Sau khi xuống xe buýt, đi bộ thêm khoảng 15 phút, rẽ qua ba ngã tư thì cũng tới điểm đến lần này.
Trương Hằng nhìn vào cửa tiệm nhỏ trước mặt, tên là "Thủy sản Takeda", rồi hỏi:"Ba em sống ở đây à?"
"Vâng… Bên trong mùi không dễ chịu lắm, anh có thể chờ ngoài này." Càng tới gần, sắc mặt Ameko càng lộ vẻ thấp thỏm, nhưng vẫn rất chu đáo.
"Đã tới rồi thì cùng vào luôn đi." Trương Hằng không chần chừ, hai người đi qua mấy tấm standee đã ngả nghiêng và một chiếc tủ đông cũ trước cửa, bước vào tiệm thủy sản. Lập tức, mùi tanh nồng đặc trưng của hải sản ập vào mũi. Nhìn quanh chỉ thấy toàn là cá, tôm, sò... bày bừa bộn, trong tiệm chẳng có ai, chỉ có lũ cá chình đang quẫy loạn trong các thùng xốp.
"Otousan~ Otousan~"Ameko gọi hai tiếng, không thấy ai trả lời.
"Chẳng lẽ thật sự đi viện rồi?" cô nghĩ ngợi, rồi do dự một chút vẫn quyết định đi lên lầu. Trương Hằng theo sau. Cầu thang gỗ có vẻ lâu rồi chưa sửa, nhiều chỗ đã nứt, bước lên phát ra tiếng kẽo kẹt như thể sắp gãy tới nơi.
Lúc đầu Trương Hằng cứ tưởng tầng trệt đã đủ bừa bộn rồi, không ngờ tầng hai mới thật sự không còn chỗ đặt chân. Quần áo dơ và lon bia vứt đầy trên sàn, xen lẫn cả tạp chí người lớn. Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mình trần, đang nằm ngủ say dưới đất.
"Tôi đúng là ngốc thật, sao lại cứ tin đi tin lại cùng một lời nói dối như thế này chứ..." cô khẽ thở dài, đưa tay lên đỡ trán.
"Ở một góc độ nào đó thì cũng coi như là chuyện tốt nhỉ… Ít ra còn hơn là thật sự nằm viện."
"Không, đúng là tệ hại hết chỗ nói. Trên đời này sao lại có người đàn ông dối trá đến mức cả con gái mình cũng không tha?"
Mặc dù nói vậy, Ameko vẫn cúi xuống kéo tay người đàn ông dậy, cố gắng dìu ông lên tấm đệm ở góc phòng.
"Để anh làm cho." Thấy Ameko có vẻ không đủ sức, Trương Hằng chủ động bước lên phụ giúp.
Trong lúc kéo người, có thứ gì đó rơi khỏi túi quần ông ta. Ameko nhặt lên, là một chiếc ví da màu nâu cũ. Cô hơi sững lại, không biết đang nghĩ gì, thì đúng lúc đó, người đàn ông trên tấm đệm đột nhiên ngồi bật dậy, gào lên rồi lao về phía Ameko.
Tình huống bất ngờ khiến Trương Hằng không kịp nghĩ ngợi, theo phản xạ dùng luôn chiêu tự vệ mà Bear từng dạy, tung ra một cú quật vai khiến ông ta đập mạnh xuống sàn. Lãnh đòn nặng, người đàn ông trợn mắt rồi lăn ra bất tỉnh.
Lúc này Ameko mới kịp hét lên: "Đừng!"
"Á… ông ấy chết rồi à?!" Cô hoảng hốt vì cú va chạm vừa rồi.
"Ừm… Không, chắc chỉ ngất thôi. Nhưng chắc phải lát nữa mới tỉnh lại. Ông ấy vừa rồi hét cái gì thế?"
"Bảo… trả ví lại cho ông ấy…" Ameko đáp lí nhí.
"..."
"Về rồi anh sẽ học tiếng Nhật tiếp." Trương Hằng thở dài, rồi cùng cô kéo người đàn ông say xỉn trở lại tấm đệm.
Thấy Ameko vẫn cầm chiếc ví cũ trên tay, Trương Hằng hỏi:"Trong đó có gì quý giá à?"
Ameko lắc đầu. "Không. Cái ví này là mẹ tặng ba nhân dịp sinh nhật 16 năm trước. Không ngờ ông ấy vẫn còn giữ nó."Vừa nói cô vừa mở ví ra, bên trong là một tấm ảnh cũ ngả màu, phía dưới lớp màng nhựa đã rách một nửa. Trong ảnh là một gia đình ba người.
Ameko chỉ vào đứa bé khoảng một tuổi được bế trong hình:"Chắc là em hồi nhỏ. Sau là ba và mẹ. Mẹ em nói lúc đó ba vẫn chưa nghiện cờ bạc, cả nhà còn sống hạnh phúc lắm."
Trương Hằng thì lại chú ý đến chiếc xe Nissan phía sau người đàn ông trong ảnh một chiếc xe độ trông khá ngầu ánh mắt cậu chợt lóe lên:"Em chưa từng kể ba em chơi xe độ mà?"
"Xe độ á? Không thể nào đâu! Anh đừng thấy ông ấy bây giờ như vậy, hồi nhỏ em thấy ba rất gương mẫu đấy. Lúc mới mở tiệm thủy sản, việc kinh doanh thua xa mấy đối thủ địa phương. Để cải thiện doanh số, ba em tự học tiếng Anh, gọi điện mời từng khách nước ngoài, còn trực tiếp tới gặp mặt. Có lúc hải sản nhà em xuất được tận sang London, Los Angeles, cả Peru nữa cơ mà... Người nghiêm túc như thế sao mà dính tới Bosozoku được."
"Còn nữa, từ khi em có trí nhớ là ông ấy đã không lái xe rồi. Việc giao hàng trong tiệm cũng toàn thuê người ngoài."
Ameko nhìn lại bức ảnh:"Chiếc xe này chắc lúc chụp hình có người khác đậu sẵn ở đó thôi."
"Vậy à…" Trương Hằng cũng không hỏi thêm. "Anh hơi tò mò về xe, chắc giờ chiếc này thành đồ cổ rồi. Chụp lại ảnh được không?"
"Được thôi. Nhưng đừng chụp em đấy nhé. Hồi nhỏ em xấu lắm!" – Ameko nói rồi lấy tay che gương mặt em bé trong ảnh lại cho Trương Hằng chụp.
Sau đó cô tráng hai cái tách, đun ít nước nóng bằng ấm điện trên bàn, rồi moi ra một gói trà đen đen từ tủ bếp.
"Chắc là trà Ô Long…" – Ameko đưa lên mũi ngửi, vẻ không chắc chắn lắm.
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện. Chủ yếu là Ameko kể chuyện thời thơ ấu của mình. Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông râu ria trên đệm mới tỉnh lại, vừa dụi vai vừa nhìn Trương Hằng bằng ánh mắt cảnh giác.
Ameko vội mở lời, có lẽ đang giải thích về mối quan hệ giữa hai người.
Nghe vậy, ánh mắt người đàn ông mới dịu lại, từ chỗ đề phòng chuyển thành không quan tâm, rồi bắt đầu nói chuyện với Ameko bằng tiếng Nhật, tốc độ rất nhanh.
Cuối cùng Ameko lấy từ trong túi ra 15.000 yên đặt lên bàn, nhưng người đàn ông có vẻ vẫn không hài lòng, giọng càng lúc càng lớn, còn bật dậy khỏi đệm.
Trương Hằng nhíu mày, đứng chắn trước Ameko. Gần đây cậu chăm tập luyện thể lực, người không to nhưng không có chỗ nào thừa mỡ. Vả lại mới nện ông ta một cú quật vai, khí thế rõ ràng khiến đối phương dè chừng.
Lúc này Ameko cũng đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, buồn bã nói:"Về thôi."
Trên chuyến tàu trở lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì. Trương Hằng không làm phiền cô, một lúc sau mới lôi ra một hộp kẹo cao su đủ vị, dùng tiếng Nhật vụng về bảo:"Không ăn thì anh ăn hết vị dâu đấy."
"Phải nói là nếu anh không ăn thì em sẽ ăn sạch hết vị dâu mới đúng." Ameko chỉnh lại, rồi nhận lấy hộp kẹo. Đôi lông mày cũng giãn ra, cô đổi sang tiếng Trung:"Xin lỗi nhé, Trương-san, để anh chứng kiến mấy chuyện không vui như vậy."
"Không sao. Từ nãy giờ toàn là em giúp anh, thỉnh thoảng anh giúp lại em một lần cũng tốt mà… Thế cuối cùng hai người làm lành chưa?"
"Chắc là chưa đâu. Ông ấy bảo người giao hàng cũ sắp về quê, chưa tìm được người mới nên cửa tiệm sắp không trụ nổi nữa. Nhưng mà ông ta lúc nào chẳng có đủ thứ lý do. Em cũng lười phân biệt thật giả rồi, đưa hết tiền tiêu vặt tháng này, chắc đủ yên ổn một thời gian."
Ameko khẽ thở dài.


0 Bình luận