Inukami!
Arisawa Mamizu Wakatsuki Kanna; Matsuzawa Mari
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4

Chương 3: Truyền thuyết về vị thánh say rượu (5)

0 Bình luận - Độ dài: 1,374 từ - Cập nhật:

Chẳng biết từ lúc nào, cánh cửa sau chiếc xe tải thùng đã mở toang, hàng đống vỏ chai lọ, lon rỗng đổ tràn ra mặt đường. Chắc tại cửa xe vốn dỏng mà không đóng kỹ, nên khi xe tông sầm vào cửa tiệm thì chúng mới bung ra hết chăng? Giữa mớ chai lọ ấy, đúng thật, chẳng sai đi đâu được, cái chai màu xanh lam kia đang lăn lóc trên đường.

Vài ba cái vỏ lon, chai rỗng bị những chiếc xe lao nhanh cán qua hoặc hất văng ra xa, vỡ tan tành từng mảnh.

“Đồ ngốc! Ngốc nghếch! Ngươi muốn chết hả?”

Tiếng mắng chửi lớn từ chiếc xe vừa phanh gấp vọng tới, mắng thẳng vào Keita.

Thế nhưng, cậu vẫn cứ cắm đầu chạy. Vươn tay ra hết cỡ, rồi nhảy lên. Trong mắt cậu lúc này, chỉ còn độc một mục tiêu: cái chai màu xanh lam kia. Thế nhưng, cái chai đó chỉ vừa lướt qua đầu ngón tay cậu, lại một lần nữa nảy ra, lao thẳng vào hàng rào chắn phía đối diện với một lực rất mạnh, rồi vỡ tan không thương tiếc, phát ra một tiếng động chói tai.

“A!”

Keita trượt chân ngã sấp trên đường nhựa, kêu lên thảm thiết.

Từ phía sau, cậu nghe thấy một tiếng gọi:

“Ôi, cậu không nên làm thế!”

Keita quay đầu lại nhìn, rồi chợt hiểu ra…

Cái xác muốn ở mãi bên Keita, đang rất "ngoan ngoãn" từ từ nhảy nhót, đuổi theo cậu. Đúng lúc này, một chiếc xe tải chở cát siêu lớn bỗng lao tới, phát ra âm thanh nghiến nát “cùm cụp cùm cụp”.

Keita thở dài, úp mặt vào tay, lẩm bẩm:

“Thế là hết rồi…”

Nước mắt tuôn rơi lã chã:

“Mọi thứ đều kết thúc rồi.”

Rồi cứ thế, cậu gục xuống trong tuyệt vọng, mất đi ý thức…

“Ò… ó o…”

Tiếng gà gáy cộc cộc vang lên rất chậm rãi. Keita đột nhiên nhận ra mình đang ngủ mà nước mắt vẫn chảy dài, vội dụi mắt.

Cậu cất tiếng gọi như một đứa trẻ: “Kana-sensei?”

Rồi nghe thấy tiếng đáp lại: “Hả?”

Keita vì quá đỗi vui mừng nên mở choàng mắt.

Nhìn thấy Kana Shirou đang lo lắng nhìn mình, Keita lập tức nhảy bật dậy, đột ngột ôm chầm lấy anh:

“A a! Tốt quá rồi! Kana-sensei, anh vẫn còn sống! Tốt quá rồi!”

Kana Shirou mặc chiếc áo khoác lớn, vẻ mặt khó xử nói:

“Này, này!”

Keita vừa nức nở, vừa dụi trán vào vai anh:

“Huhu, tôi lo cho anh quá, sợ hãi quá chừng!”

Kana Shirou cười khổ:

“Ha ha!”

Youko đứng bên cạnh sốt ruột hỏi:

“Keita này, trong chiếc xe đó đâu có chai nào đâu?”

“Hả?”

Keita ngơ ngác nhìn quanh:

“Nadeshiko đâu rồi~?”

Chỉ có cô ấy không hiểu sao lại không có mặt ở đó. Kana Shirou nghe Youko hỏi, gật đầu với cô:

“Ừm. Từ lúc đó trở đi đều là mơ… À không, nói đúng hơn là say xỉn thì đúng hơn!”

“Hả?”

Keita giật mình kinh ngạc.

“Không phải mơ sao? Này, đợi đã! Chẳng lẽ mọi người đều mơ cùng một giấc mơ với tôi sao?”

“Ít nhất thì đến khi tôi mang cái chai này về tối qua, mọi chuyện vẫn là thật.”

Kana Shirou dùng ngón tay gõ nhẹ vào cái chai màu xanh lam đặt trên bàn:

“Việc tôi cho các cậu xem cái chai này cũng là thật. Tôi nghĩ vấn đề bắt đầu từ khi tôi cũng uống một chút rượu.”

“Cái, cái này là sao chứ?”

“Tóm lại, bên trong này chắc chắn có một tinh linh khiến người ta say xỉn trong thực tế. Nhưng, tôi nghĩ đặc tính của tinh linh này là nếu không say thì không thể nói chuyện, và chỉ khi say mới có thể phát huy sức mạnh… Ừm, ví dụ như, là Thần đèn Aladdin mà không say thì sẽ không xuất hiện ấy!”

“Vậy, tinh linh đó chỉ có thể cho người ta thấy ảo giác khi say thôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vô, vô vị!”

Keita không kìm được đứng bật dậy.

“Nếu vậy, tóm lại cũng chẳng khác gì việc mình tự say rượu là mấy!”

“Ừm.”

Kana Shirou ngượng nghịu gãi đầu:

“Tôi nghĩ kỹ lại thì, nếu có thể dễ dàng hiện thực hóa ước mơ như vậy, thì xưởng rượu đặt cái chai này đã không phải đóng cửa rồi. À không, chính vì bị cái chai này mê hoặc, nên mới bị rượu làm cho phá sản sao… Tóm lại ý nghĩa thực sự của nó, chỉ có thể cho cậu thấy cảnh ước mơ được hiện thực hóa mà thôi!”

Keita vò đầu bứt tóc, hét ầm lên. Youko “phụt” một tiếng, che miệng, rồi vui vẻ bật cười:

“À, có sao đâu~ Keita. Dù không rõ lắm, nhưng như vậy cũng rất thú vị mà!”

“Có gì mà thú vị chứ~ Mấy người có biết tôi đã trải qua bao nhiêu cực nhọc không hả~~? Tôi đã phải đạp xe hết sức lực đấy!”

Đúng lúc này, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Kana Shirou:

“À, đúng rồi, trong thời gian anh ‘qua đời’ đó, anh có ký ức hay ý thức gì không?”

“Ừm.”

Kana Shirou khoanh tay, đột nhiên nhìn xa xăm:

“Trong khoảng thời gian đó, tôi đã trở thành thần.”

Nghe Kana Shirou lẩm bẩm như vậy, Keita và Youko không khỏi nhìn nhau. Đúng lúc này, tiếng nhạc chuông “ding dong” vang lên, đồng thời nghe thấy giọng nói đầy năng lượng của Tomohane:

“Chào buổi sáng~ Keita-sama!”

“Này, không được tự tiện mở cửa.”

Ngay sau đó là tiếng Nadeshiko trách mắng. Ba người trong phòng im lặng nhìn nhau, rồi đi đến cửa chính, phát hiện Tomohane đang mặc áo khoác hoodie và Nadeshiko vẫn mặc bộ tạp dề kiểu Nhật đang đứng đó.

“Na… Nadeshiko?”

“Chào buổi sáng, Keita-sama.”

Nadeshiko mỉm cười trong trẻo dưới ánh nắng ban mai, vội vã cúi đầu chào.

Keita quay lại nhìn Youko và Kana Shirou, cả hai đều gật đầu. Keita hiểu ý họ, hắng giọng rồi hỏi Nadeshiko:

“Cái, cái đó… Tôi muốn hỏi cô một chuyện rất kỳ lạ. Hôm qua cô có mơ một giấc mơ kỳ quái nào không?”

“Không ạ.”

Nadeshiko nghiêng đầu suy nghĩ:

“Sao Keita-sama lại hỏi vậy ạ?”

“À không, không có gì.”

“Chỉ là…”

Nadeshiko đưa tay che miệng nói:

“Dù không mơ thấy gì đặc biệt, nhưng sáng nay sau khi thức dậy, tôi cứ cảm thấy nhất định phải làm món tempura chiên giòn mang đến cho Keita-sama, nên mới tới đây.”

Cô đại khái mở hai chiếc hộp niêm phong trong túi giấy mà Tomohane đang cầm.

Mùi thơm nồng của dầu hạt cải lập tức tỏa ra khắp xung quanh.

“Xem này, tôi cũng có giúp làm đó! Tempura khoai lang~ Tempura cà tím~ Tempura tôm, và cả…”

“Cá Kisu!”

Keita, Youko, Kana Shirou đồng thanh lẩm bẩm:

“Tempura cá Kisu!”

“S-sao mọi người lại biết chứ?”

Tomohane giật mình, vô cùng ngạc nhiên. Keita lấy một tay che mặt; Youko lập tức áp cằm vào người cậu, “hề hề” phát ra tiếng cười từ tận cổ họng; Kana Shirou thì lắc đầu như thể thấy vô cùng buồn cười.

Chỉ trong thoáng chốc, chiếc chai màu xanh lam dường như đón nhận ánh nắng ban mai lấp lánh, tự mãn phát sáng.

Cả ba người vừa đúng lúc cùng lúc bật cười sảng khoái.

Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều người đi bộ, tất cả đều nở nụ cười hạnh phúc, họ nhìn vào bức tượng đá vôi khổng lồ sừng sững ở đằng xa— bức tượng khoác chiếc áo choàng rộng, thân hình vạm vỡ, và giơ cao thanh kiếm lên bầu trời.

Cũng có những tín đồ tôn thờ sự hiện diện thần thánh của cô ấy!

Có lẽ là do tâm lý, khuôn mặt đó rất giống Kana Shirou…

Vẫn chưa tỉnh rượu…

Giấc mơ vẫn tiếp diễn.

Chúc phúc cho những kẻ say xỉn thần thánh!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận