“King!… King!!”
Một sứ giả hối hả xông vào mái vòm ở Las Vegas, rồi chết đứng tại chỗ vì choáng váng trước cảnh tượng đập vào mắt. Nhìn thấy chủ nhân của mình, Clark, ngã gục, đó là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
“Chuyện gì vậy?” Dù đã hao phí gần hết ma lực, Clark vẫn giữ nguyên bộ Trang phục ma thuật của mình. Điều đó càng khiến sứ giả thêm hoang mang, nhưng Clark ra lệnh: “Đừng bận tâm, cứ báo cáo đi.”
“Thánh địa của những thổ dân đó…! Wakan Tanka đang!!”
Sắc mặt Clark biến đổi.
Nước Mỹ vẫn chưa đạt được mục tiêu của họ.
“Wakan Tanka đang tiến đến! Nó di chuyển và nuốt chửng cả những binh lính…!”
Điều kinh hoàng đang xảy ra ngay tại chiến trường sông Colorado.
Kazuki và mọi người, cùng Clark, hoảng hốt rời khỏi mái vòm, họ băng qua khu trung tâm. Khi rời khỏi khu vực đô thị, ở phía xa là sông Colorado. Xa hơn nữa, ở phía bên kia, Grand Canyon hiện ra như một vùng đất hoang vu trải dài. Cho đến nay, với tần suất thổ dân tấn công và Hiệp sĩ đoàn Bắc Mỹ đối đầu họ ở đó, vùng đất này đã biến thành bãi chiến trường hoang tàn.
Hiện tại, cuộc tổng chiến giữa Nam và Bắc Mỹ đang diễn ra trên chiến trường đó. Vô số binh lính đang gục ngã vì nhiễm ma thuật.
Nhưng bản thân trận chiến đã sắp kết thúc. Hầu hết những binh lính ngã xuống đều là thổ dân.
Điều đáng sợ không nằm ở đó.
Từ phía bên kia sông Colorado – một cơn sóng thần xanh biếc đang cuồn cuộn tiến tới.
Rừng rậm, trông như đang bốc cháy, bao phủ chân trời và ập đến hướng này.
Cây cối mọc dày đặc. Khi Kazuki tăng cường thị lực – vô số cây cối đang vặn vẹo rễ như xúc tu, bò khắp mặt đất. Còn có cả sự xuất hiện của động vật và côn trùng xen lẫn giữa những thân cây, tất cả chúng đều đang lao về phía này – về phía Las Vegas như một mũi tên, thậm chí có thể là bay tới.
Mẹ Thiên Nhiên đồng lòng.
“UWAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Những người lính cơ giới và lực lượng Magika Stigmas của Bắc Mỹ chạy tán loạn để thoát thân, gào thét thất thanh.
Mẹ Thiên Nhiên đang tiến tới đã giẫm đạp lên những người bị bỏ lại trên chiến trường. Những binh lính gục ngã không thể thoát thân đã bị nghiền nát dưới chân những thân cây đang tiến tới, bị rễ cây đâm xuyên. Từ đó, họ héo úa sau khi bị hút cạn dinh dưỡng, biến thành đất mịn khô cằn. Nó không hề quan tâm đó là binh lính của Bắc Mỹ hay thổ dân.
Những vật thể nhân tạo chỉ còn là đống đổ nát cũng bị rễ cây đập nát, thứ đó đang tiến sát hơn tới Las Vegas.
Đó là… Wakan Tanka!? Vậy, ở trung tâm của nó là…
“Clark!… Quả nhiên, Medicine Wheel đang di chuyển như thế này sao!?”
“Đúng vậy… không có bằng chứng rõ ràng là đúng như lời ngươi nói. Nhưng nếu ta định đánh bại cả ngươi và Medicine Wheel bằng cơ hội này, thì ta không còn cách nào khác ngoài việc đánh cược rằng cô ta không thể di chuyển. Tuy nhiên… ta đã sai. Không có bóng dáng Medicine Wheel trong số các đơn vị tinh nhuệ đã phát động cuộc tấn công bất ngờ và trong số quân chủ lực tiến đến sau đó, nên ta đã kết luận rằng cô ta không thể di chuyển như ta nghĩ.”
Bởi vì Medicine Wheel không di chuyển cùng với một trong hai lực lượng, cả các đơn vị tinh nhuệ do các tù trưởng dẫn đầu và quân chủ lực thổ dân ở sông Colorado đều bị tiêu diệt. Chắc chắn ngay cả Kazuki cũng không thể tưởng tượng rằng tất cả những điều đó có thể chỉ là một đòn nghi binh.
{Clark…} Từ rừng rậm đang tiến tới, một giọng nói truyền đến qua ma lực.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng của Medicine Wheel.
Canh bạc này, ta thắng rồi. Ta đã sớm đoán được nếu ta đến muộn, tự khắc ngươi sẽ có mâu thuẫn với Basileus của Nhật Bản. Dù sao thì, ta rất rõ ràng thủ đoạn của ngươi mà.
“Vì chuyện đó mà tất cả đồng đội của ngươi đều thảm bại!” Kazuki cắt ngang lời hai người.
{Thần Indian…}
Medicine Wheel nhận ra bóng dáng Kazuki và nhóm của cậu, liền dừng hành động săn mồi và cất tiếng.
{Không sợ cái chết.}
…Cô ta hoàn toàn không bận tâm đến chuyện gì đã xảy ra với những đồng đội của mình. Đối với Thần thoại Ấn Độ mà nói, chuyện như vậy không cần phải suy nghĩ đắn đo.
Clark cười khúc khích.
“Cô ta đã đánh bại ta… đây là lần đầu tiên Eimi khiến ta phải chịu thất bại hoàn toàn thế này. Ta chưa bao giờ ngờ rằng ngươi có thể nghĩ ra loại âm mưu này.”
{Em đã quyết định, rằng em sẽ chỉ lừa dối Nee-san một lần duy nhất. Dù sao em cũng không thể thắng được Nee-san khi chị nghiêm túc. Em đã quyết định, rằng em sẽ giết Nee-san bằng lời nói dối đầu tiên và duy nhất của mình kể từ khi em sinh ra đời… từ vài năm trước rồi.}
“Bao lâu nay cứ đi trên băng mỏng… cuối cùng cũng có ngày ta nhìn nhầm đến hai lần trong một ngày, hôm nay ta thực sự đã bị đốt cháy rồi.”
Vừa thở hổn hển một cách yếu ớt, Clark vừa bước về phía Wakan Tanka.
Dáng đi của cô ấy như một bóng ma. “Giết ta đi.” Clark nói với giọng nhỏ nhưng kiên quyết.
Ma lực cuồn cuộn dâng lên từ Wakan Tanka.
“Clark!!”
Kazuki lập tức vươn tay định kéo Clark lại — nhưng tay cậu bị Clark gạt đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với tiếng *vút* xé gió từ Wakan Tanka vẫn còn cách họ vài kilomet, một xúc tu dây leo dài vươn tới và quấn chặt lấy Clark. Xúc tu dây leo nhẹ nhàng nâng Clark lên và kéo cô về phía Wakan Tanka.
“…Ta đã quyết định rằng ta sẽ là người đánh bại Medicine Wheel. Ta đã quyết tâm rằng thời điểm ta tính sai cũng là lúc ta chết. Và rồi… nguyện vọng của ta là nếu phải chết thì hãy để Eimi ra tay.”
“Clark!?”
Kazuki gọi lên, nhưng Clark vẫn bị kéo thẳng về phía cái chết.
Vô số xúc tu dây leo khác đang vươn ra, nhắm vào trái tim Clark —
“…Giant Killing!”
— Đúng lúc đó, một viên đạn nhỏ bay về phía Wakan Tanka, khiến những dây leo của Wakan Tanka hoàn toàn ngừng chuyển động. Kazuki quay lại nhìn về phía nguồn ma lực đó.
Đó là một ma lực thực sự nhỏ bé. Tuy nhiên, đòn duy nhất đó lại rất nặng.
Người đã bắn viên đạn nặng mang màu đen tuyền đó, chính là Jeremy Barret.
Wakan Tanka đã ngừng chuyển động. Sức mạnh của Basileus đã bị phong ấn. Clark được giải thoát khỏi sự ràng buộc của dây leo, cô rơi xuống đất.
“Jeremy!?” Ngay cả Clark cũng quay lại, mặt biến sắc.
Trong trận chiến trước, cô gái đó đã phong ấn sức mạnh Basileus của Kazuki bằng một viên đạn dồn hết ma lực vào đó, cô ấy đáng lẽ đã phải rời khỏi chiến trường rồi. Giờ đây, cô gái này đã dồn cái gì vào viên đạn đó?
“Một cuộc đánh cược của những đồng tiền lẻ, chỉ có thể phong ấn cô ta trong một thời gian ngắn…”
Máu tuôn ra từ miệng Jeremy, cô ấy hướng ánh mắt về phía Kazuki.
“Hãy chăm sóc King…”
Chỉ để lại những lời đó, Jeremy gục xuống vùng đất hoang.
Cô gái ấy đã thực sự từ bỏ tất cả. Thứ cô ấy dồn vào viên đạn ấy — không gì khác ngoài sinh mạng của chính mình.
Kazuki nhận ra quyền năng bị phong ấn của King Solomon đang được giải phóng bên trong mình.
Với một lực mạnh mẽ như thể dáng đi ma quái lúc trước chỉ là lời nói dối, Clark lao về phía Jeremy.
“…Con ngốc. Ngươi không phải là con rối của ta hay gì cả…”
Clark thì thầm, ôm lấy phần thân trên của Jeremy vào lòng.
“Dù ta đã lên kế hoạch để ngươi sống an toàn mà…!”
“Clark, đừng bao giờ vứt bỏ sinh mạng mình dễ dàng như vậy!”
Kazuki cũng vội vã chạy tới. Sự tận tụy của Jeremy, người đã hy sinh mạng sống mình vì Clark, và sự tuyệt vọng của Clark, kẻ đang vật vờ trượt dài về phía cái chết – dù nhìn qua có vẻ tương tự, nhưng trọng lượng của hai điều đó lại hoàn toàn khác biệt.
Cũng là vì Jeremy, Kazuki buộc phải răn đe Clark.
“Tôi nhận ra khi đang hỗn loạn giao chiến với cô. Tôi… đã quá mệt mỏi với tất cả những chuyện này rồi. Red cũng không còn, Jeremy cũng đã ra đi. Đất nước này chỉ là một địa ngục.”
Người phụ nữ bị Kazuki đánh bại và đánh mất lẽ phải, cất giọng não nề đến mức anh phải tự hỏi liệu đó có thực sự là tiếng nói phát ra từ miệng cô ta không.
Giờ đây, thứ còn lại bên người phụ nữ này chỉ là đôi bàn tay nhuốm máu.
“Dù vậy, hãy sống. Hãy cống hiến hết mình cho đất nước này đến tận giới hạn cuối cùng của cô. Có lẽ đó là niềm kiêu hãnh của cô. Tuy nhiên, để cô có thể sống mà không cần phải vấy bẩn thêm tay mình… Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Kazuki đứng dậy che chắn cho Clark, anh quay ánh mắt về phía Wakan Tanka.
“…Anh chẳng ngọt ngào chút nào cả.” Clark khẽ lầm bầm.
Wakan Tanka đang khẽ rung động. Ấn phong sức mạnh của nó đã bắt đầu quá trình gỡ bỏ.
“Chúng ta làm gì đây? Chúng ta cũng có thể bỏ chạy mà?”
Trong nhóm đồng đội của Kazuki, Shouko đang bĩu môi nói.
“Từ cảm giác em vừa quan sát, khi Wakan Tanka đó di chuyển và nuốt chửng mọi thứ vào mình, tốc độ tiến công của nó khá chậm. Nếu chúng ta vòng ra sau Las Vegas, chúng ta sẽ có thể nghỉ ngơi và hồi phục chút ma lực trong khi Wakan Tanka đang tàn phá khắp Las Vegas và tiến về phía chúng ta.”
Đó là một phân tích bình tĩnh đáng để lắng nghe, nhưng Kazuki không hề cân nhắc mà lắc đầu.
“Đừng nói những điều ngu xuẩn. Tôi sẽ bảo vệ Las Vegas. Tôi sẽ không biến đất nước này thành địa ngục thêm nữa.”
Đúng lúc đó, Mary và Ginny, những người đang được Lotte và Miyabi-senpai chăm sóc, đã tỉnh lại, họ tập trung ánh mắt thẳng vào Kazuki. “Anh hùng… của nước Mỹ…” Ginny lẩm bẩm.
Shouko đứng vai kề vai với Kazuki và đối mặt với Wakan Tanka.
“…Nhìn thấy nó, tôi đã thay đổi suy nghĩ một chút. Thực tế mà không có lý tưởng thì khá là mong manh. Thôi được, ngay bây giờ tôi sẽ chiến đấu cùng anh.”
“Không phải ma lực của cô đã cạn kiệt nếu dùng Taikyokuzu sao?”
“Rõ ràng những chuyện như vậy chỉ là cái cớ để trốn việc thôi. …Tôi sẽ làm một công việc có ích, nên hãy lưu chuyển ma lực thật nhanh bằng Power of Harmony của anh đi.”
Kazuki cảm thấy Shouko trở thành mục tiêu của Power of Harmony, và mối liên kết với cô được hình thành.
Roshouko ― 38 tuổi. Cuối cùng cô ấy đã công nhận anh rồi sao?
“Tôi đoán thật khó chấp nhận khi cứ để anh mãi là người duy nhất chiến đấu một mình. Tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút.”
Arthur thong thả bước ra từ nhóm đồng đội của mình.
Kazuki mở to mắt ngạc nhiên khi nghe Arthur nói rằng anh ấy sẽ nghiêm túc.
“Ta là Arthur Pendragon tái thế. Sự bảo hộ đã được hứa hẹn ngay tại nơi đây.”
Bộ vest Anh quốc, biểu tượng của Arthur, tan biến thành ánh sáng, cơ thể anh biến đổi từ bộ Magic Dress lấp lánh đó.
Bộ giáp bảo vệ cơ thể kỵ sĩ ấy không phải bằng thép cứng cáp, mà được làm từ những viên ngọc vàng và xanh biếc lấp lánh, tràn đầy vẻ thanh lịch. Đầu được trang trí một chiếc vương miện, một chiếc áo choàng đầy uy nghi bay phấp phới sau lưng.
Và rồi tất cả những thứ đó có độ hở cao – để lộ làn da trắng mịn.
Theo phản xạ, ánh mắt Kazuki đầu tiên bị cuốn hút vào hai khối tròn căng đầy đang rủ xuống nặng nề, phản ứng của anh thực sự không thể kiềm chế được.
“…Anh nhìn cái gì đó?”
Arthur vội che ngực, trừng mắt nhìn Kazuki. Không, tuyệt nhiên Kazuki không hề nhìn bằng ánh mắt khả nghi nào!
"Đúng như tôi đoán, cô quả thật là con gái, phải không?"
"Tôi không phải con gái, mà là phụ nữ. Tôi lớn tuổi hơn ở đây. Làm ơn đừng gọi tôi như thể đang nhìn một đứa trẻ đáng yêu vậy chứ." Arthur chống nạnh, kiêu ngạo cười khẩy.
"Tôi vốn dĩ không giấu giếm, nhưng... đây là vì tôi chính là chuyển sinh của Arthur Pendragon, vị vua của quá khứ và tương lai, người đã được hồi sinh từ Avalon để cứu lấy Britain khi đất nước lâm vào cảnh hiểm nguy."
Chuyển sinh ― vậy ra khế ước ở Britain được hiểu theo cách đó.
Chính vì thế, Arthur mới tự giới thiệu mình bằng cái tên y hệt vị Vua Arthur Diva mà cô ấy đã khế ước.
Wakan Tanka lại cựa quậy thêm một lần nữa.
Toàn bộ những cây cối tạo nên khu rừng rậm này, cùng với vô số sinh vật sống bên trong nó bắt đầu chuyển động, tiếp tục tiến lên.
Có vô vàn thực vật và động vật trong vùng đất thiêng này, nhưng – dựa trên lời các Thủ Lĩnh nói "[vạn vật hợp nhất]", Kazuki đoán rằng mọi thứ trong khu rừng này đều đang di chuyển theo ý chí của Medicine Wheel.
Và rồi, có lẽ đó là chủ thể chính, hoặc có thể là kẻ điều khiển, không nghi ngờ gì nữa, Medicine Wheel nằm ở trung tâm của khu rừng rậm rạp đó.
"Chúng ta sẽ xông thẳng một mạch vào trung tâm."
Kazuki phân bổ lại ma lực cho đồng đội rồi hô lớn.
Lượng ma lực còn lại không nhiều, nhưng số lượng là cần thiết để xuyên thủng vào trung tâm khu rừng. Không khó để tưởng tượng rằng ngay khi họ đặt chân vào Wakan Tanka, mọi loài thực vật và động vật bên trong nó sẽ cản trở họ.
"Có vẻ hơi phiền phức một chút. Tôi sẽ mở đường ngay. Chính bởi có một Bảo khí Thần thánh cực kỳ thích hợp cho tình huống này nên tôi mới đề nghị hợp tác nghiêm túc."
Arthur nhẹ nhàng bước ra phía trước mọi người.
"Ôi ngọn thương trắng, hãy mang tia sáng của vì sao ở nơi mũi nhọn, mang ánh sáng của mặt trời nơi đỉnh đầu, hãy lao đi và xua tan tia chớp, quét sạch triệu quân! Rhongomynyad (Bạch Thương Xuyên Thấu Tia Chớp)!!"
Một luồng sáng trắng kinh hoàng được tạo ra trong tay Arthur, ánh sáng bị nén lại thành hình dài và hẹp, hóa thành một cây thương cao tới 5 mét. Với màu trắng tinh khiết như thể cả cán và mũi thương đều đang phát sáng, mũi thương trở nên rộng một cách kỳ lạ giống như đầu cá mập búa.
Rhongomynyad ― nếu nói về vũ khí của Vua Arthur, thì sau Excalibur chính là cây thương này. Trên thực tế, những lúc Vua Arthur không có Excalibur, vũ khí mà ngài cầm trong tay ở những trận chiến quyết định chính là ngọn thương trắng này.
"Đi theo tôi!"
Arthur vung áo choàng, cô cầm ngang cây thương rồi lao thẳng vào Wakan Tanka. Kazuki và những người khác cũng đi theo phía sau cô đúng như đã được dặn. Wakan Tanka tấn công họ một cách công khai, vô số xúc tu dây leo dài ra như trước. Vào khoảnh khắc đó, Arthur không hề giảm tốc độ dù chỉ một chút, tận dụng đà lao tới, cô phóng thương về phía trước với âm thanh xé gió. Cú đâm đó triệu hồi một luồng gió kinh hoàng, ánh sáng rực rỡ của cây thương trắng theo luồng gió đó bùng nổ, lan tỏa ra hình nan quạt.
Thay vì gọi đó là một cú đâm thương, thì đó là một hiện tượng nên được gọi là phóng ra một luồng năng lượng. Chỉ với một nhát vung đó, cây thương trắng được bao bọc trong ánh sáng đã giải phóng toàn bộ ma lực ẩn chứa bên trong nó và hủy diệt mọi thứ phía trước.
Những chiến công hiển hách của Vua Arthur trong truyền thuyết luôn kể về việc một mình chàng đánh tan cả một đội quân hùng hậu. Hành động vô song ấy hoàn toàn nằm ngoài khuôn khổ của võ học nhân loại.
Chùm tia sáng tựa một vũ khí hủy diệt hàng loạt, quét bay toàn bộ xúc tu dây leo, đồng thời đánh thẳng vào Wakan Tanka. Tia sáng dày đặc xuyên thủng một điểm trong khu rừng mọc um tùm như một vòm trời. Cây cối, thực vật và động vật nằm trên đường đi trực tiếp của tia sáng ấy đều bị hủy diệt trong tích tắc.
Một lối đi thẳng tắp đã được mở ra trong khu rừng vốn không có một kẽ hở nào trước đó. Một con đường đã thành hình.
“Đi thôi!” Arthur dẫn đầu, lao vút vào con đường mà nàng vừa tự mình khai mở. Kazuki và những người khác nối gót theo sau, dù vẫn còn kinh ngạc trước uy lực khủng khiếp của chùm tia.
Bên trong Wakan Tanka còn tối hơn cả màn đêm. Hàng lớp lá và cành cây chồng chất lên nhau che khuất mọi ánh sáng, chỉ có mùi cây cỏ nồng nặc tràn ngập không gian mà không hề thoát ra ngoài. Điều đó khiến Kazuki liên tưởng đến biển cây Aokigahara ở núi Phú Sĩ. Kazuki cùng nhóm bạn chạy tới tấp, đôi mắt họ rực sáng nhờ ma lực cường hóa. Cây cối vươn ra dây leo, thân và cành cây dày đặc xoắn lại, tấn công nhóm Kazuki. Chim chóc, bướm và muỗi cũng bay vù vù về phía họ. Cả lũ khỉ cũng chuyền cành nhảy nhót, nhắm vào họ. Thiên nhiên đang bủa vây từ mọi hướng.
“Mấy thứ này giống như bù nhìn bị ma lực điều khiển! Vậy thì… đó chính là cây gậy thần bắn ra linh hồn! Triệu hồi sóng âm nhiễu loạn thần nguồn ngay tại đây! Đả Thần Tiễn!!”
Vừa chạy, Shouko vừa tạo ra trong tay một cây gậy gỗ mộc mạc, đó là bảo vật thiêng liêng biểu tượng của thần tướng khế ước Khương Tử Nha. Lấy không gian mà cô vung gậy làm trung tâm, ma lực dập dờn lan tỏa. Đó là một tiếng gầm vô hình mà đôi tai không thể nghe thấy, nhưng lại tấn công vào tâm trí. Vốn dĩ, đây là sức mạnh làm gián đoạn mọi câu chú mà không phân biệt bạn hay thù, nó gieo rắc một lỗi nghiêm trọng vào những loài động vật và thực vật di chuyển bằng ma lực. Mệnh lệnh điều khiển chúng bị nhiễu loạn, khiến chuyển động của chúng trở nên hoàn toàn điên cuồng.
“Đòn tấn công đó hiệu quả tuyệt vời!” Arthur khen ngợi sự nhanh trí của Shouko.
Kazuki và nhóm bạn dùng vũ khí và phép thuật quét sạch lũ động vật, thực vật đang trong trạng thái hỗn loạn, tiếp tục tiến về phía trước.
Ánh sáng đã lấp ló phía cuối bóng tối. Khi họ chạy về phía ánh sáng, vượt qua mọi chướng ngại vật, họ đã đến một không gian rộng mở trông như một quảng trường. Chỉ riêng nơi đó sáng bừng như giữa ban trưa, bởi một người đang ngồi ở trung tâm tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời.
Ở đó có một cây bao báp khổng lồ, lớn đến mức khiến người ta muốn gọi nó là cây thế giới.
Trên thân cây, ở độ cao chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, có một đĩa lớn tựa bánh xe. Một cô gái bị cố định vào chiếc đĩa đó với hai tay dang rộng trong tư thế đóng đinh.
“Cuối cùng thì các ngươi cũng đã đến được đây.”
Cô gái yếu ớt khẽ thốt ra tiếng nói ấy. Chắc chắn đây là Medicine Wheel.
“Ta sẽ không để ngươi phá hủy nước Mỹ thêm nữa.”
“Ta không phá hủy. Ta đang hợp nhất mọi thứ lại để tạo ra một trật tự thế giới mới. Mọi thứ đều tồn tại ở Wakan Tanka (nơi đây)…”
Bánh xe phía sau Medicine Wheel xoay một phần tư vòng.
Dây thường xuân và cành cây sột soạt vươn ra từ những thân cây xung quanh. Hình bóng côn trùng, chim chóc và khỉ dần hiện ra.
“Chúng ta sẽ kìm chân những kẻ gây rối, còn Otouto và Arthur hãy đối phó với Medicine Wheel!”
Theo hiệu lệnh của Tiền bối Kaguya, các đồng đội của cậu tản ra, nhanh chóng xử lý đám thực vật và động vật đang bao vây họ. Xung quanh Medicine Wheel, Arthur và Kazuki – những người đang đối mặt với cô ta – những luồng sức mạnh phép thuật rực rỡ bắt đầu toả ra thành một vòng tròn, báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu.
“Wakan Tanka (Nơi đây) chứa đựng vạn vật…”
Vòng tròn sau lưng Medicine Wheel xoay đi một phần tư chu vi của nó.
Xung quanh cô ta, vài quả cầu lửa bắt đầu lơ lửng.
“Arthur, khả năng cao đối thủ đang dùng phép thuật liên quan đến hiện tượng tự nhiên. Tôi sẽ lo phòng thủ, cậu cứ tập trung tấn công.”
Kazuki thì thầm với Arthur. Arthur gật đầu đồng tình.
“Cậu có thể sử dụng phép phòng thủ của mọi nguyên tố… cùng với kỹ thuật Tiên Đoán hiếm có và kiếm thuật để chặn đòn, quả thực không có Dấu Ấn Ma Thuật nào ưu việt hơn cậu trong việc phòng thủ. Chắc chắn cậu sẽ tạo thành một cặp bài trùng vô song với kỹ thuật Kháng Cự của Regina. Mà vả lại, tấn công chính là sở trường của tôi. Chúng ta quả là một sự kết hợp ăn ý, phải không?”
Những quả cầu lửa xoắn lại rồi trút xuống cặp đôi. “Hỡi tiếng gọi của kẻ thống trị ngọn lửa, hãy giải phóng cơn thịnh nộ từ lòng đất! Hãy dựng lên thành lũy của ta ngay tại đây… vươn cao che trời lấp đất, ngăn chặn mọi ô uế! Tường Lửa!!” Kazuki dựng lên một bức tường lửa, chặn đứng các quả cầu lửa.
“Rắn vàng thổi lửa, thắp lên ánh sáng ngọn đuốc thiên… lưỡi kiếm đẫm ánh sáng ấy, hãy xẻ đôi vạn vật! Excalibur (Thánh Kiếm Vinh Quang Của Vua)!!”
Arthur chém vào thân cây nơi Medicine Wheel đang cố định bằng một thanh kiếm phát sáng. Lưỡi kiếm đó đã tạo ra một vết thương rõ ràng trên bề mặt kết giới mà cái cây đã giăng ra.
Tiếp theo, những tia điện phóng ra nhảy múa quanh Medicine Wheel, khiến điện chạy xuyên qua Kazuki và Arthur. “Hỡi sự từ chối của không độ tuyệt đối, hãy trở thành lớp giáp cách ly bảo vệ thân ta! Lá Chắn Đóng Băng!” Kazuki tập hợp hơi lạnh từ phép thuật và hơi nước trong không khí ở phía trước, tạo thành một bức tường nước. Năng lượng điện bị dẫn vào lòng đất nhờ độ dẫn điện cao của nước, làm tán loạn luồng sét. Và rồi Arthur vung Excalibur một cách nghiêm túc mà không mảy may quan tâm đến việc phòng thủ.
“Đáng sợ thật.” Medicine Wheel thì thầm một giọng nói mong manh, rụt rè.
“Hai Basileus mà lại liên thủ bắt nạt tôi…”
“Là một Basileus mà lại nói năng trẻ con như thế!” Arthur không hề nương tay, tiếp tục vung bảo kiếm của mình.
“Đáng sợ lắm chứ… Nhưng cậu chỉ có thể nói như vậy vì cậu chưa biết nỗi sợ hãi thực sự là gì.”
“Cái gì?” Arthur dừng kiếm, nâng cao cảnh giác.
Vòng tròn sau lưng Medicine Wheel tiếp tục xoay thêm một phần tư chu vi của nó.
“…Tôi sẽ dạy cho cậu. Toàn bộ chu trình của sinh tử luân hồi đang tuôn chảy qua Wakan Tanka (nơi đây)…”
Ngay lập tức, những tia lửa bắn tung tóe trong đầu Kazuki.
Ngay sau đó, một lưỡi dao xuyên qua bụng Kazuki. Lớp phòng hộ ma pháp của cậu đã tan biến. Cảm giác lưỡi dao cứ thế tiến vào, chậm đến nỗi dường như mọi thứ đều quay chậm lại. Lưỡi dao sắc lẹm lướt qua lớp da mềm, rạch toạc một cách “ngọt lịm”. Từ đó, lưỡi dao không gặp bất cứ sự kháng cự nào, gạt phăng mỡ và cơ bắp sang hai bên, thô bạo cạo xước xương, xé toạc ruột gan tựa đậu phụ. Mũi dao cứ thế lún sâu thêm, rồi trồi ra từ phía lưng cậu. Không khí lạnh lẽo theo đó lùa vào bên trong cơ thể. Lưỡi dao lại lia sang một bên. Khi cơ thể kiệt quệ của Kazuki ngã đổ, lưỡi dao vẫn tiếp tục vạch một đường nóng bỏng, cắt đôi người cậu. Bụng cậu bị xẻ làm đôi từ chính giữa, rồi lưỡi dao văng ra khỏi cơ thể. Kazuki nhìn cảnh tượng ấy trong khi thân thể dần khuỵu xuống. Một nhịp sau đó, máu đỏ tươi và ruột gan vỡ nát tuôn trào ra khỏi vết thương. – Cậu không thể giữ được bình tĩnh. Kazuki quằn quại trong cơn đau tựa hồ thiêu đốt dạ dày từ bên trong. Cái chết không đến ngay lập tức, và chính vì lẽ đó, hình ảnh ruột gan hồng hào của chính mình lại càng in đậm rõ nét vào tâm trí cậu một cách kinh hoàng. Kazuki quằn quại trong cơn đau ấy chừng năm phút, cho đến khi ý thức dần mờ mịt bởi huyết áp giảm sút, rồi cậu chết vì sốc.
Ngay sau đó, đỉnh đầu Kazuki bị một thanh kiếm chém đôi. Cậu cảm thấy như cả thế giới vỡ vụn trước cú va đập kinh hoàng khi hộp sọ bị đánh mạnh. Hộp sọ cậu vỡ nát một cách “tuyệt đẹp”, khiến hình dáng đầu cậu biến dạng tựa quả bóng cao su. Thanh kiếm thẳng đứng xuyên qua cái đầu bùng nhùng của cậu… xuyên qua… Ý thức cậu tan thành từng mảnh. Đó là vì mạng lưới thần kinh của cậu đã bị hủy hoại trước khi cái chết kịp đến. Cậu hiểu điều đó. Thực tế, cậu còn nhìn thấy não mình văng tung tóe ra ngoài. Lẽ ra, ý thức của cậu không nên còn hoạt động sau việc đó. Lưỡi kiếm xuyên qua sống mũi và xé nát cả cổ cậu, cuối cùng nó dừng lại ở ngực. Tại đó, Kazuki khuỵu gối đổ sụp, tứ chi bất giác co giật, cào xước máu và chất xám của chính mình khi cậu ngã xuống. Một lúc lâu sau đó, đầu óc cậu không thể hình thành bất cứ suy nghĩ nào, chỉ còn lại ý thức về tín hiệu điện trong não vẫn mập mờ chớp tắt, nhưng không lâu sau, ngay cả điều đó cũng chìm vào bóng tối.
Ngay sau đó, một sợi dây thừng siết chặt cổ Kazuki. Đồng thời, tấm ván gỗ dưới chân cậu biến mất. Sợi dây thừng chỉ nới lỏng đúng một lần trước khi siết chặt, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên đốt sống cổ của cậu. Cơ thể Kazuki lơ lửng trong không trung một lúc, như thể đang bị sóng biển đùa giỡn. Chiếc cổ trắng ngần của cậu loang lổ vết đỏ. Mặt cậu sưng phù lên màu tím bầm, nhãn cầu và lưỡi trồi ra ngoài. Ngay cả những cô gái yêu mến Kazuki cũng chắc chắn sẽ phải quay mặt đi khi nhìn thấy khuôn mặt khủng khiếp của cậu lúc này. Phân thải trào ra không ngừng từ hạ thân, cả hai chân cậu co cứng như một chiếc cung. Nhưng Kazuki vẫn còn sống. Trong khi ý thức được nhãn cầu đang trồi ra, xương cổ cậu vẫn từ từ kêu kẽo… kẽo… phát ra âm thanh ken két như vậy, cậu vẫn còn sống. Cơ thể cậu thậm chí không thể co giật, trong khi cậu vẫn cảm nhận được cơ thể đang lơ lửng trong không trung với hai chân bị trọng lực kéo xuống, ý thức của cậu vẫn còn đó. Cuộc chiến giữa trọng lực và đốt sống cổ tiếp tục mười phút, và từng chút một, ý nghĩ của cậu dần chìm vào bóng tối.
"Cái chết" cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng. Kazuki hiểu ngay đó chỉ là ảo ảnh, nhưng sự hiểu biết ấy chẳng giúp ích được gì. Anh vẫn liên tục trải qua "cái chết", như một con thuyền nhỏ bị sóng dữ vùi dập giữa giông bão.
Chẳng mấy chốc, Kazuki ngã vật ra, mặt ngửa lên nhìn chính thi thể mình. Bên trong xác Kazuki, vẫn còn khoảng một kilogam vi khuẩn sống sót. Chúng bắt đầu phân hủy protein. Đầu tiên là sự liên kết giữa da và thịt bị phá vỡ. Lớp da lỏng lẻo chảy xệ. Màu da chuyển sang nâu đỏ rồi dần trở nên trong suốt, đến mức có thể nhìn xuyên qua lờ mờ thấy các cơ quan nội tạng bên trong. Những thay đổi này lan rộng khắp cơ thể, theo sự phát tán của vô số vi khuẩn từ vùng bụng. Chẳng mấy chốc, màu sắc lại chuyển sang xanh lục, do máu đã phân hủy rò rỉ ra từ mạch máu, tạo thành những đường vân như mạng nhện nổi lên trên bề mặt. Hình dáng đang mục ruỗng ấy vẫn còn gợi nhớ chút gì đó của Kazuki khi còn sống. Tuy nhiên, bề mặt da dần dần nổi bọt không đều, sưng phồng khắp nơi. Do vi khuẩn phân hủy protein, chúng tạo ra khí khiến cơ thể Kazuki trương phềnh gấp ba lần kích thước ban đầu. Các chi của cơ thể vặn vẹo vì khí dãn nở. Nhãn cầu lồi ra khỏi hốc mắt do áp lực khí và tràn ra ngoài.
Lớp da màu xanh đen cuối cùng phát ra tiếng động trước khi bị xé toạc. Từ các cơ quan nội tạng đã tan rã, máu và mủ thối rữa tuôn trào, lan khắp cơ thể. Đó không còn là một con người nữa, mà chỉ còn là một quả bóng thịt thối rữa. Và rồi, nó trở về với đất.
Kazuki đang được nhìn cái gọi là cái chết từ góc độ toàn cảnh. Anh bị buộc phải đối mặt trực tiếp với những thứ ẩn giấu như máu, nội tạng và não bộ. Thông thường, chắc hẳn ai cũng đã từng một hai lần hình dung về mức độ ghê rợn của những thứ tồn tại dưới lớp da của mình. Nếu con người không quên đi điều đó, họ sẽ không thể giữ được sự tỉnh táo để trải qua những ngày bình thường. Nhưng ngay cả những cô gái như Mio hay Kaguya-senpai, dưới lớp da trắng sứ kia cũng chứa đầy những thứ ghê tởm. Và rồi một ngày nào đó họ sẽ chết, và thối rữa — sự diệt vong kinh hoàng không thể tránh khỏi đối với bất kỳ sinh vật sống nào, đó chính là cái chết!
Kazuki bị buộc phải khẳng định cái khoảnh khắc mà mọi ý nghĩa đều kết thúc! Một cách cưỡng ép!
Ai đó với thứ quyền năng nào đó đã cướp đi điều đó từ anh! Dừng lại!
Kazuki bị buộc phải tự mình trải nghiệm mọi hình thái của cái chết. Anh ảo giác về cái chết lặp đi lặp lại nhiều lần. Đó là rất nhiều lần, nhưng mỗi cái chết đều là một sự vĩnh cửu vô hạn. Sự tăm tối ấy tương tự như khi anh ngủ say, nhưng một giấc ngủ bình thường có phước lành là được thức dậy trước khi kịp nhận ra, nơi không có cái chết nào chờ đợi anh nữa. Ý thức của anh biến mất, anh không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, nó cứ thế tiếp diễn mãi mãi. Kazuki liên tục bị buộc phải cảm nhận sự vô tận ấy dưới mọi hình thái trong những chiều không gian song song đồng thời. Cái chết cứ thế tiếp diễn bên trong vũ trụ song song vô hạn.
Anh đang nhìn tổng thể tất cả những điều đó từ một nơi nào đó. Kazuki run rẩy dữ dội vì kinh hoàng. Anh hình dung mình trở nên không còn khả năng sợ hãi nữa và anh run rẩy dữ dội. Sự hủy diệt của "bản thân quen thuộc". Sự phân hủy của máu và nội tạng, và rồi sự vô cảm, vô nghĩ vĩnh cửu...
{Để thoát khỏi nỗi kinh hoàng này, chỉ có một cách.}
Một giọng con gái vang lên. Nó giống như một tia hy vọng duy nhất được trao cho anh. Quả thực, ngay lúc đó, vô số hình ảnh song song về cái chết đã ngừng lại.
{Mất mát đáng sợ là bởi chính bản thân mình còn ý thức về sự tồn tại. Nếu vứt bỏ cái tôi cá nhân… nếu hòa mình vào Wakan Tanka… thì sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa.}
Kazuki không còn giữ được bình tĩnh nữa. Chàng lắng nghe giọng nói ấy, cứ như đang bám víu vào tiếng nói của một vị thần.
{Sống mãi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Nỗi sợ cái chết sẽ đeo bám ngươi cho đến khi ngươi chết. Và rồi sự hư vô vĩnh cửu, điều mà ngươi tuyệt đối khó chấp nhận, sẽ ập đến. Sống chẳng qua chỉ là một quá trình chuyển đổi từ nỗi sợ sang hư vô mà thôi. Vậy thì chi bằng ngay từ đầu đừng sợ hư vô nữa. Nếu ngay từ đầu ngươi vứt bỏ cái tôi của mình đi, hư vô sẽ chẳng còn đáng sợ. Đó không phải hư vô mà là vạn vật. Nếu ngươi hòa nhập vào tất cả và trở thành một thực thể chỉ biết hạnh phúc, ngươi có biết nó thoải mái đến nhường nào không…}
―Phải rồi. Thật vậy sao? Luồng suy nghĩ đang tê liệt vì sợ hãi của chàng mãnh liệt thúc đẩy chàng phó thác mọi thứ cho tiếng thì thầm ấy. Nhưng sâu thẳm trong tim, một ý niệm nhỏ nhoi vẫn còn sót lại, dù tất cả đã bị nghiền nát bởi cái chết song song vô tận, đang gieo rắc nghi ngờ [Thật vậy sao?] vào tâm trí chàng.
Từ bóng đêm xung quanh, những sợi dây thường xuân xanh biếc xào xạc trỗi dậy, quấn chặt lấy tay chân Kazuki. Cứ thế, chúng định kéo Kazuki đi đâu đó.
Cứ như thế này thì thật sự ổn sao―?
{Không phải! Không đúng đâu, ba ba!!}
Từ bên trong bóng tối vạn vật, một giọng nói tuyệt đẹp vang lên sáng chói.
{Ba không được vượt qua nỗi sợ cái chết bằng cách này!}
Trong bóng tối, một luồng sáng trắng yếu ớt đang lơ lửng.
{Khi con chết, con đã rất biết ơn ba ba và mẹ mẹ, nên con sẽ không đồng ý cho ba ba làm những chuyện như thế này đâu.}
Luồng sáng trắng hóa thành hình dạng một cô bé, bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt lấy tay Kazuki.
“Stella…?”
{Medicine Wheel chỉ khiến ba ba nhìn thẳng vào cái chết mà thôi. Cô ta đang cố đánh lừa ba ba rằng mọi thứ đều vô nghĩa bằng cách cho ba ba thấy sự diệt vong. Đó là một góc nhìn bất công đến thế đó! Đó là một trò lừa bịp! Nó cũng tương tự như những ảo ảnh hoang đường chợt lóe lên trong đầu khi ba ba ngủ một mình vào ban đêm vậy. Chỉ vì sợ chia ly mà cuộc gặp gỡ trở nên vô nghĩa sao? Vậy còn cuộc gặp gỡ của con với ba ba thì sao?}
Tuyệt đối không thể vô nghĩa được. Kazuki ôm chặt lấy hình bóng tỏa sáng của cô bé. Tất cả những sợi dây thường xuân trói buộc đều bị xé toạc, hơi ấm của cô bé lan tỏa khắp cơ thể chàng.
“Stella! Ba mừng vì có thể gặp lại con một lần nữa…!”
Khoảnh khắc chàng nghe thấy giọng Stella, khoảnh khắc chàng ôm chặt lấy con bé, rốt cuộc thì niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực này là gì. Chắc chắn chàng sẽ mất đi điều này vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, nếu chỉ nghĩ đến sự mất mát, sợ hãi, mà hoàn toàn quên đi niềm hạnh phúc này, thì tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Để chàng được trải nghiệm hạnh phúc này hơn bất kỳ ai khác, đây chính là ý nghĩa của việc làm người!
Việc đánh mất cá tính và hòa nhập vào một thứ gì đó vô danh… chàng đã từng nghĩ đến điều đó một cách ngọt ngào cho đến tận bây giờ, nhưng giờ đây chàng lại thấy nó thật ghê tởm. Chàng nhận ra rằng nó chẳng khác gì cái chết cả.
{Ba ba, ba không thể ở lại nơi này được. Mau quay về thôi. Về nơi mọi người đang chờ…}
Vào khoảnh khắc đó, ảo ảnh về [sự hư vô vĩnh cửu] được tạo ra bởi một kẻ nào đó đã bị xé toạc. {Lối này!} Stella kéo tay Kazuki. Bỗng nhiên, trong đầu Kazuki, lời của mẹ chàng chợt lóe lên.
{…Kazuki, cảm ơn con đã được sinh ra.}
Đúng vậy ― điều đó tuyệt đối không phải là một sai lầm.
Khi tỉnh lại, Kazuki đã trở về thế giới thực.
Arthur vẫn đang vật lộn với ảo ảnh mà Kazuki đã từng trải qua, trong khi thân thể cô đang nằm bất động trên mặt đất. Xung quanh đó, những đồng đội luôn tin tưởng vào Kazuki vẫn đang kiên cường chiến đấu với đám thú vật và cây cối. Đã bao lâu rồi nhỉ?
Thứ gọi là nỗi sợ hãi cái chết, suy cho cùng cũng chỉ là mặt trái của niềm vui sống mà thôi.
“Nó cắt đứt niềm tin của con người vào Thần Thoại, lôi kéo họ vào thế giới của cái chết… một loại ma thuật chẳng quan tâm đến sức mạnh phép thuật hay Quyền năng của Vương giả. Bởi vậy, ngay cả Arthur cũng vẫn chưa tỉnh lại. Dù thế, làm sao mà…”
Medicine Wheel trừng mắt nhìn Kazuki đang dần tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin nổi những gì mình đang chứng kiến.
Và rồi, bên cạnh Kazuki, là Stella đang mỉm cười với cậu.
Sinh ra là một nô lệ, chết dưới tay người Indian, rồi trở thành một phần của Đại Linh Hồn, nhưng ngay cả khi đã bị số phận sắp đặt như vậy, cô bé vẫn vùng lên, giành lấy một chút tự do ngắn ngủi để gặp gỡ Kazuki. Đó chính là cô bé đã xem Kazuki và Kaguya-senpai như cha mẹ mà mình tôn thờ.
“Stella…”
Khi Kazuki phản xạ vội vã đưa tay về phía bóng hình ấy, bàn tay cậu xuyên qua cô bé. Đó chỉ là một ảo ảnh.
“Ngươi chính là kẻ cản trở sao…?” Medicine Wheel chuyển ánh mắt sang Stella. “Một kẻ phản bội lại tồn tại bên trong Đại Linh Hồn (ta)…”
Ra là vậy… Ngay lúc nãy, cậu đã bị giam cầm trong tâm trí của Đại Linh Hồn. Nhưng sâu bên trong Đại Linh Hồn đó, lại có Stella, người đã từ chối sự hòa nhập với Đại Linh Hồn dù đã bị hấp thụ hoàn toàn.
{Ba đã đánh bại Đại Linh Hồn hay cái gì đó từ lâu lắm rồi mà. Lúc đó, ba đã cứu lấy trái tim của con, người mà số mệnh định sẵn phải hòa tan vào Đại Linh Hồn. Đối với con, ba và mẹ đáng tin cậy hơn nhiều so với cái thứ sức mạnh của Mẹ Thiên Nhiên gì đó!}
“Đúng như lời con bé nói!” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Khi quay lại, cậu thấy Clark đang đến từ con đường bị Rhongomynyad xẻ đôi, chính là con đường mà Kazuki và những người khác đã đi qua.
“Chị…” Medicine Wheel thì thầm.
“Đúng như lời con bé nói! Mẹ Thiên Nhiên vĩ đại! Nhưng, cũng chỉ có vậy thôi! Đừng thêm thắt những điều huyền bí giả dối để biến nó thành cái cớ trốn tránh cho trái tim yếu đuối của chị! Red đã nói rồi, Thần Thoại Indian bây giờ đã bị bóp méo, linh hồn nguyên bản của người Indian không còn ở đó nữa!”
“…Dù vậy, tôi không thể ngừng bác bỏ cách suy nghĩ của chị. Chị, người chẳng quan tâm mình phải hy sinh những gì, chỉ để tôi có thể vươn lên trong thế giới này, tôi đã luôn sợ hãi chị từ lâu lắm rồi. Chị đang tôn thờ kẻ mạnh từ vị thế của một kẻ yếu.”
Clark im lặng trước lời buộc tội từ một người yếu đuối thật sự.
“Nếu cứ thế này, Mỹ sẽ bị các Cường quốc Phép thuật khác hủy diệt… Thật đáng sợ. Mọi thứ phải được Mẹ Thiên Nhiên tô điểm, mọi thứ phải hòa làm một dưới sức mạnh này. Nếu không, chúng ta không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi. Chừng nào mọi thứ còn chưa hòa làm một, sự đối lập giữa kẻ yếu và kẻ mạnh sẽ vẫn tồn tại, những người bị áp bức sẽ xuất hiện…”
“Sai rồi, sức mạnh không phải thứ tồn tại để áp bức! Con người có được sức mạnh để biến ý chí của mình thành sức mạnh, là vì mục đích bảo vệ những người khác ngoài bản thân họ!”
“Ngay lúc này, một cuộc chiến vì chúng ta phủ nhận đất nước của nhau sắp xảy ra.”
“Trong cuộc chiến đó, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy sức mạnh của sự bảo vệ! Tôi cũng sẽ bảo vệ chị! Để làm được điều đó… ngay lúc này, tôi sẽ đánh bại chị!”
“Tôi… sẽ giết kẻ mạnh như cậu và hấp thụ cậu…!”
Vòng xoay phía sau Medicine Wheel quay hết một phần tư cuối cùng.
“Trời đất cùng ta sinh ra, vạn vật cùng ta thành một… Hỡi sự rung động của vạn vật trong một, hãy cuốn trôi mọi sai lầm của thế giới và sửa chữa nó…”
Bánh Xe Dược Thuật cùng cây đại thụ mà cô ta đã hợp nhất, điên cuồng hút lấy ma lực từ lòng đất, cả hai lấp lánh ánh sáng xanh lục. Bánh Xe Dược Thuật sắp hòa làm một với toàn bộ ma lực của chính hành tinh này!
“Để đạt được điều này, phải vận hết sức lực…!”
Hai bàn tay của Bánh Xe Dược Thuật vốn dính chặt vào bánh xe nay được giải phóng, rồi cô ta đẩy thẳng chúng về phía Kazuki. Một luồng ma lực khổng lồ đang tập trung trong đôi bàn tay ấy, chực trào ra.
“Giải phóng tất cả tại đây… Mitakuye Oyasin (Bản Ngã Chân Chính)!”
{Paapa, hãy cảm nhận con đi! Bởi vì con cũng là một phần của Wakan Tanka!!}
Ngay trước khi điều đó xảy ra, Stella đã hét lên với cậu. Kazuki ngay lập tức tập trung ý thức vào mối liên kết với Stella.
Stella―200
Stella, dù đã chết nhưng vẫn hiện hữu trước Kazuki, đã trở thành một tồn tại mà mọi thứ của cô đều đã bị tước bỏ, ngoại trừ cấp độ tích cực kia. Con số cấp độ tích cực đó cho phép cậu sử dụng tất cả Ma Pháp Triệu Hồi của Diva mà Stella đã ký khế ước. Đồng thời, Stella giờ đây đã là một Đại Tinh Linh.
“Trời đất cùng ta sinh, vạn vật cùng ta thành… Hỡi nhịp đập của tất cả trong một, hãy cuốn trôi mọi sai lầm của thế gian và sửa chữa chúng… giải phóng tất cả tại đây!”
Kazuki cũng cất tiếng niệm. Từ hai bàn chân giẫm trên mặt đất, cậu cảm nhận được một luồng ma lực khổng lồ đang tuôn trào vào cơ thể mình. Ngay lúc này, cả cậu và Bánh Xe Dược Thuật đều đang hấp thụ đúng cùng một nguồn sức mạnh.
“Kẻ lầm đường lạc lối chính là cô!”
Kazuki cũng giơ tay về phía Bánh Xe Dược Thuật và đẩy ra.
“Mitakuye Oyasin!”
Kazuki cũng thi triển chính xác phép thuật tương tự.
“…Tại sao!?” Bánh Xe Dược Thuật gầm lên.
{Con suy cho cùng cũng là Đại Tinh Linh mà.}
Hóa thân của Stella khẽ nói.
{Vạn vật trong một. Mặt đối lập của cái chết là sự sống. Kẻ đang cố gắng đánh bại người chính là người. Người sẽ bại trận trước chính sức mạnh của mình… Đây đã là kết cục được định sẵn kể từ khi mối liên kết giữa paapa và con được tạo thành rồi!!}
Sự tồn tại của Đại Tinh Linh đã bị phủ nhận tận gốc rễ khi một kẻ phản bội xuất hiện ngay bên trong nó.
Ma lực xanh lục thuần khiết tuôn trào từ tay Bánh Xe Dược Thuật. Đó là ma lực nguyên chất trước khi nó được dùng để gây ra một hiện tượng nào đó. Khoảnh khắc ma lực ấy va chạm với bất cứ thứ gì, thứ đó sẽ bị bóp méo theo ý muốn của Bánh Xe Dược Thuật, đó là bản chất của những dòng chảy tiềm năng. Nhưng một dòng chảy y hệt cũng được bắn ra từ hai bàn tay của Kazuki, va chạm trực diện với cô ta. Cả Bánh Xe Dược Thuật và Kazuki đều đang dốc sức bơm ma lực từ Đại Tinh Linh ra và không ngừng bắn phá.
Những luồng ma lực va chạm vào nhau lặng lẽ tản mát và hòa vào không khí, trở về với Astrum.
Không có điều gì xảy ra ở nơi đó — không, nếu phân tích hiện tượng đang diễn ra, thì điều thực sự đang xảy ra là một khối ma lực khổng lồ mang tên Đại Tinh Linh đang tự hủy diệt theo ý riêng của nó thông qua cuộc đối đầu giữa Kazuki và Bánh Xe Dược Thuật.
“Cái này… chuyện như thế này thật là một lỗi nghiêm trọng…”
Bánh Xe Dược Thuật lẩm bẩm trong sự sững sờ.
“Cái, cái này là…?” Arthur, người vẫn đang tiếp tục chiến đấu với cái chết ảo ảnh, bỗng tỉnh giấc. Kazuki đoán rằng cô ấy cũng sẽ tự mình tỉnh lại nếu có thêm thời gian. Tuy nhiên, trận chiến đã gần kết thúc rồi.
Các đồng đội xung quanh, những người vẫn kiên trì chiến đấu vì tin tưởng vào Kazuki, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Các loài cây cối và động vật đang tấn công đột ngột dừng chuyển động, như một cỗ máy bị ngắt điện.
Những cây cổ thụ xung quanh hóa thành ánh sáng xanh lục, rồi dần tan biến. Khi mất đi nguồn cung cấp ma lực – Linh Hồn Vĩ Đại, Wakan Tanka bắt đầu tiêu tan.
Kazuki giương cao Thanh Ame no Murakumo, lao về phía trước. Một đường chém chéo lóe lên, cây đại thụ bị bổ đôi theo một đường nghiêng.
Chiếc bánh xe khổng lồ vốn gắn liền với cây đại thụ cũng tan biến theo. “Cái này… cái này là!” Eimi Moore, người đang hòa làm một với bánh xe, hoảng loạn thét lên khi cô ngã xuống.
Kazuki dang đôi tay đỡ lấy thân hình nhỏ bé ấy.
“…Từ giờ, không còn gì khiến em phải sợ hãi nữa.”
Khi cậu quay đầu lại, Stella khẽ gật đầu, rồi hóa thành những hạt ma lực trắng lấp lánh, tan biến khỏi nơi đó.


0 Bình luận