Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna; Matsuzawa Mari
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 8

Mở đầu - Nỗi nhớ da diết khó quên

0 Bình luận - Độ dài: 2,151 từ - Cập nhật:

Nếu ngươi lén lút bỏ ta mà đi đâu đó…

Dù nơi ấy là tận cùng thế giới,

Hay chốn thâm sâu địa ngục, ta cũng nhất định tìm ra ngươi.

Bởi vì ta chỉ có thể làm như vậy.

Mà thôi.

Đêm đông trăng tròn vành vạnh.

Gió đêm không ngừng rít lên từng hồi, lá thông xào xạc đu đưa, đổ bóng gấp mấy lần xuống mặt đất. Inukami Đại Trưởng Lão đưa tay sưởi ấm bên đống lửa đỏ rực, khàn giọng lầm bầm:

“Ồ… Cuối cùng cũng đến, cuối cùng cũng đến rồi.”

Ngay trước mặt Đại Trưởng Lão, một cô gái mặc tạp dề làm bếp hiện ra, đoan trang cúi chào ông.

“Ấy da… Đâu cần phải cung kính đến vậy.”

“Vâng… Lúc nãy con có thoáng gặp Hake đại nhân, không biết có làm phiền hai vị không ạ?”

“Ồ… Chuyện cần nói ta đã dặn Hake hết rồi, nên không sao đâu. Còn nữa, làm ơn đừng như thế, con cứ nói chuyện với ta bằng thái độ đó, khiến ta thấy phiền lắm.”

Đại Trưởng Lão đưa tay gãi gãi má, rồi quay mắt nhìn sang chỗ khác.

“He he…”

Cô gái cười khẽ ngẩng đầu lên:

“Nhưng việc này đâu thể trách con, dù sao hiện giờ ngài đúng là một Đại Trưởng Lão có tiếng tăm lẫy lừng mà.”

“Hừ!”

Đại Trưởng Lão, với dáng vẻ một chú chó to lớn đang ngồi xếp bằng dưới đất, phồng má lên như trẻ con. Ông tùy tiện khoác một bộ kimono màu xám, thắt lưng kẻ sọc. Cả người lẫn mặt đều lún phún lông, đôi mắt dính ghèn trông có vẻ lờ mờ, khóe miệng cũng đã rụng vài chiếc răng.

“Nếu thật sự muốn nói chuyện tuổi tác, thì con còn hơn ta…”

“Xin hỏi ngài muốn nói gì về con ạ?”

Cô gái mỉm cười duyên dáng, nhanh chóng cắt ngang chủ đề.

Đại Trưởng Lão cũng nhận ra việc mình đề cập tuổi tác với một "phụ nữ" thật là ngốc nghếch hết sức, bèn khẽ rụt cổ lại:

“Ơ – tóm lại, ta chỉ muốn nói chuyện với con thôi.”

“…Đến bây giờ ngài còn muốn nói chuyện phiếm với con sao?”

“Đừng nói vậy, vì tình hình ít nhiều cũng đã thay đổi.”

Cô gái nhíu mày:

“Câu này có ý gì?”

Lời nói của Đại Trưởng Lão khiến cô cảm thấy bất an lạ thường. Đại Trưởng Lão thì nhìn quanh, xác nhận chỉ còn lại hai người, rồi lộ ra vẻ mặt như đứa trẻ nghịch ngợm:

“Này con, ta có thể sắp chết rồi đấy.”

Giọng điệu ông nghe có vẻ thờ ơ.

“!”

Cô gái hít vào một hơi. Đại Trưởng Lão lập tức đổi sang vẻ mặt khó xử:

“Không, không phải là lần này ta dùng quá nhiều Linh Lực để giam giữ Daiyouko, mà là ngay cả ta cũng thấy mình đã cạn kiệt rồi.”

“Đây là thọ chung chính tẩm sao ạ?”

“Ta nghĩ là phải.”

Thấy cô gái buồn bã lắc đầu, Đại Trưởng Lão chuyển sang giọng an ủi:

“Ấy da, chuyện này ngay cả ta cũng khó mà thay đổi được.”

Cô gái cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng siết chặt hai bàn tay.

“Con nghe ta nói đã, dù ta chưa chắc chắn, nhưng ta tự tin đến tám phần là không sai đâu. Thật kỳ lạ, ban đầu ta cứ nghĩ mình không thể biết được ngày chết của mình sẽ đến khi nào, nhưng tóm lại ta chưa nói chuyện này với Hake hay Sendan, nên con phải giúp ta giữ bí mật nhỏ này nhé?”

Đại Trưởng Lão vẻ mặt bí ẩn, đưa ngón tay thô ráp đặt lên môi.

Cô gái thở dài một hơi, rồi một nụ cười cực kỳ điềm tĩnh hiện lên trên gương mặt, cô ngước mắt nhìn Đại Trưởng Lão với ánh mắt đầy thương xót.

“…Ngài không hối hận sao?”

“Hối hận?”

Đại Trưởng Lão trợn tròn mắt, rồi phá lên cười lớn.

“Đương nhiên không hối hận! Ta đã sống rất vui vẻ mà!”

Thế là cô gái nheo mắt lại:

“Con cũng nghĩ vậy. Giờ đây con đã rất thấu hiểu cảm giác của ngài.”

“Ồ?”

Lần này đến lượt Đại Trưởng Lão hứng thú nhướn người nhìn kỹ mặt cô gái:

“Con yêu mến Inukami Tsukai hiện tại đến vậy sao?”

“Vâng.”

Cô gái gật đầu tiếp lời:

“Con yêu mến ngài ấy từ tận đáy lòng.”

Inukami hầu như không có ngày nào là thọ chung chính tẩm.

Chỉ khi truyền Linh Lực hoặc sự tồn tại cơ bản của mình cho thế hệ sau, tuổi tác của họ mới tăng lên, trở thành lý do duy nhất dẫn đến cái chết.

Nói cách khác, là sinh con đẻ cái.

“Như vậy, ta lại có thể đồng hành cùng Inukami Tsukai đời đầu rồi. Dù không biết ngài ấy hiện đang ở đâu, nhưng ta dự định sẽ bất chấp tất cả để tìm ra ngài ấy, rồi lại theo bên cạnh ngài ấy… Dù sao thì, vẫn còn một thế giới sau cái chết chắc chắn đang chờ đợi ta.”

Nói đến đây, Đại Trưởng Lão lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thoáng chút bất an.

“Đến lúc đó, xin hãy thay con chuyển lời đến Inukami Tsukai đời đầu đại nhân ạ.”

Cô gái cúi mình thật sâu. Đại Trưởng Lão liền nhíu mày.

“Này con à…”

“Dạ?”

“Con có phải là mang thai rồi không?”

“Cái này!?”

Cô gái mặt đỏ bừng, không kìm được ngẩng phắt đầu lên, hai tay ôm lấy ngực.

“Sao, sao, sao ngài lại đột nhiên hỏi con câu đó?”

“À, không có gì. Chỉ là từ nãy đến giờ con cứ nói toàn chuyện nghiêm túc, mà lại thêm cái bụng của con nữa…”

“Cái bụng của con…”

Cô gái mỉm cười duyên dáng.

“Sao vậy?”

Đại Trưởng Lão lại một lần nữa nhận ra mình đã lỡ lời, nhất thời luống cuống tay chân.

“Ờ, không, không có gì. Tóm lại, vì là chuyện như vậy, nên ta mới muốn báo cho con biết. Dù sao thì… có thể ngày mai ta sẽ về trời rồi.”

“…”

“Nếu phải nói, ta vẫn rất lo cho Daiyouko. Bởi vì chỉ cần ta đi, mọi kết quả sẽ biến mất theo.”

Đại Trưởng Lão thở dài, đôi vai rũ xuống thườn thượt.

“Ta tuy đã truyền hết những kỹ năng có thể dạy cho Hake, nhưng thiên tư của nó hợp với pháp thuật tấn công hơn. Thành thật mà nói, ta rất lo liệu nó có thể phát huy tối đa át chủ bài để đối phó Daiyouko hay không.”

“Chuyện này…”

Cô gái dời mắt đi.

“Con đã quyết định không tham chiến nữa.”

Đại Trưởng Lão nở nụ cười hiền hậu:

“Ừm~~ Ta không định ép buộc con đâu, dù sao cũng nhờ có con chăm sóc Youko mà cô bé mới mở lòng, quyết định đứng về phía chúng ta.”

“Không, đó là do Keita đại nhân –”

“Ừm. Dù sao đi nữa, chúng ta còn những người khác có năng lực cao cường để dựa vào, ví dụ như Đương Gia hiện tại và Hake, cùng các Inukami khác. Chỉ cần thêm Kawahira Kaoru và Keita, thì dù đối mặt với kẻ địch như Daiyouko, ta tin cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Ta chỉ nói là vạn nhất có tình huống…”

Đại Trưởng Lão đưa bàn tay đầy lông vuốt nhẹ vai cô gái:

“Ta nói là vạn nhất. Lỡ mà thật sự có chuyện gì… Lúc đó đành phải nhờ con, trong trường hợp không lấy đi tính mạng, hãy ra tay ngăn cản… Nadeshiko.”

Cô gái Nadeshiko cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu:

“Nếu như vậy có thể khiến ngài yên lòng.”

Đại Trưởng Lão lộ ra nụ cười vui vẻ:

“Tốt quá, tốt quá, vậy là ta cũng có thể an tâm về trời rồi.”

Thế nhưng…

Là một Inukami, Nadeshiko trong đầu lại nghĩ đến một khả năng hoàn toàn khác.

Cô chăm chú ngước nhìn bầu trời.

Một vệt sao băng như xé rách màn đêm đen kịt, từ trên cao lao xuống mặt đất.

***

**Đoạn Giữa 1: “Cậu Bé Và Thứ Ấy”**

Từ khi còn nhỏ, chỉ có thứ ấy là thân thiết nhất với cậu bé.

Thứ ấy có vẻ ngoài khá kỳ lạ.

Đầu nó là một quả cầu thủy tinh trong suốt, thân phủ một chiếc áo choàng đen. Nó không có chân, đôi tay trắng bệch dài ngoằng thò ra từ khe áo choàng, cậu bé không nhớ rõ nó có thân hình hay không. Thứ ấy, được tạo thành từ thủy tinh, áo choàng đen và đôi tay trắng bệch, là một sự tồn tại giống như quỷ quái. Khi còn bé, cậu bé thường nghĩ: trông nó giống búp bê cầu mưa ghê.

Thứ ấy lơ lửng trong không trung, tự do di chuyển khắp tòa lâu đài. Đây là một tòa cổ thành ma thuật nằm trên một hồ nước hẻo lánh, luôn di chuyển cùng với sương trắng.

Đây chính là nơi ở của cậu bé và thứ ấy.

Thứ ấy cũng chịu trách nhiệm giáo dục cậu bé.

Nó dạy cậu bé thế nào là một trái tim trong sáng chính trực, và kể về gia đình cậu.

Cậu bé có một người cha và một người em gái, ngoài ra dường như còn rất nhiều họ hàng có quan hệ huyết thống. Nhưng vì một lý do nào đó, cậu bé phải sống một mình ở đây.

Thứ ấy luôn lặp đi lặp lại cùng một câu nói:

“Chẳng bao lâu nữa, cha con sẽ đến đón con.”

Thứ ấy đã dùng hết sức mình, không ngừng kể cho cậu bé rằng “gia đình” quan trọng và đáng trân quý đến nhường nào. Vì cậu bé rất thích thứ ấy, nên cậu luôn chuyên tâm lắng nghe nó kể chuyện. Ngoài ra, nó còn nói nhiều về những điều tốt đẹp khi yêu thương người khác, và tầm quan trọng của việc giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Dưới sự dạy dỗ của thứ ấy, cậu bé đã biết được sống một cách đường hoàng trên đời quan trọng đến nhường nào đối với một người.

Thứ ấy phát ra những âm thanh rít ken két chói tai, dường như không phải con người.

Cậu bé phải sống chung với nó một thời gian mới nhận ra điều này, nhưng cậu không quá bận tâm. Bởi vì đối với cậu bé, bất kể thứ ấy là gì, nó vẫn là người cha mà cậu kính trọng, người thầy uyên bác, và người bạn đáng tin cậy.

Cậu bé không hề cảm thấy cô đơn một chút nào.

Chỉ là thứ ấy có vẻ thấy cậu bé thiếu thốn ký ức về gia đình nên rất đáng thương, vì vậy nó thường cố ý biểu diễn nhiều phép thuật rực rỡ trước mặt cậu để an ủi cậu.

Nhưng cậu bé không mấy hứng thú với phép thuật. Mặc dù ngoài kiến thức cơ bản, thứ ấy cũng đã truyền dạy vài phép thuật đơn giản cho cậu bé, nhưng sâu thẳm trong lòng cậu bé luôn cảm thấy không đúng lắm, cho rằng nên có con đường khác phù hợp với mình hơn.

Thứ ấy dường như hơi thất vọng trước phản ứng của cậu bé.

“Thôi được, vậy thì thôi vậy.”

Nó rầu rĩ rụt vai lại, nói với cậu bé như thế.

Nhưng ngoài điều đó ra, cậu bé và thứ ấy vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp.

Cậu bé đi đi lại lại trong tòa cổ thành rộng lớn với cấu trúc phức tạp, hoặc ngồi trước cây đàn piano đặt trong thành để tấu nhạc, hoặc đọc những cuốn sách dày cộp để giết thời gian. Và trong suốt khoảng thời gian đó, thứ ấy bận rộn chuyên tâm xử lý công việc của mình. Mặc dù không rõ công việc của thứ ấy là gì, nhưng trông nó có vẻ là một công việc rất đáng nể.

Lâu đài này vốn rất ít khi có khách ghé thăm, nhưng trong đa số trường hợp, những ai đến đây đều tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với vật kia. Dựa trên những cuộc nói chuyện mà cậu vô tình nghe được, vật đó hoặc là cứu chữa những người bệnh nặng nằm liệt giường, hoặc là giúp đỡ một gia đình nghèo khó đang chật vật mưu sinh. Bởi vậy, trong lòng cậu thiếu niên luôn đinh ninh một điều:

“Công việc của vật đó chính là cứu giúp người khác.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận