Kazuki và những người còn lại theo chân Robin Hood của nước Anh bước ra khỏi khu rừng.
Trước mắt họ là một bãi đất trống trải trải dài ở một góc của Atlantis. Nền đất dường như bị cắt cụt đột ngột tại đó. Phía trước, một bầu trời như muốn nuốt chửng mọi ánh nhìn trải rộng, điểm xuyết những đám mây ngũ sắc lững lờ trôi. Một luồng gió ngược mạnh cũng đang gào thét. Có vẻ như đây là vị trí nằm ở rìa xa nhất của lục địa nhỏ đang bay lơ lửng này.
“Tôi tự hỏi liệu cơn gió mạnh này có phải là thứ đã ngăn cản cây cối phát triển và biến nơi hẻo lánh này thành một vùng đồng bằng không nhỉ?” Tiền bối Akane buột miệng hỏi rồi chợt cười gượng gạo tự bác bỏ. “Không đời nào, nghĩ về đặc tính môi trường của Atlantis bằng khoa học tự nhiên thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Akane đúng là lắm chiêu trò cả trong lúc này nhỉ.” Tiền bối Kanon bật cười.
Ba quốc gia Nhật Bản, Anh Quốc và Đức – liên minh này sẽ đóng quân và nghỉ ngơi tại đây.
Các kỵ sĩ cởi bỏ bộ pháp phục chiến đấu, trở lại với trang phục đồng phục của đội kỵ sĩ. Họ không chỉ mặc đồng phục mà còn mang theo hành lý trên lưng. Từ trong hành lý, họ lấy lều ra và cố định cọc chắc chắn để gió không thổi bay. Dù không có sắp đặt từ trước, nhưng cả Nhật Bản, Anh Quốc và Đức đều mang theo đồ dùng và lương thực để cắm trại.
Khoảng không gian trống ở trung tâm được giữ nguyên. Các lều trại được chia thành ba màu: Nhật Bản màu xám, Anh Quốc màu xanh hải quân và Đức màu nâu. Hàng trăm chiếc lều với ba sắc màu khác nhau đã phủ kín vùng đất trống. Những chiếc lều không hề có ngụy trang, nhưng trong lớp ma lực dày đặc này thì việc quan sát từ xa ngay từ đầu đã là điều bất khả thi.
Ngay cả những mũi tên bắn tỉa được phóng ra từ đỉnh núi bởi Kỵ Sĩ Đoàn Italia cũng không thể phát hiện ra đối thủ đang nghỉ ngơi bên trong lớp ma lực dày đặc. Họ đã đảm bảo được sự an toàn tại nơi này.
Lúc đó là bảy giờ tối, và rồi lớp ma lực càng lúc càng dày đặc hơn khi màn đêm buông xuống.
Có lẽ sẽ rất khó để giao chiến đêm nay. Kẻ địch chắc chắn cũng sẽ nghỉ ngơi cho đến khi lớp ma lực tan đi, và họ cũng nên nghỉ ngơi tại đây. Cứ thế, Robin Hood đã tìm thấy cho họ một địa điểm cắm trại tối ưu.
Khi việc dựng trại hoàn tất, chiếc lều lớn nhất được chọn làm 『Bộ Chỉ Huy Tổng Hợp』, nơi ba vị thủ lĩnh là Kazuki, Arthur và Beatrix cùng tề tựu để bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Bên trong không gian mờ ảo, ba người ngồi đối diện nhau. Kazuki mặc đồng phục học viện kỵ sĩ quen thuộc của mình, Arthur khoác lên mình bộ vest nam đặc trưng, trong khi Beatrix vẫn giữ nguyên phong cách Einherjar của cô.
“Có lẽ lớp ma lực này sẽ không tan cho đến bình minh. Nếu chúng ta có thể nghỉ ngơi chừng đó, thì ngay cả chúng ta cũng vẫn có thể chiến đấu được.” Beatrix cất lời với giọng điệu cố tỏ ra vui vẻ.
Quả thật, đó chỉ là vài giờ nghỉ ngơi, nhưng đối với nước Đức đang trên bờ vực bị tiêu diệt, thì đó hẳn là một ân huệ lớn lao.
“Nhưng trong trường hợp của Đức, vấn đề là tinh thần chiến đấu. Họ sẽ không dễ dàng thấu hiểu nếu bị bảo phải chiến đấu vì Anh hay Nhật Bản.” Arthur chỉ ra ngay lập tức. Cơ hội chiến thắng của Đức đã gần như không còn – Arthur đang nói bóng gió điều đó.
Dù vậy, các kỵ sĩ vẫn còn ý chí chiến đấu, đó là điều Arthur sắc bén chỉ ra.
Ngoài ra, từ khi liên lạc được với nhau, không khí xung quanh Beatrix dường như có vẻ suy sụp.
Beatrix, người vốn dĩ luôn tươi cười rạng rỡ, giờ lại đang nhăn mặt "ưm, ừm...". Riêng Beatrix thì là người sẽ luôn chiến đấu đến cùng bất kể chuyện gì. Nhưng vấn đề này không phải chỉ là của riêng Beatrix. Giờ đây, cô ấy đang đứng ở vị trí phải gánh vác toàn bộ Einherjar mà không hề có chút chuẩn bị tinh thần nào.
Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng ngẩng mặt lên với vẻ kiên quyết.
"Tất cả chúng ta đều có chung suy nghĩ, rằng không thể để các thế lực hỗn loạn thắng cuộc. Ngay từ đầu, chúng ta đã yêu thích cuộc chiến này rồi. Dù có ở vị trí nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ tận hưởng "lễ hội" này cho đến cùng."
Nói theo lý thì sự nghi ngờ của Arthur là điều tự nhiên, thế nhưng những chiến binh dũng mãnh (berserkers) của Einherjar nào có thể mất đi ý chí chiến đấu. Nếu họ dừng chiến đấu chỉ vì định mệnh đã an bài họ sẽ thua cuộc... thì đó chẳng khác nào sự phản bội lại tín ngưỡng của chính mình.
"Đồ ngốc! Đương nhiên là vậy rồi!" [3]
Đột nhiên, cửa lều bị lật tung và Damian thò mặt vào, lớn tiếng quát.
"...Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ các bạn. Hãy cùng hợp tác một lần nữa cho đến khi chúng ta đánh bại những kẻ cần phải đánh bại."
Arthur cúi đầu về phía Beatrix. Damian cũng rút lui với vẻ mặt hài lòng.
Chắc chắn sẽ ổn thôi nếu không nghi ngờ cả Beatrix và Arthur cho đến tận cùng...
Lúc đó, Kazuki coi hai người họ là đồng minh thực sự của mình.
Cuối cùng, họ sẽ trở thành đối thủ của anh trong trận chiến giành một vị trí duy nhất, nên có lẽ đó là một suy nghĩ ngây thơ của anh.
Nhưng nếu tất cả họ chiến đấu đến cùng mà không lo lắng về sự phản bội và không đứng nhìn, điều đó sẽ tạo ra một sức mạnh to lớn mà Loki và bè lũ của hắn không có được.
Ngay cả sự ngây thơ cũng có thể là một sức mạnh đáng giá – việc chứng minh điều đó bằng chiến thắng sẽ là thắng lợi thực sự đối với anh.
Kazuki đổi chủ đề. "…Điều sẽ gây rắc rối khi chúng ta nghỉ ngơi chính là sự tồn tại của Ilyailiya. Dù chúng ta có giăng lưới giám sát và tuần tra chặt chẽ đến mấy, chỉ mình cô ta cũng có thể xé toạc tất cả."
Kẻ nhanh nhất trên chiến trường. Ba người ở đây đã từng nếm trải tận xương tủy sự đáng sợ của một sự tồn tại như thế.
Trận chiến càng kéo dài, Ilyailiya sẽ càng kiểm soát cục diện, giúp cô ta chiếm thế thượng phong.
"Giá như họ không đột phá và chúng ta đã bao vây rồi đánh bại cô ta ở đó..."
Beatrix than thở vì đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng.
"Nếu là mạng lưới giám sát thì không sao. Phía chúng ta có Robin Hood – người mạnh nhất trong việc tình báo bí mật trong rừng."
Arthur nói một cách tự nhiên.
Robin Hood – một Diva mạnh mẽ gánh vác mặt tối của Thần thoại Anh, có thể nói là một tồn tại hùng mạnh, thậm chí là thần chủ của nước Anh.
Và để Diva đó giành được lợi thế địa lý...
"Cô ấy có đủ khả năng để một mình kiểm soát được Ilyailiya khó lường kia không?"
Nếu lớp mây ma lực dày đặc như vậy, thì việc lao đi với tốc độ siêu cao sẽ có lợi hơn là đứng canh gác.
Ilyailiya, người sở hữu cả sức mạnh và tốc độ, đang áp đảo trong tình huống này.
Vậy Robin Hood sẽ một mình đối phó thế nào với Ilyailiya, người có thể phóng tới với tốc độ siêu nhanh từ một hướng không xác định?
Đúng lúc đó, một giọng nói khác vang vào tai họ như làn gió lướt nhẹ.
"Một mình thì không thể, nhưng Robin Hood không đơn độc. Rốt cuộc, Robin Hood đâu phải là một cá nhân được tưởng tượng ra."
Một bóng đen xanh sẫm lướt vào lều một cách uyển chuyển.
Một người phụ nữ đội mũ và khoác áo choàng xanh lục mà ngay cả Kazuki cũng nhận ra – người giao ước của Robin Hood.
"Gino Wayclip."
Arthur nói cái tên đó để giới thiệu.
Nghe cô ấy nhắc mới hay, đây không phải lần đầu anh trò chuyện với cô, nhưng anh vẫn chưa biết tên cô ấy.
Gino nói chuyện rành mạch, không hề khoe khoang.
“Đã có bảy Robin Hood bị Ilyailiya hạ gục rồi. Nhưng tôi đã giấu tổng cộng một trăm Robin Hood trong rừng.”
“Đã…!” “Đã vậy sao!?”
Kazuki và Beatrix đồng thanh thốt lên trong sự ngỡ ngàng.
“Phép thuật của Robin Hood… 『Tập đoàn Hiệp Sĩ Rừng Sâu – Green Merry men』. …Xin hãy coi nó như một kỹ thuật phân thân. Diva mà tôi giao ước là hiện thân của niềm hy vọng từ quần chúng. Tôi sẽ cho thấy cách chặn đứng một vị Vua bằng chiến thuật biển người, đúng như bản chất của dân chúng.”
Cuộc chiến bí mật giữa vị Vua nhanh nhất và bóng tối xanh thẳm đã bắt đầu.
“Chỉ cần còn ở trong rừng, tất cả Robin Hood đều có thể chia sẻ giác quan với nhau. Nếu có một Robin Hood chạm trán Ilyailiya, những Robin Hood khác trong khu vực sẽ lập tức hướng tới đó và liên tục truy đuổi cô ấy, quan sát mọi cử động. Nếu có động tĩnh nào tiếp cận căn cứ của chúng ta, tôi sẽ báo cáo ngay.”
“Khả năng như vậy…”
Trong lòng Kazuki nghĩ, nếu khả năng đó được dùng để giúp ba quốc gia này hợp nhất ngay từ đầu thì hay biết mấy. Tuy nhiên, nước Anh đã đặt việc đánh bại Lancelot và Mordred làm ưu tiên hàng đầu. Bởi vì họ không thể để người khác đánh bại hai người đó. Đó là vấn đề về niềm tin thần thoại của họ, nói cách khác, nó liên quan đến bản sắc của họ, nên không thể làm khác được.
Dù sao đi nữa, trong tình cảnh hiện tại, không có gì đáng tin cậy hơn khả năng này.
“Vị Vua tự hào là nhanh nhất như một sự tồn tại có mặt ở khắp mọi nơi. Nhưng quần chúng cũng ở khắp mọi nơi. Đây cũng có thể coi là một cuộc đối đầu có mặt khắp chốn giữa Vua và quần chúng.”
Arthur tự hào ưỡn ngực khi nói về khả năng của thuộc hạ mình. Nói đúng ra, không phải là thuộc hạ, mà nếu Vua Arthur là ánh sáng thì Robin Hood đối lập lại là bóng tối. Theo một nghĩa nào đó, họ là những sự tồn tại đối lập. Nhưng có lẽ chính vì lý do đó mà nàng cảm thấy tự hào.
“Tình hình với Ilyailiya thế nào rồi?”
Kazuki hỏi Gino.
“Ilyailiya, tôi nghĩ cô ấy đã nhận ra rằng vô số Robin Hood đều có chung giác quan. Thay vì tìm kiếm vị trí của chúng ta, cô ấy bắt đầu di chuyển thất thường để tiêu diệt các phân thân theo ý thích. Tôi tin rằng có thể kết luận rằng ngay cả khi đây là Ilyailiya, việc cô ấy xuyên qua tầm mắt của Robin Hood và thực hiện can thiệp hay tấn công bất ngờ ở đây là điều không thể.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả Robin Hood đều bị tiêu diệt?”
“Tôi sẽ liên tục thả thêm vào rừng. Không chỉ có một trăm. Tôi chỉ không thể điều khiển hơn một trăm cùng lúc.”
“Vậy là anh có thể bổ sung các phân thân miễn là có ma lực. Lượng ma lực của anh ổn chứ?”
“Sức chiến đấu của một trăm phân thân như giấy vụn, nên lượng ma lực cần không nhiều. Phần còn lại của những kẻ bị đánh bại cũng sẽ trở lại thành ma lực và quay về với tôi. Đây là sức mạnh của quần chúng, nên có thể tự hào về mức tiêu hao nhiên liệu tuyệt vời của nó.”
Quả nhiên, đó là một phép thuật không có khuyết điểm.
“Ngay cả Ilyailiya cũng đã kiệt sức sau trận chiến chiều nay. Không thể nào cô ta lại có ý định chiến đấu đường trường suốt đêm một mình với Gino. Ngược lại mà nói, sẽ là tốt nhất nếu chúng ta có thể để Gino nỗ lực ở đây để làm Ilyailiya kiệt quệ hoàn toàn cho đến khi tinh thần cô ta cạn khô.”
Arthur nói như thể đang sử dụng đồng đội của mình như một thứ có thể vứt bỏ.
Kazuki khẽ thoáng chút lo lắng. Arthur mà cậu biết không phải kiểu người như vậy. Dù bề ngoài trông điềm tĩnh, nhưng hẳn cô ấy đang căng thẳng đến mức hơi mất tự chủ.
「Về phần mình, tôi sẽ thử xác định vị trí đóng quân của kẻ địch, dựa vào tần suất xuất hiện của Ilyailiya trong khu vực đó.」
「Nếu có được thông tin đó thì thật hữu ích.」
Nếu là để dò tìm vị trí địch thì còn có kỹ năng『Phù Thủy Định Hướng』của tiền bối Fuuka, nhưng độ chính xác lại không đáng tin cậy. Nếu Gino có thể thu hẹp phạm vi dù chỉ một chút, họ sẽ có thể đối chiếu hai nguồn thông tin và đưa ra thông tin đáng tin cậy hơn.
Một khi biết được địch ở đâu, phe của họ có thể chọn phương án tấn công bất ngờ.
「Nhưng cô đừng quá liều lĩnh. Hãy cẩn thận.」
「Ngài cũng không cần phải lo lắng cho cấp dưới của tôi đâu.」
Arthur bật cười thích thú.
「Việc chiến đấu là sống chết, nhưng nếu chúng ta không tiếp tục quan tâm, động viên nhau trong trận chiến khắc nghiệt này thì sẽ mệt mỏi lắm, phải không?」
Kazuki tin rằng cách nghĩ như vậy có liên quan đến sức mạnh tinh thần.
Arthur và Gino khẽ nhíu mày…… Rồi Arthur giãn nét mặt.
「……Fufuh, tôi đoán ngài nói đúng. Đó là phong cách của ngài. Chắc chắn là chúng ta đang trong thời gian nghỉ ngơi, chúng ta phải thả lỏng cảm xúc vào những lúc như thế này.」
Không biết từ lúc nào, gương mặt của cô gái dịu dàng ấy đã cứng đờ.
「Quả thật, nếu không thể nghĩ đến cảm xúc của cấp dưới, dù có trở thành một vị vua mạnh mẽ cũng không thể gọi là một vị vua xuất chúng. Vậy thì, hãy để tôi đính chính lại. Gino, tôi sẽ yêu cầu cô nỗ phải nỗ lực hết sức, nhưng điều đó là cần thiết. Sự cố gắng của cô sẽ giúp tất cả chúng ta có được khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu. Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ phải trông cậy vào cô, và hãy cẩn thận.」
Gino nhún vai vẻ mỉa mai rồi ra khỏi lều.
「Vậy thì tôi sẽ tiến hành nhiệm vụ cẩn thận, nếu có gì nguy hiểm xảy ra tôi sẽ lập tức kêu『Cứu tôi với, tôi chết mất!』để báo cáo.」
Cô ấy vừa nói vừa rời đi.
Có lẽ lời đó đã trúng tim đen, Beatrix hứ một tiếng「Bufuh!」.
「Một người cool ngầu như thế lại nói ra những điều khiến đối phương khó xử không biết phản ứng thế nào thật thú vị nhỉ. Eleonora cũng thường hay có thái độ như vậy với tôi. ……Nhân tiện, Nhật Bản và Anh đã chuẩn bị lương thực chưa?」
「Tất nhiên, chúng tôi sẽ cược danh dự của Đại Đế Quốc Anh để chuẩn bị những món ăn Anh lộng lẫy và xa hoa.」
「Vậy thì chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc trao đổi đồ ăn thật hoành tráng! Nếu không vui vẻ thì sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được!」
Beatrix cười vang như một thủ lĩnh sơn tặc hay cướp biển hơn là một vị Vua.
Một đống lửa trại được nhóm lên tại khoảng đất trống ở trung tâm trại.
Ngọn lửa khơi gợi bản năng đang bùng cháy và tỏa khói xanh trong đám mây ma lực.
Vài kỵ sĩ Anh bắt đầu cùng lúc chơi nhạc cụ. Đó là điệu nhạc Gigue――điệu nhảy truyền thống của người Celt. Hòa theo nhịp điệu nhẹ nhàng ba phách đều đặn *tarata, tarata*, các pháp sư bắt đầu những bước nhảy.
Tiếng sáo Celt cũng vì lý do nào đó đã khơi dậy nỗi nhớ trong lòng những người Nhật Bản, vài kỵ sĩ Nhật cũng tham gia điệu nhảy bằng cách bắt chước các bước.
「Hãy uống rượu vừa phải, sao cho không gây cản trở ngày mai!」
Arthur nâng ly bằng tay phải và ra lệnh cho những người xung quanh.
Arthur giải thích khi nhận thấy ánh mắt của Kazuki.
「Ăn mừng linh đình ngay trước trận quyết chiến là phong cách của Kỵ Sĩ Đoàn Anh. ……À, tối qua chúng tôi cũng đã mở tiệc rồi.」
「Arthur-san, cô bao nhiêu tuổi rồi?」
「Tôi mười chín rồi, nhưng hiện tại ở Anh, cứ đủ mười lăm tuổi là được phép uống rượu. Có lẽ ma lực có thể trung hòa được tác hại của cồn chăng?… Chắc là vậy.」
Nghe chẳng có chút cơ sở y học nào cả.
Thế nhưng, tất cả các Kỵ sĩ người Anh đều có vẻ cực kỳ nghiện rượu, họ cứ ực ực tu cạn những thứ chất lỏng có nồng độ cồn rất cao. Ngay cả Beatrix và các nữ Kỵ sĩ mạnh mẽ khác của Đức cũng phải trợn tròn mắt mà nhìn.
「Và nếu nói về mê tín chuyện ăn gì trước trận quyết chiến thì—chính là haggis!!」
Arthur, người đã bắt đầu có chút men say, cầm một loại xúc xích dày cộp nào đó giơ cao lên trời.
「UWAAAAAAAAAAAAAAAAA! HAGGIIIIISSSSSSSSSSSSSS!!」
Đột nhiên, Liz Liza-sensei hét lên với một sự hưng phấn khó hiểu. Các Kỵ sĩ Anh xung quanh cũng hò reo vang dội vì phấn khích. À, nói là hò reo thì không đúng, phải gọi là gầm rống mới phải.
「Haggis là cái gì thế?」
Khi Kazuki nghiêng đầu hỏi, Koyuki vội vàng chạy đến bên cậu với những bước chân nhỏ xíu.
「Haggis là món ăn truyền thống của Scotland, một món ăn được làm từ nội tạng cừu nhồi vào dạ dày cừu ạ.」
Koyuki trưng ra vẻ mặt đắc thắng. Mắt của Hikaru-senpai sáng rực như một cậu bé con.
「Ghê thật, nội tạng lại còn được nhồi thêm vào nội tạng nữa chứ—! Sao họ lại làm cái thứ như vậy nhỉ?」
Nghe cứ như là cô ấy đang ngấm ngầm chế giễu vậy.
「Nó có ngon không?」
Kazuki vừa lo lắng vừa hỏi Koyuki.
「Trước kia, khi các mối quan hệ ngoại giao trên thế giới vẫn còn, các chính trị gia của nhiều nước khi đến Anh thường trao đổi những câu nói đùa ngoại giao kiểu như 『Những kẻ ăn haggis thì không thể tin tưởng được』 hoặc 『Mong là họ sẽ không mang haggis ra trong cuộc họp』 đại loại thế.」
Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là món ăn này thực sự là đại diện cho những món kỳ lạ sao?
Cái dạ dày trương phềnh tròn xoe được luộc chín trở nên trong suốt một nửa, trông nó thật ghê rợn.
Có vẻ như chỉ có phần nhân bên trong mới được ăn, Arthur đặt miếng haggis lên đĩa rồi thành kính dùng dao lướt nhẹ trên lớp màng mỏng. Một thứ gì đó màu nâu sẫm, trông như vảy vụn không thể tả xiết, đổ ra. Ngay sau đó, một mùi nồng nặc đến khó chịu xộc thẳng vào mũi.
Kazuki chợt liên tưởng đến thứ gì đó tràn ra từ dạ dày của một sinh vật ngoài hành tinh.
「Trông cứ như phân ấy!!」
Hikaru-senpai buột miệng những lời lẽ thiếu suy nghĩ, chỉ có thể gọi là liều lĩnh.
Arthur nói với vẻ mặt vui mừng. 「Giờ thì, Kazuki, Beatrix! Đến lúc tiệc giao lưu rồi!!」
「Ơ, không, cái này hơi…」
Kazuki rụt rè nói, còn Beatrix lập tức trốn ra phía sau Kazuki.
Đây là lần đầu tiên Kazuki thấy một Beatrix gan dạ dũng cảm như vậy lại sợ hãi.
「Này, Beatrix, đừng có mà tự dưng nấp sau lưng tôi thế này chứ! Cô tự nhận mình là chiến binh cơ mà!?」
「Bởi vì… cái xúc xích đó kỳ cục. Ở Đức chúng tôi có rất nhiều xúc xích ngon mà. Người Đức chúng tôi chẳng cần mấy cái thứ như thế đâu.」
「Kazuki, cậu là Vua của sự gắn kết đúng không? Cậu sẽ không nói rằng cậu không thể ăn haggis của tôi chứ?」
Đã bị nói thế rồi thì làm sao mà lùi bước được.
Kazuki cầm một chiếc đũa, từ bên cạnh Hikaru-senpai liên tục lặp đi lặp lại câu 「Kazuki, trông cái đó như phân ấy nhỉ! Cái đó cứ như phân ấy nhỉ!」 để trêu chọc cậu. Cậu dùng tay trái bóp và kéo giãn môi Hikaru-senpai để cô ấy im miệng, rồi tự mình hạ quyết tâm, đưa miếng thịt băm bí ẩn đó vào miệng.
「…Hả? Ngạc nhiên thật, nó ngon một cách bình thường.」
Món ăn toát ra mùi hương nồng nặc là nhờ lượng lớn gia vị được trộn vào. Chúng không chỉ át đi mùi nội tạng mà còn làm bật lên vị ngọt như gan cùng cảm giác sần sật giòn giòn rất lạ miệng.
「Ơ? Thật này, cục này ăn ngon phết! Đúng như mình nghĩ, mông đúng là đỉnh của chóp!」
Hikaru-senpai cũng nhanh tay gắp một ít haggis từ bên cạnh rồi buông lời cảm thán. Không biết Hikaru-senpai đang nói cái gì nữa.
「Đương nhiên rồi!」Liz Liza-sensei bất bình xen vào. Có vẻ sensei cũng được chia phần haggis và đang ăn ngấu nghiến trông rất vui vẻ.
「Làm gì có chuyện cái gì tệ mà lại được lưu truyền thành truyền thống bao giờ. À thì, đúng là nếu sơ chế nội tạng không khéo thì sẽ có mùi, nhưng kể cả không thế thì vị gia vị hay nội tạng cũng tùy thuộc vào khẩu vị của người ăn. Haizzz… đúng là một hương vị gợi nhớ đến cố hương. Ở Nhật Bản làm gì có thứ này để ăn chứ… Món này mà uống cùng Scotch whisky thì đúng là hết sẩy. Cái mùi hương nồng đượm này, hòa quyện với gia vị…」
「Sensei đợi chút đã, sensei còn xin cả rượu của họ ư?」
「Anh có ý kiến à? Tôi không phải trẻ vị thành niên nhé.」
「Nhưng cơ thể của sensei bị ngưng đọng thời gian ở trạng thái trẻ con mà! Không được, dù luật pháp cho phép thì cái cơ thể nhỏ xíu ấy cũng không được uống whisky nguyên chất như thế đâu!!」
Kazuki giật lấy ly rượu từ tay sensei và giơ cao lên. Sensei bé tí tẹo la oai oái「Á á á! Á á á!」rồi nhảy cẫng lên, nhưng mãi vẫn không với tới.
Cái ly rượu đó, bị Beatrix nhanh như chớp cướp mất từ phía sau lưng Kazuki.
「Fufufu, ta là một người phụ nữ trưởng thành hai mươi tuổi vừa đón sinh nhật cách đây mấy hôm. Một nữ chiến binh quyến rũ rất hợp với thứ rượu này.」
「Thế ư…」
Kazuki nhìn vào bộ ngực khiêm tốn của Beatrix và cảm thấy phiền muộn.
「Ta cũng là một Berserker đang dằn vặt vì tình cảm thầm kín dành cho một chàng trai trẻ kém mình nhiều tuổi. Ta không thể không uống.」
「Dù cô có nói vậy thì… cô bắt đầu mất kiểm soát rồi đó.」
「Fuhahahah.」Beatrix cười lớn trong khi ngửa cổ tu rượu.
Thế nhưng「Fuuu…! Phỏng lưỡi rồi!?」cô nàng co rúm mặt mày, lập tức đặt ly rượu ra xa.
「Cô vừa buột miệng một âm thanh dễ thương bất ngờ đấy. Cơ thể cô không hợp với rượu à.」
Kazuki không hề có ý trêu chọc hay khiêu khích, cậu nói ra những lời đó với cảm xúc chân thật. Beatrix liền xụ mặt xuống.
「Fu… fuhahahahaha, làm gì có chuyện đó!!」
Beatrix tu hết ly rượu vào miệng một hơi.
*Gak*… Đầu Beatrix gục xuống.
「Uwa, này, cô ổn không đấy? Không nên ép bản thân quá như thế đâu.」
Cứ tưởng cô nàng đã gục ngã, thì Beatrix đột nhiên ngẩng phắt mặt lên, cười phá lên「FUHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!」
「FUHHÁAA–HAHAHAHAHAH! HAHAHHAHAHAHAHA–!!」
Beatrix vốn đã kỳ lạ giờ lại càng trở nên… ‘lỗi hệ thống’ hơn nữa!?
「Ka ka ka Ka–zuki! Chúng ta kết hôn ngay tại đây thôi!!」
*Guwah!* Với đà lao tới như một con gấu đang xung trận, cô dang rộng hai tay và ôm chầm lấy Kazuki. Không phải ôm mà là tông thẳng vào người thì đúng hơn. Cùng với một tiếng ‘Rầm!’, Kazuki bị đẩy ngã tại chỗ.
Một khuôn mặt đỏ bừng áp sát lại, chỉ còn cách một nụ hôn.
「Cô đang nói cái gì vậy tự nhiên thế!? Này đợi đã!! Cô không phải say rượu rồi hóa điên, mà là say rượu rồi đòi cưới hả!?」
Vừa nói xong, đôi mắt Beatrix từ từ nhắm lại, và từ mũi cô nàng, một bong bóng ngủ *puku*… phồng lên.
Cứ tưởng cô nàng sẽ bùng cháy với khí thế kinh khủng, nào ngờ lại tắt ngúm ngay lập tức…
Dù sao thì, cậu cũng phải ném Beatrix đang ngủ say vào một cái lều nào đó đã.
「Fufufu… fufufufufuh.」
Thấy tình trạng của Beatrix, Arthur vui vẻ cười khúc khích, một tay cô vẫn đang nâng ly rượu lên.
Làn da trắng ngần của cô nàng ửng hồng nhè nhẹ, có vẻ như trong lúc cậu lơ là, cô ấy cũng đã uống không ít rồi.
Kazuki đang định vác Beatrix mềm nhũn lên vai thì bỗng bị Arthur từ bên cạnh chộp lấy vai, với đà đó suýt nữa thì đập trúng đầu anh.
「Fufufu, cả Kazuki-ku―n nữa, uống―đi!」
Người này đúng là một bợm nhậu hung hăng.
Giọng điệu đoan trang của cô ta đã biến mất rồi… biến thành giọng con gái ư?
「Không, tôi cần phải đưa Beatrix về lều của nước Đức.」
「À, để tôi đưa cô Beatrix đi ạ.」
Yumeno-san khẽ nói, vội vàng xuất hiện.
「Hô hô?」Đôi mắt Arthur đang mờ đi vì hơi men lờ mờ nhận ra cô gái đang làm việc chăm chỉ.
「Yumeno-kuuun! Trước đó cô đã giúp ích thật nhiều!!」[4]
Lần này cô ta bám riết lấy Yumeno-san khiến cô ấy phải thốt lên「Ái chà!」.
「Ấy, ấy……」
Yumeno-san bị một vị Vua của quốc gia đồng minh bám víu, cô ấy run rẩy dữ dội như một con vật nhỏ.
「Ta thật sự rất biết ơn~, vậy nên uống hết rượu của chị―đi nha em gái―」
「Ấy, em, em chưa đủ tuổi nên… Nhưng nếu làm phật ý một vị Vua ở đây thì phải làm sao ạ…」
「Vậy thì Cider được chứ?」
「À, nếu là thứ đó thì em xin nhận ạ.」
Nhận lấy ly được mời, Yumeno-san ực một hơi cạn sạch.
「À」Kazuki đứng cạnh đó nghĩ thầm. Liz Liza-sensei cũng có biểu cảm tương tự. Yumeno-san cầm ly uống với tốc độ quá nhanh, nên họ không kịp ngăn cản.
「Cider của Anh nghĩa là rượu táo đấy. Yay!」
Arthur tinh nghịch nháy mắt, một tay làm dấu chữ V.
‘Buhu―!’ Yumeno-san phun hết thứ rượu vừa uống ra như một làn sương độc, làm mờ cả kính của cô.
「Arthur, cô đã làm gì vậy! Hơn nữa cái ‘yay’ đó là sao! Cô muốn làm gì hả!」
「Bởi vì bởi vì~, cách người Nhật gọi nước ngọt có ga là Cider buồn cười mà.」
Arthur làm bộ dễ thương rồi hờn dỗi nhìn sang một bên. Tính cách cô ta đang sụp đổ rồi!
「Hi, hihihihihihihihihihihi!!」
Đột nhiên, Yumeno-san với cặp kính trắng xóa bắt đầu cười lớn. Tính cách cô ấy cũng sụp đổ rồi ư!?
「Yumeno-san……?」
「Tôi không phải Yumeno-san… Tôi là Kaoriii!!」
Kazuki đã chứng kiến sự thần bí và kinh hoàng của rượu cồn.
Anh lại một lần nữa nghĩ rằng quả nhiên người chưa đủ tuổi không nên uống rượu.
Nhân cách khác của Yumeno-san, Kaori đột nhiên túm lấy cổ Kazuki một cách hung bạo và siết chặt anh.
「Kazuki! Thích chúng tôi nhất lúc này! Hay là cậu muốn chết!!」
「Ếeee!? Yandere! Lần đầu tiên tôi thấy một Yandere!!」
Đó là một thuộc tính mà từ trước đến nay anh chưa từng gặp ở bên cạnh mình.
Cứ tưởng cô ấy vừa nói ra điều gì đó vô lý, thì mí mắt Yumeno-san từ từ nhắm lại và từ mũi cô ấy *puku―* một bong bóng ngủ phồng lên.
Cô gái này nữa, cứ tưởng cô ấy vừa bùng cháy với khí thế kinh khủng, thì ngay lập tức đã tắt ngấm…
Bong bóng ngủ của Yumeno-san giống hệt của Beatrix, nhưng nhìn thấy của Yumeno-san lại khiến anh cảm thấy như mình vừa nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, không hiểu vì sao lại như vậy.
Dù sao thì rượu cũng làm thay đổi con người. Để rượu khiến một người như Yumeno-san suy sụp đến mức giống Beatrix, quả là một chất lỏng đáng sợ.
「Nhưng nhân cách Kaori không biến mất…」
Kazuki đang ôm cô gái mềm nhũn nghiêng đầu khó hiểu, thì Liz Liza-sensei trả lời.
「Chắc chắn bản thân Shiori có những cảm xúc nhớ nhung Kaori. Có lẽ cô ấy chỉ đang cố trở thành Kaori dưới ảnh hưởng của rượu. Chà, tôi có cảm giác rằng đa nhân cách cũng giống như một kiểu gian lận danh tính của ấn tượng chủ quan mạnh mẽ, vì vậy trong trường hợp đó tôi nghĩ đó chính là Kaori thật sự.」
「Ể, vậy những lời vừa rồi là cảm xúc thật của Yumeno-san mượn ảnh hưởng của rượu sao?」
Cô Liz Liza vừa nhai món haggis vừa nhanh chóng lảng tránh ánh mắt.
「Em đi thu gom mấy người say rượu đây ạ—」
Lotte xuất hiện, nhẹ nhàng đỡ Beatrix và Yumeno-san khỏi vòng tay cậu. Rồi cô bé hô lên một tiếng "Muki-! Cơ bắp muki-" chẳng rõ là dễ thương hay không dễ thương, dùng đôi tay mảnh khảnh vác cả hai cô gái lên vai.
Đương nhiên, điều này có được là nhờ vào ân huệ của Khí Trường Ma Thuật (Enchant Aura).
「Em sẽ đưa họ vào phòng nôn ạ—」
「Phòng nôn á?」
「Rất nhiều người Anh đã… 'ngủm củ tỏi' rồi ạ.」
「Ồ, ồ… Bàn Tròn có sao không?」
「Fufufu, Kazuki-kun nữa, uống rượu của chị đi nào—」
Ngay cả lúc này, Arthur say xỉn vẫn cứ bám riết lấy cậu. Dựa vào những gì cậu thấy khi cô mặc trang phục ma thuật, vòng một của Arthur rất lớn, nhưng trong bộ đồ công sở này thì lại chẳng cảm thấy chút nào. Cậu tự hỏi không biết cô ấy giấu nó kiểu gì.
「Rốt cuộc là cái kiểu phá nát hình tượng này là sao đây.」
Khuôn mặt cô ấy cũng vậy, vẻ mặt vốn uy nghiêm, mạnh mẽ thường ngày giờ lại trở nên xệ xuống, mất hết vẻ phong độ.
Một bóng xanh lá cây xuất hiện từ bên cạnh.
「Thật xin lỗi về chuyện này. Khi Arthur-sama uống rượu, đủ thứ mà cô ấy thường kìm nén đều sẽ lộ ra hết.」
Đó là Gino Wayclip.
「Gino! Chuyện giám sát Ilyailiya thế nào rồi—!」
Khi Arthur nói vậy, Gino nhận lấy đồ ăn và thức uống từ những người khác, vừa nói 「Tôi có thể nắm được mọi động tĩnh của Ilyailiya. Giờ tôi cũng đói rồi」, cô ấy vừa nhấp ly rượu.
Cử chỉ ấy của cô ấy trông điềm tĩnh hơn hẳn so với những "cô chị" khác.
Gino quay sang Kazuki, vừa chỉ vào Arthur đang say bí tỉ vừa nói:
「Chắc hẳn Arthur-sama uống rượu vì cô ấy cảm thấy nếu là cậu thì dù có buông thả cũng không sao, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy buông thả đến mức này. Tôi tự hỏi liệu có phải vì cậu là đối tượng đó không?」
「Kìm nén ư, cái giọng tự dưng trở nên nữ tính thế này nghĩa là…」
「Nếu là cậu thì liệu có thể giải quyết được nỗi lòng bị đè nén sâu thẳm trong trái tim Arthur-sama không?」
Gino cười đầy khiêu khích.
Kazuki—cậu chợt nhớ lại những lời Gino đã nói đột ngột vào lần đầu họ gặp mặt.
Nếu Arthur bị một vị Vua khác đánh bại, cuộc đời cô ấy sẽ bị cắt đứt bởi lời thề.
Liệu cậu có thể thách đấu Arthur mà không do dự sau khi biết được sự thật đó không? Chắc chắn Gino đang nghĩ rằng Kazuki càng đồng cảm với Arthur thì càng thuận tiện cho cô ta.
Gino nhìn vẻ ngây thơ của Kazuki một cách chế giễu, đầy thách thức.
「Tôi đang làm mọi thứ có thể, vì Arthur.」
Kazuki nhìn thẳng vào Gino đáp trả.
Cậu không có ý định để Arthur chết. Cậu không có ý định thua cuộc. Có lẽ cảm nhận được phần cảm xúc ẩn chứa trong những lời nói ấy, Gino thu lại nụ cười mỉa mai và ném một ánh nhìn sắc như dao về phía Kazuki.
Arthur từ bên cạnh kéo cổ Kazuki lại.
「Hơn cả thế Kazuki-kuun! Cậu mang món ăn Nhật Bản nào đến đây vậy!」
「Này, cô nói líu lưỡi cả rồi đấy…」
Anh Quốc không chỉ mang ra món haggis, họ còn đem theo món thịt bò nướng trực tiếp trên lửa, nhưng Nhật Bản cũng chuẩn bị những món ăn không hề kém cạnh.
Nhật Bản mang theo những hộp cơm bento nhiều tầng như của các nhà hàng sang trọng truyền thống ở đâu đó, chật ních những tinh hoa ẩm thực Nhật Bản, và món ăn tự tay Kazuki nấu cũng được chuẩn bị với số lượng lớn theo yêu cầu của các đồng đội cậu.
Đồ chiên rán theo công thức cậu dùng khi còn ở trại trẻ mồ côi, do Mio yêu cầu.
Một nồi cà ri khổng lồ, do Kaguya-senpai yêu cầu.
Các kỵ sĩ từ những quốc gia khác cũng tỏ ra thích thú với món ăn tự tay một vị Vua chế biến này.
「……Ưm…… tuy cà ri là món do Anh quốc truyền sang Nhật Bản nhưng…… món này quả thật là rất ngon……」
Arthur xúc cà ri ăn ngấu nghiến, ngon lành. Hạt cơm dính cả lên má nàng.
Thấy nàng mất hết vẻ thanh lịch thường ngày, Gino đã phải vội thì thầm giải thích cho vị Quốc vương của mình: 「Khi say, người ta thường thèm ăn tinh bột đấy ạ.」
「Dù có thể thuê bao nhiêu đầu bếp hạng nhất tùy ý, nhưng đức vua lại đích thân vào bếp thì thật lạ lùng.」
Arthur vừa nói vừa nhồm nhoàm nhồi đầy cà ri vào miệng.
Mio vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy Kazuki như thể muốn giành cậu khỏi tay Arthur.
「Vì đây là món tiếp thêm năng lượng cho tụi con tốt nhất mà ạ.」
「Tuy nhiên, chẳng phải điều đó có nghĩa là chỉ có Kazuki là người tự mình dốc sức vì mọi người xung quanh sao? Nếu cậu ấy cứ mãi truyền năng lượng cho người khác thì cậu ấy sẽ lấy năng lượng từ đâu chứ?」
Arthur ngạc nhiên hỏi, nghiêng đầu, gương mặt đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Gino nhún vai. 「Bệ hạ của tôi không hiểu lòng người chút nào cả.」
「Con luôn nhận được rất nhiều năng lượng từ mọi người mà.」 Kazuki đáp lời.


0 Bình luận