Quyển 11
Chương 1.7: Bế tắc kéo dài và cuộc sống thường nhật của Harem
0 Bình luận - Độ dài: 12,640 từ - Cập nhật:
Cuối cùng, khi mọi người trong nhóm dần thức giấc, cũng là lúc anh lên đường tới bếp chuẩn bị bữa sáng. Anh đã thỏa thuận trước với quản lý khách sạn để mượn bếp.
Giữa hành lang, anh bất ngờ gặp lại Koyuki. Cô bé kéo tay áo anh, miệng lẩm bẩm “puu puu”, thế là Kazuki đành nán lại một lúc để trêu ghẹo và vuốt ve cô bé.
Sau đó, anh bước vào khu bếp của nhà hàng.
“Em đã đợi anh rồi, anh hai!” Một con mèo đen nhảy xổ ra từ bên trong bếp.
“Kanae! Sao em lại ở đây?”
Dù cô bé từ nhỏ đến giờ chưa hề đụng tay vào bất cứ việc nhà nào.
“Fufufu, việc đó quan trọng gì chứ, chẳng phải anh hai có điều khác muốn nói với em sao?”
Kanae, người đang nhảy bổ vào anh như một chú mèo, đang – mặc tạp dề không… quần áo.
…Không, nhìn kỹ thì cô bé có mặc quần lót. Chiếc quần lót lấp ló tinh nghịch từ phía cạnh của chiếc tạp dề. Dường như cô bé vẫn chưa đủ dũng khí để mặc một chiếc tạp dề không đúng nghĩa.
…Dù là em gái nuôi, cô bé đã từng hành động quá táo bạo, nhưng giờ đây khi mối quan hệ của họ đã trở thành nam nữ, Kanae lại trở nên cảnh giác hơn. Cô bé này chỉ có thể bạo dạn trong không khí hài hước chọc cười.
“Cô vợ mới cưới Kanae trong bộ tạp dề không đã đến giúp nấu bữa sáng~! Nào, xin hãy nướng chín em bằng ngọn lửa tình yêu!! Món anh gọi chính là em, phải không―”
“Có một người dễ thương quyến rũ thế này cứ bám lấy anh, làm sao anh tập trung nấu ăn được chứ.”
Kazuki lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, sắp xếp lên quầy bếp, rồi anh xoa đầu Kanae.
“Ế? Cứ nghĩ sẽ có một lời quở trách, ai ngờ lại được bỏ qua mà còn được khen thật lòng sao? Hê hê~, nếu anh hai cứ vuốt ve em thế này, em sẽ cảm thấy… Nhooooooooooo!”
Kanae trợn tròn mắt và lè lưỡi liếm. ‘Đừng làm mặt buồn cười thế chứ.’
Hiện tại cô bé là vậy, nhưng… khi anh tưởng tượng thời gian trôi qua từ giờ và [Kanae trong mối quan hệ yêu đương] phát triển, Kazuki khẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Fufufu, Kanae-san, cô lại gọi đó là tạp dề không sao, quả nhiên cô vẫn thiếu sót như mọi khi!”
“Funya!?” “Cái giọng đó!”
Những người xuất hiện là hai chị em nhà Ryuutaki – và cả hai cũng đang mặc tạp dề không.
Khi Miyabi-senpai xoay một vòng để khoe dáng, phần mông trần của cô ấy rung rinh như thạch.
Nhìn chiếc tạp dề không “đúng chất” đó, Kazuki và Kanae rùng mình sợ hãi.
“Hai cô đúng là những chị em biến thái thích khoe thân! Mau về lại thế giới gương của các cô đi!!” Kanae hét lên.
“B…bọn em không biến thái! Khoe như thế này là vì bọn em muốn nhận được tình cảm từ Kazuki!”
Miyabi-senpai ấn mép tạp dề trong khi liếc nhìn Kazuki. Mép tạp dề ngắn cũn cỡn như váy ngắn, trông cứ như chỉ cần xê dịch một chút là sẽ lộ hết mọi thứ.
…Làm một việc cực đoan như vậy dù thực tế cô ấy cũng xấu hổ. Người này không phải là kẻ thích phô trương, cô ấy chỉ có tật xấu hay tự bùng nổ mà thôi.
Shinobu-senpai thì khác, cô ấy từng có mặt lý trí để khuyên nhủ Miyabi-senpai khi cô ấy mặc bộ đồ bơi biến thái, nhưng kể từ khi trái tim cô ấy rộng mở vì lo lắng về việc nên tiếp xúc với Kazuki ở khoảng cách nào thì phù hợp, cô ấy đã rẽ sang hướng chẳng quan tâm đến điều gì nữa.
“Gau.” Shinobu-senpai điềm nhiên bước vào bếp, rồi cô bắt đầu nhồm nhoàm ăn thịt xông khói và xúc xích trong số các nguyên liệu đã bày ra.
“Shinobu-senpai, xin đừng cướp thức ăn ngay từ đầu chứ!!”
“Khổ nỗi, anh đừng có hiểu lầm em tới đây để giúp đỡ hay gì nhé. Em chính là con thú chuyên gia nếm thử!”
Gần đây, cô bé này sống cứ như một con thú, vô tư đến độ chẳng nghĩ suy gì.
“Nếu, nếu đã thế này, em cũng sẽ cởi quần lót ra luôn!!”
Trái ngược với chị em nhà kia quá mức thoải mái, Kanae nhanh chóng tụt phăng chiếc quần lót của mình xuống.
“Đây này, Nii-sama, quần lót vừa được cởi ra còn nóng hổi của em gái đây, món này chính là nguyên liệu đặc biệt tuyển chọn của Nhật Bản đấy nhé!”
Vừa kêu ca để che giấu sự ngượng ngùng, Kanae vừa đẩy chiếc quần lót về phía Kazuki. Đó là một chiếc quần lót màu trắng đơn giản, không hề có chút gợi cảm nào, nhưng chính điều đó lại khiến nó trở nên dễ thương hơn. Có lẽ vì Kanae ngượng mà thân nhiệt tăng cao, nên chiếc quần lót mới bốc hơi.
“Không, em có đưa quần lót cho anh thì anh cũng chẳng biết làm gì. Về mặt vệ sinh thì hơi phiền phức, em cứ cất nó đi chỗ khác đi.”
“Chiếc quần lót mới tinh của đứa em gái đáng yêu lại bị lạnh lùng phán là rác rưởi sao!? Anh có ngậm nó vào miệng cũng không sao đâu nhé, theo nghĩa tình dục ấy!”
Kazuki vốn không có sở thích bệnh hoạn nào với quần lót kiểu đó, nên anh chỉ rửa tay và bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
“Thôi được rồi nyaa~” vừa nói Kanae vừa mặc lại quần lót và bắt đầu giúp đỡ Kazuki.
Sự phân hóa văn hóa qua hơn mười năm đã tạo nên những bước tiến vượt bậc ngay cả trong lĩnh vực ẩm thực.
Tại Nhật Bản, người ta chú trọng đến độ tươi ngon của nguyên liệu, yêu cầu phải làm bật lên được vẻ đẹp tự nhiên nhất của chúng, từ đó phát triển kỹ năng của đầu bếp trong việc điều chế món ăn bằng phép thuật. Ngược lại, ở Bắc Mỹ, các loại thực phẩm chế biến như giăm bông, thịt xông khói, thịt lên men, phô mai đã được phát triển cùng với vô số loại gia vị và nước sốt mới lạ. Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu nguyên liệu của Mỹ được nấu bởi một đầu bếp giả kim thuật Nhật Bản… một suy nghĩ như vậy là điều hoàn toàn tự nhiên.
Các món trứng là một phần không thể thiếu trong bữa sáng của người Mỹ. Tại đó, Kazuki đã thử sức học các công thức của “Trứng Benedict” và “Trứng ốp” – những món ăn quen thuộc của giới thượng lưu.
Trứng Benedict là món ăn gồm các nguyên liệu như giăm bông, thịt xông khói, rau củ và trứng chần đặt lên một chiếc bánh muffin, sau đó rưới sốt Hollandaise lên trên. Sốt Hollandaise là một loại sốt làm từ bơ, chanh, lòng đỏ trứng và các loại gia vị, nhưng hiện tại ở Mỹ, có rất nhiều loại sốt giả kim thuật mới lạ có thể được thêm vào. Yếu tố thể hiện kỹ năng của đầu bếp chính là cách điều chỉnh khi luộc trứng chần. Tạo một xoáy nước trong nồi bằng Dị Năng, sau đó thả trứng vào. Để lòng trắng trứng không bị vỡ tan, đầu bếp cần liên tục kiểm soát Dị Năng trong khi xác định trạng thái của trứng bằng Giác Quan Thứ Sáu, đồng thời áp dụng nhiệt lượng tối ưu bằng Hỏa Năng… vì lòng trắng và lòng đỏ trứng có điều kiện truyền nhiệt tối ưu khác nhau. Trong số rất nhiều món trứng, cũng có những đầu bếp khẳng định rằng trứng chần là món hoàn hảo nhất về mặt lý thuyết, nhưng một quả trứng chần hoàn hảo không thể được nấu nếu không sử dụng phép thuật. Đặc biệt trong trường hợp trứng chần được đặt lên món Trứng Benedict, để tận hưởng lòng đỏ trứng hòa quyện với sốt Hollandaise, lòng đỏ trứng phải được nấu lỏng, gần như sống.
Món khoai nghiền trứng là món ăn mà người ta đặt một quả trứng sống lên trên phần khoai tây nghiền đã cho vào đĩa/khay, rồi làm nóng, rắc thêm thảo mộc. Khi thưởng thức, thực khách sẽ cảm nhận được sự đối lập thú vị giữa lớp trứng lòng đào sánh mịn và phần khoai tây nghiền mềm mượt, xốp nhẹ. Khoai tây nghiền được chế biến bằng cách luộc nguyên củ để giữ trọn hương vị và dưỡng chất. Ngay cả khi luộc, người đầu bếp còn phải dùng Hỏa Lực Điều Khiển (Pyrokinesis) để đảm bảo khoai chín đều từ trong ra ngoài. Sau đó, đến công đoạn nghiền khoai, để tránh tình trạng khoai bị bết dính vô ích như keo dán do phá vỡ cấu trúc tế bào, người đầu bếp cần phải có kỹ năng ma thuật tinh tế để nghiền mà không làm hư hại các tế bào.
Các đầu bếp ở Mỹ cho đến nay vẫn chưa hề nhận ra rằng hai công đoạn chế biến này có thể được chú trọng tỉ mỉ đến mức như vậy nhờ vào ma thuật.
…Mặc dù Kazuki cũng vậy, tài nấu ăn của cậu chưa thể sánh bằng kỹ năng dùng kiếm của mình.
Nếu có thể làm thành công món này, cậu sẽ giới thiệu cách làm cho các đầu bếp của khách sạn. Đó là cách cậu đáp lại thịnh tình khi được truyền dạy về văn hóa ẩm thực và các công thức món ăn Mỹ.
Miyabi-senpai chăm chú nhìn Kazuki nấu ăn với sự hứng thú sâu sắc, tay giữ lấy tà tạp dề.
“Mặc dù công thức và nguyên liệu vẫn là của Mỹ, nhưng sự tỉ mỉ đến từng chi tiết trong quá trình chế biến này đúng là hương vị đặc trưng của văn hóa Nhật Bản, phải không?”
Shinobu-senpai đang làm một vẻ mặt như thể nước dãi có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
“Nếu Kazuki cưới em hoặc chị gái thì em có thể ăn món này mỗi ngày… Đây chính là, tình yêu…”
“Đừng nhìn vào món ăn mà hãy nhìn vào chính con người.”
Kazuki vừa nói vừa nướng bánh kếp làm tráng miệng cùng lúc.
“Em thật sự rất thích Kazuki.”
Shinobu-senpai rúc vai sát vào Kazuki đang nấu ăn.
“Hừm, không đời nào em lại chia sẻ thời gian của Nii-sama chỉ với mức độ [thích thật sự] đâu. Em thích Nii-sama ở cấp độ siscon siêu-dynamite-gigaton lận đó!”
Kanae cố gắng chen vào giữa Kazuki và Shinobu-senpai. Shinobu-senpai “gau” một tiếng, gồng người kháng cự Kanae, cả hai bắt đầu một cuộc giằng co. Là người đang đứng nấu ăn giữa họ, cậu chỉ muốn họ dừng lại.
“Fufu, là bởi vì Shinobu đã cư xử càu nhàu với Kazuki trước đây, em ấy vẫn còn bận tâm về chuyện đó nên không thể thành thật nói rằng mình yêu cậu ấy được.” Miyabi-senpai chỉ ra từ bên cạnh.
Kazuki ngừng nấu ăn và quay sang đối mặt với Shinobu-senpai.
Shinobu-senpai “gau” một tiếng, ôm chặt lấy Kazuki một cách *mukyuu*.
Cứ như thể cô bé là một con thú hoang thể hiện bằng hành động những gì không thể nói ra bằng miệng.
Kazuki cũng ôm chặt lại. Cơ thể hơi cứng đờ của Shinobu-senpai thả lỏng, tựa vào người Kazuki. Đó là phản ứng tan chảy đặc trưng của những cô gái thích cậu.
Kazuki nhẹ nhàng nâng cằm Shinobu-senpai lên, rồi hôn lên môi cô bé.
Đó chỉ là một nụ hôn khẽ như đóng dấu. Khi hai gương mặt tách rời, khuôn mặt Shinobu-senpai đỏ bừng, say đắm và mê hoặc, như thể cô bé vừa lần đầu tiên trong đời ý thức được về một người khác phái. Một trái tim lớn bay về phía Kazuki.
“Kazuki… không chỉ là thích suông mà em thật sự rất yêu anh đấy♡”
Nghe được lời đáp của cô bé vừa mới biết yêu, lồng ngực Kazuki khẽ thắt lại.
“Fufu—, Kazuki, em cũng…”
Miyabi-senpai – người tuy trong lòng ngượng ngùng nhưng vẫn thường làm những điều táo bạo – lợi dụng bầu không khí lãng mạn của Shinobu-senpai mà bám chặt lấy người cậu.
Kazuki cũng hôn Tiền bối Miyabi. Tiền bối Miyabi khẽ thầm thì: “Phù phù, phù phù phù phù phù phù… Hạnh phúc quá đỗi! Chuyện tốt lành thế này mà lại xảy đến với một người như mình, liệu có ổn không đây…?”
Ryuutaki Miyabi – 82 Ryuutaki Shinobu – 82
Kanae, người đang cố gắng ngăn cản Tiền bối Shinobu, thì bị kẹp giữa hai chị em sinh đôi và bị đẩy lùi lại.
“Anh hai ơi, mụ mụ mụ mụ ―!! Dù em không thể hôn được nữa từ lần đầu tiên ấy ―! Nếu một ngày nào đó Anh hai có thể hôn lại em mà không làm theo cách thật ấn tượng và kịch tính thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho Anh hai đâu ―! Không bao giờ đâu ―!!” Kanae vừa phàn nàn vừa nhảy cẫng lên *pyon pyon*.
Sự kết hợp giữa ẩm thực Nhật Bản và Mỹ đã nhận được sự yêu thích nồng nhiệt từ tất cả mọi người.
Nhờ đó, Kazuki đầy tự tin giới thiệu phương pháp nấu ăn này cho các đầu bếp của khách sạn. Các đầu bếp thể hiện những phản ứng khoa trương đặc trưng của Las Vegas và không ngừng cảm ơn Kazuki.
Sau khi kết thúc một cuộc thảo luận ẩm thực đầy ý nghĩa với các đầu bếp, Kazuki bước ra hành lang.
Tại đó, anh một lần nữa bất ngờ gặp lại Koyuki. Cô bé chạy đến kéo viền áo anh với những tiếng “puu puu puu”, thế là Kazuki đùa giỡn và vuốt ve Koyuki một lúc.
Sau đó, Kazuki đi đến phòng của Kamimura-san và Amaterasu.
Việc coi Amaterasu là [một người] là một cách diễn đạt không chính xác, nhưng thay vì gọi đó là phòng của riêng Kamimura-san thì nó lại giống một [căn phòng hai người] hơn.
Anh gõ cửa nhưng không có tiếng hồi đáp.
Tuy nhiên, phản ứng ma lực thông qua sợi dây liên kết cho thấy cô gái ấy đang ở đây. Từ mức độ mạnh mẽ của phản ứng mà anh cảm nhận được, có vẻ như Kamimura-san sẽ không gặp vấn đề gì nếu Kazuki nhìn thấy cô ấy. Có lẽ việc đưa ra phán đoán này hơi vội vàng, nhưng anh vẫn đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa có vẻ nặng hơn so với cửa của những căn phòng khác.
Đột nhiên, một tiếng gầm vang dội đến mức như muốn thổi bay đầu anh ập vào tai. Đó là một bản BGM nhịp nhàng nghe thật kích thích. Hoảng loạn, Kazuki bước hẳn vào trong và đóng cửa lại. Cánh cửa này, khả năng cách âm thật đáng kinh ngạc.
Bên trong căn phòng tối om, ánh sáng cầu vồng xoay tròn trong bóng tối. Trên trần nhà có một quả cầu gương bí ẩn đang quay.
‘Căn phòng này là sao vậy’, cảm thấy hoang mang không chút bình tĩnh, Kazuki càng đối mặt với sự bối rối tột độ.
Một mặt tường đã trở thành màn hình cyber, những hình ảnh trông giống như đoạn mở đầu của một bộ anime đang trình chiếu. Khoảnh khắc anh tập trung vào màn hình, một cảm giác đắm chìm ập đến như thể anh bị hút vào hình ảnh đó. Đó là một hình ảnh luyện kim cao cấp.
Trong hình ảnh là một nhân vật đang nhảy theo một bài hát tiếng Anh. Và rồi, dưới quả cầu gương, Kamimura-san đeo kính râm cùng với Amaterasu đang hát một bài hát pha trộn những âm thanh lạ lùng như “WEIIIIIIIII!” hay “HYAHHAAAAA!” và những điệu nhảy *ZUNDOKODOKODOKO*.
Đây chính là cái gọi là otagei.[14] Một trào lưu mà Kazuki chỉ biết đến trong lý thuyết.
Điệu nhảy và giọng hát của Kamimura-san tuy vụng về phức tạp nhưng dễ nhìn, trong khi động tác của Amaterasu lại mang phong cách hip hop đáng sợ. Vị thần này là sao vậy chứ.[15]
Kamimura-san không thực sự chú ý đến anh, vì vậy Kazuki cũng quan sát và học theo điệu nhảy trước khi tham gia vào những động tác *ZUNDOKODOKODOKO*.
Khi đoạn mở đầu kết thúc, quả cầu gương trên trần nhà ngừng quay và Kamimura-san cùng Amaterasu dừng nhảy, cuối cùng họ mới nhận ra rằng Kazuki cũng vừa tham gia vào điệu nhảy.
“KAZUKI!?” Không hiểu sao tên anh lại được phát âm theo kiểu tiếng Anh.
“Kamimura-san lúc nào cũng tinh thần phơi phới lạ lùng nhỉ.”
Sau khi Kamimura-san tạm ngưng màn hình, cô ấy ngượng ngùng cuộn tròn người lại.
“Ấy… ấy da, ở đây tôi không xem được Internet hay anime của Nhật, nên đành xem anime của Mỹ…”
“Vừa rồi là anime của Mỹ sao?”
“Do quan hệ với Nhật Bản bị cắt đứt nên mấy tay otaku mê moe ở Mỹ bị cô lập khỏi văn hóa moe Nhật Bản, thế là họ tự phát triển nên ‘Văn hóa Anime Moe Mới của Mỹ’… phong cách vẽ hơi lạ lùng một tí nhưng cũng đủ dễ thương, nó còn hấp thụ cả văn hóa nhảy đặc trưng của Mỹ nên không thể xem thường được đâu… Mấy hôm nay tôi bị cuốn vào nó hoàn toàn luôn đó ‘degozaru’!”
Kamimura-san thêm vào chữ “degozaru” ở cuối câu để che đi sự ngượng ngùng.
“Còn căn phòng này thì sao? Sao tự nhiên nó biến thành một phòng chiếu phim tại gia hoành tráng thế này…”
Phòng của mọi người cũng định kỳ được các nhân viên khách sạn sửa sang lại cho phù hợp với thời gian ở dài ngày, nhưng căn phòng này thì quá sức tuyệt vời, vượt xa những phòng khác. Nó không còn nằm trong phạm vi “sửa sang” nữa rồi.
Không chỉ có hình ảnh trình chiếu, mà cả âm thanh cũng sử dụng hệ thống chân thực đến mức không tồn tại trong công nghệ luyện kim của Nhật Bản. Không chỉ là việc không có tạp âm, mà cả quy mô trường âm thanh và cảm giác về khoảng cách đều khiến anh có cảm giác như đang ở trong một buổi biểu diễn nhạc sống vậy.
“Hikaru bảo với tôi là tiền nong không thành vấn đề, rồi khi tôi nói tôi thích những thứ như thế này thì nhân viên khách sạn cũng bảo cứ thoải mái sửa sang bất cứ thứ gì mình thích, họ còn nhanh chóng sắp xếp các nhà cung cấp nữa… Tôi cũng hơi do dự, nhưng mọi người cứ thúc giục quá… đến khi tôi nhận ra thì nó đã thành ra thế này rồi.”
“Đó là bởi vì những người ở đây đang thể hiện tinh thần phục vụ ở cấp độ ‘Tôi sẽ cho quý khách thấy tôi nhất định có thể khiến quý khách hài lòng’ nhỉ.”
“Nhưng mà tuyệt vời thật… thật sự tuyệt vời đó, văn hóa Mỹ đỉnh của chóp luôn! Chủ nghĩa tư bản muôn năm!!”
Đột nhiên, Kamimura-san lại tăng tốc độ phấn khích.
Một cửa sổ nào đó bật lên trên màn hình tường. Một tin nhắn tiếng Anh kèm biểu tượng ảnh chân dung của một người nước ngoài đang hiện lên. Kamimura-san ngắt lời Kazuki bằng câu “À, xin lỗi nhé”, rồi không cần bất kỳ giao diện vật lý nào làm trung gian, cô ấy gõ câu trả lời tiếng Anh bằng cách nhập liệu qua suy nghĩ. Có vẻ cô ấy đang trò chuyện gì đó.
“Vừa rồi là ai thế?”
“Đó là một người bạn chat tôi quen trên Internet của Mỹ… mấy tay otaku ở Mỹ có vẻ rất tôn trọng người Nhật mình như là tổ tiên của văn hóa moe, chỉ vì tôi biết nói tiếng Nhật mà tôi trở nên cực kỳ nổi tiếng… phì phì.”
Thì ra đó là kiểu như những người có thể nói tiếng Latin cổ ở châu Âu thời Trung cổ sẽ được coi là người có văn hóa cao cấp. Có vẻ như điều đó đã trở thành một chuyện lớn đối với cô ấy.
{Ê ê, Kazuki nè! Mày đang làm gì đó? Vui không!?}
Vị Diva trong hình hài một cô bé, hình đại diện của Amaterasu, vừa làm những cử chỉ khó hiểu vừa gọi anh bằng tiếng Anh theo phong cách hip-hop.
Trông cô bé mặc chiếc áo khoác da hầm hố của Mỹ, nhưng cô bé chỉ là một hình đại diện nên không có thân thể thật.
“Cô đang nói cái quái gì thế…” Lời lẽ của anh dành cho vị thần đáng kính này vô thức trở nên suồng sã.
{Ối, xi lỗi nhaaa… quên tiếng Nhật mất ròi đó, má ơi.}
“Với tư cách là vị thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản, cô nói vậy có ổn không vậy chứ…”
Leme cũng hiện hình và ngạc nhiên nói.
{Xi lỗi, cái đ*ch mợ Lemegeton… cái cảm giác này bực bội vãi. Chán òm.}
Amaterasu khoa trương nhún vai. “Cái đ*ch mợ Lemegeton gì chứ—! Cô biến thành thứ chỉ có thể chọc ngoáy là giỏi thôi đấy!” Leme mất bình tĩnh.
Leme, không ngờ cô ấy lại quá chú tâm đến địa vị của các vị thần đến thế.
Khi quả cầu gương dừng lại, căn phòng chìm trong bóng tối, Kazuki bèn bật đèn lên. Sau đó, Kamimura-san gắn phụ kiện bạc lên bộ quần áo rộng thùng thình của mình và đội mũ lưỡi trai ngược ra sau, đúng kiểu thời trang hip hop. Kamimura-san chính là người say mê lối sống Mỹ hơn bất cứ ai.
“Trông cô có vẻ rất tận hưởng điều này, nhưng nếu chỉ tận hưởng nước Mỹ trong phòng thế này thì hơi phí đấy. Sao chúng ta không ra ngoài đi chơi một buổi hẹn hò nhỉ?”
“Hẹn… hẹn hò!?” Kamimura-san co rúm người lại, khẽ giật giật.
Có một sự thật không thể nào quên: nếu Kamimura-san không tăng cường sức mạnh liên kết với Kazuki… sự tồn tại của cô ấy sẽ hoàn toàn biến mất.
Dẫn theo Kamimura-san, người ngay lập tức trở nên lặng lẽ khi vừa rời khỏi vùng an toàn trong phòng, họ bước ra khỏi khách sạn.
Kazuki mặc áo khoác vest được may đo và quần jean, trong khi Kamimura-san vẫn diện chiếc váy goth-loli quen thuộc của mình. Đây chính là vẻ ngoài nguyên bản của Kamimura-san, không hề bị "Mỹ hóa".
“T… trông em có lạ lắm không?” Kamimura-san dò xét phản ứng của Kazuki.
…Mio-sensei đã từng nói với cậu ấy điều này.
*Mặc dù điều quan trọng là phải có một định hướng phối đồ rõ ràng ngay từ đầu, nhưng nếu quá nhất quán thì trông sẽ hoàn toàn giống cosplay, nên phải chú ý nhé.*
*Phong cách của chúng ta rốt cuộc là dành cho cuộc sống hàng ngày, vì vậy hãy linh hoạt một chút. Cảm giác cân bằng và kỹ thuật "cởi bỏ" (phối nhẹ nhàng) rất quan trọng. Khi đi hẹn hò, đối tác của bạn mà mặc đồ quá bình thường thì thật đáng thất vọng, nhưng nếu vì thế mà họ diện tuxedo hay vest thì cũng rắc rối phải không? Dù mỗi thứ có nét quyến rũ riêng, nhưng trông sẽ rất lạc lõng giữa lòng thành phố. Bởi vậy, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác là đủ rồi… kiểu như thế. Đừng tuân thủ hoàn toàn phong cách của mình, mà hãy phá cách một chút.*
Kazuki đã áp dụng lời khuyên đó cho vẻ ngoài hiện tại của mình. Khi nhớ lại, ngay cả lúc Mio diện thời trang đáng yêu, cũng có nhiều lúc cô ấy kết hợp những món đồ chất ngầu vào. Chính vì thế, khi cậu phối đồ cho Hikaru-senpai theo phong cách nam tính, cậu đã vô tình cài thêm đôi giày cao gót đáng yêu cho cô.
Dựa trên lý thuyết đó, bộ goth-loli của Kamimura-san quá hoàn chỉnh và tỉ mỉ đến mức thành ra cầu kỳ.
Nó không hề hợp thời trang trong đời sống hàng ngày. Chắc chắn nó lạc lõng giữa lòng một thành phố của Nhật Bản.
Nhưng vì bản thân cô ấy có một khí chất tách biệt khỏi xã hội, cô ấy lại có cảm giác chấp nhận tình hình hiện tại. Cô ấy không hề thấy khó chịu với bộ trang phục lạc lõng của mình. Dù sao thì, cô tiên Koyuki và Miyabi-senpai cũng có vẻ khí chất tương tự.
“Trông cô cứ như búp bê vậy, dễ thương lắm đấy Kamimura-san.”
Khi Kazuki nói vậy, Kamimura-san bẽn lẽn mỉm cười.
“Em muốn trở thành búp bê của Kazuki… rồi em muốn được anh nuôi dưỡng cả đời và sống chỉ để vui chơi…”
“Nghe thì thoạt đầu thấy đáng yêu đấy, nhưng nghe đến cuối thì tôi lại thấy cô đúng là một đứa trẻ vô dụng một cách đáng kinh ngạc.”
Tuy nhiên, sau khi nói vậy và cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh, cậu tự hỏi kế hoạch tương lai của mình là gì.
Cậu đã quyết tâm sẽ ở bên mọi người mãi mãi, nhưng… làm sao cậu có thể kết hôn theo hệ thống luật pháp Nhật Bản đây? Hơn nữa, nếu cậu xây dựng gia đình cùng với mọi người, ‘Liệu mình có thể kiếm đủ thu nhập để nuôi tất cả không… số lượng con cái sẽ thế nào đây…?’
*Không, mấy đứa đều là tinh hoa của Hiệp sĩ đoàn cả rồi, nên chuyện đó được lo liệu đầy đủ mà phải không? Mấy đứa là người có thu nhập cao đấy chứ.*
Từ ý nghĩ bần cùng của Kazuki, Leme đã truyền tâm đến cậu một cách đầy kinh ngạc.
‘…Thế à, vậy là ngay cả khi trở về Nhật Bản, mình cũng không cần lo lắng về tiền bạc cho tương lai nữa nhỉ.’
{Mà này, ngay cả khi cậu đã trở thành vị Vua được công nhận chính thức, vậy mà vẫn phải bận tâm chuyện tương lai ư, cái thế giới khắc nghiệt đến mức đó thật khó chịu… Cậu đang gánh vác trọng trách lớn lao, đang chiến đấu bằng cả mạng sống của mình cơ mà phải không?}
Dù có được nói vậy, dù không nhận được bất kỳ sự đền bù nào, nhưng cậu chỉ đang chiến đấu vì những điều quan trọng đối với mình mà thôi, Kazuki đã nghĩ thế. Mẹ cậu cũng chiến đấu mà không một ai hay biết, cũng làm những điều tương tự.
“Được rồi―, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền từ chính phủ rồi chắc chắn sẽ hỗ trợ cô Kamimura-san―”
Khi Kazuki nói điều đó một cách bâng quơ, Kamimura-san đã “UÊÊÊ―II!” và vui vẻ giơ cả hai tay lên.
“Mà… mà này, chúng ta sẽ đi đâu thế?” Kamimura-san rụt rè hỏi.
Kazuki trầm tư. Chắc chắn là Kamimura-san nên tránh những nơi đông đúc thì hơn…
Kazuki đang ở trong một vùng đất hoang tàn đổ nát.
Xung quanh không một bóng người khiến cậu cảm thấy bất lực. Đột nhiên từ hư không, cơn gió khô khan mang theo mùi thuốc súng và dầu, rồi cả mùi máu tanh.
Kazuki vác một bao tải đựng chút gạo và nước, cậu điên cuồng chạy. Từ phía sau, tiếng động cơ rền vang khiến sống lưng Kazuki lạnh toát. …Bọn chúng đang đến!
Khi quay đầu lại, từ phía chân trời không có gì ngoài những tòa nhà bỏ hoang và bão cát, một vài bóng đen khổng lồ đang đuổi theo. Chúng tiếp cận nhanh như chớp mắt.
Những bóng đen ấy là những chiếc xe bọc thép và xe máy được trang bị súng máy, súng phóng lựu và súng phun lửa.
Việc Kazuki có thể nhìn thấy chúng bằng mắt đồng nghĩa với việc chúng cũng có thể xác định được vị trí của Kazuki.
Vô số tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.
Để thoát khỏi tầm ngắm của kẻ địch, Kazuki dồn hết sức lực chạy né trái né phải. Thế nhưng đôi chân cậu lại vướng víu vì kiệt sức. Cơ thể Kazuki đã được rèn luyện bằng Enchant Aura lẽ ra không nên mệt mỏi chỉ vì nhiêu đây, nhưng giá trị thể lực từ thiết lập lại phản hồi vào các giác quan của cậu. Chính vì ban đầu cậu tự tin vào thể lực của mình nên cậu cảm thấy kinh hoàng và bất an trỗi dậy khi cơ thể không di chuyển theo ý muốn.
Một viên đạn sượt qua vai Kazuki. Không có lớp bảo vệ từ ma lực phòng thủ, máu từ vai Kazuki phun ra. Không có cơn đau, nhưng cảm giác nguy hiểm sống động làm tê liệt não bộ, khiến tâm trí cậu trống rỗng trỗi dậy. Cảm giác mà một người nên có trong tình huống này đã trực tiếp được truyền vào cậu.
Một quả rocket nổ cách đó không xa, âm thanh dữ dội và luồng sóng xung kích va vào bên hông cậu.
Bọn chúng đang dần rút ngắn khoảng cách. Tầm ngắm của đạn và súng phóng lựu dần trở nên chính xác hơn.
Đây là nhiệm vụ đánh cắp lương thực và nước từ một tổ chức tà ác, nhưng vận may của cậu đã cạn khi không thể kiếm được xe. Kazuki mang theo một khẩu súng ngắn, nhưng độ chính xác của nó cực kỳ thấp.
…Ngay cả khi cậu cố gắng Foresight (Dự đoán) hành động của bọn chúng thì cử chỉ của chúng lại kỳ lạ đến mức kỹ thuật số, nên không thể Foresight được.
Tất nhiên, cậu cũng không thể sử dụng phép thuật.
Kazuki thầm cảm tạ cơn bão cát nơi vùng đất hoang đã che mắt quân thù. Chỉ có một lối thoát duy nhất: anh phải tìm cách hội quân với người [đồng đội] của mình trước khi đạn của bọn chúng kịp tìm đến.
“Hơ hơ hơ—! Con heo con đang bỏ chạy kìa!!” “Giết! Đốt!! Tối nay chúng ta sẽ được ăn thịt sau bao ngày thèm khát!!!” “Đừng có nhắm vào đầu đấy nhé! Dù sao thì đó cũng là phần ngon nhất mà—!” “Khoan đã, dù gì thì tao cũng sẽ chịch cái xác đó trước khi ăn mà!!”
Anh nghe thấy những giọng nói thô tục, bẩn thỉu lẫn trong tiếng đạn. Cả gương mặt anh trắng bệch, đó là tiếng của những gã hề điên loạn, những kẻ đã nhuộm đỏ vùng quanh mắt và mũi bằng máu của phụ nữ và trẻ em. Hơn nữa, bất chấp tình trạng thiếu lương thực, tất cả thành viên của lũ cướp đều vạm vỡ, cường tráng. Những kẻ yếu đuối chỉ là mục tiêu để chúng cướp bóc, và mặc dù họ cũng là con người như anh, nhưng trong mắt chúng, anh chỉ là một cái xác để chén thịt. Cái bối cảnh này cũng thật đáng sợ.
Đáng lẽ anh phải tự hỏi tại sao kẻ địch lại hóa trang thành hề, nhưng cái khía cạnh này cũng quá đỗi đáng sợ rồi.
“Kazuki—! Cậu ổn chứ!?”
Tiếng của người [đồng đội] vang lên từ phía trước. Kazuki theo phản xạ hét to:
“Kamimura-san!!”
“Giờ thì tao không phải Kamimura nữa… tao là Jonny Cơn Ác Mộng, hiểu chưa!!”
Người xuất hiện từ phía trước là một người đàn ông da đen vạm vỡ đang điều khiển chiếc xe máy độ. Jonny Cơn Ác Mộng – thân hình hắn to lớn như một gã khổng lồ, khiến chiếc xe máy trông chẳng khác gì một chiếc xe đạp ba bánh.
Kazuki đã thất bại trong việc tìm cách trốn thoát, nhưng Kamimura-san… không, Jonny Cơn Ác Mộng, người đã tách ra hành động, lại thành công trong việc kiếm được một chiếc xe máy.
Jonny lao tới với tốc độ kinh hoàng và nhanh chóng nhấc bổng Kazuki bằng một tay, nói “Bám chắc vào tôi!” rồi đặt anh lên ghế sau. Khi anh làm theo lời và bám chặt vào tấm lưng vững chãi ấy, Jonny ngoái lại nhìn anh, cười toe toét và nháy mắt. Thật đáng tin cậy làm sao. Gương mặt to lớn một cách ngớ ngẩn với những đường nét góc cạnh sâu sắc trông như tượng Moai. Bộ râu dài mọc từ hàm được tết lại và buộc bằng một dải ruy băng đỏ vì lý do nào đó. Ngoại hình đúng là quá đỉnh.
Jonny quay đầu xe bằng một tay lái, còn tay kia cầm khẩu súng lục cỡ lớn [Elephant] bắn về phía lũ hề điên loạn đang tiến tới. Cùng với tiếng nổ vang như súng bazooka, mỗi phát đạn đều xuyên thẳng qua những chiếc xe bọc thép và phá hủy chúng. Ngược lại, những phát đạn của lũ hề điên loạn không hề làm sứt mẻ Jonny, người đang lái xe một cách thất thường.
“Kazuki, cậu dùng khẩu súng găm trên yên xe ấy!”
Kazuki lấy một khẩu súng trường có khả năng ngắm bắn tốt hơn so với khẩu súng lục của mình và bắn trả. Phát bắn của anh trượt một cách đáng kinh ngạc. “Cậu cố tình đấy à!?” Jonny kinh tởm nhìn cảnh đó.
“Chết tiệt, ước gì mình có thể dùng katana,” Kazuki thầm nghĩ. Anh siết chặt tay đang bám vào Jonny.
Kazuki thường phải rất vất vả để bảo vệ mọi người, nhưng hiện tại anh lại đang ở trong một vị thế hoàn toàn ngược lại. “Vì sao mình lại trở nên thế này trong một trò chơi thực tế ảo chứ,” anh nghiêm túc lo lắng trong lòng.
“Chết tiệt, thật mất mặt.”
Bình thường anh chẳng bao giờ giả tạo gì, nhưng ở vào vị trí phải làm gánh nặng cho người khác khiến lòng anh bất ngờ trở nên nặng trĩu.
“…Kazuki, cậu bình thường luôn đáng tin cậy và thực sự rất ngầu đó.”
Jonny nói bằng một giọng trầm ấm.
“Không hiểu sao, cảm giác Kazuki ôm chặt từ phía sau làm tim tôi đập nhanh quá…”
“Jonny, đột nhiên nói chuyện bằng giọng gốc của Kamimura-san thực sự đáng sợ đó. Ngoại hình và giọng nói của anh quá giống Jonny rồi, cứ là Jonny đi.”
Không, thực ra anh cảm thấy rất vui vì những gì cô ấy nói với mình.
"Ấy… xin lỗi nha." Jonny luống cuống, vội chỉnh lại tư thế của nhân vật.
[Jonny Kẻ Ác Mộng] chính là hình đại diện mà Kamimura-san đã tạo ra để hóa thân vào game. Khi mới bắt đầu trò chơi này, người chơi phải tự tay thiết kế nhân vật cho mình.
Kazuki thì dùng công nghệ chụp ảnh để tạo ra một nhân vật y hệt bản thân.
Thế rồi, khi anh vừa đặt chân vào không gian thực tế ảo, bỗng dưng một gã da đen lực lưỡng đứng sừng sững bên cạnh, hùng hồn tuyên bố: "Ta là Jonny Kẻ Ác Mộng đây. Cái bóng đen gớm ghiếc sẽ cùng ngươi dạo chơi đó… Nào, vì dân làng, chúng ta hãy xông lên giành lại thức ăn từ lũ khốn đó ngay thôi nào!" Kazuki bị vỗ vào lưng mà giật nảy mình, cảm giác kinh ngạc dâng lên tận đáy lòng. Anh lập tức nhận ra đó là Kamimura-san, nhưng giọng nói của cô cũng được tái tạo thành một người khác, khiến anh cảm thấy có chút phức tạp.
Thật tình, với cái tính cách của Kamimura-san mà nói, không hiểu cô đã cài đặt nhân vật này như thế nào nữa.
Nhìn từ góc độ của thế giới trong game, cái thân hình đồ sộ của Jonny này… chẳng lẽ gã ta ăn thịt người ư?
Những viên đạn "Voi" được Jonny mạnh mẽ bắn ra chuẩn xác, cuối cùng đã tàn sát hết lũ hề điên loạn. Thế nhưng, cảnh máu bắn tung tóe hay nội tạng vương vãi chân thực đến nỗi có cảm giác như sẽ để lại ám ảnh cho anh, vậy mà Kamimura-san… à không, Jonny vẫn "HYAHHAA―!" cười sảng khoái.
Anh đã từng chơi game thực tế ảo trải nghiệm cơ thể với Lotte ở Akihabara, nhưng trò chơi thuật giả kim của Las Vegas lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với game Nhật Bản.
Kazuki đưa Kamimura-san đến khu giải trí lớn nhất ở Las Vegas. Ở Las Vegas, các trung tâm trò chơi thường được xem là dành cho trẻ em, nhưng dù cho nơi này có là dành cho trẻ con đi nữa, thì mức độ chân thực và máu me rùng rợn [18] của nó quả đúng như mong đợi từ nước Mỹ.
"Nếu cứ chạy như thế này thì có qua màn không nhỉ, vì chẳng còn ai đuổi theo nữa?"
Kamimura-san đã hoàn toàn tiêu diệt những kẻ địch từ phía sau trong nháy mắt.
"Không, bọn đó chỉ là chim mồi thôi. Nhìn kìa, phía trước kìa!" Jonny hét lớn. "Trùm cuối cản đường cho một ngày đẹp trời của chúng ta… Bản giao hưởng tàn sát [Dàn nhạc điên loạn]!"
Từ phía bên kia đường chân trời, xa tít mắt không thấy điểm cuối ― một hàng dài những kẻ ngoài vòng pháp luật xuất hiện, chờ đợi Kazuki và Jonny. Đó là những tên hề với khuôn mặt đáng sợ, mang một khí chất khác hẳn so với những kẻ địch vừa rồi.
Người đàn ông lịch lãm trong bộ lễ phục vest đen đứng ở trung tâm… gã trùm của băng đảng ngoài vòng pháp luật này, Ken Kakizaki người gốc Nhật, nhanh chóng giơ cao chiếc đũa chỉ huy mà gã cầm trong một tay. Thấy vậy, tất cả những tên hề đồng loạt chĩa những vũ khí rõ ràng là cực kỳ uy lực ngay từ cái nhìn đầu tiên và vào tư thế sẵn sàng. Chống lại vỏn vẹn một chiếc xe máy, dù có nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là một nhóm vũ khí quá mức cần thiết, nhưng khi cây đũa chỉ huy được vung xuống, tất cả chúng đồng thời phun ra lửa.
Như thể muốn nói rằng phô trương là một đức tính, đây là một đợt tấn công đầu tiên khủng khiếp.
Những viên đạn trông có thể giết người ngay lập tức chỉ với một phát bắn đang trải rộng hoàn toàn trước mắt họ.
"ÚI GIỜI ƠI ĐỊT MẸ NÓ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Kazuki vô thức hét lên. Cảnh tượng đó thực sự đáng sợ.
"Bám chắc vào!" Jonny hét lên khi lao thẳng vào giữa cơn bão tàn sát.
"MÁ NÓ!!" "ĐỒ CON CHÓ!!" "MÁAAAAAAAAAAAAAAAA NÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓÓ!!!"
Jonny và vô số kẻ địch thi nhau chửi thề kiểu Mỹ và khai hỏa. 'Làm ơn đừng lôi mẹ tôi vào nữa', Kazuki nghĩ thầm. [19]
Jonny liên tục hạ gục từng đợt kẻ địch, tiếng súng và những vụ nổ dội về phía họ cũng dần thưa thớt. Kazuki cũng nổ súng loạn xạ, nhưng thành quả chủ yếu vẫn là của người bạn đồng hành.
Kỹ năng trong game của họ chênh lệch quá xa!
Nhưng ngay khoảnh khắc Kazuki vừa thở phào nhẹ nhõm, dưới chân Kakizaki, tên trùm của kẻ địch, một vết nứt bỗng hiện ra, từ đó một thứ gì đó khổng lồ đang từ từ trồi lên.
“K-kẻ địch cuối cùng thật sự!” Quả nhiên, ngay cả Jonny cũng không khỏi run rẩy.
Một pha lật kèo không tưởng, thứ cuối cùng xuất hiện trước mặt hai người cứ ngỡ mình sắp được về làng, lại là một người khổng lồ bằng thép mà họ phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy toàn bộ – một robot khổng lồ.
“Nghiền nát chúng dưới chân… Hell Wasteland Robo!!”
Kakizaki đang đứng trên đỉnh đầu của Robo gầm lên. Cùng với âm thanh khủng khiếp như động đất, Kazuki theo bản năng tuyệt vọng. Với hỏa lực hiện có, họ không thể phá hủy lớp giáp đó.
“Đừng bỏ cuộc, Kazuki! Nếu chúng ta bắn tỉa Kakizaki trực tiếp trên đầu, Robo cũng sẽ dừng lại!!”
Jonny hét lên.
“Chúng ta không cần hỏa lực, nếu là bắn tỉa chính xác từ xa thì khẩu súng trường của cậu phù hợp hơn khẩu Elephant của tôi! Tôi sẽ dọn dẹp và né tránh đám tép riu còn lại, Kazuki, cậu nhắm vào tên đó!”
“Nhưng… tôi…!”
“Nếu cậu bình tĩnh và nhắm, chắc chắn sẽ trúng! Trong vùng đất hoang vu này, nơi không có kỹ năng được rèn luyện hay phép thuật, gan dạ và tập trung là tất cả! Cố lên, Hayashizaki Kazuki!!”
Được Jonny khuyến khích, Kazuki ngẩng mặt lên.
Khi anh giao phó mọi thứ cho Jonny, cảm giác như tất cả mọi thứ trong thế giới thực tế ảo này đều biến mất, chỉ còn lại bản thân anh và tên trùm cuối. Thật là một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Cảm ơn, Jonny Ác Mộng. Tôi, sẽ cho cậu thấy tôi sẽ đáp lại kỳ vọng của cậu không chút sai sót…! Kazuki nín thở tập trung, anh căn chỉnh mục tiêu vào gương mặt ma quỷ của Kakizaki đang nhìn xuống từ độ cao vời vợi – anh bóp cò.
“Phù—, chơi hay lắm, vui thật đấy.”
Ngồi phịch xuống chiếc ghế dài ở khu vực nghỉ ngơi như thể tan chảy ra, Jonny… không, Kamimura-san đang sảng khoái nuốt ừng ực một ly nước có ga.
“Phù—, cola chính hiệu! Thật đã khát!”
“Ư, mệt thật…”
Kazuki cũng ngồi bịch xuống bên cạnh cô và húp một ngụm nước chanh nóng. Vị dịu nhẹ thấm đẫm vào người anh.
“Tuy nhiên Kamimura-san thực sự có một sự dũng cảm phi thường. Jonny thật sự rất ngầu… Tôi đã đổ rồi…”
“Ch-chỉ là trong game thôi mà…”
Kamimura-san hoàn toàn trở lại tính cách thường ngày của mình và cựa quậy.
Thế nhưng, mặc dù là một trò chơi trải nghiệm cơ thể, việc anh lại sợ hãi đến thế trong một chiến trường ảo thực sự là điều bất ngờ ngay cả với bản thân anh. Có lẽ từ trước đến nay anh đã quá dựa dẫm vào năng lực phép thuật phòng thủ.
“Đó là bởi vì, tôi khá thích những trò chơi cảm giác mạnh hay kinh dị. Nhưng chỉ khi đó là trò chơi thôi.”
Kamimura-san cười tươi rói nói vậy.
…Nếu cô ấy là người như thế thì có một địa điểm anh có thể giới thiệu. Đó là một nơi mà những người ở khách sạn đã chỉ cho anh, mặc dù không phải là nơi Kazuki muốn tự mình đến.
{Cấu trúc kiến trúc cao nhất thế giới là gì?}
Ở thời điểm hiện tại, hơn mười năm kể từ khi các quốc gia cắt đứt quan hệ ngoại giao với các nước khác, câu trả lời cho câu hỏi như vậy vẫn chưa được biết rõ ràng.
Nhưng dưới đức tin vào Thần thoại, nhiều quốc gia đã khiến nền văn minh của mình thoái hóa hoặc có thể đình trệ, xét điều đó anh có thể suy đoán rằng câu trả lời có thể là nơi này.
Khách sạn Yggdrasil sừng sững giữa lòng thành phố Las Vegas, cao vút đỡ lấy vòm trời. Phần được sử dụng làm khách sạn của tòa nhà này có 170 tầng, cao tới 1000 mét, nhưng thực tế, độ cao của công trình này còn vượt xa thế nhiều. Tên chính thức của nó là Tháp Neo Stratosphere, và độ cao thực sự của nó lên tới 3000 mét.
Tuy nhiên, với công nghệ hiện tại của nước Mỹ, một tòa nhà cao 3000 mét chẳng qua cũng chỉ là một cột mốc. Dường như hiện tại có nhiều dự án đang tiến hành xây dựng những siêu tháp cao tới 4000, 5000 mét. Thay vì nói Tháp Neo Stratosphere được xây dựng để đạt tới tầm cao, thì đúng hơn là nó được dựng lên chỉ vì nhu cầu cấp thiết của một trụ cột thành phố mái vòm mà thôi.
Nhưng điều điên rồ nhất ở Tháp Neo Stratosphere này lại không phải chiều cao của nó.
Mà chính là những trò chơi cảm giác mạnh nằm ở tầng cao nhất.
“A, tuyệt thật… Kazuki, đi thôi!” Mắt Kamimura-san sáng lên điên cuồng.
Kazuki và Kamimura-san tạm thời quay lại khách sạn Yggdrasil quen thuộc và lên chiếc thang máy đặc biệt dẫn lên tầng cao nhất, nơi mà từ trước tới giờ họ chưa từng đặt chân tới.
Toàn bộ bề mặt thang máy đều được gắn tấm kính trong suốt nên họ có thể nhìn ra bên ngoài. Cả hai như bị hút lên trần nhà, lướt qua những đám mây và cứ thế tiếp tục bay lên.
“…Mây không phải là hình ảnh phản chiếu trên trần mà là mây thật ở trong vòm nhà à. Đây có phải mây nhân tạo không?”
Khi Kazuki thốt lên ngỡ ngàng, Kamimura-san cũng “Đúng vậy” rồi chăm chú nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Quả là một công nghệ đáng kinh ngạc. Anh từng nghe nói rằng sự thay đổi của bầu trời từ sáng đến đêm là hình ảnh nhân tạo được chiếu lên, nên anh cứ nghĩ rằng đám mây cũng chỉ là một hình ảnh được chiếu mà thôi.
Tại tầng cao nhất mà họ cuối cùng cũng tới nơi, có một trụ chống ở trung tâm đỡ lấy mái vòm. Ngoài ra, thoáng nhìn qua thì đó là một sân thượng không có tường bao quanh. Nhưng khi nhìn kỹ, thực ra bức tường ở cả bốn hướng đều được làm từ những tấm kính trong suốt. Nếu đúng là một sân thượng thì chắc chắn sẽ có gió mạnh thổi vào.
Ở góc xa của sân thượng thoáng đãng, có bốn loại trò chơi cảm giác mạnh được lắp đặt. Vài vị khách đang xếp hàng. Mặc dù đối với người dân Las Vegas địa phương, đây không phải là một trò mới lạ nên số lượng người không thể gọi là đông đúc.
Công trình được sắp xếp sao cho sau khi vào mỗi lối vào của các trò chơi cảm giác mạnh, du khách sẽ được đẩy ra bên ngoài tấm kính trong suốt. Tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, đu dây mạo hiểm và vòng quay ngựa gỗ, đó là bốn trò chơi.
“Đầu tiên là tàu lượn siêu tốc…” Kamimura-san nói khẽ nhưng chất chứa đầy nhiệt huyết.
“Hay là mình bắt đầu bằng trò như vòng quay ngựa gỗ trước nhỉ?”
“Chọn cái đó từ các lựa chọn thì chẳng khác nào bỏ chạy!”
Là vậy sao…? Trong khi Kazuki hơi chùn bước, anh nắm tay Kamimura-san và xếp hàng.
Khi nhìn từ gần, anh xác nhận một sự thật kinh hoàng. Tất cả các bộ phận của tàu lượn siêu tốc đều được làm từ vật liệu acrylic trong suốt, bao gồm cả toa tàu và đường ray. Anh đoán rằng độ trong suốt và độ bền của vật liệu đã được tăng cường bằng thuật giả kim, nhìn thoáng qua, du khách ngồi trên tàu lượn trông như đang lơ lửng giữa không trung.
Tưởng tượng cảm giác lơ lửng trên độ cao 3000 mét, Kazuki cảm thấy “cái ấy” của mình co lại.
Dù Kazuki có ma lực phòng ngự trong người, cho dù có ngã từ độ cao này xuống cậu ta cũng nghĩ chẳng có vấn đề gì, có thể chịu đựng được. Nếu lỡ có chuyện, cậu còn có thể dùng Triệu hồi ma pháp để bay lên trời nữa là. Thế nhưng, dù là như vậy, nỗi sợ độ cao vẫn là bản năng khó cưỡng. Tuy nhiên, Kamimura-san thì lại thốt lên tiếng “ô ô—” đầy thán phục.
Dường như, thay vì sợ hãi, cô ấy lại đang dồn sự chú ý vào công nghệ và ý tưởng sáng tạo.
“Kamimura-san, trước đây không phải cô rất sợ độ cao sao…?”
Kazuki nhớ lại lần cậu đưa Kamimura-san và Kazuha-senpai từ Thần cung Ise về, khi ấy cậu đã dùng Đôi cánh rực lửa để bay trên không.
“Lần đó, đó là vì Kazuki đã ném tôi từ trên trời xuống đất… Còn nếu là kiểu trò chơi mạo hiểm như thế này thì không sao cả. Dù sao thì tôi cũng biết dù nó có đáng sợ đến mấy, cũng an toàn thôi mà.”
“…Tôi tự hỏi, có lẽ tôi không có cảm giác an toàn chỉ vì nó là một trò chơi mạo hiểm.”
Kazuki nhớ lại khung cảnh hoang tàn vừa nãy nơi cậu thực sự hoảng sợ, rồi lẩm bẩm.
“Fufu—” Một tiếng cười khẽ thoát ra từ Kamimura-san. “Dù Kazuki còn chẳng sợ đối mặt với thực tại, mà lại sợ thế giới ảo và các trò chơi mạo hiểm. Hai chúng ta, đúng là hai thái cực đối lập, phải không?”
“Tại sao lại như vậy? Đương nhiên cũng có những lúc tôi thích cảm giác mạnh mà.”
“Tôi nghĩ đó là vì Kazuki có ý chí mạnh mẽ để nhìn thẳng vào sự thật trong chính mình. Nhưng ở thế giới ảo và trò chơi mạo hiểm, dù có nhìn thẳng vào thì cũng chẳng có gì ngoài hư cấu cả.”
Kamimura-san bất thường nói chuyện nhiều hơn về suy nghĩ của bản thân, vượt ra ngoài những kiến thức otaku thông thường của cô.
“Tôi thì ngược lại. Từ trước đến nay tôi luôn sợ hãi thực tại và chạy trốn, chui vào thế giới của hư cấu. Thông tin trên mạng, hướng dẫn trò chơi, dù bản thân tôi chẳng làm gì cả nhưng vẫn có thể có được cảm giác toàn năng. …Kiểu này cũng giống như tôn giáo phải không?”
“Tôn giáo ư?”
Điều Kazuki nghĩ đến là Arthur và Beatrix… những người đến từ các Quốc gia Thần thoại.
“Có lẽ những người như Arthur cũng chẳng sợ thế giới game hay các trò chơi mạo hiểm. Dù sao thì, có lẽ ngay cả trong một cỗ máy game, anh ta cũng có thể khám phá ra ý chí của thần linh. Còn một điều nữa. Tôi vẫn luôn nghĩ thế này… tôi ghét những người có niềm tin vào Thần thoại.”
Kamimura-san khẳng định sự ghét bỏ của mình rõ ràng đến mức khiến Kazuki hơi bất ngờ.
“[Vị thần mà tôi tin nói thế này, nên đây là chân lý của thế giới], những kẻ có thể nói ra điều đó rồi tấn công người khác, họ cùng đẳng cấp với những kẻ sống khép kín nuốt trôi cả thông tin trên mạng rồi gây chiến trên các diễn đàn. …Thời đại cũ kết thúc, khủng bố tôn giáo xảy ra thường xuyên với nguyên nhân là nghèo đói, nhưng tôi có cảm giác thế giới hiện tại chính là sự mở rộng của điều đó…”
‘Chiến trên các diễn đàn là gì?’
Hư cấu. Kamimura-san mạnh dạn tuyên bố Thần thoại là hư cấu.
“Kazuki, người luôn nhìn thẳng vào thực tại một cách đúng đắn, thật là ngầu… đó là điều tôi vẫn luôn nghĩ. Mặc dù điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật đáng thương và muốn chết đi.”
Kamimura-san cúi đầu, hạ giọng yếu ớt, tiếp tục lầm bầm.
“Tôi… thích Kazuki. Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ và tích cực cùng với Kazuki… và chiến đấu chống lại những kẻ làm theo mọi điều Thần thoại bảo.”
“Tôi nghĩ Kamimura-san đã đủ mạnh mẽ và tích cực rồi.”
Nhận ra điểm yếu của bản thân không phải là điều mà một người yếu đuối có thể làm được.
“Đó là vì Kazuki đã ủng hộ tôi.”
“Đương nhiên, từ giờ trở đi tôi vẫn sẽ tiếp tục làm thế.”
Một hình bóng chiếc chìa khóa nhẹ nhàng bay lên từ người Kamimura-san, rồi tan vào dấu ấn trên cơ thể Kazuki.
Kamimura Itsuki ― 65
Đúng lúc đó, hàng người nhích lên… cuối cùng cũng đến lượt họ.
Khi đường ray và toa tàu trong suốt cứ thế hiện rõ dần trước mắt, Kazuki nuốt ực một cái rõ to.
Từ bên kia tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy khung cảnh từ độ cao 3000 mét. Ngay dưới chân họ là bầu trời mênh mông. Đường chân trời uốn cong thành một vòng cung, cảnh tượng này gần như giống hệt như khi nhìn xuống Trái Đất từ ngoài không gian vậy.
Cậu có thể lờ mờ nhìn thấy một Las Vegas siêu nhỏ bé bên trong một quả cầu pha lê màu xanh.
Người nhân viên Mỹ ra hiệu cho họ vào. Thế nhưng, Kazuki không thể nào nghĩ rằng cái thứ đang ở trước mắt mình không phải là một trò tự tử kiểu nhảy cao quy mô lớn. Trong lúc cậu còn đang chần chừ, Kamimura-san đã “Êi~” một tiếng rồi nhảy vọt vào chiếc máy trong suốt. Kazuki chỉ có thể nhìn thấy mỗi Kamimura-san đang làm động tác ngồi không ở giữa không trung.
Nhìn Kazuki đang tái xanh vì sợ hãi, Kamimura-san khúc khích cười, đưa tay ra và nói: “Nè.”
Kazuki nắm lấy bàn tay đó, rụt rè bước một chân vào rồi ngồi xuống.
‘Ôi, mình đang ngồi trên không trung!’ Chiếc tàu lượn trong suốt bắt đầu trượt đi trên đường ray mà không hề phát ra tiếng động nào.
“…Mà này, bây giờ Kamimura-san đang đỡ tớ đó… cảm ơn Jonny nhé.”
“Fufufu, lúc nào cũng được. Dù có là địa ngục hay sóng thần, tớ cũng sẽ ôm cậu thật chặt.”
Kamimura-san nói bằng giọng của Jonny, nhưng vẫn giữ nguyên chất giọng ngọt ngào tự nhiên của mình. Kazuki nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đó. Cậu thực sự rất sợ hãi.
Chiếc tàu lượn lao xuống với tốc độ kinh hoàng từ độ cao 3000 mét.
“UAAAAAAAAAAAAA!!”
Kazuki hét lên. Khi cậu nghĩ rằng chiếc tàu lượn đang chúi mũi lao xuống, thì bất ngờ nó không hề giảm tốc độ mà còn bẻ cua một cách điên cuồng ở một nơi mà cậu không thấy gì ngoài không khí trống rỗng. Kazuki lại phát hiện thêm một sự thật kinh hoàng mới. Với chiếc tàu lượn siêu tốc trong suốt này, cậu không thể nhìn rõ đường ray, vậy nên hoàn toàn không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“NGYOOOOOEEEEE-!!”
Một âm thanh chưa từng thoát ra khỏi cổ họng cậu trước đây bỗng trào ra.
“AHAHAHAHAHA!!” Kamimura-san cười một cách ngớ ngẩn. “Tuyệt vời quá, tuyệt vời quá, nhìn thấy thành phố rồi kìa!”
Nghe lời Kamimura-san nói, Kazuki lấy lại bình tĩnh để nhìn xung quanh. Có lẽ họ đã hạ xuống đến độ cao 1000 mét, chiếc tàu lượn trong suốt đang lướt đi như xâu kim qua những khách sạn và tòa nhà chọc trời san sát của Las Vegas. Tại đây, tốc độ của tàu giảm xuống như để hành khách có thể ngắm cảnh.
Chuyến bay trên bầu trời của siêu đô thị Las Vegas ― đó là một cảnh tượng lay động lòng người.
…Và rồi, trong lúc không hề chuẩn bị trước, chiếc tàu lượn lại chúi mũi lao xuống lần nữa. Kazuki lại một lần nữa hét lên “ANGYAAAAAA”.
Sau những vòng lượn, cú rơi tự do, và những pha nhào lộn kinh hoàng, chẳng mấy chốc thời gian mặt trời lặn đã tới. Tất nhiên, đó chỉ là bầu trời của mái vòm phát ra ánh sáng màu cam, nhưng vẻ đẹp của nó không hề thua kém hiện tượng tự nhiên nguyên bản.
Hai người họ lên vòng đu quay để kết thúc buổi hẹn hò.
Cabin của vòng đu quay không trong suốt. Đây là trò duy nhất không được thiết kế để mang lại cảm giác mạnh.
Bên trong cabin có hai ghế đối diện nhau, nhưng Kamimura-san lại ngồi cạnh Kazuki. Bởi vì ban đầu ghế là cỡ Mỹ và Kamimura-san lại có vóc người nhỏ bé, nên vẫn còn thừa chỗ dù hai người họ ngồi sát vào nhau.
Ánh cam rọi sáng nửa khuôn mặt của Kamimura-san, khiến cô trông như một thiếu nữ khuynh quốc thoáng qua khi giữ im lặng. Thế nhưng, không hiểu sao cô bé lại đột nhiên thốt lên: "Hả—!? Tình huống này là sao đây!?"
"Vòng đu quay lúc hoàng hôn để kết thúc buổi hẹn hò… không thể nào sai được, đây chính là điềm báo của một cảnh nóng! Theo kiểu mấy cái game eroge ấy!"
"Anh sẽ không làm gì Kamimura-san không thích đâu." Kazuki cười gượng gạo, vòng tay ôm vai cô bé sát hơn.
Nói cách khác, nếu Kamimura-san không phản đối, anh sẽ làm. Bởi vì, Kamimura-san thực sự rất đáng yêu.
Kamimura-san uể oải tựa vào vai Kazuki, khe khẽ nói:
"Hơi sợ một chút… nhưng em cũng muốn thử. Em muốn được Kazuki khao khát…"
Kazuki nâng khuôn mặt đang tựa vào vai mình của Kamimura-san lên, rồi chạm môi mình vào má cô bé. "Phù," mặt Kamimura-san đỏ bừng, "Auu…" cô bé ngọ nguậy, rụt rè thốt ra một tiếng rất nhỏ.
"Kamimura-san đáng yêu hơn chính em tưởng rất nhiều, đừng sợ."
Kazuki thì thầm những lời chân thành từ tận đáy lòng, và rồi anh khao khát Kamimura-san.
Thế nhưng – anh lại lúng túng không biết phải cởi chiếc váy phong cách goth-loli ấy ra sao. Có quá nhiều bèo nhún, quá nhiều dây ruy băng, vải vóc chồng chéo, anh không tài nào tìm thấy nút cài. Anh không hiểu mình nên làm gì, nhưng Kamimura-san lại đang "Kazuki…", trái tim đập thình thịch chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Với động tác tay như đang mở một chiếc hộp trang sức xinh xắn, Kazuki trước tiên cởi chiếc nơ đen trên cổ cô bé. Khi chiếc cổ thanh mảnh hiện ra, tại phần áo sơ mi với rất nhiều bèo nhún chồng lên nhau, anh phát hiện ra những chiếc cúc nhỏ được giấu kín trong cấu trúc bên trong của những lớp bèo ấy. Anh cẩn thận tháo từng chiếc cúc một, và khi chiếc áo sơ mi được mở ra, làn da trắng ngần lấp lánh cùng bộ ngực khẽ nhấp nhô hiện rõ.
"A—…" Kamimura-san xấu hổ vặn vẹo cơ thể.
Khi chạm đến phần bụng, áo sơ mi bị chiếc yếm vướng lại, khiến anh không thể cởi bỏ hoàn toàn. Nhưng ngược lại, chỉ với bầu ngực trần, cô bé lại trở nên quyến rũ đến lạ.
"Em… không mặc áo ngực à."
"Nó… nó có to lắm đâu mà…"
Quả thật, chỗ phồng lên ấy khá khiêm tốn. Tuy nhiên, sự mềm mại nhẹ nhàng ấy lại có một vẻ đáng yêu khiến anh muốn áp má vào. Khi anh vuốt ve bầu ngực thay vì chỉ xoa nhẹ, Kamimura-san run rẩy đến mức đó. Khi anh chạm nhẹ, nụ hoa hồng hào đó nở ra. Khi anh véo nhẹ và cù lét, cô bé phản ứng thái quá với tiếng kêu lớn "Ahn—!"
Khi anh cù lét và tăng thêm kích thích, "A…yaa—…!" cơ thể cô bé vặn vẹo đầy nhạy cảm.
Những trái tim yêu thương như bay lượn quanh anh. Cô bé không hề cảm thấy đau đớn.
"Ngực đúng là rất nhạy cảm phải không?" Kazuki hoàn toàn bị mê hoặc bởi bộ ngực nhỏ nhắn ấy.
"Em, em vẫn luôn tự chạm vào chúng nên… sự phát triển của nó đã hoàn chỉnh rồi…"
Kazuki hơi ngạc nhiên. Anh nhớ lại hình ảnh của Kazuha-senpai sáng nay, nhưng cơ thể Kamimura-san lại non nớt và mong manh hơn Kazuha-senpai rất nhiều, nên có một khoảng cách lớn giữa cô bé và hành động đó.
"Bởi vì, em nghĩ rằng một người sẽ yêu em sẽ không bao giờ xuất hiện… nên em nghĩ rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình khám phá những điều khiến mình dễ chịu… ghê… ghê tởm lắm phải không?"
"Không, phản ứng của em nhạy cảm đến mức thật sự rất đáng yêu đấy Kamimura-san."
Kazuki đột nhiên mút lấy nụ hoa. Đó là một hành động thoái hóa như thể tìm kiếm tình mẫu tử từ bầu ngực còn non nớt ấy.
"AAAAAAAAAAAA-!" — Một tiếng thét the thé như dây cung căng hết cỡ bị bật ra, Kamimura-san run lên bần bật. Khi lưỡi Kazuki khẽ mơn trớn, nhấp nhô, một tiếng "Nnnn-…♡" bật ra, cơ thể cô lại càng run lên bần bật, dư âm kéo dài mãi không dứt.
"Vừa rồi, chỉ riêng bộ ngực em thôi sao?"
Kamimura-san thở dốc, gật đầu lia lịa.
'Ngực nhỏ thế này thật đáng yêu,' Kazuki thầm nghĩ. Dù đã phát triển hoàn thiện nhưng vẫn giữ được nét thanh thuần — xứng danh một nàng Lolita phong cách Gothic, một sự đối lập thú vị giữa vẻ non tơ và sự bí ẩn quyến rũ. Dù trông có vẻ phẳng lì như tấm thớt, nhưng hai nụ hoa vẫn được cô bé thường xuyên vuốt ve nay đã dần sưng lớn hơn.
Kazuki ngậm lấy nụ hoa như thể đang tìm kiếm dòng sữa mẹ. Kamimura-san vặn vẹo trong khoái lạc chỉ riêng từ đôi gò bồng đào. Hai đầu gối cô không ngừng cựa quậy. Bàn tay phải còn lại của Kazuki mò mẫm dưới váy cô. Chiếc váy bồng bềnh được nâng đỡ bởi lớp váy lót bên trong. Anh luồn tay vào lớp váy lót làm từ chất liệu mỏng tang như voan xếp chồng, chạm phải cặp đùi thanh mảnh, mỏng manh. Hạ thân cô được che bởi chiếc quần chip dáng quần đùi mỏng manh, nhưng phần giữa đã ướt đẫm.
Nghĩ đến sự mong manh và tính cách rụt rè của Kamimura-san, Kazuki không thể đối xử thô bạo với cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên lớp quần chip như nâng niu một món trang sức quý giá.
"Haa, haa, nhẹ nhàng quá… Tay Kazuki thật là dịu dàng…♡"
Giọng cô ngây ngất, say sưa. Nơi bí mật được che giấu kỹ càng bởi vô vàn lớp bèo nhún giờ đây như một chiếc hộp trang sức tinh xảo. Kazuki lập tức tìm thấy điểm nhạy cảm nhất của thiếu nữ qua lớp quần chip và ấn nhẹ đầu ngón tay.
"AAAAAAAAA-♡"
Cơ thể non nớt của Kamimura-san lại một lần nữa giật nảy mạnh mẽ. Vết ướt lan rộng dần qua chiếc quần chip. Phản ứng của cô quá nhạy cảm, khiến Kazuki có cảm giác như mình đang biểu diễn với một nhạc cụ vậy.
Cô là một cô gái nhận được 100% cảm xúc và trả lại 120% phản ứng.
"Haa, haa… bị anh chàng 'ria-jyuu' [20] đẹp trai tấn công, cảm giác thật tuyệt, như một giấc mơ khiến đầu óc em quay cuồng cả lên…"
Kamimura-san vừa thở dốc vừa nói.
"Anh không nghĩ mình là anh chàng 'ria-jyuu' đẹp trai gì cả, nhưng nếu sự quyến rũ của Kamimura-san bị lộ cho những kẻ sát gái khác, anh tuyệt đối không muốn Kamimura-san bị cướp đi khỏi anh. Anh muốn Kamimura-san chỉ thuộc về riêng anh mà thôi."
Bị thôi thúc bởi dục vọng chiếm hữu và chinh phục, Kazuki nhẹ nhàng nhưng không ngừng kích thích cơ thể Kamimura-san. *Kuchu kuchu kuchu*… những âm thanh vang lên đều đặn. Cơ thể Kamimura-san, dù còn non nớt nhưng đã phát triển, không ngừng co giật *gaku gaku* không thể kiềm chế, ánh mắt cô không thể tập trung. Cô thở nặng nhọc, "Aah―♡, aah―♡" rên rỉ như vậy, một dòng nước dãi chảy dài từ khóe miệng cô.
Vòng quay Ferris đang quay vòng ở độ cao 3000 mét quả là vô cùng lớn. Vẫn còn một đoạn đường nữa trước khi cabin hoàn thành một vòng quay đầy đủ. Đến lúc đó, con búp bê vô giá này, khoác trên mình chiếc váy như hộp trang sức có thể dễ dàng cởi bỏ, anh tự hỏi mình có thể đưa cô bé lên đến đỉnh cao của dục vọng đến mức nào.
Khi cuối cùng cũng đến lúc xuống khỏi cabin, Kamimura-san ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Kazuki bế cô gái theo kiểu công chúa và bước xuống khỏi cabin. Ngay cả trọng lượng mềm nhũn trong vòng tay anh cũng thật đáng yêu, khiến anh cảm thấy muốn làm điều gì đó nghiêm túc hơn với cô.
Thế nhưng, dù tự nhủ thế nào đi nữa, nhiệt huyết của cậu ấy không phải là thứ vô tận. Tình cảm mà cậu dành cho mọi người thì tuyệt nhiên sẽ không phai nhạt, nhưng nếu ngày nào cũng được mọi người dạn dĩ tiếp cận như thế này, rồi cậu cứ tiếp tục đáp lại, thì cậu linh cảm rằng sẽ thật kỳ lạ nếu tình cảm dành cho cô gái này không phai úa.
Tuy nhiên, khi Kazuki bình tĩnh suy nghĩ lại, ngay cả bản thân cậu cũng đang đáp lại một cách đầy hứng khởi một cách khó hiểu.
Nếu cậu đi thang máy xuống từ Tháp Neo Stratosphere đến tầng dưới, nó sẽ nối thẳng đến khách sạn Yggdrasil, nhưng cậu cảm thấy ngượng ngùng khi đưa Kamimura-san về trong tình trạng như thế này.
Kazuki xuống tầng một, đi ra cửa sau và tiến vào sân trong.
Tìm một chiếc ghế dài thuận tiện, cậu đặt Kamimura-san nằm xuống rồi tự mình ngồi xuống, cho cô gối đầu lên đùi. Bầu trời dần sẫm tối và những ngôi sao bắt đầu lấp lánh. Trong chốc lát, đôi mắt Kazuki bị hút hồn bởi thứ ánh sáng chân thực ấy.
Cậu lại một lần nữa nghĩ rằng mình khá thích thành phố này.
Cậu tuyệt đối không thể chịu đựng được chủ nghĩa tư bản nô lệ đang hoành hành ẩn sâu bên trong đất nước này. Nhưng không phải một thành phố nhân tạo tối thượng như Las Vegas và những công dân của nó đã dốc toàn bộ sức lực, dùng mọi khả năng sẵn có để làm cho mọi người hạnh phúc ở một quy mô phi lý. Dĩ nhiên, sự thịnh vượng hỗ trợ cho cuộc vui lớn lao này được tạo ra bằng mồ hôi công sức của những nô lệ, nhưng... cậu nghĩ rằng, bản thân cách vận hành của thành phố này thực sự là một [utopia] – chốn lý tưởng.
Người da đỏ. Có một kẻ thù đã cố gắng phá hủy thứ này...
Thiên nhiên là quý giá, nhưng nền văn minh nhân tạo cũng quý giá. Nếu sự quý giá của thiên nhiên là tình yêu đối với trái đất, thì sự quý giá của nhân tạo là tình yêu đối với con người.
"Xin lỗi, bạn đồng hành của quý khách có vấn đề gì không ạ?"
Kazuki chợt nghe thấy ai đó nói chuyện với mình bằng tiếng Anh, và khi cậu ngẩng đầu lên, có một phụ nữ mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai màu xanh dương đang đứng trước mặt cậu. Một tay cô ấy mang một cỗ máy lớn trông giống máy hút bụi.
Tuy nhiên, với giọng điệu lịch sự như thể đang đối đãi với một viên đá quý, cô ấy không phải là người dọn dẹp mà là nhân viên khách sạn.
"Không, cô ấy chỉ hơi phấn khích quá mức thôi, nhưng cô ấy ổn. Cô ấy đã vui chơi quá đà."
Khi Kazuki đáp lại bằng tiếng Anh, nữ nhân viên khách sạn khẽ bật ra tiếng cười "fufu-" thanh lịch, nghe như tiếng lá rộng cọ vào gió.
"Las Vegas là niềm tự hào của chúng tôi, vậy nên xin quý khách hãy mang về Nhật Bản những kỷ niệm tuyệt vời nhất từ nơi đây nhé, thưa quý khách quý."
Dù bỏ qua tư cách là nhân viên khách sạn, cô ấy vẫn là một người tốt.
Cô ấy mặc quần áo không hợp thời trang và mái tóc được búi sơ sài, nhưng nhìn kỹ, vẻ ngoài của cô ấy rất xinh đẹp và mái tóc cũng vàng óng lấp lánh. Tuy nhiên, khi cậu ngước nhìn lên, cô ấy khá cao, và khi nụ cười thanh lịch ấy biến mất, cô ấy có lẽ là một phụ nữ khá mạnh mẽ.
"Tuy nhiên, quý khách đến khu vườn phía sau ngay lúc này thì hơi đáng ngại một chút. Thực ra, tất cả những nơi dễ thấy đã được dọn dẹp xong, nhưng vẫn còn những nơi như phía này mà chúng tôi chưa kịp xử lý."
Khi nhìn quanh, đây đó trong sân vẫn còn dấu vết của thiệt hại do lũ lụt. Trái tim Kazuki hơi nhói đau khi nhìn vẻ mặt xin lỗi từ tận đáy lòng của nữ nhân viên khách sạn.
"Đây là thiệt hại từ trận mưa lớn trước đó phải không?" Cậu hỏi bằng tiếng Anh.
Kẻ gây ra trận mưa đó chính là Kazuki.
Đúng vậy. Một trận mưa lớn đến thế quả là chưa từng có trong lịch sử, một hiện tượng hết sức kỳ lạ. Thế nhưng, việc một chuyện như vậy lại xảy ra ngay giữa lúc vị khách quý đang lưu trú thì quả thực không thể chấp nhận được... Không biết lúc đó quý khách đã dành thời gian như thế nào ạ?
Bất chợt, đôi mắt của nữ quản lý khách sạn dường như sáng lên. Có lẽ đó chỉ là cảm giác của anh mà thôi.
Thế nhưng, ấn tượng tốt đẹp của anh về người quản lý khách sạn bỗng chốc đảo lộn trong tâm trí anh một cách bản năng.
Cuộc trò chuyện diễn ra tự nhiên, nhưng một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ lại chạy dọc sống lưng anh.
Anh phải thận trọng trong câu trả lời. Những điều có thể nói, những điều không thể nói, những lời dối trá cần phải thốt ra, những lời dối trá chắc chắn sẽ bị bại lộ nếu anh nói ra, sẽ rất tệ nếu anh không xác định rõ tất cả những điều đó.
Thực ra, lúc đó tôi đã đi cùng những người sơ tán và ra ngoài mái vòm. Tôi cũng muốn thử nhìn ngắm bên ngoài Las Vegas.
Trong một khoảnh khắc, anh do dự không biết có nên nói rằng mình đã đến khu ổ chuột hay không. Đó là một sự thật ngụ ý khả năng Kazuki căm ghét việc buôn bán nô lệ.
Nhưng, Mary rất có thể đã báo cáo sự thật rằng Kazuki đã khám phá khu ổ chuột cho chính phủ. Lúc đó Mary vẫn chưa phải là đồng minh của Kazuki.
À, tôi hiểu rồi. Sau khi tham quan bên ngoài mái vòm, để tìm hiểu về người da đỏ, tôi nghe nói quý khách đã vượt qua Nam Mỹ.
Chuyện đó đã lan truyền đến cả những người quản lý khách sạn bình thường sao?
Và sau đó quý khách đã vui lòng quyết định liên minh với chúng tôi thay vì người da đỏ và trở về khách sạn này, phải không ạ?
Đúng vậy, dĩ nhiên rồi. Kazuki nở một nụ cười thân thiện đáp lại. Đó là câu trả lời hợp lý duy nhất.
Người quản lý khách sạn khúc khích cười.
Nhưng đi đến nơi của người da đỏ một lần rồi lại lén quay về phía này, chẳng phải rất khó khăn sao?
Điều đó dễ dàng thôi. Dù sao thì họ cũng tôn trọng ý muốn của chúng tôi về việc chúng tôi định liên minh với phe nào.
Ý muốn. Ý muốn, đó là điều quan trọng. Dù sao thì chúng tôi cũng đang chiến đấu với nhau, khi tư tưởng của chúng tôi đối đầu với tư tưởng của đối phương. Tuy nhiên, Nam Mỹ... chúng tôi cũng đã nhiều năm rồi không vượt qua sông Colorado. Thật hoài niệm... Đi đến đó rồi trở về đây, quý khách đã đi theo con đường nào ạ?
'Chúng tôi không hề cố ý chút nào đâu nhé', Kazuki lạnh toát mồ hôi trong lòng.
Nếu anh trả lời sai, việc Kazuki và những người khác phá hủy nhà máy pin linh hồn của nô lệ sẽ bị bại lộ.
Để không để lộ hành động của mình, anh cần phải tức thì nhớ lại bản đồ nước Mỹ trong đầu. Nữ quản lý khách sạn cao lớn đang nhìn thẳng vào mắt Kazuki một cách chăm chú.
Từ sông Colorado chúng tôi đi rất xa về phía đông, khi đến nơi hẻm núi trở nên dốc chúng tôi rẽ về phía bắc, sau đó được dẫn đến cộng đồng quanh Grand Canyon. Đường trở về của chúng tôi cũng tương tự.
Ôi chao, vậy quý khách có ngắm nhìn hồ Mead xinh đẹp trên đường trở về không? Quê tôi ở gần đó.
Kazuki đang tưởng tượng bản đồ gần như đã nói rằng anh thấy hồ, không, anh nhận ra rằng mình không thể trả lời là không có hồ khi anh tưởng tượng bản đồ trong đầu. Tại sao lại như vậy...
Hồ sao? Chúng tôi đi dọc sông Colorado nhưng, ở đó có thứ gì như hồ sao?
À, tôi hiểu rồi, sông Colorado rất lớn nên chỉ đi dọc theo nó, quý khách sẽ không thể phân biệt được giữa sông và hồ đâu phải không ạ?
Vừa rồi rõ ràng cô ta đang cố gắng gài bẫy anh một cách khó chịu phải không? Hay anh đang nghĩ quá nhiều?
“Ưm~m…” Đúng lúc ấy, cơ thể Kamimura cựa mình. Kazuki như vớ được vàng giữa chốn hiểm nguy, vội gọi: “Kamimura-san, cô không sao chứ?”
“Không sao đâu…” Kamimura lẩm bẩm khó hiểu, rồi hé mở mắt.
{Trông có vẻ cô ấy đã tỉnh rồi. Cô ấy nói là không sao.}
{Chà, tiếng Nhật của cô ấy thật thú vị.}
{Đã đến lúc rồi, chúng tôi xin phép quay về phòng.}
{Ôi, tôi xin lỗi đã giữ quý khách lâu như vậy. Dù sao thì, được gặp vị khách quan trọng của chúng ta cũng là một vinh dự. Chúc quý khách có những ngày thật vui vẻ ở Mỹ.}
Sau khi gật đầu và cúi chào một cách trang nhã, người quản gia nữ rời đi. Kazuki thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
“Kamimura-san, chúng ta về phòng thôi.” Nói rồi, cậu giục Kamimura quay về.


0 Bình luận