Sau khi đã thỏa thuận xong xuôi, sáng hôm sau tôi liền đến chỗ Saria.
Đi cùng tôi còn có Ren và Shiro.
“Tôi rất háo hức được gặp chị gái của ngài Lloyd đó!”
“Gâu!”
Shiro thì vẫn vô tư như mọi khi.
Ren thì do Sylpha gửi gắm thay vì tự nguyện, dẫu sao thì cô ấy lúc nào cũng bận rộn.
Mà với tôi, Ren đã từng chứng minh năng lực nên để cô ấy đi theo càng thêm yên tâm.
“Cơ mà cô không cần háo hức quá đâu. Trước giờ cũng từng gặp vài người trong số anh chị tôi rồi mà, như anh Albert chẳng hạn.”
“Vâng, anh ấy đẹp trai cực kỳ luôn ấy!”
Đệ nhị hoàng tử, Albert De Saloum.
Vẻ ngoài điềm đạm, tính cách dịu dàng, là người luôn âm thầm quan tâm chăm sóc tôi từ nhỏ.
Tôi còn đang nghĩ “phòng của anh ấy hình như cũng gần đây thì phải…” thì—
“Ồ? Có phải đang nhắc đến anh không?”
“Wah—!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng làm tôi khẽ giật mình.
Quay lại thì đúng thật, Albert đang đứng đó, nụ cười tinh nghịch nở trên môi.
“Chào Lloyd. Cả Ren nữa.”
“...Đừng làm em giật mình như thế, anh Albert.”
“Ch-chào anh ạ!”
Ren vội cúi đầu chào đúng lễ nghi, trong khi Albert chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại, thái độ thân thiện như thường.
“Hahaha, không cần nghiêm trọng vậy đâu. Thấy hai đứa đi ngang qua nên anh thử gọi thôi.”
...Cũng nên nhớ là anh là người kế vị ngai vàng, đừng lúc nào cũng hành xử thoải mái vậy chứ.
Dù anh có hiền lành đến đâu, ít nhất cũng nên có chút tự giác hơn với vai trò của mình.
“Thế hai đứa đi đâu vậy?”
“Bọn em đến chỗ chị Saria. Chị ấy sắp đi nhà thờ, nên em đi cùng luôn.”
“...Nhà thờ á!?”
Albert bỗng thốt lên như thể phát hiện chuyện động trời.
Nè nè, làm người khác giật mình đấy.
“Hmm… anh hiểu rồi, Lloyd. Em đến nhà thờ là để xây dựng quan hệ đúng không? Dù là hình thức nào đi nữa, thì để trở thành vua, việc có được sự ủng hộ từ nhiều người là rất quan trọng. Nhà thờ tập hợp nhiều tín đồ, việc tạo liên kết cá nhân từ bây giờ là bước đi không tồi chút nào… Hừm, miệng thì bảo không hứng thú gì với ngai vàng, vậy mà cũng biết suy tính ghê nhỉ. Quả đúng là cánh tay phải đắc lực của anh... Không chừng anh mới là người bị đẩy sang làm cánh tay phải mất thôi.”
Rồi ảnh lại bắt đầu lẩm bẩm mấy lời khó hiểu một mình.
...Chắc là đi được rồi nhỉ?
Ừ, nên tranh thủ thôi.
“À, bọn em đang vội nên...”
“Ừ, đi cẩn thận nhé. Cố gắng lên đấy!”
Ảnh tiễn chúng tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.
Cố gắng cái gì mới được chứ?
Albert, nói chung thì là người tốt.
Nhưng thỉnh thoảng... cũng hơi khó hiểu thật.
Khi đến chỗ hẹn, chị Saria đã chuẩn bị xong từ trước và đang đứng đợi.
“Cuối cùng cũng đến rồi à.”
“Xin lỗi để chị phải đợi, chị Saria.”
“Gâu!”
“Ôi, cún con đáng yêu quá.”
Saria nhẹ nhàng bế Shiro lên.
Thái độ nghiêm nghị mọi khi cũng giãn ra đôi chút, trông có vẻ khá vui.
“E-em... rất vui được gặp chị! Em là Ren, mới trở thành người hầu của ngài Lloyd cách đây không lâu. Rất mong được chị chiếu cố…”
Ren cúi người chào đúng mực.
Saria chỉ liếc nhìn cô ấy, rồi lạnh lùng hỏi:
“...Cô, giỏi nhạc cụ gì?”
“Dạ? E-em… em không biết chơi nhạc cụ nào cả…”
“Vậy à.”
Ngay lập tức, ánh mắt của chị chuyển đi chỗ khác, thái độ mất hứng thấy rõ.
So với cách chị vừa dịu dàng với Shiro lúc nãy... đúng là quá khác biệt.
Ren cứng người, không biết phản ứng ra sao.
...Ơ nhưng, sao lại hỏi nhạc cụ?
Tôi cũng đâu biết chơi cái gì.
“Lloyd thì không sao. Em thuộc nhóm khác. Đi thôi.”
Saria xoay người bước đi, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm thường thấy.
…Nhóm khác là nhóm nào mới được chứ?
Tôi và Ren nhìn nhau, rồi cũng lặng lẽ bước theo chị đến nhà thờ.
Nhà thờ nằm ở trung tâm thành phố, cách hoàng cung khoảng 1 tiếng đi bộ.
Trên đường đi, khi đang thong thả thì chúng tôi vô tình đi ngang qua Hiệp hội Mạo hiểm giả.
“Chết rồi.”
Giờ mới nhớ, đáng lẽ nên chọn đường khác.
Tôi đang đi với Ren, người từng bị truy nã.
Dù sự việc đã được giải quyết ổn thỏa nhờ tôi bảo lãnh, nhưng chắc chắn không phải ai trong hội cũng biết chuyện.
Nếu có va chạm gì, tôi vẫn ứng phó được, nhưng rắc rối thì tốt nhất vẫn nên tránh.
Đúng lúc ấy, cánh cửa hội bật mở.
2 gã đàn ông mặt mũi dữ tợn bước ra, ánh mắt ngay lập tức hướng về phía chúng tôi.
…Linh cảm chẳng lành.
“Này mấy cô em, đợi chút đã.”
Ren khẽ run vai.
Haizz… biết ngay mà.
Giờ mà giải thích thì lại phiền phức, mất thời gian.
Tôi bước lên một bước, đứng chắn trước mặt 2 tên đó.
“Này, xin lỗi nhé nhưng Ren là—”
“Ê ê, con hầu gái này trông đáng yêu phết đấy chứ.”
“…Hả?”
Tôi khựng lại trong chốc lát.
Gã này vừa nói cái quái gì thế?
Chưa kịp phản ứng, cả 2 tên đã bắt đầu cợt nhả:
“Cả chị kia mặt lạnh nhưng nhìn kỹ cũng ngon phết.”
“Hay tụi em đi chơi với tụi anh một chút nhỉ? Bỏ thằng nhóc này ra một bên đi.”
…Thì ra chỉ là mấy tên du côn.
Một trong số đó bật cười thô tục, tay vươn lên định đẩy tôi sang bên.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sát khí rõ rệt từ sau lưng.
“Ren, thôi đi.”
Tôi khẽ quay lại, thấy Ren đã rút dao nửa chừng, mắt lạnh băng.
“Nhưng nếu có ai định gây hại cho ngài Lloyd thì Sylpha đã nói tôi có thể giết không cần báo trước…”
“Không, giết người là không được.”
...Đúng là ghê gớm vừa thôi.
Mà đánh nhau giữa đường thì phiền lắm.
“Chỉ cần làm kín đáo là được. Dù sao thì gây chú ý là điều không nên.”
“Dạ dạ—”
“Ê này, mày lảm nhảm cái gì mà—”
Không để gã nói hết câu, tôi khẽ giơ tay thi triển Phong Thiết.
Một lưỡi gió sắc bén lướt ngang hông hai tên kia.
Soạt!
Quần tụi nó tụt xuống cái “rụp”, lộ hết cả phần dưới.
“Cái, cái gì cơ!?”
Chúng cuống cuồng kéo quần lên, nhưng dây lưng đã bị cắt đứt, hoàn toàn vô ích.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười.
“Này các anh, mặc thế này mà đòi tán gái à?”
“Kh… khốn kiếp! Nhớ mặt tao đấy!”
2 tên vừa chửi vừa dùng cả 2 tay giữ quần, lảo đảo chạy mất dạng một cách thảm hại.
…Tạm thời cũng giải quyết xong rồi ha.
“Ahaha, đỉnh thật đó!”
Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, một tràng vỗ tay bất ngờ vang lên.
Chủ nhân tiếng vỗ tay là một cô gái mặc đồ Trung Hoa:
Tao.
“Hao! Lâu rồi mới gặp, Lloyd. Cả Ren với Shiro nữa.”
Tao vừa cười vừa sải bước tới, tôi thì chỉ nhẹ nhàng vẫy tay chào lại, Ren khẽ cúi đầu còn Shiro sủa “gâu” 1 tiếng đáp lễ.
Tao là một mạo hiểm giả mà tôi từng quen biết.
Cô ấy là võ sư sử dụng võ thuật ngoại quốc, chiến đấu bằng cách điều khiển “khí” trong cơ thể.
Dù đánh tay không nhưng sức mạnh không thua gì Sylpha.
“Cơ mà này, thấy từ nãy mà không ra tay luôn à?”
“Ồ? Cậu cần giúp sao?”
Tôi bật cười, lắc đầu nhẹ.
Tao nhún vai kiểu "ừ nhỉ" rồi mỉm cười tinh nghịch như thường lệ.
“À mà này Lloyd, chị gái cậu đó hả?”
“Ừ. Đây là Saria, chị gái tôi.”
“Hừm, nhìn kỹ thì đúng là giống Lloyd thật. Chào nhé, Saria! Tôi là Tao, mạo hiểm giả!”
“...”
Không đợi phản ứng, Tao đã nắm lấy tay Saria lắc lấy lắc để, khuôn mặt rạng rỡ như gặp người quen thân thiết.
Khoảng cách quá gần khiến Saria thoáng bối rối.
Cũng phải thôi, hiệp hội mạo hiểm giả là tổ chức độc lập, không thuộc quyền quốc gia quản lý, nên thành viên của họ cũng chẳng câu nệ mấy chuyện lễ nghi hay thân phận hoàng tộc.
Dù vậy, cả tôi và Saria đều không phải kiểu người quá coi trọng hình thức, nên cũng chẳng vấn đề gì.
“Dù sao thì, nhóm này cũng lạ thật đó. Mấy người đang đi đâu vậy?”
“Đến nhà thờ. Chị Saria có buổi biểu diễn ở đó.”
“Ô, nghe vui nha! Muốn đi cùng ghê… nhưng tiếc quá, tôi cũng đang có việc. Vừa nhận nhiệm vụ diệt Ghoul xong. Cậu có hứng không Lloyd?”
“Uh… cũng muốn lắm… nhưng hôm nay lỡ có hẹn rồi. Đành hẹn lần sau vậy.”
“Không sao. Nhiệm vụ này vẫn còn thời hạn dài mà, nếu có dịp mình đi chung nhé! Với lại chắc sau này tôi cũng sẽ thử ghé nhà thờ xem sao. Vậy thì, tái kiến nha~”
Tao nháy mắt rồi xoay người, vẫy tay rời đi với dáng vẻ tràn đầy năng lượng quen thuộc.
Tiễn cô ấy bằng ánh mắt, Saria chợt thì thầm:
“Lloyd, cảm ơn lúc nãy nhé. Nhờ em mà tụi chị không bị làm phiền.”
“Ừ? À, không có gì đâu.”
“Không, chị thấy em xử lý rất gọn gàng đấy. Nếu có chuyện gì, chị cũng định ra tay với tư cách một người chị rồi...”
Vừa nói, chị ấy vừa nhấc nhẹ chiếc túi xách lên, một chiếc túi với mấy góc cạnh sắc lẹm như vũ khí.
…Cái đó mà vung trúng chỗ hiểm thì chắc chẳng đùa được đâu.
Tôi rùng mình nghĩ thầm.
“Mà lúc nãy là gió… chắc là Phong ma thuật nhỉ. Khác hoàn toàn với Ma Thuật Thần Thánh.”
“! Chị Saria, chị từng thấy Ma Thuật Thần Thánh rồi à? Thế nó như nào!?”
Tôi lập tức hỏi với ánh mắt háo hức.
“Chị chỉ từng thấy người ta dùng để trị thương thôi. Nhưng nghe nói còn nhiều ứng dụng khác nữa. Trong nhà thờ có vài người dùng được mà. Em đến đó rồi thì kiểu gì cũng sẽ thấy thôi.”
Saria trả lời hờ hững, như thể chẳng mấy quan tâm.
…Chắc chị ấy không có hứng thú với ma thuật rồi.
Đành chịu, không khai thác thêm được gì nữa.
Nhưng vậy cũng đủ để xác nhận rằng trong nhà thờ thật sự có người sử dụng Ma Thuật Thần Thánh.
Thế là đủ lý do để háo hức.
Tôi bắt đầu bước nhanh hơn về phía nhà thờ, lòng đầy mong chờ.


0 Bình luận