Tập 04: Murder Anniversary And The Reverse Memorial
Chapter 3
0 Bình luận - Độ dài: 13,933 từ - Cập nhật:
Vệt Đỏ Nhuộm Trời
CHƯƠNG BA - NHỮNG MÓNG TAY GỈ SÉT
“Chị sẽ giết… Kyousuke ư?”
“Đúng vậy. Nếu chị không ra tay với cô bé kia, tôi sẽ thay thế bằng thằng nhóc này. Một lựa chọn đơn giản giữa hai ngả, đúng không? Một là đoạt mạng một người hoàn toàn xa lạ, hai là người quen biết. Chỉ có hai khả năng đó thôi. Vậy thì, mời chị ra quyết định đi, chị hai.”
Giữa lối đi vắng tanh, giọng hai chị em vang vọng. Người chị, Eiri, chết lặng người, còn cô em, Kagura, vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Đứng giữa cả hai, Kyousuke không thể can thiệp, ánh mắt dõi qua lại hết từ người này sang người kia.
“…Hả? Gì thế này…? Nếu không muốn Kyousuke phải chết, thì giờ đây em phải giết cô bé kia ư? Vô lý… Làm sao em có thể đưa ra cái lựa chọn quái quỷ đó chứ?!”
“Vậy sao?” Kagura nhìn chằm chằm Eiri, gương mặt cứng đờ không hề lay chuyển. “Nếu vậy, thằng nhóc này cứ thế mà chết thôi.”
“Đừng có đùa!” Eiri gào lên.
Sắc mặt Kagura vẫn chẳng mảy may biến đổi. “Tôi không hề đùa,” cô đáp lời hờ hững rồi tiến lại gần chị mình. “Trông tôi giống đang đùa lắm ư? Tiếc cho chị, nhưng đây là mệnh lệnh. Là nhiệm vụ chính thức do Quý cô Fuyou hạ lệnh. Cô ấy đã chỉ thị cho tôi, phải nắm lấy cơ hội, đặt chị vào tình thế phải chọn lựa giữa sinh mạng một người lạ và một sinh mạng mà chị trân quý.”
“A…”
Eiri đã cứng họng, không thốt nên lời.
Hình bóng Fuyou hiện lên trong tâm trí Kyousuke. Liệu mẹ của Eiri có thực sự đã giật dây tất cả những chuyện này sau nụ cười thân thiện đó không? Như một sát thủ che giấu vũ khí bí mật cho đến khoảnh khắc ra đòn, liệu bà đã giấu đi bộ mặt thật của mình, không hề lộ ra một dấu hiệu nhỏ nào của sự điên rồ?
“…Tại sao? Tại sao mẹ lại làm ra những chuyện như vậy—?”
“Để cuối cùng chị cũng có thể giết người chứ còn gì nữa, chị hai. Đây là điều Quý cô Fuyou vẫn luôn mong muốn. Chị nên thuận theo ý nguyện của cô ấy đi. Không cần phải do dự nữa, đúng không? Giết cô bé đó đi. Nếu không, thằng nhóc này sẽ chết. Nó sẽ chết vì chị đấy. Nói cách khác, chị không thể chạy trốn… Chị sẽ hoặc là tự tay giết người, hoặc là gián tiếp khiến người khác chết dưới tay tôi. Chỉ có hai lựa chọn đó thôi.”
“……Dù có thế nào?”
“Dù có thế nào. Tôi đã nói rồi mà, chị hai… Nhiệm vụ này là do Quý cô Fuyou giao phó. Đối với một sát thủ của nhà Akabane, mệnh lệnh của gia chủ là tuyệt đối… Cố gắng thuyết phục tôi cũng vô ích thôi, tôi không có ý định nghe những lời nhảm nhí của chị đâu. Lưỡi dao sinh ra là để vung lên. Chị cũng vậy thôi, nên tôi chắc chị hiểu rất rõ.”
“”
Im lặng. Với gương mặt trắng bệch, Eiri lần lượt nhìn Kagura, Kyousuke, rồi cô bé đang nằm dưới đất. Cô cúi đầu và cắn chặt môi. “……Em hiểu rồi.”
Kết thúc sự do dự, Eiri ngẩng mặt lên. Cô vứt quả bóng nước đi, đối diện với cô bé sẽ là mục tiêu của mình. “Em nói đúng, Kagura… Em không thể cứ chạy trốn mãi được, dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, đúng không? Một khi đã bắt đầu chạy, em sẽ không bao giờ dừng lại được.”
“N-này—” Kyousuke đặt tay lên cổ tay Eiri, như thể muốn ngăn cô lại.
“Cậu biến đi,” Eiri ra lệnh. Đôi mắt hơi cụp xuống của cô ánh lên vẻ thách thức sắc lạnh. “…Đây là vấn đề của tôi. Cậu không có quyền xen vào. Tôi yêu cầu cậu tránh ra, Kyousuke—đừng cản đường tôi.”
“Eiri…”
Rút cổ tay ra khỏi bàn tay đã buông lỏng của Kyousuke, Eiri lướt qua cậu. “…Tôi xin lỗi,” cô thì thầm xin lỗi, khẽ đến mức chỉ Kyousuke mới nghe thấy.
Kagura mở quạt giấy, vẫy vạt áo yukata. “Đúng như chị hai nói. Tự cứu lấy mạng mình thì có gì sai? Tại sao một kẻ sát nhân đã giết mười hai người lại cố gắng ngăn cản một kẻ khác giết người…? Thôi được, cậu không phải lo tôi thất hứa đâu. Nếu chị hai của tôi cuối cùng có thể rũ bỏ cái biệt danh Móng Gỉ, thì tôi sẽ không động đến cậu một ngón tay. Dù sao thì, tôi cũng không có ý định đó.”
“—Thật ư?” Eiri hỏi dồn khi cuối cùng cũng đến vị trí của em gái mình.
“Phải.” Kagura vẫy quạt giấy. “Mệnh lệnh duy nhất tôi nhận được từ Quý cô Fuyou chính là những điều tôi vừa nói. Nếu chị hoàn thành nhiệm vụ và giết cô bé kia, chị sẽ cứu được mạng sống của thằng nhóc đó!”
“…Tôi hiểu rồi.” Eiri đồng ý, “Được thôi, vậy thì.” Ánh mắt cô đổ xuống cô bé mặc bộ yukata màu vàng nhạt, vẫn nằm bất tỉnh tại chỗ vừa ngã. Quỳ một gối xuống bên cạnh, Eiri lật cô bé lại.
“Ưm—” Một tiếng khẽ thoát ra từ miệng Eiri khi cô nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cô bé. Mắt em nhắm nghiền, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng hơi thở. Có lẽ nhờ kỹ năng điêu luyện của Kagura, vẻ mặt cô bé rất đỗi bình yên.
“Tên em là Hina… phải không?” Eiri rụt rè vươn tay về phía cô bé. Cô nhẹ nhàng vuốt ve má em, cẩn thận với đầu ngón tay mình, nâng niu như một vật thể mong manh.
“Chị rốt cuộc đang làm gì vậy? Tôi tưởng tôi đã nói, ‘Giết cô bé đó’—”
“Im đi.” Giọng Eiri trầm lặng, nhưng giọng điệu thẳng thừng và đầy uy lực. Cô không hề rời mắt khỏi đứa trẻ.
Kagura dường như sững lại trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng giấu miệng sau chiếc quạt gấp. “…Hừm.”
Eiri rời tay khỏi cô bé và nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra một lần nữa, toàn bộ thần sắc đã hoàn toàn thay đổi.
“Tôi sẽ giết con bé.”
Giọng cô vô cảm, không chút nhân tính. Cứ như thể ngay cả tiếng gió cũng ngừng thổi. Eiri từ từ nâng tay phải lên. Ba lưỡi dao gắn trên ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út lấp lánh dưới ánh sao.
Eiri đã nhắm vào chiếc cổ trắng ngần của cô bé. Không chút do dự, cô chuẩn bị vung những móng vuốt của mình xuống động mạch cảnh không phòng bị.
“Đừng giết cô bé đó.”
Eiri giật mình, sửng sốt bởi lời xen vào bất ngờ. Cô cứng người, tay vẫn giơ lên, quay sang nhìn Kyousuke bằng đôi mắt như kẻ bị ám—dù trạng thái đó nhanh chóng biến mất, và cô trở lại với chính mình. Đáng tiếc, biểu cảm của cô rất nhanh chuyển sang tức giận.
“C-cậu… Tôi đã bảo cậu đừng cản đường rồi mà?!”
“Im đi.”
Eiri giật nảy mình trước lời đáp cụt lủn của Kyousuke.
“Tôi biết cô không muốn tôi can thiệp. Và tôi biết cô muốn giết người—nhưng tôi từ chối. Giết một cô bé để cứu mạng tôi ư? Đó không phải là chuyện cô tự ý quyết định được! Tôi chẳng phải cũng là một kẻ sát nhân nếu tôi đứng nhìn và để cô làm vậy sao?!”
“A—”
Eiri khẽ hạ tay xuống.
Kyousuke thở dài thườn thượt, dõi mắt vào đôi mắt đỏ rỉ sét của người bạn. “Xin lỗi nhé, nhưng nếu cần, tớ sẽ dùng vũ lực ngăn cậu lại. Tớ không thể cứ đứng nhìn ngoan ngoãn khi có mạng người đang ngàn cân treo sợi tóc được. Nếu cậu cứ cố chấp đặt hai mạng sống lên cái bàn cân lố bịch đó… Tớ sẽ đập tan nó bằng chính tay tớ!”
“Kyousuke…”
“—Đồ khốn nạn.”
Đôi mắt Kagura sục sôi lửa giận, cô nhìn Kyousuke chằm chằm như muốn đâm thủng, giọng trầm hẳn xuống. “Mày rốt cuộc xía vào chuyện này làm cái quái gì? Một tên tiện dân hèn mọn như mày mà cũng ra vẻ đại hiệp… Mày mới là kẻ lố bịch. Cái trường học trại giam kia thật sự đã cải tạo mày ư? Miệng mày thốt ra những lời lẽ cao quý quá nhỉ… dù mày là một tên sát nhân đã cướp đi hàng chục mạng người.”
“Không đúng.”
“Sao lại không đúng?”
“Tớ chưa từng giết một ai cả. Tớ chỉ là một… người bình thường.”
“……”
Trong thoáng chốc, Kagura im lặng, để lời thú nhận của Kyousuke lơ lửng trong không khí.
“À, ra là vậy sao?” Cuối cùng cô ta đáp. “Vậy cũng tốt thôi! Mày là kẻ sát nhân hay không cũng không làm thay đổi vai trò của mày trong chuyện này. Nếu mày không chịu ngồi lên cái bàn cân mà mày vốn dĩ thuộc về, tao sẽ đánh mày bất tỉnh và đặt mày lên đó!”
Gập chiếc quạt lại, Kagura nhìn xoáy vào Kyousuke. “Hình phạt cho việc can thiệp vào nhiệm vụ của ta là rất nặng đấy, mày biết không? Mày có thể là tiện dân, nhưng ta sẽ không nương tay đâu.”
“Cứ việc! Nhào vô! Cô đã nói rồi mà phải không? Cô nói ‘Eiri chỉ có hai lựa chọn.’ Thế nhưng—” Anh siết chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nghiến ken két hàm răng. Đá bay đôi dép geta vướng víu, không quen chân, Kyousuke đặt bàn chân trần xuống đất, nở một nụ cười đầy thách thức. “Vẫn còn một lựa chọn nữa! Đó là lựa chọn mà Eiri không cần phải chọn, bởi vì chính tớ sẽ lật ngược thế cờ với cô!”
“…………Ể?” Eiri trợn tròn mắt, kinh ngạc.
“—Cái gì?” Kagura nheo mắt lại. “Mày nói thật đấy ư? Nếu vậy, mày đúng là một tên ngốc không thể cứu vãn. Ngay cả khi mày nóng giận, mày cũng phải giữ được lý trí chứ? Để ta dạy cho mày biết thân biết phận.”
Cộp, cộp. Đôi dép geta của Kagura vang lên trên nền đá khi cô bước đến gần Kyousuke. Một bước, hai bước, ba bước…
Kyousuke cảnh giác dõi theo từng cử động của cô, hai nắm đấm sẵn sàng.
Bốn bước, năm bước, sáu bước, bảy bước, đúng lúc đó.
—Cộp! Với một tiếng động đặc biệt lớn, bóng dáng Kagura biến mất.
“Cái—?!”
Đột nhiên, một cú đánh cực mạnh giáng vào thái dương trái của anh. Đầu anh nảy bần bật vì cú va chạm khủng khiếp, như thể bị một cây gậy sắt vung hết lực đánh trúng. Cơ thể Kyousuke đổ chuệch choạng.
“Aá?!”
Sau đó là đòn tiếp theo. Đầu anh giật mạnh về phía đối diện khi một cú đánh vào thái dương phải khiến anh bay thẳng đi. Vật thể đập vào anh cứng đến mức anh không thể tin đó là nắm đấm của con người. Khi những đốm sáng lấp lánh chập chờn trước mắt, một vầng trăng khuyết bạc lướt qua.
“Khụ?!”
Một đòn nữa, giáng thẳng từ dưới cằm lên. Sóng xung kích truyền thẳng vào não, thế giới hóa thành một màu trắng xóa. Ý thức của anh chực chờ tan biến. Loạng choạng lùi lại, Kyousuke ngã phịch xuống đất. Đôi geta bị vứt bỏ của anh va vào nhau loảng xoảng dưới chân.
Kagura bình tĩnh nhìn xuống anh. “…Ồ? Không phải mày định lật ngược thế cờ với ta sao? Thế mà mày còn chẳng kịp phản ứng với đòn tấn công của ta nữa là.” Trong tay phải cô ta đang nắm… chiếc quạt nan sắt đã gập lại. “Nếu ta mở lưỡi ra, mày đã chết mà không kịp nhận ra mình bị chém! Mày chỉ sống sót nhờ lòng trắc ẩn của ta mà thôi.”
Vừa nói, Kagura vừa vung vũ khí đặc trưng của mình. Kyousuke bay vèo đi, lãnh trọn đòn vào má trái, rồi lộn nhào trên mặt đường nhựa.
“Kyousuke?!” Eiri la lên.
Kagura phủi đi vệt máu dính trên chiếc quạt của mình. “Chị gái thân mến. Ta sẽ bắt đầu đánh thằng nhóc này cho đến chết. Nếu em muốn cứu nó, em sẽ giết đứa bé kia, được chứ? Đây là một vũ khí tuyệt vời, ngay cả khi ta chỉ đánh bằng phần lưng, nên… nếu em lề mề quá lâu, em sẽ muộn đấy. Ta sẽ giết thằng nhóc trước, hay em sẽ giết cô bé trước? Nào, chúng ta cùng chơi một ván thật hay nhé.”
Cười vang, Kagura vung chiếc quạt sắt xuống sống mũi Kyousuke.
“Khụ—”
Cú tấn công quá nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn kịp, nhưng Kyousuke không biết bằng cách nào đã tránh được, dù chỉ là trong gang tấc. Ngay khoảnh khắc vũ khí của Kagura chạm đất, anh bật dậy và, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, lao vào tấn công cô ta.
“Đừng có coi thường tớ!”
“Mày đúng là đồ ngốc.” Kagura dễ dàng né tránh anh. “Mày nghĩ mày có thể tóm được ta bằng một chiêu đó sao? Nực cười quá!” Khi Kyousuke loạng choạng lướt qua cô ta, cô ta lại giáng một đòn bằng quạt vào má phải anh, khiến anh ngã vật xuống đất lần nữa. Kagura giẫm lên gáy anh bằng chiếc geta của mình. “Trông mày có vẻ chẳng mấy hứng thú với võ thuật nhỉ,” cô ta trêu chọc. “Sao, mày đúng là một kẻ nghiệp dư chính hiệu à?”
“Im đi!” Kyousuke gầm lên. Dùng hết sức ngẩng đầu lên, anh đẩy chân Kagura ra.
“……?!”
Kagura thoáng mất thăng bằng. Kyousuke chớp lấy cơ hội và thu tay lại để tung một cú đấm thẳng bằng tay phải, nhưng—
“Ta đã nói rồi, mày chậm quá!” Kagura nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công và tóm lấy cánh tay Kyousuke. Cô ta nắm lấy cổ tay phải anh và ép cánh tay anh vào một thế khóa quanh chiếc quạt sắt.
“Khụ… a á!”
Kagura bẻ tay Kyousuke ra sau lưng, nghiến khớp xương của anh vào chiếc quạt nan sắt. Kyousuke kêu lên thảm thiết và quỳ gục xuống đất.
Kagura thở dài, vẫn giữ cánh tay phải của anh ra sau lưng. “Mày không thể làm gì khác ngoài việc vung nắm đấm ngu ngốc của mình sao…? Thành thật mà nói, ta kinh ngạc đấy. Mày có vẻ mạnh mẽ, nhưng tài năng của mày hoàn toàn và triệt để bị lãng phí. Ngược lại, ta có thể không có nhiều sức mạnh, nhưng nếu ta áp dụng nó đúng cách… thì đây là những gì xảy ra đấy!” Kagura dùng thêm lực siết chặt, cơn đau truyền khắp cánh tay anh.
“Á á á á!!”
Nhìn thấy sự đau đớn của Kyousuke, Eiri hét lên tên của chị gái mình. Tuy nhiên, Eiri ngay lập tức gục đầu xuống và tiếp tục với giọng yếu ớt. “…Dừng lại đi. Em xin chị đấy, dừng lại đi… Đừng làm Kyousuke đau nữa. Em sẽ giết con bé… Em sẽ giết đứa bé này ngay bây giờ, nên… làm ơn.”
“…Chị hai.” Kagura nhướng mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu. “Hình như chị vẫn chưa hiểu thì phải? Giờ này chị không nên van nài, mà phải giết! Nếu chị muốn tôi dừng lại, vậy thì mau giết cô ta đi. Có vẻ như chị cần thêm chút động lực nhỉ. Tôi xin phép bẻ nát cánh tay của tên này đây!”
Kagura dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cổ tay đang bị giữ chặt của Kyousuke.
“Gwah!!”
“Kyousuke?!”
Áp lực từ chiếc quạt nan sắt hoàn toàn có thể nghiền nát xương cốt người – đáng lẽ ra phải là như vậy.
Thế nhưng, cánh tay của Kyousuke lại không gãy. Xương cốt anh cứng như thép.
“……?!”
Kagura sửng sốt trước sức mạnh kinh ngạc của cơ thể Kyousuke.
“Buông tôi raa!”
“A—!”
Tận dụng cơ hội, Kyousuke vùng thoát khỏi cái kẹp đau đớn, lảo đảo đứng dậy, đối mặt với Kagura. Vừa xoa cổ tay đang nhức nhối, anh vừa gọi to về phía Eiri, “Đừng lo cho tôi! Nếu không muốn thì chị không cần phải giết cô ta đâu. Tuyệt đối tôi sẽ không chết ở đây đâu… nên chị hãy lo cho bản thân mình trước đi!”
“Kyo-Kyousuke—”
“Im đi!” Kagura vung chiếc quạt nan sắt ra đòn tấn công Kyousuke – anh giơ tay lên đỡ.
“Đừng giết người chỉ để cứu mạng tôi!” anh gào lên. “Đừng giết người chỉ vì Kagura cố ép buộc chị! Chị muốn giết người để làm gì?! Tại sao chị muốn giết đứa trẻ này?!”
“Ch-chuyện đó…”
“Bởi vì Eiri là người nhà Akabane, đương nhiên rồi!” Kagura thay chị mình đáp lời, vừa nói vừa vung quạt lướt ngang qua người Kyousuke.
Dù anh lập tức giơ tay phòng thủ, chiếc quạt sắt vẫn va mạnh vào sườn trái anh – “Ga-ha?!” Kyousuke lảo đảo lùi lại khi Kagura trút xuống một tràng đòn như mưa bão.
“Dòng dõi chúng ta thấm đẫm máu tanh, mục đích tồn tại duy nhất của chúng ta là những vụ ám sát… Những kẻ được sinh ra trong dòng dõi ấy không phải là người. Chúng ta là vũ khí. Chúng ta được tạo ra để giết chóc. Chúng ta là công cụ, những công cụ đã được tôi luyện sắc bén! Một lưỡi đao mà còn hỏi tại sao mình phải chém thì thật nực cười! Đó chính là mục đích duy nhất của nó! Một lưỡi đao không thể chém thì chẳng còn giá trị gì, đúng không? Chẳng còn ý nghĩa gì nữa, phải không, chị hai?!”
“Kagura—”
“Câm ngay!” Kyousuke hét lớn, tung ra một cú đấm xuyên qua vũ điệu chết chóc của chiếc quạt nan sắt trong tay Kagura. “Hai người không phải là vũ khí—hai người là con người!! Hai người có cảm xúc của riêng mình, giống như bất kỳ ai khác! Quên tên gọi Akabane, quên tổ tiên, quên hoàn cảnh của mình đi: Tất cả những điều đó không liên quan gì cả!! Điều mà hai người thực sự tin là gì?! Nếu giết cô bé đó, hai người sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa. Hãy suy nghĩ kỹ về—”
“Anh thì có thể hiểu được cái gì chứ?!” Né tránh một cú móc trái và một cú đấm sốc, Kagura dùng chiếc quạt nan sắt của mình phản đòn lại Kyousuke. “Một kẻ ngoại đạo, chỉ mới quen biết người nhà Akabane có vài tháng trời thì đừng nói như thể mình biết hết mọi thứ! Chị hai và tôi đã cùng nhau rèn luyện kỹ năng giết người từ khi mới lọt lòng. Anh không thể nào hình dung được sức mạnh và sự khắc nghiệt của những quy tắc mà chúng tôi trải qua… vậy mà, chị hai, chị đã trở thành cái gì thế này?! Chị được sinh ra để giết, lớn lên để giết, và sống cũng để giết… Nếu tước đi việc giết chóc, vậy còn lại gì nữa?!”
Mắt Eiri nhòe đi. Ánh nhìn của cô đảo đi đảo lại giữa Kagura, Kyousuke và cô bé gái kia.
Kagura cắn môi. Dồn nén cơn thịnh nộ vào cánh tay đang nắm chặt vũ khí, đòn tấn công của cô trở nên dữ dội hơn nữa. “Không thể nào chị lại yếu đuối như vậy được, đúng không?! Chị, người nhanh nhất trong tất cả anh chị em, người mạnh nhất trong tất cả… Chị, người mà ai cũng tin rằng có khả năng sẽ vượt qua cả Phu nhân Fuyou… Chị định tiếp tục trong trạng thái thảm hại này đến bao giờ?! Đủ rồi! Xin đừng làm gia đình Akabane thất vọng… Xin đừng làm tôi thất vọng thêm nữa.”
“……Kagura?”
Những lời châm chọc của Kagura bỗng biến thành những lời cầu khẩn khe khẽ. Dù rõ ràng đang chiếm thế thượng phong trong trận chiến, nhưng vẻ bình tĩnh của cô ta đã tan vỡ, ánh mắt nhuốm màu tuyệt vọng.
Nhìn Kagura như vậy dường như đã tạo ra một sự thay đổi trong Eiri. Đôi tay siết chặt trước ngực, cô chằm chằm nhìn vào cái cổ trắng nõn của bé gái.
“Này, khoan đã! Đừng nóng vội—”
“Tôi tưởng tôi đã bảo anh câm đi rồi chứ!” Kagura tát vào cằm Kyousuke bằng lòng bàn tay. “Anh, kẻ chẳng biết gì về Akabane, không được can thiệp!”
Lần này đến lần khác, Kagura dùng chiếc quạt nan sắt đánh vào mặt Kyousuke. Anh choáng váng vì những cú va đập nhưng không gục ngã. Nghiến chặt răng và trụ vững chân, anh tung ra một cú đá vòng cầu mạnh mẽ. “Câm mồmm!”
Anh đá hụt. Chân Kyousuke không hề chạm đến Kagura. Dù vậy, anh vẫn tiếp tục chiến đấu và vùng vẫy một cách tuyệt vọng. “À, đúng rồi! Một người bình thường như tôi, sinh ra và lớn lên trong xã hội văn minh thì sao mà có thể hiểu được những sát thủ như hai người hay thế giới ngầm được! Và tôi cũng chẳng biết nhiều về chuyện gia đình của hai người! Nhưng nói đến cảm giác của một người không thể giết người, thì dù là tôi cũng hiểu rất rõ!”
“Kyousuke……”
Mắt Eiri lấp lánh, ướt đẫm nước mắt.
Đây là một cô gái không thể giết người, bởi vì cô ấy quá quan tâm đến cảm xúc của nạn nhân—thế nhưng, cô ấy vẫn nói muốn giết. Đó có phải là suy nghĩ thật của cô ấy? Có phải là cảm xúc thật của cô ấy? Có phải là mong muốn chân thật của cô ấy không?
Cô gái này, cứng đầu, vụng về và có một trái tim nhân hậu – khi bạn cùng lớp bắt nạt Kyousuke, khi Shamaya và Renko trêu chọc anh, khi anh lo lắng về Ayaka – nghĩ lại, cô ấy luôn ở gần đó theo dõi.
Mặt khác, cô ấy hầu như không tiết lộ gì về bản thân và cố gắng tự mình giải quyết mọi vấn đề.
Anh nhớ lại vẻ mặt của Eiri khi cô ấy cố gắng lẻn trốn khỏi lễ hội Bon một cách lặng lẽ.
“Chị sợ giết người, đúng không? Chị ghét cái ý nghĩ đó, đúng không? Vậy tại sao chị lại cố chấp muốn giết?! Chẳng phải chị quá bận tâm đến những gì người khác muốn sao? Chẳng phải chị đang bỏ qua nhu cầu của bản thân nếu phải gánh vác gánh nặng đó trái với ý muốn sao?! Chị nên—”
“Im đi!”
Chiếc quạt nan sắt của Kagura đánh trúng thái dương Kyousuke, tạo ra một vết thương lớn. Nhưng anh kiên quyết phớt lờ dòng máu đang chảy. “Hãy thử nghĩ cho bản thân một lần đi, đồ ngốc ngếch!” anh gào lên, ánh mắt vẫn hướng về Eiri. “Quên hết Akabane, Kagura và cả tôi—tất cả—và hãy đối diện với chính bản thân chị!”
“……?!”
Vừa rít lên một tiếng kinh hoàng, Kyousuke vung tay phải, dồn hết sức tàn lực. Kagura không thể nào thoát được. Nắm đấm của Kyousuke nhắm thẳng vào sườn cô ta—
Và ngay khoảnh khắc sau đó, Kyousuke đã thấy mình bay lơ lửng trên không.
“—Hả?”
Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nắm đấm lẽ ra phải trúng Kagura chỉ quơ vào không khí, và trước khi kịp định thần, thế giới của Kyousuke đã lộn ngược. Đến khi cậu nhận ra mình vừa bị ném đi, thì đã cắm đầu xuống ruộng lúa, vai phải tiếp đất trước, tạo nên một vũng nước bùn bắn tung tóe. Thân thể Kyousuke chìm nghỉm giữa biển lúa xanh um.
Cậu ngạc nhiên hơn là đau đớn. Khi ngồi dậy, nhổ đám bùn đất văng vào miệng, Kagura đang nhìn xuống cậu từ trên bờ ruộng. Ngay khi mắt hai người chạm nhau, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kyousuke.
“Chúng ta kết thúc chuyện này được rồi chứ…?”
Kagura vòng tay ra sau eo, rút thêm một chiếc quạt sắt thứ hai từ trong obi. Cô ta đồng thời mở cả hai quạt. Một âm thanh kim loại vang lên, và những đóa hoa bạc nở rộ trong ánh hoàng hôn. Đầu quạt, mài sắc nhọn hoắt, lấp lánh như những thanh kiếm Nhật Bản.
“Ta đã quá mệt mỏi với sự ngoan cố của ngươi. Ngươi định chống cự đến bao giờ…? Ngươi đúng là mình đồng da sắt. Ta không thể tin nổi ngươi là người thường. Nhưng lưỡi kiếm của gia tộc Akabane có thể chém đứt cả kim loại. Vậy nên, sức mạnh của ngươi là vô nghĩa—”
“Kagura!”
“…Chị hai.” Kagura chậm rãi quay đầu nhìn Eiri, vẻ mặt u ám hẳn đi. “Đây là sự khoan dung cuối cùng của ta. Nếu chị nói sẽ không giết, ta sẽ lóc thịt thằng nhãi này ngay lập tức! Ta sẽ tỉ mỉ xẻo thịt nó từng chút một ngay trước mắt chị. Ta không quan tâm chị chọn cái nào hơn đâu… Xin hãy chọn đi.”
“…”
Eiri há hốc miệng. Cô bị dồn vào chân tường. Cô trân trân nhìn Kagura, nhưng cô em gái vẫn im lặng. Kyousuke cũng im lặng. Cậu đã nói hết những gì cần nói. Giờ chỉ còn cách giao phó mọi chuyện cho Eiri.
“Em… Em sẽ…”
Eiri nhìn chằm chằm vào cô bé. Im lặng bao trùm tất cả. Tiếng ếch nhái kêu, tiếng lá xào xạc, và tiếng ồn ào từ lễ hội vọng lại từ xa là tất cả những gì có thể nghe thấy.
“…………”
Cuối cùng, Eiri đưa tay về phía chiếc cổ trắng ngần của cô bé—cô ấn móng tay vào động mạch cảnh của Kagura và nhắm mắt lại. Khi cô lên tiếng, giọng nói của cô nhỏ đến mức như tan vào hư không.
“Chị xin lỗi.”
Lời này là dành cho ai?
Cô mở mắt.
Và rồi—
“…Chị xin lỗi.”
Lặp lại lời xin lỗi, Eiri rụt móng tay lại—không phải theo chiều ngang. Cô bỏ tay khỏi người cô bé và ôm chặt vũ khí bí mật vào lòng.
“Cuối cùng thì…em cũng không thể…,” cô lẩm bẩm yếu ớt, gục xuống đất. “…Em không thể giết em ấy.”
“…Hả?” Kagura nhất thời cạn lời. “Ch-chị…chị đang nói gì vậy?!” cô đột ngột hét lên. Cái vẻ điềm tĩnh mà cô giữ khi thông báo với Eiri rằng cô "không quan tâm chị chọn cái nào" đã biến mất hoàn toàn, để lộ cảm xúc thật.
“Chỉ cần chị thêm chút lực và di chuyển ngón tay thôi!! Chỉ cần vậy thôi, sao chị không làm được?! Đừng có lỡ dở rồi lại mất tinh thần… Đồ vô dụng! Đồ hèn nhát! Đồ nhu nhược! Rốt cuộc là chị đã thế này bao nhiêu lần rồi?! Chị định làm một chiếc Móng Tay Han Rỉ, cùn lụt và vô dụng đến bao giờ nữa—?”
“Em không muốn giết!”
Eiri cắt ngang tràng mắng nhiếc của Kagura. Một dòng nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt cô. “Không phải em muốn giết nhưng không thể… Em không thể giết vì em không muốn làm vậy! Làm tổn thương người khác thật đau đớn—thật đáng sợ, và em ghét nó! Em thà làm Móng Tay Han Rỉ cả đời còn hơn làm chuyện như vậy! Em thà bị mọi người khinh bỉ! Đúng vậy, em… em là đồ vô dụng! Một kẻ hèn nhát, nhu nhược, một thứ bỏ đi vô giá trị! Nên em xin lỗi… Em xin lỗi, Kagura… Em không thể giết đứa bé này. Em không muốn giết… bất kỳ ai.”
“C-chị hai—”
“Giống như Kyousuke đã nói… Em đã tự lừa dối bản thân suốt thời gian qua. Nghĩ rằng mình phải sống xứng đáng với kỳ vọng của mọi người, phải làm tròn trách nhiệm của người chị cả, không được làm em thất vọng, Kagura, và phải trả thù cho cha… Nhưng cuối cùng thì em không thể. Em không thể làm được! Dù em cố lừa dối bản thân đến đâu, em cũng không thể làm được. Bịt tai lại trước tiếng lòng gào thét của mình, giả vờ như không nghe thấy, liên tục giết chết bản thân thay vì bất kỳ ai khác, kìm nén tất cả… Em đã đến giới hạn… Em xin lỗi, Kagura. Em xin lỗi, Mẹ. Em xin lỗi… Cha.”
“…C-cái…cái quái gì thế này……”?
Kagura buông rơi hai chiếc quạt sắt khi nghe Eiri vừa khóc vừa xin lỗi. Cô ngơ ngác nhìn, như thể linh hồn đã lìa khỏi xác. Cuối cùng, qua kẽ răng nghiến chặt, một giọng nói khe khẽ bật ra từ đôi môi mím chặt của cô.
“…À, ra là vậy sao?”
Kagura uể oải quay đầu nhìn Kyousuke. Trong đôi mắt màu đỏ thẫm sâu thẳm và con ngươi đen tuyền của cô, sự giận dữ và căm hờn đã được chưng cất thành sát ý, xuyên thủng mọi chướng ngại.
“Hiểu rồi,” cô lạnh lùng tuyên bố. “Vậy thì ta sẽ giết thằng nhãi này. Ta sẽ xé xác tên tiểu nhân hèn mọn đã khiến chị ngã gục. Ta sẽ nghiền nát hắn, bắt đầu từ tứ chi, xẻo thịt hắn thành từng mảnh nhỏ, băm hắn thành trăm mảnh, xé hắn ra thành từng mảnh, nghiền nát hắn, biến hắn thành sashimi, và bắt chị phải ăn hắn khi ta dọn món… Ta sẽ cho chị nếm trải nó bằng cả lưỡi và trái tim. Chị sẽ nếm được cái giá của một quyết định ngu ngốc. Ta kê đơn cho những khoảnh khắc cuối cùng của thằng nhãi này trở thành máu thịt, mà chị sẽ dùng để chữa bệnh cho mình.”
Kagura bước tới. Hai chiếc quạt của cô, mỗi chiếc một bên tay, phấp phới khi cô lao về phía Kyousuke.
Khoảnh khắc tiếp theo—
“Dừng lại đi iii!”
Một bóng hình đỏ rực nhảy vào đường đi của Kagura khi cô sắp tiếp cận mục tiêu.
“…?!”
Mắt Kagura mở to và cô gần như không thể ngăn được nhát chém chí mạng. Lưỡi quạt sắt dừng lại sau khi rạch một đường nông trên cổ của kẻ xen vào—Eiri.
Thân hình mảnh mai, mềm mại của Eiri run lên nhè nhẹ. Cô vẫn ôm chặt Kyousuke, che chắn cho cậu bằng chính cơ thể mình. Máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ cô và chảy thành dòng trên làn da trắng muốt.
“E-Eiri—”
"Ngươi cản đường rồi. Tránh ra!" Kagura hạ chiếc quạt xuống, cau mày nhìn tấm lưng Eiri. "Ngươi chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối thôi. Đừng kháng cự vô ích nữa, mau tránh ra đi—"
"Không!" Eiri ôm chặt Kyousuke vào lòng, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ rời xa vậy. Nước mắt tuôn rơi, vứt bỏ mọi tự trọng, nàng gào khóc như một đứa trẻ. "Ta sẽ không nhúc nhích đâu! Tuyệt đối không. Không, không, không, ta sẽ không rời đi!"
"Ng-ngươi—!" Kagura vốn lạnh lùng nay mặt đỏ bừng. Nàng giơ chiếc quạt lên cao quá đầu, giận dữ gầm lên. "Chị hai, bỏ cuộc đi!! Thật chướng mắt… Nếu chị không tránh ra, em sẽ buộc chị phải tránh. Mà kể cả chị không tránh, em vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn ta!"
"Em sẽ chết đấy, biết không?"
"…………Cái gì?"
"Nếu Kyousuke chết, em cũng chết! Nếu điều đó không sao cả với chị, thì cứ việc giết chúng em đi!!"
"Đó là—" Kagura há hốc mồm. "V-vô lý… Một lời đe dọa ngu ngốc! Một người như chị, đến mạng sống của kẻ khác còn không thể tước đoạt, làm sao có thể tự kết liễu đời mình được chứ!! Đừng đùa nữa."
"Em không đùa chút nào!"
"Đừng có tỏ ra chắc chắn như thế! Nếu đúng là vậy, sao chị không làm ngay bây giờ đi?! Nếu chị có thể tự kết thúc đời mình, em sẽ nhắm mắt bỏ qua cho hắn ta."
"Được thôi."
"…………Cái gì?"
Đứng dậy, Eiri đưa móng tay kề vào cổ mình, ấn mạnh ngón tay xuống không chút do dự.
"Chị hai?!"
Kagura quăng phăng hai chiếc quạt sắt sang một bên rồi điên cuồng lao tới túm lấy cánh tay Eiri. Một vết thương nông hằn dưới móng tay khi nó bị kéo ra. Máu tươi rỉ ra.
"Phù…" Sau giây phút thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Kagura biến đổi, nàng quát lên. "Đợi đã! Chị đang làm cái quái gì vậy?!"
"Chị bảo em làm mà, nên em đang tự sát—"
"Đừng có mà làm thật! Chị là đồ ngốc hả?! T-tim em suýt nữa cũng ngừng đập rồi…"
"Bây giờ chị đã thở phào nhẹ nhõm chưa?"
"Không hề!" Kagura quát lên, rồi tặc lưỡi. "…Chậc." Vẫn nắm chặt cổ tay Eiri, nàng cúi đầu. Một tiếng lầm bầm yếu ớt thoát ra từ môi nàng. "Nói rằng không muốn giết người, rốt cuộc là sao…? Chị hai, cái quái gì thế này?"
Giọng Kagura nghẹn ngào. Nàng quay mặt đi, nhìn chằm chằm xuống đất. "Cả cuộc đời này, chúng ta đã mài giũa kỹ năng với mục đích giết chóc, đúng không? Ngày đêm bền bỉ, chịu đựng những khóa huấn luyện khắc nghiệt, rèn luyện kỷ luật… suýt chết không ít lần. Dù vậy, chẳng phải chúng ta đã cùng nhau vượt qua sao? Và sau tất cả những điều đó, vào giờ phút này, chị đứng đó mà nói, 'Tôi không muốn giết người'—"
"……Em xin lỗi."
"Xin lỗi thôi thì không đủ!" Kagura cau mày nhìn Eiri. "Đừng xin lỗi em! Đừng cho em thấy bộ dạng đó của chị… Thật chướng mắt. Khóc lóc, buồn bã, lo lắng, đau khổ… Em không muốn thấy một người chị như thế! Chẳng phải chị phải là người mạnh mẽ, đường hoàng, cao quý, là người có thể vượt qua mọi khó khăn như không có gì sao?! Bao lâu nay, em vẫn luôn ngưỡng mộ một người chị như thế… Đó là người chị mà em đã không ngừng dõi theo."
"Kagura…"
"—Chị có nhớ ngày Sư phụ Masato mất không?" Masato mà nàng nói có lẽ là tên của cha họ, người đã qua đời sáu năm trước. "Khi đó em bảy tuổi, còn chị mười tuổi… Chị đã nói gì đó với em khi em đang khóc lóc gào thét, đúng không? Chị nói, 'Chị sẽ trả thù cho cha. Chị sẽ giết tên khốn đã giết cha chúng ta. Vì vậy đừng khóc.' Em đã thấy yên tâm khi nghe những lời đó, và chúng đã xoa dịu nỗi buồn và sợ hãi của em. 'Chị hai có thể làm được. Chị ấy nhất định sẽ giết hắn ta,' em đã nghĩ… Đó là điều em tin tưởng. Mặc dù vậy—"
Kagura lại đối mặt với Eiri. Buông cổ tay nàng ra, Kagura nắm lấy cổ áo yukata của Eiri. "Mặc dù vậy, chị lại không thể giết người! Ngay cả một người… nói gì đến kẻ thù của Sư phụ Masato. Em đã sốc vô cùng. Em nghĩ mình đã bị phản bội. Em cảm thấy oán hận. Người dẫn đường mà em hằng dõi theo bỗng chốc biến mất. Em đã sợ hãi khi bị bỏ lại. Chị, người mà em đã khao khát vươn tới bấy lâu nay… sự suy đồi chướng mắt của chị… Em không thể nhìn nổi."
"……Ra vậy."
"Đó là lý do tại sao em ghét chị." Kagura cắn môi dưới. Kéo cổ áo Eiri về phía mình, nàng tuôn ra những lời lăng mạ. "Em thật sự ghét chị! Cho đến bây giờ em đã hoàn toàn khinh bỉ chị, nhưng sau chuyện này thì sao? Em đã hoàn toàn từ bỏ chị rồi… Em không còn hy vọng gì ở chị nữa. Em không mong đợi gì ở chị. Em không đòi hỏi gì ở chị! Em xin chị, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Bởi vì em không thể chịu đựng được khi nhìn thấy chị! Từ bây giờ, làm ơn đừng bao giờ dính líu gì đến em nữa."
"…Được thôi, chị hiểu rồi. Nếu đó là điều em muốn, Kagura, chị sẽ làm theo."
"……!" Mắt Kagura sầm lại, nàng trừng mắt nhìn Eiri, người đang nở một nụ cười cô độc. Như thể đang đẩy nàng ra xa, Kagura buông cổ áo Eiri và nhặt hai chiếc quạt sắt đã đánh rơi lên. Nàng gập vũ khí lại, nhét vào obi, rồi xoay gót.
"Em sẽ báo cáo chuyện này với Phu nhân Fuyou đấy, chị biết không? Em không có cách nào biết được điều gì sẽ xảy ra với chị vì chuyện đó đâu… Nếu chị chết, thì tốt quá." Kagura phun ra những lời đó rồi bước đi.
"Khoan đã," Kyousuke gọi với theo bóng lưng nàng.
"…Gì?" Kagura dừng lại và quay đầu nhìn lại với vẻ u ám. "Chuyện gì?"
"Cô thực sự ghét Eiri sao?"
"Tôi ghét cô ta lắm."
Phản ứng của Kagura cộc lốc. Tuy nhiên, Kyousuke không lùi bước.
"Chỉ vì Eiri không thể giết người ư? Hừm… Nếu đúng là vậy, thì dường như tình cảm của cô dành cho Eiri chưa bao giờ thực sự sâu sắc đến thế."
"—Anh nói cái gì?"
Đôi mắt màu rỉ sét của nàng tràn ngập sát khí.
Tự trấn tĩnh, Kyousuke nhìn thẳng vào Kagura không chút nao núng. "Ý tôi là, đúng vậy mà, phải không? Nếu cô thực sự yêu Eiri, từ tận đáy lòng, thì không đời nào cô lại ghét nàng chỉ vì lý do đó. Nghe cứ như một lời dối trá trắng trợn vậy."
"……Hả?"
"Đ-đừng có—"
Kagura giận đến tím người, còn Eiri cố gắng ngắt lời Kyousuke, nhưng anh phớt lờ cả hai và tiếp tục. "Tôi cũng vừa có một trải nghiệm tương tự gần đây. Trong trường hợp của tôi, đó là em gái tôi… Tôi phát hiện ra Ayaka, người mà trước đó tôi nghĩ là một cô gái bình thường, lại là một người có thể giết người không hề do dự. Đó là điều ngược lại với hai người, phải không?"
Vác súng săn, Ayaka định bắn Renko cùng những người khác. Cô ta muốn giết họ. Cảm giác bàng hoàng đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Lúc ấy, em gái tôi cứ như một con quái vật kỳ lạ, và chỉ trong thoáng chốc, một vực thẳm đã mở ra giữa hai chúng tôi, thế nhưng—
“…Dù vậy, tôi vẫn yêu Ayaka. Tôi không thể hiểu sao em ấy lại giết người, thậm chí điều đó còn khiến tôi sợ hãi. Nhưng hiển nhiên, em ấy rất quý giá đối với tôi. Em ấy cực kỳ quan trọng! Tình yêu tôi dành cho em ấy luôn lớn hơn… mạnh mẽ hơn bất kỳ nỗi căm ghét hay sợ hãi nào. Bởi vì tôi còn biết rất nhiều điều tốt đẹp về em ấy. Không đời nào tôi có thể ghét em ấy được.”
“Kyousuke…”
Kagura vẫn lặng im trừng mắt nhìn Kyousuke.
“Không phải cô cũng vậy sao, Kagura? Chắc chắn đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn ghét bỏ Eiri, phải không?! Dù cô có nói này nói nọ, nhưng cô đâu có cố ý làm hại Eiri… Cô cố tỏ ra lạnh lùng, dửng dưng, nhưng thật lòng mà nói, trông cô lúc này đâu có hoàn toàn thật lòng! Có lẽ việc không chịu thẳng thắn với cảm xúc của mình là điều cô thừa hưởng từ chị gái?”
“Anh lắm lời quá.” Kagura nhăn mặt khó chịu. “Chuyện của anh và em gái anh thì tôi không biết, cũng không quan tâm. Tương tự, anh cũng chẳng biết gì về mối quan hệ giữa tôi và chị gái tôi. Không lẽ anh không thể ngừng lải nhải như thể mình biết rõ sao?”
“Nhưng—”
“Không nhưng nhị gì hết. Anh nghe cho rõ đây: Tôi ghét chị gái mình. Tôi khinh miệt cô ta. Tôi không hề ngưỡng mộ, không hề coi trọng cô ta. Chỉ vậy thôi.”
Dập tắt nỗ lực ngăn cản của Kyousuke, Kagura tiếp tục bước đi. Cô ta định rời đi ngay lập tức như vậy.
“Rất vui khi được nghe điều đó.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối phía đối diện. Một thứ gì đó loé sáng trong chốc lát trước mặt Kagura.
“……?!”
Kagura rút cây quạt nan sắt từ obi của mình ra và chém một nhát vào không khí.
—Keng! Một âm thanh the thé vang lên. Tiếp theo là tiếng “oàm” của một vật rơi xuống ruộng lúa.
Kagura mở quạt ra. “…Ngươi định làm gì thế?” cô ta hỏi một cách bực bội.
“À, không có gì cả,” giọng một thanh niên thản nhiên trả lời.
Từ trong bóng tối, một người bước ra—
“Vì hai người đang hành xử như những đứa trẻ hư, tôi nghĩ mình nên cho một chút ‘khích lệ’, thấy không? Thời gian cho lễ hội đã kết thúc. Giờ là lúc cho màn tắm máu.”
Đó là một thanh niên thời trang trong bộ quần hakama màu đỏ tươi và chiếc áo khoác haori màu đỏ sẫm. Vừa nghịch một loại vũ khí đặc biệt giống như shuriken, Basara Akabane vừa nở một nụ cười cợt nhả.
“…Hành xử như những đứa trẻ hư?” Giọng Kagura vương chút bất an.
Basara cười rộng hơn, rồi nhún vai. “Phải. Con gái lớn thì phun ra mấy lời ngu ngốc như ‘Tôi không muốn giết người’ sau khi lại một lần nữa không làm được việc, còn con gái thứ thì bỏ qua điều đó mà không suy nghĩ gì. Hai người không thấy nó quá đỗi ủy mị đến mức muốn nôn sao?”
“Tôi không thấy.” Lập tức bác bỏ câu hỏi của Basara, Kagura quạt cây quạt nan sắt của mình. “Lúc đó đâu còn cách nào khác? Cô ta dọa tự sát nếu tôi giết cậu nhóc đó, nên tôi gần như đã để cô ta thực hiện điều đó. Nếu không rút lui thì—”
“Để cô ta tự sát có phải tốt hơn không?”
“—Cái gì?”
“Nếu cô ta muốn chết, cứ để cô ta chết. Việc suy nghĩ không phải là của ngươi. Ngươi nhận lệnh từ phu nhân Fuyou, đúng không? ‘Buộc cô ta phải chọn giữa mạng sống của Kyousuke hoặc mạng sống của người khác,’ bà ấy đã nói vậy. Eiri đã chọn vế sau. Vậy để hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải giết hắn. Ngay cả khi Eiri chết trong quá trình đó, thì còn gì để làm ngoài việc tuân theo chỉ thị?”
“……Hừm.” Kagura do dự.
“Chính ngươi đã nói mà, phải không?” Basara không ngừng ép cô ta trả lời.
“Ngươi nói, ‘Tôi ghét Eiri.’ Ngươi nói, ‘Chuyện của cô ta thế nào cũng chẳng liên quan đến tôi.’ Vậy thì nếu Eiri tự sát, ngươi sẽ không thực sự bận tâm, đúng không?”
“C-chuyện đó—” Kagura lảng mắt đi. “Quả thật là vậy, nhưng vì tài năng của cô ta là không thể phủ nhận… mất cô ta theo cách này sẽ là một tổn thất lớn cho gia tộc Akabane—”
“Hoàn toàn không. Một thanh kiếm rỉ sét thì không có giá trị gì.” Basara cắt ngang những lời phản đối bối rối của cô ta bằng một câu nói dứt khoát.
“N-nhưng… quyết định xử lý cô ta thế nào là của phu nhân Fuyou, không phải của chúng ta chứ?”
“Đúng vậy. Chúng ta chỉ làm theo lệnh. Vậy thì hãy làm theo lệnh của ngươi đi. Theo chỉ thị của phu nhân Fuyou, hãy giết Kyousuke, và nếu Eiri chết trong quá trình đó, chúng ta sẽ xử lý sau. Liệu có nên ra tay hay không, chắc chắn không phải là việc để những thanh kiếm như chúng ta quyết định, đúng không?”
Há hốc miệng, Kagura từ từ hạ chiếc quạt đã sẵn sàng xuống.
Gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Basara chuyển ánh mắt sang Eiri. “…Dù sao thì, xin lỗi. Hãy để tôi giết Kyousuke, vì Kagura không thể làm được. Nếu cô quyết định tự sát, ừm, vậy thì cũng tốt thôi.” Hắn nhìn cổ họng bị thương của cô và mỉm cười.
Eiri di chuyển vào tư thế bảo vệ Kyousuke, dang rộng hai tay như muốn che chắn cho cậu. “Tôi không cho phép. Tuyệt đối không để anh giết Kyousuke!”
“Eiri…”
“Ha ha!” Basara phá ra tiếng cười ầm ĩ. “Cô có vẻ rất nhiệt tình nhỉ! Là anh trai cô, tôi có chút cảm xúc lẫn lộn, nhưng… ừm, tốt đấy. Nếu hắn quan trọng đến vậy, cái chết của hắn sẽ càng có ý nghĩa. Theo như tôi thấy, bạo lực đơn thuần là giải pháp dễ dàng nhất.”
Nheo đôi mắt đỏ đồng, hắn ra hiệu về phía Kyousuke. “Nếu tôi phá hủy một thứ quan trọng với cô đến vậy, ngay trước mắt cô, thì chắc hẳn điều đó sẽ khiến cô tan nát cõi lòng. Một khi trái tim cô tan vỡ, cô có thể cảm thấy thanh thản, không còn những cảm xúc không cần thiết… Cô có thể trở thành một công cụ giết người không chút do dự. Và nếu cô cuối cùng tan vỡ đến mức vô dụng, thì chúng ta chỉ cần vứt bỏ cô thôi.”
“A-anh trai…”
“Đồ khốn!”
Khóe miệng Basara cong lên khi Kyousuke tức giận ngắt lời. “Hừm, cậu không nên dễ nổi nóng như vậy đâu, Kyousuke. Nếu cậu mất bình tĩnh, khả năng phán đoán của cậu sẽ bị che mờ đấy. Xu hướng dễ bị kích động là đặc điểm của dòng dõi thấp kém.”
“Câm miệng! Đừng có nói nhảm—”
Khi Kyousuke định đẩy Eiri sang một bên để bước lên, Basara thản nhiên vung tay. Một thứ gì đó lướt qua má trái Kyousuke. Khi cậu đưa tay sờ lên, cảm thấy trơn trượt của máu. Sau đó, cơn đau ập đến muộn màng.
Lúc Kyousuke nhìn lại, chiếc phi tiêu đã biến mất khỏi tay Basara. Lưỡi ám khí đen như mực, gần như vô hình trong màn đêm, đã xé toạc da thịt anh.
“…Lần tới nếu ngươi còn kích động, ta sẽ nhắm vào cổ họng ngươi đấy, được chứ? Vừa rồi chỉ là phi tiêu ba cạnh của ta—một Yatagarasu—nhưng ta còn rất nhiều loại ám khí khác. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, ngươi sẽ tắm máu ngay tức khắc mà chưa kịp chớp mắt đâu.”
“Hừ—”
“Đại ca!” Eiri nghiến răng, đẩy Kyousuke lùi lại, tức giận nói. “Dừng lại đi! Xin huynh đừng làm Kyousuke bị thương nữa…”
“Ha ha. Ngươi tính làm gì? Định giết ta ư?”
“Không. Ta sẽ khiến huynh sống dở chết dở.”
Eiri xòe tay, để lộ những chiếc móng sắc nhọn. Mũi giày cô cũng được gắn thêm vũ khí bí mật; tổng cộng mười sáu lưỡi dao sắc bén đã sẵn sàng, cô lập tức vào tư thế chiến đấu.
“Hừm… Thú vị đấy. Nhưng ta không nhắm vào ngươi, Eiri. Ta chỉ nhắm vào Kyousuke thôi. Ám khí của ta có thể công kích mọi cự ly, từ xa, trung bình, gần cho đến sát thủ. Ngươi nghĩ chuyện nào sẽ xảy ra trước? Ngươi có kịp áp sát ta, hay ta sẽ hạ gục Kyousuke? Ngay cả ngươi cũng không thể di chuyển nhanh hơn một vũ khí đã được phóng ra!”
“……”
“Những lưỡi Suzaku của ngươi không được tạo ra để phòng thủ chống lại dao găm của ta và những thứ tương tự. Chúng là những vũ khí ẩn, chuyên dùng để tấn công. Kết quả tốt nhất mà ngươi có thể hy vọng chỉ là một trận hòa thôi, đúng không? Khi lưỡi dao của ngươi chạm được vào ta, thì Kyousuke—người mà ngươi đã bỏ lại—cũng sẽ phun ra một dòng máu tươi.”
“Đ-điều đó… Chúng ta sẽ không biết cho đến khi thử.” Eiri đáp lại một cách kiên cường, nhưng giọng cô có phần gượng gạo. Ngay cả đầu ngón tay cô cũng đang run rẩy.
Nếu muốn có bất kỳ cơ hội thành công nào, Kyousuke sẽ phải tự mình tránh né những lưỡi dao của Basara…
“À, mà này, ta có thể ném nhiều Yatagarasu cùng lúc đấy, ngươi biết không? Lúc nãy ta chỉ ném một cái, nhưng lần này ta nghĩ sẽ thử tám cái cùng lúc. Nếu thật sự muốn, ta có thể ném gấp ba lần số đó.”
“……?!”
Một cái thôi đã khó rồi; làm sao anh ta có thể xử lý nhiều như vậy được. Trong khi Kyousuke và Eiri tuyệt vọng nhìn, Basara đã giấu hai cánh tay vào tay áo kimono, chuẩn bị phóng ám khí. Và rồi—
“Được thôi, bắt đầu nào. Bay đi, Yatagarasu!”
Basara kéo cả hai cánh tay ra. Vô số ám khí chết chóc lao vút trong không trung, gần như vô hình trong bóng tối. Nhanh hơn chúng một khoảnh khắc, Eiri quay người lại và đẩy Kyousuke đi.
“……Hả?”
Eiri khẽ mỉm cười trước vẻ bối rối của Kyousuke. Đôi môi cô mấp máy thành hình ‘xin lỗi’. Cô từ từ nghiêng người về phía trước. Ngay trước mắt Kyousuke, bầy ám khí trút xuống như mưa trong bóng đêm, đe dọa xẻ Eiri thành từng mảnh trong một cơn mưa máu.
“Múa lên, Khổng Tước!”
Nhưng đúng khoảnh khắc đó, một bóng người nhảy vọt vào giữa họ, thể hiện một điệu múa tuyệt đẹp. Tiếng kiếm va chạm dữ dội vang lên dưới bầu trời đầy sao, trong khi những chiếc quạt gấp bay phấp phới như đôi cánh.
“…………Hả?”
Không chỉ Kyousuke và Eiri kinh ngạc.
Basara cũng lộ vẻ ngỡ ngàng nhìn kẻ đột nhập, khi cô gái điều khiển mỗi tay một chiếc quạt nan sắt chặn đứng mọi lưỡi dao găm mà hắn vừa ném.
“Kagura? Sao em lại—?”
“Em không biết.” Nói cộc lốc, cô hạ quạt xuống. “Cơ thể em tự ý hành động. Khá bực mình, nhưng, chị hai… dường như vì lý do nào đó mà em không muốn chị chết.”
“Hả?”
“……Em xin lỗi,” Kagura xin lỗi và hạ giọng. Lưng cô vẫn quay về phía Eiri. “Khi em biết chị không thể giết người, sau khi đã chỉ trích chị… có lẽ em đã nói dối suốt thời gian đó. Về việc ghét bỏ chị và coi thường chị. Về việc không ngưỡng mộ chị và không nghĩ chị là quan trọng… Chắc là em chỉ cứ cố chấp thôi, em cũng không biết nữa.” Giống như lần đầu tiên Eiri thú nhận rằng cô không muốn giết người—Kagura cũng đã nói ra những cảm xúc mà cô vẫn luôn che giấu.
“Lúc đầu em định xin lỗi chị ngay. Đó là một sai lầm thật lòng, sự thất bại của chị lần đầu tiên đó. Nếu chị có thể giết người lần thứ hai, em đã định xin lỗi rồi. Tuy nhiên, chị lại không thể làm được… và rồi lần thứ ba, lần thứ tư, mỗi lần em lại lăng mạ chị và bỏ lỡ cơ hội xin lỗi… Trong khi em không thể nói bất kỳ lời tử tế nào, sáu năm đã trôi qua.”
“Kagura…”
“Chị cho em hỏi một điều được không?” Kagura nhìn qua vai về phía Eiri. “Chị tránh xa việc giết người, phải không?” cô hỏi căng thẳng. “Chị nghĩ gì về em… một người bình thản giết chóc? Đương nhiên, chị hẳn phải có những cảm giác khó chịu đối với—”
“Ngốc nghếch. Hoàn toàn không phải vậy đâu.”
“Hả?”
“Chị đã yêu thương em như vậy kể từ khi em chào đời, và luôn xem em là tất cả. Đương nhiên rồi! Dù sao em cũng là em gái bé bỏng quý giá của chị.”
“Chị hai—” Mắt Kagura mở to. Cô cúi đầu một lúc như đang kìm nén cảm xúc.
“Vậy sao? Cảm ơn chị… và em xin lỗi vì tất cả mọi chuyện cho đến bây giờ. Em cũng thích chị, chị hai. Chị hai của em thật nhân hậu, tốt bụng đến nỗi không thể tước đoạt sinh mạng của một ai.”
Tuy vẫn còn chút cứng nhắc, nhưng má cô đã giãn ra. Đây là lần đầu tiên Kyousuke thấy Kagura mỉm cười kể từ khi anh và những người khác đến phủ Akabane.
—Chát chát chát chát chát chát chát chát.
Kagura cứng đờ người trước tiếng vỗ tay chế nhạo.
Xòe rộng hai tay, Basara nói đầy kịch tính. “Ôi trời, ôi trời. Chúc mừng sự hòa giải của hai người! Anh cả thật sự cảm động… Cuộc cãi vã chị em sáu năm cuối cùng cũng kết thúc. Thật sự, hai em đã cho ta thấy một điều tuyệt vời! Ta cảm thấy tâm hồn mình được thanh lọc. Và tất cả sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Họ ngăn chặn Kyousuke bị giết, và mọi người trở về nhà trong hòa thuận! Có phải vậy không? Thật là! Nhưng… hai em không thật sự nghĩ rằng mọi chuyện có thể kết thúc như thế chứ?”
Nụ cười của hắn đột ngột tắt lịm, và dù vẻ ngoài phù phiếm vẫn còn, đôi mắt hắn lại lộ rõ sự tàn bạo. “Hai em… không phải cả hai chị em đều quá khoan dung sao? Với hai người con gái lớn và thứ hai của gia tộc Akabane trong tình trạng thảm hại như vậy, tên tuổi Akabane sẽ bị vùi dập. Vào thời điểm này, ta, với tư cách là con trai trưởng, phải chấn chỉnh mọi thứ không một giây chậm trễ! Ta đã quyết định rằng ta phải giết Kyousuke như kế hoạch và khiến cả Eiri và Kagura sống dở chết dở. Anh cả sẽ mài giũa những linh hồn cùn nhụt của hai em.”
Basara khẽ khoanh tay, siết chặt những món ám khí giấu trong ống tay áo.
“…Hừm.” Kagura giương quạt thủ thế. “Nếu ngươi làm được thì cứ thử đi. Ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông với ngươi, Basara ca ca—”
“Dừng lại.” Eiri nhẹ nhàng đẩy Kagura đang hừng hực lửa giận sang một bên, rồi bước lên phía trước.
“…Tỷ tỷ?”
Eiri mỉm cười với Kagura còn đang ngẩn ngơ. “Chuyện này, tỷ sẽ tự mình lo liệu. Tỷ giao Kyousuke cho muội.”
“Hả?! Này, Eiri…” Kyousuke gọi vọng theo.
“Đã rõ.”
…Liệu có ổn không đây?
Kagura gật đầu đồng ý nhanh hơn cả Kyousuke kịp đặt câu hỏi. “Hắn sẽ không tổn hao sợi lông nào đâu. Mọi người không cần lo cho chúng tôi, xin tỷ hãy chiến đấu hết mình.”
“Ừm. Cảm ơn muội.”
“…Ồ? Tự tin ghê nhỉ. Phải rồi, khả năng của ngươi quả thực xuất chúng, dù là trong số Akabane bọn ta. Thế nhưng, thật đáng tiếc—” Sát khí từ Basara tỏa ra rõ mồn một. “Trong khi ngươi ở đó mục ruỗng, thì ta vẫn luôn lăn lộn ngoài chiến trường. Tám năm ròng. Tám năm cắt xuống vô số sinh mạng và thấm đẫm không biết bao nhiêu máu tươi… Lưỡi đao của ta đã được mài sắc trên ranh giới sinh tử. Mà ngươi, một kẻ thậm chí còn chưa từng giết một ai, lại định đánh bại ta sao? Buồn cười thật. Ha ha HA! Tuyệt tác—này!”
Trong khi cười lớn, Basara bất ngờ tung tay ra khỏi ống tay áo. Những lưỡi dao, bay nhanh như đạn, không thể nhìn rõ. Số lượng, quỹ đạo, góc độ và hướng của chúng bị che khuất trong bóng tối, một bầy ám khí xé gió lao đến từ mọi phía, trên dưới, trái phải.
“…Fwah.”
Eiri ngáp dài, ung dung né tránh từng chiêu. Đầu hơi nghiêng, đuôi tóc đu đưa, eo uốn lượn, tay nâng nhẹ ống tay áo, lướt đi với tốc độ biến hóa khôn lường, rồi lại nhấc chân dậm mạnh, tiếng guốc gỗ “cạch cạch” vang lên trên nền đất khi cô lao tới gần Basara. Dẫn dắt mọi cử động uyển chuyển của thân hình mảnh khảnh, kiểm soát hoàn hảo từng khớp nối từ đầu ngón tay đến tận lõi cơ thể, Eiri thoăn thoắt xuyên qua trận mưa đao nặng hạt.
“Guh… Đừng có coi thường ta, Đồ Đạc Gỉ!” Basara gầm lên giận dữ, liên tục trút thêm đòn tấn công. Thế nhưng, kết quả vẫn như cũ. Những lưỡi dao như đạn của Basara bay xuyên không khí mà không chạm dù chỉ một sợi tóc vào người Eiri.
“—Hả?”
Thay vào đó, chúng trút xuống Kyousuke, người đứng phía sau, khó mà tin vào mắt mình. Tuy nhiên, Kagura không chút do dự vung quạt ra, và những lưỡi dao đó cũng bị đánh bật đi. Chúng lóe lên lấp lánh sau mỗi cú vung, như thể đang nhảy múa.
Hai chị em quả là những người có thân thủ phi thường.
Thế nhưng, Basara cũng không dễ dàng bị đánh bại đến vậy.
“Mổ, Hồng Hạc!”
Ngay sau khi phóng một con phi đao từ ống tay áo phải, hắn rút ra một cây liêm xích đỏ từ tay áo trái. Eiri nhanh nhẹn cúi mình tránh mũi liềm tạo thành một vòng cung đủ để chém bay cổ cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, Basara kéo sợi xích. Lưỡi liềm vừa lướt qua cô tức thì quay ngược trở lại, tấn công Eiri từ ngoài tầm nhìn. Đồng thời, hắn rút ra cây liêm xích thứ hai, định kẹp chặt cô trong đòn tấn công gọng kìm.
Đôi môi hồng nhạt của hắn cong lên hình trăng khuyết.
“Ha! Bắt được ngươi—”
“Chậm quá.”
Eiri bùng nổ di chuyển. Kyousuke cố gắng theo dõi mọi hành động từ xa, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh.
“Chết tiệt, biến đổi đột ngột—”
Eiri, chỉ trong tích tắc, đã lướt vào điểm mù của Basara, bật khỏi mặt đất và lao tới gần hắn.
“Chém, Chu Tước!”
Trước khi Basara kịp rút ra vũ khí mới, Eiri dùng móng tay phải vuốt một đường dọc dài từ đáy quần của hắn lên đến đỉnh đầu. Tiếp theo là tay trái, chân phải, chân trái—bốn đòn tấn công, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
“……?!”
Basara ngã vật ra sau, những lưỡi dao vừa chém sượt qua da thịt hắn. Phi tiêu và chackram, phi đao và kiếm ngắn, cùng các món ám khí khác đổ tràn ra từ những ống tay áo và gấu quần bị xé rách của hắn, vương vãi trên mặt đất.
Nhìn xuống người anh trai đang sững sờ, Eiri vén tóc ra sau. “Em thắng rồi phải không, ca ca?”
“Ha… ha ha… đ-đúng vậy. Xem ra là em thắng rồi—fwah!!”
Basara há miệng phun ra một lưỡi dao siêu nhỏ như phi tiêu. Eiri nghiêng đầu né tránh, rồi dậm guốc xuống má Basara.
“Guh! Buh?!”
“Xin anh hãy dừng lại những nỗ lực vô ích của mình. Nó không có tác dụng gì đâu.”
“Vỗ—”
“Em nói là vô ích mà.”
“Guh?!”
Giẫm lên mặt người anh trai đang nằm đo ván, Eiri nở nụ cười toe toét. “Em thắng rồi phải không, ca ca?”
“……Ta thua,” Basara trả lời với giọng vô lực, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Eiri thở hắt ra như thể ghê tởm, rồi nhấc chân khỏi mặt Basara. Kyousuke vẫn còn cảm giác như đang mơ, ngây người nhìn bóng dáng cô. “K-không thể tin được… Cô ấy luôn mạnh như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Kagura gập cây quạt nan sắt lại, ưỡn ngực đầy tự hào. “Tỷ tỷ của tôi là thiên tài đó nha. Tuy nhược điểm của chị ấy là quá hiền lành, không thể không nhẹ tay với người khác… Khi chị ấy thực sự dốc sức, đây chính là kết quả. Không ai có thể sánh bằng chị ấy cả.” Vẻ mặt cô tươi tắn, trông như một Kagura hoàn toàn khác so với trước đó. Đôi mắt nheo lại như thể đang nhìn thứ gì đó rực rỡ, cô đăm đăm nhìn Eiri.
“…Ch-chúng ta nên làm gì? Đề phòng thì có nên trói anh cả lại không—?”
“Aah?! Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi—là những kẻ bỏ trốn! Tất cả các ngươi bị bắt!”
Một giọng nói ồn ào cắt ngang lời Eiri. Renko và Ayaka lao tới với tốc độ tối đa, kéo theo cả Busujima.
“Ôi, tuyệt vời quá! Mọi người đã làm chúng tôi sốc đấy… Chúng tôi mãi vui với lễ Bon dance, thoáng cái đã không thấy mọi người đâu. Suýt chút nữa là các người đã trốn thoát rồi… Ồ, hả? Nhìn quanh, có vẻ như vừa có một trận cãi vã, nhưng chẳng lẽ chúng tôi đến quá muộn sao?”
“Phải, mọi chuyện xong rồi. Trong khi các người đi chơi vui vẻ, chúng tôi đã kẹt trong cuộc chiến sinh tử—”
“Ơ-ơ-ơ xong rồi á?! Nhưng các người đã làm gì với… mấy thứ đó?! Tôi muốn nghe tất cả những chi tiết hay ho! Kksshh!”
"Khi không thấy anh hai trở về, tụi em đã thấy đáng ngờ rồi, định đi báo cáo... nhưng giờ lại bắt gặp hai người lộ liễu thế này giữa thanh thiên bạch nhật... Này Eiri, có những việc có thể làm, có những việc không nên làm chứ!!"
"Hả?! Đồ ngốc, không phải thế đâu!" Eiri gân cổ cãi lại lời buộc tội của Renko và Ayaka. "Anh Basara của tôi định tấn công Kyousuke nên tôi và Kagura mới phải ra tay bảo vệ cậu ấy! Nếu chúng tôi không ngăn lại, chắc chắn Kyousuke đã bị anh ta giết rồi, vậy thì phải cảm ơn chứ sao?!"
...
Renko và Ayaka bỗng khựng lại, dán mắt vào Basara vẫn đang nằm bẹp dưới đất.
"A, cô Renko!" Mặt Basara sáng bừng, anh ta dang rộng hai tay. "Eiri độc ác thật đấy! Cô ta xé tôi ra thành trăm mảnh rồi. An ủi tôi bằng bộ ngực đầy đặn của em đi, Renko bé bỏng!"
"Chết đi, tên biến thái."
Renko tung một cú đá trời giáng vào Basara bằng tất cả sức lực.
"Bỏ tay ra khỏi anh hai của tôi, đồ đồng tính luyến ái."
Ayaka cũng tiếp một cú đá song phi vào mặt anh ta.
"Ể?! Khoan đã, không... tôi thích con gái như người bình thường mà—aah!!"
Basara hoảng loạn cố gắng giải thích, mắt đảo qua lại bối rối, nhưng Renko và Ayaka không hề bận tâm. Với một tràng la hét giận dữ và tiếng dép geta va chạm khô khốc, họ trút cơn mưa đòn lên Basara.
"Nếu muốn léng phéng với Kyousuke, tốt nhất anh hãy chuẩn bị tinh thần để bị tôi 'xử lý'!!"
"Đập nát hạ bộ của hắn để hắn không bao giờ có thể đặt tay lên anh hai nữa!"
Eiri và Kagura cũng nhanh chóng nhập cuộc.
"Hay nhất là để anh ta chết luôn ở đây đi!"
"Vì tội dám nhạo báng chị hai, tôi tuyên án anh Basara phải chịu hình phạt nghiền nát!"
Chẳng mấy chốc, Basara đã nằm bất động hoàn toàn. Lúc Kyousuke đến gần, mắt anh ta đã trợn ngược lên và bất tỉnh nhân sự.
"T-thật là độc ác..."
"Cũng không hẳn đâu," Eiri thờ ơ đáp. "Anh ta đáng bị như vậy." Cô đưa tay chạm vào má Kyousuke đang bị thương, nhẹ nhàng vuốt ve. "Chỉ cần cậu không sao là tôi mừng rồi... thật sự rất mừng."
"Eiri—"
"Chưa thể thở phào nhẹ nhõm được đâu, chị hai." Kagura cắt ngang cuộc trò chuyện. Cô liếc nhìn Basara – người vẫn đang hứng chịu những cú đá liên tiếp của Renko và Ayaka dù đã bất tỉnh – và tiếp tục với vẻ mặt rụt rè, "Chúng ta không biết cô Fuyou sẽ nói gì sau khi nghe về chuyện ở đây. Nhẹ thì bị trục xuất... nặng thì bị chặt đầu ngay lập tức. Em nghĩ tốt nhất là chị nên chuẩn bị tinh thần."
"...Tôi hiểu rồi."
Kyousuke và Eiri quỳ gối trước Fuyou trong một căn phòng khách ở dinh thự Akabane. Renko, Ayaka và Busujima đứng xếp hàng phía sau họ, trong khi Kagura và Basara đứng hai bên Fuyou.
Sau khi trở về từ lễ hội Bon, Kyousuke và những người khác đã xong việc băng bó vết thương, tắm rửa, và giờ đây, chỉ một lúc sau, họ đang tường trình mọi chuyện với cô Fuyou.
"Không phải 'không thể giết' mà là 'không muốn giết'... Nói cách khác, con không còn muốn trở thành sát thủ, và con cũng không có ý định kế vị ta ở gia tộc Akabane – con muốn nói vậy phải không, Eiri?"
"......V-vâng ạ."
"Ta hiểu rồi."
Gật đầu, Fuyou nhấp một ngụm trà xanh rồi im lặng.
"À, thưa cô Fuyou... xin cô hãy tha thứ cho chị hai của con được không ạ? Con biết cô đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào chị ấy. Con cũng hiểu cảm giác thất vọng của cô. Tuy nhiên, nếu bản thân chị ấy không có ý muốn giết người, liệu cô có thể nói rằng việc ép buộc chị ấy là vô ích không ạ...?"
...
Fuyou không hề có bất kỳ phản ứng nào.
"Xin lỗi!"
Kagura đứng dậy nửa vời. Nghiêng người ra khỏi tấm đệm đang ngồi, cô nhìn thẳng vào mặt mẹ mình. "Con sẽ cố gắng hết sức để gánh vác trách nhiệm của chị hai! Con sẽ trau dồi kỹ thuật, vượt qua chị hai, và trở thành một sát thủ tinh nhuệ để cô Fuyou có thể yên tâm giao phó mọi việc cho con! Vì vậy... vì vậy con cầu xin cô. Xin cô hãy tha thứ cho chị hai con! Con không dám đòi hỏi cô đừng từ bỏ chị ấy. Chỉ xin cô miễn cho chị ấy khỏi hình phạt thể xác hoặc cái chết—"
"Con đang nói gì vậy?" Fuyou mở đôi mắt đang nhắm. Với đôi mươi màu máu tươi, cô nhìn thẳng xuống Kagura. "Đâu cần phải làm những chuyện như vậy, phải không?"
"............Hả?" Kagura bối rối trước nụ cười của mẹ mình.
Fuyou chuyển ánh mắt sang Eiri.
"Ta hiểu rồi, Eiri," cô tuyên bố với giọng điệu không khác gì thường lệ. "Nếu con không muốn giết người, ta sẽ không bắt con làm điều đó nữa. Ta cũng sẽ không ép con kế vị ta. Con hãy tìm điều mà con muốn làm, và sống theo cách mà con muốn sống."
"…………Hả?!"
Mọi người trong phòng khách đều lộ vẻ mặt không thể tin được. Trong chốc lát, Eiri vẫn căng thẳng và cảnh giác. Phải mất một lúc cô mới thoát khỏi cú sốc. "Ơ-ưm... nghĩa là, nói cách khác... cô muốn nói gì ạ?" cuối cùng cô hỏi một cách rụt rè.
"Chính xác như những gì ta đã nói! Con không cần phải giết ai cả. Cũng không cần phải kế vị ta làm chủ gia tộc Akabane. Tuy nhiên, ta không có ý định trục xuất con khỏi gia đình."
"...Hả? Không, nhưng... ừm, thưa mẹ? Con không thể trở thành sát thủ! Chẳng phải điều đó có nghĩa là mẹ nên từ bỏ con sao? Một kẻ vô dụng, lỗi thời như con—"
"Eiri." Fuyou gọi tên cô như đang khiển trách. Một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi cùng màu máu với đôi mắt cô. "Con là đứa con gái quý giá của ta, là máu mủ ruột rà do ta chịu đựng sinh ra đời! Từ bỏ con thì... Đừng có đùa giỡn nữa. Gia tộc Akabane chắc chắn là một gia tộc sát thủ. Chúng ta dạy dỗ những đứa trẻ sinh ra trong dòng dõi này một cách tài năng trong nghệ thuật giết người và nuôi dạy chúng để chúng trở thành sát thủ. Tuy nhiên... con không nghĩ rằng việc nói những đứa trẻ không trở thành sát thủ là vô dụng và không cần thiết là quá cực đoan sao?"
"Nhưng... mẹ đã cố gắng rất nhiều để khiến con giết người mà, thưa mẹ—"
"Bởi vì con muốn."
"Hả?"
"Eiri, không phải chính con đã nói sao? 'Con muốn giết, nhưng con không thể giết,' con đã nói vậy mà. Đó là lý do ta đã thử mọi cách có thể nghĩ ra để con bằng cách nào đó có thể cướp đi một sinh mạng. Ta đã ghi danh con vào Học viện Phục hồi Purgatorium, hy vọng rằng con sẽ tìm thấy sự khích lệ khi dành thời gian với những kẻ sát nhân cùng tuổi. Nếu con không muốn giết người, ta không có ý định gây áp lực buộc con làm điều đó."
"Mẹ—"
Eiri sững sờ trước dụng ý thật sự của Fuyou. Người mẹ mà cô cứ ngỡ độc ác, hóa ra chỉ muốn thực hiện tâm nguyện của con mình. Khoảnh khắc ấy, bà ta dường như mang một thiện ý chân thành. Thế nhưng...
“…Vậy… việc đẩy Kyousuke vào chỗ hiểm cũng là một phần trong kế hoạch dạy con cách giết người sao? Miễn sao đạt được mục đích, mẹ không coi trọng mạng sống của những kẻ ngoài cuộc?”
“Đúng vậy,” Fuyou đáp ngay tắp lự. “Sát thủ chuyên nghiệp, nếu thấy cần thiết, sẽ đoạt mạng người không hề ngần ngại.”
Lời giải thích bình thản của Fuyou chỉ càng cho thấy tư duy của bà ta hoàn toàn lệch lạc so với chuẩn mực xã hội. Không phải là không có logic riêng, nhưng lại đi ngược hoàn toàn với lẽ thường. Đối với bà ta, giết người chẳng qua chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích. Lẽ thường, đạo đức hay luân lý xã hội chưa bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của bà.
“Thế nhưng Kyousuke này… xét theo một khía cạnh nào đó, ta khó lòng coi con là người ngoài hoàn toàn được. Dẫu sao, ta kỳ vọng con có thể trở thành chồng của Eiri trong tương lai—và gia nhập gia tộc Akabane. Con biết đấy, ta ra lệnh cho chúng động thủ không chỉ đơn thuần là để Eiri tập giết người đâu.”
“……Hả?”
Đồng tử của Kyousuke và Eiri bỗng co rút nhỏ như đầu kim.
Fuyou lấy tay che miệng, khúc khích cười. “Con nghĩ điều gì đã giúp gia tộc Akabane trở thành một dòng tộc sát thủ trứ danh đến vậy? Là nền giáo dục chết chóc mà con cái chúng ta nhận được ngay từ khi còn bập bẹ biết nói? Là những kỹ thuật ám sát bí truyền được mài giũa đến mức hoàn hảo chết chóc? Hay là phương pháp tinh luyện thép gia truyền qua các thế hệ?” Bà nở nụ cười. “Không—chính là huyết thống.”
Một vệt đỏ mảnh bỗng xuất hiện trên má phải của Fuyou. Máu đặc chảy ra từ vết thương nhỏ. “Dòng dõi sát thủ của chúng ta đã được vun đắp qua hai mươi chín thế hệ. Chúng ta kết hợp những cá nhân có tố chất xuất chúng và loại bỏ những kẻ không có tiềm năng. Tùy từng trường hợp, việc này có thể bao gồm cả việc ghép đôi những người cùng huyết thống, nhưng chính nhờ sự chọn lọc kỹ lưỡng này mà chúng ta tạo ra những sát thủ hoàn hảo. Dù có rèn sắt kém chất lượng bao nhiêu lần đi chăng nữa, con cũng chỉ thu được sức mạnh thấp kém mà thôi… Ngược lại, những lưỡi dao của Akabane tự hào với độ sắc bén vô song, được rèn từ loại thép tinh luyện độ tinh khiết cao một cách tỉ mỉ. Đó chính là sự khác biệt giữa vũ khí của chúng ta và một lưỡi dao kém chất lượng được sản xuất hàng loạt.”
Fuyou nhìn thẳng vào Busujima. Chương trình tại Học viện Cải tạo Purgatorium được thiết kế để biến những kẻ giết người tốt xấu lẫn lộn thành sát thủ, chính là hành động sản xuất hàng hóa giá rẻ ồ ạt—có lẽ bà ta có ý xúc phạm. Busujima, một giáo viên tại học viện, mỉm cười xun xoe, như thể đang ngượng ngùng.
Phớt lờ vệt máu chảy dài trên má, Fuyou tiếp lời. “Chính vì thế… chúng ta mới phải cẩn trọng lựa chọn bạn đời cho con cháu. Để đảm bảo rằng dòng máu của họ—những gen di truyền đó—sẽ mang lại giá trị cho gia tộc Akabane. Chúng phải không có bất kỳ tạp chất nào. Điều này là tối quan trọng, phải chắc chắn. Đó là lý do chúng ta thử nghiệm. Để xem liệu Kyousuke có thể sống sót khi con cái của ta cố gắng giết cậu ta không? Nếu cậu ta là kiểu người có thể dễ dàng bị giết chết như vậy, Akabane sẽ chẳng cần đến cậu ta làm gì.”
Kyousuke thấy máu trong người mình như đông cứng lại. Dù phong thái của Fuyou cho thấy bà ta thậm chí sẽ không giết một con bọ, nhưng những gì bà nói ra thật không thể tưởng tượng nổi.
“Thế nhưng, cậu đã sống sót… và tạm thời đã vượt qua thử thách để trở thành chồng của Eiri. Ta thực sự rất vui mừng. Dĩ nhiên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, khi mà học viện thèm khát tài năng đáng kinh ngạc của cậu đến mức phải dàn dựng một vụ án mạng—ta đã đúng khi mời cậu đến đây. Hô hô! Ta nồng nhiệt chào mừng cậu. Kyousuke này, cứ việc quay lại đây với tư cách là chú rể bất cứ lúc nào nhé?”
“Ha… ha ha…” Kyousuke chỉ có thể gượng cười.
“Khoan đã,” Basara, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng. Hắn nhăn nhó khuôn mặt bầm tím và lườm Kyousuke. “Dù cậu ta có sống sót, nhưng không phải nhờ vào năng lực của bản thân, đúng không? Khi tôi tấn công cậu ta, cậu ta chẳng làm gì ngoài việc để người khác bảo vệ mình… Chấp nhận cậu ta dựa trên cơ sở đó thì hơi quá vội vàng, tôi nghĩ vậy.” Basara đứng dậy, đút tay vào ống tay áo. “Dù sao đi nữa, tôi nên thử cậu ta thêm lần nữa ngay tại đây—”
“Dừng lại,” Fuyou quở trách.
Ngay lập tức, Basara đứng hình. Hắn vẫn giữ tư thế nửa đứng nửa quỳ, không nhúc nhích dù chỉ một li. Những vết cắt nông xuất hiện trên trán và má trái, bên cạnh mắt phải và trên chóp mũi hắn. Những vệt máu mảnh chảy dài trên mặt.
Fuyou quở trách hắn bằng giọng nhỏ nhẹ. “Ta đã chấp thuận rồi, Basara. Đừng chen ngang.”
“……X-xin lỗi.”
“Và đừng hành động mà không có lệnh của ta. Hiểu chưa?”
“…Vâng.”
Hài lòng với câu trả lời của Basara, Fuyou khẽ cử động ngón áp út trái và ngón giữa phải, và Basara liền ngã vật xuống sàn.
“Con trai ta thật vô lễ… nhưng xin hãy yên tâm. Ta sẽ không cho phép người khác can thiệp đâu. Bởi vì trong khu dinh thự này, những lưỡi dao của ta giăng mắc khắp mọi ngóc ngách. Nếu có bất kỳ chuyển động đáng ngờ nào, ta đều có thể cảm nhận được, và ta có thể xé toạc chúng chỉ bằng một ngón tay.”
“A…” Kyousuke theo phản xạ nhìn quanh căn phòng nhưng chẳng thấy thứ gì như vậy ở bất cứ đâu.
“Vô ích thôi,” Eiri lên tiếng. “Vũ khí đặc biệt của mẹ—những sợi dây thép razor wires Shijuukara mỏng như sợi tóc. Anh sẽ không nhận ra chúng trừ khi anh tìm kiếm chúng ở cự ly gần. Thế nhưng, chúng lại cực kỳ sắc bén.”
“…Thật ư?”
Chẳng có cách nào để chống lại thứ như vậy. Thứ đã cắt vào má Fuyou trước đó và làm Basara bị thương chắc hẳn chính là những sợi thép được nhắc đến. Có vẻ như bà ta có thể tấn công hoàn toàn theo ý muốn của mình.
Đó chính là vũ khí có biệt danh Chiếc nôi Đỏ thẫm. Người ta nói rằng, điều khiển những lưỡi dao vô hình này theo ý muốn, bà ta có thể lập tức cắt mục tiêu thành từng mảnh thịt. Sống đúng với danh tiếng là tộc trưởng gia tộc Akabane, bà ta là một sát thủ vô song.
Ngay cả Busujima cũng run rẩy. “…Tôi chẳng đời nào muốn đến đây với tư cách là kẻ thù đâu.”
Fuyou mỉm cười dịu dàng và nhấc tách trà lên. “Hô hô. Ám sát, trước hết, là chuyện lén lút mà, phải không? Trong hầu hết các trường hợp, họ chỉ nhận ra con có kẻ địch khi đang hấp hối. Một khi đã bị lưỡi dao của Akabane nhắm đến, không một ai có thể thoát khỏi cái chết.”
Fuyou uống cạn chén trà xanh, khẽ cụp mắt xuống, dường như đang chìm đắm trong suy tư khi thưởng thức hương trà thoang thoảng. “Vậy mà, phu quân ta đã thử thách ta đến cả chục bận để mong so tài cao thấp. Phu quân vệ sĩ và ta thuở ban đầu ghét nhau như nước với lửa... gặp nhau lần nào là cũng xảy ra xung đột. Ấy thế mà, chẳng biết từ khi nào, chàng đã 'sát hại' trái tim ta mất rồi. Hô hô...”
...Cái câu ấy sao nghe quen tai quá nhỉ.
Phía sau Kyousuke và Eiri, Renko cùng Ayaka đang ríu rít trò chuyện. "...Không lẽ đó chính là nguồn cảm hứng cho truyện 'Tình Yêu Sát Thủ'?" "Hay là họ đơn giản chỉ có cùng một ý tưởng?" "Đúng là cha nào con nấy." "Cha nào con nấy thật chứ. Hì hì,"... nhưng Fuyou vẫn cứ tiếp tục hoài niệm, chẳng mảy may để ý đến họ.
“Ban đầu, chàng kiên quyết từ chối, nhưng rồi cũng đành chịu thua trước những đợt tấn công bền bỉ của ta – à mà không, phải nói là sự nhiệt tình của ta mới đúng. Cuối cùng, ta đã thành công đưa chàng về làm con rể của gia đình. Mặt mày chàng đỏ bừng, khắp người cũng đỏ lựng, cứ như thể những đường đao điêu luyện của ta đã 'biến' chàng thành món sashimi thượng hạng vậy. Chàng bị giam lỏng ở gia tộc Akabane – à mà không, phải là được hoan nghênh mới phải – trái tim chàng bị ‘sát hại’ bởi những màn tra tấn đầy say mê của ta – à không, phải là lời cầu hôn nồng nhiệt của ta chứ – và dĩ nhiên, đó là kết cục dẫn đến hôn nhân của chúng ta. Masato yêu dấu của ta quả đúng là kiểu người khi lạnh khi nóng, đâu phải dễ dàng thuần hóa như vậy! Hô hô hô.”
“…………”
Suốt gần một giờ đồng hồ sau đó, Fuyou kể tuốt tuồn tuột mọi thứ về phu quân của mình. Thật khó mà đoán được Fuyou đang nghĩ gì, nhưng nghe cô ấy kể thì cứ như một kẻ theo dõi điên loạn hơn là một cô gái đang yêu. Cha của Eiri đã cố gắng chống cự (một cách lạnh lùng), nhưng ý chí của ông đã bị bào mòn bởi bạo lực (đầy nhiệt huyết)... Nghe cứ như một cuộc tấn công hơn là tán tỉnh.
Mặc dù vậy, cô ấy nói, người cha ấy vẫn không ngừng dành tình yêu thương cho những đứa con quý báu của mình.
“Về cha của con, Eiri... ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho con. Ông ấy nói, ‘Con bé đó hiền lành quá.’ Ông ấy bảo con có lẽ không phải là kiểu người có thể tước đoạt mạng sống của người khác. Ông ấy còn dặn ta rằng, nếu sau này con muốn chọn một con đường khác – ngoài con đường của một sát thủ – hãy cho phép con được làm thế. Cho đến tận bây giờ ta mới có thể nói cho con biết, đó là di nguyện cuối cùng của cha con.”
“Hả... hửm?” Nãy giờ Eiri đang ngáp ngắn ngáp dài vì chán ngán với những hồi ức của Fuyou. “D-Di nguyện... cuối cùng của cha?” Cô ấy lắp bắp, trông vô cùng bối rối.
“Phải. Sáu năm về trước, đêm trước khi ông ấy lên đường làm nhiệm vụ cuối cùng – ông ấy đã rất lo lắng cho cô con gái chuẩn bị trở thành sát thủ của mình. Ta không hiểu lý do tại sao con lại kìm nén cảm xúc thật sự của mình mà vẫn cố gắng trở thành sát thủ. Tuy nhiên, Eiri... cha con không chỉ mong con trở thành một sát thủ tài giỏi. Ông ấy sẽ không thất vọng ngay cả khi con không chọn con đường đó. Ta nghĩ ông ấy hoàn toàn không muốn con tìm cách trả thù... Chính vì vậy, Eiri, con không cần phải cảm thấy tội lỗi với cha vì con không thể ra tay giết người.”
“……?!”
Ngay khi nghe những lời của Fuyou, mắt Eiri mở to. Cô ấy đưa hai tay che miệng. Đôi mắt đỏ như gỉ sắt nhanh chóng nhòa đi, rồi cô ấy úp mặt vào lòng bàn tay. “Ôi—” Nút thắt trong lồng ngực đã tồn tại kể từ khi cô ấy thổ lộ cảm xúc thật của mình với Kagura và Fuyou cuối cùng cũng tan biến, và cô ấy bật khóc nức nở. Như thể một con đập vỡ bờ.
“Chị ơi...”, Kagura đau đớn thốt lên.
“Thôi nào, thôi nào...” Fuyou cười khổ.
“...Hừm,” Basara khịt mũi.
Renko thở dài, “Kksshh...”
“Anh ơi!” Ayaka thúc Kyousuke, người rụt rè vươn tay ra về phía Eiri và nhẹ nhàng xoa lưng cô ấy. Một nụ cười vô thức nở trên môi anh.
Lễ Obon: thời điểm những người thân đã khuất có thể trở về. Cha của Eiri có lẽ cũng đang mỉm cười nhẹ nhõm khi nhìn xuống con gái mình.


0 Bình luận