Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11

Chương 1.4: Bế tắc kéo dài và cuộc sống thường nhật của Harem

0 Bình luận - Độ dài: 2,427 từ - Cập nhật:

Mặt trời đang khuất bóng trong thành phố Venetia nhân tạo.

Dù gọi là mặt trời lặn, nhưng đó chỉ là ánh hoàng hôn giả lập được chiếu lên vòm mái, thế nhưng, dù chỉ là đồ giả mà cảnh quan thành phố lại được sắp đặt để tỏa sáng hoàn hảo từ nguồn sáng ấy.

Kênh đào khắp khu phố trung tâm lấp lánh sắc cam. Một khoảnh khắc đẹp đẽ hơn lại ghé thăm thành phố sông nước.

Kazuki và Hikaru-senpai đã lên chiếc gondola tự động và đang trên đường trở về. Cả hai kề sát thân thể vào nhau trên chiếc gondola hơi lớn, mặc cho mình trôi theo dòng nước màu cam.

Không có người chèo đò, chiếc gondola được vận hành bằng điều khiển cơ khí và phát ra những bài ca thủy thủ đã được thu sẵn.

Kazuki chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Hikaru-senpai đang rạng rỡ dưới ánh tà dương, một lần nữa cậu lại tự hỏi sao một người xinh đẹp đến vậy mà vẫn thiếu tự tin vào bản thân.

Khi cậu ở bên cạnh cô ấy. …Hay nói cách khác, cậu nên nghĩ rằng nguyên nhân nằm ở chính cậu.

Cậu nhớ lại những lần tiếp xúc với Hikaru-senpai. …Từ trước đến nay, kể từ khi Hikaru-senpai bắt đầu tùy ý trêu chọc, có lẽ cậu đã quá dựa dẫm vào sự chủ động của cô ấy.

Mọi lúc khi cả hai đang xác định mối quan hệ của mình, cậu luôn ở thế bị động.

Cậu không thể cứ mãi thuận theo senpai. Cậu không chỉ phải phản bác những trò trêu chọc của senpai, mà còn phải chủ động hòa mình vào đó.

Chính vì vậy, chẳng phải senpai đang lo lắng rằng tình cảm của cô dành cho cậu chỉ là một chiều sao?

“Hoàng hôn đẹp quá nhỉ?” Hikaru-senpai tựa vào Kazuki một cách trêu chọc.

“Hikaru-senpai còn đẹp hơn nhiều.”

“Ahaha, Kazuki, cậu nói như trong truyện tranh ấy.”

Để tránh bị coi là đùa giỡn, Kazuki ôm chặt Hikaru-senpai vào lòng và cưỡng đoạt đôi môi cô.

Hikaru-senpai tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ngay lập tức đáp lại nụ hôn của Kazuki bằng cách cuốn lưỡi mình vào cậu.

Một ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực Kazuki. Đó là ngọn lửa chưa được chế ngự, được Mio tiếp thêm một cách nửa vời.

Kazuki đẩy Hikaru-senpai xuống sàn gỗ của chiếc gondola. Để đảm bảo an toàn cho chiếc gondola tự động, một hàng rào cao đã được dựng lên, chính vì thế sàn gondola trở thành thế giới riêng của hai người. Từ góc nhìn của những người qua lại trên con đường hơi cách xa kênh đào, họ không thể nhìn lén được Kazuki và Hikaru-senpai đang làm gì.

Mặc dù vậy, tiếng ồn ào và tiếng nước chảy gần đó vẫn lọt vào tai, cho đến tận cuối cùng họ vẫn đang ở ngoài trời, điều đó càng khơi gợi cảm giác giải thoát và sự bất chính.

“Là vì senpai quá đẹp. Dù gần đây, có lẽ em đã không truyền đạt điều đó cho senpai một cách đúng đắn.”

Kazuki để lộ chiếc áo khoác mà cậu đã tự tay chọn và khoác lên Hikaru-senpai.

Hikaru-senpai chớp chớp mắt ngạc nhiên trước hành động chủ động bất thường của Kazuki.

Áo sơ mi của Hikaru-senpai ôm sát cơ thể cô, trong khi cà vạt chìm vào khe ngực như muốn nhấn mạnh thêm. Ham muốn không ngừng bùng cháy trong Kazuki, nhưng cậu không để mình khuất phục hoàn toàn.

“Em, yêu senpai. Senpai luôn là người chủ động nên em đã dựa dẫm vào điều đó… nhưng ngay cả em cũng đang nghĩ rằng em muốn có senpai. Chính vì vậy, xin senpai hãy tự tin lên.”

“…Em không hề có thứ gọi là tự tin đâu.”

Hikaru-senpai đột nhiên lảng tránh ánh mắt của Kazuki và thốt ra một giọng nói thất vọng.

“Tại sao lại vậy ạ?”

Có phải cậu đã nói sai điều gì không, giờ đây cậu trở nên bất an.

“Bởi vì…”

Hikaru-senpai bỗng ngừng bặt, sau một hồi nén lòng nén dạ—chị ấy thốt lên:

“Vì Kazuki, chị đợi mãi mà em chẳng bao giờ chịu ‘khoe’ cái đó cho chị xem gì cả—!!”

Kazuki cứng đơ người. Phải đến mấy chục giây sau, cậu ta mới lắp bắp nặn ra một tiếng: “…Hả?”

Đầu óc cậu ta hoàn toàn ngưng trệ trước câu nói quá đỗi bất ngờ ấy.

“Từ cái ngày đôi ta thổ lộ tình yêu với nhau, dù chị có hỏi mãi hỏi mãi để được thấy cái đó của em, nhưng em chẳng bao giờ chịu cho chị xem! Bởi vậy… chị cứ nghĩ mình không phải là người phụ nữ xứng đáng được em giao phó cái đó…”

Giao phó cái đó? Cái quái gì thế này.

Đúng là Hikaru-senpai đã liên tục hỏi ‘cái đó’ ‘cái đó’ mỗi khi có dịp.

“Không, cái đó thì… tự dưng em cứ ‘thôi được rồi, cho chị xem đấy, cho xem đấy’ hay… tự nhiên cứ như dâng thịt cho hổ đói vậy… rồi còn phải có tâm trạng này nọ nữa chứ…”

Là một người đàn ông, Kazuki lại có thể nói ra cái điều ‘tâm trạng’ này nọ.

“Chẳng lẽ vì em không thích chị nên mới không cho chị xem cái đó sao!?”

“Trái lại mới đúng! Chính vì em thích senpai, nên nếu em để cái đó đang ‘bừng bừng’ của em ra trước mặt senpai thì em sẽ không kìm được nữa, thế nên em mới phải cố nhịn!”

“Cái đó của Kazuki đang ‘bừng bừng’ ư!?” Mắt Hikaru-senpai sáng rực lên.

“Nó đang ‘bừng bừng’ điên cuồng đây này! Em chịu hết nổi rồi!”

“Không sao đâu mà! Chị biết là chúng ta chưa thể có con… được.”

Cái từ “chưa” ấy, khi được thốt ra lại nghe thật đau lòng.

Một ngày nào đó, nếu thời khắc cậu ta khiến cơ thể mảnh mai của Hikaru-senpai mang nặng giọt máu của mình đến…

“Nếu đã nghe cái đó của Kazuki đang ‘bừng bừng’ thì chị không thể nhịn được nữa rồi! Cái túi bi của chị đứt mất rồi!”

“Phải là sự kiên nhẫn chứ!?” [7]

“Eee—ii!”

Từ tư thế Kazuki đang đè Hikaru-senpai xuống sàn, Hikaru-senpai bỗng bật dậy để đảo ngược vị trí của họ.

Lần này, Kazuki là người bị đè xuống—rồi quần dài và quần lót của cậu ta bị tuột xuống một cách trơn tru.

“Oa…! Đây là cái đó…! Nó đang ‘bừng bừng’ kìa!!”

Với đôi mắt lấp lánh, Hikaru-senpai cất cao giọng. Luồng khí lạnh từ ngoài trời và cảm giác gỗ của chiếc thuyền gondola trực tiếp chạm vào phần thân dưới đang phơi bày của cậu ta. Khi phần thân dưới hoàn toàn lộ ra, cậu ta cảm nhận rõ ràng.

Hikaru-senpai không rời mắt nhìn chằm chằm vào đó với sự chú ý say mê và một tiếng thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài sâu thẳm ấy khiến đầu của Kazuki cảm thấy nhồn nhột.

Với một động tác xoay tròn, Hikaru-senpai đổi ngược vị trí trên dưới, đầu và chân chị ấy luân phiên vị trí cho nhau, giờ đây bên cạnh mặt Kazuki là hai đầu gối đang quấn lấy đầu cậu ta. Và rồi Hikaru-senpai cũng cởi tuột phần dưới của mình cùng với quần lót và vứt chúng đi.

“Kazuki… nhìn này, chỗ con gái của chị…”

Giữa hai đùi trắng muốt của Hikaru-senpai—tại phần dưới căng tròn và sưng phồng, có một đường rạch màu hồng nhạt chạy dọc theo. Phần đó trông giống như đôi môi mà cậu ta được mặc sức tự do, giờ đã ẩm ướt và bóng loáng.

“Cái đó của Kazuki ở đây lại càng ‘bừng bừng’ hơn khi em nhìn thấy cái của chị! …Em đang hứng lên rồi, chị vui quá…”

Phần thân dưới của Kazuki cứng đờ. Hikaru-senpai cất tiếng cười hạnh phúc, và không chút dè dặt hay ngượng ngùng, một cách ngây thơ, chị ấy dụi má vào chỗ đó.

Cùng lúc đó, vào mặt Kazuki, phần dưới ẩm ướt ấn xuống. Mặt Kazuki ướt nhẹp.

“Cái đó của Kazuki ở đây, trông như kem que vậy♪ Chị liếm được không?”

Không đợi câu trả lời, *chụt*, một cảm giác mềm mại như nhung lướt qua bề mặt chỗ nhạy cảm của Kazuki.

"Mình cũng thấy phê nếu ai đó làm thế này với mình… không sao đâu, phải không?"

Tiền bối Hikaru nhẹ nhàng hôn vào chỗ đó, "chụt chụt" liên hồi, rồi dùng đầu lưỡi đẩy vào, liếm láp, cuối cùng nuốt trọn vào khoang miệng, "chùn chụt" mút mát. Tiền bối Hikaru hóp má lại, phát ra những tiếng mút vang. Lưỡi và vách trong khoang miệng cô bao lấy thứ đó từ mọi phía. Cứ thế, cô lắc đầu, trượt miết.

Đó là một kích thích khiến toàn thân cậu tê dại.

Kazuki cũng không chịu kém, chống cự lại, đưa lưỡi liếm trả vào điểm đó của tiền bối Hikaru ngay trước mắt mình.

“…!♡”

Giờ đây, khi cả hai đều đang tấn công lẫn nhau, Kazuki lại là người thuần thục hơn. Kazuki có thể nắm bắt những thay đổi chi tiết trong mức độ hưng phấn của tiền bối Hikaru thông qua những ký hiệu trái tim bay ra. Từ sự thay đổi của mức độ hưng phấn, Kazuki nhanh chóng nắm được mọi điểm mấu chốt: cần chạm vào đâu, mạnh cỡ nào và bằng cách nào để khiến cô cảm thấy đê mê.

“Nn~!♡”

Tiền bối Hikaru, đang ngồi vắt vẻo trên mặt Kazuki, lập tức run lên bần bật, phần eo mềm nhũn và co giật.

Tuy vậy, tiền bối Hikaru vẫn không ngừng nhét đầy khoang miệng. Thậm chí cô còn dũng cảm tiếp tục mút mạnh mẽ trong khi lắc đầu. Tiền bối Hikaru ứ đầy nước bọt trong miệng, tạo ra những âm thanh ướt át.

Đó là một kỹ năng không thể ngờ tới từ một người mới làm lần đầu. Bản năng của tiền bối Hikaru sắc bén một cách lạ thường, cô tiến bộ rất nhanh.

Kazuki dũng cảm đưa ngón trỏ vào bên trong ẩm ướt của tiền bối Hikaru. Đồng thời, cậu đưa lưỡi lướt trên phần sưng phồng lộ ra bên ngoài. Từ kinh nghiệm của mình, Kazuki biết rằng điểm này rất nhạy cảm. Sau đó, với bàn tay trái còn lại, cậu tiếp tục vuốt ve hậu môn mà tiền bối Hikaru yêu thích.

Eo tiền bối Hikaru giật giật "bikun bikun", cho thấy dấu hiệu sắp đạt đến giới hạn, hông cô nhấp nhô dữ dội.

Thế nhưng, tiền bối Hikaru vẫn không ngừng những động tác muốn mang lại khoái cảm cho Kazuki.

Ngoài trời – đúng vậy, họ đang ở ngoài trời, nhưng phía dưới chiếc thuyền cáp treo, nơi không ai có thể nhìn thấy, đã hoàn toàn biến thành một cuộc chiến tổng lực giữa nam và nữ. Ngay cả khi Kazuki và tiền bối Hikaru cảm nhận được sự hiện diện của thành phố gần đó, họ vẫn hoàn toàn chìm đắm trong khoái lạc bản năng.

“Chỗ của Kazuki co giật trông như sắp phun trào vậy. …Nó thực sự giống hệt Mirage!”

Ở Las Vegas có một khách sạn nổi tiếng với chương trình biểu diễn tên là The Mirage, mô phỏng sự phun trào của núi lửa.

“Tiền bối Hikaru cũng vậy, trông giống hệt Grand Canyon!”

Ngược lại, Kazuki cảm thấy có gì đó giống như mẹ thiên nhiên.

Khoảnh khắc tiếp theo, một thảm họa xảy ra. Núi lửa của Kazuki cuối cùng đã đạt đến giới hạn chịu đựng và phun trào, còn hẻm núi của tiền bối Hikaru, một trận động đất mà cô không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, bùng phát như một cơn sóng thần cuồn cuộn dưới đáy thung lũng. Cả hai đều mềm nhũn và mất hết sức lực. Cổ họng tiền bối Hikaru phát ra tiếng "ực".

“Ha ha… mùi lạ thật đấy♪”

Tiền bối Hikaru lăn nửa người sang, xoay mình hướng về phía Kazuki.

“Hehehe, mình đã thỏa mãn một cậu trai như một cô gái… Mặc dù mình cũng được làm cho sung sướng đến không đếm xuể lần đó nha♡”

Tiền bối Hikaru khúc khích cười vui vẻ.

“Mình đã nhìn thấy của Kazuki thỏa thích rồi, vậy nên không cần phải ăn mặc phong cách nữa đâu.”

“Ể—!?”

Vậy thì những gì cậu đã làm cả ngày hôm nay là vì cái gì chứ!?

“À haha, mình đùa thôi. Mình sẽ cố gắng hết sức để trở thành một cô gái mà Kazuki có thể yêu một cách chân thành. Nè, hôn mình bằng thật nhiều lưỡi nhé♪”

Kazuki vòng tay ôm lại cô nàng Hikaru-senpai đang nằm trên mình, trao nàng một nụ hôn, và theo như yêu cầu của nàng, cậu đưa lưỡi vào môi nàng. Lưỡi của Hikaru-senpai luồn lách quấn quýt lấy lưỡi cậu.

Đây là sự giao hòa giữa đôi lưỡi mà chỉ ngay trước đó thôi, đã âu yếm ve vuốt nơi quan trọng của nhau. Khi đang ôm chặt lấy đối phương, phần thân dưới trần trụi của họ dính chặt vào nhau. Ngay cả lúc này, họ vẫn đang cố kìm nén cơn ham muốn trào dâng, và sức lực vẫn căng tràn trong vòng tay ôm siết.

“Em yêu tiền bối.”

“À ha ha, chị cũng vậy.”

Hikaru-senpai – 150. Cứ như thể hình ảnh của sự lạc quan đang thăng cấp bay đến chỗ cậu vậy, cấp độ lạc quan của Hikaru-senpai đã đạt đến mức độ “Công Chúa Ưu Ái Chouki”.

Đúng lúc đó, chiếc ca bin rung lắc mạnh, tiếng chuông báo hiệu vang lên cho biết họ đã đến nơi.

“À, chúng ta đến rồi.”

Hikaru-senpai theo phản xạ muốn nhổm người dậy. Kazuki vội vàng ngăn lại.

“Tiền bối, xin hãy đứng dậy sau khi mặc quần lót vào ạ!”

“Cảm ơn em vì hôm nay, Kazuki.”

Khi họ chia tay để về phòng riêng, Hikaru-senpai chợt “À, phải rồi,” và nói thêm:

“Có vẻ như tình trạng của Kaguya cũng hơi lạ, nên em hãy để ý chăm sóc cô ấy nhé.”

―Về chuyện đó, dù tiền bối không nói, Kazuki cũng đã nhận ra rồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận