Riajuu đi chết đi
佐藤田中
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 18: Phá đám buổi hẹn hò

1 Bình luận - Độ dài: 1,733 từ - Cập nhật:

“Chuyện hôm qua, dù thế nào cũng không thể coi như không có gì được, đúng không?”

Vào bữa trưa hôm sau, tôi đã gặng hỏi Naoki về chuyện ngày hôm qua, nhưng đáp lại câu hỏi của tôi, Naoki chỉ nghiêng đầu thắc mắc.

“Hôm qua, cậu được Takanashi-san tỏ tình còn gì.”

“Tỏ tình? Mày đang nói cái quái gì vậy?”

“Không phải sao, cậu rõ ràng đã được tỏ tình. Sau giờ câu lạc bộ, ngay tại lớp mình, cậu ấy đã nói ‘tớ thích cậu’ mà.”

“Xin lỗi nhưng tớ chẳng hiểu mày đang nói gì cả.”

“Có thể cậu chỉ định đùa ác thôi, nhưng làm thế thì tội cho Takanashi-san quá.”

“Xin lỗi nhé, tao vẫn không hiểu mày đang nói gì.”

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Cậu ghét Takanashi-san à?”

“Làm sao có chuyện tao ghét Tsubaki được?”

“Thế thì sao? Thích nên mới cố tình chọc ghẹo à?”

“Tao đã bảo là tớ không hiểu cậu đang nói chuyện gì mà?”

“Nếu không định quen thì nói thẳng một lời đi chứ. Bị đối xử như thế, Takanashi-san chắc chắn đang buồn lắm đấy.”

“Xin lỗi nhé, Moe. Tao vừa nhớ ra có việc. Tao ra ngoài một lát.”

“Khoan đã…”

Tôi cố gọi Naoki lại, nhưng cậu ta đã vội vàng dọn hộp cơm ăn dở rồi chuồn khỏi lớp.

Cậu ta định chối bay chối biến đến cùng hay sao? Thái độ đó của Naoki rõ ràng là của một kẻ đang chột dạ.

*

Chiều hôm đó, sau giờ học, tôi vẫn đến phòng sinh hoạt như thường lệ. Mọi người trong phòng vẫn đang uể oải, lười biếng. Thỉnh thoảng, Tachibana-san lại chỉ vào tôi trêu chọc, “Mày sau này chắc chắn sẽ thành một thằng hikineet thôi hahaha,” rồi cả đám lại phá lên cười. Vẫn là khung cảnh sinh hoạt câu lạc bộ quen thuộc, chẳng có gì thay đổi.

Tôi đã băn khoăn không biết có nên kể cho mọi người chuyện hôm qua không. Naoki thì nhất quyết giả ngơ về vụ này. Có lẽ dù tôi có hỏi riêng thì cậu ta cũng sẽ không bao giờ nói ra sự thật. Nghĩ đi nghĩ lại, đây rõ ràng là chuyện nên cho tất cả mọi người biết để cả câu lạc bộ cùng chất vấn Naoki.

Tuy nhiên, có một vấn đề không thể bỏ qua nếu muốn làm vậy. Đó chính là sự tồn tại của Tachibana-san. Nếu Tachibana-san biết chuyện này, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp xảy ra. Với cái nết tệ đến phát tởm của cậu ta, nếu biết được chuyện này thì không biết mọi việc sẽ thành ra thế nào nữa, tôi không tài nào tưởng tượng nổi.

Có khi, việc nói cho Tachibana-san biết chuyện này lại là một cái cớ để tôi rời khỏi câu lạc bộ. Dĩ nhiên, tôi cũng đang cực kỳ bực mình với thái độ không chân thành của Naoki đối với Takanashi-san. Nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ chẳng có lợi lộc gì cho Takanashi-san cả. Vì thế, tôi quyết định sẽ giữ kín chuyện này trong lòng.

*

Tan buổi sinh hoạt hôm đó, tôi lại bị Tachibana-san gọi điện réo ra ngoài.

“Có chuyện gì thế?”

“Dạo này mày thân với Tomoyo ghê nhỉ?”

“Thế à?”

“Hay thật đấy. Đồ cặn bã thì chơi với nhau là phải.”

Cái đồ cặn bã nhất ở đây là cậu thì có.

“Mà thôi, có một chuyện nghiêm trọng vừa xảy ra. Tao rất cần mày hợp tác.”

Lại là ba cái chuyện trời ơi đất hỡi gì đây.

“Nếu lại là trò phá đám như vụ cái tách trà lần trước thì tôi không tham gia nữa đâu.”

“Làm mấy trò đó liên tục trong thời gian ngắn thì lộ liễu quá, thiện cảm của Naoki dành cho tao sẽ giảm mất. Lần này là chuyện khác.”

Làm đến mức đó rồi thì thiện cảm tụt dốc không phanh là chuyện đương nhiên. Cơ mà Naoki vốn không bình thường, nên có lẽ hệ giá trị của tôi cũng chẳng áp dụng được với cậu ta.

“Tối mai. Naoki và Takanashi Tsubaki sẽ đi hẹn hò.”

“Thật á…”

“Thật. Nghe bảo là đi xem suất chiếu muộn của một bộ phim tình cảm.”

Xem phim tình cảm suất muộn, chẳng phải là phim Conan đầu tiên sao…

“Làm sao cậu biết?”

“Chính Naoki nói đấy. Bảo là được Takanashi Tsubaki rủ.”

Không hiểu Naoki nghĩ cái gì mà lại đi kể chuyện đó cho Tachibana-san. Bị thể hiện thái độ rõ rành rành như thế mà Naoki vẫn không nhận ra Tachibana-san thích mình à. Mà không, cũng có khả năng cậu ta biết nhưng vẫn cố tình đối phó cho qua.

“Một đôi trai gái trẻ tuổi hẹn hò đêm hôm thì chỉ có một việc để làm thôi.”

“Là đi xem phim, phải không?”

“Sai bét. Là làm chuyện ấy đấy.”

Bà cô này đang nói cái gì vậy…

“Tao đã tra ra rạp chiếu phim, giờ chiếu, cả số ghế rồi. Tao đã chớp thời cơ giật vé của con nhỏ Takanashi Tsubaki để xem. Tao cũng đặt sẵn ghế ngay cạnh nó rồi. Cậu hãy giả vờ tình cờ ngồi vào đó rồi phá tan tành buổi hẹn hò của chúng nó đi.”

“Thì vẫn là phá đám còn gì…”

“Không phải. Với tư cách là thanh thiếu niên, chúng ta đang ngăn chặn một mối quan hệ nam nữ không trong sáng.”

Bà cậu này đang nói cái gì vậy…

“Với lại, một thằng otaku gớm ghiếc như tôi mà đi xem phim tình cảm suất muộn một mình thì trông kỳ cục lắm…”

“Yên tâm đi. Cậu chẳng khác nào một thằng stalker của Takanashi Tsubaki, nên có làm thế cũng chẳng ai thấy lạ đâu.”

“Không, nhưng mà…”

“Chính cậu cũng thế thôi, chỉ cần nghĩ đến cảnh Takanashi Tsubaki làm ‘chuyện đó’ với Naoki là đã thấy buồn nôn rồi, phải không?”

“…………”

Thú thật, tôi không muốn tưởng tượng đến cảnh đó.

“Takanashi Tsubaki sung sướng ngậm ‘cái đó’ của Naoki… Takanashi Tsubaki dạng chân như con ếch trước mặt Naoki… Takanashi Tsubaki ngồi lên người Naoki rồi vui vẻ lắc hông… Chỉ tưởng tượng thôi đã muốn ói rồi…”

“…Cũng đúng.”

Lần này thì tôi phải đồng tình với ý kiến của Tachibana-san.

“Vậy nên, đi phá đám đi. Phá cho buổi hẹn hò của chúng nó tan tành đi.”

“Tôi biết rồi.”

“Lạ thật, nay ngoan ngoãn thế.”

“À thì… cũng phải thôi.” 

Bình thường, tôi chẳng bao giờ muốn làm theo lệnh của Tachibana-san. Nhưng lần này là ngoại lệ. Để sự trong trắng của Takanashi-san bị một gã đáng ghét như thế cướp mất thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bản thân tôi cũng có chuyện muốn nói thẳng thắn với cả Takanashi-san và Naoki. Lời tỏ tình của Takanashi-san hôm trước, và phản ứng của Naoki khi tôi hỏi chuyện. Từ hai điểm đó, có thể suy ra Naoki không hề có ý định nghiêm túc với Takanashi-san. Nếu chỉ mình tôi hỏi thì Naoki sẽ không đời nào nói thật, có Takanashi-san ở đó thì việc chất vấn sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, nếu ba người nói chuyện với nhau thì Tachibana-san cũng sẽ không biết.

Dù cảm giác mình đang trắng trợn phá hoại chuyện tình cảm của hai người họ cũng hơi áy náy, nhưng vốn dĩ Naoki có nghiêm túc với Takanashi-san hay không vẫn là một dấu hỏi lớn, nên đành vậy. Vả lại, hiện giờ tôi đã bị Takanashi-san ghét cay ghét đắng rồi. Bây giờ có bị coi là stalker cũng chẳng sao. Tìm ra sự thật từ Naoki mới là việc quan trọng nhất.

Mà kể cũng lạ, Takanashi-san mới bị Naoki lơ đẹp lời tỏ tình hôm qua, thế mà không hề nản lòng, lại còn rủ cậu ta đi hẹn hò ngay lập tức. Rốt cuộc Takanashi-san si mê Naoki đến mức nào vậy.

“Xong rồi nhé.”

Tachibana-san vừa nói vừa lướt điện thoại, rồi gửi cho tôi qua Line ảnh bản đồ rạp phim và mã vé.

“À mà này, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi…”

“Chuyện gì?”

“Tachibana-san, sao cậu không tỏ tình với Naoki?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì trong thế giới này, bạn thuở nhỏ auto là vai thua cuộc.”

Hả? Bà cậu này đang nói cái gì vậy.

“Thế nên tôi sẽ loại bỏ hết đám con gái khác rồi mới tỏ tình. Bắt đầu từ Takanashi Tsubaki, cái gai trong mắt nhất.”

Lại ba cái chuyện vớ vẩn… Đã bảo bao nhiêu lần là phải phân biệt thực tế với ảo tưởng đi mà…

“Nếu đã thích đến thế, sao cậu không cố gắng hoàn thiện bản thân, tỏ tình đàng hoàng, rồi đường đường chính chính trở thành bạn gái của Naoki?”

“Thôi đi Moe. Chiêu đó có tác dụng với tôi đấy. Dừng lại ngay.”

Lại định dùng mấy câu đùa nhạt nhẽo để lấp liếm vì bị nói trúng tim đen à. Con người này đúng là hết thuốc chữa.

“Sao cậu không tiếp cận Naoki một cách đàng hoàng, thay vì dùng mấy trò bẩn thỉu?”

“Này nhé, tôi có cố gắng mấy cũng không thể nào đứng top trong các kỳ thi thử toàn quốc như Takanashi Tsubaki, cũng chẳng thể trở thành một mỹ nhân mình hạc xương mai như cậu ta được.”

“Thì… cái đó đúng là vậy…”

“Có một siêu nhân hoàn hảo như thế ở bên cạnh thì tôi làm gì có cửa? Có người như vậy lởn vởn bên cạnh thì chẳng có lý do gì để Naoki chọn tôi cả. Thế nên tôi phải loại bỏ cậu ta trước, rồi mới tiếp cận Naoki. Khi đó, Naoki chắc chắn sẽ chọn tôi.”

Thế nên mới lợi dụng tôi để phá đám à. Con người này đúng là bó tay thật rồi… Bản thân thì lười thay đổi, lại còn định loại bỏ chướng ngại vật để chiếm đoạt người mình thích, thật quá kiêu ngạo. Tachibana-san nên học hỏi Katagiri-san một chút, người đang nỗ lực hết mình để được người mình thích để ý. Mà thôi, trường hợp đó cũng có phần hơi thái quá…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận