Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại truyện: UNPLAGED OMNIBUS

Chapter 4

0 Bình luận - Độ dài: 14,361 từ - Cập nhật:

Track 4: Rengoku Days – Từ Vực Thẳm Đến Niềm Vui

"Mai Na này. Em có muốn làm trợ lý cho tôi không, thay vì làm sát thủ?"

Đó là giữa tháng Tư, vào học kỳ mới. Nguyên nhân là từ lời đề nghị mà Rei Ko đưa ra cho Mai Na, khi cô bé đang buồn bã, ủ rũ vì không hoàn thành tốt các bài học sát thủ.

── Igarashi Mai Na. Kẻ giết người hàng loạt vô cớ, kỳ quặc và ngớ ngẩn đến mức thường xuyên vô tình gây chết người.

Bỏ qua ý muốn của chính Mai Na, những vụ án mạng xảy ra đột ngột, hỗn loạn như một tai họa cứ thế cướp đi sinh mạng của bất kỳ ai xung quanh cô bé.

Tuy sức hủy diệt đó thật khủng khiếp, nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn một vấn đề nghiêm trọng.

Vì bản tính hậu đậu nên hoàn toàn không thể kiểm soát được, nếu cứ thế này thì vô dụng; nhưng nếu cố gắng uốn nắn, e rằng sẽ làm mất đi vũ khí mạnh nhất của Mai Na là "mọi thứ đều là đánh úp bất ngờ"... Đó là điều khiến người ta lo lắng và ái ngại.

Hơn nữa, Mai Na còn là một khối bí ẩn được mệnh danh là "Thiên Tài Hậu Đậu Gây Họa – Black Pandora". Chẳng ai biết phải đối xử hay hướng dẫn cô bé thế nào. Một "Quái Vật Sát Nhân" vừa kỳ lạ, vừa dị hợm, lại quái gở.

Ngay cả giới xã hội đen cũng phải bó tay trước kẻ lạc loài này. Cũng chính vì thế,

"May quá rồi nhỉ. Sáng nay, "Tổ Chức" đã thuận lợi chấp thuận rồi đấy."

Một tuần sau đó, lời đề nghị của Rei Ko được chấp thuận dễ dàng đến bất ngờ.

"Từ hôm nay, em chính thức là trợ thủ của tôi! Phù phù..."

Igarashi Mai Na đã chính thức thôi học tại Học Viện Cải Tạo Purgatorium. Từ nay, cô bé sẽ bắt đầu làm việc dưới quyền của Hikawa Rei Ko – đương kim Viện trưởng Học viện.

× × ×

"A, ừm… tôi phải làm gì đây ạ, cô Rei Ko?"

Sáng hôm sau, Mai Na khoác lên mình bộ vest đầu tiên trong đời thay vì bộ đồng phục, bước vào "Phòng Viện trưởng" nằm dưới tầng hầm của khu nhà mới. Cô bé hỏi với vẻ mặt căng thẳng. Rei Ko đang ngồi sau chiếc bàn làm việc sang trọng, đóng dấu lia lịa lên đống giấy tờ chất cao như núi, vừa làm vừa trầm ngâm "Ưm, phải làm gì nhỉ…".

Cô ấy không mặc chiếc áo blouse trắng thường thấy, chỉ độc một chiếc áo sơ mi bên trên. Vài cúc áo được cởi bỏ, để lộ vòng ngực đang đặt lên bàn. Trông cô ấy thật... khó tả.

"Vậy thì, trước hết, em xoa bóp giúp tôi nhé?"

"Hở!?"

"Vai ấy. Tôi đang mỏi."

"A… v, vai sao ạ. Vâng, tôi rõ rồi!"

Mai Na vội vàng đi vòng ra phía sau bàn làm việc, đặt tay lên vai Rei Ko. Cô bé từ từ dùng lực ngón tay, xoa bóp. Một tiếng "Hafu…" khe khẽ thoát ra từ miệng Rei Ko.

"Được đấy nhỉ, cũng không tệ. Mai Na đúng là một người khéo léo đó."

"Khéo léo… A, cảm ơn cô!"

Vui mừng vì được khen, Mai Na càng dồn hết sức lực vào việc xoa bóp vai. Cô bé dùng sức ngón cái, ấn mạnh. Rei Ko rùng mình "Kuhaha…".

"Ôi, s, sướng quá đi~. Ừm, cứ thế mà tiếp tục nhé."

"Vâng, tôi rõ rồi ạ!"

Mai Na hăng hái đáp lời và tiếp tục xoa bóp vai. Rei Ko vừa xem tài liệu vừa nói:

"Thật là chịu không nổi nữa rồi… Cứ nghĩ xong xuôi hậu quả vụ "Thí Nghiệm Tử Học" thì được thở phào nhẹ nhõm, ai dè việc khác lại tới tấp dồn dập! Công việc, sự mệt mỏi và áp lực cứ thế chất chồng ngày này qua ngày khác. Học viện Cải tạo Purgatorium đúng là "black" quá thể!"

"A, ha ha. Đúng là nơi này đen tối theo nhiều nghĩa nhỉ…"

"Đúng thế. Luật Lao động gì chứ, họ còn chẳng tuân thủ cả luật pháp nữa cơ mà? Mà nói ra thì Mai Na, từ hôm nay em cũng chính thức trở thành một nhân viên "black" rồi đấy."

"Ôi ôi. Đ, đúng vậy nhỉ… Mong sao tôi không chết vì làm việc quá sức!"

Rei Ko bật cười trước vẻ hoảng sợ của Mai Na.

"A ha ha. Đừng lo, không sao đâu. Người giao việc cho em là tôi mà? Em xem này, tôi trắng trẻo lắm."

Rei Ko vén tay áo lên đến khuỷu tay khi lật giấy tờ, để lộ làn da trắng nõn, mịn màng. Mai Na cười đáp: "A ha ha. Vậy thì tôi yên tâm rồi ạ."

"…Cụ thể thì tôi có những công việc gì vậy ạ? Ngoài xoa bóp vai ra."

Mai Na hỏi. Rei Ko "Ưm…" rồi suy nghĩ một lúc.

"Em xem đấy, ngực tôi rất lớn."

"── Hả? À, vâng… hoành tráng thật đấy, cỡ J phải không ạ?"

Mai Na nghiêng đầu nhìn xuống, khe ngực sâu hút lọt vào tầm mắt. Mai Na nghĩ ngực mình không nhỏ, nhưng so với cặp ngực này thì vẫn thấy thật tầm thường.

"…Cái này, nặng kinh khủng đó."

"D, đúng vậy nhỉ…"

"Thế nên tôi mới phải "đặt" lên bàn như thế này. Khi đứng, có lúc không có chỗ để ngực. Những lúc như thế, chính là lúc trợ lý xuất hiện!"

"…………?"

"Mai Na đi ra phía sau tôi, dùng hai tay đỡ lấy ngực tôi. Đó là công việc quan trọng nhất."

"Hở!? Công việc quan trọng nhất lại là cái đó sao ạ!?"

"Đúng vậy. Dễ dàng phải không?"

"Dễ thì dễ thật!"

Quả là một công việc siêu thực. Rei Ko gãi má "Trời ơi…".

"Chuyện chăm sóc sinh hoạt cá nhân thì học viện đã lo rồi, mà tôi cũng chưa có thời gian rảnh để giải mã cơ thể và những món ăn của em nữa… Mà thôi, cái đó chỉ là cách để "Tổ Chức" chấp thuận thôi. Hiện tại thì chẳng có việc gì mấy cả."

"V, vậy sao ạ…"

── Vậy tại sao cô lại tuyển trợ lý? Mai Na không hỏi.

Không cần hỏi, cô bé cũng hiểu.

Rei Ko đã lo lắng cho Mai Na, vì cô bé không muốn giết người.

Cô bé không muốn trở thành sát thủ, nhưng nếu trở lại xã hội bình thường, chẳng biết lúc nào lại vô tình giết người. Không có chỗ dung thân, không lối thoát, Mai Na đang ở thế tiến thoái lưỡng nan thì Rei Ko đã chìa tay giúp đỡ.

Rei Ko, người vừa là Viện trưởng Học viện Cải tạo Purgatorium vừa là nhà khoa học của "Tổ Chức", đã bận rộn đến mức dành ra thời gian quý báu để giúp đỡ cô bé… Bởi vậy,

"A, ừm! Nếu có bất cứ việc gì tôi có thể giúp được, cô cứ nói ạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức mình!"

Mai Na muốn báo đáp ơn nghĩa. Cô bé cảm thấy muốn trở thành chỗ dựa cho Rei Ko. Rei Ko quay lại nhìn Mai Na đang hăm hở với khí thế hừng hực. Đôi mắt màu băng lam dịu dàng nheo lại:

"Ừm, cảm ơn em. Đúng là một cô bé tốt mà, Mai Na… Fufu. Vậy thì, tôi xin được nhận lòng tốt của em nhé… Khi khám nghiệm cơ thể em, tôi sẽ tùy ý làm những chuyện này chuyện kia nhé? Fufufufu."

"Á á á!?"

Mai Na run rẩy trước nụ cười tà ác của Rei Ko. Rei Ko phá ra cười "A ha ha."

"Đùa thôi, đùa thôi. Tôi sẽ không làm đau hay gây hại gì cho em đâu. Nhưng quả thật là không có việc gì để giao cho em. Ưm, phải làm sao đây nhỉ…"

── A, đúng rồi! Rei Ko vỗ tay. Cô nhìn đồng hồ treo tường.

"Sắp đến giờ kết thúc công việc lao động buổi sáng rồi nhỉ. Hay là nhờ em đi tuần tra giúp tôi nhé?"

"Tuần tra…"

"Ừm. Vì học sinh năm nhất chắc còn đang hỗn loạn, nên em không cần đi đến khu nhà cũ đâu… Em hãy tuần tra một vòng quanh khu nhà mới, nơi có học sinh năm hai và năm ba. Hãy cho các bạn đồng lứa và các anh chị xem bộ dạng vest bảnh bao của em!"

"── Hở. Tr, trông có được không ạ…?"

Nghe vậy, Mai Na nhìn lại bộ dạng mình. Bộ vest màu be trưởng thành. Dù Mai Na còn thấp bé với vóc dáng trẻ con, mới mười lăm tuổi, không phù hợp với trang phục này, nhưng không hiểu sao trông lại rất hợp. Rei Ko gật đầu lia lịa "Ừm ừm!".

"Trông rất tuyệt đó chứ? Là một trợ lý đáng tự hào ở bất cứ đâu! Em là cấp dưới của tôi, nhưng về vị trí thì cũng là một nhân viên của học viện này… Tôi định nhờ em làm những việc như tuần tra trong trường, giúp đỡ các hoạt động trong tương lai. Vậy nên, có lẽ nên đi chào hỏi một lượt, lộ diện vào ngày đầu tiên thì hơn. Nếu có thể, tôi cũng muốn đi cùng em…"

"A, không! Cô đừng bận tâm. Cô Rei Ko bận rộn mà… Nơi đó tôi mới đi học gần đây, một mình tôi hoàn toàn không vấn đề gì đâu ạ!"

Rei Ko bật cười khi nhìn Mai Na nắm chặt tay, hăm hở: "Đáng tin cậy thật đấy!". Cô dừng công việc, vươn vai. Bộ ngực đầy đặn rời khỏi bàn, nặng trĩu.

Khoảnh khắc đó, Mai Na "Hả!?" liền buông tay ra.

"Được rồi. Xoa bóp vai đủ rồi, em đi tuần tra đi… Khoan đã, Mai Na, em đang làm gì thế?"

"Là công việc của tôi! Tôi đang đỡ ngực cho cô Rei Ko ạ!"

"………………"

Mai Na đưa hai tay đỡ vào nách, nâng hai bầu ngực từ dưới lên. Rei Ko vẫn giữ nguyên tư thế vươn vai, không động đậy, Mai Na hỏi:

"Ơ, ừm… thế này là đúng rồi chứ ạ? Độ cao thế này… Có cần nâng cao hơn không? Hay là hạ thấp xuống thì hơn──"

Mai Na vừa di chuyển ngực lên xuống vừa hỏi, Rei Ko khẽ thì thầm "Dừng lại."

"A, vâng! Độ cao là thế này ạ? Tôi sẽ ghi nhớ! Nhưng mà, đúng là nặng thật đấy… Nặng trĩu đến mức không thể tin là ngực được. Cái này nặng khoảng bao nhiêu cân nhỉ?"

"…Mỗi bên khoảng một cân rưỡi gì đó."

"Hở! Khoảng, khoảng một, một cân rưỡi sao!? Tổng cộng hai cân rưỡi! Đ, đáng kinh ngạc quá… Nặng bằng một em bé sơ sinh rồi nhỉ?"

"M, Mai Na──"

"Ôi ôi. Việc cô bị mỏi vai cũng phải thôi, và tôi cũng hiểu tại sao cô Rei Ko lại nói đó là "công việc quan trọng nhất" rồi. T, tay tôi mỏi quá… Nhưng cô đừng lo, cô Rei Ko! Tôi sẽ đỡ giúp cô! Để cô Rei Ko không bị mệt──"

"Không cần đỡ!"

Rei Ko hét lên.

"Công việc đó là đùa, đùa thôi! Đ, đừng có làm thật chứ… Mà nói đúng hơn là đừng có thực hiện ngay lập tức như thế! Tôi sẽ giật mình đấy chứ!?"

"………… Tôi xin lỗi ạ."

Buông tay khỏi ngực Rei Ko, Mai Na ủ rũ. Vì quá cố gắng làm việc hết sức mình, cô bé đã không phân biệt được đâu là đùa, đâu là thật. Thấy Mai Na rụt vai, cúi đầu, Rei Ko "À…", gãi gáy.

"…Thôi, là lỗi của tôi, xin lỗi em nhé? Đã nói đùa vớ vẩn… Không sao đâu, tôi không giận đâu. Đừng có buồn nữa. Nào, vui vẻ lên và đi tuần tra đi."

"Ư ư. Tôi xin lỗi ạ… Cảm ơn cô."

Mai Na lấy chiếc khăn tay chấm bi ra, lau nước mắt. Rei Ko "Tốt lắm tốt lắm" xoa đầu cô bé.

"Ừm. Với cái mặt như thế thì mọi người sẽ lo lắng đấy. Hãy nở nụ cười, cho mọi người thấy vẻ tươi vui của em đi. Đừng lo về thời gian, cứ từ từ tuần tra rồi về là được."

Mai Na cũng mỉm cười với Rei Ko.

Lấy lại vẻ tươi tỉnh thường ngày,

"Khụ khụ… Vâng, tôi rõ rồi ạ! Tôi đi đây, cô Rei Ko!"

× × ×

Mở bốn cánh cửa sắt, Mai Na quay trở lại mặt đất. Từ kho chứa đồ gần cầu thang, cô bé bước ra tầng một tòa nhà B và kiểm tra đồng hồ đeo tay màu xám bạc. Tám giờ năm mươi phút. Đã hết giờ lao động cải tạo, mọi người đang trong thời gian thay đồ. Sau khi thay đồ xong, mỗi người sẽ ăn sáng và đến lớp lúc chín giờ hai mươi. Chín giờ rưỡi sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên. Sau khi suy nghĩ, Mai Na quyết định:

"Trước hết, mình đi đến sảnh chờ thôi…"

Cô bé quyết định chào đón các học sinh đang đi học. Sảnh chờ nằm ở tầng một tòa nhà A, và được nối với tòa nhà B bằng hai hành lang cầu. Một trong số đó nằm ở tầng một.

"Được rồi, cố gắng hết sức nào… Hây, hây, ồ────!"

Mai Na nắm chặt tay, dâng tràn khí thế. Đúng lúc cô bé định bước đi.

"…Há á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á á!"

Có một giọng nói vọng đến. Từ xa, một giọng nói hơi quen tai… Mai Na đang bước dở bỗng "──Hả?" ngừng lại. Cô bé nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Ngay khoảnh khắc tiếp theo,

"Hi hi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Mùi của Kurumiya-chan đây mà ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Một nam sinh đầu đinh đỏ chót, lao vào dữ dội,

"Hở! M, Mômômô, Mohican s──"

── RẦM!

Vỡ tan cửa kính (khác với khu nhà cũ, không có song sắt), gã Mohican xông thẳng vào trong trường.

"Huhu oa oa oa á!?"

Mai Na, vì sợ hãi mà khuỵu gối, vội vàng né tránh. Cô bé lăn tròn trên hành lang, may mắn tránh được những mảnh kính vỡ vụn. Lúc đó,

"Hậu đậu quá á á!?"

"Huhu á á á!?"

Một kẻ đầu Mohawk bất ngờ xông tới, dang tay nhảy chồm lên định túm lấy người Mana. Cô bé vô thức cúi gập đầu xuống, hai cánh tay hắn vắt chéo qua đỉnh đầu, thân hình khổng lồ vọt qua. Mana lập tức định bỏ chạy nhưng đã bị mảnh kính vỡ chắn ngang đường. Đôi dép lê của cô cũng đã tuột mất từ lúc nào.

“Hê hê hê… Ta dồn cô vào đường cùng rồi nhé, tiểu thư cưng ơi~?”

“Hự—”

Kẻ đầu Mohawk đưa hai tay ngoe nguẩy lại gần, hắn khịt khịt mũi trước mắt Mana đang run rẩy, rồi nói:

“…Cái mùi này. Đúng là mùi của cô Kurumiya màaa! Vậy ra cô nàng hậu đậu kia, bộ vest cô đang mặc là của cô Kurumiya…?”

“Đúng, đúng, đúng vậy ạ! Là đồ cũ của cô Kurumiya sen… senpai—”

“Đưa đâyyyy!”

“Khôôôông!”

“Chết tiệtttt!”

Một bóng người từ phía sau lao đến, giáng một cú trời giáng vào kẻ đầu Mohawk khi hắn định xông vào Mana. Cây ống sắt đập mạnh vào thái dương khiến hắn “Hự tê!” Thân hình khổng lồ của Mohawk văng thẳng sang một bên. Chưa dừng lại, ngay lập tức, một cánh tay khác tung ra cú lariat, túm lấy cổ hắn như hái quả, rồi vật hắn ngã sõng soài.

“Đồ Mohicaaaan!”

Người kia vứt ống sắt đi, trèo lên người tên Mohawk và bắt đầu đấm liên tiếp vào khuôn mặt đầy khuyên của hắn.

“Mới sáng tinh mơ đã làm cái quái gì thế hả, mày kiaaa!? Lại phá kính cửa sổ nữa rồi… Mày có biết đây là tấm thứ bao nhiêu không? Là tấm thứ năm mươi rồi đấy, kể từ khi mày nhập học đấyyyy! Tao sẽ đập nát cái đầu xương sọ của mày ra, đồ khốn kiếp!? Đồ sâu bọ đáng ghét! Mày không có gì muốn nói với tao à? Mày không có gì muốn nói với taoooo!?”

“Cô, cô Kurumiya zenzeee…”

Khuôn mặt sưng vù, máu me be bét của kẻ đầu Mohawk méo mó thốt lên:

“—Em yêu cô.”

“Là phải xin lỗiii chứuuuuu!?”

“Ặc!?”

Những cú đấm của Kurumiya càng lúc càng dồn dập, tốc độ tăng lên. Chẳng mấy chốc, một vũng máu xuất hiện trên hành lang, và tiếng la hét của kẻ đầu Mohawk, không rõ là đau đớn hay khoái lạc, dần dần nhỏ lại…

“…Ưm? Ồ, người ở đó chẳng phải là Igarashi sao!”

Ngay sau khi tiếng động tắt hẳn, Kurumiya ngừng những cú đấm liên hồi, cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của Mana. Kurumiya, với đôi tay và nửa thân trên dính đầy máu đỏ, đứng dậy với một tiếng “Ụych”.

“Nhân tiện, hình như là từ hôm nay nhỉ… Khà khà. Bộ vest ta tặng cho cô, trông rất hợp đấy chứ? Cảm giác vừa vặn cũng không thể chê vào đâu được.”

Cô bước lại gần Mana. Dùng khăn tay lau sạch đôi tay nhuốm máu, cô hỏi:

“Này. Có đứng dậy được không?”

“—Ể? À, vâng ạ… À, cháu cảm ơn cô ạ. Hức hức.”

Mana rụt rè nắm lấy bàn tay được đưa ra, và Kurumiya đã nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy chỉ bằng một tay. Tiếp đó, Kurumiya đối diện với Mana, chỉnh sửa lại quần áo cho cô bé.

“Ừm, thế này là được rồi. Nhớ mặc vest chỉnh tề, đừng để xộc xệch nhé.”

“Vâng, vâng ạ…”

“Trả lời là ‘Vâng’ chứ, đồ ngốc.”

—Một cái búng trán nhẹ nhàng. Mana “Ái chà!? Vâng, vâng ạ… Cháu xin lỗi” vừa nói vừa nhận ra một sự khác biệt mãnh liệt, lạ lùng.

“À, ừm… cô Kurumiya. Cô có chuyện gì vui à?”

“…Chuyện vui? Không có. Còn chuyện xấu thì, vừa mới xảy ra đấy…”

Nhìn kẻ đầu Mohawk đang bất tỉnh, Kurumiya thở dài. Mana cười gượng “Đúng, đúng thật ạ…” rồi hỏi:

“Nhưng mà, ừm… chẳng phải cô hơi dịu dàng lạ thường sao? Cô Kurumiya hôm nay ấy ạ.”

Khi cô hỏi, Kurumiya “À” gật đầu.

“Đó là vì cô không còn là ‘học sinh’ của trường chúng ta nữa, mà đã trở thành ‘nhân viên’. Từ vị trí bị chèn ép chuyển sang vị trí chèn ép người khác, tức là có địa vị ngang hàng với ta rồi đấy.”

“…Vị trí chèn ép người khác.”

“Mà, không chèn ép cũng được thôi. Tóm lại là không còn là học sinh nữa. Không phải học sinh thì không cần phải giáo dục, cũng không có ý nghĩa gì để huấn luyện cả. Do đó, cũng không cần phải đối xử nghiêm khắc… Hơn nữa, cô là trợ lý của Reiko mà. Trợ lý mà bạn thân ta quý trọng, ta đâu có rảnh mà đi bắt nạt. Bạo lực thì càng không thể chấp nhận được.”

“Cô, cô Kurumiya…”

“Đừng gọi là ‘cô giáo’ nữa, gọi ‘san’ là được rồi. Mà nếu thích thì cứ gọi là Hijiri-san cũng được. Khà khà… Cô có dáng người gần giống ta, nên ta thấy có sự gần gũi. Bộ vest cũ và chiếc đồng hồ ta đưa cho cô cũng là vì người nhận là cô đấy. Toàn là hàng đặt riêng, đồ cao cấp đấy nhé?”

“Hijiri-chan…”

Mana ôm chiếc đồng hồ đeo tay màu xám nòng súng vào trước ngực bộ vest màu be, đôi mắt rưng rưng.

Bộ vest trông vừa vặn một cách kỳ lạ, hẳn là vì nó vốn được may đo theo dáng người (nhỏ nhắn) của Kurumiya. Chiếc đồng hồ đeo tay hơi thô và nặng…

“Bộ vest đó được làm từ sợi đặc biệt, có chức năng chống dao và chống đạn. Chiếc đồng hồ đeo tay lúc cần có thể dùng làm hung khí, và ta quên chưa giải thích là nó còn giấu kim tiêm thuốc mê bên trong nữa. Có ích khi bị mấy con lợn như vậy tấn công đó?”

Nói rồi, Kurumiya chỉ vào kẻ đầu Mohawk. Cô hướng dẫn cách bắn kim thuốc mê và nói:

“…Mà, nói chung là. Ta và cô năm ngoái là mối quan hệ ‘giáo viên và học sinh’ nên có thể sẽ có nhiều điều khó xử… nhưng Reiko cũng đã nhờ ta quan tâm đến cô rồi, có chuyện gì thì cứ đến tìm ta bất cứ lúc nào nhé.”

“…Vâng, vâng ạ. À, cháu cảm ơn cô ạ… Ước gì cháu không bị vậy nữa.”

Mana vẫn chưa quen. Cô bé cứ rụt rè và căng thẳng, Kurumiya vỗ vai cô.

“Đừng bận tâm. Đổi lại, hãy chăm sóc con bé Reiko giúp ta nhé.”

“Vâng, vâng ạ! Cháu sẽ cố gắng ạ!”

“Ừm. Nhớ cẩn thận đừng để mình hậu đậu nữa đấy.”

Cuối cùng, Kurumiya khuyên nhủ như vậy rồi rời khỏi chỗ Mana. Cô bước lại gần kẻ đầu Mohawk đang bất tỉnh, túm chặt lấy mớ tóc bờm ngựa của hắn. Quay lại nhìn Mana, cô để lại câu nói:

“Này.”

Và bước đi trên hành lang. Kéo lê kẻ đầu Mohawk dính đầy máu theo sau…

“…Ơ, khoan đã? Cô Kurumiya… cô Hijiri-san. Đằng đó không phải phòng y tế đâu ạ.”

Kurumiya đang bị gọi lại liền “—Phòng y tế?” và nghiêng đầu khó hiểu.

Ánh mắt thân thiện vụt tắt, sát khí bạo lực bắt đầu lan tỏa. Kurumiya nhếch mép cười.

“Ta sẽ đến ‘Phòng trừng phạt’. Vì ta vẫn chưa chèn ép hắn đủ đâu mà? Khà khà…”

× × ×

“Mana-chan!”

Sau khi Kurumiya “mang về nhà” kẻ đầu Mohawk—khi Mana đang lấy chổi, hót rác và cây lau nhà từ tủ đựng dụng cụ vệ sinh để dọn dẹp mảnh kính vỡ và vết máu.

Một tiếng gọi vội vàng vang lên, cô bé quay đầu lại thì thấy…

“Có chuyện gì vậy, cậu có sao không!? Cậu không bị thương chứ? Máu nhiều quá…”

Một nữ sinh dáng người cao lớn một cách bất thường, cả chiều dọc lẫn chiều ngang, đang đứng sững sờ nhìn cảnh tượng tan hoang của những mảnh kính vỡ và hành lang lộn xộn. Trên cánh tay trái của cô là chiếc băng đỏ màu vàng có chữ ‘Ủy viên kỷ luật’.

“Bob-chan!”

Mana reo lên và vẫy tay chào người bạn học cũ của mình. Bob cẩn thận tránh các mảnh kính vỡ, bước đi dè dặt để không bị trượt vì máu, rồi tiến lại gần.

“Tớ đang thay đồ thì nghe thấy tiếng kính vỡ, nên vội vàng chạy đến đây… Lẽ nào, lại là anh chàng Mohawk đó nữa?”

“Vâng. Cô Hijiri-sa… à cô Kurumiya đã ‘huấn luyện’ rồi đưa đi mất rồi ạ.”

“Ồ, vậy à? Có vẻ tớ đến muộn rồi nhỉ… Thôi thì, cứ giao chuyện của anh ta cho cô Kurumiya là được rồi phải không? Dù sao thì, cậu không sao là tốt rồi. Chào buổi sáng, Mana-chan!”

“Chào buổi sáng, Bob-chan! Hai ngày rồi không gặp nhỉ.”

“Ừm. Mặc dù có vẻ mọi chuyện khá vất vả, nhưng Mana-chan đã tốt nghiệp an toàn là tốt rồi. Rất vui được gặp lại cậu…”

Bob đến trước mặt Mana, ôm chầm lấy cô bé. Mana dựa vào vòng tay lớn của Bob và đáp “Vâng… Cháu cũng vậy ạ, Bob-chan.”

“Hi hi. Nhưng mà không ngờ, Mana-chan lại trở thành trợ lý của cô Reiko đấy nhé… Dáng vẻ vest rất mới lạ! Hay từ giờ tớ nên gọi là ‘Cô Igarashi’ nhỉ?”

“Cô, cô Igarashi… đừng gọi như vậy màaa~, cứ gọi ‘Mana’ như trước là được rồi! Dù không còn là bạn cùng lớp nữa, thì tình bạn cũng không thay đổi mà.”

Lớp của Bob là lớp 2A. Mana cũng mới cách đây ba ngày còn là một thành viên của lớp đó. Bob “Ồ ồ. Vui quá nè~. Cảm ơn Mana-chan!” nói và nở một nụ cười tươi tắn.

—Cái bao bột mì, đã không còn được đội nữa. Cô ấy đã ‘tốt nghiệp’ nửa năm trước rồi.

Bob nheo mắt mỉm cười, Mana cũng mỉm cười lại.

Bob “—Vậy thì” buông tay ra.

“Thôi nào, chúng ta cùng nhanh chóng dọn dẹp thôi!”

Cô giành lấy chổi và hót rác từ tay Mana. Trong khi Mana còn đang ngơ ngác “Ưm!?”, Bob đã nhanh chóng hành động, bắt đầu quét các mảnh kính vỡ lại một chỗ.

Mana vội vàng ngăn Bob lại.

“Khô, không được đâu ạ! Cháu sẽ làm một mình mà… Bob-chan vẫn chưa ăn sáng đúng không ạ? Buổi sáng bận rộn như vậy, cứ để cháu lo— ”

“Không sao, không sao mà. Cứ để tớ giúp cậu nhé?”

“Ưm ưm. Nhưng mà, Bob-chan…”

“Thôi nào. Hai đứa mình làm thì sẽ xong nhanh thôi mà phải không? Nếu Mana-chan làm một mình mà bị thương thì gay to. Với tư cách là Ủy viên kỷ luật, tớ không thể làm ngơ được!”

Cô bé này thật tốt bụng. Đúng là tấm gương của một Ủy viên kỷ luật—Mana đã vô cùng cảm động. Kể từ khi những người bạn thân thiết của cô bé biến mất hết nửa năm trước, Bob đã giúp đỡ cô bé rất nhiều lần. Mana cảm kích đến không thể kể xiết. Chỉ là,

“À. Bob-chan có ổn không ạ, cái chuyện đó…”

“Chuyện học ở trường này à?”

Trong lúc cô bé đang ấp úng nói khi lau nhà, Bob đã thúc giục với giọng điệu thờ ơ. Mana “À, vâng ạ…” gật đầu.

“Phải học lớp giết người, rồi trở thành sát thủ… có lẽ phải giết người cho đến chết đúng không ạ? Chuyện đó…”

“…Đúng vậy nhỉ. Thành thật mà nói, tớ cũng không hứng thú lắm đâu~”

Bob dừng tay, cười gượng. Đối với điều đó, trước khi Mana kịp mở miệng—

“Nhưng mà, đời mà, không như ý muốn là chuyện thường tình.”

Cô thì thầm. Với giọng điệu như đang trò chuyện phiếm.

“Những chuyện mình không thích thì cũng phải chịu đựng một chút chứ. Tớ định cứ giết bao nhiêu tùy khả năng thôi~. Nếu thật sự không thể chịu nổi nữa thì lúc đó tính sau. Cứ đổi nghề là được mà.”

Bob nói một cách nhẹ nhàng. Mana “Đổi nghề sao!?” ngạc nhiên.

“Có thể đổi nghề được sao!?”

“Chắc là được chứ? Nếu không được thì lúc đó cũng tính sau. Cứ từ từ nghĩ sau cũng được mà? Tớ là chủ nghĩa tận hưởng hiện tại hết mức có thể. Vì tớ là cô gái thời đại mà!”

Bob tạo dáng chữ V ngược bằng ngón tay, lè lưỡi và “Kyaryun!” Một khi đã thoát khỏi chiếc bao bột mì, cô ấy có vẻ hơi “khùng khùng” một chút. Cô ấy có vẻ hớn hở một cách kỳ lạ.

Lý do Bob tiếp tục đội bao bột mì, theo lời cô ấy, là ‘nỗi xấu hổ của thiếu nữ’, nên có lẽ đây mới là con người thật của cô ấy…

“Hơn nữa là tình yêu kìa, tình yêu! Hơn cả công việc là tình yêu đó!”

“—Ể?”

Mana há hốc miệng nhìn Bob đang siết chặt nắm tay thuyết giảng.

“Bob-chan đang yêu sao…?”

“Ừm.”

“Ếeeeeee!?”

Đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy. Cô bé trượt cây lau nhà lại gần và hỏi:

“…Ai vậy? Là tiền bối sao, hay bạn cùng khóa? Hay là, không lẽ nào là hậu bối…”

“Là tiền bối đấy~. Một người tớ rất nương tựa trong Ủy ban kỷ luật, lớp 3A—”

Đó là một người lạ. Sau khi nghe Bob kể đủ thứ chuyện về người đó, nào là chỗ này tốt, chỗ kia khiến cô ấy mê mẩn, nào là gặp gỡ thế nào, gần đây có chuyện gì xảy ra, cô ấy hỏi:

“Mana-chan thì sao? Có thích ai không?”

“Ừm—”

Khi được hỏi, tay Mana đang di chuyển cây lau nhà liền dừng lại. Khoảnh khắc ấy, cô bé nhớ lại:

“—Mana mạnh mẽ thật.”

“Thật kiên trì, thật cố gắng… nên là, chỉ muốn ủng hộ cô ấy thôi.”

“Tình cảm của Mana, chắc chắn sẽ đến đích. Tôi đảm bảo. Dù có vụng về đến mấy đi chăng nữa?”

“Để có thể trở thành sức mạnh cho Mana đang cố gắng—”

“—Mana-chan?”

Bob cúi xuống nhìn mặt cô bé, khiến Mana tỉnh lại. Mana “À há há…” gãi má.

“…Không có ạ. Hiện tại, cháu đang bận rộn với chuyện của bản thân rồi ạ.”

Cô bé trả lời. Bob thoáng chốc định nói gì đó, nhưng rồi:

“Ồ, vậy à… Đúng vậy. Có lẽ là như vậy thật! Đúng rồi, đúng rồi! Mana-chan từ hôm nay đã là người đi làm rồi mà. Đâu có thời gian mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Công việc, công việc!”

Với giọng điệu cực kỳ vui vẻ, cô tuôn một tràng và vỗ bốp bốp vào lưng Mana. Mana loạng choạng vì cú vỗ mạnh, càu nhàu: "Bob-chan này, cậu vừa nói một đằng giờ lại nói một nẻo rồi đấy..."

Thế nhưng, nhờ vậy mà tâm trạng đang trùng xuống của cô bay biến sạch sành sanh, như được làm mới lại. Hành lang cũng đã sạch sẽ hơn rất nhiều. Dẫu vậy...

(...Kyousuke-kun...)

Bóng hình "cậu ấy" vẫn còn đọng lại trong lòng Mana, mãi mà không sao phai nhạt đi được.

× × ×

Trên bồn rửa bằng gạch mosaic, dòng nước màu hồng nhạt vẫn đang chảy. Vừa hoàn thành công việc dọn dẹp, Mana chia tay Bob đang đi ăn sáng rồi ở lại một mình giặt cây lau nhà đầy máu, bỗng nhiên—

"...Mùi máu."

"Ơ?"

Có tiếng thì thầm khe khẽ. Mana vô thức quay đầu lại. Ngay lập tức, cô bắt gặp một đôi mắt đỏ ngầu gườm gườm.

"Khụt khịt. Tự nhiên thấy đói bụng quá..."

Đôi mắt ấy đỏ ngầu như máu, nhìn thẳng vào mắt cô. Hai gương mặt gần đến mức mũi của họ suýt chạm vào nhau.

"Áaaaaa!"

Mana giật nảy mình. Cô ngửa người ra sau, nửa thân trên đổ vào bồn rửa, còn nửa thân dưới thì lơ lửng— không, bật mạnh lên. Một cú đá mà Mana tung ra nhanh như chớp, từ dưới lên trên, đã bị đối phương tránh được.

"...Ực!"

Và rồi kẻ đó liếm môi. Từ miệng hé mở lộ ra hàm răng mọc chìa lởm chởm. Khoảnh khắc tiếp theo, nó há to miệng và...

"Xin mời!"

"Khoan đã. Chưa đâu, Chihiro!"

Đúng khoảnh khắc kẻ đó định vồ lấy Mana. Từ phía sau, một bàn tay vươn ra, tóm lấy cổ áo nữ sinh đang chồm tới và kéo mạnh lùi lại. Răng va vào nhau "Cạch!", và...

"Á!? Áááááááá!?"

Sau khi hoảng hốt vùng vẫy loạn xạ, cô ta xoay tròn trên bồn rửa— hai chân vung vẩy không ngừng, nhảy múa điên cuồng trong không gian mà đầu cô ta vừa chiếm giữ khoảnh khắc trước đó.

"Khụ khụ... Đừng, đừng dọa tôi nữa, Chihiro-chan..."

"...Mana cũng thế. Vừa rồi là cái gì vậy... Breakdance à? Đầu tôi suýt thì nổ tung mất rồi..."

Mana ngã từ bồn rửa xuống, ướt sũng và ôm lấy ngực. Nữ sinh – Ando Chihiro – càu nhàu. Chàng trai đang túm cổ áo Chihiro liền dùng tay kia đánh nhẹ vào đầu cô bé, “Chà!”

"Đáng đời mày, tại mày mà! Đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng có hở chút là muốn ăn thịt người khác mà... Lần nào cũng vậy, Mana này, xin lỗi vì Chihiro đã gây phiền phức nhé. Cậu có sao không?"

"À, vâng... Dạ, không sao ạ. Hú hồn..."

Đứng dậy, Mana chăm chú nhìn chàng trai đang đứng trước mặt. Trừ mái tóc đen dài đến vai, cậu ta là một chàng trai bình thường, không có nét đặc trưng nào nổi bật. Mana suy nghĩ một lát rồi nói:

"Cảm ơn cậu đã giúp tôi – Makyoin Kuuga-san."

Lời cảm ơn vừa thốt ra, ngay lập tức...

"Gào! Dừng lại! Đừng gọi ta bằng cái tên đó, đồ ngốc! Ký ức đen tối lại hiện về mất! Tên của ta là Michirou, Michirou! Suzuki Michirou!"

Mặt cậu ta đỏ bừng, bắt đầu vặn vẹo. Chihiro lẩm bẩm khẽ khàng:

"... 'Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael'."

"Guh!?"

Trong tích tắc, Makyoin Kuuga – à không, Michirou – loạng choạng như vừa bị đấm vào bụng. Thấy phản ứng đó thú vị, Mana cũng bắt chước:

"'Thiên Đường Cháy Rụi Hỏa Ngục Thiên Hạ Heaven Shall Burn'..."

"Dừng lại!"

Michirou bịt tai lại. Mana và Chihiro liếc mắt nhìn nhau, rồi cả hai đồng thanh:

"'Vượt Qua Chân Trời Bring Me The Horizon'... 'Lời Cầu Nguyện Dâng Cho Tai Ương Pray for Plagues'..."

"Xin đừng màaaaaaa!"

"'Cánh Vỗ Của Bầu Trời Rực Rỡ Sky Little Drive'... 'Lưỡi Hái Tử Thần Tận Diệt Hy Vọng Hopes Die Last'!"

"Dừng, dừng lạiiii—"

"Gào! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại 'Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael'! Bây giờ mà giải phóng sức mạnh 'kia kìa' của người thì không hay đâu... 'Thế Giới Số Không Ground Zero' blah blah blah!"

"Làm ơn đi mà, dừng lại giùm đi!"

Mana và Chihiro liên tục bắt chước Makyoin Kuuga, khiến Michirou phải quỳ gối xin lỗi. Chihiro, người vừa gào thét loạn xạ trong cao trào và giữ lấy cánh tay trái, bỗng chốc trở nên bình tĩnh.

"...Pffft."

"Mày còn dám cười àhhhh—!"

Michirou nổi khùng, túm lấy cổ áo Chihiro. Chihiro nhe hàm răng mọc chìa lởm chởm ra cười "Nhe răng!", rồi nói:

"...Xin lỗi. Vậy, coi như là lời xin lỗi— Cắn một miếng."

"Úy dàaaaaa!?"

Chihiro cắn vào cổ Michirou. Michirou la hét loạn xạ trong cơn hoảng loạn, nhưng Chihiro thì vẫn sung sướng nheo đôi mắt màu máu lại, "Ực ực...", "Ngon quá~. Chụt chụt...", "Chùn chụt~", rồi miệt mài hút máu. Michirou thở dài:

"...Thật là. Hết cách rồi~. Chỉ một chút thôi đấy...?"

Michirou vòng tay ôm lấy cô bé, cúi người xuống để cô dễ hút máu hơn. Vừa vuốt tóc Chihiro, Michirou vừa quay sang Mana, mở to mắt kinh ngạc.

"À mà Mana này, bây giờ mới để ý nhưng cậu mặc vest kìa! Cậu bắt đầu đi làm rồi à?"

"—Ơ? À, vâng... D-dạ, là từ hôm nay ạ..."

Chihiro vẫn đang bám chặt lấy cổ Michirou, những tiếng 'chụt chụt' quyến rũ khiến Mana đỏ mặt, ấp úng trả lời. Michirou "Ồ" một tiếng, gật gù.

"Thế à. Cậu làm trợ lý cho cô Reiko đúng không? Tiện thể, cậu làm những việc gì vậy?"

"Ưm, tôi cũng chưa rõ lắm... Hiện tại thì là đi tuần quanh trường thôi ạ. Tuần tra đó! Ngoài ra thì, hỗ trợ các sự kiện của trường nữa..."

"Ồ! Nghe có vẻ giống nhân viên bảo trì nhỉ? May quá, có vẻ là công việc tử tế hơn tôi tưởng. Cố gắng lên nhé!"

"Vâng! Cảm ơn cậu, Michirou-kun."

"Đúng là cậu ấy đã trở thành một người đứng đắn rồi nhỉ..." Mana cảm thán trong lòng.

Michirou đã bỏ đi những lời lảm nhảm "chuuni-byou" (bệnh giữa cấp hai) đầy đau đớn đó, hay nói cách khác, "tốt nghiệp" khỏi cái bệnh đó, từ khoảng hai tháng trước. Không phải cậu ta thay đổi bằng cách tuyên bố "Tôi sẽ cởi đồ đây!" trước mặt mọi người như Bob, mà là một ngày nọ, đột nhiên—khi đến trường buổi sáng, thay vì chiếc băng đen vẫn thường quấn ở tay trái, cậu ta quấn một chiếc băng trắng toát, và miếng bịt mắt cũng không còn nữa.

Cả trường nhất thời xôn xao, các học sinh nghe tin đồn liền lũ lượt kéo đến lớp 1B, không phân biệt khối lớp.

"Makyoin Kuuga, cậu sao vậy!?" "Makyoin Kuuga, cậu bị điên rồi à!?" "Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael đâu rồi, Makyoin Kuuga!?" "Về đi! Trở về đi, Hoàng Đế Tham Lam Tử Thần Beelzebub!"

Trước đám đông học sinh đang xúm xít, chàng trai từng tự xưng là Makyoin Kuuga chỉ mới hôm qua, đã nhìn về phía xa xăm với ánh mắt u sầu và mỉm cười nói:

"Makyoin Kuuga ư... Hừ. Hắn đã trở về rồi. Trở về nơi ở ban đầu của hắn, 'Thế Giới Số Không Ground Zero', ấy mà..."

Không ai tin vào lời giải thích đó (vì chẳng hiểu gì cả), nhưng mọi chuyện nhanh chóng chuyển biến nhờ một "sự thật" được phơi bày. Sự thật gây sốc đó là—

"—Cắn!"

"Úy dàaaaaa!?"

Michirou đang nhìn Mana với vẻ mặt trìu mến thì hét thất thanh. Mắt trợn ngược vì bối rối, cậu ta la:

"Dừng lại, đừng cắn! Máu thì được nhưng đừng ăn thịt, đừng ăn thịt ở cổ— Áááááááá! Bình tĩnh, bình tĩnh lại Ando Chihiro! Áááááá, Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael cứu tôi với!"

"Hả!? Ch-chị Chihiro! Chị đang làm gì bạn trai thế ạ!?"

Mana vội vàng kéo miệng Chihiro ra khỏi cổ Michirou đang quằn quại. Chihiro phồng má:

"...Ghen tị đó. Michirou-kun nhìn Mana bằng ánh mắt 'hư hỏng' mà..."

"Tôi không có nhìn!"

Ôm lấy cổ đang chảy máu, Michirou chất vấn Chihiro.

"Tôi chỉ nghĩ là cậu mặc vest trông hợp một cách bất ngờ thôi!"

"...Xạo. Món thịt này, có vị nói dối...!"

"Vị gì hả!? Khốn kiếp, máu không ngừng chảy... Cậu cắn đứt khá nhiều đấy chứ!?"

"Ừm. Tức quá nên... Nếu không nói sự thật, tôi sẽ giận hơn đó."

"...... Tôi chỉ nghĩ là cậu trông khá trưởng thành..."

"Chằm chằm..."

"T-tôi chỉ nghĩ là cậu đang mặc nội y trông khá trưởng thành—"

"Hế!? C-cậu đã, đã nhìn trộm ạ!?"

"Quả nhiên! Grừ!"

Chihiro nổi cơn tam bành, lao vào tấn công Michirou. Michirou bị đẩy ngã xuống hành lang, biện minh: "Không phải tôi nhìn, mà là tôi thấy!". Cậu ta dùng một tay cố gắng chống đỡ răng nanh của Chihiro.

Mana giữ chặt vạt váy bằng cả hai tay, mỉm cười nhìn hai người đang vật lộn, đùa giỡn nhau.

(...Đúng là một cặp đôi lãng mạn mà.)

Chihiro và Michirou. Hai người họ hiện đang hẹn hò.

Nghe nói Chihiro là người tỏ tình trước, và việc Michirou "tốt nghiệp" khỏi bệnh chuuni-byou cũng có liên quan đến chuyện đó. Michirou vì xấu hổ, Chihiro vì phiền phức, nên không ai kể chi tiết, nhưng Chihiro vốn kiệm lời đã nói rằng:

"...'Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael' à, tôi ăn mất rồi? Ngon lắm đó!"

Mana biết rõ ngọn ngành việc Michirou tự xưng là "Makyoin Kuuga" và chứa chấp "Thiên Thần Chết Chóc Một Cánh Azrael" trong cánh tay trái của mình. Bob đã kể cho cô nghe vào kỳ nghỉ hè năm nhất.

Makyoin Kuuga đã đổ lỗi cho một thứ tà ác ẩn náu trong cánh tay trái khi anh ta giết người trong cơn giận dữ, và tiếp tục lừa dối cảm giác tội lỗi của mình—Vào cái ngày anh ta trở lại thành "Suzuki Michirou", cánh tay trái của Michirou quấn băng trắng tinh, lấm tấm vết máu.

Michirou đã ngừng lừa dối bản thân, và chắc hẳn đã quyết định đối mặt. Với Chihiro, người đã ăn cả thịt lẫn "sự yếu đuối" của anh ta...

"...Haizz. Có khi rồi tôi sẽ bị ăn sạch không còn mảnh xương mất. Tôi lại không cùng lớp với Bob nữa, gần đây tôi thật sự cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng."

Sau một hồi vật lộn, Michirou cuối cùng cũng dỗ được Chihiro, nói với khuôn mặt tái nhợt. Chihiro cười toe toét, để lộ hàm răng mọc chìa lởm chởm đỏ lòm máu của Michirou.

"...Ơ? Chuyện hiển nhiên mà. Vì tôi yêu mà! Thích gì thì muốn ăn đó! Không thích gì thì không muốn ăn. Chuyện đó rất bình thường mà?"

"Nếu không phải là thịt người thì được chứ!? Thôi rồi... Thiệt tình. Sao tôi lại có thể thích một kẻ như thế này chứ... Một người 'bình thường' như tôi thì nặng gánh quá."

Không phải Kamitani Kyousuke gì sất, Michirou thở dài, nắm lấy tay Chihiro. Máu vẫn tuôn ra xối xả từ kẽ hở của bàn tay kia đang đè lên cổ cậu.

"...Xin lỗi, tôi bắt đầu choáng váng rồi, chắc phải đến phòng y tế thôi. Mana, cố gắng làm việc nhé? Có gì cứ tự nhiên hỏi—"

"Àn..."

"Cứ hỏi Bob hay ai đó đi! Ha ha ha..."

Chihiro đóng miệng đang hé mở lại, hỏi Mana khi Michirou cười toát mồ hôi.

"...Tạm biệt, Mana. Lần tới gặp lại, tôi cắn một miếng được không?"

Mana cười đáp "Không được đâu ạ!"

"Chihiro-chan thích Michirou-kun, muốn ăn cũng là Michirou-kun mà... Chihiro-chan à, tôi nghĩ ngoại tình là không được đâu. Phải chung thủy với Michirou-kun đó!"

× × ×

Sau khi Michirou và Chihiro bỏ đi, để lại tiếng kêu "Mày dám bán đứng tao hả, Manaaaaaa—!?", Mana cất gọn dụng cụ vệ sinh đã giặt sạch và lại hướng đến tòa A. Dãy nhà chính, nơi có căng tin, nhà ăn, phòng y tế và các phòng học, nhộn nhịp học sinh qua lại.

"Ối!? Mana-chan mặc vest kìa! Vui tươi cả sáng luôn~!"

"Chào buổi sáng, Mana-chan! ...À, bây giờ là cô Igarashi nhỉ. Chào buổi sáng, cô Igarashi! Cố gắng làm việc nhé?"

"Cô nhớ cẩn thận đừng vụng về đó. Thật sự, thật sự phải cẩn thận đấy ạ!"

"Lululala~ Vui ghê khi cô Igarashi là giáo viên mình♪ Ronaldo thích cô lắm♪ Ronaldo cũng biết về cô đó, bất ngờ không?"

"Tôi cũng biết. Cô Mana, cô mặc đồ lót siêu gợi cảm đúng không?"

Và cứ thế. Khi Mana bước đi trên hành lang, các học sinh đi ngang qua đều tích cực chào hỏi và trêu chọc cô. Đáp lại, cô cũng tươi tắn trả lời.

"Chào buổi sáng ạ!" "Chào buổi sáng ạ! Tôi, tôi nói lấp rồi..." "Vâng, tôi sẽ cố gắng ạ!" "...Tôi sẽ cẩn thận ạ. Ái chà chà..." "Ối!? Đ-đừng dọa tôi mà!" "...C-cậu nghe ai nói thế ạ?"

"Đồ vụng vềeeeeeee!"

Một nữ sinh trang điểm đậm, trông rất "gái ngành" (gal) chạy tới và vòng tay ôm lấy cổ Mana.

"A-hic!?" Mana hoảng hồn, tóc tai bị cô ta vò rối bời.

"Lâu rồi không gặp! Khỏe không, đồ vụng vềeeeeee!?"

"À-ừm. T-Tomomi-chan... Lâu rồi không gặp!"

Bị khí thế hừng hực của cô gái "gal" tên Tomonaga Tomomi lấn át, Mana hơi lùi lại. Tomomi chẳng để ý, chỉ "Kyahaha!" rồi cười.

“Vừa nãy Bob nói có ‘cô nàng hậu đậu’ nên tôi mới tới đây. May quá, gặp được cô thật đấy! Hôm nay cô lại phải đi làm ngay bây giờ à?”

“À, vâng… đúng vậy ạ. Bây giờ tôi đang tuần tra trong khu học xá.”

“Ồ ~ Thế à? Ngộ ghê.”

Mai Na cũng chẳng hiểu “ngộ ghê” là cái gì, nhưng mà cô ấy vốn đã chẳng mấy khi hiểu những gì Tomomi nói, nên cứ thế mà hùa theo: “À ha ha. Đúng rồi, ngộ thật đấy nhỉ!”

Tomomi vẫn cứ lặp lại câu “ngộ ghê”,

“Mà này, nghe tớ kể chuyện này đi. Thiệt tình không thể nào tin nổi luôn…”

Chuyện Tomomi đột ngột đổi đề tài là chuyện thường ngày ở huyện.

Và mỗi khi Tomomi than vãn cái kiểu “không thể nào tin nổi” thì đại khái,

“Chẳng lẽ Shinshi-kun lại cắm sừng nữa rồi à?”

──Saotome Shinshi, tên bạn trai đa tình của cô ấy lại gây chuyện rồi. Thế nhưng,

“À, Shinshi-kun á? Kệ hắn đi. Tớ chia tay rồi.”

“Cái gì?!”

Mai Na kinh ngạc đến mức phát ra cái tiếng y hệt Tomomi.

“Ớ, ơ ơ ơ, chia tay thật rồi sao?! Sao lại thế ạ?!”

“Ài, nói sao nhỉ…”

Tomomi đáp lời, lần này hiếm hoi mà ngập ngừng. Cô ấy mân mê lọn tóc mái nhuộm bạc màu đã dài ra, cụp mắt xuống và thở dài thườn thượt.

“Nghe nói Shinshi-kun có người trong mộng rồi…”

“…Tôi nghĩ chuyện đó là bình thường mà ạ?”

Thấy mỹ nhân là yêu ngay lập tức, hai giây sau đã buông lời ong bướm – đó chính là Shinshi. Với gương mặt và lời nói ngọt ngào, anh ta ra sức quyến rũ bất kỳ cô gái nào mình gặp. Thế nhưng cơ bản là chẳng ai thèm để ý, cuối cùng lại nước mắt ngắn dài mà van xin ‘Tomomi ơi!’. Cả một chuỗi sự kiện ấy đã trở thành đề tài bất hủ của hai người.

Thế nhưng, tại sao…

“Thì đúng là vậy đó. Nhưng mà lần này có vẻ nghiêm túc thật… Cô có biết Shiraishi Kuchina, cô bé năm nhất mới vào năm nay không? Cái con nhỏ dâm đãng ra vẻ thanh thuần, kẻ tâm thần đã giết chín mạng người ấy.”

“Dạ, vâng… Ít nhiều thì tôi cũng biết ạ. Nếu chỉ là tên thôi thì…”

Chín mạng người. Đây là số nạn nhân nhiều nhất trong học viện hiện tại, khiến cô nữ sinh này đặc biệt được chú ý. Còn mấy cái tin ‘dâm đãng ra vẻ thanh thuần’ hay ‘kẻ tâm thần’ thì Mai Na mới nghe lần đầu…

“…Shinshi-kun say nắng cô bé đó rồi à?”

“Đúng vậy. Mà từ đó về sau mới là chuyện không tưởng một cách siêu cấp kinh hoàng luôn nè──”

Tomomi tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc.

“…Nghe nói cô bé đó cũng say nắng Shinshi-kun luôn.”

“Ế? Gu tệ thế ạ?”

Vì quá sốc mà Mai Na lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng. Tomomi đồng ý ra mặt: “Chuẩn luôn”,

“Tớ cũng nghĩ ‘có thiệt không vậy!’ nên mới hỏi, thì Shinshi-kun nói hình như quen từ trước khi nhập học rồi…”

“Eo ơi!? N, n, n, với sát nhân hả trời?!”

“…Ừ. Tớ sợ hết hồn luôn đó. Mấy đứa mình nghỉ hè năm nhất, Shinshi-kun được ‘tạm tha’ ra ngoài đúng không?”

“Dạ, vâng… Anh ấy hạng nhì khối mà. Tôi cũng sợ hết hồn luôn!”

Mai Na không biết có đúng không, nhưng cô đoán ‘bibiringeboubou’ có lẽ là ‘sợ hết hồn’ nên bắt chước giọng của mấy cô gái sành điệu. Tomomi đồng ý: “Chuẩn luôn”,

“…Rồi. Cái người mà hắn ta tán tỉnh ngoài đường lúc đó, nghe nói chính là con nhỏ tâm thần kia đó? Hai đứa hẹn hò mấy lần mà không ai biết thân phận thật của nhau. Cuối cùng, Shinshi-kun định ra tay giết người thì… bên kia cũng hừng hực sát khí, suýt nữa hắn mất mạng luôn! Buồn cười chết đi được. Khà khà khà!”

“Ối trời ơi. T, thật là trải nghiệm ghê gớm quá ạ…”

Kẻ sát nhân giương móng vuốt nhắm vào mục tiêu, ai ngờ mục tiêu cũng là kẻ sát nhân──Cứ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hoàng rồi. Khi Mai Na đang run rẩy, Tomomi lại nở nụ cười, nói “Hơn nữa” rồi tắt hẳn nụ cười.

“…Cô bé tâm thần kia sau khi được chỉ dẫn về học viện này, cô nghĩ đã làm gì? Tự thú đó, tự thú! Để năm sau hoặc năm sau nữa cô ấy cũng được nhập học… Để được cùng học chung trường với Shinshi-kun, cùng nhau tận hưởng tuổi thanh xuân! …Kinh dị chưa? Kiểu như ‘mày yêu người ta đến mức nào vậy hả!?’ đó.”

“Há, há, há. Đ, đúng là một diễn biến ghê gớm quá ạ…”

Giống hệt cô em gái của ai đó vậy. Shinshi say nắng cũng không lạ, và cô bé năm nhất chắc hẳn cũng đang mừng rỡ vì tâm nguyện được thành hiện thực. Mai Na hiểu tại sao Tomomi lại nói là “nghiêm túc” và cũng hiểu cảm giác muốn rút lui của cô ấy. Thế nhưng,

“…Tomomi-chan không sao thật ạ?”

Mai Na hỏi. Tomomi “Ơ?” một tiếng rồi ngỡ ngàng, Mai Na nhìn thẳng vào mắt cô ấy và hỏi:

“Tomomi-chan thật sự định dễ dàng từ bỏ Shinshi-kun như vậy sao…? Dù ngày nào hai người cũng cãi nhau, nhưng tôi vẫn thấy hai người rất thân thiết. Tôi cứ nghĩ hai người rất xứng đôi! Vậy mà… chỉ vì một cô gái có cuộc gặp gỡ hơi kịch tính một chút, chị định nhường anh ấy sao?! Định để bị cướp đi sao?! Trong khi chị vẫn còn thích Shinshi-kun…!”

“Đồ hậu đậu…”

Trước lời tố cáo mạnh mẽ của Mai Na, Tomomi mở to mắt. Sau một lúc đứng đơ ra, cô ấy “Khà khà!” một tiếng rồi bật cười,

“Khà khà khà khà khà khà! Gì vậy trời buồn cười ghê, cười muốn chết luôn nè! Khà khà khà! Đồ… đồ hậu đậu, mày đừng có chọc tao cười nữa chứ! Khà khà khà khà khà khà!”

Tomomi ôm bụng cười ngặt nghẽo, vỗ bôm bốp vào lưng Mai Na.

“Tớ đâu có mê mẩn thằng đó đến mức đó đâu! Cũng chẳng phải là từ bỏ hay gì! Mà nói thật thì tớ chỉ thích mỗi cái mặt nó thôi à? Kiểu như nếu cô muốn thì cứ lấy đi đó mà?”

“……………………”

Bạn trai ra sao thì bạn gái cũng vậy. Mai Na lườm Tomomi một cái: “...Tomomi-chan.” Tomomi “Ừm…” rồi gãi má, thẹn thùng bộc bạch suy nghĩ thật lòng.

“Thì nói chung cũng hơi tiếc nuối chút. Nhưng nếu Shinshi-kun nghiêm túc say mê người ta, và bên kia cũng say mê Shinshi-kun một cách nghiêm túc thì kệ đi. Dù sao thì cũng đã yêu nhau hơn nửa năm rồi mà. Cả hai đều đồng ý chia tay thôi. Nên không sao cả, không vấn đề gì đâu!”

“Tomomi-chan…”

Tomomi nói vậy, gương mặt có chút buồn bã nhưng đồng thời lại vô cùng tươi sáng.

Điều đó mang đến một cảm giác ngòn ngọt nhói lên trong lòng Mai Na. Cô lại nhớ về ‘anh ấy’ và ‘cô ấy’. Chính vì hai người họ yêu nhau sâu đậm nên Mai Na mới…

“Ô, ôi không! Không muốn đâu, không muốn nữa đâu… Cái đồ tâm thần đó, tôi chịu hết nổi rồi…”

Đúng lúc đó. Từ phía cửa ra vào, có một người đang lê bước chân, chầm chậm tiến đến. Tóc tai bù xù, gương mặt thanh tú nhăn nhó vì đau đớn – nam sinh ấy chính là,

“…Shinshi-kun?”

“A, Tomomi-san──”

Vừa nhận ra Tomomi, Shinshi liền tươi rói mặt mày, chạy đến bên cô.

“Tomomi-saaan!”

“Cái gì?!”

Anh ta vùi mặt vào ngực Tomomi. Từ vị trí của Mai Na có thể nhìn thấy, bên má, gáy và mu bàn tay của Shinshi có vô số vết cắt, vết cào, vết răng và vết bầm tím, trông vô cùng đau đớn.

“Ơ kìa… Shinshi-kun, sao vậy?!”

“Sao chăng gì nữa Tomomi-saaan!”

Shinshi khóc lóc om sòm trước sự ngạc nhiên của Tomomi. Anh ta ôm chặt lấy Tomomi, vừa khóc vừa than vãn.

“Kuchina-san, chỉ cần tôi nhìn mắt với cô gái khác là cô ấy sẽ đấm vào bụng tôi! Cười với người khác thì bị cô ấy dùng bút đâm, nói chuyện với người khác thì bị bóp cổ… Cô ấy ghen tuông quá mức! Không chỉ mình tôi. Với các bạn gái thì còn tệ hơn, cô ấy đổ tội ‘dám liếc mắt đưa tình’, ‘dám quyến rũ’ rồi đánh đấm bầm dập, có biết bao nhiêu người đã bị thương nặng rồi! Kết quả là không hiểu sao tôi cũng bị ghét lây, bị đánh hội đồng trong lúc Kuchina-san ‘huấn luyện’ tôi… Ôi. Tôi không muốn thế nữa đâu, cái đồ tâm thần đó… Cơ thể và tâm trí tôi không chịu nổi nữa rồi! Cứu tôi với Tomomi-san, Tomomi-saaan!”

“……………………”

Tomomi im lặng. Lắng nghe câu chuyện của Shinshi, gương mặt cô ấy dần dần không còn chút biểu cảm nào nữa. Cô ấy nhìn xuống Shinshi đang rấm rứt ‘Tomomi-san…’ bằng ánh mắt chết lặng,

“Shinshi-kun.”

“Tomomi-sa──”

“Thôi mày chết quách đi cho rồi.”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Với tông giọng nặng nề và u ám khác hẳn với vẻ ngoài tươi sáng, hồn nhiên thường ngày, Tomomi nói:

“Shinshi-kun lúc nào cũng lang chạ hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng lần này tớ nghĩ là mày thật sự nghiêm túc… tớ nghĩ là mày thật sự say nắng rồi nên tớ mới bỏ qua hết cho mày, cho phép mày đi đó mà? Mới tươi cười tiễn mày đi đó mà? Vậy mà rốt cuộc lại đi theo vết xe đổ này hả… Hừ, thật tình là Shinshi-kun không đỡ được nổi nữa. Cứ như là S.S.K.K.M.T.U.S vậy!”

“S.S.K… Xin lỗi, làm ơn nói bằng tiếng Nhật ạ.”

“Là ‘tồi tệ, độc ác, hôi hám, kinh tởm, khó chịu, vô vị, phiền phức, chết đi’ đó, cái đồ háo sắc nhu nhược! Đừng có lầm tưởng là tao sẽ tha thứ tất cả mọi thứ đâu, chết đi!”

“Á?!”

Shinshi bị Tomomi đẩy văng ra, ngã lăn ra sàn. Tomomi vẫn giận dữ như thế, một mình bỏ đi trên hành lang. Shinshi vội vàng đứng dậy, vươn tay gọi với theo Tomomi đang rời đi.

“A! K, k, k, k, Tomomi-san đợi tôi với! Tôi sai rồi Tomomi-san! Tôi xin lỗi, làm ơn tha thứ cho tôi… Làm ơn quay lại đi mà, xin cô đó! Tôi yêu cô mà Tomomi-sa──”

“Kệ xác mày!”

“Tomomi-saaan!”

“Chết đi!”

Sau lời chửi rủa sắc bén cuối cùng, bóng Tomomi khuất dạng nơi khúc quanh. Shinshi buông thõng tay xuống, úp mặt xuống sàn. Tiếng nức nở ‘Tomomi-san…’ vang lên.

“……………………”

“──Mai Na-san.”

“Ể? Vâng, có chuyện gì vậy ạ…?”

Mai Na định lén lút bỏ đi nhưng lại bị Shinshi gọi lại. Anh ta ngẩng mặt lên, nhìn Mai Na bằng đôi mắt sưng húp, rồi

“Giờ đây tôi chỉ còn mình cô thôi, Mai Na-san… Thật ra, tôi đã thích cô từ rất lâu rồi. Xin hãy hẹn hò với tôi. Xin hãy cứu vớt tôi. Làm ơn đó!”

Vừa tỏ tình vừa van nài như thế.

Mai Na “Shinshi-kun…” rồi tỏ vẻ bó tay,

“…Chính vì thế mà anh mới bị người ta vứt bỏ đó. Anh nên đuổi theo Tomomi-chan và làm lành đi thì hơn chứ?”

× × ×

“A, đợi đã! Đợi tôi với Tomomi-san, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý kị──”

“Im đi! Đừng có nói mấy lời yếu đuối như con gái nữa! Mau chạy đến chỗ con nhỏ tâm thần đó mà chia tay đi, đồ ngu. Mày muốn quay lại với tao đúng không?!”

“Ôi. Muốn lắm nhưng mà… tôi chắc chắn sẽ bị giết chết mất! Không chỉ mình tôi đâu, Tomomi-san cũng sẽ bị xé xác thà──”

“Bị xé xác quái gì! Hơn nữa, tao sẽ xử đẹp nó! Đừng có coi thường đàn chị!”

──Tomomi-saaan!? Shinshi khóc lóc thảm thiết, nhưng Tomomi cứ thế mà lôi xềnh xệch anh ta đi.

Dù hai người đã làm hòa thành công, nhưng chỉ thấy toàn điềm báo của một chiến trường khốc liệt. Bob và các thành viên ủy ban kỷ luật vội vã đuổi theo hai người đang xông vào khu học xá cũ để đề phòng vạn nhất.

“Cầu mong thế giới được hòa bình, cầu mong thế giới được hòa bình, thế giới──”

Mai Na nép vào một góc hành lang, thành tâm cầu nguyện không ngừng nghỉ.

──Giờ nghỉ trưa. Buổi học sáng kết thúc, tầng hai khu A, nơi đặt các phòng học, tràn ngập sức sống của học sinh.

“Cô Igarashi vất vả rồi ạ!”

“Mai Na-chan cũng vất vả rồi! Đi ăn trưa cùng không?”

“Mà khoan, ăn trưa cũng chung với giáo viên hả? Vậy thì ghen tị chết đi được luôn đó ~. Mấy người đó toàn ăn đồ ngon thôi à… Khác biệt địa vị rõ ràng quá!”

“Hít, hít… Được chiêm ngưỡng chiếc quần lót gợi cảm huyền thoại… Hít, hít, hít…”

Vân vân và mây mây. Trước những tiếng gọi tới tấp,

“Cảm ơn nhiều ạ!” “Cảm ơn ạ! Nhưng mà, xin lỗi… tôi sắp phải quay lại rồi…” “Ừm, thì hy vọng là vậy. Hồi năm nhất còn tệ lắm mà.” “Áááááá?! A, a, a, a, mấy người đang làm gì vậy hảááá?!”

Vân vân và mây mây. Khi Mai Na đang vội vàng ứng phó,

“Úi giời ơi!? G, giật mình quá… Cứ tưởng có mỹ nhân lạ mặt mặc vest, ai dè là Mai Na-chan à. Vất vả rồi. Đi ăn tôi không?”

Một giọng nói phù phiếm. Chàng trai xinh đẹp vận bộ kimono đỏ tươi vẫy tay “Chào!”.

“À, Akabane-sensei…”

“Ha ha! Cứ gọi tôi là Basara đi. Mai Na-chan cũng là nhân viên ở đây từ hôm nay đúng không? Là đồng nghiệp thì cứ tự nhiên đi. Chúng ta yêu nhau tại nơi làm việc luôn đi!”

──Akabane Basara. Là trưởng nam của gia tộc Akabane danh giá về ám sát, anh đã làm giáo viên tại Học viện Cải tạo Purgatorium được nửa năm. Mai Na đã có quen biết Basara từ trước đó một chút, nhưng

“…Akabane-sensei. Bây giờ anh vẫn đang yêu đương tại nơi làm việc đấy thôi.”

“Tình yêu công sở ấy à? Đâu có, đâu có. Cái mà tôi đang làm ấy à… ừm… có thể gọi là giáo dục. Là dạy cách dùng sắc đẹp mê hoặc lý trí đối phương, dụ dỗ họ mất cảnh giác, giết chết tâm trí rồi hủy hoại cả thể xác. Nghệ sĩ trên giường chính là sát thủ chuyên nghiệp, tôi chỉ là đang làm tròn bổn phận của mình thôi mà?”

“……………………”

Hagara, kẻ tự mãn nói ra những lời lẽ kia, hình như đang tằng tịu với hàng loạt nữ sinh. Mana cũng bị anh ta tán tỉnh không ngừng mỗi khi chạm mặt, dù cô cứ một mực từ chối, nhưng Hagara với cái miệng dẻo quẹo và gương mặt điển trai ấy thì quả là đào hoa hết cỡ. Cũng vì quá được lòng phái nữ mà anh ta chẳng bao giờ thiếu người, đến độ có lời đồn rằng toàn bộ nữ sinh lớp 2A do Hagara làm chủ nhiệm năm ngoái đều đã… “đổ gục” dưới chân anh ta. Độ biến thái của Hagara còn hơn cả một “quý ông” thực thụ.

Mana nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ, Hagara bật cười. Tưởng anh ta sẽ chịu thua mà rút lui – nào ngờ,

“Hà hà hà, hay lắm chứ! Mấy cô nàng càng khó cưa thì lại càng đáng để chinh phục. Như em hay là Reiko-chan ấy. Mấy em mê đắm tôi thì cũng tiện lợi đó chứ?”

…Hagara còn nhắm cả Reiko nữa sao. Quả nhiên, một gã đàn ông tự nguyện làm giáo viên chỉ vì lý do “được gặp gỡ thỏa thích các cô gái trẻ” thì có khác.

Cảm thấy phiền phức nên Mana định phớt lờ mà quay về chỗ Reiko. Khi cô vừa xoay gót,

“Hagara-sensei!”

Một nữ sinh lớp 3B, lớp hiện tại Hagara đang chủ nhiệm, lao ra khỏi lớp và kêu lên:

“Thưa thầy Hagara, thầy đi đâu đấy ạ!? Chẳng phải thầy đã hứa sẽ cùng em dùng bữa trưa hôm nay sao. Thầy đang làm điều thất đức đấy, Hagara-sensei!”

Cô gái ôm chặt lấy lưng Hagara. Hagara “À… ” một tiếng rồi ngoái đầu ra sau:

“Phải rồi ha. Xin lỗi, xin lỗi nhé, thầy đãng trí quá.”

“Thái độ của thầy trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả! Nhưng không sao… chỉ cần thầy chịu dành thời gian cho em là em đã thấy hạnh phúc và vinh dự lắm rồi, Hagara-sensei!”

“……………………”

Cô gái đó đã hoàn toàn bị Hagara mê hoặc. Mái tóc xoăn bông xù, đôi mắt to tròn màu đỏ đậu, cách ăn nói lại có phần cổ xưa, đây là một tiền bối lạ hoắc mà Mana chưa từng gặp. “Thôi hai người cứ tự nhiên…” – Mana nghĩ bụng và định chuồn êm, nhưng rồi lại lọt vào tai cô tiếng nói:

“A ha ha. Haruyo-chan em làm gì mà quá đáng thế – ”

“Haruyo-senpai!?”

Một từ khó nghe đột ngột lọt vào tai khiến Mana vội vàng quay phắt lại. Haruyo (chăng?) đang ôm Hagara, cô nàng “…ừm, ừm?” rồi nhìn Mana:

“Ồ, Mana! Đối thủ của ta đây rồi. Này, em làm sao mà ăn mặc thế kia?”

“Đó mới là câu em muốn hỏi chị! C-c-c-c-chị sao thế này… Bộ đồ hóa trang lông xù mềm mại, êm ái thường ngày của chị đâu mất rồi!?”

“Bỏ rồi.”

“Tại sao!?”

“Ưm, ưm. C-cái đó… ” Cô ta ngượng ngùng vặn vẹo.

“Tôi lột ra cho cô bé đấy.”

Hagara đặt tay lên đầu Haruyo đang xấu hổ và trả lời. Anh ta vuốt ve mái tóc trông có vẻ mềm mại của cô:

“Tôi muốn nhìn mặt nên tiện tay nhấc đầu ra. Thế là cô bé nổi loạn kinh khủng… kiểu như “KíeeeE!” ấy. Thành thật mà nói, lúc đó tôi cũng khá là hoảng.”

“L-làm điều nguy hiểm…”

Haruyo vốn là người cực kỳ nhút nhát, khi bị nhìn thấy mặt thật sẽ phát điên. Cô sẽ lao vào “Chế độ Berserker điên cuồng” không kiểm soát được, không dừng lại cho đến khi tiêu diệt hết những người chứng kiến.

Mà Hagara lại…

“Mà tôi cũng phong ấn ngay tức thì thôi. Đè cô bé xuống để không thể kháng cự, rồi chiêm ngưỡng khuôn mặt kỹ lưỡng. Sau đó thấy hợp gu nên cứ thế một mạch chinh phục. Kiểu như ‘Em dễ thương quá,’ ‘Em xinh đẹp quá,’ ‘Khuôn mặt xấu hổ của em cũng thật quyến rũ’ ấy…”

“Pya—á!? Th-thầy Hagara, thầy dừng lại ngay đi ạ! Em chết vì xấu hổ mất!”

Haruyo dùng hai tay che mặt, uốn éo người. Tai cô đỏ bừng. Hagara “Ha ha ha!” cười vui vẻ.

“Ban đầu cô bé chẳng chịu nghe gì đâu, nhưng sau khi tôi thì thầm những lời yêu thương được khoảng một tiếng thì dần dần ngoan ngoãn hơn, mắt lim dim… Khi tôi hỏi ‘Không chỉ muốn ngắm mặt, mà còn muốn ngắm cả cơ thể em nữa,’ cô bé xấu hổ nhưng vẫn chịu cởi hết bộ đồ hóa trang ra. Rồi sau đó, cứ thế thì – ”

“Achyaaaaaaaaaaaaaaaaaaá!?”

Haruyo hét to đến lạc giọng. Cô kiễng chân bịt miệng Hagara lại.

“Hagara-sensei!? X-x-x-x-xin thầy kiềm chế hơn nữa ạ! Kiềm chế đi ạ!”

“H-Haruyo-senpai…”

Chứng kiến một Haruyo mà mình chưa từng thấy, Mana kinh ngạc. Đứng trước Haruyo đang âu yếm với Hagara như một cặp tình nhân, Mana đưa mắt nhìn xung quanh và rồi…

“– Hử?”

Cô nhận ra có người đang lén lút nhìn trộm từ góc hành lang, ló mặt ra. Một người đàn ông trung niên hói đầu.

“Muguruma-sensei…?”

“…………!?”

Bị Mana phát hiện, Muguruma giật bắn mình. Ngay sau đó,

“Á – ”

Nước mắt anh ta tuôn ra như suối, rồi biến mất sau bức tường. “Muguruma-sensei!?” – Mana gọi với. Haruyo “... Muguruma-sensei?” rồi nghiêng đầu.

“Anh ta bị làm sao vậy?”

“Ôi không. V-vừa nãy anh ấy ở ngay đó…!”

“…Hừm? Mà thôi, sao cũng được.”

“Sao cũng được là sao!?”

—Trước đây chị ấy từng thần tượng thầy ấy lắm mà. Chị ấy từng rất kính trọng thầy ấy mà!

“Những điều cần học hỏi từ vị đó, ta đã học xong hết trong hai năm rồi. Chẳng có gì để học hỏi nữa cả.”

“Quá đáng! Haruyo-senpai, chị quá đáng lắm!”

“…Quá đáng? Thậm chí người quá đáng là em đấy, Mana ạ…”

“Ơ!? Tại sao em lại quá đáng chứ!? Em đâu có làm gì đâu!?”

Haruyo thở dài trước vẻ kinh ngạc của Mana. Cô cụp mắt, với vẻ mặt trầm ngâm, đau đớn:

“…Là trận chiến《Sát Hạch Tốt Nghiệp》. Lúc đó, ta và Sư phụ đã dốc hết toàn lực, lao vào trận chiến để tiêu diệt em. Nhưng kết quả thì sao? Thảm bại… Kỹ thuật mà Sư phụ đã mài dũa suốt hơn bốn mươi năm, nắm đấm đã rèn luyện, sức mạnh đã nuôi dưỡng… không có gì đủ sức đánh lại em cả. Một cô bé mười bốn tuổi, hơn nữa lại là dân nghiệp dư! Kể từ đó, Sư phụ mất đi sự tự tin, mất đi khí phách, và đột ngột già đi rất nhiều. Ta thất vọng với hình ảnh của Sư phụ như vậy, nên đã tự ý rời khỏi môn phái…”

“M-Muguruma-sensei…”

Không ngờ anh ấy lại sốc đến mức đó… Nghĩ lại thì, mỗi lần chạm mặt hay đi ngang qua ở hành lang, cô cũng cảm thấy anh ấy có vẻ hơi sợ hãi mình. Hagara “A ha ha ha ha!” ôm bụng cười phá lên.

“Hơn nữa, ngay cả đệ tử cưng của anh ấy cũng bị tôi cuỗm mất cơ mà? Thế thì chả đau lòng chứ còn gì nữa, ha ha ha!”

—Tội nghiệp anh ấy quá. Mana thầm nghĩ, nhất định phải xin lỗi anh ấy đàng hoàng sau này.

“Âu âu. Ưm, ừm… vậy thì, em xin phép đến đây thôi ạ…”

“Ừm. Em định quay về chỗ Reiko-chan à?”

“V-vâng. Em định thế ạ.”

“Hừm…”

Hagara chống tay lên cằm. Anh ta liếc nhìn Haruyo một cái,

“À vậy hả, được rồi. Chúc Reiko-chan nhé. Lần tới ngực – ”

“Tạm biệt ạ.”

Mana chẳng đợi nghe hết câu, quay lưng bước đi. Haruyo “Achya!?” kêu lên.

“Hagara-sensei!? Thầy lại định tán tỉnh phụ nữ nữa sao…”

“Ha ha! Ghen hả? Vậy thì em phải cố gắng hơn nữa để tôi mê mẩn em đi chứ, Haruyo-chan. Cố mà giết chết trái tim tôi xem nào?”

× × ×

“Người đó thực sự là anh trai của Eiri-chan sao!? Thật là một kẻ đào hoa không biết chán! Reiko-sensei chắc phải nhắc nhở một lần thật nghiêm khắc – ”

Mana lẩm bẩm than phiền trên đường quay về tầng hầm của khu nhà mới. Tuy nhiên, Reiko không có mặt trong phòng hiệu trưởng. Ngoài phòng hiệu trưởng, tầng hầm còn có một số phòng khác như 《Phòng thí nghiệm》và 《Phòng pha trà》, tạo nên một môi trường sinh hoạt tiện nghi mà không cần lên mặt đất.

Nghĩ một lát, Mana quyết định hé nhìn vào 《Phòng nghỉ ngơi》 nằm cạnh phòng hiệu trưởng. Đó là một căn phòng hẹp khoảng ba chiếu, chỉ kê một chiếc giường đơn và một cái bàn đơn giản. Cô gõ cửa rồi mở ra.

Thế rồi –

“Hyan!? Không được, mạnh quá… S-sao lại làm thế… An! Ha aaaán!?”

“……………………”

Reiko trần truồng đang nằm ngửa trên giường, phát ra những tiếng rên rỉ như bị cù. Bên cạnh, một người đàn ông to lớn vạm vỡ đang đứng, dùng bàn tay khổng lồ của mình nắn bóp bộ ngực của Reiko không ngừng.

—Đầu Mana trống rỗng.

“C-c-c-c-c-cái gì…?”

“……………………?”

Người đàn ông nhìn về phía cửa. Đôi mắt màu ngà voi bắt lấy Mana, hơi mở to. Ngay lập tức,

“Ố… Ố la laá!?”

“……………………!?”

Cùng lúc Mana hét lên, người đàn ông buông Reiko ra và lao thẳng về phía cô. Mana, trong trạng thái hoảng loạn, vẫn kịp giơ đồng hồ đeo tay lên và,

—Phập!

Một kim tiêm gây mê bắn vào ngực người đàn ông. Thế nhưng,

“Không có tác dụng!?”

Người đàn ông không dừng lại. “Hiii!?” Mana lùi lại, định bỏ chạy thì vấp ngã ngửa. Một cú đá lộn ngược đầy thần sầu từ phía sau tung lên, nhắm thẳng vào hạ bộ người đàn ông. Thế nhưng,

“Hígí!?”

Người đàn ông chẳng hề lay chuyển. Mana, người tung cú đá, lại đau đớn quằn quại trên sàn. Người đàn ông nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân phải của cô và nhấc lên.

“Hawaaaá!? Cứu em! Cứu em vớiii!? Dừng lại đi, dừng lại đi ạiii!? Trinh tiết của em! Trinh tiết của emmmmm!? Không được, không đượcccc!”

“Mana!?”

Bị treo ngược và vung vẩy tứ chi loạn xạ, Reiko hốt hoảng chạy đến bên Mana. Cô dùng khăn tắm che phần trước cơ thể lại:

“Bình tĩnh lại đi, Mana! Không phải kẻ địch đâu! Là Renji đó, Renji! R-e-n-ji!”

“—Hả? R-Renji, kun…………?”

Ngừng quẫy đạp chân tay, tầm nhìn bị rung lắc dần ổn định, một chiếc mặt nạ phòng độc quen thuộc – logo của ban nhạc 《GMK48》 – đập vào mắt cô. Nhấc mắt nhìn lên theo góc độ ngược, đôi mắt màu ngà voi nhìn thẳng vào Mana. Renji nở một nụ cười khổ sở.

“…Mana. Anh xin lỗi vì đã làm em bất ngờ…”

“R-Renji-kun…”

“Renji đáng ghét!”

Reiko vỗ “pẹt” vào mông Renji. Cô chống tay lên eo:

“Em không được hành động nếu không có lệnh của chị phải không? Tự dưng lao tới như thế, thôi rồi… không chỉ Mana mà ai cũng sẽ giật mình đấy. Có chuyện gì vậy?”

“…………Xin lỗi, Mama. Em…”

Bị Reiko quở trách, Renji im bặt. Anh ta lén lút nhìn Mana.

Reiko “Ừm?” rồi nhướn một bên lông mày. Sau đó cô “À ha ha – hở?” mỉm cười như đã hiểu ra điều gì đó.

“Ôi chao, Renji à ~? Thế là – ”

“Âu âu. R-Reiko-sensei…?”

“…Ừm? Gì thế, Mana. Em đã bình tĩnh lại chưa?”

“V-vâng. Vẫn, vẫn chưa… bình tĩnh lắm, nhưng mà, ừm…”

Được Renji đặt xuống sàn, Mana đỏ mặt nhìn Reiko, dù máu đã dồn xuống chân nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

“Đại khái là, ừm… em, em làm phiền rồi ạ!”

Bầu ngực căng tròn của Reiko nhô ra từ mép khăn tắm – ngay lập tức, cảnh tượng mà Mana vừa chứng kiến khi bước vào phòng hiện lên sống động trong đầu cô, khiến cô cúi mặt thật sâu.

“…………!? Mana, không phả—Anh, a-a-a-a-a-anh… chỉ là… A-oa-oa-oa”

“Puf, a ha ha ha ha!”

Reiko phá lên cười trước Renji đang lúng túng phủ nhận và Mana đang xấu hổ cúi mặt.

“Puf, xin lỗi, xin lỗi nhé… Đó là mát xa thôi mà, mát xa.”

“……Hả? M-mát xa…?”

“Đúng vậy. Chị đã dạy Renji kỹ thuật chuyên nghiệp, tinh hoa đó. Từ mát xa bằng tinh dầu, trị liệu hương thơm, cho đến nắn xương chỉnh cột sống đều đã thuần thục. Vì chị bận rộn nên hay bị tích tụ nhiều thứ lắm. Chị cứ định kỳ nhờ em ấy làm để thư giãn.”

“N-nào ngờ… ra là vậy sao ạ?”

Vậy là, “cái cảnh tượng” mà Mana vừa chứng kiến là giữa một buổi mát xa toàn thân sao… Cô vừa định tin thì một câu hỏi ngây thơ hiện lên trong đầu Mana:

“…Ơ? Nhưng, Reiko-sensei. Sao chị lại phát ra mấy tiếng kì lạ – ”

“À. Phải rồi, nói mới nhớ!”

Reiko bất chợt cao giọng, vỗ bôm bốp vào mông Renji.

“Renji vừa trở về sau một tháng ‘công tác’ có vẻ muốn nhờ em một chuyện đấy, Mana?”

“—Hả? N-nhờ em ạ…?”

“Đúng vậy. Phải không, Renji?”

“…………Hả?”

“Hả gì mà hả. Nhanh lên, em có chuyện muốn Mana làm giúp mà đúng không?”

「……………………」

Reiko khẽ huých cùi chỏ vào mạn sườn Renji, cười tủm tỉm. Renji im lặng. Gương mặt kiên nghị lộ ra khi chiếc mặt nạ khí của 《Bộ điều tiết an toàn (Limiter)》 được tháo xuống. Môi khẽ mấp máy, Renji lên tiếng:

「…………Maana. Làm ơn. Hãy cho em, thứ của em──」

× × ×

「…………」

「Ái chà chà. Re-Renji-kun… Sao, sao sao sao sao, sao rùi ạ?」

Một giờ sau. Maana vừa quan sát thái độ của Renji vừa run rẩy hỏi. Đối diện Maana, Renji đang ngồi thẳng lưng bên bàn, bất động. Lưng Maana toát mồ hôi lạnh.

「Ối trời ơi. Đúng là vô lý quá đi mà! P-phải nhổ ra ngay──」

「Không sao đâu.」

Reiko ngồi cạnh Maana tự tin khẳng định. Ngay sau đó, Renji, người đã ngừng ăn kể từ khi nuốt miếng đầu tiên, bất ngờ cử động lại bình thường và tiếp tục bữa ăn. Cậu ấy chuyên tâm ăn hết sạch món cà ri cơm do Maana tự tay chế biến. Reiko khẽ nhếch môi:「…Thấy chưa?」Maana há hốc miệng kinh ngạc, nhìn Renji bình thản ăn hết món mình làm.

Một giờ trước, điều Renji đã nhờ Maana—chính là “muốn Maana làm đồ ăn cho mình”.

Nếu chỉ có thế thì đây là một lời đề nghị bình thường. Nhưng vấn đề là, món ăn của Maana không hề bình thường.

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng bất kể Maana nấu món gì theo cách nào, thứ ra lò luôn là một loại kịch độc bí ẩn, không phải thức ăn. Công hiệu của nó kinh hoàng đến mức, chỉ cần một miếng cũng có thể gây ra đổ mồ hôi bất thường, tiêu chảy, nôn mửa, khó thở, nhồi máu cơ tim, tê liệt toàn thân, co giật toàn thân, dẫn đến sốc và tử vong—tức là “chết vì ăn”… Với người bình thường thì là vậy.

「Phì phì. Renji không chỉ phi thường ở sức mạnh thể chất và khả năng vận động. Hệ miễn dịch và dạ dày của cậu ta cũng vượt xa người thường. Thuốc mê còn chẳng có tác dụng gì mà, đúng không?」

「──Ưm. Đ-đúng là…」

Maana gật đầu, nghĩ rằng nếu 《Bộ điều tiết an toàn (Limiter)》 đã được tháo ra thì lại càng không cần nói làm gì. Trường hợp của Renji, khác với ‘chị gái’ cậu ấy, việc tháo mặt nạ khí không khiến cậu ấy trở nên hung bạo hơn. Vì vậy, khi ăn uống, cậu ấy thường để lộ mặt thật. Dù vậy, vì sức lực quá mạnh, nên về cơ bản, cậu ấy vẫn đeo 《Bộ điều tiết an toàn (Limiter)》 khi sinh hoạt…

À nhân tiện, lý do Reiko nói việc tháo mặt nạ khí khi mát-xa là:

『Vì nó làm thay đổi lực đó. Tớ muốn cậu có thể mát-xa dù có đeo mặt nạ hay tháo ra. Mà, khi tháo ra thì lực vẫn hơi mạnh thật đó? Ngay cả lúc cậu bước vào phòng, tớ kêu la là vì đau thật đó!』

Maana nghe nói vậy. Dù giọng điệu lúc đau hình như có vẻ khiêu gợi quá mức, cô vẫn quyết định không hỏi sâu hơn. Thay vào đó, cô hỏi:

「À, cái này… Về mặt thể chất có thể không sao nhưng… Nó vẫn dở tệ mà, đúng không?」

Renji vừa tiếp tục ăn vừa đáp:

「…………Ưm ưm. Ngon mà?」

Trong khi trán cậu ấy đầy mồ hôi lạnh.

「Đừng, đừng cố sức mà! Cứ để thừa cũng được mà──」

「…………Cho thêm.」

「Ái chà chà chà chà chà!? K-không, không không không không, không được đâu! Anh, anh đâu còn tỉnh táo chút nào!」

Maana lồm cồm đứng dậy khỏi ghế, chạy tới chỗ Renji đang xúc cơm từ nồi. Ngay sau đó,

「Rầm ào ào ào!?」

Cô vấp chân ngã. Dù lao vào vai Renji như thể muốn húc đầu,

「Ái chà!?」

Maana lại bị bật văng ra, rồi được Renji, người đã múc xong bát cà ri thứ hai từ nồi, đỡ dậy. Reiko cười phá lên「A ha ha ha ha!」

「Sự vụng về của Maana, cái mà có thể khiến người thường bị thương nặng, dường như chẳng có tác dụng gì với Renji nhà tớ nhỉ? Món ăn cũng chẳng có tí công hiệu nào, đúng là khắc tinh!」

「…Âu âu. Em mừng vì nó không có tác dụng, đỡ phải lo giết người mất rồi ạ… Nhưng nhịn thì không tốt đâu ạ? Thật sự, cứ để thừa cũng được mà──」

「Maana.」

Renji ngồi xuống ghế, cầm chiếc thìa lên. Cậu mỉm cười dịu dàng với Maana đang lay vai mình, rồi nói:

「Ngon lắm. Cảm ơn em.」

Ngay lập tức,

『Ngon lắm. Cảm ơn em.』

Vào khoảnh khắc đó, Maana nhớ lại giây phút cuối cùng của chàng trai mà cô đã lần đầu tiên nấu ăn trong đời, lần đầu tiên giết chết, và sau đó có lẽ là lần đầu tiên nảy sinh tình cảm, trước khi cô vào Học viện Cải tạo Purgatorium…

「Ứ…」

Nước mắt Maana trào ra. Renji mắt mở to:「Ê!?」

「Ma, ma ma ma ma ma, Maana!? Sao vậy, em không sao chứ!? X-xin lỗi… Âm ừm.」

「Hu hu hu hu hu… E, em không sao mà, không sao… Hu hu hu hu hu!」

「Ôi, làm cô bé khóc rồi kìa. Cậu phải chịu trách nhiệm đi, Renji~?」

「Chịu trách nhiệm thì là, Ma ma…」

Renji luống cuống còn Maana thì vẫn khóc không ngừng. Renji cằn nhằn Reiko đang nhếch mép cười trêu chọc. Nửa năm trước, gương mặt gần như không biểu cảm của cậu ấy giờ đây đã rõ ràng hiện lên vẻ bối rối.

× × ×

「Âu âu. Em xin lỗi lúc nãy nha, Renji-kun… Đó là nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của hạnh phúc đó ạ!」

「…………Nước mắt hạnh phúc? Vui mà lại khóc sao?」

Sau khi Renji ăn hết bốn đĩa cà ri của Maana, và Maana cùng Reiko dùng bữa xong. Theo lệnh của Reiko, người đã quay lại công việc, Maana và Renji đang trên đường đến “một căn phòng nào đó”.

Maana ôm một chiếc khăn tắm và chậu rửa mặt. Renji cầm một chiếc ấm đựng nước nóng và bộ đồ ngủ thay thế, trên mặt cậu ấy đeo chiếc mặt nạ khí màu ngà voi.

Nhìn qua ô cửa sổ được xử lý chống lóa, Maana mỉm cười.

「Đúng vậy đó ạ? Có những lúc dù không buồn nhưng nước mắt vẫn cứ rơi đó! Renji-kun đã từng khóc bao giờ chưa?」

「…………Ưm ưm. Chưa, từng…」

Lời nói của Renji vẫn còn ngập ngừng, nhưng đã có ngữ điệu và cảm xúc hơn trước.

Renji từng ở Học viện Cải tạo Purgatorium khoảng ba tháng, từ giữa tháng 9 đến cuối tháng 12 năm ngoái, và từ năm nay cậu ấy đã trở lại làm sát thủ, thực hiện nhiệm vụ.

Dù vậy, cậu ấy vẫn thỉnh thoảng quay về học viện nơi Reiko ở, tiếp tục giao lưu với các bạn học cũ và bạn bè, dần dần biểu lộ hỉ nộ ái ố.

Những người cậu ấy thường ở cùng chủ yếu là những người thân thiết với ‘chị gái’ của cậu ấy—Bobu, Chihiro, Michiro và Irizumi (tay chơi bass của ban nhạc cover 《Murderfaith》 của GMK48. Một chàng trai có cơ thể đầy hình xăm nên da màu xanh lá cây), và cậu ấy cũng thường xuyên chơi đùa với Maana.

Mặc dù là một sát thủ siêu cấp được gọi là 《Cỗ máy tàn sát Slaughter Maid》, nhưng khi tiếp xúc, cậu ấy lại ôn hòa, tốt bụng và mang đến một cảm giác đáng yêu kỳ lạ. Cứ như thể đang đối xử với một cậu bé nhỏ tuổi vậy…

Maana chân thành vui mừng trước sự trưởng thành của Renji, và nói:

「Vậy à. Mong là ‘lần đầu tiên’ của Renji-kun sẽ là nước mắt hạnh phúc nhé.」

「…………Ưm.」

Vừa nói chuyện như vậy, họ vừa đi dọc hành lang. Không lâu sau đó—

Ở sâu nhất dưới tầng hầm, một cánh cửa sắt kiên cố như cửa hầm tiền xuất hiện. Trên tấm biển của căn phòng mà cựu Viện trưởng đã dùng làm 《Văn phòng Viện trưởng》, có dòng chữ tiếng Anh:

『Cocytus』

Cocytus là một từ tiếng Hy Lạp có nghĩa là “dòng sông Than Khóc”, được cho là con sông băng chảy ở tầng sâu nhất của Địa ngục. Là nơi những kẻ phản bội chống lại thần linh bị đóng băng, chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu. Và ở đó,

「Renko-chan…」

‘Cô ấy’ đáng lẽ phải ở đó. Là bạn của Maana, là chị gái của Renji, là con gái yêu của Reiko, là một sát thủ điên rồ, và là cô gái mà ‘anh ấy’—Kamiya Kyouhei yêu thầm.

Trong 《Kỳ thi Tử Vong》 nửa năm trước, Renko đã tự mình đánh cược mạng sống để giành lấy tương lai cho Kyouhei và bạn bè. Do phản ứng phụ, Renko rơi vào trạng thái hôn mê sâu và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Người ta nói rằng cô ấy vẫn đang ngủ say sau cánh cửa dày này…

「……………………」

「……………………」

Maana và Renji im lặng một lúc, đứng trước căn phòng.

──Maana đã từng yêu Kyouhei. Một chàng trai mạnh mẽ, hiền lành và chân thành, giống như nhân vật chính của một bộ truyện tranh thiếu niên. Ở bên anh ấy, cô cảm thấy an tâm và vui vẻ. Dù yếu đuối và nhỏ bé, cô cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì nếu anh ấy nói cô ‘mạnh mẽ’, và trở nên lạc quan, tích cực hơn. Giống như anh ấy đã động viên và trao cho cô rất nhiều sức mạnh, cô cũng muốn động viên anh ấy và trở thành chỗ dựa cho anh ấy. Cô nghĩ rằng tình cảm đó không thua kém ai và cô sẽ không bao giờ nhượng bộ. Nhưng,

『Tất cả những chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi đâu!? Tôi sẽ đi theo ý muốn của mình đến cùng! Đến tận giây phút cuối cùng, tôi sẽ theo đuổi nó đến chết!』

Tháng 9 năm ngoái. Tình cảm của Renko dành cho anh ấy được thể hiện qua tiếng gầm thét trong 《Hội thao》. Lời nói đó không hề giả dối, và Renko đã gục ngã sau khi theo đuổi tình cảm của mình đến tận giây phút cuối cùng, khiến trái tim Maana rung động, và rồi──

『Mày đừng bao giờ quên lời hứa đó, dù có chết cũng vậy nhé? Tao sẽ không bao giờ quên… Tao sẽ đợi mày mà không quên đâu. Hãy tỉnh dậy sớm hơn một ngày và đến giết tao đi.』

Vào ngày cuối cùng rời học viện, Maana đã lén nhìn thấy Kyouhei thì thầm vào tai Renko đang ngủ trên giường phòng y tế, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

『Anh yêu em, Renko… Hẹn gặp lại nhé?』

Nghe được tình cảm của anh ấy, Maana đã quyết định.

──Từ bỏ tình cảm của mình dành cho anh ấy.

Không phải là không có chỗ chen vào giữa hai người, không có kẽ hở để nắm bắt, hay không có cơ hội thắng… mà là hoàn toàn từ tận đáy lòng, cô muốn ủng hộ hai người. Cô muốn họ được ở bên nhau. Cô mong họ hạnh phúc. Bởi vì anh ấy là người cô yêu quý nhất, quan trọng nhất… Maana đã quyết định gạt bỏ tình cảm của mình và trân trọng tình cảm của cô gái mà anh ấy yêu.

「…………Maana?」

Mải nghĩ về những chuyện đó, cô hình như vô thức đã khiến vẻ mặt mình căng thẳng. Renji lo lắng gọi cô. Maana mỉm cười nói:「Em xin lỗi.」

「Lâu lắm rồi mới gặp lại, nên em hơi lo lắng ạ…」

「…Em cũng vậy. Giống Maana… cũng đang hồi hộp.」

Cả hai cùng hít thở sâu sau khi trả lời.

Renko, người ban đầu được đặt ở phòng y tế của tòa nhà mới, đã được chuyển xuống tầng hầm ngay sau khi Kyouhei và những người khác rời học viện, và kể từ đó bị “cấm gặp mặt”. Maana chỉ nghe được tình trạng của cô ấy từ Reiko, người đang chăm sóc, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp trực tiếp sau đúng nửa năm.

Maana đè nén nhịp tim đang đập nhanh, thao tác trên chiếc bảng điều khiển hoàn toàn mới gắn trên cửa. Vừa nhập mật khẩu, cô vừa nghĩ:

(…Renko-chan. Chị còn định ngủ đến bao giờ nữa? Kyouhei-kun đang đợi chị đó. Hãy tỉnh dậy sớm và đi gặp anh ấy đi. Kyouhei-kun──)

Đến đó, ngón tay của Maana khựng lại. Tuy nhiên, cô ngay lập tức lắc đầu và nhập nốt các con số còn lại. Ngay sau đó, một âm thanh giống như tiếng đo điện tâm đồ phẳng vang lên, khóa được mở khóa—cánh cửa sắt tự động hé mở. Trong khoảnh khắc đó,

「……………Ể?」

Chiếc khăn và chậu rửa mặt rơi khỏi tay Maana, đồ thay thế rơi khỏi tay Renji. Chiếc ấm nước nặng trịch rơi xuống sàn, nước nóng đổ lênh láng. Maana mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng trống sau cánh cửa đã mở. Renji cũng cứng đờ. Cả hai cùng lúc thốt lên:

「…Renko-chan…………?」

「……………Chị gái…………?」

Nước mắt rơi. Dù dưới chiếc mặt nạ khí vô cảm, Maana nghĩ rằng Renji chắc chắn cũng đang khóc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận