Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Tokyo Drift

Chương 07 : Tokyo Drift (7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,340 từ - Cập nhật:

“Công việc của cậu rất đơn giản. Mỗi ngày 1 giờ 30 sáng đến đây, lái xe chở tôi đến chợ cá Tsukiji. Đợi tôi nhập hàng xong thì chở tôi và hàng quay lại đây. Sau đó chia hàng xong thì cậu đi giao đến các địa điểm được chỉ định, vậy là xong một ngày làm việc rồi. Hiểu chưa, nhóc?”

“Ban đêm hả?! Làm xong hết mấy chuyện đó cháu còn có thời gian ngủ không?” Trương Hằng nghe vậy thì nhíu mày.

Tsuchiya Yousuke nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng khè. “Cái đó thì phải xem tốc độ giao hàng của cậu thế nào rồi. Được rồi, còn câu hỏi nào nữa không?”

“Cháu còn một câu cuối.”

“Hử?”

“Chú sẽ giúp cháu thi bằng lái trước chứ?”

Nụ cười trên mặt Tsuchiya Yousuke lập tức đông cứng lại. “Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa?!”

“Cháu chưa có bằng lái. Muốn giao hàng cho chú thì phải thi bằng trước đã chứ.” Trương Hằng đáp thật thà.

“...”

“Cậu chưa có bằng mà còn đến nhờ tôi dạy đua xe?! Đại ca, cậu đang đùa tôi à? Người còn chưa từng cầm vô lăng bao giờ, tại sao lại hứng thú với đua xe ngầm đến thế?”

“Cháu thật ra cũng không hứng thú với đua xe ngầm lắm, nhưng vì một số lý do bất tiện tiết lộ, cháu buộc phải tham gia.”

Tsuchiya Yousuke nhìn chằm chằm Trương Hằng suốt một phút, cuối cùng mới nghiến răng rít ra một câu, “Vậy thì cậu chỉ còn biết cầu cho mình chạy nhanh hơn xe cảnh sát thôi.”

Đêm khuya ở Tokyo khác ban ngày một trời một vực.

12 giờ đêm, phần lớn người dân đã chìm vào giấc ngủ. Các khu dân cư quanh đường phố chỉ còn lác đác vài khung cửa sổ sáng đèn. Trương Hằng xuất phát từ trường, bắt chuyến tàu điện cuối cùng. Trong toa chỉ còn vài nhân viên văn phòng ngủ gà ngủ gật và vài cô tiếp viên trang điểm đậm.

Cậu xuống ở ga cuối, rồi đi bộ một đoạn khá dài, cuối cùng cũng đến được cửa tiệm hải sản đúng giờ hẹn.

Lần này, Tsuchiya Yousuke hiếm khi nghiêm túc, không còn ngủ khò trên lầu mà đang ngồi phân loại đơn hàng trong cửa tiệm.

Nghe tiếng bước chân phía sau, ông ta không ngẩng đầu lên, chỉ buông một câu, “Cho tôi thêm năm phút.”

Năm phút sau, Tsuchiya Yousuke đứng dậy, xách hai con cua vừa chết dùng dây rơm xâu lại, ném một chùm chìa khóa về phía Trương Hằng rồi hừ một tiếng, “Đi theo tôi.”

Hai người rời khỏi tiệm hải sản, đi đến một bãi giữ xe ngoài trời không xa. Tsuchiya Yousuke lắc lắc cánh cổng sắt, lát sau đèn trong phòng bảo vệ bật sáng, một ông lão lưng còng vừa mặc áo vừa đi ra, mở khóa cổng sắt.

Tsuchiya Yousuke cười với ông lão, đưa hai con cua chết cho ông, rồi chỉ tay về phía Trương Hằng, nói gì đó.

Ông lão có vẻ rất vui, đón lấy cua, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, nhìn Trương Hằng đầy thiện cảm và gật đầu chào.

“Cụ Cua, thật ra tôi cũng không biết tên thật của ông ấy là gì, nhưng chẳng sao cả, mấy chuyện đó không ai quan tâm đâu. Vợ ông ấy mất từ lâu, con cái ra nước ngoài rồi bặt vô âm tín, ông ở bãi xe làm công đổi lấy chỗ trú thân. Chúng tôi là bạn cũ, tôi tặng ông mấy con cua chết không bán được, ông cho tôi đậu xe miễn phí ở đây. Giờ tôi cũng giới thiệu cậu với ông ấy rồi, sau này cứ đến đây lấy xe, trả xe là được.”

“Xe nào?”

Ánh mắt Trương Hằng quét quanh bãi xe, cuối cùng dừng lại ở một chiếc xe van màu vàng đất nằm khuất trong góc, khẽ nhướng mày.

“Đẹp đấy chứ? Mitsubishi L300thế hệ thứ hai, ra mắt năm 1982, chiếc xe van 4WD đầu tiên của Nhật Bản.” Nói đến xe, Tsuchiya Yousuke như biến thành người khác, không còn vẻ bệ rạc thường ngày, vừa châm thuốc vừa vuốt ve thân xe. “Động cơ diesel 2.5 4D56, khung gầm giống Pajero, đủ sức đối phó với thời tiết khắc nghiệt và địa hình xấu, khiến chiếc xe van nhỏ có được khả năng off-road của một chiếc SUV…”

“Xe từ năm 1982? Chú chắc nó còn chạy được à?” Trương Hằng nghi ngờ.

“Yên tâm, tôi vớ được nó ở một bãi xe phế liệu, đã cải tạo lại rồi. Từ 4WD thành 2WD, tuy 4WD ổn định hơn nhưng quá nặng, lại hao xăng, mà xe ổn định quá cũng không hay với tay lái.”

“...Quan trọng nhất là, tôi đã sửa lại máy nghe băng trong xe.” Tsuchiya Yousuke mở cửa ghế phụ, ngồi vào và móc ra một cuộn băng cassette.

Trương Hằng thấy vậy đành leo lên ghế lái. Trước khi đi, cậu đã học cấp tốc vài kiến thức lái xe qua video, sơ đồ trên mạng, thậm chí còn tải một game mô phỏng lái xe để luyện trong tàu điện. Thế nên giờ đây… cậu vẫn hoàn toàn không tự tin.

Cậu nhét chìa khóa vào ổ, vặn ba lần mới nổ được máy.

Tsuchiya Yousuke chẳng buồn quan tâm, vừa nghe xe nổ máy đã vội nhét băng của Chage & Aska vào máy phát.

Ngay khoảnh khắc chiếc xe vừa bò được 5 mét, phanh gấp một cái, đầu Tsuchiya Yousuke đập thẳng vào hộp găng tay.

Trương Hằng mặt không biến sắc, “Xin lỗi, cháu đạp nhầm chân côn.”

Vừa nói vừa chuyển cần số sang số 5.

“…”

“Khi nào cậu đi thi đấu nhớ báo tôi một tiếng, tôi sẽ mua bảo hiểm cho cậu, người thụ hưởng để tên mình luôn, chịu thua cậu thật rồi.” Tsuchiya Yousuke tắt máy nghe nhạc, “Vào số 1, chân trái đạp hết côn, chân phải đệm nhẹ chân ga…”

Ba phút sau, Trương Hằng lảo đảo lái chiếc L300 rời khỏi bãi đậu, dưới ánh mắt tiễn đưa của cụ Cua, từ từ đâm thẳng vào trụ vòi cứu hỏa bên cạnh.

May mà giờ là rạng sáng, đường xá không có mấy xe cộ.

Trương Hằng loạng choạng cho xe lên đường, quay sang thì thấy Tsuchiya Yousuke đã ngoan ngoãn cài dây an toàn.

Quãng đường 15 phút, Trương Hằng lái mất tới 25 phút, giữa chừng chết máy 5 lần, vượt đèn đỏ 2 lần, thậm chí còn leo lên vỉa hè một lần. Nhưng cuối cùng, cũng đã đến nơi an toàn.

Chợ cá Tsukiji là chợ cá lớn nhất Nhật Bản, thậm chí là trên thế giới. Không chỉ ngư dân Tokyo mà khắp Nhật Bản đều đưa hải sản về đây bán. Thời kỳ hưng thịnh, mỗi ngày có đến 3200 tấn hải sản được tiêu thụ, trị giá 3 tỷ yên, thu hút hơn 60.000 thương nhân đến chọn mua và đấu giá. Với họ, nơi này không chỉ là chợ, mà là chiến trường.

Trương Hằng kéo thắng tay. Tsuchiya Yousuke định nói gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết mở lời thế nào, cuối cùng chỉ buông một câu “Chờ ở đây” rồi mở cửa nhảy xuống xe, bắt chuyện với một người quen, hai người vừa hút thuốc vừa đi về phía cổng chợ.

Một tiếng sau, Tsuchiya Yousuke quay lại, phía sau là một chiếc xe nâng chở đầy thùng hải sản mới nhập. Điều khiến cậu bất ngờ là Trương Hằng không tranh thủ ngủ mà tranh thủ thời gian này luyện lái L300 quanh bãi.

So với lúc đi, tay lái của cậu đã khá hơn rõ rệt.

Nhưng Tsuchiya Yousuke không nói gì, chỉ hằm hằm mặt bảo, “Xuống xe, phụ khiêng hàng.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận