịnh trọng nào đó thật dễ chịu, và cũng thật buồn cười.

"Tìm người ngoài hành tinh á?"

"Ừ."

Eri quay mặt về phía lối vào tiệm.

"Đi xe đạp á?"

"Ừm, đúng thế!"

Tôi và bà. Cùng đi xe đạp.

"Đột ngột quyết định nhưng mà may quá trời đẹp."

Tôi ngước nhìn mặt trời đã lên cao, chói chang đến tận đáy mắt. Con đường trước tiệm bánh kẹo vắng người qua lại và cũng ít xe cộ. Nói đúng hơn, những căn nhà lân cận đã bị phá dỡ hết cả, trông như một bãi đất hoang.

Bầu trời cũng không đến nỗi trong xanh mà chỉ hơi mờ đục. Nhưng tôi lại thích cái kiểu thời tiết thế này. Tôi đánh giá cao việc nó có vẻ linh hoạt hơn so với bầu trời chỉ một màu xanh, không cho phép bất kỳ sự thể hiện nào khác.

"Nếu trời mưa thì sao?"

Vừa lau xe đạp, Eri vừa hỏi dò. "Thế thì sao nhỉ," tôi vặn cổ.

"Thì dời sang mai thôi. Dù sao thì cũng chẳng có việc gì mà làm."

Tiện thể khi quay cổ lại, tôi đeo lại dây túi lên vai. Cứ làm thế này, lại nhớ về thời học sinh.

Nhưng tôi vẫn chỉ là một ông già. Kết cục của một người Trái Đất đã sống hàng chục năm ở thị trấn này.

Việc chơi với chắt gái là khó khăn nhất, và cũng là vui nhất. Thật là một cuộc sống về già lý tưởng.

Tuy nhiên, đây là câu chuyện nếu hai chúng tôi còn sống đến ngày mai. Thời trẻ thì đó là chuyện hiển nhiên, là một phần của cuộc sống hàng ngày, nhưng ở tuổi này thì không còn như vậy nữa.

Nhưng tôi, không muốn sống mà xem nhẹ chuyện ngày mai.

"...Ưm."

Eri lau xong bàn đạp, đứng dậy. Chiếc xe đạp này đã là chiếc thứ mấy rồi nhỉ, hay là đời thứ mấy rồi? Chúng tôi, những người không lấy bằng lái xe, vẫn lái xe đạp. Dĩ nhiên, Eri cũng không còn ngồi trong giỏ xe nữa. Lớn thật rồi, tôi nhìn bà ấy mà khẽ gật đầu một mình.

"Gì vậy, ông anh họ?"

"À, không. Kiểu như không còn chuẩn bị chăn cho những dịp thế này nữa, thấy bà lớn thật rồi."

Bà ấy hồi trẻ cứ đi du lịch là có chăn, đi xa là có chăn, ra ngoài là có chăn mà. Bị chỉ ra, Eri quay mặt đi. Có vẻ như bà ấy định giả vờ không nghe thấy. Trong khi đó, chắt gái vẫn đang chạy vòng quanh như một Little Sumakin thực thụ. Nếu cha mẹ con bé thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lo lắng lắm. Có khi còn bị mắng là "đã nhồi nhét cái gì vào đầu con bé thế!".

"Mô-phư-phư-phư!"

Tôi bế thốc chắt gái đang cố leo lên xe đạp bằng chân với tiếng "gà-chà-côn gà-chà-côn", rồi đặt bé xuống đất. "Mô-phư?" "Không biết đâu." Bé thò mặt ra. "Ông làm cái gì vậy?"

"Nguy hiểm lắm, không được ngồi trong giỏ."

"Ơ! Ichi cũng ngồi trong giỏ mà. Ông nội bảo thế!"

"Con không phải Ichi. Kỹ năng lái xe của ông nội cũng kém rồi, nên không được làm những chuyện nguy hiểm."

Vừa tự trách mình, tôi vừa thuyết phục chắt gái. Đây là báu vật được con gái giao phó, nên phải đối xử cẩn thận. "Ư..." Bé than thở với tiếng gầm gừ giống hệt Eri ngày xưa. Rồi, không hiểu sao từ phía sau cũng có tiếng "ư" lặp lại, tôi quay lại. Eri đang phồng má.

"Cái gì vậy?"

"Hồi tôi ngồi trong giỏ ông có cẩn thận như vậy đâu."

"Dù có nhắc nhở bao nhiêu lần cũng chỉ nói 'mô-phư mô-phư' nên tôi bỏ cuộc rồi còn gì!"

"Ư..." Bà ấy cào lưng tôi. Hừ, đến tuổi này rồi mà còn ghen tuông nữa chứ. Bị cả Eri và chắt gái cùng gầm gừ khiến tôi không biết phải làm sao, lại càng khó xử hơn khi nghĩ "Sao mình lại phải khó xử vì chuyện này nhỉ?".

"Ông anh họ ơi, phải nâng niu tôi chứ!"

Eri tựa vào lưng tôi, yêu cầu được đối xử khác. Tôi nghĩ mình đã nâng niu bà ấy đủ lắm rồi. "Với cả, còn có lời hứa với bà Jojo nữa chứ." Tôi vô tình lẩm bẩm, Eri ngừng tựa vào.

"Mẹ á?"

"Ừ, à thì, đại loại là đã hứa sẽ nâng niu chăm sóc cho bà ấy ấy mà."

Tiện thể, cái bà già nhảy bổ vào tôi với câu "Bà Jojo-tan nữa!" thì đúng là hại tim thật. Tan cái gì mà tan chứ, bà ấy.

"Hừm... nhưng mà ông không giữ lời hứa."

Bà ấy vừa chỉ trỏ vào tôi vừa cười tươi rói như kiểu "yah-i". Chắt gái cũng bắt chước.

"Ông cố đồ keo kiệt!"

"Cái gì, muốn tiền tiêu vặt à? Thôi được rồi, đây này, hiện vật nhé."

Tôi lấy kẹo mút thường trực trong túi ra đưa cho chắt gái. Vừa nói "Không phải đâu!" nhưng bé vẫn nhận lấy, rồi nhét cả ba cái kẹo vừa được đưa vào miệng cùng lúc. Kiểu tật xấu nhét mười cái kẹo vào miệng cùng một lúc cũng nên chỉnh sửa thì phải. Trông giống con ếch phồng má lắm.

Dù vậy, con bé vẫn đáng yêu, và vẻ ngoài thanh tú như người ngoài hành tinh đó vẫn không hề suy suyển. Y hệt như Eri vậy.

"À mà, con đã biết đi xe đạp chưa?"

Chắt gái "nhi-hi" một tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi giơ ngón tay làm dấu hiệu hòa bình.

"Cháu đã được bà Eri huấn luyện đặc biệt rồi!"

"Ồ."

Từ khi nào thế? Tôi nhìn sang Eri, bà ấy cũng "ừm" một tiếng, tự hào ưỡn ngực.

"Huấn luyện bí mật ở công viên là kỹ năng cơ bản của học sinh tiểu học mà. Với lại, bà 'Eri-ô' nữa nhé."

"Tôi thì chưa thấy ai huấn luyện đặc biệt gì cả."

"Vì là bí mật nên ông anh họ ngốc nghếch không nhận ra thôi."

"À, ừ thì được rồi, đi thôi. Này, lên đi."

Eri ngồi lên yên xe đạp mà mình vừa lau. Cảm giác xương cụt kêu "pé-kin" lách tách thật dễ chịu. Lưng tôi do ít vận động nên cứng đơ, toàn thân thấy chật chội. Xe đạp thì vẫn dùng làm phương tiện đi lại, nhưng càng ngày càng thấy khó khăn. Bà Jojo không đi xe đạp nữa là vào năm bao nhiêu tuổi nhỉ? Vừa lau mồ hôi dầu trên mũi vừa nghĩ ngợi, tôi cảm thấy có ai đó ngồi xuống giá đèo hàng. Rồi một cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo tôi. Là tay Eri. Không cần quay lại, dù bà ấy có gầy guộc hay qua lớp áo, chỉ cần chạm vào là tôi nhận ra ngay. Giống như việc dù nhắm mắt, tôi vẫn nhớ vị trí đồ đạc trong nhà mà di chuyển tự do. Chúng tôi đã quá thân thuộc rồi, mối quan hệ giữa tôi và Eri.

"Con ngồi ở đâu đây ạ?"

Chắt gái vẫn còn quấn chăn quanh người, chạy vòng quanh chiếc xe đạp.

"Con đã biết đi xe đạp rồi mà? Xe đạp riêng của con đâu?"

"Con muốn đi cùng với ông bà cố cơ!"

Cử chỉ phồng má, kết hợp với mái tóc dài, khiến tôi liên tưởng đến bà Jojo. À đúng rồi, tôi nhìn sang hai bên đường để xem bà ấy có ẩn nấp ở đâu không. Hoàn toàn không có bóng dáng gì cả.

"Không có ai cả."

Eri nói, như thể nhìn thấu lòng tôi.

"...Lạ thật đấy."

Không quay lại, hai chúng tôi cùng cười và lắc lư chiếc xe đạp. Chắt gái "nư..." một tiếng, nhón chân nhìn lên chúng tôi. Ánh mắt "Đừng bơ con!" cứ lấp lánh chĩa về phía chúng tôi, nên tôi đành vỗ vào giỏ xe. Chắt gái mặt sáng rỡ, định nhảy lên, tôi vội "Khoan đã!" ra lệnh.

"Nhưng mà phải cởi chăn ra đã. Nhìn kìa, hôm nay ngay cả bà cố cũng không quấn chăn."

"Ông anh họ, 'ngay cả' là sao?"

"Khóa cửa tiệm bánh kẹo thì thôi cũng được. Thứ duy nhất đáng sợ khi bị mất là mạng sống thôi, ha ha."

"Ư, ư..."

Trong lúc tôi còn đang đánh trống lảng, chắt gái đã cởi chăn và quay lại. Bé nhảy lên giỏ xe và ngồi gọn vào đó. Nhân lúc đó, Eri hỏi tôi một câu chuyện khác ngoài chuyện "ngay cả."

"Ông anh họ, mình đi đâu đây?"

"Thế nào nhỉ, người ngoài hành tinh ở đâu cơ?"

"Ái, hỏi cháu làm gì. Cháu không biết."

Tôi giả vờ "Ế, vậy sao." Chứ nếu đã biết chỗ thì cần gì phải tìm. Với lại, chẳng có người ngoài hành tinh nào cả. Sống ở thị trấn này, trong khoảng thời gian đó tôi đã gặp vô số người tự xưng là người ngoài hành tinh, nhưng tôi thật sự bó tay với cái tính "người Trái Đất" của bọn họ. Toàn là những kẻ trông giống người Trái Đất hơn cả tôi, một người Trái Đất chính gốc. Nhiều đứa tham ăn lắm.

"Được rồi, thế thì, mình ra biển đi."

Cứ bí chỗ đi chơi thì cứ ra biển thôi. Từ mấy chục năm về trước đã là vậy rồi.

"Biển á? Cháu không mang đồ bơi."

Chắt gái chu môi.

"Với lại, mùa này đi bơi còn sớm. Lạnh lắm đấy, biển mùa này."

Tôi từng nhảy xuống rồi nên chắc chắn. Ấy, hồi đó là tháng năm thì phải?

"Thế thì mùa hè nhé! Mùa hè cũng ra biển nhé! Cháu sẽ bơi nhé!"

Con bé lắp bắp nhưng đầy khí thế, cố gắng chốt lời hứa.

"Đấy là chuyện của bố mẹ con dẫn con đi."

"Ông bà cố cũng đi!"

"À... ừ thì, nếu rảnh. Này, nguy hiểm nên nhìn thẳng về phía trước đi."

Tôi quay chắt gái về phía trước, nắm chặt tay lái. Hôm nay, đặc biệt phải lái cẩn thận hơn.

Eri ôm chặt bụng tôi. Rồi bà ấy áp má vào lưng tôi.

"Ông anh họ."

"Hả."

"Không được 'hà-hà' vào đồ bơi của chắt gái đâu nhé."

"Im đi đồ ngốc nghếch."

Tôi đạp bàn đạp. Mỗi khoảnh khắc đó, tôi đều cảm nhận một trọng lực chắc chắn chạy từ lòng bàn chân lên đến đầu gối. Nặng nề. Tôi nhăn mặt trước sức nặng khi bắt đầu di chuyển và nỗi đau của hàm răng cắn chặt, và rồi.

Dù vậy, bằng tất cả sức lực, chúng tôi, với tư cách là người Trái Đất, vẫn tiến về phía trước.

Vẫn đang hướng tới một điều kỳ diệu treo lơ lửng cách năm centimet.

Tôi lo lắng không biết sức có đủ để đi đến biển không, nhưng người ta nói "khuôn vàng thước ngọc" mà.

Để không làm sai lời nói đó và cả cuộc đời mình, tôi mạnh mẽ đạp bàn đạp.

"Không phải nói dối đâu, ông bà cố đã từng đạp xe bay lên trời đó."

"Tuyệt vời! Bay cao đến mức nào ạ?"

"Khoảng hai giây."

"Oa, biển kìa!"

Hình như chuyện "chiến tích" của chúng tôi không làm chắt gái vừa lòng. Bé giả vờ không nghe thấy.

Thế mà tôi đã kể chuyện nghịch ngợm ngày xưa đến mức hụt hơi. Đến giờ thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy ngày đó.

"Ngửi mùi biển thấy nhồn nhột trong mũi."

"Ông anh họ mê mùi hương lại phát huy sở trường rồi à?"

"Bà còn định nhắc mãi cái trò đó cho đến khi chết sao."

Cứ như thể muốn nối gót Memesaa-san mà đi bắt nạt người ta vậy. Miệng tôi tràn ngập một nỗi nhớ nhung, bao nhiêu cảm xúc bỗng chốc ùa về, pha lẫn chút vị đắng chát. Tôi dừng xe đạp ngay trước bãi cát. Tiếng phanh xe ré lên chói tai, bánh xe khựng lại. Dưới ánh nắng chói chang làm lóa mắt, tôi ngước nhìn. Con đường mà chúng tôi từng dùng làm đường băng ngày nào vẫn còn đó, nguyên vẹn.

"Umi-mi~"

"Umi-mi-mi-mi~"

Đứa cháu chắt và Erio cùng tạo nên một "tiếng vọng" kỳ lạ. Hai người họ bắt đầu vừa đung đưa người, vừa ca ngợi biển xanh mướt. Tôi cũng tự hỏi liệu mình có nên lặp lại theo kiểu hát đuổi "Umi-mi-mi-mi-mi-mi~" không, rồi vừa nghĩ vừa ngắm biển.

Biển ở đây cũng đã trở nên ô nhiễm nhiều rồi. Trước kia còn trong xanh hơn, nhìn mà lòng hân hoan biết mấy.

Giờ thì, dù có vượt qua hàng rào mà nhảy xuống biển, chắc cũng không thể tìm thấy Erio dưới làn nước này. Biển cả rồi cũng già đi. Ngay cả trong tự nhiên, vĩnh cửu cũng không tồn tại.

Thế nhưng, hương vị của gió biển vẫn không thay đổi dù bao năm tháng đã trôi qua. Cứ như thể chỉ có không khí nơi đây là đã vượt thời gian.

Hát xong bài hát bí ẩn, đứa cháu chắt nhảy phóc khỏi giỏ xe đạp, "Á!" một tiếng rồi lao ra bãi cát.

"Này, đi một mình nguy hiểm đấy! Dừng lại! Dừng lại! Quay về đây!"

Tôi cất lời nhắc nhở, dù biết chắc là vô ích. Quả nhiên đúng như dự đoán, con bé chạy loanh quanh trên bãi cát như một chú cún con. Thôi vậy, tôi thở dài, xuống xe đạp và vội vã đuổi theo.

Đầu tiên, tôi đỡ Erio đang ngồi sau xuống. Nàng cẩn thận đặt chân xuống đất, tay vịn vào vai tôi, rồi thở ra một hơi để ổn định lại phần thân trên. Vì một thời gian nằm liệt giường do bệnh tật, Erio cũng trở nên yếu ớt. Mà tôi thì cũng chẳng mạnh mẽ đến mức có thể nói người khác yếu được.

"Biển, lâu rồi mới ghé lại nhỉ."

Erio khẽ nheo mắt, cười tươi nhìn lên bầu trời xanh biếc như đang tìm kiếm UFO. Hứng trọn ánh nắng mặt trời, mái tóc và làn da nàng dường như lấy lại được vẻ tươi tắn và sức sống như xưa. Khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy một ảo ảnh như thế.

Nhưng thực tế, Erio vẫn là Erio. Một bà lão, với mái tóc xơ xác như khô héo chẳng còn chút sức sống.

Tôi cảm giác nếu nàng muốn, nàng thậm chí có thể vượt qua dòng chảy của thời gian. Phải chăng nàng đã chọn không chống lại sự lão hóa của chính mình để hòa hợp với tôi, người đang thuận theo tự nhiên mà già đi? Nếu đúng là vậy thì tôi xin lỗi.

"Tìm người ngoài hành tinh nhé?"

"Để sau khi chơi với cháu chắt đã."

Tôi khóa xe đạp rồi chỉ tay về phía cô bé đang chạy lăng xăng trên bãi cát như pháo chuột. Erio khẽ cụp khóe mắt.

"E rằng sẽ không còn chút sức lực nào đâu."

"À, nếu đã kiệt sức thì chuyến tìm người ngoài hành tinh sẽ tạm hoãn."

"Đến đây để làm gì vậy chứ?" Erio cười khúc khích. Nhưng nàng có vẻ không phản đối ý kiến của tôi.

Hai người chúng tôi sánh bước trên bãi cát. Tiếng "sột soạt" nhẹ nhàng, vui tai vỗ về lòng bàn chân. Mỗi bước đi, mỗi lần đưa chân về phía trước, những khoảnh khắc tôi và Erio từng đi trên bãi cát này lại ùa về. Đã bao nhiêu lần chúng tôi cùng nhau đối mặt với biển khơi như thế này rồi nhỉ?

"Ông ơi, bà Erio ơi, mau lên nào!"

Cô bé cứ uốn éo người một cách lạ lùng, thúc giục chúng tôi. "Được rồi, được rồi!" Tôi đáp, rồi một tay đỡ eo Erio, hai chúng tôi cùng bước nhanh hơn một chút. Erio cười khổ nhìn tôi, còn tôi thì không thể kiềm được nụ cười trên môi. Thế là tôi giả vờ không để ý đến ánh mắt ấy, nhìn về phía biển xa xăm.

Dù là người ngoài hành tinh mà tôi chưa từng gặp, hay những người ngoài hành tinh tôi đã gặp, chẳng ai xuất hiện.

"Được rồi, cuối cùng cũng đến nơi rồi! Hoan hô!"

Khoanh tay, ưỡn ngực, đứa cháu chắt trông vô cùng oai vệ. Mái tóc dài bị gió biển trêu đùa, xõa tung ra hai bên. Gió hất những hạt li ti ẩn sâu trong tóc, thổi bay lên như giấy vụn. Những hạt màu xanh lam.

Tôi chứng kiến cảnh tượng ấy vừa linh thiêng vừa phù du, xen lẫn một cảm giác siết chặt nội tạng. Gió biển cứa vào khóe mắt, một cơn đau âm ỉ, sâu sắc lan ra thái dương. Thế nhưng nơi đó khô khốc, không giọt lệ nào rơi xuống.

"Thế thì... ông ơi, chẳng có người ngoài hành tinh nào cả!"

Đứa cháu chắt dậm chân bình bịch than vãn. Ừm, nhìn quanh quất bốn phía cũng chẳng thấy một bóng người. Trong lành đến mức trên bãi biển chỉ có ba bóng người đứng. Gió vẫn còn vương hơi lạnh, khiến tôi khẽ rùng mình.

"Vậy thì chúng ta cứ chơi cho đến khi người ngoài hành tinh xuất hiện nhé?"

Erio vừa dùng ngón tay vuốt những sợi tóc bồng bềnh của đứa cháu chắt vừa đề nghị. Nghe vậy, cô bé nhảy cẫng lên "U cha!". Thế là tốt hay không tốt nhỉ? Không thể hiểu được đám trẻ con ngày nay.

"Chơi gì bây giờ?"

Cô bé mỉm cười hỏi, vậy là có vẻ đồng ý rồi. Tôi và Erio nhìn nhau. Chơi gì ở biển bây giờ? Tôi nhớ mình cũng từng băn khoăn về chuyện này trong quá khứ. Trải qua vài chục năm cuộc đời, tôi phải tìm ra câu trả lời. Mà nếu không tìm ra, thì cuộc đời tôi đã sống để làm gì chứ? Ừm, tôi gật đầu với Erio. Erio cũng "Ừm" một tiếng, đón nhận sự chỉ dẫn im lặng của tôi.

Có vẻ cả hai chúng tôi đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc ngày mai, ngày kia sẽ đau ê ẩm khắp người. Vậy thì tốt thôi.

Tôi lục trong chiếc túi đeo vai và lấy ra hai thanh kiếm ngắn làm bằng nhựa mềm. Không cần giải thích, đó là dụng cụ chơi sport chanbara. Tôi từng dùng chúng khi đi tắm biển cùng con trai lúc còn trẻ, nhưng nếu bảo quản tốt thì vẫn dùng được. Tôi đưa cho đứa cháu chắt và Erio mỗi người một thanh kiếm nhỏ.

"Oa, mình sẽ "kettou" với ông bà bằng cái này sao?"

Đứa cháu chắt vừa vung vẩy thanh kiếm nhỏ vừa sáng rực mắt. Erio "Ừm" một tiếng rồi hướng kiếm về phía cô bé. Bà cố của bé đúng là tràn đầy khí thế. Cứ như thể đang nhìn thấy Ryuushi-san ở phía mũi kiếm vậy. Buổi tắm biển mùa hè năm đó thật vui vẻ. Tôi còn nhớ rõ cảm giác say rượu ngày hôm sau nữa.

Cho nên, ở biển, sport chanbara là tuyệt nhất. Chẳng phải vì tôi ngại phải suy nghĩ đâu nhé.

"Phì phì, Ito-ko, tôi sẽ giải quyết ân oán với cậu!"

Erio lớn tiếng tuyên bố đầy thách thức. Giải quyết ân oán? Có bao giờ tôi đấu với bà đâu nhỉ? Tôi nuốt câu hỏi đó vào họng, giẫm mạnh chân xuống cát. Hơi thở hổn hển vì đạp xe đạp xa giờ dần dần lắng xuống, như thể tập trung về phía mũi kiếm sport chanbara. Tiếng sóng biển trở nên xa xăm.

"Ta sẽ thay mặt Ryuushi-san mà đánh bại ngươi!"

Cố ý gọi tên đó ra, Erio nhếch môi cười tủm tỉm. Thật là phong phú biểu cảm hơn nhiều rồi.

Có lẽ vì từ bỏ thân phận người ngoài hành tinh nên cô ấy đã trở thành một người Trái Đất hoàn toàn chăng.

"Một thế lực mới xông vào! Cha cha!"

Kèm theo hiệu ứng âm thanh bí ẩn, đứa cháu chắt xông tới chém. Vào tôi. Bà cố cũng đồng thời. Ơ kìa!

Vì đứa cháu chắt thấp bé, so với chúng tôi thì khá bất lợi. Cho nên nếu con bé bị đánh một chiều mà khó chịu thì mình phải nương tay thôi. Tôi đã lo lắng như vậy, nhưng hóa ra chỉ là lo xa. Đối với vận động của đứa cháu chắt, cặp đôi ông bà chúng tôi gần như bất lực. Trong khi chúng tôi vung kiếm chém một lần, thì cô bé đã đánh trúng năm lần. Tốc độ di chuyển của cô bé nhanh như thể luôn thực hiện những bước nhảy ngang liên tục, chúng tôi không thể nào theo kịp.

Erio cũng đi theo, mắt mở to "Ái chà", thanh kiếm trong tay nàng cũng loạng choạng.

"Bùynh-cha-kình-kình-kình!"

Vừa quăng tóc tung tóe, vừa bay ra những hạt sáng li ti kèm theo hiệu ứng âm thanh, trông như thể cô bé đang vung một thanh kiếm "Lực lượng" thực sự. Tôi và Erio nhanh chóng thở dốc, nhưng nụ cười trên môi thì không tắt.

Dù phổi có đau đến mấy, cơ mặt vẫn muốn cười. Ví dụ, nó giống như việc… ngoài biển kia có người đang chịu bất hạnh, có nhiều người đang đau khổ, đang chết đi. Nhưng chúng tôi lúc này đây lại vô cùng hạnh phúc, và không muốn buông bỏ cảm giác ấy. Chúng tôi không muốn đi về phía bên kia của biển cả.

Nụ cười giống như đang hạnh phúc hết mình giữa bất hạnh tràn lan khắp thế giới. Một cảm xúc chân thật, không hề giả dối.

Vừa vung kiếm như thể đang dồn nén những cảm xúc ấy, tôi vừa tự hỏi mùi hương biển không thay đổi:

Ông già chơi sport chanbara năm nào, liệu có gặp được người ngoài hành tinh ở biển này không?

"Giờ ăn trưa rồi!"

"Lulu-lu~"

"Này, bà cố đừng có 'lulu-lu' nữa mà mau giúp chuẩn bị đi!"

Vì trái mùa nên tiếc thay các quán ăn trên bãi biển không mở cửa. Vì vậy, đến lượt hộp cơm trưa lên sóng. Chúng tôi trải những nắm cơm do tôi và Erio nắm sáng sớm lên một bức tường chắn sóng nửa chôn trong cát. Cầm lấy nắm cơm méo mó bọc trong giấy bọc thực phẩm, tôi nhớ lại ngày Mae Kawasa-san đã mang đến cho chúng tôi trong một trận bóng chày nghiệp dư năm nào. Nắm cơm của Mae Kawasa-san hình dáng đẹp hơn nhiều, tôi nghĩ thầm rồi khẽ mỉm cười.

Đứa cháu chắt ngồi giữa tôi và Erio, cảnh tượng này làm tôi chợt nghĩ "trông giống một gia đình nhỏ nhỉ".

Tôi cử động hai cánh tay mỏi rã rời, lấy ra bình nước. Bên trong là trà lúa mạch. Tôi rót vào cốc và đưa cho cháu chắt. Cô bé nhận lấy, ực một hơi uống cạn, rồi thở phì.

"Cháu cũng muốn trà lúa mạch!"

"Được rồi."

Tôi rót trà lúa mạch vào cốc được chuyển từ đứa cháu chắt và đưa cho Erio, người đang thúc giục. Erio cũng ực một hơi uống cạn, rồi lau miệng. Hẳn là đã nghỉ một chút, đôi vai đang nhô cao của nàng từ từ hạ xuống.

"Có vị gì vậy?"

Đứa cháu chắt hỏi, vừa ghé mắt nhìn những nắm cơm. Tôi nhìn kỹ các nắm cơm, rồi đưa cho cô bé một cái.

"Đây là nắm cơm vị rắc mè con thích đấy."

"Oa! Ông nội 'hai-tec' quá!"

Cô bé vỗ tay lốp bốp rồi nhận lấy. Vội vàng bóc giấy bọc thực phẩm ra, cô bé cắn ngấu nghiến mà không kịp chào hỏi. Erio nhìn cô bé từ bên cạnh, khẽ nắm tay lại, rồi cốc nhẹ vào đầu cô bé.

"Phải nói 'itadakimasu' đàng hoàng chứ!"

"Ừ, con quên mất. Itadakimasu!"

Cô bé chắp tay nói lời chào trong khi vẫn cầm nắm cơm. Erio vẫn là Erio, giữ những gì Memesaa-san đã dạy mình, nàng rất hay cằn nhằn. Tôi cũng kịp chắp tay "itadakimasu" trước khi bị mắng.

Tôi tùy tiện chọn một nắm cơm, rồi vừa nhìn ra biển vừa gặm. Tiếng sóng vỗ vào rồi rút ra, không lẫn tạp âm nào cả. Thuở sơ khai, khi Trái Đất chưa tràn ngập sự sống, liệu biển cả có tĩnh lặng đến thế này không? Càng suy nghĩ về thời xa xưa, tôi càng chẳng thấy bóng dáng chuyển động nào ngoài những con sóng. Chuyển động của những đám mây trôi trên bầu trời chậm đến mức nếu không nhìn kỹ rất lâu thì chẳng thể nhận ra, giống hệt như tôi và Erio lúc này.

"Cơm nắm có ngon không?"

Erio hỏi đứa cháu chắt. Cô bé đã nhanh chóng ăn hết cái đầu tiên, rồi "Vâng!" một tiếng đầy sức sống.

Sau đó, cô bé nhìn luân phiên giữa tôi và Erio, mỉm cười tít mắt.

"Người ngoài hành tinh không đến nhỉ."

"Không đến nhỉ."

Erio bắt chước. Cái thói quen bắt chước cử chỉ và lời nói của người khác của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cũng muốn bắt chước theo.

"Chắc là không có người ngoài hành tinh thật nhỉ."

Tôi làu bàu, dùng miệng gạt hạt cơm dính trên ngón tay. Erio "Ừm" một tiếng, rồi:

"Tôi nghĩ như vậy cũng tốt. Trái Đất có Ito-ko và đứa trẻ này là đủ rồi."

Cô nàng "chăn mền xoay tròn", cô nàng "nữ điện sóng" ngày nào nay đã dễ dàng phủ nhận sự tồn tại của người ngoài hành tinh.

Hơn nữa, là một cách tích cực. Một mặt thì thấy sảng khoái, nhưng đối với người đã biết về thời kỳ "điện sóng" của cô ấy thì lại thấy "Này này...".

"Ối, nhưng mà cháu hay bị người ta nói là giống người ngoài hành tinh đó."

Trước lời của đứa cháu chắt, Erio "Bù phừ" một tiếng, chu môi phun ra thứ gì đó. Sau đó, nàng vén tay áo lên, uốn cong cánh tay khô héo mà nếu giẫm lên có thể kêu "lốp cốp" một cách sảng khoái, rồi nói "Mừn".

Trông nàng chẳng có chút sức mạnh nào, ngược lại, lại là một biểu tượng của tuổi già, khiến tôi lo lắng không yên. Cứ như thể cánh tay ấy có thể bị gãy bởi gió biển vậy.

"Cháu có đánh nhau với mấy đứa nói như vậy không?"

"Không có ạ. Mấy bạn ấy khen cháu dễ thương, ngầu nữa cơ."

"Ư phư phư, sao hả?" đứa cháu chắt vừa nói vừa tung tóc. Erio cũng không hiểu sao lại lắc đầu "Sạp pạp pạp".

"Nếu có đánh nhau thì bà Erio và Ito-ko sẽ đến tiếp sức!"

"Ơ, tôi cũng vậy à?"

"Ừm", "Ừm ừm" đứa cháu chắt bắt chước bà cố. Nhưng cặp đôi già nua như thế này mà đi giúp thì...

Chỉ cần chơi sport chanbara với đứa cháu chắt thôi là cả người đã kêu gào thảm thiết, đến mức tôi thấy chán nản với chuyến đi xe đạp về rồi. Nghĩ đến tương lai vài giờ sau u ám, tôi nhìn chiếc xe đạp đang dừng trước bãi cát.

Chiếc xe đạp không biết là thứ mấy rồi, màu sắc thì khác xa với màu Iichii yêu thích. Chiếc xe đạp đó có lẽ cả đời cũng không bay được lên trời, nhưng chắc chắn nó sẽ hoàn thành tốt vai trò của mình. Còn chúng tôi, cũng chẳng thể bay được nữa rồi.

Đến nỗi người bạn đời của tôi còn nói rằng không cần người ngoài hành tinh nữa.

"...Đúng vậy."

Như thể không biết đến bất hạnh ở phía bên kia đại dương, chúng tôi không thể tìm thấy người ngoài hành tinh. Phép màu, lời cầu nguyện, năng lực siêu nhiên, tất cả những giấc mơ và hy vọng tận cùng vũ trụ, chúng tôi không còn cần đến nữa.

Điều quan trọng nhất bây giờ là đứa cháu chắt và Erio đang ở đây, trong thế giới mà tôi có thể nhìn thấy đến tận chân trời.

Con trai tôi, cháu trai tôi, đã tiếp nối tương lai của Trái Đất.

Giữa khung cảnh bờ biển này, nơi kết thúc của thời thanh xuân.

Hạnh phúc mà tôi và Erio tìm kiếm cứ vỗ vào rồi lại rút ra, lặp đi lặp lại.

"Này, gió mạnh đấy nhé, mau núp sau lưng ông đi! Ư hế hế."

"À, Makoto-kun bị đánh rồi! (Chàng trai bên cạnh đã không còn để ý đến Ito-ko nữa)"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận