“Cha xứ…? Cả chị Sylpha và mọi người nữa… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…?”
Escher khựng lại, hoang mang cực độ trước tình huống bất ngờ.
Cũng phải thôi, đến cả bọn tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chớp lấy khoảnh khắc hỗn loạn đó, “Cha xứ bị quỷ nhập”, Wraith chớp thời cơ, bật người lao tới ôm chặt lấy Escher từ phía sau.
“Kuhahahahahah! Tình thế đảo ngược rồi nhé, lũ người các ngươi! Dù ta bất ngờ vì ngươi không chỉ nhận ra thân phận thật của ta, lại còn phá hủy được Áo choàng Bóng tối, nhưng trò vui đến đây là hết rồi! Đừng có bước lại gần! Nếu không muốn con bé này xảy ra chuyện thì cứ thử xem!”
“Cha… Cha xứ!? Ngài đang làm gì vậy!?”
“Im đi! Cả ngươi cũng câm miệng lại!”
Escher vùng vẫy trong tuyệt vọng, ánh mắt hoảng sợ khi bị khống chế.
“Chị Escher! Cha xứ đang bị ma vật chiếm giữ đấy!”
“Đừng manh động! Nguy hiểm lắm! Cứ bình tĩnh đã!”
“Ư…!”
Vai Escher khẽ giật lên.
Gương mặt tái nhợt, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.
“Aah! Escher-tan đang rơi lệ kìa! Lloyd-sama! Mau cứu cô ấy đi! Ngay bây giờ! Không thể chờ được nữa!!”
“Bình tĩnh lại! Nếu xông vào giờ này, chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.”
Grimo lên tiếng, bất ngờ tỉnh táo hơn thường lệ, ngăn Jihriel đang định lao vào liều lĩnh.
Dù phẫn nộ, hắn vẫn đủ lý trí để biết rằng hành động vội vã sẽ phản tác dụng.
...Không thể kéo dài thế này mãi được.
Tôi quyết định sử dụng một thủ pháp quen thuộc.
Khẽ nhúc nhích một ngón tay.
Ngay lập tức, tên Wraith gào lên:
“Này thằng nhóc kia! Đừng có động đậy, cũng đừng có nghĩ đến chuyện niệm ma thuật! Chỉ cần ta cảm thấy có gì bất thường là con bé này toi mạng ngay đấy!”
“Không có đâu. Ta sẽ không làm gì cả.”
―Vì tôi đã làm xong từ trước rồi.
Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân bọn họ bất ngờ trồi lên, hất cả 2 lên không trung.
Thổ hệ ma thuật, Chấn Nha.
Tên Wraith chưa kịp phản ứng thì đã bị buộc phải buông tay khỏi Escher.
“Cái… cái quái gì vậy!?”
“Kyaaaaaah!?”
Tôi nhanh chóng lao tới, đỡ lấy Escher đang rơi.
Ổn, cứu được rồi.
“Chị không sao chứ, chị Escher?”
“V…vâng… Cảm ơn… Cảm ơn em nhiều lắm…”
Chị ôm chặt lấy tôi.
Khá nặng đấy… nhưng không sao.
“Ra vậy, pháp sư thường dùng tay để thi triển ma thuật. Kẻ địch thông thường sẽ tập trung chú ý vào tay họ. Vậy nên, ngài cố tình nhúc nhích ngón tay để đánh lạc hướng, rồi âm thầm khởi động ma thuật từ đầu ngón chân, nơi xa tay nhất. Một ma thuật đơn giản, chỉ triển khai trong chớp mắt, lại còn cực kỳ nhỏ gọn… Không trách được tên kia không nhận ra. Tuyệt thật đấy.”
“Uooooo! Escher-tan gần quá trời luôn! Cảm giác mềm mại này! Ấm áp này! Đúng là sống đáng giá biết bao!! Haa! Haa!”
Grimo và Jihriel lại bắt đầu bày trò.
…Kệ 2 tên đó.
Việc chính là không để bị bắt con tin thêm lần nữa.
“Khốn kiếp… nhưng ta chỉ cần chiếm lấy một kẻ khác là xong… Guhah!? Cái quái gì thế này!?”
“Là kết giới. Đề phòng đấy. Để ngươi chạy thoát thì phiền lắm.”
Ngay khi hắn buông Escher, tôi đã kích hoạt kết giới phong ấn lên thân thể cha xứ.
“Không thể nào… Không thể nàooooo!!”
Hắn gào lên, vùng vẫy điên cuồng nhưng vô ích.
Giờ thì đến lượt tôi.
Tôi muốn thử nghiệm vài thứ, nhân tiện để thẩm vấn hắn luôn.
“Ku…”
Tên Wraith đột nhiên nở nụ cười hiểm ác.
“Kuhahahahahah! Ta thua rồi, quả là sức mạnh đáng nể. …Nhưng ngươi có chắc muốn tiếp tục không? Tấn công ta, kẻ đang chiếm giữ thân xác cha xứ cũng đồng nghĩa với việc làm tổn thương ông ta! Nếu ta chết, thì hắn cũng sẽ chết theo. Tức là, chính ngươi giết hắn! Ngươi chịu nổi cái tội đó sao!?”
…Gượm đã.
Hắn nói có lý.
Dù là Ma Thuật Thần Thánh vốn không gây tổn thương đến cơ thể con người nhưng khi tôi thi triển, thân thể cha xứ lại bốc khói trắng.
Rõ ràng là đang bị ảnh hưởng.
“Thật đê tiện…!”
“Vậy thì không thể ra tay được…”
Sylpha và Ren cắn răng, bất lực.
Wraith phá lên cười như thể hắn vừa thắng ván cờ sinh tử.
“Fuhahahahaha! Thế đấy, các ngươi định làm gì đây!? Giết ta à!? Cứ thử xem nếu không quan tâm đến cái xác của hắn đi! Hahahaha!!”
...Tôi thì không lo lắng đến vậy.
Vẫn có cách để xử lý chuyện này mà không giết hắn.
Cùng lắm dùng trị liệu sau cũng được.
Tôi cứ thế tiến lại gần.
Wraith lập tức hoảng hốt.
“N-này… Đừng lại gần! Ngươi không quan tâm đến mạng hắn sao!?”
“Fuh. Có cách để tiêu diệt ma vật mà không làm tổn thương cơ thể cha xứ đấy. Cậu để ý được rồi à, Lloyd. Giỏi lắm.”
Tao lúc nào không hay đã đứng cạnh tôi, chớp mắt đầy tinh quái.
“Nếu đẩy dòng ‘Khí’ mang thuộc tính Âm và Dương từ hai phía đối lập vào trong cơ thể, thì chúng sẽ trung hòa nhau. Như vậy, có thể vô hiệu hóa ma vật bên trong mà không làm cơ thể con người bị thương. Lloyd, cậu tính làm thế đúng không? Tôi sẽ dẫn ‘Khí’ Dương vào từ phía này, còn cậu dùng ‘Khí’ Âm từ phía đối diện. Tôi sẽ phối hợp nhịp, nên cậu cứ dốc hết sức đi.”
Ra vậy.
Tôi chưa nghĩ tới, nhưng cách đó nghe cũng đáng thử.
“Đ-đừng! Đừng làm vậy! Buông ta ra!”
“Cam chịu đi, ác linh! …Lloyd!”
“Ừ. Bắt đầu nhé.”
Tôi và Tao mỗi người nắm một tay cha xứ, đồng thời truyền “Khí”.
Từng thực hành dưới cống một lần, nên chắc sẽ ổn.
“Fuh!”
Tôi dồn Khí Âm vào lòng bàn tay, truyền vào cùng lúc Tao dẫn Khí Dương.
“Gu!? Gyaaaaaaah!?”
Từ miệng cha xứ, khói trắng bốc lên chính là bản thể thật của Wraith.
Tôi lập tức tạo kết giới khóa hắn lại.
“Xong rồi. Bắt gọn.”
Hắn vùng vẫy điên cuồng, nhưng chẳng thay đổi được gì.
Kết giới này không yếu đến thế.
“Cha xứ thì… ừm, không có vấn đề gì hết!”
Tao kiểm tra mạch, rồi xác nhận.
Xem ra thành công rồi.
Chỉ là làm theo, nhưng thế này cũng đủ hài lòng.
“Hmm, giỏi đấy Lloyd. Cách dùng ‘Khí’ mà tôi từng dạy, cậu đang dần nắm được rồi đó. Tốc độ tiến bộ thế này chứng tỏ mỗi ngày đều có luyện tập nghiêm túc. …Hả? Nhưng mà, hình như tôi chưa từng dạy gì về ‘Khí Âm’ và ‘Khí Dương’ thì phải… Mà thôi, không dạy thì sao cậu làm được, chắc là do tôi quên mất rồi.”
Tao lẩm bẩm, có vẻ nửa khen nửa… nghi hoặc.
Còn tôi thì bắt đầu nghĩ về chuyện khác.
Cha xứ… có tỉnh lại không nhỉ?
Tôi thật sự muốn nghe ông kể cảm giác khi bị quỷ nhập là như thế nào.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu hồi sức cho ông, mang theo một chút tò mò đầy lạ lùng trong lòng.


0 Bình luận