Chuyển sinh thành đệ thất...
Kenkyo na Circle Meru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 73: Giao chiến với Thiên Sứ

0 Bình luận - Độ dài: 1,567 từ - Cập nhật:

“Haaaaaah!”

Jihriel vung thanh kiếm ánh sáng chém thẳng xuống.

“Heh, cái kiểu ra đòn gì thế kia? Chậm đến mức ruồi đậu còn kịp bay đi! Phải không, Lloyd-sama!”

Thật vậy.

Nhát chém đó chậm một cách tệ hại.

Ngay cả trong trạng thái bình thường, tôi cũng dư sức né tránh.

Tôi rút thanh Hấp Ma Kiếm ra khỏi vỏ, một ma kiếm đặc biệt có khả năng hấp thụ, lưu trữ và phân tích mọi dạng ma lực.

Nếu kiếm ánh sáng của Jihriel cũng được hình thành từ ma lực, chỉ cần chặn một đòn là đủ để phân tích cấu trúc thuật thức bên trong.

Tôi đưa kiếm lên đỡ nhát chém.

Choanggg!

Một tiếng kim loại va chạm vang lên, kèm theo tia lửa tóe ra.

“Được rồi. Nếu như mọi khi thì lúc này mình đã có được thuật thức từ kiếm ánh sáng rồi…”

…Lẽ ra là vậy.

Nhưng lần này có gì đó không đúng.

Không thấy dấu hiệu ma lực bị hút đi.

“…Ra thế. Vì đã vật thể hóa hoàn toàn nên thanh kiếm kia bị tính là vật chất thực thể. Không thể hấp thụ được bằng Hấp Ma Kiếm.”

“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy!? Haaaah!!”

Tôi đỡ lấy nhát chém kế tiếp rồi lập tức lùi lại một bước.

Dù sao Hấp Ma Kiếm là vật phẩm quý giá, không thể tùy tiện mang ra chém nhau như đồ chơi được.

Tôi tạm thời phong ấn nó và đút lại vào vỏ.

“Hửm? Hết trò rồi à?”

“Đùa à. Giờ mới bắt đầu.”

Nếu có thể tự tạo ra kiếm ánh sáng như thế, thì tiện thật.

Khác hẳn với loại vũ khí đắt đỏ và giới hạn như Hấp Ma Kiếm, cái đó vừa dễ tái tạo, lại có thể sử dụng tùy ý.

Ứng dụng vô số.

Cũng tốt, trong khi đối phương đang hăng máu, mình có thể nhân cơ hội quan sát và thí nghiệm một chút.

“Này, Grimo. Ngươi từng nói thiên sứ không có thực thể đúng không? Giữa ngươi và Jihriel, ai mạnh hơn?”

“Ừm… chắc ngang cơ… À không, tôi nghĩ tôi nhỉnh hơn một chút… có thể…”

Ra là ngang tầm.

Vậy là tôi có thể dùng vài loại ma thuật mạnh mà không lo gây tổn thương chí mạng.

“Giờ thì đến lượt tôi. 『Viêm Liệt Hỏa Cầu』.”

Tôi niệm chú.

Một quả cầu lửa rực cháy hình thành rồi bay thẳng về phía Jihriel.

“Guh… Ma thuật lửa!? Uoooh!”

Jihriel dùng kiếm ánh sáng để đỡ, cố xóa đi ngọn lửa.

Dù hơi lùi lại một chút, nhưng vẫn cản được.

Có vẻ kiếm ánh sáng này có thể chống đỡ ma thuật cao cấp.

“Haa… haa… đ-đúng là ma thuật mạnh đấy. Không hổ danh kẻ đã đặt chân vào Thiên giới. Nhưng chỉ vậy thì chẳng thể phá hủy nổi ‘Quang Vũ’ đâu!”

“Vậy à. Thế thì『Tiêu Nhiệt Viêm Nha』.”

Lần này, tôi sử dụng ma thuật hỏa hệ tối thượng.

Ngọn lửa cô đặc lại thành hình, rồi phóng thẳng tới.

“Nuguh!? C-cái gì thế này… sức mạnh khác hẳn… Guaah!?”

Dù cố vung kiếm cản đòn, Jihriel vẫn bị hất văng ra sau.

Kiếm ánh sáng cũng bị nghiền nát thành từng mảnh.

…Quả nhiên, hơi yếu thật.

“Gu… ngươi… thật không đơn giản… Nhưng ta là sứ giả của thần! Không thể gục ngã tại đây được! ‘Quang Vũ’… dù có gãy bao nhiêu lần, ta vẫn có thể tái tạo nó!”

Lúc nãy còn nói không gãy được…

Jihriel bắt đầu niệm chú.

Thanh kiếm ánh sáng lại tái sinh.

Không phải tạo mới, mà là tái sinh.

Có vẻ mỗi lần chỉ tạo được một thanh.

Nhưng nếu dùng nhiều lần như thế, thì rõ ràng đây là vũ khí tiêu hao, dùng rồi bỏ.

Cực kỳ tiện lợi.

“…Tại sao mặt ngươi lại trông như đang đi dạo công viên vậy hả?”

“Tôi thấy hứng thú thôi. Nào, Jihriel. Cho tôi xem thêm mấy loại Ma Thuật Thần Thánh khác nữa.”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ hết về thanh kiếm ánh sáng.

Muốn biết liệu hắn có thể tạo ra giáp, khiên, hay những loại vũ khí khác không.

Còn cả các Ma Thuật Thần Thánh khác nữa.

Nghĩ đến đó khiến môi tôi bất giác nhếch lên.

“Ngươi… đúng là con của quỷ…”

Cũng bị gọi ghê thật… Nhưng thôi, không quan trọng.

“Nào, tiếp tục.”

Tôi nói bình thản rồi bước tới, bắt đầu hiệp đấu kế tiếp với Jihriel.

■■■

“Zehi… zehi… C-cái ma thuật vừa rồi… là quái gì vậy…”

Không rõ đã đánh nhau bao lâu.

Giờ thì Jihriel đã gục xuống đất, thở dốc.

“Ủa, vậy là hết rồi à? Tôi còn muốn xem thêm cơ mà.”

“Ta… ta chịu rồi… muốn xử sao cũng được…”

Vậy sao.

Mới đánh có từng này mà đã kiệt sức.

Tôi còn chưa kiểm tra được hết 10 loại vũ khí tạo từ ‘Quang Vũ’ nữa mà.

Tôi cứ tưởng thiên sứ sẽ trụ được lâu hơn.

“Bọn tôi là sinh thể phi vật lý. Dùng ma lực là yếu đi ngay. Tôi, một Ma nhân, thì có thể hút ma lực từ môi trường xung quanh, nhưng thiên sứ thì không làm được.”

“Ra vậy. Nghĩ lại thì… đúng là ‘Quang Vũ’ không phải dạng phóng thích ma lực, mà là hiện hình trực tiếp.”

Triệu hồi vũ khí chỉ cần một lần.

Chữa trị cũng chỉ là rải hạt sáng phục hồi.

Khác cơ chế, nhưng vẫn tiết kiệm ma lực.

“Này Jihriel… cơ thể anh đang dần trong suốt rồi kìa.”

Thật vậy.

Trông Jihriel như sắp tan biến.

“Đã bảo là ta cạn sức rồi mà… Hình như tiêu hao quá mức. Nhưng ta đã dốc toàn lực, không còn gì tiếc nuối. Hãy vượt qua xác ta mà bước tiếp đi…”

“…Khoan. Anh sắp chết thật à?”

Nguy rồi.

Tôi mới chỉ xem được một phần nhỏ về Ma Thuật Thần Thánh.

Chưa đủ.

“Nếu truyền ma lực vào thì sao…”

Tôi lập tức chạy đến, đặt tay lên người Jihriel và truyền ma lực.

Cơ thể anh lập tức khôi phục lại, rõ nét như trước.

“Ngươi… tại sao lại cứu ta…?”

“Thấy người sắp chết thì cứu thôi.”

Còn nữa, anh mà chết thì tôi biết học Ma Thuật Thần Thánh ở đâu?

“Cứu người sắp chết là chuyện đương nhiên, à… Fuh… Vậy mà ta lại vừa định giết ngươi…”

Jihriel khẽ cười.

Không hiểu cười vì gì.

Có gì đáng cười đâu chứ.

“…Ta thua rồi. Ngươi là Lloyd, đúng không? Được thôi. Ta sẽ truyền dạy Ma Thuật Thần Thánh cho ngươi.”

“Thật à!?”

“Nhưng trước đó phải ký khế ước. Đưa tay ra.”

Tôi im lặng đưa tay ra như được bảo.

Jihriel mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gì đó… bất thường.

“Fufufu… Cậu Lloyd này, ma lực cao bất thường, lại còn là hoàng tử, diện mạo non nớt… Một cơ thể lý tưởng! Ta, thiên sứ bị giam ở Thiên giới, nếu mượn cớ khế ước để chiếm lấy thân xác cậu, thì xuống hạ giới ai cấm được! Lại còn có Ma nhân ký sinh nữa chứ? Có gì sai sót cứ đổ hết cho hắn là xong! Xuống đó gặp Escher-tan, Saria-tan… Nufufufufu… Mình sẽ được gặp họ, gần gũi họ… thậm chí là… nắm tay nữa…”

Jihriel vừa lẩm bẩm vừa đặt tay lên tay tôi.

…Cảm giác có hơi… phiền.

Nhưng thôi, học được Ma Thuật Thần Thánh là được.

Ngay khi tay chạm nhau, một luồng sáng chói lóe lên bao phủ xung quanh.

“Uoooooo! Thời đại của ta tới rồi đâyyyyy!”

Cùng với tiếng gào phấn khích của Jihriel, tôi cảm thấy có gì đó đang lạ lắm… chui vào người mình.

Và rồi—

Khi mở mắt, tôi thấy… một cái miệng mọc ở lòng bàn tay trái.

Hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.

Xem ra khế ước đã hoàn tất.

“Ơ… cái quái gì thế nàyyyyyyyyy!?”

Jihriel hét lên.

“Sao thế? Chẳng phải khế ước thành công rồi sao?”

“Không thể nào… rõ ràng ta đã nhập vào cơ thể ngươi… Sao lại chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay!?”

Hắn lại lẩm bẩm một mình, có vẻ không nghe tôi nói gì.

“Gyahah! Thiên sứ ngu ngốc, tỉnh lại đi! Mày xem kỹ cơ thể thằng nhóc này cái! Ma lực của nó vượt chuẩn! Cỡ mày thì cùng lắm chiếm được lớp da tay là hết cỡ rồi!”

“Ra thế… Thảo nào Ma nhân như ngươi cũng chỉ trú ở một phần cơ thể… Một thiên sứ như ta… cũng không thể giành quyền kiểm soát… và chỉ là một sử ma khác… Nhưng ta chưa từ bỏ! Sớm muộn ta sẽ chiếm trọn thân thể này! Khi đó, thiên đường nơi hạ giới sẽ thuộc về ta!”

“Hah! Đừng mơ! Ước mơ đó tao thực hiện trước!”

“Ngươi nói gì đấy, tên Ma nhân hạ đẳng!?”

“Mày nói gì đấy, thằng thiên sứ thối tha!?”

Grimo và Jihriel lại cãi nhau om sòm.

Cả 2 đều phát ra từ bàn tay trái.

Lắm lời thật.

…Dù gì thì, tôi đã học được Ma Thuật Thần Thánh.

Giờ thì quay về nhà thờ thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận