Trương Hằng nghe Ameko nói vậy nhưng không lập tức dời mắt đi. Cậu đang nghĩ xem nên làm sao để chen chân vào nhiệm vụ chính, không ngờ gợi ý lại tự động xuất hiện trước mặt mình.
Đám người được gọi là Bosozoku kia rõ ràng là dân mê độ xe, nếu có thể trà trộn vào giới của bọn họ thì khả năng cao sẽ nhanh chóng tiếp xúc được với các cuộc đua ngầm. Thậm chí nếu kết thân được với một hai người trong số đó, biết đâu còn học lỏm được chút kỹ năng đua xe.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này đây.
Cậu cảm nhận được Ameko không ưa gì đám người kia. Mà nếu không có Ameko làm phiên dịch, cậu căn bản không thể nào giao tiếp được với bọn họ.
Vậy nên, có nên thử thuyết phục Ameko giúp không? Hay cứ kéo cô ấy xuống nước luôn?
Trương Hằng không có nhiều thời gian để do dự. Trước khi tên đầu quấn khăn kia lia mắt sang đây, anh đã cúi đầu xuống, tránh tiếp xúc ánh mắt với hắn. Những thực khách xung quanh cũng làm động tác tương tự. Đám Bosozokuđó dường như rất hưởng thụ cảm giác vượt trội hơn người thường, huýt sáo cười hô hố rồi kéo nhau đi tới mấy bàn trống phía sau.
Cuối cùng, Trương Hằng từ bỏ ý định để chuyện này dính líu đến Ameko, đơn giản vì anh thấy đám người kia quá ngu ngốc. Muốn bắt chuyện với bọn họ thì trước tiên phải tự kéo chỉ số IQ của mình xuống ngang tầm đã.
Mà Trương Hằng thì không phải kiểu thích tự hành hạ bản thân, cho nên sau một thoáng suy nghĩ, anh đành từ bỏ. Cậu không tin chỉ có duy nhất một cách để tiếp cận các cuộc đua ngầm, mà cũng không cho rằng từ bọn ngu ngốc đó có thể học hỏi được gì ra hồn.
Trong 2 tuần tiếp theo, Trương Hằng đắm mình trong việc học tiếng Nhật và làm việc ở nhà hàng Tây. Về chuyện đua xe thì vẫn chưa có tiến triển gì. Ngược lại, mối quan hệ giữa Ameko và anh thì ngày càng tốt lên. Hai người cùng đi làm thêm, Trương Hằng giúp Ameko sửa phát âm tiếng Trung, còn Ameko thì hướng dẫn anh học tiếng Nhật. Ngoài ra, Trương Hằng còn phát hiện Ameko ngày càng thích nhắn tin với anh.
Tiếp xúc đủ lâu mới thấy Ameko quả nhiên là một người siêu nói nhiều. Từ con mèo nhà tên là Đào Tử đến con chó hoang ven đường, từ hộp cơm giảm giá trong siêu thị cho tới bất kỳ món đồ nào nhìn thấy trên đường, đều có thể biến thành một tin nhắn gửi sang cho Trương Hằng.
Trong giờ học tiếng Nhật, anh sẽ nhận được tin nhắn kiểu: “A, hôm nay cô giáo tiếng Trung mặc một cái váy hoa siêu dễ thương nhưng hoàn toàn không hợp với tuổi! Ai cũng ngạc nhiên hết trơn á!”
Lúc đang ăn cơm: “Tin động trời!!! Cậu biết không, hóa ra con chó Matsuko mà trường mình nuôi lại là đực đó!”
Trước khi đi ngủ: “Trương-san, anh nói xem nếu thế giới này không có mèo thì liệu có trở nên rất tệ không?”
Và hầu như ngày nào cũng có câu này: “Thôi chết, em lại lỡ gửi quá nhiều tin nhắn rồi, anh sẽ không ghét em chứ? Có không? Không có chứ?”
“Không đâu, vừa rồi anh đang ôn lại bài học hôm nay thôi.” Trương Hằng đặt bút xuống, xoa xoa mắt. Tuy chưa tìm ra mấy cuộc đua xe ngầm ẩn nấp trong màn đêm, nhưng dạo gần đây anh cũng chẳng rảnh rỗi gì. Cảm giác như mình quay lại thời ôn thi đại học vậy. Để sớm nắm được tiếng Nhật, ít nhất là có thể hiểu các hội thoại cơ bản hằng ngày, anh gần như dốc toàn lực.
Thời gian ngủ bị ép xuống chỉ còn 5 tiếng, hầu như lúc nào cũng đang luyện tiếng Nhật. Ngay cả khi đánh đàn ở nhà hàng, anh cũng để quyển Nhập môn tiếng Nhật ngay bên cạnh. Trương Hằng cảm thấy mình chẳng giống người chơi game mà giống học sinh đi học thêm thì đúng hơn.
“Trương-san, anh chăm thật đó. So với anh em cảm thấy mình đúng là đang phí phạm cuộc đời…” Ameko tỏ ra vô cùng khâm phục.
“Chỉ là đang làm việc buộc phải làm thôi mà.” Trương Hằng cười gượng. Thật ra cậu không có hứng thú với việc học ngoại ngữ cho lắm. Nhưng ngay ngày thứ 2 sau khi tới đây, cậu đã nhận được thông báo từ cái giọng nói bí ẩn kia.
Xác nhận thời gian trở về lần này thật sự đã được kéo dài tới 420 ngày. Có một số chuyện cần phải lên kế hoạch trước. Với quãng thời gian dài như vậy, anh không thể mãi phụ thuộc vào Ameko làm máy dịch. Huống hồ Ameko cũng đang chuẩn bị sang Trung Quốc theo diện trao đổi sinh viên, có khi học kỳ sau đã không còn ở đây nữa. Vậy nên Trương Hằng quyết định phải tự thân vận động.
Được học tập và sinh sống trong môi trường như thế này suốt 14 tháng là một điều không dễ có. Có điều kiện như vậy mà không tận dụng để luyện tiếng địa phương thì thật sự là lãng phí.
Trương Hằng linh cảm chẳng lành, có khi nào sau này chơi tiếp cậu lại phải học hết mấy ngôn ngữ chính của thế giới mất.
Mặc dù Ameko vẫn đang nhắn tin luyên thuyên những chuyện vụn vặt thường ngày, nhưng Trương Hằng sau khi bị oanh tạc suốt 1 tuần đã dần nhận ra, hôm nay tâm trạng của cô ấy hình như không được tốt.
Vì thế anh gõ tin nhắn: “Có chuyện gì à?”, nhưng trước khi gửi thì lại xóa đi, rồi gọi điện thẳng.
“Ameko, em gặp chuyện gì phiền à?”
Đầu dây bên kia dường như có chút bất ngờ khi nhận được cuộc gọi. Giọng của Ameko khàn khàn, hình như vừa khóc xong, còn đang sụt sịt mũi: “Trương-san, xin lỗi đã để anh lo lắng. Thật ra cũng không có gì lớn lắm đâu, chỉ là chuyện riêng của em thôi… Không đúng, cũng chẳng tính là chuyện gia đình nữa, người đó rời khỏi bọn em từ 6 năm trước rồi.”
“Nói ra sẽ dễ chịu hơn đấy. Nếu em muốn chia sẻ, cứ kể anh nghe đi. Anh sẽ giữ kín. Dù sao ở đây ngoài em ra cũng chẳng ai hiểu anh đang nói gì mà.”
Ameko đang buồn bã ở đầu dây bên kia cũng bị câu này chọc cười. Sau đó, cô kể cho Trương Hằng nghe câu chuyện của mình: Hóa ra cha ruột của Ameko lúc cô còn nhỏ thì đam mê cá độ đua ngựa, thua sạch tiền của gia đình. Mẹ cô không chịu nổi nữa nên hai người ly hôn, rồi cắt đứt mọi quan hệ. Sau đó mẹ cô tái hôn với cha dượng hiện tại và sinh thêm một đứa em trai. Hiện tại gia đình sống rất hòa thuận.
Thế nhưng sau khi lên đại học, không biết bằng cách nào cha ruột lại tìm được cách liên lạc với cô. Lần đầu tiên gọi đến đã là để mượn tiền. Ban đầu nói là kinh doanh gặp khó cần xoay sở, nhưng sau vài lần thì Ameko bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng phát hiện người cha này không chỉ cá độ mà còn nghiện rượu nặng.
Hai cha con vì vậy cãi nhau một trận to, rồi cắt đứt liên lạc suốt mấy tháng. Cho đến khoảng 1 tiếng trước, Ameko lại nhận được cuộc gọi từ ông ta, nói bị chủ nợ đánh, không có tiền đi viện. Nhưng vì có kinh nghiệm trước đó, lần này Ameko không gửi tiền ngay. Thế là lại bị mắng là thứ vô ơn, thậm chí ông ta còn nói không có đứa con như cô nữa.
Ameko không kìm được đã bật khóc một trận, rồi hỏi Trương Hằng bên đầu dây: “Trương-san, em có phải là người quá lạnh lùng không?”
“Ờ… anh thì thấy ba em mới là người quá đáng. Dù có vẻ là ông ta đang nói dối tới 90%, nhưng nếu em vẫn thấy lo thì mai anh có thể đi cùng em một chuyến.”
“Thật á? Nhưng vì chuyện riêng của em mà bắt anh đi một vòng như vậy có hơi quá đáng không?”
“Không sao đâu. Dạo gần đây anh cũng gần tới giới hạn rồi. Học tiếng Nhật suốt ngày, lại phải đánh Ballade pour Adeline ở nhà hàng… Đi ra ngoài đổi gió chút cũng tốt.” Nói thật thì giờ Trương Hằng nhìn thấy mấy ký tự kana là muốn ói rồi.
“Mai là thứ Bảy, vậy sau khi làm xong ca sáng mình cùng đi nhé.”
“Ừ.”
“Cảm ơn anh, Trương-san.”
“Không có gì.”
Chuyện của Ameko chỉ là một đoạn chen vào nhỏ, Trương Hằng cũng không quá để tâm. Cúp máy xong, anh lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện nâng cao kỹ năng lái xe. Đã 15 ngày trôi qua kể từ khi vòng chơi thứ hai bắt đầu, vậy mà cậu vẫn chưa khởi động nhiệm vụ chính. Đổi lại là người chơi khác thì chắc sốt ruột chết rồi.
Trương Hằng vì có 14 tháng làm nhiệm vụ nên chưa quá vội, nhưng cũng không thể cứ kéo dài mãi. Cậu đã tự đặt ra hạn định: Nếu sau 1 tháng mà vẫn không tìm được cách nâng cao kỹ năng lái xe, cậu sẽ thử tiếp cận đám Bosozoku kia một lần xem sao.


0 Bình luận