Tập 02: Murder Princess And The Summer Death Camp
Chapter 5
2 Bình luận - Độ dài: 1,563 từ - Cập nhật:
NGÀY SỐ KHÔNG CỦA THIÊN THẦN SA NGÃ - Bản Nháp Bí Mật
Tuần đầu tiên của tháng Năm, hai tháng trước.
Ngày hôm ấy, Kamiya Ayaka vô cùng phấn khởi.
Ánh nắng xuân rực rỡ chiếu xuống, một làn gió ấm áp thổi nhẹ. Dường như tiếng chim non líu lo trên những hàng cây ven đường đang chúc phúc cho cuộc khởi hành của Ayaka.
"Em muốn gặp anh, ôi em muốn gặp anh sớm thôi, em muốn gặp anh..." Vừa ngân nga một bài hát pop dễ thương, Ayaka vừa bước đi rộn ràng. Cô bé đang trên đường đến trường, lần đầu tiên sau hơn nửa năm. Bộ đồng phục cấp hai dường như có chút nhột nhạt khi cô bé mặc vào, và Ayaka đã khúc khích cười một mình.
Thật vui! Thật sự rất vui! Cô bé vui đến nỗi chẳng còn để ý đến những ánh mắt của người đi đường nữa.
"'Em ước gì có thể gặp anh bất cứ khi nào em muốn'... Thật nực cười!" Vừa hát vừa chế giễu nhạc sĩ, cô bé lại khúc khích cười. Thật sự, thế giới này thật ngốc nghếch. Mặc dù vậy và cũng chính vì vậy, những điều không như thế—tuyệt đẹp và tinh tế—lại vô cùng quý giá, không thể thay thế.
Em không muốn mất anh, cô bé nghĩ. Đó là lý do Ayaka tung tăng bước đi như vậy.
Cô bé sẽ không chỉ mãi chờ đợi, cứ nghĩ mãi "Em muốn gặp anh, em muốn gặp anh." Không, cô bé đã quyết định tự mình đi gặp anh, bằng chính đôi chân của mình. Để gặp người quan trọng nhất trên đời đối với cô...
"Em muốn gặp anh, ôi em muốn gặp anh, sớm thôi em sẽ đến gặp anh..." Tiếp tục thể hiện vụng về bài hát pop, Ayaka bước đi. Rời khỏi ga tàu hướng về trung tâm thành phố, cô bé rẽ vào những con đường nhỏ, luồn lách qua những khu dân cư và ngõ hẻm—và cuối cùng, cô bé cũng đến được đích đến của mình.
Trên chiếc cổng gạch đỏ đồ sộ gắn một tấm bảng đen.
Trên đó viết bằng chữ vàng:
Trường Nữ Sinh Tư Thục Seirei
* * *
Cô bé bước qua cánh cổng không người canh gác vào sảnh trước vắng vẻ. Học sinh trong bộ đồ thể thao đang học thể dục ở sân quần vợt; dường như không phải lớp của Ayaka. Cô bé liếc nhìn họ rồi tiếp tục bước đi. Gần tủ để giày, cô bé cởi giày lười và chuẩn bị đổi giày.
"......?!"
Hơi thở của cô bé nghẹn lại trong cổ họng. Đôi dép đi trong nhà của Ayaka—đã biến mất. Cơn buồn nôn dữ dội trào lên trong bụng cô bé, nhịp tim cô bé tăng nhanh. Những lời nói khó chịu thoáng qua trong đầu cô bé.
Nhanh chóng, cô bé tự nhắc nhở mình rằng đây là sự lo lắng không cần thiết. Ngập ngừng, cô bé mở nắp tủ giày, để lộ ra đôi giày lười của một ai đó ở lớp khác. Đúng rồi... Mình đã lên một lớp rồi, nên các lớp cũng đã thay đổi.
Một câu hỏi mới nảy ra trong đầu cô bé: Mình học lớp hai nào nhỉ? Cô bé không biết phải đến phòng học nào từ đây. Cô bé đã nghỉ học từ học kỳ hai của năm nhất và đã không để ý đến việc phân lớp. Tất nhiên, cũng không nhất thiết phải đến phòng giáo viên để hỏi...
"Thôi kệ đi... ổn cả thôi! Miễn là có hơn mười hai người, lớp nào cũng được."
Gật gù với chính mình, Ayaka sải bước dọc hành lang bằng đôi tất trần. Trong một tay, cô bé xách một chiếc cặp hình chữ nhật—loại cặp cứng màu đen thường dùng để đựng nhạc cụ. Vừa vung vẩy chiếc hành lý vụng về, nặng nề so với thân hình nhỏ bé, Ayaka vừa vững vàng tiến bước xuống hành lang, tâm trạng gần như là vui sướng tột độ. Cô bé không hề ngoảnh đầu lại, về phía con đường mà cô bé không bao giờ có thể quay trở lại.
"Được rồi, mình quyết định rồi! Mình chọn...lớp đó." Bước lên cầu thang và rẽ xuống hành lang, Ayaka bước vào phòng vệ sinh gần nhất, vừa đi vừa huýt sáo. Lúc này là 11:09—ngay giữa tiết ba. Sẽ không ai vào đây đâu. Nhưng dù vậy, đề phòng, cô bé vẫn đi vào một buồng vệ sinh và cẩn thận khóa cửa lại. "Giờ thì... được rồi, nhanh chóng chuẩn bị thôi!"
Cô bé đặt chiếc cặp xuống bệ ngồi bồn cầu, và mở nó ra. Lấy ra những thứ bên trong đã được sắp xếp gọn gàng, cô bé khe khẽ ngân nga trong khi lắp ráp chúng lại với nhau. Vừa làm, những suy nghĩ về người quan trọng hơn bất cứ ai khác đối với cô bé tràn ngập tâm trí Ayaka.
Người đó, người mà có thể gọi là "tất cả" của Ayaka, đã bị cướp đi một cách tàn nhẫn cách đây hơn nửa năm. Thậm chí còn không có một lời cảnh báo, anh ấy đột ngột...
Vì một lý do nào đó mà hoàn toàn không thể liên lạc được với cha mẹ, những người đang đi công tác ở nước ngoài, và không có gì và không có ai để nương tựa, Ayaka đã nhốt mình trong phòng của anh ấy và rơi rất nhiều nước mắt, tiếp tục tìm kiếm.
Cô bé tìm kiếm một cách để gặp lại anh. Cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tìm kiếm và cô bé tiếp tục tìm kiếm—
Một ngày, khoảng hai tuần trước, cuối cùng—bàn tay của định mệnh đã vươn tới cô bé.
Ayaka đã nắm lấy bàn tay đó mà không chút do dự. Và khi cô bé đứng đó bây giờ, quyết tâm kiên định tràn ngập lồng ngực cô bé.
"Được rồi, tốt... chuẩn bị xong!" Cô bé gật đầu, và kiểm tra lại thời gian. Chưa đầy năm phút đã trôi qua kể từ khi Ayaka bước vào phòng vệ sinh. Mỉm cười hài lòng, và bỏ lại chiếc cặp bây giờ đã trống rỗng, cô bé bước ra khỏi buồng vệ sinh. Trước khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô bé kiểm tra hành lang, nhưng như trước, không có ai xung quanh.
Ayaka tự tin bước về phía trước, hướng về phòng học gần nhất. "Em muốn gặp anh, ôi em muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh, ngay cả khi em không thể gặp anh, em sẽ đến gặp anh, đến tận cùng địa ngục, em sẽ đến và gặp anh..." Vừa hát thầm vừa bước đi nhẹ nhàng—
"......"
Cô bé dừng lại dưới tấm biển có ghi LỚP 1 NĂM HAI. Trái tim Ayaka đập thình thịch. Cô bé kiên định với quyết tâm của mình. Hít một hơi thật sâu, cô bé đặt tay lên cánh cửa. Cô bé sẽ chỉ có một cơ hội duy nhất. Thất bại sẽ không được tha thứ. Nhưng, Ayaka muốn gặp anh. Cô bé muốn gặp anh bằng mọi giá. Cô bé cần gặp anh. Nếu việc gặp anh có nghĩa là cô bé có thể làm bất cứ điều gì.
—Cô bé có thể hoàn thành bất cứ điều gì. Đó là lý do Ayaka gạt bỏ lo lắng, tập trung suy nghĩ, và—
"Em đến tìm anh đây... anh trai."
Vừa dứt lời thề, cô dồn hết sức lực đẩy mạnh cánh cửa. Tiếng cửa lùa mở ầm một tiếng khiến cả lớp im bặt.
"Cô... Kamiya...? Sao cô lại...?"
Người phụ nữ có vẻ ngoài hiền lành, trạc ngoài bốn mươi, là cô Takanashi, giáo viên dạy tiếng Nhật của bọn họ. Cô ấy đã chăm sóc Ayaka suốt năm nhất. Giữa đám học sinh, Ayaka thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Tất cả, không sót một ai, đều ngơ ngác nhìn cô chằm chằm – nhìn thứ mà Ayaka đang ôm trong tay. Phải mất một lúc sau, bọn họ mới nhận ra đó là cái gì.
— Một khẩu súng shotgun Browning nòng 12, cỡ đạn 9, có khả năng bắn liên tục.
Ngay cả khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ cũng chẳng thể làm gì. Trong lúc mọi người ngồi bất động như tượng đá, Ayaka hạ quyết tâm phải hoàn thành "công việc" của mình. Với một nụ cười tươi rói, cô hướng nòng súng vào mục tiêu gần nhất – một nữ sinh đeo kính gọng đen đang ngơ ngác nhìn cô, tay vẫn cầm bút trên trang vở đang mở.
"...Xin lỗi nhé! Tớ muốn gặp anh trai bằng mọi giá. Để làm được điều đó, tớ phải làm giống như anh ấy đã làm. Vì vậy, vì tớ... xin hãy chết đi!"
— Cô bóp cò.
Psycome 2: Công Chúa Tử Thần và Trại Hè Tử Thần / Hết


2 Bình luận