Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Tokyo Drift

Chương 09 : Tokyo Drift (9)

0 Bình luận - Độ dài: 1,582 từ - Cập nhật:

Sau ngày Takahashi Kouichi người giao hàng cũ trở về quê, Trương Hằng lần đầu tiên kịp hoàn tất toàn bộ đơn hàng trước khi cảnh sát giao thông bắt đầu ca làm. Bên tai cậu vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc.

【Kỹ năng mới đạt được — Lái xe ô tô lv0】

Trương Hằng hít sâu một hơi. Quãng thời gian đảo lộn ngày đêm rốt cuộc cũng thu được thành quả. Tuy cậu vẫn chưa rõ tiêu chuẩn đánh giá cấp độ kỹ năng là gì, nhưng dựa trên trải nghiệm khi đạt kỹ năng “Sinh tồn nơi hoang dã” lần trước, lv0 ít nhất cũng có nghĩa là đã nhập môn.

Xét về thời gian, tốc độ học này có thể không nhanh, nhưng cũng không chậm chút nào. Tính ra từ lúc cậu chạm tay vào vô lăng đến giờ mới chỉ vừa tròn một tuần. Đến cả Tsuchiya Yousuke người ban đầu còn đứng một bên chờ xem cậu làm trò hề giờ cũng không bắt bẻ được gì, chỉ vuốt cằm lẩm bẩm một câu, “Chẳng lẽ cậu quăng hết đống hàng chưa giao xuống vệ đường rồi à?”

Trương Hằng không thèm để tâm, ném chìa khóa lại cho ông ấy rồi ra bến đón xe buýt về trường.

Cậu cũng gần như đã quen với nhịp sống hiện tại: đi học, làm thêm, miễn phí giao hải sản cho một ông chủ thất đức, thi thoảng còn phải tranh thủ thời gian trả lời mấy tin nhắn kỳ quái do Ameko gửi đến mỗi ngày. Thời gian cứ thế trôi đi.

Hai tháng vụt qua trong chớp mắt. Tính từ ngày Trương Hằng bước vào phó bản này đã sắp tròn ba tháng. Trong khi những người chơi khác đều đã bị cưỡng chế rời khỏi, thanh tiến độ của cậu chỉ mới nhích được chưa đầy một phần tư.

Cậu chưa vội đụng đến nhiệm vụ chính tuyến, lại tình cờ hoàn thành hai thành tựu phụ: “Tham quan mười danh lam thắng cảnh ở Tokyo” và “Nếm thử ba mươi món đặc sản Nhật Bản”, mỗi cái mang về cho cậu 3 điểm tích lũy.

Hai thành tựu này thật ra không khó. Ví dụ như cái đầu tiên, miễn là chịu đi, ai cũng làm được. Vấn đề ở chỗ, thời gian của các người chơi đều bị giới hạn, rất ít người dám dành vài ngày đi dạo linh tinh.

Còn Trương Hằng thì thường bị Ameko kéo đi chơi vào cuối tuần, từ Tokyo Skytree, Bảo tàng Ghibli ở Mitaka, cho đến chùa Asakusa. Cậu không ngại mấy chuyện này, dù sao cậu cũng đâu có bị ép về thời gian. Lịch sinh hoạt thường ngày đã đủ căng thẳng, nên nghỉ ngơi hợp lý cũng là cần thiết.

Có một cô bạn gái dễ thương răng khểnh làm hướng dẫn viên du lịch riêng, những dịp như vậy chẳng mấy khi có. Nhờ vậy mà cậu vô tình cày được hẳn 6 điểm tích lũy.

Ngoài ra, rút kinh nghiệm từ sự kiện “Tàu Bell không thể chìm” lần trước, Trương Hằng vẫn luôn đề phòng các bất thường có thể phát sinh sau mốc 60 ngày thời hạn quy định ban đầu để trở về thế giới thực. Quả nhiên, lần này cậu lại phát hiện ra một cái bug.

Thông thường, các câu lạc bộ ở đại học Nhật Bản sẽ tổ chức chiêu sinh vào tháng 3,4 hằng năm. Ngoài ra, do lượng du học sinh ngày càng đông, tháng 9 mùa nhập học cao điểm cũng là thời gian nhiều câu lạc bộ tổ chức chiêu mộ lại. Lúc Trương Hằng mới nhập học cũng thấy không ít tờ rơi và áp phích chiêu sinh, nhưng khi đó cậu đang bận học tiếng Nhật nên không tham gia.

Không ngờ sau đúng 60 ngày, các câu lạc bộ lại tiếp tục chiêu sinh một lần nữa. Trương Hằng hỏi Ameko, cô nàng cũng không biết lý do, chỉ bảo chắc là chưa tuyển đủ người.

Tuy nhiên sau sự kiện “Tàu Bell”, Trương Hằng đã rất nhạy cảm với các dấu hiệu bất thường quanh mình. Cậu gần như chắc chắn những câu lạc bộ đó đang che giấu điều gì đó.

Vì vậy, cậu thu thập hết các tờ thông báo chiêu sinh: có bóng đá, bơi lội, bóng chày, kiếm đạo, cờ tướng Nhật (shogi), bài hoa (karuta)... Trong đó, câu lạc bộ Karuta thu hút rất nhiều sinh viên, vì trưởng và phó CLB đều là mấy cô nàng năng động, dễ thương.

Tuy nhiên, sự chú ý của Trương Hằng lại không nằm ở đó. Cậu tìm đến những câu lạc bộ có liên quan đến xe cộ. Đến thời điểm này, cậu phát hiện có ba nơi: CLB xe 4WD, Hội nghiên cứu đua xe và CLB chụp ảnh xe mô hình.

Sau khi tìm hiểu, Trương Hằng phát hiện CLB 4WD không giống như cậu tưởng. Đám này chơi xe 4WD thật đấy, nhưng không phải loại xe đua 4 bánh dẫn động toàn phần mà là mấy chiếc xe mô hình nhỏ kiểu như trong phim “Tay đua siêu tốc”, do hãng Tamiya sản xuất. Ở Trung Quốc thì có bản đạo nhái tên là Auldey. Một thời từng oanh tạc khắp nơi, giờ đã trở thành ký ức xa xưa, không ngờ trong trường vẫn có nhóm “fan cứng” thế này.

Trương Hằng hiện tại không có hứng vừa chạy theo sau mấy món đồ chơi vừa gào “Sao băng thần tốc!”, “Đại bác siêu thanh!”, “Thái dương bốc cháy!”... Vì cảnh tượng đó quá chi là... ngại. Còn CLB chụp ảnh xe mô hình thì ngay cái tên đã thấy mùi mờ ám, nên cuối cùng cậu quyết định thử gia nhập Hội nghiên cứu đua xe.

Đây cũng là nơi nghe có vẻ nghiêm túc nhất trong ba chỗ.

Quả nhiên, vừa bước vào, Trương Hằng đã học được kha khá thứ. Người sáng lập hội là một đàn anh sinh viên, ban đầu chỉ là dân đam mê xe, sau đó cùng vài người bạn lập ra câu lạc bộ nhỏ này, tự nghiên cứu và luyện tập. Nhờ vậy mà tay nghề ngày càng cao, đến năm tư thì được một đội đua chuyên nghiệp ký hợp đồng, hiện đang chinh chiến tại giải đua GT300.

Trong suốt ba năm đó, đàn anh kia đã cẩn thận ghi lại toàn bộ quá trình huấn luyện và kinh nghiệm của mình trên giấy. Giờ đây, toàn bộ tài liệu và cả video luyện tập thường ngày đều được chia sẻ công khai cho các thành viên trong hội, chưa kể blog cá nhân của anh ta cũng liên tục cập nhật cảm nhận và bài học rút ra từ các cuộc đua.

So với Tsuchiya Yousuke người chỉ chịu hé miệng dạy vài câu lúc đi giao hàng rồi về thì đúng là một trời một vực.

Tuy nhiên, hai người họ có phong cách lái xe hoàn toàn khác nhau.

Đàn anh thuộc dạng “tấn công như lửa”, phong cách mạnh mẽ, ưa tốc độ, luôn đạp ga hết cỡ, lấy khí thế làm đầu. Ngược lại, ông chủ tiệm hải sản thì là kiểu tay lái chiến thuật, kỹ thuật thuần túy. Trương Hằng từng tìm được video đua xe khi xưa của Tsuchiya Yousuke trên mạng, cậu phát hiện người này trong trận cực kỳ ranh mãnh, luôn bám sát sau đối thủ, đến hai vòng cuối mới bất ngờ tăng tốc tung đòn kết liễu.

Câu cửa miệng của chú ấy là: “Đua xe là một trò chơi chiến thuật, không chỉ là kỹ thuật mà còn là trí óc. Tay đua bình thường chỉ thấy được con đường trước mắt, còn tay đua thực thụ phải vượt qua giới hạn của tầm nhìn, nhìn thấy toàn cục.”

Nhưng chưa được nói hết câu thì đã trở mặt, “Mà thôi, với loại gà mờ như cậu thì mấy chuyện đó còn xa vời lắm. Lo mà giao cho xong mấy đơn hải sản đi. Nhờ có cậu, dạo này đơn hàng tăng thêm 20% đó. Vẫn như cũ, giao không hết thì đền tiền cho tôi.”

Trương Hằng hiện giờ đã thi lấy bằng lái, nhưng rồi nhận ra chuyện đó cũng chẳng hữu dụng mấy. Ngoài việc còn phải chạy về trường học, chiếc L300 mà Tsuchiya Yousuke đào từ bãi rác lên hoàn toàn là xe “đen” – không đăng kiểm, không bảo hiểm, biển số cũng là hàng giả.

Bảo sao trước giờ chú ấy chẳng buồn nhắc gì đến mấy pha vượt đèn đỏ hay chạy sai làn của Trương Hằng. Miễn là không bị bắt thì muốn lái sao cũng được, nhưng nếu chẳng may bị cảnh sát hỏi thăm thì xác định ngồi tù mọt gông.

Thế nên Trương Hằng chỉ còn cách tiếp tục lao đi trên từng con đường.

Dù sao thì, tài liệu và video luyện tập của đàn anh trong Hội nghiên cứu đua xe vẫn đem đến cho Trương Hằng nhiều gợi ý và cảm hứng. Phong cách khác biệt hoàn toàn so với những gì cậu đã học từ trước lại càng giúp cậu mở rộng tầm nhìn.

Ba tháng sau, Tsuchiya Yousuke cuối cùng cũng bắt đầu dạy cậu kiến thức về độ xe.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận