Mellow Love of Belows Maria-Bài hát thứ 2 Giấc mộng đêm hè của Cockscomb
Không biết đây đã là lần thứ mấy cậu ta thốt lên lời rủa xả ấy kể từ đầu năm. Bốn tháng kể từ lễ khai giảng, mỗi ngày ít nhất mười lần, e rằng đã vượt qua con số ngàn từ lâu rồi cũng nên. Trong một góc đầu óc đang sôi sùng sục vì cái nóng oi ả và cơn tức giận bùng nổ, Kurumiya chợt lóe lên ý nghĩ đó.
Nắng hè xuyên qua ô cửa kính, rọi bóng sọc xuống sàn nhà. Nằm gục trong vũng máu đỏ lòm là một nam sinh đầu Mohican đỏ rực, còn đỏ hơn cả máu. Nhìn cậu học trò chảy máu lênh láng từ thái dương bị đánh vỡ, người vẫn còn giật giật co quắp, Kurumiya thản nhiên đá một cái, rồi buông lời:
“Ê. Dậy đi, đồ Mohican.”
“……………………”
Dù gọi nhưng không có tiếng trả lời. Kurumiya tặc lưỡi, vác chiếc ống sắt dính máu lên vai. Nén mạnh cơn giận muốn truy sát đến cùng, cậu hít một hơi thật sâu. Hít đầy lồng ngực thứ không khí ấm nồng, tanh mùi sắt gỉ, cậu bỗng nhớ lại lời của vị chủ tịch hội đồng quản trị.
“Này nhé. Dạo này cậu hơi bạo lực quá thì phải? Cái cậu Mohican đó dù sao cũng là học sinh mà, cậu nên nhẹ nhàng với em ấy một chút chứ. Tạm thời thì, trong kỳ nghỉ hè này hãy tự kiềm chế vụ ống sắt đi nhé. Phải đảm bảo cho em ấy học phụ đạo đầy đủ, rồi thi lại cho đậu! Nếu không thì bị giảm lương đó, Kurumiya-chan sẽ bị giảm lương đó nha~!”
“…Vô lý hết sức.”
Kurumiya lầm bầm, rồi một lần nữa nhìn về phía Mohican. Bị trói chặt vào ghế bằng xích sắt, hai tay hai chân đều bị còng, Mohican không thể nhúc nhích. Nhờ vậy mà ngày đầu và ngày thứ hai việc dạy dỗ trôi qua êm đềm, nhưng đến chiều ngày thứ ba, Kurumiya đã mắc sai lầm khi tháo quả bóng nhét miệng để kiểm tra mức độ tiếp thu bài của học trò.
Ngay khoảnh khắc miệng được tự do, tên đó liền như thể đã chờ đợi từ lâu mà buông ra:
“Á HÁ HÁ HÁ ~N? Phụ đạo cái vẹo gì, đíu nghe ĐÂU! Bản thân anh đây bị ĐÓNG ĐINH bởi em nhỏ xinh! Anh muốn được CÔ Kurumiya MÔI KỀ MÔI! Suốt giờ phụ đạo chỉ toàn MƠ MỘNG! Mê mẩn cái thân hình non tơ QUÁ! Cái thằng nhỏ kỳ dị, HEY! Dạy anh môn Giáo dục giới tính đi! Điều anh không hiểu là sự phát triển của cô! Sao mà cô bé tí TẸO thế kia HẢ, WHY? Người lớn lại mặc quần hình gấu trúc! HAH! Cười sằng sặc anh xin lỗi, cô bé tý hon! Uống sữa cũng không khá lên, cô cao bao nhiêu CENTIMET? MEEEÊ~N?”
“CHẾT PHỨT ĐI ĐI ĐI ĐI ĐI ĐI ĐI ĐIIIIIIIII! ”
“PUTCH-HO-HANDS-UP?!”
Nghe cái đoạn rap lố bịch được trình bày bằng khuôn mặt càng khiến cậu ta thêm khó chịu, Kurumiya lập tức nổi cơn thịnh nộ. Mọi căng thẳng đã kiềm nén suốt ba ngày qua (Mohican chỉ cần ‘hiện diện’ thôi cũng đủ khiến dây thần kinh của Kurumiya căng như dây đàn) bỗng bùng nổ. Khi cậu ta hoàn hồn lại, Mohican đã ngã nhào cả ghế, đầu bị đánh vỡ toác và mất đi ý thức. Đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy có dấu hiệu tỉnh lại.
“Này. Định ngủ đến bao giờ? Giờ phụ đạo vẫn chưa kết thúc đâu đó!?”
“……………………”
Không một phản ứng. Nhìn xuống Mohican bất động, Kurumiya dần trở nên lo lắng. Mình đã lỡ tay quá đà chăng…?
Là một “sát thủ” siêu hạng, tự hào với sức mạnh thuộc hàng top đầu giới, Kurumiya thường xuyên phải kiềm chế lực. Bởi vì, khi làm giáo viên, công việc của cậu là “đánh cho nửa sống nửa chết” chứ không phải “giết chết”. Ngay cả với Mohican đáng ghét, cậu ta cũng chỉ dùng tối đa ba mươi phần trăm sức lực và luôn cẩn thận không để quá mạnh tay, vậy mà vẫn lỡ rồi.
Một cảm giác suy sụp mãnh liệt ập đến, mồ hôi chảy dài từ thái dương.
—Giảm lương. Nếu bị như thế, những thứ mình muốn mua sẽ không còn mua được nữa. Viên thuốc bổ giúp tăng một centimet chiều cao, máy tập thể dục độ chế, đồ thu đông của nhãn hiệu yêu thích, phụ kiện dễ thương, bản nhạc mới của The Black Cat Murder, dụng cụ tra tấn cổ điển, hay loại rượu quý hiếm lọc qua kim cương…
“…Khốn nạn, thật là…”
Kurumiya gầm gừ, trừng mắt nhìn mái đầu Mohican đáng ghét.
—Tất cả là lỗi của tên này. Kế hoạch nghỉ phép đổ bể, sự đánh giá của trường đối với mình đang giảm sút, sắp bị giảm lương, tất cả chỉ vì Mohican là một học sinh cá biệt hết thuốc chữa. Tiền bạc hoang phí hơn, lượng rượu bia tăng lên, dạo này khó ngủ, cũng là do căng thẳng mà tên Mohican này đã tích tụ cho mình. Giá mà không có tên này…
“…………Giết thôi.”
Kurumiya nói ra suy nghĩ đã ấp ủ bấy lâu. Giết học sinh chắc chắn sẽ bị giảm lương và phạt, nhưng sự chịu đựng đã đến giới hạn rồi. Dù sao cũng bị giảm lương, chi bằng xử lý tên đó trước kỳ thi lại rồi chịu giảm lương còn hơn. Hơn nữa, ý nghĩ phải ở cùng một mình với Mohican thêm bốn ngày nữa thôi cũng đủ khiến cậu chán nản rồi. —Vậy nên,
“Tạm biệt nhé, Mohican. Ngủ yên nhé? Khà khà khà…”
Cậu ta nhấc ống sắt trên vai lên, méo mó khuôn mặt.
Giờ thì cuối cùng cũng được giải thoát. Loại bỏ cái nguồn cơn gây ra bao khổ sở suốt bốn tháng qua, mình sẽ có thể trở lại cuộc sống học đường yên bình như trước. —Vừa lúc Kurumiya dồn lực vào cánh tay.
“…Ư… ưm…?”
Mohican khẽ động đậy. Ngẩng khuôn mặt đang úp xuống, mắt chớp chớp, rồi:
“—Ực?!”
Cậu ta giật mình kêu khẽ một tiếng. Sau đó, vẻ mặt đầy bối rối, cậu ta xoay đầu lia lịa: “…Hả? Hả?”
“Cá, cá cá cá cá, cá cá cá cá cá… cái quái gì thế nàyyyyyyyy?!”
Hét toáng lên. Dù vẫn bị cố định trên ghế, cậu ta bắt đầu vùng vẫy loạn xạ, loạng choạng ngã.
“Ối giời ơiiiiiii!? Đau quáaaaa, đầu tôi đau quáaaaaaaa! Hic hic hic hic hic hic hic! Hả!? Cái gì đây cái gì đây, cái gì thế này, ôi trời, ôi trờiiiiiii!”
“Im mồm!”
“Ối ẹp?!”
Để dập tắt cái tiếng gào thét như ruồi bâu của tên ngốc kia, Kurumiya giáng một cú ống sắt thay cho cái tát. Dù không đánh mạnh lắm, Mohican vẫn bay người đi một cách cường điệu, sau đó:
“Á HÁ HÁ HÁ Á, chết mất! Bị giết mất! Bị, bị bị bị bị, bị giết… không được… không được đâuuuuuu! Không muốn chết không muốn chết không muốn chết không muốn chết, cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với, xin cô xin cô xin cô xin cô—“
Mohican bắt đầu khóc lóc van xin thảm thiết. Khuôn mặt đầy khuyên tai nhuộm một màu kinh hoàng, cậu ta mếu máo “Phư hự…”. Kurumiya liền khịt mũi “ …Hừm”.
“Cái gì vậy Mohican, lúc trước thì giễu cợt ta đủ điều, đến khi bị giết thật thì lại khóc lóc thảm hại mà cầu xin tha mạng hả? Khà khà khà…”
“Quá-n!”
Kurumiya giẫm lên đầu Mohican đang nằm đó, cúi xuống nhìn thẳng mặt. Mohican “Hít!” một tiếng, nín thở, đơ ra. Hàm răng lập cập va vào nhau. Cậu ta trông sợ hãi như một người khác vậy.
“……………………”
Phản ứng đó khiến Kurumiya cảm thấy một sự khó chịu kỳ lạ. Nó không giống như cảm giác phiền phức thông thường, mà là… như thể sức lực toàn thân bị rút cạn, một cục nghẹn trào lên trong lồng ngực. Một cơn tức giận đến ghê tởm dấy lên:
“Ngươi—!”
Nụ cười trên môi Kurumiya biến mất. Cậu ta dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mohican đang run rẩy lập cập.
“Cái thái độ lố bịch đó là gì… HẢ?! Lại là cách mới để làm ta mất hứng hả? Đừng có khinh thường ta quá đáng, cái đồ heo nàyyyy! Nếu không, ta sẽ giết ngươi. Dù ngươi có cầu xin đi nữa, ta cũng sẽ giết.”
“Ấy ấy ấy ấy ấy!? Vậy thì, tôi rốt cuộc phải làm gì…?”
“—Hả?”
Cái cách xưng hô đó là sao… Kurumiya nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, Mohican tưởng rằng mình đã làm Kurumiya mất hứng liền “Hít!” một tiếng thét nhỏ, rồi:
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi, đừng giết tôiiiiii!”
Cậu ta bắt đầu khóc lóc xin lỗi. Kurumiya nhìn xuống cảnh tượng thảm hại đó, giữa hai lông mày càng nhíu sâu hơn. Có vẻ như Mohican đang có gì đó là lạ. Diễn xuất thì lại quá chân thực, mà cậu ta cũng không nghĩ Mohican có thể làm được trò khéo léo như vậy. Chẳng lẽ…
“Này.”
Kurumiya bỏ chân đang giẫm lên, rồi ném ống sắt đi. Mohican đang ra sức van xin, “Ư… ưm?” một tiếng, đơ lại, rồi rụt rè nhìn lên Kurumiya. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen ướt đẫm của Mohican đang hoàn toàn khiếp sợ, Kurumiya ra lệnh:
“Nói tên ngươi đi.”
“…Tên?”
“Đúng vậy, tên thật của ngươi. Nói được thì ta sẽ tha cho.”
“Nếu không nói được thì sao?”
“Giết.”
“Ơ—!”
Mohican im bặt. Cậu ta nuốt khan, rồi cúi mắt xuống.
“Tô, tôi tên là…………”
Nói được nửa câu thì cậu ta im bặt. Im lặng một lúc lâu, sau đó:
“K, k k k k, k—“
“…K?”
“Không biếttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt, huhuhuhuuuu!”
Khóc rống. Máu tươi từ đầu bị vỡ, nước mắt từ hai mắt trào ra như suối, cậu ta bắt đầu gào khóc một cách điên cuồng.
x x x
“…Ngươi thực sự không nhớ gì sao?”
“Dạ, dạ… xin lỗi. Về bản thân, về thầy, về trường này… em hoàn toàn không nhớ gì cả, xin lỗi thầy.”
Ra khỏi phòng y tế, họ bước đi trên hành lang. Kurumiya hỏi trong khi vẫn nhìn thẳng phía trước, Mohican đi phía sau trả lời yếu ớt. Cái vẻ kiêu ngạo, bất cần trước đây đã không còn thấy đâu. Giọng nói hoàn toàn ỉu xìu, cậu ta xin lỗi với thái độ hối lỗi tận đáy lòng.
Mất trí nhớ. Không biết là do bị đánh vào chỗ hiểm, hay Kurumiya đã dùng quá nhiều lực — Mohican mất hết mọi ký ức, trở nên ngoan ngoãn như một con sói bị bẻ nanh.
Thực tế, dù đã được cởi trói và Kurumiya đang để lộ lưng không phòng bị, nhưng không hề có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta sẽ tấn công. Ngược lại:
“À, ừm… thầy Kurumiya?”
“—Hả?”
“Hít!?”
Chỉ cần chạm ánh mắt với Kurumiya đang quay đầu lại với đôi mắt lờ đờ, Mohican liền giật mình. Cái đồ Igarashi Maina nào thế này, ngươi… Kurumiya nghĩ thầm một cách bực bội, rồi thở dài thườn thượt.
“Bình tĩnh đi. Ngươi định sợ đến bao giờ? Ta đáng sợ đến thế sao?”
“……………………”
Mohican im lặng. Cứng đờ như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm. Kurumiya rời mắt khỏi cậu ta, quay lại nhìn thẳng phía trước, rồi nghĩ rằng đó cũng là điều dễ hiểu. Vừa tỉnh dậy đã bị đánh bằng ống sắt, bị hành hạ trong trạng thái không thể cử động, thậm chí còn bị đe dọa “giết” bằng giọng điệu thật sự nghiêm túc. Việc không cảm thấy sợ hãi mới là bất thường. Dù bất thường, nhưng… đối tượng là Mohican. Cậu ta chưa bao giờ thấy Mohican sợ hãi đến vậy, nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Vì lẽ đó, Kurumiya tự nhiên lại càng thấy bực mình, và:
“—Này.”
“Hít!?”
Mohican lại rụt người lại khi Kurumiya gọi bằng giọng thấp. Nén chặt ý muốn quát mắng, Kurumiya dịu giọng hỏi:
“Gì vậy? Lúc nãy ngươi gọi ta mà. Có việc gì thì nói mau.”
“À, vâng… ư, ừm… không, không có gì to tát đâu ạ, cái, cái đó… thực ra không có gì to tát đâu, nhưng mà, làm sao để nói nhỉ, cái đó…”
“Nói mau lên!”
“Hííííííííí!?”
Không kiềm chế được mà quát lên, Mohican giật nảy mình, lăn ra, rồi:
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi!”
Cúi đầu dập mặt xuống sàn liên tục xin lỗi. Sự hoảng loạn quá mức của cậu ta khiến lần này, chính Kurumiya lại giật mình. Cậu ta phải ngăn Mohican đang cắm đầu vào sàn nhà liên tục một cách vô thức lại, rồi an ủi.
“À, ta xin lỗi. Xin lỗi vì đã quát ngươi… Ngươi bị mất trí nhớ mà. Ta sẽ không giận đâu, cứ nói đi. Ngươi muốn hỏi gì cũng được. Nào.”
“Thầ, thầy Kurumiya…”
Kurumiya cố gắng nói giọng dịu dàng để trấn an, Mohican ngẩng mặt lên. Lau nước mắt, cậu ta hạ quyết tâm, rồi hỏi:
“Sao một đứa trẻ như thầy Kurumiya lại làm giáo viên vậy?”
“Ta giết ngươi đấy.”
Kurumiya nắm lấy cổ áo cậu ta bằng hai tay. Mohican nghẹn lời “Hít—“ khi đôi mắt đỏ ngầu dí sát vào mặt.
“Ư, ưm, thầy nói là không giận mà…”
“Im mồm!”
Kurumiya gầm gừ, trừng mắt nhìn đôi mắt đang rưng rức nước của cậu ta.
「Nghe đây, đồ Mohican... NHỚ CHO KỸ đây! Dù sao ta cũng là một người phụ nữ trưởng thành, đã qua hai mươi tuổi rồi đấy! Nếu còn dám hé răng nói mấy cái từ như 'con nít' hay 'bé gái' nữa... thì cứ liệu hồn mà giữ lấy mạng đi!」
「“Cút chết đi!”」 Đồ Mohican bị mắng cho tơi tả, trợn tròn mắt. Cô Kurumiya khẽ tặc lưỡi 'chậc' một tiếng, vừa định quay người bước đi thì...
「Tôi xin lỗi!」
Mohican kêu lên.「“Hả?”」 Quay đầu nhìn lại, Mohican đã đứng dậy, cúi gập người, đầu rạp hẳn xuống. Mohican nói tiếp:
「Tôi... tôi hoàn toàn không biết gì về cô Kurumiya cả... nên lỡ lời nói những điều vô lễ rồi. Tôi xin lỗi. Tôi thề là sẽ không bao giờ gọi cô là con nít nữa đâu! Mấy từ như bé gái, lolita, mẫu giáo, tiểu học, bé hạt tiêu, lùn tịt, dáng con nít, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ nói đâu ạ!」
「........................」
Ngay lập tức, một tràng từ cấm lại được tuôn ra, khiến cô Kurumiya suýt đưa tay vớ lấy ống sắt. Cô cứ ngỡ hắn cố tình, nhưng khi Mohican ngẩng mặt lên nhìn cô, vẻ mặt hắn lại nghiêm túc đến lạ.
Đôi mắt trong veo – nhưng cũng trống rỗng vì mất trí nhớ – của Mohican khiến cô Kurumiya cảm thấy ngượng ngùng khó tả. Ngực cô như muốn nổ tung. Không chỉ vì những từ cấm như bé gái hay lolita, mà cả câu nói「Tôi hoàn toàn không biết gì về cô Kurumiya cả」của Mohican cũng khiến cô cực kỳ khó chịu. Lý do thì cô không rõ, nhưng...
「...Hừm. Nếu vậy thì được.」
Sự bực tức nhanh chóng chuyển thành sự buông xuôi. Cô quay mặt đi thở dài.
「Mày mất trí nhớ rồi nên đương nhiên là sẽ có những lúc vô lễ hay lỡ lời. Ta sẽ tạm bỏ qua cho. Vả lại, mày là—」
Cô Kurumiya ngừng lời, nheo đôi mắt lại. Phía trước tầm mắt là bức tường trường học đổ nát, đang được các công nhân sửa chữa. Quang cảnh tan hoang với những vết nứt, vỡ vụn, lõm sâu, thủng lỗ chỗ... tất cả đều là do cô Kurumiya và Mohican gây ra.
Khởi đầu là ngay trước kỳ nghỉ hè. Ban đầu, cô Kurumiya dự định rời khỏi học viện với tư cách là cán bộ quản chế “tạm tha”, nhưng Mohican, khi biết người phụ trách học thêm không phải là cô, đã làm loạn và mất kiểm soát. Hắn lái xe máy độ vòng quanh, xả súng bừa bãi, bắt học sinh làm con tin, và cuối cùng đã ép buộc thay đổi giáo viên phụ đạo. Đến lượt cô Kurumiya nổi điên, và cùng với những thiệt hại trước đó, khu nhà học cũ đã bị phá hủy một nửa. Tổng cộng có mười ba người bị thương, một thảm họa chưa từng có tiền lệ.
Nhớ lại cái kết cục cay đắng đó, cô Kurumiya méo mặt.
「...Trước khi mất trí nhớ, mày là một tên học sinh quậy phá không ai trị nổi. Không chỉ dừng lại ở mức vô lễ hay lỡ lời đâu. Ngày nào cũng vậy, bất kể ngày đêm, mày cứ xông vào khiêu khích, còn tìm cách ám sát và cư**ng hiếp nữa chứ. Đúng là một tai họa!」
「Ơ—」
Mohican sững sờ. Mặt mày tái mét, giọng run rẩy:
「...T-tôi á...? Làm vậy với cô á...?」
「Đúng thế, chính là mày đấy. Chắc mày không còn nhớ, nhưng việc mày lẻn vào giường ký túc xá, ẩn nấp rồi cứ thế dùng dao tấn công ta ngay khi ta vừa đặt lưng xuống... là chuyện thường ngày ở huyện luôn. Ta chẳng có phút giây nào yên tĩnh cả. Mày như con muỗi mùa hè vậy, cứ đuổi mãi đuổi mãi, diệt mãi diệt mãi lại tới, đến phát điên luôn rồi đây.」
「...Không thể tha thứ được.」
「Hả?」
「Tên khốn nạn đó, không thể tha thứ được...」
Mặt Mohican đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng ken két.
「Chúng ta giết hắn đi, cô Kurumiya!」
「Là mày đó, đồ ngốc!」
Cô Kurumiya vừa bất lực vừa cằn nhằn. Dù đã mất trí nhớ và trở nên lương thiện hơn, nhưng cái đầu ngu ngốc của hắn thì vẫn vậy. Một lúc sau, hắn mới vỡ lẽ ra「À, đúng rồi! Tên khốn nạn đó là tôi mà...」, rồi lại lẩm bẩm:
「Vậy nên khi tỉnh dậy tôi mới bị trói, rồi bị đánh không thương tiếc... là vì tôi là một tên vô phương cứu chữa sao? Tôi cứ tưởng cô Kurumiya là người đáng sợ, nhưng hóa ra cô là người tốt, có lý lẽ, còn tôi mới là tên ác nhân không có lý lẽ...?」
Nghe Mohican lầm bầm, cô Kurumiya gật đầu:「Đúng vậy. Chính xác.」
「Ngay cả trong học viện này, nơi quy tụ toàn những kẻ sát nhân độc ác, thì mày vẫn là một học sinh đặc biệt tệ hại... Việc nghiêm khắc với mày là điều đương nhiên thôi. Như mày tự nói đấy, có bị giết cũng chẳng có quyền than vãn.」
「...Haha, đúng vậy... Hahahahaha...」
Mohican ủ rũ cúi đầu. Một nụ cười chua chát, buồn bã và mỏng manh – không hề hợp với gương mặt dữ tợn đầy khuyên – nở trên khóe môi dày của hắn.
「........................」
Trong lòng cô Kurumiya lại dâng lên một nỗi bực bội không rõ nguyên nhân. Vừa định thốt ra lời lẽ thô tục thì...
「Nhưng mà!」
Mohican mở miệng. Trong mắt hắn, một tia sáng ý chí mạnh mẽ chợt lóe lên:
「Tôi của ngày xưa, đã chết rồi!」
Hắn dứt khoát nói. Cô Kurumiya há hốc miệng giữa chừng「—Hả?」, Mohican với vẻ mặt rạng rỡ nói:
「Dù cơ thể có y hệt, nhưng bên trong là một con người hoàn toàn khác. Trước đây tôi đã gây ra nhiều phiền phức cho cô, nên từ giờ trở đi, tôi muốn cố gắng hết sức để giúp cô Kurumiya một phần nào đó. Xin lỗi vì tất cả những gì đã qua... Mong cô chiếu cố cho tôi, một con người đã được tái sinh này ạ!」
× × ×
「7 cộng 6 bằng mấy?」
「Bằng 12 ạ, cô Kurumiya!」
Ngày hôm sau. Dù đã nghỉ ngơi một đêm nhưng trí nhớ của Mohican vẫn không hồi phục. Đến tiết học thêm đầu tiên—khi cô Kurumiya đưa ra câu hỏi, Mohican giơ tay trả lời đầy hào hứng. Hắn ngồi thẳng lưng, cẩn thận ghi chép vào vở, thái độ học tập cực kỳ tốt. Không chỉ chăm chú lắng nghe, hắn còn chủ động hỏi bài và tích cực tham gia. Hắn là một học sinh giỏi, chăm chỉ và có chí tiến thủ, điều hiếm thấy ở học viện này, nơi chỉ tập trung toàn học sinh có vấn đề.
Chỉ có điều, thật đáng tiếc...
「Sai rồi. 7 cộng 6 bằng 13, đồ ngu ngốc...」
「Ơ? Ể, lạ thật... Khoan đã cô, ừm...」
Nhìn Mohican dùng ngón tay tính toán lại, cô Kurumiya cảm thấy đau đầu dữ dội.
「...Đến cả phép cộng một chữ số cũng không tính tử tế được à, mày?」
「Ê, êy! Chỉ là tính nhầm thôi mà, ha ha...」
「Ồ, vậy à. Thế 8 cộng 4 bằng mấy?」
「Bằng 13 ạ, cô Kurumiya!」
「...Sai! Bằng 12, về học lại từ lớp một đi!」
Vô thức gắt lên, Mohican thút thít:「...V-vâng, xin lỗi cô ạ.」
Không rõ là hắn mất trí nhớ nên quên luôn kiến thức đã học, hay vốn dĩ đã cực kỳ siêu cấp ngu ngốc, nhưng dù thái độ học tốt đến mấy thì thế này cũng vô ích. Khi cô Kurumiya đang ôm đầu, Mohican khẽ hỏi:「À, ừm...」
「...Nếu tôi không vượt qua bài kiểm tra lại, thì cô sẽ gặp rắc rối đúng không ạ?」
「Đúng vậy. Rắc rối, vô cùng rắc rối...」
Việc Mohican mất trí nhớ đã được báo cho hiệu trưởng, nhưng điều kiện giảm lương của cô Kurumiya vẫn không thay đổi, mà còn bị「Ồ? Tôi đã bảo là tự kiềm chế đi rồi mà, vậy mà đã đánh người rồi à? Cố gắng lên chứ, cô Kurumiya ơi! Lại còn mất trí nhớ nữa chứ... Thường thì phải giảm lương ngay lập tức đấy, nhưng như vậy thì đáng thương quá nhỉ? Như đã hứa ban đầu, nếu Mohican-chan vượt qua bài kiểm tra lại, tôi sẽ làm ngơ cho!」hiệu trưởng dặn dò.
Thành thật mà nói, cô Kurumiya không tin rằng tài năng "kiệt xuất" này, vượt xa cả Akabane Eiri (cô gái ngu ngốc đứng thứ hai từ dưới lên trong khối, được miễn học thêm vì lý do cá nhân), có thể vượt qua bài kiểm tra lại. Tuy nhiên...
「Chúng ta sẽ vượt qua mà, cô Kurumiya!」
Có lẽ vì ngu ngốc nên không hiểu được sự bất khả thi, chính Mohican lại tràn đầy nhiệt huyết.
「Hôm qua tôi đã nói rồi mà—」
Hắn đứng dậy hùng hổ, nắm tay lại thành nắm đấm, rồi:
「...Ơ? Tôi nói gì nhỉ?」
「Tao biết mày là đồ ngu à.」
「Á!? Xin lỗi cô, tôi nhớ ra rồi! Tôi đã nói rồi mà... là tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những phiền phức đã gây ra trước đây! Nên—」
Mohican đặt lại cổ, nhìn cô Kurumiya. Với tinh thần phấn chấn đến mức khó chịu, hắn nói với cô Kurumiya đang chống cằm trên bàn giáo viên, bỏ bê tiết học thêm:
「Dù có thế nào tôi cũng sẽ vượt qua bài kiểm tra lại! Tôi sẽ không làm cô Kurumiya buồn đâu! Hãy tin tôi và tiếp tục dạy thêm cho tôi nhé, cô Kurumiya!」
「...6 cộng 7 bằng mấy?」
「Bằng 12 ạ, cô Kurumiya!」
「Vậy à. Thôi được rồi—」
「Á á á á!? Sai rồi, bằng 13 á á á! K-khoan đã cô! Đừng bỏ rơi tôi, cô Kurumiya ơi!」
Mohican níu lấy cô Kurumiya đang thở dài và định rời khỏi lớp học.
Tính cả ngày hôm nay thì còn bốn ngày học thêm nữa. Khả năng vượt qua là vô vọng.
× × ×
「Cô Kurumiya, cô Kurumiya!」
「Gì nữa, đồ ngu?」
Hết buổi học thêm buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa. Chuông vừa reo là cô Kurumiya lập tức rời lớp, bước đi cực nhanh trên hành lang thì Mohican đã đuổi kịp. Cô không ngừng bước mà còn tăng tốc hơn khi trả lời, Mohican vừa mỉm cười thân thiện vừa chạy song song:
「Chúng ta đi ăn trưa cùng nhau không ạ?」
「Không.」
「Ơ... không phải 'từ chối' mà là 'không thích' sao?」
「Đúng vậy, không thích. Tuyệt đối không thích. Chết cũng không thích!」
「Ơ ơ ơ ơ...」
Nụ cười của Mohican nhanh chóng héo tàn. Cô Kurumiya 'hừ' một tiếng, nói:
「Tại sao ta phải đi ăn cùng mày chứ, chết đi. Mày muốn ta vừa nạp dinh dưỡng vừa nạp thêm cả căng thẳng à, chết đi. Nhìn cái mặt xấu xí của mày là ta mất hết khẩu vị rồi, chết đi. Thậm chí còn buồn nôn nữa, chết đi. Thật sự là không thể chấp nhận nổi, chết đi. Chết nhanh nhất có thể đi. Chết vì ngộ độc thực phẩm đi!」
「Hì, hì, đáng sợ quá... Chỉ là tôi mời cô đi ăn trưa thôi mà, đâu cần phải nói 'chết đi' nhiều như vậy chứ... Cô ghét tôi sao ạ?」
「Đúng vậy, ghét. Nên, chết đi.」
「Ư ư. Lại nói 'chết đi' rồi...」
Bị cự tuyệt thẳng thừng, Mohican rơm rớm nước mắt. Phiền phức đến mức kinh khủng.
「Mà tại sao mày lại muốn đi ăn trưa với ta chứ, đồ khốn...」
Tiếp sau môn Toán ở tiết đầu tiên, ở tiết tiếng Anh thứ hai và tiết xã hội thứ ba, Mohican vẫn phát huy hết trí thông minh thấp kém của mình. Dù không bị bạo lực, hắn vẫn bị mắng té tát, và đã không ít lần suýt khóc. Việc mời một người như vậy đi ăn trưa thì chẳng khác nào tự chuốc khổ. Chẳng lẽ dù đã mất trí nhớ, thì cái máu M của hắn vẫn không thay đổi?
—Và rồi.
「Á!? K-cô Kurumiya... á ú!」
Xuống tầng một, trên đường đến lối ra vào, cô Kurumiya gặp một nữ sinh. Đó là Igarashi Maana, học sinh trong lớp cô chủ nhiệm. Cô định lờ đi và bước qua, nhưng...
「............Hửm?」
Nhìn những người đi cùng Maana, cô Kurumiya dừng bước. Đó là Ando Chihiro, kẻ ăn thịt người, Suzuki Michio, tên có cảm xúc bất ổn, và cô gái khổng lồ trùm bao bột mì lên đầu (tên thì cô quên mất rồi)—tất cả đều là học sinh lớp bên cạnh. Cô hơi bất ngờ và cảm thấy hứng thú khi thấy Maana nhút nhát, rụt rè lại tụ tập với những người không quen biết. Cô cười nhếch mép, hỏi:
「Ố là la. Igarashi Maana đấy à, khà khà khà... Cứ tưởng mày sẽ cô đơn lắm khi không có lũ Kamiya, hóa ra lại vui vẻ đến thế này sao? Hả? Trong khi bên này ta phải chịu đựng bao nhiêu cay đắng với tên Mohican suốt mấy ngày nay—」
「Hư ư ư... Khoan đã, cô Kurumiya ơi...」
Mohican chậm rãi đuổi kịp. Bị cô Kurumiya「—Hả!?」lườm một cái, Mohican「Híc!?」rụt người lại, rồi...
「........................à.」
Vừa chạm mắt với Maana, hắn khựng lại. Maana「Haha...」cười gượng gạo:
「C-chào cô... Ờ, ừm... B-buổi học thêm vẫn ổn chứ ạ? D-được học với cô Kurumiya là tốt quá rồi nhỉ! A, haha... N-nhưng mà cô đừng làm phiền cô ấy quá nhé? C-chúng em sợ sẽ bị liên lụy—」
「HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!?」
Ngay lập tức, Mohican hét lên, rồi hoảng loạn trốn sau lưng cô Kurumiya. Hành động đột ngột đó khiến Maana, người bị hét vào mặt, cũng「Hiiiiiiiii!?」ngửa mặt lên trời. Cô bé mềm nhũn chân té bật ngửa xuống đất, vội vàng núp sau lưng cô gái khổng lồ.
「C-cái gì, cái gì, cái gì thế này!? Hô hô hô hô!」
「...Rung rẩy bần bật.」
Maana thò mặt ra sau lưng cô gái khổng lồ, bối rối. Trong khi đó, Mohican úp mặt vào lưng cô Kurumiya, nắm chặt vạt áo khoác và run lẩy bẩy. Qua lỗ nhìn trên bao bột mì, cô gái khổng lồ mở to mắt:
「—Ô? Ơ, chuyện gì vậy nhỉ...? Trông cậu ta sợ hãi quá.」
Khà khà khà. Chắc là do ngươi đã bị luồng ma khí đen tối tỏa ra từ cơ thể bổn tọa, thứ khí chất Ma Vương ấy, mà nhiễm phải rồi. Cũng chẳng có gì lạ. Dù sức mạnh bị phong ấn, nhưng 『Thiên Sứ Tử Thần Một Cánh Azrael』 đang ngự trị nơi cánh tay trái bổn tọa đây, chính là hiện thân của tai ương hủy diệt, kẻ mà ngay cả thần giới cũng phải kiêng dè gọi là 『Hơi Thở Hủy Diệt: Breath the Fall』. Tưởng chừng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc chẳng biết đo lường đối thủ, nhưng xem ra ngươi cũng trưởng thành lên được đôi chút nhỉ? Khà khà khà ha ha ha ha ha ha ha ha!
… Michiro-kun chẳng lớn lên chút nào nhỉ? Gặm một miếng!
Aáááááááááá!?
Chihiro ngoạm lấy cánh tay phải của Michiro đang cười phá lên. Michiro vung tay loạn xạ, cố gắng giằng Chihiro ra, nhưng Maana nhìn 久瑠宮 (Kurumiya) và lên tiếng, “À, ừm…”.
Cô nàng Mohican… không thấy có gì đó là lạ sao ạ?
Ừm. À──
Kurumiya trầm ngâm vài giây rồi nói:
… Không có gì to tát đâu. Chẳng qua là sau khi bị ta huấn luyện riêng từ sáng đến tối thì đầu óc có vẻ hỏng mất rồi. Thôi kệ, chắc một thời gian nữa là tự lành thôi. Đừng bận tâm. Cứ giao tên lợn này cho ta, bọn ngươi mau mau đi đi.
Cô nàng lấp liếm rồi xua tay đuổi đi. Maana hoảng hốt rụt rè, “Oaái!?”.
Đầu, đầu óc hỏng… Ái chà chà. Chắc là dữ dội lắm đây… Tội nghiệp quá đi. Ừm, vậy thì… mau chóng, mau chóng bình phục nha…
Hai người vất vả rồi, giáo viên Kurumiya. Vậy bọn em xin phép… Ê, Chihiro! Lại tính ăn Michiro-kun à! Thiệt tình, chẳng lớn lên chút nào cả!
… Nhồm nhoàm.
… Giật giật.
Người phụ nữ khổng lồ tách Chihiro ra và bế cô bé lên, còn Maana thì lôi Michiro đi. Bốn người dần đi xa rồi biến mất vào phòng y tế, lúc này Kurumiya mới thở dài thườn thượt.
──Này!
Cô nàng gọi bằng giọng trầm xuống với tên Mohican vẫn đang bám chặt vào lưng không chịu nhúc nhích.
Ngươi làm gì vậy? Phiền phức quá, mau buông ra.
……………………
Không có tiếng trả lời. Gân xanh nổi lên trên thái dương Kurumiya. Cô không thể chịu nổi nữa mà bùng nổ.
BUÔNG RA!
Ghéén!?
Tên Mohican bị giật mạnh ra rồi ngã vật xuống, lăn lông lốc trên sàn lát gạch. Kurumiya nhìn xuống gã khổng lồ đang nằm ngửa, mắt trợn trắng, rồi lắc đầu ngao ngán.
Đúng là. Ngươi rốt cuộc sợ hãi cái gì vậy hả… Thật thảm hại khi đối phó với một con nhóc. Dù hắn là một “Sinh vật giết người” phi lý và hoang đường đi chăng nữa──
Sợ, sợ quá…
Hả?
Sợ quá đi mà giáo viên Kurumiya ơi! Hu hu hu hu!
…………!!?
Tên Mohican khóc lóc thảm thiết, đứng dậy và ôm chầm lấy Kurumiya.
Bị đột ngột tấn công, Kurumiya không kịp phản ứng mà luống cuống, “Cái──”. Hắn dụi dụi mặt vào ngực cô vừa nói:
Có, có đến bốn kẻ giết người mà lại! Bọn họ cứ nhìn chằm chằm! Còn bắt chuyện nữa! Tôi, tôi tưởng mình sắp bị giết rồi… Nếu không có giáo viên Kurumiya ở đây thì tôi đã bị bao vây, bị đánh túi bụi và đâm cho thành tổ ong rồi! Hức hức… Học viện này, toàn những người như vậy thôi sao? Bên trái bên phải toàn là những kẻ điên rồ, một nơi bất thường như thế này sao!? Khó, khó mà chịu nổi… Ở một mình là không thể!
……………………
Nhìn tên Mohican than khóc, Kurumiya hiểu ra. Tên Mohican đã mất trí nhớ, cũng đồng nghĩa với việc mất đi ký ức về những vụ giết người mà hắn đã gây ra. Tức là, tâm trí của hắn hiện giờ như một người bình thường.
Ra vậy. Bởi thế nên ngươi mới rủ ta đi ăn phải không? Vì cô đơn nên muốn ta ở bên cạnh à.
Đúng, đúng vậy…
Bây giờ ngươi vẫn chưa thể dựa vào ai khác ngoài ta sao…?
… Vâng. Giáo viên Kurumiya tuy rất nghiêm khắc. Nhưng dù sao thì cô vẫn tiếp tục dạy học mà không bỏ rơi em! Đối với em, giáo viên Kurumiya là người duy nhất em có thể tin cậy và cảm thấy an toàn! Cho nên, cái đó──
Từ chối.
Ghéén!?
Kurumiya đẩy mạnh, hất văng tên Mohican đang ngước mắt lên van nài. Tên Mohican đập đầu vào tường, mắt ngấn lệ nhìn Kurumiya.
Ối… T, tàn nhẫn quá. Em còn chưa nói ra mà!
Im đi.
Cô nàng lạnh lùng nói, rồi quay lưng.
Ngươi sợ mấy tên sát nhân đó ư? Ngu ngốc, đồ nhát gan. Trước khi dựa dẫm vào người khác, hãy tự mình giải quyết đi, tên đần! Ta tuy là giáo viên, nhưng không có nghĩa vụ phải đi chơi với học sinh cả giờ giải lao. Thật là trơ trẽn.
… Không phải tại giáo viên Kurumiya thì em đâu có ra nông nỗi này?
IM MỒM!
Cô nàng quay đầu lại qua vai, lườm tên Mohican đang hờn dỗi.
Vốn dĩ là tại ngươi đó chứ! Suốt ngày gây rắc rối cho ta… Việc ngươi mất trí nhớ cũng là tự làm tự chịu thôi, tên ngu ngốc! Nếu không muốn gây thêm rắc rối cho ta thì ngoan ngoãn nghe lời đi, tên lợn kia! Nghe rõ chưa!?
…………… Em hiểu rồi.
Hừ!
Bỏ mặc tên Mohican đang cúi gằm mặt, cô nàng bước đi.
Lúc đó, cô như nghe thấy một tiếng “xin lỗi” nhỏ bé nhưng Kurumiya mặc kệ. Vừa cố gắng kìm nén sự cáu kỉnh một cách lạ thường trong lòng, cô vừa đi về phía 『Phòng giáo viên』 của tòa nhà mới.
× × ×
── Sakagami Touma, mười lăm tuổi. Số người bị sát hại: bốn người.
Tên này lái xe buggy độ không giấy phép, đột kích các khu định cư biên giới, sử dụng súng máy hạng nhẹ và dao quân sự để giết hại và làm bị thương người dân vô tội. Hắn cướp bóc thỏa thuê, vừa la hét “Hehehehehe!” thì bị những người đàn ông khỏe mạnh trong làng tóm gọn, đánh một trận tơi bời rồi bị bắt.
Nguồn gốc hung khí không rõ. Theo lời hắn, “Tôi mua trên chương trình bán hàng buổi trưa đó! Rẻ lắm, ha ha ha ha ha!”. Nhưng đó là lời nói dối 100%, và dù có cố gắng ép hắn nói ra sự thật thì hắn vẫn chỉ lặp lại những lời vô nghĩa như “Katsudon? Tôi không cần mấy thứ đó đâu! Mang bé gái đến đây!”. Không còn cách nào khác, người ta đã thử dùng tra tấn nhưng hắn chỉ thích thú mà không có tác dụng. Thế là hắn bị “ép” vào Học viện Cải tạo Purgatorium… hình như là vậy.
Đây là điều tồi tệ.
Cô lẩm bẩm, rồi đưa miếng gà vào miệng. Trong phòng giáo viên của riêng mỗi người ở tầng bốn, khu B của tòa nhà mới, Kurumiya đang ăn bữa trưa của mình và xem dữ liệu của tên Mohican trên máy tính xách tay.
Cô đã đọc qua trước khi học kỳ mới bắt đầu, nhưng đọc lại lần nữa thì thật sự rất tồi tệ. Hắn hoàn toàn sinh nhầm thời đại. Trong xã hội không phải là tận thế như bây giờ, không hiểu sao hắn có thể sống bình thường đến mười lăm tuổi được… Cô lại cảm thấy thán phục ngược lại.
Hơn nữa, lai lịch hoàn toàn không rõ. Với khả năng hồi phục phi thường, hắn không phải người thường, và có thể là một sinh vật được tạo ra với mục đích nào đó, giống như 『Cơ quan Sát hại Murder Maid』. Dù nghĩ đó là một ý tưởng ngớ ngẩn, nhưng nếu Reiko quay lại thì vẫn nên nhờ cô ấy kiểm tra cơ thể hắn… Cô vừa nghĩ vừa tiếp tục đọc dữ liệu. Rồi,
Món ăn yêu thích là cà ri, thịt nướng, hamburger, cơm trứng ốp la, parfait… Món ăn ghét là cà rốt, khổ qua, ớt chuông, đậu Hà Lan… ư? Trẻ con sao.
Cô buột miệng nhận xét một thông tin vừa lướt qua mắt, rồi khúc khích cười. Ngay sau đó, Kurumiya giật mình hoàn hồn.
… Haizz, đâu có hứng thú đâuuuuuuu!
Cô la lớn, rồi đấm vào màn hình. Màn hình vỡ tan, mảnh vỡ bắn tung tóe trên bàn và đĩa cơm trưa. Lần này, Kurumiya thực sự tỉnh táo lại và tuyệt vọng “Á á á á á á…”.
Dữ, dữ liệu quan trọng đang làm dở… Bữa trưa chưa ăn được bao nhiêu cả… Chế, chết tiệt!
Cô ôm đầu, chống hai khuỷu tay lên bàn. Tệ hại nhất rồi. Đã đang đứng trước nguy cơ bị giảm lương, giờ lại còn phải thêm chi phí không đáng có… Vận rủi thật sự quá mức rồi. Cô đúng là xui xẻo trăm bề.
── Tất cả những điều đó đều do,
Mohicaaaaaaaan…
Là do hắn. Sự sát ý đã dần phai nhạt do sự cố bất ngờ “mất trí nhớ” lại bùng cháy, cô nghiến răng. Cô nhìn chằm chằm vào hư không, rồi buông lời.
… Quả nhiên, lúc đó nên giết chết hắn mới phải.
Dù hung ác hay lương thiện, Mohican vẫn là Mohican, kẻ thù không đội trời chung của Kurumiya. Khi hắn tỉnh dậy, cô đáng lẽ phải nghiền nát hộp sọ hắn mới đúng── Nghĩ đến đó, cô chợt thắc mắc. Tại sao cô lại giận dữ một cách chân thật đến thế, và đau đầu vì một kẻ ba xu mà cô có thể giết bất cứ lúc nào, chứ không phải tức giận hay đau đầu vì một kẻ ba xu? Đối với một sát thủ hàng đầu như Kurumiya, Mohican chỉ là một tên tép riu mà cô có thể xử lý bằng một tay. Thực tế, trong bốn tháng qua, Kurumiya chưa hề bị trầy xước dù chỉ một vết.
Thế nhưng tại sao, cô lại phải vất vả đến mức này…
… Chậc!
Cô tặc lưỡi đứng dậy. Lắc đầu để thay đổi tâm trạng, cô dọn dẹp quanh bàn. Cô vứt mảnh vỡ và phần cơm trưa còn lại vào thùng rác, rồi rời khỏi phòng giáo viên.
Vô nghĩa… Thật sự quá vô nghĩa!
Nghĩ một cách bình tĩnh, dữ liệu đã được sao lưu, còn bữa ăn thì cô có thể đi lấy cái khác. Dù là tép riu nhưng cứ bám riết thì thật phiền phức, nhưng tên Mohican mất trí nhớ thì vô hại chứ không phải vô lực. Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu nhất định phải nói, thì ngoại hình và giọng the thé của hắn khiến cô khó chịu về mặt sinh lý, trông chướng mắt và nghe chói tai, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng được, và chắc là sẽ ổn thôi. Nếu chỉ là ba ngày rưỡi còn lại của buổi học phụ đạo, thì cô vẫn có thể hoàn thành một kèm một… cô hy vọng là vậy.
Việc đậu vòng thi lại gần như là không thể và việc bị giảm lương là không tránh khỏi, nhưng lúc này, cô sẽ không đòi hỏi gì xa xỉ nữa. Chỉ riêng việc Mohican – một học sinh cá biệt không cách nào cứu vãn (chỉ thái độ) – trở thành học sinh ưu tú cũng đã có giá trị hơn cả việc giảm lương. Nếu mức độ căng thẳng mà hắn gây ra giảm đi, thì chi phí lãng phí cũng sẽ giảm… cô nghĩ vậy.
Vừa tự nhủ như thế, Kurumiya vừa tham gia buổi học phụ đạo buổi chiều.
× × ×
Bốn tháng trước, vào đầu học kỳ mới, ấn tượng đầu tiên của Kurumiya về Mohican là 『thằng ngốc』.
Ngay từ khi mới nhập học, hắn đã chế nhạo Kurumiya và tấn công cô bất chấp cảnh báo, nên cô đã không thương tiếc mà đánh cho hắn bầm dập. Lúc đó, cô chỉ nghĩ hắn là một tên ngốc không biết lượng sức mình, giống như một hoặc hai người mỗi năm…
Tuy nhiên, suy nghĩ đó của Kurumiya đã nhanh chóng thay đổi vào buổi chiều cùng ngày. Tên Mohican bị cô huấn luyện trong giờ thứ nhất và đưa đến phòng y tế, đã hồi phục trong giờ thứ tư, cản trở buổi học. Hắn lại khiêu khích Kurumiya, và lại gây sự lần nữa. Nhờ hành động ngu ngốc đó, Mohican từ một tên ngốc bình thường trở thành một tên ngốc cứng đầu, và đã hoàn thành một “thành tựu” vĩ đại (?) là trải nghiệm toàn bộ gói tra tấn của Kurumiya ngay trong ngày đầu nhập học. Ôi chao, thật bất ngờ khi lại có một kẻ không biết sợ chết đến thế… cô đã ngạc nhiên ngược lại, nhưng vào ngày hôm sau, khi vừa gặp mặt hắn đã gây sự bằng cách nói: “Hôm nay cô bé vẫn bé tí đáng yêu quá nha~! Khà khà khà!”, lúc đó Kurumiya đã nghĩ.
── À. Hắn là đồ thật đó.
Từ đó, ít nhất là hai lần một ngày, nhiều thì hơn năm lần, hắn cứ nhắm vào cô, dần dần Mohican từ một học sinh cá biệt trở thành một kẻ phiền phức trong lòng Kurumiya, rồi thành nguồn gốc của những cơn đau đầu, và là khởi nguồn của mọi căng thẳng. Có lẽ đồng thời, việc nghiền nát tên Mohican cứ tấn công cô mỗi ngày đã trở thành công việc thường nhật của Kurumiya, và biến thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Có phải vì thế chăng──.
Giáo viên Kurumiya, giáo viên Kurumiya!
Giọng the thé gọi tên mình đã đưa ý thức Kurumiya trở về thực tại. Nhìn sang, tên Mohican đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vật lộn với bài tập đã ngừng tay và nhìn về phía cô.
Kurumiya chống một khuỷu tay lên bàn giáo viên, cố gắng nén một cái ngáp rồi trả lời.
Gì thế, tên lợn kia.
Ơ, ừm… Em là con người mà.
Ta biết rồi.
Cô nàng phản bác, rồi rời tay khỏi má. Cô nàng thở dài hỏi.
──Vậy? Gì thế, tên lợn khốn nạn. Làm xong chưa?
À, không… Em muốn hỏi một điều.
Câu hỏi à. Nào, đưa ta xem.
Cô nàng đứng dậy, đến gần Mohican. Hôm nay là ngày thứ năm học phụ đạo, tiết học thứ nhất là 『Ngữ văn』, và cô nàng đang cho Mohican làm bài tập mà cô đã soạn sẵn. Buổi học phụ đạo ngày hôm qua, lần đầu tiên kể từ khi mất trí nhớ, là một cảnh tượng thảm hại, nhưng,
──Hả? Sao, không ngờ ngươi cũng làm được kha khá đấy chứ.
Mặc dù độ khó đã giảm đi một chút, nhưng phần trả lời đã điền đầy khoảng tám mươi phần trăm, và quả thực không tệ chút nào. Khi Kurumiya thật sự ngạc nhiên, Mohican xoa mũi cười toe toét.
Em đã thức đêm để học đó ạ! Vì muốn giáo viên Kurumiya vui lòng…
Hắn ngượng nghịu cười. Kurumiya phản xạ theo bản năng:
… Thật kinh tởm.
Cô nàng lẩm bẩm. Mohican giật mình, “Ế á!?”.
「Dù đã cố gắng hết sức mình, vậy mà... lại bị nói là... ghê tởm...」
「À, xin lỗi. Lỡ nói thật lòng rồi.」
Vẻ mặt hung tợn đầy khuyên tai ấy, nay lại lộ nét ngượng ngùng thơ ngây, tạo nên một sự tương phản đến mức rợn người, khiến Kurumiya cảm thấy kinh tởm từ tận bản năng. Cô lánh mắt khỏi Mohican, kẻ đang mếu máo sắp khóc vì câu "nói thật lòng" (mà cái biểu cảm đó cũng kinh khủng không kém).
「Kệ chuyện ngươi trông ghê tởm đi, ta thấy ngươi cũng đã rất cố gắng rồi. Đáng khen đấy. Cứ đà này, có khi nào... có khi nào lại thành công cũng nên.」
「He he... Cảm ơn thầy ạ.」
Kurumiya vừa khen một tiếng, mặt Mohican lập tức rạng rỡ hẳn lên. Đúng là một tên dễ dao động.
Dùng nửa con mắt lườm nguýt Mohican đang hí hửng, Kurumiya hỏi:
「──Vậy, chỗ nào? Chỗ nào ngươi không hiểu?」
「À... cái đó, ừm... ha ha wa...」
「Hửm? Sao thế, có gì mà ngại ngùng? Ta thừa biết ngươi ngốc nghếch cỡ nào rồi, cứ tự nhiên mà hỏi đi. Chỗ này sao? Hay là chỗ này ngươi không hiểu?」
Cô cúi nửa người xuống, săm soi tờ bài tập rồi giục Mohican. Chẳng hiểu sao tai Mohican đỏ bừng, hắn mấp máy môi một lúc rồi lắp bắp:
「T... thầy... Kurumiya?」
「Gì hả, đồ bạch tuộc?」
「Thầy có người yêu chưa ạ?」
「……………………」
Cả gian phòng chìm vào im lặng. Thấy Kurumiya không trả lời, Mohican vội vàng phân bua:
「À, không, em không có ý gì sâu xa đâu ạ!? Không có nhưng mà, tự dưng... thấy tò mò. Thầy Kurumiya lúc nào cũng trông thật sắc sảo và ngầu lòi mà! Em chỉ thắc mắc, liệu thầy Kurumiya cũng có khi nào làm nũng với người mình yêu không...」
「Chết đi cho rảnh nợ!」
「Há á!?」
Bị đấm một cú vào má, Mohican ngã lăn từ trên ghế xuống. Kurumiya cúi nhìn hắn đang nằm dưới sàn, bẻ ngón tay kêu răng rắc.
「Ngươi đang hỏi cái quỷ gì thế hả... Á ÁN!? Lần sau mà còn hỏi những câu vô nghĩa, không liên quan đến giờ học phụ đạo nữa đi, ta sẽ bẻ gãy xương ngươi!」
「Ư ư... z... zizà lổi màaaa...」
Ôm má đứng dậy, Mohican khóc thút thít xin lỗi. Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn ấy, nhưng chỉ một chốc sau đã giãn ra, rạng rỡ hẳn lên vẻ mừng rỡ.
「Nhưng mà, đúng không ạ? Việc thầy tức giận như thế, tức là không có ai, đúng không ạ!? Phùuu~ May quá may qu—」
「Chết đi!」
「Gác!」
Tặng thêm cho hắn một cú "dropkick" vào thái dương, Kurumiya túm lấy một cánh tay của Mohican vừa ngã nhào lần nữa. Rồi cô giữ hắn lại, bắt đầu bẻ xương.
「Ưi da á á á á!? Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em đã quá trớn rồi, em xin lỗi! Xin thầy tha thứ! Xin thầy tha thứ! Xin th—Ưi da á á á á!?」
「Ồn ào! Đừng tưởng cứ xin lỗi là chuyện gì cũng được bỏ qua nhé, đồ heo thối! Mấy lần ngươi làm ta phát điên rồi... Nếu đầu không nhớ được thì để ta khắc vào thân thể ngươi! Từ giờ trở đi, mỗi lần ngươi làm ta phát bực, ta sẽ bẻ một cái xương. À nhân tiện—」
Cô ghì chặt Mohican đang vùng vẫy, gầm lên:
「Ta không phải là không có người yêu! Mà là không thèm có! Làm gì có thằng đàn ông nào trên đời này xứng với ta chứ! HẢ HẢ HẢ Á Á Á! Nghe rõ chưa!? Nếu đã rõ rồi thì đừng có bao giờ hỏi cái câu ngu xuẩn như thế nữa, đồ chó chết! Á Á Á Á Á Á Á Á Á!」
──Rắc!
Tiếng xương gãy giòn tan, và tiếng thét chói tai của Mohican. Tiếng chuông báo hết tiết học đầu tiên vang vọng trong căn phòng trống vắng.
× × ×
「Thầy Kurumiya, thầy Kurumiya!」
Giờ nghỉ trưa. Mohican không hề chừa, lại tới bắt chuyện. Kurumiya đang định rời khỏi phòng học, đành dừng bước, thở dài một tiếng từ tận đáy lòng. Đến cả sức lực để lườm cũng chẳng còn, cô quay lại nói:
「Gì thế, đồ đần?」
Mohican với cánh tay trái bị gãy được treo bằng băng vải, chạy đến bên cô với nụ cười thân thiện. Và rồi, hắn mời mọc:
「Chúng ta đi ăn trưa cùng nhau không ạ?」
──Nhưng...
「Từ chối.」
「…………Em biết ngay mà.」
Nghe câu trả lời, Mohican cười khổ, vai rũ xuống thất vọng. Kurumiya lại thở dài một hơi từ tận đáy lòng, rồi bực bội hỏi:
「Hôm qua ta cũng đã từ chối rồi mà. Ngươi không có khả năng học hỏi hay sao? Hay đúng là đồ M sao?」
Dù bị bẻ xương không thương tiếc, thái độ của Mohican đối với Kurumiya vẫn không thay đổi, hắn cứ léo nhéo kiếm chuyện. Hắn có vẻ sợ hãi khi bị đe dọa, nhưng chỉ một lúc sau lại như chưa từng có chuyện gì, tiếp tục tìm cách giao tiếp và chủ động rút ngắn khoảng cách. Sự dai dẳng của hắn khiến cô nhớ lại Mohican trước khi bị mất trí nhớ. Thật sự, phiền phức...
「A ha ha. Em không nghĩ mình là M đâu ạ.」
「Vậy thì S sao?」
「Tuyệt đối không!」
「Rốt cuộc là cái nào...」
Cái nào cũng được. Không muốn lãng phí thời gian, cô kết thúc cuộc đối thoại và tiếp tục bước đi. Kurumiya đi về phía phòng giáo viên, Mohican cứ thế đuổi theo.
「Thầy Kurumiya, thầy Kurumiya!」
Bỏ qua. Cô cũng định cho hắn một cú đấm trái móc, nhưng nghĩ lại, phản ứng của hắn lại phiền phức nên thôi, cứ mặc kệ hắn.
「À, thầy vẫn ghét sao ạ? Đi ăn trưa với một kẻ như em... Em thì, em... em muốn đi cùng với thầy ạ! Em muốn nói chuyện với thầy nhiều hơn nữa!」
Kurumiya lấy tai nghe từ túi ra, đeo vào và cắm vào máy nghe nhạc. Mở nhạc death metal với âm lượng cực lớn. Những tiếng gầm gừ thô ráp, khàn đặc át đi tiếng ồn ào chói tai──
「Trời ơi, thầy Kurumiya!」
「…………Ư!?」
Tai nghe bị giật ra. Ngay sau đó, khuôn mặt đầy khuyên tai của Mohican chen vào trước mặt, khiến Kurumiya ngửa người ra sau mà dừng bước.
「Ngươi, ngươi dám á á á... Muốn chết đến thế s—」
「Em muốn đi ăn trưa với thầy mà!」
Mohican hét lên, cắt ngang lời Kurumiya đang gầm gừ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Kurumiya đang đơ ra, 「──Hả?」, rồi nói:
「Việc ở một mình trong khi xung quanh toàn là kẻ sát nhân cũng khiến em thấy cô đơn. Nhưng lý do lớn nhất là, em muốn đi ăn trưa với thầy Kurumiya ạ! Em muốn ăn cơm cùng với thầy đó!」
Mohican tha thiết bày tỏ.
Kurumiya thì──
「…………Tại sao?」
「Hả?」
「Tại sao ngươi lại muốn ăn cơm với ta đến mức đó?」
「Ấy. Cái đó, ừm... vì em muốn nói chuyện với thầy nhiều hơn nữa...」
「Tại sao?」
「Ưm──」
Mohican được hỏi thì im bặt. Hắn cúi đầu, vặn vẹo người, mặt đỏ bừng và lắp bắp: 「Cái đó, cái đó... nói sao nhỉ, ừm... ấu ấu...」. Cô rất muốn đấm hắn.
「──Này.」
Đợi mãi Mohican không trả lời, cô mất kiên nhẫn gọi. Hắn ngước nhìn cô 「...Hả?」, khiến cô muốn tung một cú đấm nhưng đành kìm lại.
「Nếu ngươi muốn đi ăn trưa với ta đến vậy, ta sẽ cho ngươi một điều kiện.」
「…………Điều kiện ạ?」
「Ừ.」
Kurumiya gật đầu, trừng mắt nhìn Mohican.
Cô chĩa ngón tay vào mũi Mohican đang ngẩn tò te, nói:
「Hãy vượt qua kỳ thi lại! Sau đó, ta sẽ đi ăn cùng ngươi. Đương nhiên là tất cả mười môn. Không được trượt môn nào cả! Rõ chưa? Nếu đã rõ, thì cho đến khi ngươi vượt qua kỳ thi lại, đừng bao giờ rủ ta đi ăn trưa nữa. Và nếu ngươi trượt dù chỉ một môn trong kỳ thi lại, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ăn cơm với ta nữa trong đời! Hết. Hừm... Cứ cố gắng hết sức đi.」
× × ×
「Em đỗ rồi ạ, cả mười môn luôn!」
「Cái... gì cơ?」
Chiều thứ bảy, chỉ còn hai ngày nữa là hết kỳ nghỉ hè. Ngay sau khi có kết quả kỳ thi lại diễn ra vào buổi sáng, Mohican đã đến phòng giáo viên. Để đảm bảo công bằng, việc chấm điểm do hiệu trưởng thực hiện, và Kurumiya đã khinh suất nghĩ "đằng nào thì cũng trượt thôi" nhưng mà...
「...Vô lý. Tên ngốc đến cả phép cộng một chữ số cũng không làm tử tế được, vậy mà lại đỗ tất cả các môn... Rốt cuộc là ngươi đã dùng phép thuật gì thế hả, Mohican!?」
「He he... Bí mật ạ.」
Mohican ưỡn ngực đầy tự hào, mũi khẽ giật giật đáp lời. Kurumiya chống cả hai tay lên bàn làm việc, đứng bật dậy, chỉ có thể ú ớ 「Grừ grừ」.
Mười tờ bài làm nằm rải rác trên bàn, tuy sát nút nhưng quả thật đều đạt điểm đỗ, không hề có dấu hiệu gian lận. Dù bị cô trừng mắt như muốn bắn giết, hắn vẫn vênh mặt lên:
「Hừm hừm. Em thắng rồi nhé, thầy Kurumiya!」
Và rồi, hắn phá lên cười 「Gya ha ha ha!」. Tiếng cười ngạo mạn, chướng tai như thể hắn đã lấy lại được ký ức vậy.
「~~~~~~!」
Cô muốn đánh hắn. Muốn đấm cho mặt hắn biến dạng, biến tiếng cười ha hả thành tiếng thét tuyệt vọng── Kurumiya run rẩy nắm chặt tay, cố gắng chiến đấu với cơn bốc đồng đang gào thét trong lòng.
Nhưng lời hứa là lời hứa. Chính cô là người đưa ra, nên không thể nuốt lời được. Với cảm giác như đang nghiền nát một con đắng trong miệng, Kurumiya đành chấp nhận kết quả này.
「...Được thôi. Lần này thì ta công nhận ngươi, Mohican... Ngươi, thắng rồi...」
「HÍA HÁ Á Á Á Á Á Á Á Á Á!」
Vừa nghiến răng buông ra câu nói, Mohican đã sung sướng reo lên. Hắn lại lấy lại trí nhớ rồi sao── Kurumiya liếc nhìn hắn bằng ánh mắt dữ tợn.
「Thầy Kurumiya, thầy Kurumiya!」
Mohican rướn người về phía cô, đôi mắt ngây thơ long lanh:
「Thầy sẽ giữ lời hứa chứ ạ!?」
「...Ừ.」
「Thầy sẽ ăn cơm cùng em chứ ạ!?」
「...Ừ.」
「HÍA HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ HÔ Ô! Vậy thì nhanh nào, tối nay chúng ta—」
「Từ chối.」
「Ái chà~ Yeah! Cảm ơn thầy nhiều ạ~」
「Ta đã nói là từ chối, từ chối mà! Ngươi không chỉ điên đầu mà cả tai cũng hỏng rồi à!?」
「Hả—」
Mohican đang chạy quanh phòng, hai tay (cánh tay trái bị gãy giờ đã hoàn toàn bình phục. Thật phi thường) dang ngang, bỗng cứng đờ. Hắn nhìn Kurumiya với ánh mắt không thể tin nổi.
「T... tại sao...」
「...Hừm.」
Kurumiya ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc. 「...Phù」, cô thong thả nhả khói tím. Mohican xán lại gần cô.
「Thầy Kurumiya!? Đ... đồ đáng ghét! Thật quá đáng! Đồ quỷ sứ! Thầy có biết em đã cố gắng đến mức nào vì tin lời thầy khôn—」
「Ồn ào!」
Bị điếu thuốc dí vào trán, Mohican 「Nóng!?」 vội lùi lại. Kurumiya ném điếu thuốc đã tắt vào Mohican đang rưng rưng nước mắt:
「Ta có nói là sẽ ăn cơm cùng, nhưng không nói là vào lúc nào theo ý ngươi. Khi nào ta có hứng thì ta sẽ rủ. Khi nào ta có hứng đó nhá?」
「...Vậy em phải đợi đến bao giờ?」
「Ai biết? Có thể là ngày mai, ngày kia, hoặc cũng có thể là mười năm sau.」
「……………………」
Đôi mắt ướt át của Mohican chuyển sang ánh nhìn khó chịu. Hắn lầm bầm với giọng thấp, đầy oán giận:
「Gì mà lý lẽ trẻ con thế?」
「Lần sau mà còn nói 'trẻ con' nữa, ta giết ngươi đó?」
「────────」
Mohican im lặng. Hắn bĩu môi, nhìn chằm chằm Kurumiya một lúc rồi nói:
「...Thôi được rồi. Thế thì cũng được, thầy Kurumiya... Em xin phép.」
Hắn quay gót, mặc kệ Kurumiya đang 「Á──」 kinh ngạc, rồi rời khỏi phòng giáo viên.
「……………………」
Kurumiya bị bỏ lại, đứng đơ một lúc, rồi lẩm bẩm:
「Hừm, đúng là mình đã quá... kém cỏi rồi thì phải?」
Cô đứng dậy khỏi ghế. Cũng định đuổi theo Mohican, nhưng lại nghĩ "Tại sao mình phải làm đến mức đó chứ!?" nên lại bực mình mà ngồi xuống. Mặc dù rõ ràng lỗi là của Kurumiya. Quả thật, cô nên xin lỗi── Không không, khoan đã, thế thì sao? Đồ heo thối thì không có nhân quyền. Mình đang đồng cảm với cái gì thế này... Cô cứ thế đứng lên rồi lại ngồi xuống, cuối cùng bực bội thốt lên:
「Thôi bỏ đi, chết tiệt... Chết đi cho rảnh nợ!」
Dồn sự bực tức không lối thoát vào cánh tay, cô vung mạnh một ống sắt. Bàn làm việc gãy đôi, những tờ bài làm bay tứ tung. Nhưng cảm xúc vẫn không thể nguôi ngoai, Kurumiya bị cuốn vào cơn giận dữ điên cuồng đó──
× × ×
「──Này. Đồ heo.」
Ngày hôm sau, Chủ nhật cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Khi Kurumiya đến phòng ký túc xá của Mohican, hắn đang nằm dài trên giường tầng, uể oải đứng dậy.
「Thầy Kurumiya... Có chuyện gì thế ạ, sáng tinh mơ đã...」
「Không phải sáng. Đã trưa rồi, đồ ngốc.」
「Hả? À, thật...」
Mười hai giờ ba mươi hai phút. Mohican xác nhận giờ, dụi mắt chớp chớp. Rồi hắn bỗng xịu mặt, nói:
「Em xin lỗi. Mấy hôm nay em hầu như không ngủ! Vì để đỗ kỳ thi lại, em đã thức trắng đêm để học đó ạ!」
「Ra vậy. Tốt rồi, đỗ được là tốt rồi.」
「ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY.」
Mohican đáp lời với giọng đều đều, rồi quay mặt đi khỏi Kurumiya, dường như vẫn còn giận chuyện hôm qua. Tuy thấy phiền phức và khó chịu, nhưng đã đâm lao rồi thì phải theo lao, Kurumiya đành gọi thêm lần nữa: "Này!"
"Đi thôi, Mohican."
"...Đi đâu ạ? Buổi học phụ đạo kết thúc rồi mà?"
Quay lưng lại, Kurumiya liếc mắt qua vai đáp lại Mohican đang hỏi một cách đầy nghi hoặc:
"Ăn trưa. Ngươi muốn đi với ta mà, phải không?"
"Ể—"
Mohican chết lặng. Cậu ta lắp bắp lúng túng, cuống quýt cả lên.
"Ể ê ê ê ê!? C, c, c, c, c, ăn trư ư ư a!? Khoan đã... Nhưng Kurumiya-sensei bảo là... nếu cô hứng thú mà..."
"Ta hứng thú đấy. Ngươi có ý kiến gì à? Hả!?"
Cô ta dằn giọng, trợn mắt lườm Mohican. Trước Mohican đang thẫn thờ đáp "…Kh, không ạ", Kurumiya giơ cao cái gói furoshiki một tay đang cầm:
"Cơm hộp đây. Chúng ta sẽ ăn trên sân thượng!"
× × ×
"...Ưm, Kurumiya-sensei."
Trên sân thượng của tòa nhà cũ, nơi thường ngày cấm học sinh lui tới. Mohican ngồi ngay ngắn trên tấm trải dã ngoại, khẽ ngẩng đầu nhìn Kurumiya.
Kurumiya ngồi đối diện, vừa tháo nút gói furoshiki đặt giữa hai người, vừa liếc xéo trả lời bằng ánh mắt khinh miệt: "Gì đó, đồ rác rưởi." Mohican bồn chồn đảo mắt khắp nơi:
"À ừm... đó, đó là do phong thái gì ạ... à không, ý em là... cái phong thái gì thế?"
"Nếu là thế thì phải nói là 'thay đổi gió' đấy, đồ ngốc. Ta không bị cảm cúm mùa hè gì cả. Bài tập hè, bữa trưa chẳng chút hứng thú với tên ngốc ta ghét, những chuyện phiền phức thì cứ nên làm xong thật nhanh là tốt nhất. Chỉ vậy thôi. Thay đổi gió hay cái quái gì nữa, đồ heo chết tiệt."
"Đồ, đồ đáng ghét..."
Mặc kệ Mohican đang tủi thân, cô tháo gói furoshiki. Hiện ra là một chiếc hộp cơm bốn tầng – bữa trưa do Kurumiya tự tay chuẩn bị và mang đến. Trước khi Mohican kịp nói gì, cô đã lên tiếng:
"– Đừng có hiểu lầm đấy nhé? Ta chuẩn bị cơm hộp là vì khi ăn cùng ngươi, ta không muốn ăn cái thứ đồ ăn thừa dành cho lũ heo. Ta không muốn làm mà là bất đắc dĩ phải làm! Ngươi hiểu chưa!? Nếu hiểu rồi thì hãy dẹp ngay cái vẻ cười toe toét đó đi! Nếu không, ta sẽ giết ngươi."
"Hì hì. Em hiểu rồi ạ~. Hì hì hì hì..."
"Đúng là chỉ muốn đấm cho chết."
"...Hừm, thôi được rồi. Ngươi chỉ vui vẻ được lúc này thôi, Mohican. Liệu ngươi còn có thể cười toe toét được khi nhìn thấy thứ bên trong chiếc hộp cơm này không?"
"............Hả?"
"Nhìn cho rõ đây. Đây là – cơm hộp tự tay ta làm đó à à à à à à à à à!"
Cô đặt tay lên nắp hộp cơm, nhếch mép. Rồi, Kurumiya mở hộp cơm ra. Ngay lập tức, Mohican trợn tròn mắt kinh ngạc.
"C, cái này..."
"Đúng vậy. Là món ớt chuông xào đấy. Ta rất thích ớt chuông mà~. Ta chẳng dùng thêm bất kỳ nguyên liệu nào khác mà chỉ toàn ớt chuông thôi. Sau đó thì..."
Góp mặt trong hộp cơm còn có kimpirra cà rốt, goya champuru, cơm nắm gạo đậu Hà Lan... Tất cả các món ăn được xếp đầy ắp trong từng tầng hộp đều là những tuyệt phẩm sử dụng rất nhiều loại rau mà Mohican ghét. Với bữa trưa toàn màu xanh và cam, nguyên liệu cũng chỉ xoay quanh mấy món đó, Mohican dường như đã bị sốc nặng.
"————————"
Cậu ta đứng bất động, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp cơm đang mở. Kurumiya cảm thấy hả hê, nhếch mép quan sát phản ứng đó.
"Khặc khặc... Sao nào Mohican, ngon lành cành đào đấy chứ? Cứ tự nhiên mà ăn đi. Ta ăn ít lắm~. Hộp cơm này hơn một nửa là ta cho ngươi đấy."
Vừa nói vậy, Kurumiya đã ăn xong bữa trưa (một hộp cơm thịt nướng cao cấp) từ trước.
Bụng đã no căng, nên cô dự định sẽ để Mohican ăn hết hơn chín phần mười đồ ăn, chứ không phải một nửa. Đương nhiên, cô cũng không quên nhắc nhở:
"Không được bỏ thừa đấy nhé? Phần đồ ăn ta không ăn hết, ngươi phải ăn sạch sành sanh. Nếu lỡ mà có bỏ sót chút nào, thì lúc đó –"
Cô ngừng cười, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, rồi trợn mắt nhìn Mohican. Giọng nói mang vẻ đe dọa.
"Ta sẽ cho ngươi ăn no nê ống sắt. Buộc ngươi phải nôn hết đồ trong bụng ra rồi nhồi nhét lại vào! Nếu không muốn như vậy thì..."
"...Vâng. Em sẽ không bỏ thừa. Em sẽ ăn hết."
Mohican run rẩy đáp lại bằng giọng nói như sắp tắt. Cậu ta dùng đôi tay cũng đang run rẩy cầm đũa lên, rồi –
".................."
"Ục" một tiếng, nuốt nước bọt. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi môi mím chặt thể hiện rõ nội tâm của Mohican. Ít lâu sau, cậu ta nhắm mắt lại, quyết tâm và nói:
"E, em xin mời!"
Chắp tay lại. Mohican đưa đũa về phía tầng thứ tư của hộp cơm, nơi chất đầy ớt chuông thái sợi – phiên bản không có thịt của qīngjiāoròusī (thịt xào ớt chuông) – chất cao ngất ngưởng.
"~~~~~~!?"
Khoảnh khắc đồ ăn vừa vào miệng, cậu ta rên rỉ đau đớn. Cúi đầu xuống, đôi vai run bần bật, Mohican thốt lên:
"N, ngon quá..."
"Hả?"
"Ngon quá đi mất ô ô ô ô ô i, Kurumiya-sensei ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê ê! Huhu!"
Cậu ta bật khóc nức nở. Một tay còn lại ôm lấy hộp cơm, Mohican bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trước mắt Kurumiya đang sững sờ, Mohican đã nhanh chóng chén sạch ớt chuông.
"N, này..."
Chẳng thèm bận tâm đến Kurumiya đang bối rối, Mohican liền giật lấy hộp cơm tầng ba, rồi ngay lập tức:
"Hu hu. Ngon quá... ngon quá ư ứ..."
Nước mắt chảy ròng ròng, cậu ta bắt đầu tấn công món kimpirra cà rốt. Có lẽ đang cố gắng hết sức, đôi khi cậu ta lại "Ứ nghẹn!?" mà ho sặc sụa, nhưng vẫn không dừng lại được.
"M, Mohican—"
Lượng đồ ăn trong hộp giảm đi trông thấy, chưa đầy năm phút, tầng thứ ba của hộp cơm đã được Mohican ăn sạch. Không nghỉ đũa một phút giây nào, khi cậu ta chuẩn bị chuyển sang món goya champuru ở tầng hai thì –
"MOHICAAN!"
"............!?"
Bị hét lên, đôi đũa của Mohican dừng lại. Trước Mohican đang ngây ra hỏi "Ể, ừm... cô có chuyện gì ạ?", Kurumiya thở dài. Cô chỉ vào chiếc hộp cơm trống rỗng và nói:
"Này. Ai bảo ngươi ăn một mình hết tất cả? Ngươi ăn ngấu nghiến thế kia là sao... đâu còn phần của ta nữa."
"—À."
Có lẽ lần đầu tiên Mohican nhận ra, cậu ta trợn tròn mắt. Ngay sau đó:
"A a a a a!? X, x, x, x, xin lỗi cô ạ a a a a a i!"
Đặt hộp cơm và đôi đũa xuống, cậu ta lập tức quỳ gối xin lỗi. Mohican úp trán xuống tấm trải dã ngoại, liên tục xin lỗi "Gomen nasai" một cách dữ dội. Kurumiya "Hừ!" một tiếng và nói:
"...Cũng được thôi. Những món ngươi đã ăn hết đều là đồ ăn làm qua loa cả. Những thứ đó, ta cho ngươi hết."
"Làm qua loa...?"
"Ừ" – cô gật đầu, chuẩn bị đũa. Vừa chia goya champuru vào đĩa nhỏ, cô vừa nói:
"Đương nhiên rồi. Ớt chuông hay cà rốt, mấy thứ rau xào thôi thì làm sao gọi là món ăn tử tế được. Món duy nhất ta nghiêm túc làm là món ở tầng hai thôi."
Nói xong, cô đưa món goya champuru "tử tế" vào miệng. – Ưm, ngon thật. Vị ngọt của thịt heo xào, hành tây, cà rốt, đậu phụ (để có độ cứng nhất định nên đã được đông lạnh rồi rã đông), cùng với trứng xốp mềm và vị đắng của khổ qua làm điểm nhấn, tạo nên một sự hòa quyện tuyệt vời.
Cô đã nghĩ đến việc làm tất cả các món qua loa, nhưng nghĩ lại cảm thấy mất mặt nếu bị coi là "người nấu ăn dở" nên cô chỉ làm một món thật nghiêm túc. Còn Mohican thì:
"Ể, ừm... nhưng mà, những món em ăn cũng ngon mà, cô?"
"Nói dối."
"Thật mà ạ!"
Kurumiya lướt qua một cách thờ ơ, còn Mohican nhìn cô bằng ánh mắt chân thành:
"Nếu không thì em đâu có ăn ngấu nghiến đến thế! Nguyên liệu đơn giản thôi nhưng cả hai món đều nêm nếm rất tuyệt vời!"
"...Ồ? Dù là nguyên liệu cậu không thích ư?"
Kurumiya cười khúc khích, cắt ngang Mohican đang hăng hái. Cô tiếp tục với giọng trêu chọc:
"Hay là sau khi mất trí nhớ, sở thích ăn uống của ngươi cũng thay đổi? Nếu vậy thì đáng tiếc thật đấy—"
"Ghét ạ."
Mohican nói với giọng dứt khoát. Kurumiya nhíu mày "Hả?".
"Ớt chuông, cà rốt, khổ qua và đậu Hà Lan, nói thật là em đều không thích ạ."
"Nhưng mà—" Mohican nhìn Kurumiya.
Và rồi.
"Đây là món ăn mà Kurumiya-sensei đáng yêu của em đã làm mà! Làm sao có thể không ngon được ạ!"
"............"
"Cái thằng cha này nói gì vậy chứ," cô nghĩ. "Thời buổi này, có cô gái nào còn xao xuyến vì mấy lời sáo rỗng như thế không. Thằng ngốc này đang nghiêm túc nói cái quái gì vậy..."
Trong khi Kurumiya đang ngán ngẩm, Mohican lại tự động "lên máu" và –
"E, em thích cô ạ! Em yêu Kurumiya-sensei rất nhiều!"
Cứ thế, cậu ta bắt đầu tỏ tình.
"Việc em mời Kurumiya-sensei đi ăn trưa, việc em muốn nói chuyện với Kurumiya-sensei nhiều hơn, việc em không quản thức khuya học hành chăm chỉ, tất cả đều là vì em rất yêu Kurumiya-sensei—"
"Chết đi."
Cô dứt khoát ngắt lời, rồi trợn mắt lườm Mohican. Đưa miếng đồ ăn đã nguội vào miệng với cảm giác lạnh nhạt, cô cố tình nhai chậm rãi rồi nuốt xuống, và nói:
"Ngươi thích gì ở ta chứ? Ngươi mới quen ta chưa đầy một tuần... Ngươi có thể thích điểm nào ở ta chứ? Buồn cười. Đừng có nghĩ mấy lời yêu thương hời hợt đó có thể lay động trái tim ta."
"Không phải ạ!"
—Đó là lần đầu tiên Mohican, người từ trước đến giờ chưa hề chống đối, lại trừng mắt nhìn Kurumiya. Cậu ta không hề nao núng trước ánh mắt của Kurumiya mà đối diện trực tiếp:
"Không phải một tuần. Em –"
Rõ ràng.
"Em đã thích Kurumiya-sensei ngay từ khoảnh khắc em tỉnh dậy! Ban đầu em không hiểu chuyện gì cả, và rất sợ hãi... nhưng sau khi bình tĩnh lại, em đã ngay lập tức yêu cô! Có lẽ đó không phải cảm xúc của em, mà là tình cảm mà em khi chưa mất trí nhớ đã dành cho cô!"
"............Ý ngươi là gì?"
Kurumiya nhíu mày trước lời Mohican nói.
Mohican tiếp lời:
"Ngay cả khi mất trí nhớ, tình yêu dành cho Kurumiya-sensei là thứ duy nhất em không mất đi! Em khi chưa mất trí nhớ đã yêu Kurumiya-sensei đến mức đó... đã dành cho cô tình cảm sâu đậm như thế!"
Ngay khoảnh khắc nghe những lời đó.
"............!?"
Kurumiya như ngừng thở. Hoặc có thể cả nhịp tim của cô cũng ngừng đập. Đó là một cú sốc lớn đến vậy. Tuy nhiên, điều gây sốc nhất chính là:
"Ể... hả? H, hừm!... Thế thì sao? N, nó thì có liên quan gì chứ? Việc hắn ta bám lấy ta thì ta đã biết rồi, không cần phải nói lại đâu! Đ, nói cái gì giờ này chứ... C, chết đi! Đã bảo chết đi thì chết đi!"
Chính Kurumiya lại đang hoảng loạn đến mức này. Cô bị sốc bởi chính cú sốc đó, và không thể giữ được vẻ bình tĩnh. Má cô đỏ bừng, não bộ như sôi lên với một loại cảm xúc khác hẳn cơn giận. Trong lúc đó –
"Kurumiya-sensei –"
Mohican nghiêng người tới gần. Khuôn mặt đầy khuyên tai của cậu ta tiến lại. Cô muốn đấm một cú vào mũi cậu ta, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể cô lại không hề nhúc nhích. Lời nói bông đùa của Reiko qua điện thoại hôm qua – "Hai đứa nhìn vậy mà hợp nhau phết đấy nhỉ? Có khi thành một cặp đôi tình nhân tốt ấy chứ" – chợt lướt qua tâm trí cô.
"Pha..."
Cô định hét lên "Đừng có đùa!", nhưng chỉ phát ra một hơi thở rất nhẹ.
Trong khi đó, Mohican –
"Em – em cũng thích Kurumiya-sensei. Em yêu cô nhiều đến mức không thua kém gì bản thân mình khi còn là một học sinh cá biệt! Có lẽ em không hề xứng với Kurumiya-sensei... Từ vẻ ngoài, đầu óc, khả năng vận động đến sức mạnh, em đều không bằng Kurumiya-sensei!"
—Nhưng mà, Mohican nhìn thẳng vào mắt Kurumiya. Ánh mắt cậu ta rực lên một tình cảm kiên định:
"Riêng tình cảm thì em chắc chắn không thua đâu! Cho đến khi tình cảm của em được cô chấp nhận, em sẽ tỏ tình tấn công cô hết lần này đến lần khác, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa, lần nữa! Bị từ chối em cũng không dừng lại, dù có chết em cũng không bỏ cuộc!"
"Khụ............!?"
"Đúng là tên quái quỷ," Kurumiya rùng mình. Thật sự quá mức độc ác. Một kẻ đeo bám đến chết – không, kể cả khi bị giết vẫn bám lấy thì đúng là tai họa chứ còn gì nữa.
Trước khi mất trí nhớ đã thấy phiền phức rồi, nhưng lần này, bị thúc đẩy bởi một "tình yêu" thuần khiết, thì còn phiền toái hơn nhiều. Sự dai dẳng, và kiên trì của Mohican, cô đã cảm nhận rõ mười mươi suốt bốn tháng qua. Chắc chắn hắn sẽ không bỏ cuộc dù bị từ chối, và rõ ràng là sẽ tấn công lại dù bị đánh bại. Phải làm sao đây? Phải làm sao...?
".................."
Trước mặt Kurumiya đang hoảng loạn, tên Mohican nhắm mắt lại. Tưởng hắn định làm gì đó...
"Kurumiya-sensei ơiiiiiii..."
Khuôn mặt hắn từ từ áp sát. Đôi môi chu ra hình chữ '3', phát ra thứ âm thanh 'chụp chụpa' rợn người, nhắm thẳng vào môi Kurumiya...
"Hựt--"
Cảnh tượng đó khiến cả sát thủ khét tiếng “Thánh Nữ Càn Quét” Bellows Maria, người khiến ngay cả đồng nghiệp cũng phải rợn tóc gáy khi đối mặt, cũng phải kinh hãi tột độ sau bao năm. Có lẽ ngay cả trong cuộc chiến sinh tử, cô cũng chưa từng cảm thấy khiếp sợ đến nhường này. Một hiểm nguy vượt trên cả lằn ranh sinh tử. Một nỗi ghê tởm khủng khiếp, còn hơn cả nỗi tuyệt vọng trước cái chết. Rồi...
"Ư... ư ư... A a a a a..."
Một thứ dục vọng không rõ nguồn cơn làm lý trí của Kurumiya vụn vỡ, tan chảy, và ngay khoảnh khắc tiếp theo.
"Ư... ưaaaaa!"
Cây ống sắt vung vút, giáng thẳng vào mặt Mohican, phá nát.
Có lẽ đó là bản năng tự vệ. Cô chỉ nhận ra, cơ thể mình đã tự động hành động, và:
"Kuàwsedrftgy Kurumiyalp!?"
Mohican, hứng trọn cú đánh không chút nương tay, bị đánh bay văng đi như một quả bóng, quay tròn rồi đâm sầm vào cánh cửa sắt ở lối vào. Hắn ta nôn thốc nôn tháo máu tươi và máu văng tứ tung, rồi đổ gục xuống,
"------------"
co giật bần bật rồi ngừng hẳn mọi chuyển động.
Vậy là Mohican chết, và Kurumiya sống một cuộc đời an yên.
Chết hạnh phúc, chết hạnh phúc...
× × ×
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy. Thế nhưng...
"HYAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"
Sau kỳ nghỉ hè, sáng sớm thứ Hai. Kurumiya đang an giấc trên giường trong khu nhà ở giáo viên thì bừng tỉnh bởi tiếng nổ chói tai khi cánh cửa bị thổi bay, kèm theo một tiếng gào thét the thé.
"...!?"
Cô bật dậy, theo phản xạ chém một nhát tay đao. Tên Mohican đang lao về phía Kurumiya, vừa đá chân xuống sàn, liền "Bụp!?" một tiếng khi ăn trọn đòn tay đao vào má, rồi bị đánh văng ngang, biến mất khỏi tầm mắt.
Kurumiya mặc bộ đồ ngủ chấm bi với chiếc mũ len có quả bông, mắt còn đang díp lại vì ngủ,
"...Mohican...?"
Cô ngơ ngác nhìn kẻ đột nhập đang ôm má đứng dậy. Trên khuôn mặt chằng chịt băng gạc của hắn là một nụ cười nham hiểm. Liếm môi, Mohican cười phá lên.
"Gahahaha hahahaha! Chào buổi sáng, Kurumiya cưng của ta! Hôm nay em cũng bé nhỏ đáng yêu như mọi khi nha~. Hyahaha ha! Nhưng sao thế, sao thế hử? Sáng nay em yếu thế? Yếu đến mức ta tưởng bị con nít mẫu giáo, không, trẻ sơ sinh đánh ấy chứ, ba bư! Có muốn sữa không hả~?"
"—Hả!?"
Hắn vén áo khoe ngực, khiêu khích khiến Kurumiya tỉnh táo ngay lập tức. Cô nhíu mày hỏi:
"Mohican, ngươi... chẳng lẽ, đã khôi phục ký ức—"
"Kurumiya cưng ơi!"
Nhưng Mohican chẳng màng gì, lao thẳng tới giường. Hắn vẫy vẫy các ngón tay rồi vươn ra, định tóm lấy cơ thể Kurumiya. Cô né tránh cuộc tấn công bất ngờ đó một cách nhẹ nhàng, và:
"Mohicaaaan!"
Nhân lúc né, cô vòng tay phải ôm lấy cổ Mohican. Lách ra sau lưng hắn, cô vật hắn xuống giường, vừa siết chặt động mạch cảnh, vừa gằn giọng:
"Thì ra là vậy, ngươi đã khôi phục ký ức rồi à... Hừ. Dù bị thương nặng tưởng chừng bất tỉnh nhân sự, vậy mà ngươi vẫn hồi phục được. Ngươi đúng là một kẻ đáng nguyền rủa mà..."
"Gừ... Kurumiya, cưng...!"
Kurumiya siết chặt tên Mohican đang giãy giụa. Hẳn là cú sốc mạnh vào đầu đã giúp hắn hồi phục ký ức, trở lại với tính cách ban đầu (đứa học sinh siêu quậy) – nhưng...
"Kurumiya-sensei! Kurumiya-sensei!"
"..."
Giọng nói thân thiện của hắn. Cái ngữ điệu và biểu cảm có lẽ sẽ không bao giờ được nghe hay nhìn thấy nữa bỗng chốc ùa về, khiến Kurumiya cảm thấy một thoáng cô đơn. Mohican – chắc là hắn đã quên rồi. Những ngày qua hắn chăm chỉ học phụ đạo, miệt mài ôn bài, sợ hãi trước một tên học sinh sát nhân, xuất sắc vượt qua kỳ thi bổ sung, ăn bữa cơm hộp tự tay cô chuẩn bị. Và cả việc, hắn đã tỏ tình với Kurumiya nữa...
Đang mơ màng nghĩ ngợi, lực tay cô bỗng lỏng ra. Ngay lập tức,
"Sơ hở rồi!!!"
"Gừ—"
Mohican thoát khỏi sự khống chế, và:
"Chụt chụt chụt!!!"
Vừa quay lại, hắn liền hôn thật mạnh vào môi Kurumiya.
Đầu óc cô dừng lại. Cô không thể thở. Đôi môi dày của Mohican bao trọn đôi môi nhỏ bé của Kurumiya, dính chặt không một kẽ hở, ép mạnh 'mụt chụt' một tiếng. Mềm mại hơn cô tưởng. Đôi môi ẩm ướt, ấm áp đó, cứ như một loài động vật thân mềm – giống như bị một con đỉa khổng lồ hút vậy – một nỗi ghê tởm kinh hoàng chạy dọc sống lưng Kurumiya, khiến cô:
"----------!?"
Định đẩy ra nhưng hụt. Mohican đã nhanh hơn một giây, tách khỏi cô rồi lùi về phía cửa,
"Mô, mô mô mô... Mô mô mô mô, Mohicaaaan!? Ngư, ngươi ngươi ngươi, ngươi... ngư ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi đã làm gì... đã làm cái trò gì vậy hảaaaaa, đồ khốn nạn kiaaaaaa!?"
"Gyahahahahahahahahahahahaha!"
Hắn cười phá lên. Vừa chà chà môi, hắn vừa trưng ra vẻ mặt vênh váo đầy tự hào về phía Kurumiya đang nổi điên,
"Môi của Kurumiya cưng là của taaa! Kurumiya cưng ngượng ngùng cũng đáng yêu đó nha? Lần này thành công rồi, hyahahahahaha!"
Hắn quay người, phóng như bay trốn mất.
"Này!? Đợi đó, đồ chết tiệt—"
Cầm cây ống sắt, Kurumiya định đuổi theo ngay lập tức, nhưng chợt nhận ra.
—Lần này? "Lần này" là sao? Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô là chuyện xảy ra trên sân thượng ngày hôm qua, nhưng kẻ làm điều đó không phải Mohican 'siêu quậy'. Tuy nhiên, chuyện Mohican định cướp môi cô, lẽ ra đó là lần đầu tiên...
Chẳng lẽ.
"Hắn, hắn còn nhớ... sao?"
Chuyện hắn đã định hôn cô.
Chuyện hắn đã bày tỏ cảm xúc – hắn, không quên sao?
"..."
Ngay sau đó, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Kurumiya, khi cô vẫn đứng sững lại. Đó là một cảm giác ngứa ngáy nhưng ấm áp, chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
"Hừ—"
Đôi môi đang mím chặt bỗng cong lên thành nụ cười. Khoảnh khắc tiếp theo,
"Đừng có mà đùa giỡn, đồ heo thối tha kiaaa!?"
Cô nổi giận đùng đùng, ném cây ống sắt đi. Cô kéo cây kim chùy – "Kẻ Sát Quỷ" – giấu dưới gầm giường ra, vừa la hét:
"Ai thèm rung động vì đồ khốn nạn như ngươi chứ, chết đi cho rồi! Ngươi đã cướp mất môi của ta, vậy thì đương nhiên, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng bị ta cướp mất mạng rồi chứ hảaaaaaa, Mohicaaaaan!?"
Kurumiya hét lớn, xông ra khỏi khu nhà ở giáo viên.
Không lâu sau, trong bầu trời sáng sớm mùa hè tĩnh lặng, tiếng gầm giận dữ của Kurumiya, tiếng hét thất thanh của Mohican, và những âm thanh vỡ vụn chói tai vang vọng khắp nơi. Bản "khúc ca bi tráng" đó, sáng nay lại trở thành tiếng chuông báo thức quen thuộc của Học viện Cải tạo Purgatorium.
0 Bình luận