Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1A

Chương 05 Tái ngộ dưới trời quang

0 Bình luận - Độ dài: 4,244 từ - Cập nhật:

thumb

Lúc ấy,

Với người ấy,

Lẽ ra mình nên nói điều gì?

Phân Bổ Điểm (Cảm Xúc)

“…Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp cô ở một nơi như thế này.”

Giọng nói có phần rụt rè, như thể đang cúi nhìn xuống đất ấy, vang lên giữa nghĩa trang.

Chủ nhân của giọng nói, Masazumi, đang ngồi xổm trước một ngôi mộ nằm cạnh con đường lớn rợp bóng cây xanh.

Cô đang nhổ cỏ dại.

“Cô đang dọn dẹp à? Người ta nói tự động nhân hình dù ở đâu cũng rất thích dọn dẹp nhỉ.”

“Judge, nguyên tắc đó có tồn tại. Việc dọn dẹp nơi này là công việc thường ngày.”

P-01s, người cũng đang nhổ cỏ trong nghĩa trang như tôi, đáp lại.

Khi đám cỏ dại nhổ được đã kha khá, P-01s gom chúng lại cùng với rác vụn gồm đất và lá khô, rồi mang đến rãnh nước bên cạnh lối đi.

Như thể hưởng ứng, nắp rãnh nước được nhấc lên, và từ bên dưới, một đám tảo đen nhợt nhạt ló mặt ra.

“Vô dụng? Vật liệu… tự nhiên?”

Đối diện với chúng, P-01s giơ ngón trỏ lên trước mũi rồi đưa đống rác cho đám tảo. Sau đó, đám tảo đội chúng lên đầu rồi lại lặn xuống rãnh nước.

Masazumi không nói nên lời trước cảnh cho ăn đã diễn ra sau lưng mình từ lúc nào không hay.

Cô đã nhận ra từ trước, nhưng không hiểu sao, đám sinh vật tảo đen dưới cống rãnh dường như đã quen thân với P-01s.

Hơn nữa, có vẻ như P-01s và đám tảo đen đều ngầm đồng ý rằng tốt nhất không nên để ai biết chuyện chúng đang mò ra ngoài.

Vì điều đó đồng nghĩa với việc đám tảo đen đang trốn việc…

“Không biết? OK? Được chứ?”

“Judge, tôi có thể xác nhận là được. Màn che đậy của chúng ta hoàn hảo.”

Ngoài việc cái giả định đó hoàn toàn vô căn cứ ra, thì giờ tôi biết tỏng rồi còn đâu…!!

Trong lúc tôi vừa nghĩ vừa nhổ cỏ, một giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau.

“Masazumi-sama khá thường xuyên chăm sóc ngôi mộ này nhỉ.”

“À, vì đây là mộ của mẹ tôi. Bên trong cũng chẳng có di cốt, chỉ toàn là kỷ vật của bà thôi… Dù tôi có nói vậy thì một tự động nhân hình cũng khó mà hiểu được, phải không? …Các cô sinh ra từ linh hồn, nên làm gì có thứ gọi là mẹ.”

“Judge. Tôi xin được thẳng thắn nêu lên suy nghĩ của mình… Masazumi-sama quả thực rất yêu thương mẹ mình.”

Tôi đột ngột bị nói một câu như vậy.

Yêu thương, sao?

Vì đó là một lời nhận xét quá thẳng thắn, Masazumi đã lỡ mất nhịp để đáp lại.

Nên nói “không phải” hay “đúng vậy” đây? Không thể đưa ra một câu trả lời phù hợp, dù là khẳng định hay phủ định, cũng không chắc cảm xúc nào mới là đúng đắn, Masazumi chỉ cúi nhìn những đóa hoa trong chiếc xô đặt cạnh mình.

Những bông hoa trắng. Khi cô để sắc màu ấy thấm vào tim, giọng nói của P-01s lại vang lên từ phía sau.

Đó là…

“…Cho tôi đi qua…”

Bất chợt, một bài hát.

Hả?

Thứ vang lên là một bài hát mà ngay cả Masazumi cũng biết. Một bài đồng dao nổi tiếng.

Bài hát mang tên “Bài ca Đi Qua”. Cất lên từ cổ họng của một tự động nhân hình.

—Cho tôi qua, cho tôi qua.

Con đường nhỏ này, dẫn tôi về đâu?

Đường nhỏ này dẫn tới chỗ thần linh trên trời.

Không cần hỏi ý kiến, không được qua nơi này.

Tôi đến để chúc mừng sinh nhật mười tuổi của đứa trẻ này.

Bằng cách dâng lên hai lá bùa hộ mệnh.

Đi thì dễ, nhưng về thì đáng sợ.

Liệu tôi có thể…

“…vượt qua dù sợ hãi không?”

Từ tai đến lồng ngực Masazumi, có một thứ gì đó như đang rung động. Một cơn run rẩy của sự phấn khích và vui sướng trào dâng, một cảm giác như thể tận sâu trong da thịt đang bị vặn xoắn.

Có một điều cô từng nghe người chủ cửa hàng nói trước đây. Rằng linh hồn của P-01s nằm ở cổ họng.

Vậy thì, giọng hát đó chính là sự rung động từ linh hồn của P-01s. Tuy nhiên…

Bài hát này là…

Mình biết nó. Không, bất cứ ai sống ở Cực Đông đều biết nó.

Theo mô tả của Thánh Phổ, phiên bản gốc của “Bài ca Đi Qua” bắt đầu được hát vào thế kỷ 17; nhưng một trăm năm trước khi nó được Thánh Phổ giới thiệu, đã có một thử nghiệm mà qua đó bài hát này có được các phiên bản gốc ở nhiều nơi.

Thử nghiệm đó chính là “Bài ca Đi Qua”.

Vào thời điểm chế độ cai trị tạm thời của mỗi quốc gia được thiết lập, đây đã trở thành một bài hát gắn kết người dân Cực Đông lại với nhau.

Khoảng ba mươi năm trước, tất cả các phiên bản của bài hát đã được sưu tầm; và giờ nó được dùng làm bài hát ru trẻ em ngủ. Khi lũ trẻ hát nó, nó được dùng để chơi trò chơi tương ứng với bài hát: “Đoán xem có qua được không”.

Tuy nhiên, Masazumi không có ký ức nào về việc hát bài này cùng mọi người.

Cô chỉ nghe nó từ xa, khi những đứa trẻ khác vừa chơi vừa hát.

Dù vậy, khi nghe nó ở cự ly gần, cô nhận ra mình thực sự đã từng hát nó.

Có một chuyện từ thời thơ ấu. Vào cái thời mà nhận thức của cô về xung quanh vẫn chưa rõ ràng…

Là mẹ đã hát, như một bài hát ru…

Khi cô nghĩ đến điều đó…

“Có chuyện gì không ổn sao, Masazumi-sama?”

Bị hỏi, cô không thể trả lời ngay lập tức.

Masazumi hít một hơi, điều chỉnh lại sự run rẩy mơ hồ trong cơ thể mình.

“…Haah.”

Hơi thở cô nhẹ nhàng thoát ra khẽ rung lên một lần. Vừa suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Masazumi vừa nghĩ…

Mình vừa nhớ lại một chút chuyện quá khứ.

Nói rồi, Masazumi dồn sức vào đầu gối.

Những gì sắp nói ra đây không cần thiết phải nói, nhưng… cô tự nhủ với lòng mình như một lời mào đầu…

Vì những người có thể nghe và thấy nó ý nghĩa đều không có ở đây.

Vì vậy, mình sẽ mạnh dạn nói ra.

“Tôi đã từng kể chuyện này trước đây rồi, phải không? Vốn dĩ, tôi sống ở Mikawa ngay bên dưới chúng ta. Gia tộc tôi là Honda, một trong những chư hầu ở đó. Đối với nhà Matsudaira, cần có hai nhà Honda.”

Cô hít một hơi, nhớ lại khuôn mặt của người nhà Honda còn lại, người mà cô đã không nói chuyện kể từ hồi sơ trung.

“Nhà Honda thứ nhất là một trong Tứ Đại Thiên Vương, võ gia Honda do Honda Tadakatsu đứng đầu. Nhà còn lại là văn gia Honda do Honda Masanobu đại diện. Tôi không phải là một võ sĩ, nên cha tôi…”

“Cha của ngài đã kế thừa danh vị của Masanobu-sama sao?”

“Ông ấy đã thất bại.”

Masazumi buông tay và nói.

“Một người khác, không thuộc gia tộc Honda, đã được đổi tên và kế thừa danh vị Honda Masanobu. Lúc đó, cha tôi đã quá thành thật. Vì vậy, tôi…”

Mình đã như thế nào?

Theo lời cha, liệu bản thân mình có thực sự mong muốn điều mình đã bắt đầu lúc đó không? Mình thậm chí còn không nhớ lý do, nhưng…

“Ông ấy nghĩ rằng một đứa con của nhà Masanobu nên cố gắng kế thừa danh vị của con trai Masanobu. Và vì mục đích đó, ông ấy nghĩ rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì, và tôi đã làm như vậy.”

Tuy nhiên…

“Tôi đã thất bại.”

Miệng Masazumi mấp máy.

Những lời vừa thốt ra từ môi cô chưa bao giờ được nói ra cho đến tận bây giờ.

Thế này không ổn, trái tim cô nghĩ. Đó là bởi vì…

Những người có thể nghe và thấy nó ý nghĩa đều không có ở đây.

Một nơi yên nghỉ mà mẹ mình thực sự không có mặt. Một tự động nhân hình. Đám sinh vật tảo đen… chúng có còn ở trong rãnh nước không? Nếu cô là một cô bé, ở trong phòng riêng của mình, cô sẽ tâm sự với con búp bê quý giá về những điều bất an đã xảy ra hôm nay; nhưng tình huống này có giống vậy không?

Thật là một lời than phiền ngớ ngẩn, phải không? Masazumi nghĩ; và cô nhận ra rằng mình chưa bao giờ thể hiện điều này ra bên ngoài.

Dù trong hoàn cảnh nào, trên Musashi dù ở đâu hay lúc nào cũng luôn ồn ào. Trong trường học, trên đường phố, luôn có người.

Vì vậy, nếu không có bạn bè để có thể trò chuyện đủ thứ, người ta không còn cách nào khác ngoài việc tìm một nơi để có thể ở một mình. Chẳng còn việc gì khác ngoài việc tìm một nơi để có thể tự mình trút bỏ những lời than phiền ngớ ngẩn và ẩn náu. Và bây giờ, ở đây, cuối cùng…

“…Mười năm trước, gia tộc Matsudaira đã tiến hành ‘thanh trừng’ các chư hầu của mình. Vì vậy, rất nhiều chư hầu đã bị giáng chức và cách chức… Sau đó, tất cả các chư hầu và các tập đoàn thương mại của Matsudaira đều bị thay thế bởi các tự động nhân hình sản xuất hàng loạt của Sagami.”

Đối mặt với P-01s, bản thân cũng là một tự động nhân hình, Masazumi nghĩ rằng cô không muốn biến cuộc nói chuyện này thành một chuỗi những lời than phiền khó nghe. Vì vậy, cô quyết định dừng câu chuyện về sự cố với các tự động nhân hình ở đó.

“Cô biết không, tôi…”

Masazumi đưa tay chạm vào ngực. Bộ đồng phục cô đang mặc là của nam giới. Masazumi, ấn mạnh tay vào lồng ngực đó, mở miệng trong khi cảm thấy cổ họng khô khốc một cách kỳ lạ…

“Khi tôi đang tranh giành quyền kế thừa danh vị, tôi đã làm một cuộc phẫu thuật để không bị bất lợi… Một cuộc phẫu thuật mà một người phụ nữ như tôi sẽ được thay đổi thành một người đàn ông. Đầu tiên, họ cắt bỏ ngực của tôi… và khi họ vẫn đang quyết định xem có nên thay đổi cả cơ quan sinh dục thành của nam giới hay không, thì cuộc ‘thanh trừng’ đột ngột đã khiến tất cả trở nên vô nghĩa.”

Cha tôi trốn đến Musashi, còn tôi, người có cơ thể yếu đi vì phẫu thuật, đã bị bỏ lại trên mặt đất cùng với mẹ.

Việc mất đi bộ ngực là điều tôi tự mình mong muốn. Tuy nhiên, sau cuộc “thanh trừng” đột ngột, mục tiêu của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tất cả những gì tôi đã làm thậm chí không được khẳng định hay phủ định, mục tiêu của tôi đơn giản là tan biến, chỉ còn lại cảm giác bất lực vô nghĩa. Cứ như thể, sau khi đã quyết định con đường phía trước và chăm chỉ học hành cho kỳ thi, con đường tôi phải đi bỗng dưng biến mất.

Tôi đã có thể chấp nhận nếu tôi chỉ thất bại trong việc kế thừa danh vị.

Nhưng cảm giác cứ như thể người ta đang nói với tôi rằng “tất cả những gì mày đã làm đều hoàn toàn vô nghĩa”.

Bản thân tôi trong quá khứ, bản thân tôi còn sót lại trong ký ức luôn luôn xin lỗi. Không thể tự mình bắt đầu mọi việc, không thể đáp ứng kỳ vọng của cha, tôi đã gây phiền phức cho mẹ. Người mẹ ấy, cuối cùng, đã bị bắt đi trong sự kiện được biết đến với tên gọi “Những vụ mất tích của Công chúa”…

“Tại sao… tất cả chỉ là buông xuôi…”

Vào khoảnh khắc cô lẩm bẩm điều đó.

Bất chợt, có thứ gì đó trào ra từ khóe mắt.

Nghĩ thầm chết tiệt, Masazumi dùng tay áo đồng phục lau má.

“Khóc lóc thật khó coi.”

“Vậy sao?”

Trước giọng nói của P-01s, vang lên từ phía sau, Masazumi gật đầu. Đó là sự yếu đuối hay nhẹ nhõm, cô không biết.

“Aah… nếu có thể, tôi muốn trốn đi đâu đó. Nhưng ở đây cũng không làm được, phải không?”

“Judge, cảm ơn vì sự thấu hiểu của ngài. Và bây giờ, một câu hỏi về Masazumi-san đã được giải đáp.”

“Đó là gì?”

“Judge,” giọng của P-01s vang lên.

“Nếu nói thẳng ra thì, việc Masazumi-sama mặc đồng phục nam không phải là một sở thích.”

Masazumi bị kéo về thực tại ngay lập tức.

Khoan đã, không phải mình đang che giấu sự thật mình là phụ nữ sao?

Mình có nên tức giận không? Không, đúng hơn là, đây là sự phẫn nộ sao? Cái cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong lòng mình là gì vậy? Rõ ràng không phải là trìu mến. Nếu tôi dùng đến kỹ năng biện luận đã luyện tập trong các lớp chuyên luận của mình, thì tôi phải nêu kết luận trước tiên; vậy nếu nói trong một câu, thì đó sẽ là “cái quái gì thế này”. Hơn nữa, cái “đó” ở cuối câu là cái gì vậy, một câu cảm thán như thể chỉ được gắn vào cho có? Hơn nữa, đám sinh vật tảo đen…

“Gò? Gò?”

Ai đã dạy chúng những từ ngữ như vậy, hay đây là ký ức chủng tộc?

Mình thực sự đã quên mất. Mặc dù đây là một nơi mình có thể ở một mình dù có một con búp bê nghe những lời than phiền vẩn vơ của mình, thì con búp bê này vừa mới có một màn bắt bẻ đáng kinh ngạc. Tuy nhiên…

“Masazumi?”

Đám tảo đen hỏi P-01s để xác nhận tên cô, và Masazumi cảm thấy ngạc nhiên.

Đáp lại, P-01s cũng che đám tảo đen khỏi tầm mắt của Masazumi trong khi bắt đầu hành động như thể cô đang nhổ cỏ.

“Judge, đây là Masazumi-sama. Các ngươi có nhớ cô ấy không? Có nhớ lúc Masazumi-sama bị đói và ngất xỉu, cô ấy đã suýt vô tình đè bẹp các ngươi không?”

Masazumi liền nghĩ rằng từ nay trở đi cô phải kiểm tra xung quanh mỗi khi ngã.

“Masazumi… Chính Thuần?”

“Judge, đúng vậy, cô ấy là một chính trị gia. Cô ấy là một nhà bảo thủ trong công việc và bóc lột thuế để giúp đỡ người dân.”

Lẽ ra nên phủ nhận, nhưng điều đó lại có vẻ như là một trò đùa, nên Masazumi im lặng. Thấy vậy, đám tảo đen hỏi vài điều.

“Bạn?”

“—Judge, đó là cách nói về việc cả hai chúng tôi thừa nhận sự tồn tại của nhau.”

“Có thể trở thành… Bạn?”

“Chuyện đó,” P-01s ngập ngừng, và có dấu hiệu cho thấy cô đang nhìn về phía này. Vì vậy, Masazumi quay lưng lại với họ, và trong khi giả vờ nhìn lên bầu trời…

“Gần đây, tôi muốn có vài người bạn.”

“Tôi có thể là một trong số đó không?”

“Judge. …Thẳng thắn mà nói, Masazumi không có nhiều bạn bè, nên đây là cơ hội của tôi. Nói cách khác, khá là dễ dàng. Đừng lo, Masazumi-sama là một chính trị gia nên cô ấy rất thích quản lý những thứ như cống rãnh.”

Cái cách nói sai bét này là sao đây!!

Khi cô nghĩ vậy, có điều gì đó đột ngột xảy ra trên đầu cô.

“—?”

Bầu trời tách ra, và màu xanh lam đột nhiên trải rộng trước mắt cô như thể vỡ tung.

“Ah.”

Nó bao trùm toàn bộ xung quanh họ trong chớp mắt. Bầu trời xanh là bằng chứng của việc hủy bỏ chế độ bay tàng hình. Điều đó cho thấy…

“…Chúng ta đã đến Mikawa rồi sao?”

Bên dưới là một dãy núi. Phía bên kia vẫn chưa nhìn thấy, nhưng cuối cùng, một cảng lục địa dành cho Musashi sẽ hiện ra trong thung lũng khổng lồ và cảng lục địa phẳng lộ thiên chung liền kề cũng sẽ sớm xuất hiện. Và ở phía bên kia của chúng, là ngôi làng Mikawa nơi cô từng sinh sống.

“Mình đã trở về.” Đó là điều cô không thể nói.

Bản thân cô đã là một cư dân của Musashi; Mikawa cũng đã tiếp tục thay đổi so với thời cô còn ở đó. Gần đây, có tin đồn rằng trong xưởng lớn có bốn lò phản ứng địa mạch, họ đang chế tạo một món quà cho P.A. Oda; vì vậy chỉ trong một năm, Mikawa đã thực sự thay đổi. Do sự cong vênh của các đường địa mạch gây ra bởi các lò phản ứng địa mạch, các hiện tượng lạ xảy ra thường xuyên, đi kèm với chính sách quốc gia “thanh trừng”.

“Còn lại bao nhiêu người ở Mikawa nhỉ? …Thế hệ thứ hai của nhà Honda còn lại chắc vẫn ở đó.”

Bản thân cô đã đến Musashi, nhưng hầu hết mọi người đã không rời Mikawa vì nhiều lý do, và đang sống ở ngoại ô trong khi nghĩ rằng sự thiếu hụt các chức năng kinh doanh ở trung tâm thành phố (do “thanh trừng” và nguy cơ của các hiện tượng lạ) khá là bất tiện.

“Không biết mọi chuyện đã ra sao rồi… Chà, hôm nay mình chỉ đưa Hội trưởng Sakai đi, nên mình sẽ chỉ nhìn từ xa thôi.”

Tiếng gió rít lên và những tiếng vang run rẩy của gió đập vào kết giới chống gió mà Musashi đang có.

Tuy nhiên, đó không phải là tất cả.

Ở phía trên và ngay phía trước, như thể đang ra khỏi khu vực phía trên con tàu trung tâm của Musashi, Musashino, một con tàu duy nhất đã xuất hiện.

Đó là một tàu khách hàng không dài khoảng 120 mét. Từ trên Musashino, nó đang cố gắng bay vòng đến khu vực phía trên họ, trên Okutama. So với tất cả các con tàu của Musashi, kích thước của nó không bằng một phần mười của họ; nhưng nhìn vào nó, con tàu có kích thước đủ lớn để tạo ra một cái bóng ngang qua một trong các lối đi ngang.

Đánh giá từ quỹ đạo và tốc độ của nó, con tàu hiện đang cố gắng bay qua phía trên họ. Nếu không có sai lầm nào đó…

Đây là một chuyến bay để ngắm nhìn toàn bộ Musashi.

Trong khi nghĩ về điều đó, Masazumi nhìn vào mạn của con tàu khách. Ở phía bên kia của những tán lá cây xào xạc, nơi mạn của con tàu khách với những con sóng chảy từ đường mớn nước của nó, có một gia huy.

Giữa ánh nắng phản chiếu, có thể thấy đó là gia huy cây thục quỳ ba cánh.

Gia tộc duy nhất có thể sử dụng huy hiệu đó là gia tộc Matsudaira. Vậy điều đó có nghĩa là…

“Đó là tàu của lãnh chúa nhà Matsudaira, Lãnh chúa Motonobu!?”

Mười năm trước, ngay trước khi Musashi được cải tạo, Lãnh chúa Motonobu đã hạ cố đến Musashi. Sau chuyến thăm đó, ông chưa bao giờ quay trở lại. Điều này là vì mười năm trước, khi liên minh tạm thời với P.A. Oda trở thành liên minh chính thức, Liên Minh Thánh Phổ đã cấm ông lên Musashi (vì nó có thể trở thành một pháo đài di động) để chứng minh tính trung lập của Mikawa.

Tại sao ngài ấy lại làm vậy? Lãnh chúa Motonobu đã đến để chào đón Musashi sao?

Cô biết rất rõ xu hướng thích phô trương của Lãnh chúa Motonobu, và cô cũng nhận ra giọng nói và khuôn mặt của ông khá rõ.

Nếu phải nói tại sao…

“…Chào mừng! Lâu rồi không gặp, các cư dân của Musashi. Mọi người còn nhớ mặt giáo viên của mình không?”

Từ mọi loa ngoài trên Musashi, giọng nói của người đàn ông này vang lên.

Đó không phải là tất cả. Tại mỗi ngôi đền, trên đỉnh của chính điện, những khung biển báo hình cổng torii khổng lồ xuất hiện. Phản chiếu ở giữa khung hình là một người đàn ông duy nhất đang quay lưng về phía cây cầu chỉ huy của một con tàu.

Mái tóc ông được che bởi một chiếc mũ học giả màu đen với cặp kính treo trên đó. Hướng về phía thiết bị thông báo, là một chiếc micro được cầm bằng tay phải với ngón út duỗi ra, ông nói:

“Cảm ơn vì đã ở lại với chúng tôi; tôi là lãnh chúa của Mikawa, Matsudaira Motonobu. Nhưng sẽ thật tuyệt nếu mọi người gọi tôi là giáo viên của mình.”

Chính là vì thế này.

Buông thõng vai, Masazumi nghĩ. Motonobu thực sự rất thích thông báo bằng thần thông.

Ban đầu, vì mọi người đang rời khỏi trung tâm Mikawa do các hiện tượng lạ và cuộc thanh trừng, có vẻ như đó là điều ông bắt đầu để giọng nói của mình có thể đến được vùng ngoại ô. Nhưng thời gian trôi qua, nó đã biến thành một màn trình diễn được thực hiện bất cứ khi nào có cơ hội.

Sở trường của ông là độc thoại một chiều, vì vậy ông tự gọi mình là “giáo viên”. Và ngay cả bây giờ, ông vẫn đang tiếp tục với điều đó.

“Vì chỉ thị của Liên Minh Thánh Phổ, cư dân của Musashi không thể xuống Mikawa. Nhưng đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ mang rất nhiều thứ từ Mikawa đến, và những người đến tham quan sẽ nói về điều đó, phải không? Vì vậy, mọi người, tôi muốn mọi người sử dụng thần thông địa mạch hoặc các kết nối của đền thờ để giao lưu với Mikawa. Và nếu có thể, giáo viên của mọi người cũng muốn biết mọi người đang sống cuộc sống như thế nào và muốn làm gì từ bây giờ. Tôi rất muốn được nghe điều đó từ tất cả mọi người, chỉ vậy thôi. Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu. Có rất nhiều thời gian, vì vậy chúng ta hãy sử dụng nó một cách hiệu quả.”

Ông tiếp tục.

“Tối nay, tôi đã chuẩn bị một điều đặc biệt. Vào buổi tối sẽ thật tuyệt nếu tất cả mọi người có thể nhìn về phía Mikawa, vì tôi đã chuẩn bị một ít pháo hoa. Với điều này… buổi học đầu tiên của ngày hôm nay kết thúc!!”

Cùng với lời nói của ông, thần thông biến mất và các khung hiển thị trên các đền thờ cũng đóng lại và tan biến.

Bây giờ con tàu của Motonobu đang bay qua đầu họ.

Masazumi đuổi theo hình bóng con tàu đang bay qua bằng ánh mắt của mình, và cô quay lại…

“Thật sự, không chỉ Mikawa, mà ngay cả Lãnh chúa cũng đã đến…”

“…phải không?” đó là những lời mà Masazumi đã không thể nói ra.

Ánh mắt cô dán chặt vào P-01s, ở phía sau cô.

P-01s đang quay lưng về phía cô, và cô ấy đang vẫy tay với con tàu đang bay ngang qua bầu trời.

“Hả…?”

Khi câu hỏi thốt ra từ giữa đôi môi cô, những bóng đen nhỏ bé dưới chân P-01s hoảng hốt và trốn vào bóng của cô.

Tuy nhiên, P-01s vẫn tiếp tục vẫy tay. Cuối cùng, con tàu lộ ra phần đuôi. Sau khi băng qua bầu trời phía trên Học viện Musashi Ariadust về phía đông, mũi tàu quay lại; và cho đến khi nó quay trở lại Mikawa, tất cả những gì P-01s làm là vẫy tay chào nó.

Gió thổi qua, và bàn tay của tự động nhân hình hạ xuống. Tuy nhiên, đối diện với P-01s (người không quay lại), Masazumi nói:

“…Trông cô cứ như một du khách nhà quê vậy, cô biết không.”

“Judge, ở dưới đáy con tàu đó có người đang vẫy tay với tôi từ phía bên kia của tấm kính.”

Người đó là ai thì Masazumi không biết, và lẽ ra P-01s cũng không biết.

Tuy nhiên, P-01s nói thế này.

“Anh ấy đang nhìn về phía này và mỉm cười.”

Cùng với những lời đó, một âm thanh vang lên.

Đó là tiếng chuông reo: Âm thanh của Học viện Musashi Ariadust kết thúc tiết học thứ tư và bước vào giờ nghỉ trưa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận