Sau một lúc đi bộ, cuối cùng bọn tôi cũng tới được nhà thờ.
“Uwaa~ To thật đấy…”
Ren ngước nhìn công trình sừng sững trước mắt, không giấu nổi vẻ thán phục.
“Đây chỉ là chi nhánh thôi. Trụ sở chính còn to hơn nhiều.”
“Thật… vậy sao…”
“Nếu thấy ngại thì cứ nói bình thường là được. Chị không bận tâm mấy chuyện lễ nghĩa đâu.”
Saria nói nhẹ nhàng rồi thẳng thắn sải bước vào nhà thờ như thể đã quá quen thuộc.
Chị ấy tiến đến gần một nữ tu đang đi ngang và dõng dạc nói:
“Đến rồi.”
“Chà chà, chào mừng Saria-sama đã quang lâm! …Còn mấy đứa nhỏ này là…?”
“Người mang đồ. Có vấn đề gì không?”
“Không, không hề ạ! Mời ngài vào trong nghỉ ngơi!”
Bị Saria nhìn bằng ánh mắt sắc như dao, nữ tu vội cúi đầu và nhanh chóng dẫn cả bọn vào trong.
Ooh, đúng là đãi ngộ cấp VIP, qua cửa không ai dám hỏi han.
Lúc này tôi chỉ muốn vỗ vai chính mình vì đã rủ Saria đi cùng.
“Thế nhé Lloyd, chị còn phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Gặp lại sau.”
“Vâng, cảm ơn chị nhiều, Saria.”
Tôi gật đầu chào chị rồi hướng về phía giáo đường.
Vừa đi, Grimo cất giọng châm chọc:
“Giờ thì bước đầu là nói chuyện với cha xứ, xin gỡ lệnh cấm. Sau đó giả vờ làm tín đồ để tìm hiểu Ma Thuật Thần Thánh, học xong rồi thì tìm cớ rút lui. Kế hoạch hoàn hảo đấy Lloyd-sama!”
“Chỉ mong mọi thứ trôi chảy.”
“Không sao đâu. Người của nhà thờ lúc nào chẳng muốn thêm tín đồ. Huống hồ Lloyd-sama còn là hoàng tộc, có lý do gì mà từ chối chứ? Mà dù có gây chuyện hồi trước thì... à mà… mới nghĩ lại, bị cấm cửa ngay từ đầu cũng hơi kỳ ha… Không không, chắc là tôi lo xa quá.”
Ừ, mới phá vài thứ lặt vặt thôi mà…
Chắc không sao đâu.
Đến đâu hay đến đó vậy.
Kìa rồi, cha xứ!
Thử bắt chuyện xem sao.
“Cha ơi, con chào cha ạ~!”
Tôi vừa vẫy tay vừa chạy tới.
Vừa thấy tôi, cha xứ quay lại:
“Chào con, đứa trẻ năng động quá. Hai đứa đến cầu nguyện à? …Ơ, ta có gặp con ở đâu rồi thì phải?”
“Dạ, con là Lloyd. Lâu rồi mới gặp cha.”
“Lloyd… Hả!? Không lẽ con là Lloyd De Saloum ‘đó’!?”
Cha xứ thót người, bước lùi mạnh ra sau, tay ôm lấy cây thánh giá như bám víu rồi run rẩy dữ dội.
“Không sai đâu! Đúng là nó! Đứa trẻ ác quỷ từng đột ngột xuất hiện, khiến nhà thờ yên bình này rơi vào địa ngục kinh hoàng cách đây 2 năm!!”
…Gì vậy?
“Trẻ ác quỷ”?
Địa ngục?
Quá đáng rồi đấy.
“Ơ… Lloyd, cậu rốt cuộc đã làm cái gì vậy…?”
“Lloyd-sama, dù có là thế nào đi nữa thì mấy chuyện như thí nghiệm lên người hay tra tấn giết chóc thì… ờm… cũng hơi quá đấy…”
Grimo và Ren nhìn tôi bằng ánh mắt chẳng khác nào nhìn tội phạm truy nã.
Ê này!?
Không ai tin tôi chút nào à!?
“Xin lỗi, nhưng tôi không làm mấy chuyện kinh dị thế đâu nhé. …Hồi đó tôi chỉ… mới học được ma thuật nên hơi… quá tay một chút thôi…”
“Khoan, vậy mà gọi là ‘hơi’ quá tay đó hả Lloyd-sama!?”
Tôi vừa giải thích đã bị cả đồng đội quay xe.
Tôi có kiềm chế mà… thật đấy…
“…Nếu Lloyd-sama hồi đó còn chưa biết kiềm chế, thì phản ứng của cha xứ cũng hợp lý. Cả chuyện bị cấm cửa nữa.”
Grimo gật đầu vẻ thấu hiểu, làm tôi càng tức hơn.
…Mà giờ nhớ lại thì, đúng là mình có… phá hơi nhiều.
Kính màu, tượng thiên thần, cả bức tranh chính điện nữa.
Ừm… bị cấm cửa chắc cũng không oan thật…
“Ờm, cha xứ ạ? Con biết chuyện trước đây là lỗi của con. Con thật lòng xin lỗi. Con đã suy nghĩ lại rất nhiều rồi. Liệu cha có thể cho con cơ hội quay lại đây được không ạ?”
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười thành khẩn nhất có thể, nhưng cha xứ chỉ đứng dậy, nghiêm giọng trừng mắt nhìn tôi.
“Không đời nào! Bảo là biết lỗi à? Miệng nói gì chẳng được! Làm sao ta tin được ngươi!? Ngươi đã phá hủy những kiệt tác mà ta dồn cả đời để tạo ra…!”
“À… hóa ra là thù cá nhân…”
Ren thì thào, nói đúng điều tôi đang nghĩ.
Ừ thì… cũng không trách được.
“Làm ơn mà…”
“Không là không! Nhân danh Chúa, ta tuyệt đối không cho phép ngươi trở thành tín đồ! Cút khỏi thánh địa này ngay!!”
Chuyện khó hơn mình tưởng…
Đang định bỏ cuộc thì—
“Thưa cha xứ, xin hãy tha cho em ấy lần này có được không?”
Một giọng nói êm dịu vang lên từ cửa ra vào.
Một nữ tu với mái tóc vàng óng và vóc dáng đầy đặn bước vào, nụ cười dịu dàng như ánh ban mai.
“Escher!”
“Fufuh, mừng là em vẫn còn nhớ chị. Lâu rồi không gặp ha, Lloyd-kun.”
Escher Hannibalk, nữ tu lâu năm ở nhà thờ.
Chị ấy luôn sống với lý tưởng nhân ái và chính nghĩa tựa một vị thánh sống.
Ngày trước tôi gây chuyện, chị ấy luôn đứng ra bảo vệ tôi (rồi mắng te tua sau đó).
Dịu dàng nhưng rất nghiêm khắc.
Tiếng hát của Escher được ca ngợi là “có thần ngự trị”, và khi kết hợp với tiếng đàn piano của Saria, người ta gọi đó là “âm nhạc thiêng liêng”.
Escher đặt tay lên ngực, nhìn cha xứ bằng ánh mắt kiên định.
“Chẳng phải cha vẫn thường nói sao? ‘Con người là sinh vật luôn phạm sai lầm. Nhưng nếu biết hối lỗi và khao khát sửa sai, thì Chúa sẽ tha thứ’. Vậy tại sao không cho Lloyd một cơ hội để chứng minh điều đó?”
“Nhưng mà… Escher-kun…”
“Con cũng xin nữa ạ! Lloyd tuy hơi… bốc đồng, nhưng không bao giờ làm việc xấu không lý do! Con và bạn con… đều được Lloyd cứu giúp…”
“Gâu gâu!”
Ren và Shiro nhào tới, ánh mắt lấp lánh không thể chối từ.
Cha xứ lùi lại, rõ ràng đang rất lung lay.
“Ưm, đừng nhìn ta bằng ánh mắt long lanh ấy chứ…”
“Kuun… kuun…”
Shiro khẽ hít mũi rồi rúc vào chân cha xứ.
Ông khựng lại, nuốt khan 1 ngụm nước bọt.
“…Thôi được! Người yêu chó thì không thể là người xấu! Ta sẽ tin cậu một lần này!”
“Thật ạ!?”
“Ư-ừm… Mà con chó này tên gì vậy?”
“Shiro ạ. Dễ thương lắm phải không? Cha muốn bế thử không ạ?”
“…Nếu được thì… ta rất muốn.”
Cha xứ mỉm cười lần đầu tiên, nhẹ nhàng bế Shiro lên.
Trông ông như đang ôm thiên thần vậy.
Tốt lắm Shiro, làm quá tốt luôn.
“Fufu, Lloyd-kun dễ thương quá. Vui như trẻ con vậy đó.”
Escher mỉm cười, ánh mắt đầy trìu mến khi nhìn tôi.
“Thấy em đi cùng Saria vào nhà thờ, chị đoán ngay mục đích là buổi diễn hôm nay trong Thánh Xan Hội. Hai năm trước, dù chỉ hát thánh ca với vẻ miễn cưỡng, giọng em đã vang vọng như thể có thánh thần trú ngụ. Đó là món quà thiêng liêng – chỉ những ai đạt cảnh giới cao nhất trong Ma Thuật Thần Thánh mới có được. Và giờ đây… Lloyd-kun còn mạnh hơn cả trước…! Chị đã đợi rất lâu để em trở lại, mong em chọn con đường âm nhạc. Hôm nay, cuối cùng cũng tới rồi. An tâm đi, Lloyd-kun. Từ giờ chị sẽ không để ai cấm cửa em nữa. Chị sẽ rèn luyện em thành ca sĩ thực thụ, rồi một ngày, khi chúng ta cùng hòa giọng, chắc chắn sẽ tạo nên bản thánh ca chưa từng tồn tại… Aa… thật mong chờ quá… fufu, fufufufufu…”
…Escher bắt đầu lẩm bẩm gì đó mơ màng.
Không rõ chị ấy đang mộng tưởng điều gì, nhưng thôi, như thường lệ, tôi cứ làm những gì mình cần làm là được rồi.
Ừ, cứ vậy đi.


0 Bình luận