Vào giờ nghỉ trưa hôm sau, tôi quyết định kể cho Naoki nghe về chuyện đã xảy ra giữa tôi và Tachibana-san.
Thật lòng thì tôi muốn nói ngay, nhưng xung quanh Naoki lúc nào cũng có đám con gái vây lấy nên chỉ có giờ nghỉ trưa mới là cơ hội hiếm hoi để nói chuyện.
“Hahaha! Sayo làm gì có chuyện làm thế được! Mà khoan đã, cái gì cơ? Sayo uy hiếp cậu rồi ép cậu vào câu lạc bộ á? Làm thế thì được tích sự gì chứ?”
“Tớ đã nói đi nói lại rồi còn gì. Là để đuổi Takanashi-san ra khỏi câu lạc bộ.”
“Tại sao Sayo lại phải đuổi Tsubaki?”
“Thì bởi vì Tachibana-san coi Takanashi-san là cái gai trong mắt.”
“Tại sao chứ?”
“Vì cô ấy thích cậu đó, Naoki.”
“Hahahaha!”
Cái độ chậm tiêu của cậu ta đúng là khiến người ta sôi máu.
“Sayo thích tao á? Chuyện đó mới là hoang đường. Cậu ấy với tao chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà?”
“Thì người ta đâu có nghĩ về cậu như vậy.”
“Với lại, hung thủ làm bẩn đồng phục của Tsubaki hôm qua là Sayo, ngay từ đầu chuyện đó đã vô lý rồi. Nghe bảo là dính tinh dịch mà, cậu ấy là con gái đấy?”
“Tớ đã bảo đó là một trò lừa, dùng một thứ tinh dịch giả làm từ trứng với sữa đặc. Chính Tachibana-san đã tự mình đắc ý khoe ra đấy.”
“Tinh dịch giả ư? Làm đến mức đó thì Sayo được lợi lộc gì chứ?”
“Thì Tachibana-san đang muốn gây sự với Takanashi-san để đuổi cô ấy khỏi trường.”
“Sayo và Tsubaki là bạn mà? Hơn nữa, Sayo là bạn thân của tao, làm gì có chuyện cậu ấy làm thế được?”
“Người nghĩ như thế chỉ có mình cậu thôi. Tachibana-san thích cậu và ghét Takanashi-san! Nãy giờ tớ nói bao nhiêu lần rồi!”
“Hay là mày muốn vào CLB Hữu Nghị à?”
Sao lại lái sang chuyện đó được chứ?
“Hay là mày muốn vào CLB Hữu Nghị nên mới bịa ra chuyện như vậy?”
“Tớ đã bảo không phải rồi mà.”
“Nếu mày muốn vào thì tao cho vào cũng được thôi.”
Cho vào cũng được ư? Sao lúc nào cậu ta cũng nói chuyện với cái giọng bề trên như vậy nhỉ?
“Thôi được, nếu mày đã muốn vào đến thế, tao sẽ nói giúp cho.”
Nói rồi, Naoki cất hộp cơm vào cặp rồi đi mất. Không rõ cậu ta đến cái câu lạc bộ bí ẩn tên là CLB Hữu Nghị, hay là lại đi tán gẫu với mấy đứa con gái khác.
Dù sao đi nữa, với tôi lúc này, chuyện đó chẳng quan trọng.
Điều hệ trọng nhất với tôi bây giờ, là Naoki – người duy nhất tôi có thể bắt chuyện – lại chẳng hề có một dấu hiệu nào cho thấy cậu ta tin vào những gì đã xảy ra giữa tôi và Tachibana-san.
Chẳng hiểu sao từ xưa đến nay, lời tôi nói thường không được người khác tin.
Trong số những người ngoài gia đình, người mà tôi nói chuyện nhiều nhất chính là Naoki. Dù mối quan hệ có được gọi là bạn bè hay không thì vẫn rất mơ hồ, nhưng ngoài cậu ta ra, có lẽ chẳng còn ai tin lời tôi nói nữa.
Và kết quả là thế này đây. Chà, tôi cũng lường trước rồi.
Giữa cô bạn thân Tachibana-san và một đứa như tôi mà đến tình bạn cũng chẳng rõ ràng, Naoki đương nhiên sẽ tin Tachibana-san. Đúng hay sai đâu có quan trọng.
Hơn nữa, hôm qua tôi cũng đã bị Tachibana-san cảnh cáo rồi.
Nếu Tachibana-san bịa chuyện tôi là kẻ đã làm bẩn đồng phục của Takanashi-san, thì từ học sinh, giáo viên, không khéo đến cả bố mẹ cũng chẳng tin tôi vô tội. Lý do ư? Vì tôi là một kẻ kinh tởm.
Tôi là một gã kimoota được cả mình và người khác công nhận, và luôn là món đồ chơi cho đám Riajuu trong lớp. Dĩ nhiên, tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được thân thiết với con gái. Thế nên, nếu tôi có làm một hành vi gần như là tấn công tình dục với Takanashi-san đi nữa, cũng chẳng có gì là lạ.
Trong khi đó, hung thủ thật sự là Tachibana-san, ngoài cái nết xấu xa ra thì vẻ ngoài hoàn toàn là một nữ sinh bình thường và dễ thương. Chẳng ai nghĩ một cô gái như thế lại đi làm một hành vi gần với tội phạm tình dục.
Nếu Tachibana-san rêu rao rằng tên khốn biến thái đã vấy bẩn đồng phục của Takanashi-san là tôi, thì dù tôi có gào thét mình vô tội đến đâu cũng chẳng ai tin.
Cuộc đời tôi thế là tan nát. Takanashi-san cũng sẽ ghét tôi. Tôi sẽ phải nghỉ học.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ vậy, tôi cầm lấy điện thoại. Hôm qua sau màn đe dọa đó, tôi đã được cho ID LINE của Tachibana-san. Cô ta bảo khi nào quyết định gia nhập thì liên lạc.
Tôi soạn một tin nhắn cộc lốc, ‘Tôi vào câu lạc bộ đây’, rồi gửi cho Tachibana-san.
Đây trở thành tin nhắn LINE đáng nhớ đầu tiên trong đời tôi gửi cho một cô gái. Mà thực ra, ngay cái lúc tôi lưu tên Tachibana-san vào điện thoại, đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi có tên một cô gái trong danh bạ, nhưng vì hoàn cảnh éo le nên tôi chẳng vui vẻ gì cho cam.
Vài chục giây sau khi tôi gửi tin nhắn, Tachibana-san đã trả lời.
Nội dung là ‘Welcome to Underground’.
Tachibana-san rõ ràng là đang giễu cợt. Thật lòng tôi rất tức giận, nhưng có điên lên cũng chẳng giải quyết được gì.
*
Tan học, tôi đi đến phòng của câu lạc bộ trà đạo nọ.
Khi đến trước cửa phòng, tôi thấy Tachibana-san đang đứng đó. Cô ta cất tiếng: “Tôi đợi cậu nãy giờ.”
“Nhiệm vụ của cậu là đuổi Takanashi Tsubaki khỏi câu lạc bộ này và làm cho con nhỏ đó tránh xa Naoki. Rõ chưa?”
“……Tôi biết rồi.”
“Thêm một điều nữa. Chỉ cần đuổi được con nhỏ đó đi, cậu có được nó quý hay bị nó ghét, tôi chẳng quan tâm. Nhưng đừng có vì mấy lý do ích kỷ kiểu như không hòa hợp được với Takanashi Tsubaki, hay không thân với nó nổi, rồi tự ý nói ‘Thôi, bỏ cuộc’ đấy.”
Người ích kỷ là cô thì có. Tôi chỉ muốn hét vào mặt cô ta như vậy, nhưng thân phận tôi đang bị uy hiếp. Thế nên những lời phản kháng đường đường chính chính như thế, tôi không thể nói ra.
“Và một điều cuối cùng. Tuyệt đối không được đi mách lẻo với Naoki rằng cậu bị tôi đe dọa, hay tôi đã nhiều lần gây sự với Takanashi Tsubaki, hay tôi đang cố đuổi con nhỏ đó đi. Rõ chưa? Nếu hình ảnh của tôi xấu đi thì công cốc cả.”
“Tôi nói rồi. Nhưng cậu ta không tin.”
“Thế thì tốt. Đi nào.”
Nói rồi, Tachibana-san mở cửa, mời tôi vào phòng.
Những độc giả tinh ý có lẽ đã đoán được diễn biến tiếp theo rồi nhỉ?
Câu chuyện của tôi, với biệt danh [Moe], bắt đầu chuyển động khi tôi trở thành thành viên của cái câu lạc bộ bí ẩn tên là CLB Hữu Nghị này. Kết quả là, cuộc sống thường ngày vô cùng tẻ nhạt của tôi hoàn toàn thay đổi. Khi đồng hành cùng cô ấy, tôi sẽ gặp gỡ vô số mỹ thiếu nữ và lần lượt cắm cờ với họ. Rồi chẳng mấy chốc, một dàn harem sẽ hình thành xung quanh tôi, và tôi sẽ vừa lẩm bẩm “yare yare” vừa vui vẻ với các cô gái.
Nếu đây là một câu chuyện harem bình thường, thì mọi chuyện đáng lẽ sẽ diễn ra như vậy.
Nhưng đây, suy cho cùng, chỉ là câu chuyện của Aizawa Naoki, còn tôi chỉ là một nhân vật phụ tầm thường. Thế nên sẽ chẳng có chuyện tôi cắm cờ được Tachibana-san, người tôi vừa tiếp xúc, và dĩ nhiên cũng chẳng thể thân thiết với Takanashi-san, người tôi thầm có cảm tình. Chắc chắn cũng chẳng có cô gái nào khác thích tôi.
Nói ra thì hơi thừa, nhưng trong câu chuyện này, tôi chỉ là một vai phụ mà thôi. Hơn nữa, tôi còn là một gã kimoota thuộc tầng lớp đáy của xã hội.
Đây là câu chuyện về cuộc sống harem của Aizawa Naoki, được quan sát từ góc nhìn bên ngoài của tôi, một gã kimoota vai phụ. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi được nên duyên với bất kỳ ai.
Thế nhưng, lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra điều này. Ngược lại, tôi còn từng ngây thơ nghĩ rằng cái câu lạc bộ kỳ quặc với mục đích hoạt động chẳng rõ ràng như trong light novel này, CLB Hữu Nghị, chính là món quà bất ngờ như mơ mà tôi hằng ao ước. Rằng thông qua những hoạt động ở đây, biết đâu tôi có thể thân thiết hơn với Takanashi-san, hay dù không đến mức hẹn hò thì cũng có thể làm bạn. Tôi đã từng nghĩ những điều ngớ ngẩn như vậy.


1 Bình luận