Tiết học chỉ tàn khi hồi chuông vang vọng
Nhưng nếu hồi chuông đã vỡ
Thì tiết học biết về đâu
Phân bổ Điểm số (Trong Lớp học)
•
Đó là một lớp học được dựng bằng gỗ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lớp học ngập tràn một màu trời trắng xóa. Bản thân phòng học này nằm trên con tàu bay Musashi. Đây là một lớp học của Học viện Musashi Ariadust.
Dù là một lớp học khá nhỏ, nhưng sĩ số cũng chưa đến 20 học sinh. Nửa sau lớp học vì thế mà khá trống trải.
Một cô giáo có vóc người nhỏ nhắn đang đứng trước bảng đen. Trên bảng tên của cô có ghi hai chữ “Sanyou”. Tay cầm một cuốn sách Lịch sử Thế giới, cô cất giọng giảng bài.
“…Rồi, vậy thì; trong quá khứ, nhân loại đã từ thiên đàng hạ giới xuống Trái Đất. Cụ thể hơn là vùng đất này, Cực Đông. Nhưng vì môi trường trên hành tinh quá khắc nghiệt đối với con người, nhân loại đã không thể rời khỏi Cực Đông. Vì vậy, họ đã sao chép Cực Đông sang một không gian khác, nhân đôi diện tích đất đai; từ đó họ bắt đầu sống ở cả thế giới thực và Dị giới Phỏng lập. Khi đó, họ đã tự hỏi liệu mình có thể trở lại thiên đàng như nhân loại thời xa xưa hay không. Vì thế, nhân loại đã đề xuất một ý tưởng. Nếu họ tái lặp lại đúng lịch sử của nhân loại thời xưa, chắc chắn họ sẽ có thể trở lại thiên đàng. Và thứ họ tạo ra cho mục đích này chính là…”
Lấy một hơi, Sanyou đặt viên phấn lên tấm bảng đen vẫn còn tinh tươm.
“…Testament. Cuốn lịch sử thư ghi lại tất cả mọi khía cạnh trong lịch sử của Kỷ nguyên Trái Đất Cũ.”
•
Cô gõ nhẹ lên bảng và khoanh tròn hai vòng vào chữ “Testament” để nhấn mạnh.
“Mọi người hiện nay tin rằng nếu chúng ta đi theo đúng lịch sử của nhân loại trong quá khứ, chúng ta sẽ có thể một lần nữa đặt chân lên thiên đàng. Họ đã tạo ra Thất Thư với Cựu Ước ghi lại lịch sử Trước Công nguyên, và Tân Ước ghi lại lịch sử Công nguyên.”
Sanyou tiếp tục viết lên bảng dòng chữ: “Sách Hướng dẫn Lịch sử”. Vừa viết cô vừa nói.
“Tuy nhiên, khi tương lai trở nên rõ ràng, đã có những kẻ đọc trước các sự kiện sắp xảy ra để mưu cầu quyền lực. Vì vậy, nhân loại đã mã hóa thông tin của Testament, khiến nó không thể đọc được, chỉ trừ các sự kiện trong một thế kỷ sắp tới. Nhưng họ không thể giao phó việc làm mới thông tin hiển thị cho con người được. Để giải quyết vấn đề này, họ đã dùng đến địa mạch, thứ chi phối vạn vật, để ràng buộc Testament với vận mệnh.”
Sanyou quay mặt về phía cả lớp. Những gương mặt đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt cô đều đang cau mày.
Đối diện với cảnh này, Sanyou tắm mình trong những ánh nhìn bối rối của chúng.
…Gay rồi. Có vẻ như mấy thứ như vận mệnh khá là khó hiểu… Chắc mình không nên nhắc đến Excerpt nhỉ?
Khi tâm trí bắt đầu rơi vào hoảng loạn, Sanyou nhớ lại những gì mình đã nghiên cứu ở nhà tối qua. Cô hít một hơi thật sâu.
“Các em nghĩ vận mệnh là gì? Em nghĩ sao, Abe-kun?”
Cô thử hỏi một cậu học sinh. Bị hỏi đột ngột, cậu ta liền lí nhí cất giọng.
“…Kết hôn ạ?”
…Thằng nhóc này đang cà khịa mình chuyện bị đá mấy hôm trước đây mà?
Tim Sanyou như đông cứng lại trong giây lát. Tuy nhiên, những tiếng cười khúc khích vang lên từ xung quanh cậu bé. Các học sinh khác quay sang cậu bạn vừa trả lời và réo gọi cái biệt danh hiển nhiên đã thuộc về cậu ta.
“Này, Anh Chàng Kết Hôn!”
Thấy không khí lớp học trở nên sôi nổi, Sanyou cười gượng.
“Ừm, lý do em ấy nghĩ vận mệnh cũng giống như hôn nhân là vì hôn nhân…”
“Không thể thoát khỏi,” cô định nói thế.
“K-k-không… thoát khỏi mình hết lần này đến lần khác… Chết tiệt, Thượng Đế đã thất bại khi tạo ra một nhân vật như mình!”
“S-Sanyou-sensei! Cô đừng để thực tế làm mình kích động thế chứ!!”
Lũ quỷ nhỏ ồn ào này, chúng nó nghĩ rằng cứ trẻ là ai cũng lấy được chồng chắc; nhưng mình mới 24 thôi… Phải, mình vẫn 24… vẫn còn. Vẫn nằm trong ngưỡng chấp nhận được của từ ‘vẫn’. Mình còn chưa đi hết nửa cuộc đời 50 năm nữa cơ mà.
Sanyou tạm thời đè nén những lời thì thầm trong lòng.
“Dù sao đi nữa, vận mệnh là thứ không thể thoát khỏi.”
Mọi người đều gật đầu, nhìn Sanyou với ánh mắt đồng cảm khó tả, nhưng cô quyết định lờ nó đi.
“Ừm,” cô bắt đầu nói lại.
“Chúng ta đã biết rằng vận mệnh tồn tại từ Thời đại Thần thánh. Chúng ta cũng biết rằng về cơ bản nó có thể thay đổi được. Chính vì sự tồn tại của vận mệnh mà mọi thứ mới có khởi đầu và kết thúc. Người ta thường chấp nhận rằng chúng ta có thể tiếp cận nó thông qua địa mạch, thứ chi phối vạn vật giống như thời gian và không gian vậy.”
“Người xưa đã liên kết việc làm mới Testament với vận mệnh, thứ sẽ tiếp tục chảy trôi chừng nào thế giới còn tồn tại. Ăn khớp với dòng chảy của vận mệnh, Testament cho chúng ta thấy lịch sử của thế kỷ sắp tới.”
Vừa nói, cô vừa bắt đầu viết lên bảng đen.
“Liên quan đến việc tái tạo lịch sử, Testament được trao địa vị tương đương với thánh kinh chính của Kỷ nguyên Trái Đất Cũ. Tuy nhiên, vì các vị thần thực sự tồn tại vào thời đại nhân loại thăng thiên, nên đối với những con người đã trở về, tất cả các tôn giáo Cơ Đốc đều mất đi địa vị của mình. Do đó, trong việc tái tạo lịch sử, các tôn giáo Cơ Đốc không thờ phụng Chúa…”
Cô viết.
•Họ tin vào chính sự tái tạo lịch sử của Testament.
“…Và mọi chuyện đã thành ra như vậy. Trong các tôn giáo như Thần đạo, nơi cần có nhiều vị thần, họ đã ứng phó với kiến thức mới bằng cách chuyển dịch lĩnh vực của các vị thần từ thời đại thăng thiên.
Do sự thật là các vị thần tồn tại và niềm tin vào Testament, các tổ chức và nhóm tôn giáo được gọi là tôn giáo Testament hay giáo hội Testament; còn các tín đồ được gọi là Tấu giả… Ở Cực Đông, Thần đạo được mô tả chính xác hơn là đức tin Thần đạo, và các đền thờ là giáo hội Thần đạo. Do đó, những người có thể sử dụng sức mạnh của nó được gọi là Tấu giả Thần đạo.”
Không chỉ có vậy.
“Phần lớn các tôn giáo Testament bên ngoài Cực Đông chỉ là cách đọc ngược tên của các tôn giáo tương ứng trong Kỷ nguyên Trái Đất Cũ. Điều này ám chỉ rằng chúng thực sự khác biệt với các bản thể ở Kỷ nguyên Trái Đất Cũ; nhưng nguồn gốc bắt nguồn từ những người đã di chuyển đến Dị giới Phỏng lập ‘Thế giới Hài hòa’. Họ đọc ngược tên vì họ coi ý nghĩa đảo ngược của nó như một lời cầu phúc, rằng một ngày nào đó họ sẽ có thể rời khỏi thế giới khác biệt này như họ đã từng làm trong quá khứ.
“Giáo phái Tsirhc thờ phụng Testament và biến thể của nó, giáo phái Mlasi, vẫn giữ cách đọc ngược ngay cả sau khi rời khỏi các Thần Châu Phỏng lập để tránh sự nhầm lẫn có thể xảy ra từ một sự thay đổi. Các tôn giáo Testament chính hiện nay là…”
- Giáo phái Thân-Testament. Nhánh Tsirhc:
- Sion: Chủ yếu là ma tộc. Họ ưa chuộng Cựu Ước. Chủng tộc du mục.
- Catholic: Chủ yếu là K.P.A Italia, Tres España và Hexagone Française. Thờ phụng các vị thánh.
- Protestant: M.H.R.R. Ưa chuộng toàn bộ Testament. Thận trọng nhưng rất giỏi thương mại.
- Orthodoxia: Sviet Rus. Ưa chuộng thánh họa. Cách diễn giải Công giáo của Nga.
- Anh giáo: Chủ yếu là Anh quốc. Ly hôn là hợp pháp. Chính thức là Protestant nhưng nghiêng về Catholic.
- Nhánh phụ Thân-Testament:
- Mlasi: Chủ yếu ở Trung Đông. Năm lần cầu nguyện mỗi ngày và một tháng ăn chay.
- Phi-Testament
- Dunhi[^1]: Ấn Độ. Luân hồi sinh tử. Cà ri.
- Oat[^2]: Trung Quốc. Toàn các bậc hiền triết. Mì ramen.
- Thần đạo: Bát bách vạn thần của Cực Đông. Bất ngờ tùy hứng.
- Phật giáo: Phiên bản luân hồi của Cực Đông. Chứa đầy các loại thần chú.
“À thì, nhìn vào những người sống ở Musashi, mọi người về cơ bản đều theo Thần đạo. Nếu có ai đó không theo, thì người ta cũng chẳng quan tâm miễn là họ không bị dính dáng vào.”
Sanyou tiếp tục nói.
“Nhân loại bắt đầu lặp lại lịch sử của Kỷ nguyên Trái Đất Cũ được mô tả trong Testament. Dĩ nhiên là họ cho những người và các nhà lãnh đạo đã hy sinh ‘về hưu’ và chăm sóc cho họ, đồng thời đảm nhận vai trò thay thế. Phần lớn các cuộc chiến cũng được hai bên đồng thuận, và chúng đi kèm với các cam kết. Vì vậy, ban đầu mọi thứ được nén lại theo cách này; nhưng việc tái tạo chính thức bắt đầu vào năm 0 Công nguyên.”
Sanyou suy nghĩ một lát, nhìn vào tốc độ chép bài trên bảng của cả lớp. Nhìn một người, rồi hai người, rồi ba người, cô lướt ánh mắt qua toàn bộ lớp học.
…Chắc là mình đi hơi nhanh.
Cô xác nhận rằng vị trí mình đang đứng trên bục giảng không che khuất tầm nhìn của ai. Sau khi hít một hơi, Sanyou bước xuống bục và đi giữa các dãy bàn để cho học sinh có thêm thời gian chép bài.
Sanyou đi đến cuối lớp.
…Thứ tự chương trình giảng dạy của mình có thực sự ổn không nhỉ?
Cô có chút bối rối.
•
Thật sự phức tạp quá.
Một giáo viên như mình còn thấy vậy, thì bọn học sinh đang chép bài nghĩ gì nhỉ?
Năm ngoái là một thất bại. Vào năm hai, chúng mình bắt đầu Lịch sử Thế giới với Rome và lịch sử Cực Đông từ thời Nara.
Mình đã quá phấn khích về Rome và thời Heian đến nỗi phải dạy vội vã nửa sau của khóa học.
…Ý mình là, phần lịch sử đó khá thú vị mà.
Đặc biệt là khi chúng mình đến phần thành lập Đế chế La Mã; câu nói nổi tiếng mà Julius Caesar nói với Brutus trong lúc bị ám sát, “Ngươi nữa sao, Brutus?”[^3] rất đáng nhớ. Vụ ám sát các nhân vật chủ chốt dẫn đến việc họ được bảo vệ thông qua việc “nghỉ hưu”, và mình đã giải thích khái niệm đó rất kỹ lưỡng.
Học sinh năm ba phải chọn con đường sự nghiệp tương lai, nên đó là một sai lầm khá tệ…
Đây là năm thứ ba mình làm giáo viên. Mình đã dạy năm nhất và năm hai, nên đây là lần đầu tiên mình dạy năm ba.
Liệu có ổn không? Tương lai của học sinh thực sự phụ thuộc vào điều này.
“…”
Cả lớp hiện đang chăm chú chép bài trên bảng, không khí căng như dây đàn.
Nhìn cả lớp từ phía sau, cô nhận ra sự khác biệt giữa mỗi người.
Những người sinh ra ở Cực Đông và châu Á chủ yếu có tóc đen. Thỉnh thoảng có người nhuộm tóc, nhưng màu tóc gốc của họ là đen.
Tuy nhiên, nhóm học sinh này không chiếm đến một nửa lớp. Số còn lại có mái tóc vàng hoặc nâu, và cũng có những học sinh tóc đỏ và trắng.
…Cũng có rất nhiều người không có tóc hoặc nói cách khác là không đáp ứng đủ điều kiện tiên quyết để được mô tả là có “tóc”.
Phần lớn bán long nhân và ma tộc có vảy và mai thay vì da, nên họ không có tóc. Phần lớn slime và tinh linh cũng vậy. Ngược lại, bán thú nhân có lông trên khắp cơ thể; một số có hoa văn đồi mồi hoặc sọc, một số dài một số ngắn. Chủng loại rất phong phú.
Khi nhìn chúng, một nỗi lo lắng nhẹ dâng lên trong lòng mình.
Mình cũng đã từng là một trong số những người này, và chúng mình cũng trông như thế này.
…Nhưng mình có cảm giác như giáo viên của chúng mình đã chỉn chu hơn nhiều.
Khi cô đang suy nghĩ, một âm thanh len lỏi vào tai cô. Giọng nói và âm thanh đến từ lớp học bên cạnh.
…Lớp Ba Ban Mai, lớp của Makiko-senpai.
Makiko Oriotorai ngồi cạnh Sanyou trong văn phòng giáo viên. Đối với Sanyou, người đã chuyển đến công việc này hai năm trước, Oriotorai là một sự tồn tại có khoảng cách tuổi tác đủ để cô có thể yên tâm gọi mối quan hệ của họ là tiền bối và hậu bối. Oriotorai thường cho cô dự giờ, và cô ấy đáng tin cậy một cách bất thường khi nói đến những lĩnh vực yếu kém của Sanyou.
Giọng nói cô có thể nghe thấy bây giờ thuộc về Oriotorai.
“Nói tóm lại, hiện tại kinh đô đang bị P.A. Oda cai trị.”
Không, không hẳn là vậy đâu Oriotorai-senpai. Gia tộc Akechi của P.A. Oda đã thừa nhận chế độ chuyên quyền của riêng họ rồi.
…Makiko-senpai, làm ơn hãy nghiêm túc giảng bài đi!
Chị ấy đang dạy chúng Lịch sử Cực Đông, phải không?
Sanyou đoán trúng phóc. Học viện Musashi Ariadust không có nhiều giáo viên. Các bài học đều do giáo viên chủ nhiệm giảng dạy.
Lớp của Oriotorai lúc nào cũng ồn ào, nhưng mình ghen tị vì chị ấy rất thân với học sinh của mình.
…Không biết bây giờ họ đang có tiết học gì nhỉ…
Hôm trước, họ có một tiết học mà người thua phải nhảy bungee. Nhưng những gì mình có thể nghe thấy bây giờ là giọng của Oriotorai và các cô gái.
“Cởi! Cởi! Cởi đi!!”
…Nghiêm túc đấy, họ đang có tiết học quái gì vậy!?
•
Lớp học của Oriotorai về cơ bản dựa trên nguyên tắc trừng phạt tuyệt đối. Cách dạy của cô rất đơn giản.
1: Giảng bài.
2: Gọi một người, người đó bắt buộc phải trả lời.
3a: Nếu không trả lời được, họ sẽ bị trừng phạt, nhưng không bị trừ điểm. Có biệt danh là “hành hình”.
3b: Nếu trả lời được, họ có thể nhận được điểm tương ứng với hình phạt đã được thông báo.
Hơn nữa, mỗi người tự thông báo hình phạt của mình vào đầu mỗi tháng. Nội dung thực tế của hình phạt khi cần phải thực hiện, ngoại trừ người có lỗi, sẽ được cả lớp thảo luận và điều chỉnh mức độ nghiêm trọng. Vì vậy, việc tạo dựng mối quan hệ từ trước là rất quan trọng. Nếu họ chọn một hình phạt nhẹ, có khả năng cả hội sẽ tăng mức độ hình phạt lên mười lần chỉ để cho vui; vì vậy không ai trong số họ có thể lơ là cảnh giác.
Nếu hình phạt bạn thông báo là nặng, thì điểm số của bạn sẽ tăng lên mỗi khi bạn có thể trả lời.
Ngoài ra, một đặc điểm đặc biệt của lớp Oriotorai là “ôn bài”.
“Được rồi; lịch sử Cực Đông hôm nay sẽ nói về ‘Đại chiến Thống nhất Phỏng lập’, những tình huống dẫn đến việc các Thần Châu bị chiếm đóng tạm thời.”
Oriotorai đang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh bàn giáo viên.
“Suzu à~ Cứ nói những gì em biết là được rồi, hãy ôn bài cho cả lớp nghe nào.”
“Á? Ơ? …Sensei, à, ừm, v-vâng ạ. Đ-Đại chiến Thống nhất Phỏng lập ạ?”
Vẫn cúi gằm mặt, cô gái tên Suzu đứng dậy, cử động của cô hoảng hốt. Mặt cô bé đang đỏ bừng.
“T-theo những gì em b-biết… ừm, trong quá khứ thế giới được chia thành các Thần Châu trong thế giới thực và c-các Thần Châu Phỏng lập đ-được sao chép sang Dị giới. Đ-điều này được thực hiện bằng cách kiểm soát địa m-mạch. Người dân của các Thần Châu sống ở các Thần Châu trong thế giới thực trong khi người dân của các quốc gia khác sống ở các Thần Châu Phỏng lập của thế giới khác. Họ sống h-hòa thuận với nhau, em nghĩ vậy; ừm, vậy có được không ạ?”
“Ừ, được rồi đó. Tóm lại, họ tái tạo lại các mô tả trong Testament ở thế giới thực và thế giới khác; trong khi vẫn nghĩ ra một biện pháp đối phó với môi trường khắc nghiệt bên ngoài các Thần Châu an toàn.”
Mọi người gật đầu sau khi Oriotorai nói. Có vài giọng nói vang lên, “Em giỏi lắm!”
Ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ của dãy bàn cuối cùng, Toori đang mở cuốn hướng dẫn trò chơi mà cậu đã mua với một nụ cười trên môi.
“Này, đừng lo Bell-san! Nếu có gì nguy hiểm, tớ sẽ bị đấm thay cậu! Không sao đâu! Ít nhất thì hôm nay tớ sẽ không chết cho đến khi đến được nhánh đầu tiên của cái eroge này!”
“Cậu. Xin hãy ngừng nói những câu rặt mùi death flag đi. Mà tại sao cậu lại mở hướng dẫn ra giữa lớp thế? Cậu còn đang điền vào phiếu khảo sát nữa à?”
Nghe lời của Oriotorai, Toori cao giọng.
“Hả!? Sensei đang nói gì vậy!? Em chỉ muốn nhận quà đặc biệt dành cho thành viên thôi, nên làm ơn tha cho em đi!!”
“Ahaha, ừ, nếu được thì cô cũng muốn tha cho em thật đấy… nhưng đây là công việc của cô.”
“Đ-đừng nói thẳng thừng thế chứ, sensei! Công việc của cô!? Một công việc, hả!? Vậy em cũng nói thẳng luôn nhé… người lớn thật bẩn thỉu!”
Toori đứng lên trên ghế và chỉ hai ngón trỏ vào Oriotorai.
“Tiền là tất cả sao!? Sensei, cô chỉ đang kiếm tiền từ trường bằng cách dạy học thôi, phải không!?”
“Tôi khá chắc rằng đó là bản chất của việc làm giáo viên,” cả lớp lẩm bẩm. Mặc dù vậy, Toori không hề tỏ ra quan tâm. Cậu xem xét cuốn hướng dẫn, giơ nó lên sao cho ánh sáng mặt trời xuyên qua.
“Chết tiệt, mình không thể đi theo route của hội trưởng hội học sinh ngay cả khi xem hướng dẫn! Hơn nữa, mình không thể đổi tên nhân vật chính trong trò chơi này! Lần chơi đầu tiên mình đã nhập tên của Tenzou, nghĩ rằng mình sẽ nhận được một bad end!”
“Tại sao ngài lại chọn tôi, Toori-dono!? Tôi phụ trách các cô gái tóc vàng ngực bự mà!”
“Không sao đâu, đừng lo, Tenzou! Lần thứ hai tớ sẽ đi theo route của một nhân vật nam với tên của Urquiaga!”
“Tên khốn nhà ngươi…! Chúng ta đã quyết định rằng ta phụ trách các nhân vật onee-san rồi mà!”
Thủ quỹ Shirojiro ngước lên nhìn cuộc tranh cãi của họ. Cau mày, cậu nhìn Toori và nói.
“Im đi. Tôi đang làm việc đây. Vì lý do nào đó, trong đợt cập cảng này, chúng ta chẳng xuất khẩu được gì sang Mikawa so với lượng hàng hóa nhập vào. Cuộc đấu tranh để giành kho chứa rất khốc liệt. Để sau đi… Heidi, sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Mmm, anh biết đấy, Shiro-kun, em chỉ đang nghĩ rằng chúng ta cũng đang trong lớp học.”
“Các cậu cần phải im lặng…” Neshinbara lẩm bẩm. Nhưng như thường lệ, Toori lờ họ đi. Đôi mắt vẫn còn che khuất, Suzu lên tiếng, một nụ cười nhỏ trên môi. Sau khi vai cô ngừng run nhẹ, cô hít một hơi.
“Ừm, v-vậy thì được rồi chứ ạ?”
Suzu đợi cho đến khi mọi người ổn định lại rồi mới nói.
“Tất cả bắt đầu từ… cuộc chiến Nanboku-chou.”
•
Khi nghe Suzu nói, cả lớp nhìn vào sách giáo khoa của mình.
Chiến tranh Nanboku-chou.
“Cực Đông lúc đó được gọi là Thần Châu. Trong đó tồn tại hai người đại diện cho thiên hoàng, và cuộc chiến này là cuộc đấu tranh giữa họ.”
Thiên hoàng thực sự của Thần Châu điều khiển các vị thần môi trường bằng cách sử dụng Tam Chủng Thần Khí; và bằng cách đó, ngài quản lý các địa mạch chạy qua Thần Châu.
Tuy nhiên, vai trò của thiên hoàng không liên quan đến vai trò của chính phủ. Họ vừa là người vừa là thần, những vị thần sống. Và họ bị cô lập khỏi mọi thứ của thế giới này.
Do đó, nhiệm vụ của các đại diện đã được hoàng cung công nhận là tái tạo lại vai trò của thiên hoàng trong mô tả lịch sử của Testament.
“Tuy nhiên, d-dù đã đạt được thỏa thuận ngừng bắn với lời hứa chia sẻ quyền lực giữa bắc và nam, bắc triều đã p-phá vỡ lời hứa như m-mô tả trong lịch sử của Testament v-và không chia sẻ quyền lực, bắt đầu cai trị như một nhà đ-độc tài. Và vào… năm 1412…? Nam triều đã n-nổi dậy. Tuy nhiên…”
Suzu nói rõ những lời tiếp theo.
“Mô tả của Testament cho thấy rằng vào năm 1443, nam triều sẽ tấn công hoàng cung và cướp đi Thần Khí. Và cho đến khi chúng được lấy lại vào năm 1457, quyền kiểm soát các địa mạch đã bị mất… Các Thần Châu trong thế giới khác, các Thần Châu Phỏng lập, đã mất quyền kiểm soát các địa mạch vốn đang hỗ trợ Dị giới; và chúng đã rơi xuống các Thần Châu ban đầu.”
“…Chuyện gì đã xảy ra sau khi nó rơi xuống?”
“Hơn một nửa đã hoàn toàn sụp đổ và bị phá hủy. T-tuy nhiên, phần còn lại đã ghi đè và hợp nhất với các Thần Châu này, vẫn giữ lại thời tiết và các điều kiện khác mà nó đã có khi còn là một phần của các quốc gia khác. Vì điều này, có nhiều đ-điểm tồn tại các vùng đất của Thần Châu Phỏng lập. C-chúng được gọi là lãnh địa phỏng lập. Những cột trời khác biệt mà chúng ta t-thấy rất nhiều, bao gồm cả mặt đất bên dưới bầu trời đó, đều là lãnh địa phỏng lập.”
Cô tiếp tục.
“Người dân của các quốc gia khác, những người đã sống ở các Thần Châu Phỏng lập trước đây, đã đ-đổ xô vào các Thần Châu cùng một lúc. Mặc dù họ chỉ đang thoát khỏi nguy hiểm, nhưng họ cũng đã đổ lỗi cho sự cố này lên các Thần Châu. Các trận chiến đã xảy ra ở khắp mọi nơi. Và c-cuối cùng… các Thần Châu đã đ-đầu hàng trước lực lượng xâm lược của các quốc gia khác. Đây là ‘Đại chiến Thống nhất Phỏng lập’. Tuy nhiên…”
Tuy nhiên, các quốc gia khác không hoàn toàn sáp nhập các Thần Châu.
Đó là bởi vì không có điều gì tương tự trong các mô tả của Testament.
Vì vậy, các quốc gia đã xâm lược tất cả các Thần Châu, thành lập các Học viện là khu vực đào tạo về các vấn đề quân sự và chính trị. Những Học viện này được coi là cơ quan cao nhất của đất nước. Tất cả những điều này được thực hiện để tránh một cuộc đảo chính bằng các phương tiện quân sự hoặc chính trị.
“Phần lớn các Thần Châu bị chiếm đóng tạm thời bởi các Học viện của các quốc gia khác và Liên minh Testament, tổ chức kiểm soát các Học viện. Hiện tại, các tổng trưởng và Học viện của Cực Đông và các quốc gia khác là…”
Cô đã nói đến đó khi Oriotorai nhắc.
“Em có thể kể cho cô về chúng được không?”
“À, vâng ạ.”
Đếm trên đầu ngón tay, Suzu liệt kê:
Shimazu — Liên minh Châu Phi — Kyushu: Vùng đất của các sinh vật hệ thực vật. Sở hữu lực lượng lao động dồi dào.
Oouchi, Ootomo — Tres España — Shimonoseki: Được trị vì bởi Felipe II. Một quốc gia nợ nần chồng chất vì nhà vua đã đầu tư vào việc phát triển Tân Thế giới.
Mouri — Hexagone Française — Chuugoku: Được cai trị bởi bộ đôi lên/xuống Louis XIV và Terumoto Mouri.
Hashiba — M.H.R.R (Đế quốc La Mã Thần thánh) — Kinki: Hoàng đế hiện tại đang bị quản thúc tại gia. Phe Catholic và Protestant đang trong tình trạng hỗn loạn.
Oda — P.A. Oda — Kinki ~ Tokai: Tám năm trước, Nobunaga đã kế thừa danh vị của mình và bán ly khai khỏi Liên minh Testament.
Houjou — Liên minh các Nước Ấn Độ — Tokai ~ Kanto: Gia tộc Houjou trường thọ có một nền văn minh dựa trên máy tự động. Họ là những người đứng sau Liên minh.
Uesugi - Sviet Rus - Hokuriku: Sakra[^4] Raitei-san cai trị vùng đất này rất tốt bằng sự sợ hãi.
Aki — K.P.A Italia — Setouchi: Liên minh các thành phố do người đứng đầu phe Tsirhc Catholic, Giáo hoàng, lãnh đạo.
Takeda — Thanh — Kanto: Một quốc gia lớn dựa trên các thành bang di động của các chủng tộc elf.
N/A — Anh quốc — Đảo Nổi: Được trị vì bởi Nữ hoàng Tiên tộc Elizabeth. Một quốc gia của các tiên tộc và các chủng tộc phép thuật.
Matsudaira — Cực Đông — Tokai, Kanto: Đại diện của Cực Đông. Đã thành lập một liên minh chính thức với P.A. Oda 10 năm trước.
Suzu hít một hơi.
“V-và nữa, vì q-quy tắc tái tạo lịch sử, vẫn còn những vùng đất mà L-Liên minh Testament không thể chiếm đóng v-vì chúng chưa được khám phá.”
N/A — Siberia — Vùng Touhoku - Vùng đất Bắc cực có các chủng tộc phi truyền thống sinh sống thưa thớt.
N/A — Tân Thế giới — Vùng Hokkaido - Hầu hết là những vùng đất chưa được khám phá, nhưng gần đây đã có dấu hiệu của một thế lực tiềm tàng.
N/A — Vùng Đất Hoang — Vùng Shikoku - Hầu hết là các lãnh địa phỏng lập cằn cỗi. Chủ yếu là nơi sinh sống của các chủng tộc gốc silicon.
Suzu hít một hơi thật sâu. Gật đầu với cô bé, Oriotorai hỏi một câu.
“Tại sao Anh quốc lại không có một vùng đất tương ứng của Cực Đông?”
“À, j-judge, đó là vì… Ở các Thần Châu Phỏng lập, Anh quốc là Tsushima. Nó rất nhỏ, nên em n-nghĩ họ đã nâng đáy biển lên. Vì vậy, khi các Thần Châu Phỏng lập sụp đổ, h-hòn đảo đã di chuyển t-theo nó và làm mới các địa mạch. Vì điều này, họ không cai trị các Thần Châu và, ừ-ừm, và từ một lập trường trung lập, họ đóng vai trò là cầu nối giữa các quốc gia khác và Cực Đông.”
“Đúng vậy, họ đang nhận được Đảo Nổi và công nghệ của các quốc gia khác từ tập đoàn IZUMO.”
“Judge,” Suzu gật đầu, đứng đó cứng đờ.
“Cũng gần đúng rồi đấy. Tốt hơn nhiều so với việc cô tự làm. Có lẽ lần sau cô sẽ lại nhờ em nhé~.”
Nghe Oriotorai nói, Suzu thả lỏng cơ thể. Cô bé ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cùng lúc đó, Toori đứng dậy và nói.
“Sensei, cô thật bẩn thỉu…!”
•
“Eh?”
Khi mọi người quay lại nhìn cậu ta, Toori đang chỉ hai ngón tay vào Oriotorai.
“Bẩn thỉu quá, sensei! Cô chỉ đang tâng bốc Bell-san và nhờ bạn ấy làm tiếp vì cô là một con ngốc! Người lớn đúng là bị vấy bẩn hết rồi!! Nhưng em sẽ vạch trần điều đó! Em hứa đấy!”
“…Này Toori, vừa mới sáng ra đã đòi tỏ tình rồi giờ lại thế này… em thực sự vội chết đến thế à?”
“Hả!? Không đời nào em lại muốn chết, sensei! Hay là cô định giết em nếu em tỏ tình!? Ghen tuông kiểu gì đây!? Cô yêu em đến thế cơ à!? Đến thế cơ à!?”
“Ahaha. Trò này bắt đầu cũ rồi đấy; cô sẽ bỏ qua chuyện yêu hay ghét em mà nói thẳng là cô muốn giết em.”
“Đ-đó có phải là điều một giáo viên nên nói với học sinh không, sensei!? Oa, cô ngầu quá!!”
Toori vỗ tay một cái. Nhìn quanh mọi người, cậu ta nói một cách lịch sự hơn.
“Vậy thì mọi người, chúng ta sẽ tập trung tối nay để ăn mừng đêm trước ngày tỏ tình của tôi! Buổi lễ sẽ được tổ chức—”
Thậm chí không quay lại nhìn Toori, Shirojiro nói.
“Đừng có mà nghĩ đến chuyện đến một nơi tốn tiền. Nếu cậu chọn một nơi không nằm trong ngân sách của chúng ta, tôi sẽ treo cổ cậu lên đuôi tàu.”
“Vậy, có vẻ như nó sẽ được tổ chức ở đây! Hay là chúng ta chơi thử thách lòng can đảm như năm ngoái nhỉ!? Có lẽ hơi trái mùa rồi.”
“…Ừm, Toori-kun, đây có lẽ không phải là thời điểm tốt nhất.”
Cau mày, Asama đã giơ tay lên. Cô triệu hồi Hanami và mở ra các khung torii xung quanh mình. Mỗi khung đều chứa đầy các số liệu thống kê.
“Tỷ lệ xuất hiện các hiện tượng đang tăng lên so với năm trước. Nếu chúng ta chơi thử thách lòng can đảm, chúng có thể thực sự xảy ra đấy.”
“Vậy thì chúng ta hãy làm một buổi trừ tà!”
Toori nói với Asama khi cô nghiêng đầu bối rối.
“Có rất nhiều người trong chúng ta có những kỹ năng đó, phải không? Vậy nên… hãy trừ tà sân trường tối nay để những chuyện đó không xảy ra! Nếu có thứ gì đó xấu xa, chúng ta có thể trừ tà nó. Sensei sẽ đồng ý nếu chúng ta đến trường để làm việc đó, phải không? Nó sẽ giống như một trong những hoạt động của hội học sinh!”
“Mmm… Cô cũng đang nghĩ rằng đã đến lúc phải làm việc đó.”
“Vậy sao ạ?”
Bị Asama hỏi với đôi mắt hai màu mở to, Oriotorai nhún vai và gật đầu.
“Ý cô là, Bảy Điều Bí Ẩn là một phần của mọi Học viện, phải không? Đánh giá từ tỷ lệ hiện tượng bây giờ, các giáo viên đang lo lắng rằng những chuyện như vậy thậm chí có thể xảy ra ở đây.”
“Vậy nếu cô giao nó cho chúng em…”
“Sẽ tốn tiền nếu các em nhờ người khác làm, phải không? Cũng không phải là hiện tượng thực sự đang xảy ra. Nhưng mà, chúng cô đang nghĩ rằng có lẽ nên điều tra trước. Vì vậy, cô đã tình nguyện trực đêm đề phòng.”
“Vậy là quyết định nhé. Chúng ta sẽ làm! Đó sẽ là một cuộc ‘săn ma’!”
“Ừ. Cô cho phép, vì vậy hãy đảm bảo các em tuần tra vào ban đêm và thay thế các lá bùa trên bảng tên của tất cả các lớp học thay cho cô. Nếu có một miếu thờ trong lớp học, hãy làm lễ. Cô sẽ lo phần rượu sake thánh mà cô đã tự bỏ tiền túi ra mua để thanh tẩy trường học.”
“C-cô đúng là giáo viên tồi tệ nhất!!”
“Thì, cô mua nó vì một mục đích tốt mà, đúng không? Ma quỷ có tồn tại, và có một số trong trường đóng vai trò là thần hộ mệnh. Việc có các miếu thờ và bùa chú phía trên lối vào của mỗi phòng là bằng chứng cho sự tồn tại của chúng. Ngay cả khi các em không thể nhìn thấy chúng, chúng vẫn ở đây. Tôn trọng những ‘Kẻ Vô Danh’ này và đồng hành cùng họ là quy tắc. Ngay cả khi chúng xuất hiện, trừ khi chúng là ác linh, hãy cứ hành động như mọi thứ bình thường. Được chứ?”
Cô lại khoanh tay và nói thêm. Cô hất cằm về phía Toori.
“Vậy thì Toori, đến lúc nhận hình phạt của em rồi.”
•
Nghe Oriotorai nói, mọi người đều im lặng.
Trước ánh mắt dò hỏi của cả lớp, Oriotorai gãi đầu.
“Nhớ lời giải thích của Suzu không? Bắc triều bắt đầu chế độ độc tài vào năm 1413. Đó là một sai lầm nhỏ.”
Suzu rụt người lại, một tiếng kêu khẽ thoát ra từ môi. Thấy vậy, Oriotorai nhẹ nhàng vẫy tay.
“Thôi, không sao đâu, em đã bù đắp lại được bằng phần giải thích sau đó. Và không có hình phạt nào khi em thất bại trong phần ‘ôn bài’. Nhưng… có một thằng ngốc đã nói rằng nó sẽ bị đấm thay em, phải không?”
Oriotorai nhặt cuốn sổ điểm danh đang nằm trên bàn giáo viên lên. Cô kiểm tra nội dung của nó.
“…Hình phạt mà Toori thông báo tháng này là… cởi đồ.”
“Uwaaaah! Tớ đã viết một thứ nhẹ nhàng như vậy sao!? Lẽ ra tớ nên viết một thứ siêu hardcore ngay từ đầu… hay nên nói là bigcore mới đúng!”
Toori đứng dậy và hét lên, một nụ cười toe toét trên môi.
Mọi người suy nghĩ một lúc. Một lúc sau, cả lớp nói thế này.
“Vậy, nếu hình phạt là cởi đồ…”
•
“Cởi! Cởi! Cởi đi!”
Sanyou nghe thấy những giọng nói này từ lớp học bên cạnh. Sau một lúc im lặng, cô cũng nghe thấy những tiếng reo hò tán thưởng.
…Ể? Có nghĩa là ai đó đã cởi đồ ư!? Có thực sự ổn không vậy!? Kiểu như, đó không phải là lạm \#@\\$ trẻ em sao!?*
“Oa…!”
…N-nữa sao!?
“Woooow…!”
…Cái gì!? K-khoan đã…
Sanyou nhìn các nam sinh đang chăm chú chép bài trên bảng.
Đồng phục nam của Cực Đông được cấu tạo theo cách này.
…Ừm, một áo khoác, một áo sơ mi, quần dài, và đồ lót… tổng cộng bốn món. Vừa rồi đã có ba tiếng reo hò, vậy thì…
“Oaaaaa…!?”
…Tại sao lần thứ tư lại là một câu hỏi…!?
Ngay sau khi cô nghĩ vậy…
Bức tường bên trái cô và những chiếc tủ locker dựa vào đó bị phá thủng thành hình chữ ‘大’, và một cậu bé trần truồng lăn vào trong.
•
Tiếng vỡ vụn vang lên cùng với những mảnh gỗ của tủ locker và gạch vụn bay trong không khí.
“—!!”
Các nam sinh đang chép bài đứng bật dậy, và các nữ sinh ngã ngửa ra sau.
Cậu bé trần truồng bay vào đã lăn ba vòng trước khi lao vào dãy bàn cuối cùng. Tuy nhiên, cậu ta chỉ làm bay một vài chiếc ghế vì những học sinh ở điểm va chạm đã kịp thời né ra. Để mô tả chuyển động của cậu ta, cậu ta đập vào một chiếc bàn và bị hất tung lên không, va chạm vào những chiếc bàn còn lại với cơ thể mềm nhũn của mình.
Tiếng phá hủy vang vọng, và những chiếc ghế bị hất tung lên không trung rơi xuống đất và lăn lông lốc.
Tất cả những gì còn lại là những chiếc bàn và ghế, bị ngã và cong vênh.
Và sự im lặng.
Nhưng một lúc sau, các cô gái đưa tay lên má, nhìn cậu bé trần truồng trên sàn; người đang nằm sải lai, giống hệt như chữ ‘大’.
Phản ứng đầu tiên của họ là lùi người lại. Ngay sau đó, họ đồng thanh nói:
“Ahhhhh…!!! Sensei! Sensei! …Là một tên biến thái! Tên Tổng trưởng biến thái đang quay tít mù!!”
Sanyou nghe thấy tiếng la hét của học sinh, nhưng vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tâm trí cô vẫn còn trong trạng thái không hiểu gì. Cô nghĩ thế này:
…Phải, mình cũng thấy vậy. Cậu ta đang quay. Theo chiều dọc nữa.
“S-Sensei! Làm gì đi chứ!!”
Ể? Sanyou nghĩ. Có một cậu bé trần truồng đang nằm úp mặt trước mặt cô. Mông của cậu ta hiện ra rõ mồn một.
…Nhưng… cái gì? C-cô phải… làm gì với chuyện này bây giờ…?
Sanyou lau mồ hôi đang túa ra khắp người. Trong các lớp học đặc biệt mà cô đã tham gia để đủ điều kiện làm giáo viên, hay trong ba năm kinh nghiệm làm giáo viên của mình, cô không hề nhớ đã học cách đối phó với một tên biến thái quay tròn xông qua tường.
Nhưng xung quanh cô là những ánh mắt bơi trong sự bối rối và sự kỳ vọng rằng cô giáo, người lớn tuổi hơn họ, sẽ giải quyết việc này cho họ.
Tất cả họ đều đang nhìn cô.
Trở thành đối tượng của rất nhiều ánh nhìn, lượng mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng Sanyou tăng lên.
…Học sinh! Học sinh đang kỳ vọng vào mình những điều mà chúng chưa bao giờ kỳ vọng trước đây; nhưng đúng như mình nghĩ, chuyện này quá sức rồi…!
Đáp ứng hy vọng của học sinh và đối phó với một tên biến thái… hai việc này có thể được coi là cùng một đẳng cấp sao?
Nhưng cô là người chịu trách nhiệm cho lớp học này. Vì vậy, Sanyou tiếp cận kẻ trần truồng đang nằm, giữ cơ thể thấp bằng cách lùi hông lại. Giữa những mảnh gỗ vỡ văng tung tóe và những chiếc ghế và bàn bị ngã, có một cặp mông của kẻ trần truồng đang nằm đó.
Cặp mông không hề nhúc nhích.
…Vậy thì…
Cô lại gần hơn để kiểm tra xem cậu ta còn sống không. Cô hạ thấp người và hít một hơi.
“Ừ-ừm…”
“Wooooooooooooah, bất ngờ thật đấy…! Có giáo viên bình thường nào lại đi đá học sinh của mình không!!”
Kẻ trần truồng bật dậy như một con búp bê lò xo và quay mặt về phía Sanyou.
Hông của cậu ta được đẩy ra ngay trước mắt Sanyou, khi cô đang ngồi xổm xuống.
“Kyaaaaaaaaaaaa!!”
Cô hét lên theo phản xạ.
“Hử?” Kẻ trần truồng nói. Đặt một tay lên hông, cậu ta xoay chúng sang trái và phải.
“Này, không phải là Sanyou-sensei sao!? Sao cô lại hét lên như vậy!? Có chuyện gì lạ xảy ra à!? Nói cho em biết đi! Em sẽ giải quyết mọi thứ cho cô!!”
“Hyaaaaaaaaaaaa!!”
Ngay lúc cô hét lên, kẻ trần truồng bị một thanh trường kiếm còn trong vỏ đâm từ phía sau và cậu ta ngã nhào xuống đất.
•
Hồi sinh ngay lập tức sau cú đâm, Toori nhìn Sanyou, người đang bị Oriotorai ôm từ phía sau.
Oriotorai đang nói chuyện với Sanyou ngay trước mắt cậu. Hơi thở của Sanyou hổn hển và nước mắt đang trào ra từ khóe mắt.
“Không sao đâu, ổn rồi Mitsuki… bình tĩnh lại nào, được không?”
“Phải đó Sanyou-sensei! Nếu cô không nín khóc thì chúng em sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng đấy!! Đây, cô cứ nhìn mà xem.”
Cậu ta đã ưỡn hông ra; nhưng nhìn vào háng của cậu ta, bạn không thể thấy da, chỉ có một khối ánh sáng hình vuông.
“Nhìn này, Sanyou-sensei! Thông qua thần thuật quang âm của Amaterasu có thể điều khiển các nguồn sáng, em có thể sử dụng ngụy trang quang học! Hoặc theo tiếng Anh là God Mosaic! Shiro đã chuẩn bị cả đống bùa chú cho em, và em cởi đồ rất nhiều; nên dù có nhận phải loại sát thương lớn nào em cũng ổn cả nhờ sức mạnh của Thuật Ngốc!”
“À, không, ừm, thay vì chuyện đó…”
Ánh mắt của Sanyou dừng lại trên vai trái của Aoi.
“Ừm… vai trái của em có sao không?”
“Hả? À, cái này.”
[^1]: A backwards reading of Hindu.
[^2]: A backwards reading of Tao.
[^3]: The quote is rendered into Japanese in the original, I believe in Latin in English editions? I’ll use English here to highlight the fact it’s not Japanese. This line appears again in 2B; I’ll make a note of the version I use and use that later.
[^4]: The King of the Devas in Hinduism. His name here is translated to English literally (Indra the Thunder God). I decided to use the original names instead (Sakra the Thunder God -> Sakra Raitei). I think this would flow better in the story because Sakra shows up later.
Trên vai trái gã có một vết sẹo. Vết sẹo vừa rộng vừa dày, vạch một đường cong xuống bên hông rồi vòng ngược lại; di chứng của một vết rách rộng tới năm centimet.
Toori giơ cánh tay trái lên, khoe nó với Sanyou.
“Chuyện này xảy ra lâu lắmmmmmm rồi. Vì từ hồi đó lận nên khi anh lớn lên, vết sẹo cũng lớn theo. Chỉ vậy thôi.”
Toori gật đầu với cô. Một lúc sau, Sanyou cũng hơi ngập ngừng gật đầu đáp lại.
Một bóng người trèo qua lỗ hổng toang hoác trên tường. Đó là Heidi.
Heidi chỉ đảo mắt nhìn quanh một lúc, liếc qua đống đổ nát trên sàn rồi bấm đốt ngón tay tính toán gì đó.
“…Xong. Mà này sensei, Azuma-kun đến rồi đấy ạ. Cậu ấy đang đi qua sân trong.”
“…Heidi. Em vừa tính chi phí sửa chữa, phải không?”
“Hmm?” Heidi mỉm cười.
“Công ty Bertoni cũng có hỗ trợ mấy dự án tự sửa chữa mà. Nếu chúng ta giải quyết bằng phí sửa chữa của trường thì gay to đấy. Em thu xếp luôn nhé?”
“Ừ, ừ.” Oriotorai gật đầu. Thấy vậy, Toori liền hỏi cô.
“Sensei, cậu ta về rồi ạ?”
“Ừ, nhưng thay vì lo chuyện đó, làm ơn mặc quần áo vào rồi nghĩ cách sửa cái này đi.”
“Sửa thế nào ạ?” Toori lẩm bẩm. Gã để ý thấy trong một trong những hộp chứa đồ của lớp, đặt trên nóc tủ locker, có mấy cuộn giấy Nhật dùng trong giờ tập viết.
“Sửa thế nào ư…”
Lặp lại một lần nữa, Toori lấy một cuộn giấy ra và giơ lên trước mặt Sanyou và Oriotorai.
“Lấy cái này che lại là được mà? Trông sẽ giống như một cái cửa lùa khổng lồ. Sensei thấy sao?”
“Chắc cũng được.” Oriotorai nói, trong khi Toori trải cuộn giấy Nhật ra trước mặt cô.
Dùng tay căng rộng cuộn giấy, Toori luồn nó qua giữa hai chân, dạng người ra. Ngay sau đó, gã kẹp tờ giấy vào giữa mông và háng, kéo mạnh lên rồi siết chặt. Làm xong xuôi, gã lại cuộn nó lại.
“Rồi, với cái này thì…”
“Khoan đã, trò vừa làm cái quái gì thế hả!? Trò vừa làm một hành động cực kỳ kỳ quặc phải không!?”
“Hả!? Sensei nói gì vậy!? Cứ kệ em đi! Em đang cô đơn một mình mà!!”
“Ừm, Toori-kun, Sensei… Em nghĩ Azuma-kun sắp đến rồi ạ.”
“A,” Oriotorai ngẩng đầu. Cô buông Sanyou ra, nheo mắt nhìn Toori.
“Từ hôm nay trò sẽ học chung lớp với Azuma, nên đừng có nói gì kỳ cục với cậu ấy đấy. Dù gì thì, cậu ta là—”
“Em biết rồi,” Toori cười đáp. Gã vẫn trần như nhộng đứng trước mặt Sanyou và Oriotorai, người đang nheo mắt nhìn gã chằm chằm.
“Cậu ta là con trai của Hoàng đế mà… Làm sao em dám làm gì kỳ quặc được.”
Gã vừa dứt lời, tiếng nói đã vọng ra từ lớp Mận, phòng học bên cạnh.
“Sensei! Azuma đến rồi!! Nhà vua cũng đến luôn!!”
Nghe thấy vậy, Oriotorai thở dài. Cô dùng chuôi thanh trường kiếm gõ nhẹ lên vai mình.
“Sau khi chào hỏi mọi người xong, Azuma và nhà vua sẽ đến đây. Cô muốn xử lý cái tường này trước khi họ đến…”
Nhìn chiếc đồng hồ trong lớp, kim chỉ ngay trước giờ trưa, Oriotorai nói.
“Giờ này hôm nay, chắc Masazumi đang nghỉ. Mà, con bé đang hộ tống Hội trưởng Sakai đến Mikawa với tư cách đại diện Hội học sinh, nên cũng không hẳn là vắng mặt… Không biết giờ con bé đang làm gì nhỉ.”
Nghiên cứu: Các Phân khu Hành chính của Musashi
Toori: “Chị ơi! Chị ơi! Dạy tụi em về… ờm, cái gì ấy nhỉ? Các Phân… Phân khu Hành lạc của Mu-Muchachi! A, đoạn cuối nghe dâm ghê!” [^5]
Kimi: “Fufufu, em trai ngốc của chị, trò đùa gượng gạo hết cỡ của cưng thật tuyệt vời. Các Phân khu Hành chính của Musashi, đúng không?”
Toori: “…Thôi nào chị. Vào chủ đề chính luôn à? Em tưởng chị sẽ hùa theo em thêm chút nữa chứ. Chị đúng là đồ phá đám.”
Kimi: “Còn cưng thì ồn ào quá đấy. Chị bắt đầu giải thích đây, ngồi im nghe như một đứa trẻ ngoan đi.”
Phân khu Chính trị Nội bộ của Musashi
- Học viện (Ban Pháp quan, Hội học sinh và Ủy ban học sinh)
- Thẩm quyền được chia thành các nhánh quyền lực Hành pháp, Tư pháp và Lập pháp.
- Hội đồng Lâm thời (Hội nghị các cựu học sinh có ảnh hưởng của Học viện)
- Lãnh đạo của các quan chức hỗ trợ Học viện trong việc đưa ra và thực thi quyết sách.
- Vua của Musashi (Yoshinao)
- Có quyền quản lý Musashi, và có thể phủ quyết các quyết định của Học viện.
Kimi: “Học viện được coi là trung tâm của quốc gia, vì vậy các thành viên của ủy ban học sinh ban đầu chính là các quan chức. Nhưng ở Viễn Đông, việc đi học không phải là vô thời hạn như các nước khác. Chúng ta tốt nghiệp ở tuổi 18, vì vậy một tổ chức quan liêu không có quyền đưa ra hay thông qua các kiến nghị, tức Hội đồng Lâm thời, đã được thành lập. Và rồi… à, Vua của Musashi là một phân khu đặc thù của riêng Musashi. Các quốc gia khác không có ai có quyền phủ quyết như Vua của Musashi.”
Toori: “Nếu có thì sao ạ?”
Kimi: “Nói cách khác, sẽ có người cản được cưng nếu cưng đưa ra một quyết định điên rồ nào đó. Vua của các nước khác không có khùng như cưng, nên họ đâu cần người như vậy.”
Toori: “…Này, ai đó, bất cứ ai, nghe này… Chị gái của tôi đôi khi cũng đáng sợ thật đấy.”
Ghi chú
[^5]: Trong tiếng Nhật, Toori đang đọc lái các chữ kanji ở đây. 武(mu), 蔵(kura), の(no), 行(kou), 政(sei), 区(ku), 分(bun). Cách đọc đúng của 武蔵の行政区分 là Musashi no Gyousei Kubun.


0 Bình luận