Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 : Tokyo Drift

Chương 12 : Tokyo Drift (12)

0 Bình luận - Độ dài: 1,491 từ - Cập nhật:

Trương Hằng biết chắc chắn sau lưng Tsuchiya Yousuke là một câu chuyện nào đó. Ví dụ như tại sao ông lại từ bỏ danh hiệu DK ngay khoảnh khắc cuối cùng, vì sao sau đó ly hôn với vợ, thề sẽ không bao giờ chạm vào vô lăng nữa, và vì sao nhiều năm sau mới bắt đầu nối lại liên lạc với con gái mình...

Dính vào cờ bạc nghe có vẻ là cái cớ hợp lý để lừa những cô bé còn non đời như Ameko, nhưng Trương Hằng đã cùng ông chủ tiệm hải sản trải qua không biết bao nhiêu đêm thức trắng. Cậu thừa hiểu người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối này thực ra có sức tự chủ còn mạnh hơn bất kỳ ai. Tsuchiya Yousuke đúng là có chơi đua ngựa, nhưng chỉ để giải trí.

Mỗi lần đặt vài kèo, thắng hay thua gì cũng biết dừng đúng lúc. Người như thế không thể là một con nghiện cờ bạc thực sự.

Quả nhiên, bất kỳ ai có thể đứng trên sân khấu đẳng cấp thế giới đều không phải hạng tầm thường.

Muốn nổi bật giữa hàng ngàn thiên tài, không thể thiếu thiên phú và sự nỗ lực. Mà người không có tự chủ, thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể trở thành tay đua đỉnh cao.

Nhưng Trương Hằng chưa từng hỏi Tsuchiya Yousuke về chuyện quá khứ. Không phải vì cậu không quan tâm, mà là vì cậu sợ mình chưa đủ trình, không kham nổi chuyện đó.

Khi đó kỹ thuật lái của cậu còn rất bình thường, vẫn đang như miếng bọt biển điên cuồng hấp thụ kiến thức, chưa hoàn thành được khoá huấn luyện drift địa ngục mà Tsuchiya giao. Vậy nên cậu áp dụng một chiêu khá “phèn” từ game offline kéo dài thời gian.

Cậu dựa vào thời gian chơi dài bất thường của mình, cố tình không kích hoạt “nhiệm vụ chính”, quay sang cắm đầu luyện cấp, rốt cuộc cũng đưa kỹ năng lái xe lên cấp 2, đồng thời hoàn tất độ chiếc L300.

Thật ra dù không có chuyện xảy ra tối nay thì cậu cũng đã tính sẽ sớm nói chuyện nghiêm túc với chú Tsuchiya rồi. Hai người tuy không danh chính ngôn thuận là thầy trò, nhưng tình nghĩa chẳng khác gì. Ông chủ tiệm hải sản này ngoài miệng thì hay gắt gỏng, nhưng hành động thì lại thành thật đến lạ. Trương Hằng sớm đã nghi ngờ, với trình độ kinh doanh hiện tại của ông ta thì lấy đâu ra nhiều đơn hàng đến vậy, mà địa điểm giao toàn là chỗ hẻo lánh quái đản.

Sau đó, cậu lén mở một thùng xốp ra xem, bên ngoài ghi là tôm hùm, nhưng bên trong lại toàn là đá cuội.

Thế nên cái gọi là “lượng hàng tăng mạnh” chỉ là cái cớ để ai kia tuỳ theo tiến độ luyện tập của cậu mà nâng độ khó lên thôi.

…Chỉ mong vẫn còn kịp.

Trương Hằng đeo cung trên lưng chạy tới trước cửa tiệm Tsuchiya thì bất ngờ trông thấy Ameko. Giờ này lẽ ra cô bé phải đang ở nhà ngủ mới phải, không biết tại sao lại có mặt ở đây.

Ameko đi taxi đến, còn sớm hơn Trương Hằng một chút. Xe vừa thắng lại chưa kịp dừng hẳn, cô đã nhảy xuống, nhìn tiệm hải sản đang chìm trong biển lửa, gục quỵ tại chỗ.

Trương Hằng đang định bước tới đỡ cô bé dậy thì đột nhiên, từ chiếc Toyota Voxy màu xanh đậm đậu gần đó, hai gã đàn ông xăm trổ, đeo găng đen và kính râm nhảy xuống, kéo Ameko dậy rồi lôi về phía xe.

Cô bé ra sức giãy giụa, hét thất thanh khiến bác tài taxi cũng không chịu nổi phải bước xuống định giúp một tay. Nhưng ngay khi ông ta vừa mở cửa xe thì họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu.

Dũng khí tan thành mây khói, ông ta lập tức rụt cổ lại, nổ máy xe rồi chuồn lẹ.

Hai tên kia cũng không lo sẽ có người báo cảnh sát. Chỉ cần cho bọn chúng hai phút là đủ để bắt cóc con tin.

Nhưng cuộc đời vốn không đơn giản như vậy. Giây tiếp theo, một thứ gì đó xé gió bay tới.

Gã cầm súng chỉ nghe “vút” một tiếng, sau đó là cơn đau thấu xương nơi tay phải khiến hắn lập tức buông rơi khẩu súng.

Một mũi tên từ đâu bay đến, ghim thẳng qua bàn tay hắn.

Thấy vậy, đồng bọn hắn hoảng hốt, định bỏ Ameko lại mà chạy. Nhưng Trương Hằng đang ẩn sau trạm xe buýt đã kịp thời hành động. Cậu nheo mắt, buông dây cung, mũi tên thứ hai xuyên thủng bắp chân đối phương.

Dù vậy, đám người trong chiếc Voxy cũng không phải tay vừa. Nhờ vào hướng tên bay, bọn chúng nhanh chóng xác định được vị trí của Trương Hằng, lập tức lái xe chắn ngang tầm bắn.

Trương Hằng biết lúc này phải mạo hiểm. Cậu kéo mũ áo che kín mặt, lao khỏi trạm xe buýt, vừa tiếp tục bắn tên vào cửa kính xe để ngăn đối phương tấn công từ xa, vừa tìm cách vòng ra sau xe.

Nhưng khoảng cách giữa cậu và chiếc Voxy vẫn còn khá xa. Trong lúc cậu chưa kịp vòng được nửa vòng, hai tên kia đã đánh ngất Ameko, cắn răng chịu đau rồi lôi cô lên xe.

Mũi tên cuối cùng của Trương Hằng bay sát mép cửa, sượt qua ghế lái, cắm thẳng vào bảng điều khiển khiến tay tài xế lạnh toát mồ hôi. Nhưng ngay sau đó, cửa xe cũng đóng lại.

Chiếc Voxy rồ ga, lao thẳng ra đường.

Đầu óc Trương Hằng lúc này đặc biệt tỉnh táo. Hướng cậu vừa chạy không chỉ để vòng ra sau Voxy mà còn là để tiếp cận chiếc L300 đang đậu bên đường.

Cậu cất cung, phi người lên xe. Lúc xuống xe, cậu đã cẩn thận không khoá cửa, chìa khoá vẫn cắm sẵn trong ổ để đề phòng tình huống bất ngờ.

Chính những chi tiết nhỏ ấy giúp cậu tiết kiệm được thời gian quý báu.

Trước khi khởi động L300, Trương Hằng ngẩng lên nhìn gương chiếu hậu Voxy đã mất hút.

Với người khác, đây có lẽ là điểm dừng. Nhưng với Trương Hằng thì không. Trong suốt 9 tháng qua, mỗi đêm cậu đều giao hàng giúp ông chủ tiệm hải sản vô lương tâm kia, thuộc nằm lòng từng ngóc ngách quanh đây, cứ như trong đầu có cả bản đồ 3D vậy.

Cậu biết rõ phía trước, theo hướng Voxy chạy, tầm 300 mét sẽ có một ngã rẽ. Hai giây sau, từ cửa sổ mở sẵn, cậu nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường đối phương đã rẽ ở đó.

Không do dự thêm, Trương Hằng lập tức khởi động, đánh lái quay đầu, chưa đầy 4 giây đã tăng tốc lên 100 km/h. Gần như chỉ chớp mắt, cậu đã tới ngã rẽ. Không hề phanh, cậu thực hiện một pha chuyển hướng với kỹ thuật lift-off oversteer, chiếc L300 nặng nề quét một đường cong đẹp như mơ, hoàn thành cú drift. Trương Hằng lập tức đạp ga sát sàn.

Động cơ được tháo ra khỏi siêu xe phát ra tiếng gầm thấp đầy sát khí giữa đêm đen.

Chỉ mất 45 giây sau, Trương Hằng đã đến ngã rẽ thứ hai. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc Voxy. Không chút do dự, cậu lại tiếp tục đánh lái chuyển hướng.

Đây là thời khắc khó khăn nhất. Cậu xuất phát chậm hơn đối phương tới gần một phút rưỡi. Giai đoạn đầu này, tất cả đều dựa vào phán đoán. Nếu chọn nhầm hướng, sẽ hoàn toàn mất dấu Ameko.

Nhưng Trương Hằng không còn lựa chọn nào khác. Cậu chỉ có thể tin vào chính mình. Tin vào người bạn đồng hành dưới chân.

Đoạn đường trước mặt dài hơn 3 cây số. Trừ khi đối phương có tốc độ điên rồ, nếu không thì không thể nào cậu quay đầu mà còn không thấy cả đèn hậu. Vậy nên Trương Hằng tiếp tục drift ở ngã ba, và cuối cùng, khoé mắt cậu cũng bắt được hình ảnh chiếc Voxy vừa quẹo ở phía trước.

Tóm được mày rồi!

Nhưng lần này, Trương Hằng không lao theo ngay. Chạy thêm 500 mét, cậu đã bẻ lái đâm thẳng vào một quán cà phê đã đóng cửa, húc tung cửa kính, hất văng hai cái bàn rồi lao ra cửa sau, thẳng tiến vào một trung tâm thương mại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận