Sáng hôm sau, tôi răm rắp nghe theo lời Tachibana-san, đi tới điểm hẹn. Đó là nhà ga của một khu phố sầm uất bậc nhất trong tỉnh, và đương nhiên, vì là cuối tuần nên người đông như kiến.
Bình thường, thứ Bảy và Chủ Nhật tôi sẽ ngủ nướng đến trưa. Vì tôi phải thức để xem anime đêm chiếu trực tiếp. Nhưng vì cái hoạt động ngoại khóa khỉ gió của câu lạc bộ chết tiệt này mà lịch trình quen thuộc của tôi đành phải hủy bỏ. Thật là một sự phiền nhiễu không thể tả.
Nhưng vẫn còn một chuyện nữa khiến tôi điên tiết hơn. Giờ hẹn là chín rưỡi sáng, nhưng tôi đã cố tình dậy sớm, đến nơi trước hẳn mười phút. Ấy thế mà, dù đã quá giờ hẹn, chẳng có thành viên nào của câu lạc bộ thèm đến cả.
Chắc là tôi bị Tachibana-san chơi xỏ rồi. Với con người đó thì mấy trò chơi khăm kiểu này chắc cũng chỉ là muỗi.
Quá mười phút so với giờ hẹn, ngay lúc tôi định móc điện thoại ra gọi cho Tachibana-san một trận, thì cô ta, trong bộ thường phục trông khá năng động, lững thững đi tới.
“Ủa, sao chỗ này có mùi gì thum thủm ấy nhỉ?”
Không một lời xin lỗi, cũng chẳng phải câu chào, đó là câu đầu tiên cô ta thốt ra.
“Này Moe. Chỗ này hôi đúng không?”
“Đâu, tôi thấy bình thường mà…”
“À, cứ tưởng mùi gì, hóa ra là mùi của cậu. Bảo sao.”
Con nhỏ này đang kiếm chuyện với tôi đấy à?
“Cậu có tắm rửa mỗi ngày đàng hoàng không đấy?”
“C-Có chứ, ngày nào tôi cũng tắm mà!”
“Thế thì chắc là hôi miệng rồi?”
“Tôi đánh răng sau mỗi bữa ăn đàng hoàng nhé!”
“Tắm mỗi ngày, đánh răng sau mỗi bữa mà vẫn bốc mùi được à? Rốt cuộc là cậu hôi đến mức nào vậy hả?”
Hay là mình cho con mụ này một bạt tai nhỉ? Tôi đã nghĩ thế, nhưng một thằng nhát cáy như tôi thì làm gì có gan.
“Q-Quan trọng hơn, mọi người khác đâu rồi?”
“À, nếu là bọn Naoki thì vẫn chưa đến đâu. Vì giờ hẹn là mười giờ cơ mà.”
Thế quái nào lại gọi mình tôi đến đây?
“Tôi muốn họp riêng với cậu. Nên mới gọi cậu đến sớm đấy.”
Ra là thế. Mà khoan đã…
“Cậu bảo tôi đến lúc chín rưỡi…, mà cậu lại đến muộn cả mười phút…”
“Đó là vì tôi ngủ quên.”
Tự mình đề nghị mà lại còn đến muộn, đúng là đồ dở hơi…
“Thôi được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu bàn bạc nhé.”
Tại sao nhỉ? Tôi chẳng có chút hứng thú nào.
“Vài phút nữa tất cả thành viên câu lạc bộ sẽ đến đây. Rồi, tôi sẽ để cậu hẹn hò với Takanashi Tsubaki. Ok chưa?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu…”
“Cậu đúng là đồ chậm tiêu. Không chỉ mặt mũi hay khả năng giao tiếp mà đến cả não cũng không bằng người thường à?”
Con nhỏ này phiền thật sự.
“Được rồi. Tôi sẽ giải thích tuần tự để một đứa thiểu năng như cậu hiểu. Vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây.”
“…Vâng.”
“Giọng nhỏ quá!”
“V-Vâng!”
“Tốt.”
Phiền chết đi được.
“CLB Hữu Nghị của chúng ta vào ngày nghỉ sẽ có hoạt động ngoại khóa là khám phá những điều kỳ bí trên thế gian này.”
Một hoạt động nghe quen đến lạ…
“Cụ thể là…?”
“Thì là đi tìm mấy thứ hay ho như người ngoài hành tinh, người đến từ tương lai hay siêu năng lực gia các kiểu ấy.”
“Haruhi…?”
“Haruhi à… Cậu biết cả chuyện anime chiếu khuya từ hơn chục năm trước cơ đấy? Ghê tởm…”
Câu nói vừa rồi quả thực đã chọc tôi điên tiết.
“Nói tôi biết thì cậu cũng biết còn gì! Rõ rành rành là Haruhi mà! Cái trò khám phá những điều kỳ bí trên thế gian này là cậu chôm từ Haruhi đúng không!?”
“Tôi thì được.”
“Tại sao!?”
“Vì tôi là con gái.”
“Hả?”
“Này nhé, một tên otaku dị hợm như cậu mà rành về anime cũ thì là chuyện hiển nhiên, nên chỉ thấy ghê thôi. Nhưng một anh chàng đẹp trai hay một cô gái xinh đẹp mà thích mấy thứ đó thì lại tạo ra sự khác biệt, cảm giác gần gũi hơn, khiến người ta có cảm tình hơn, đúng không?”
“Không không không! Vấn đề không phải ở chỗ đó! Hoàn toàn không phải!”
“Mà này, sao cậu lại dùng cái giọng điệu tsukkomi như mấy con hủ nữ mê Gintama thế? Dị hợm…”
“…………”
“Thiệt tình… Mấy tên otaku ghê tởm thường ngày thì im thin thít chẳng biết đang nghĩ gì, thế mà hễ đụng đến chuyện mình thích là lại ba hoa nói luôn mồm rồi ‘NÀY ÔIIII!!’ các kiểu, đúng là ghê tởm thật.”
“Tôi… xin lỗi…”
Sao tôi lại phải xin lỗi Tachibana-san nhỉ? Tôi đã làm gì sai chứ? Hay là vì bản chất tôi quá dị hợm nên mới không được.
“Lạc đề quá rồi. Mà, việc khám phá đó lúc nào cũng chia thành các nhóm để thực hiện. Từ trước đến giờ CLB Hữu Nghị có bốn người nên là hai cặp hai người đó.”
Đúng chuẩn Haruhi còn gì.
“Rồi, vì cậu vào nên thành năm người, nên lần này tôi định chia làm ba nhóm. Hai cặp hai người. Và một nhóm solo.”
“Tại sao không lập nhóm hai người và ba người?”
“Vì tôi sẽ hẹn hò với Naoki, còn cậu sẽ hẹn hò với Takanashi Tsubaki. Tomoyo còn lại một mình sẽ cô đơn lẻ loi đi dạo phố.”
Đúng là một con người thâm độc.
“V-Vậy việc chia nhóm quyết định thế nào ạ?”
“Bằng cái này.”
Tachibana-san lôi năm cây tăm từ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Có que màu đỏ, màu xanh, và không màu đấy. Cậu, rút thử một que đi.”
Tôi rút ra một que, đầu que đã được tô đỏ bằng bút lông.
“Nghĩa là…?”
“Nghĩa là thế này đây.”
Tachibana-san xòe tay ra, cho tôi xem những que tăm còn lại.
“Thật ra thì, tất cả đều là màu đỏ đó.”
Tôi đã lờ mờ đoán được ý đồ của Tachibana-san.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn các que tăm màu đỏ, xanh và không màu. Cứ lần lượt tráo đổi chúng là tôi có thể chia nhóm theo ý mình.”
Liệu cái trò ảo thuật rẻ tiền này có qua mắt được mọi người không đây…
“Đến một giờ chiều thì tập trung lại ở đây để đi khám phá. Ăn trưa xong lại rút thăm chia nhóm rồi khám phá tiếp. Kiểu kiểu vậy. Lần thứ hai tôi cũng định đi với cặp giống vậy.”
Làm trò gian lận này hai lần liên tiếp, có bị lộ không nhỉ…
“Ăn trưa xong thì khám phá buổi chiều. Năm giờ chiều lại tập trung rồi sau đó giải tán. Bàn bạc đến đây là hết. Sau khi chia nhóm xong thì cậu cứ tha hồ mà trò chuyện với Takanashi Tsubaki. Có câu hỏi gì không?”
“Giả sử hẹn hò được đi, thì tôi nên nói gì với Takanashi-san đây…”
“Ai biết. Cứ chém gió về anime hay game gì đó là được chứ gì?”
Hôm qua tôi vừa làm thế và bị Katagiri-san lơ đẹp luôn đấy…
“Dù có hẹn hò được với Takanashi-san, nếu bị cậu ấy ghét thì…”
“Ai biết. Tự dùng óc phán đoán của mình mà ứng biến đi.”
“Cậu nói thế thì…”
“Moe, đây là một cơ hội đó. Là một dịp ngàn vàng để cậu và Takanashi Tsubaki, hai người trước nay chẳng có chút liên quan nào, có thể đến gần nhau hơn.”
Chẳng phải từ đầu tôi chỉ nghĩ đến việc tách Takanashi-san ra khỏi Naoki thôi sao…
*
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Tachibana-san như thế thì các thành viên khác của CLB Hữu Nghị cũng đến. Tôi vừa được chiêm ngưỡng dáng vẻ Takanashi-san trong bộ váy liền thân bồng bềnh mềm mại, thì ngay lập tức phải chứng kiến một cảnh tượng gây sốc đến mức thổi bay hết cả cảm xúc đó.
Katagiri-san lại đến trong bộ dạng gothic lolita.
Với vẻ ngoài kiểu gyaru của Katagiri-san thì bộ gothic lolita trông thế nào cũng thấy không hợp. Hơn nữa Katagiri-san còn đang đổ mồ hôi và mặt trông rõ ràng là nóng nực. Cô ấy muốn nổi bật trước mặt Naoki đến mức đó sao?
Đúng như dự đoán, mọi người đi đường đều nhìn Katagiri-san với ánh mắt kỳ lạ, nhưng không một thành viên nào trong CLB Hữu Nghị của chúng tôi đề cập đến trang phục của cô ấy. Có lẽ trong câu lạc bộ này, cô ấy đã được xem như một nhân vật như vậy rồi.
Bỏ qua chuyện đó, sau khi tập hợp lại, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện phiếm. Nói là trò chuyện phiếm, nhưng thực ra là các cô gái đang sôi nổi về một chủ đề cực kỳ vô bổ là thực đơn bữa tối hôm qua của Naoki, còn tôi thì vẫn như mọi khi, bị cho ra rìa…
Và sau khi cuộc trò chuyện phiếm kết thúc, theo đúng như bàn bạc của Tachibana-san, chúng tôi lần lượt rút thăm để quyết định nhóm. Tachibana-san ra tay khá khéo, đã thành công trong việc che giấu trò gian lận dùng tăm mà không để những người khác nhận ra.
Và tôi, đúng như mưu tính của Tachibana-san, đã được ghép cặp với Takanashi-san.
*
Trên đường đi, tôi có hơi nghĩ đến việc liệu Tachibana-san có đang hẹn hò suôn sẻ với Naoki không, hay là Katagiri-san một mình đi dạo phố trong bộ dạng đó có cô đơn không, nhưng với tôi bây giờ những chuyện đó đều không quan trọng.
Nhìn Takanashi-san ở khoảng cách gần thế này quả thực rất xinh đẹp. Một mỹ nhân hoàn hảo với ngoại hình khiến cho các idol hay diễn viên quanh đó trông như rác rưởi đang ở ngay bên cạnh tôi.
Đúng như dự đoán, từ nãy đến giờ những người mời làm quen hay tuyển làm idol lần lượt đến bắt chuyện với Takanashi-san, và Takanashi-san với vẻ mặt đã quen thuộc đã lịch sự đối phó với tất cả bọn họ. Có lẽ đối với Takanashi-san, đây là chuyện thường ngày.
“Này, Moe-kun. Chúng ta đi đến chỗ nào ít người hơn một chút không?”
Takanashi-san nói vậy rồi đề nghị di chuyển đến một công viên vắng người. Tôi không biết là do cô ấy cảm thấy phiền phức vì không thể nói chuyện với tôi vì mấy vụ mời làm quen và tuyển dụng, hay chỉ đơn giản là thấy bực mình, nhưng dù sao thì cơ hội để trò chuyện với Takanashi-san đã đến.
Takanashi-san mà tôi hằng ao ước đang ở gần đến thế này. Hơn nữa bây giờ tôi và Takanashi-san đang đi bộ trên đường chỉ có hai người. Đó là một khoảnh khắc rất hạnh phúc.
Nghĩ lại thì dù bị ép vào CLB Hữu Nghị, nhưng trong buổi tiệc chào đón thành viên mới hôm qua tôi hoàn toàn không nói chuyện được với Takanashi-san, nên đây là lần đầu tiên giao lưu đàng hoàng.
“T-Takanashi-san ơi! Ngày nghỉ tôi thường làm gì thế ạ!?”
“Học bài.”
“H-Hể. Vậy ạ! Cậu có sở thích gì không?”
“Không có.”
“H-Hể. Vậy ạ…”
Dù tôi có cố gợi chuyện thế nào thì cuộc hội thoại cũng đi vào ngõ cụt. Và Takanashi-san cũng không hề chủ động bắt chuyện với tôi. Cứ thế này thì sẽ chỉ thành hai người im lặng đi cạnh nhau mất.
Tôi không biết con gái thích nói chuyện gì, nhưng dù sao thì không thể để Takanashi-san chán ở đây được. Bằng mọi giá tôi phải là người gợi chuyện.
Lúc đó, tôi nhớ lại câu nói của Tachibana-san lúc nãy ‘Cứ chém gió về anime hay game gì đó là được chứ gì?’, và tôi dừng lại rồi bắt chuyện với Takanashi-san.
“À, này cậu! Cậu có biết là anime Pokémon có ba tập không thể phát sóng không? Nổi tiếng nhất là câu chuyện về Pokémon Shock. Là tập ‘Dennō Senshi Porygon’ mà nhiều khán giả đã bị co giật do nhạy cảm với ánh sáng, nhưng thật ra còn có hai tập nữa không thể phát sóng. Một tập nữa là câu chuyện về động đất. Do ảnh hưởng của trận động đất Chūetsu ở tỉnh Niigata nên việc phát sóng đã bị hủy và cứ thế bị xếp xó. T-Tập cuối cùng là câu chuyện về lò năng lượng mất kiểm soát! Vì trong trận động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản, nhà máy điện hạt nhân đã thực sự bị tan chảy, nên tập đó cũng không thể phát sóng được nữa!”
“…………”
Takanashi-san nhìn tôi với ánh mắt lạnh như tiền.
“H-Hơn nữa, tập này là tập quan trọng nhất trong cao trào của Best Wishes, khi mà Team Plasma lần đầu xuất hiện đấy! Vì nó bị xếp xó nên bản thân tác phẩm đã phải điều chỉnh quỹ đạo đáng kể! Lịch trình sản xuất phải đẩy nhanh một tháng! Cấu trúc câu chuyện dự kiến đã phải viết lại trong nhiều năm! Câu chuyện liên quan đến Team Plasma gây tranh cãi trong game gốc đã được xử lý chỉ trong một quý! Team Rocket cũng đi đi lại lại giữa hài hước và nghiêm túc! Tình hình bất thường đến mức đội ngũ sản xuất cũng hoàn toàn mất hết động lực, và họ đã thực hiện cả trận đấu giải tệ nhất lịch sử, nơi Satoshi thua tan tác trước một đàn em còn không nắm rõ cả luật lệ nữa!”
“………………………………”
Takanashi-san im lặng một lúc rồi lẩm bẩm một cách có vẻ không quan tâm, “Hừm…, vậy à…”.
Xem ra câu chuyện này đối với Takanashi-san, là một chủ đề còn nhàm chán hơn cả câu chuyện về giấc mơ hôm qua của Naoki hay thực đơn bữa tối hôm qua của Naoki.
Làm sao bây giờ? Nên nói gì đây? Tôi đang vắt óc suy nghĩ.
“Này…”
“Ể! Gì thế ạ!?”
“Moe-kun này, cậu thích tôi, đúng không?”
Nội dung lời nói của Takanashi-san khiến tôi không tin vào tai mình. Bởi vì tôi chưa từng tỏ tình với cô ấy một lần nào mà cô ấy lại biết được tình cảm của tôi.
“S-Sao cậu lại…?”
“Không cần phải giấu đâu. Nhìn thái độ của Moe-kun là tôi biết rồi.”
Biết? Tôi đã có thái độ khả nghi đến mức đó trước mặt Takanashi-san sao?
Trong lúc tôi còn đang bối rối, Takanashi-san tiếp tục nói.
“Nhân dịp này tôi xin nói luôn…”
“…………”
Tôi nuốt nước bọt một cái ực.
“Tôi ghét Moe-kun.”
Cơ thể tôi đông cứng lại trước những lời quá đỗi tàn nhẫn phát ra từ miệng Takanashi-san.
Cứ thế, mối tình đầu của tôi đã kết thúc ngay cả khi chưa kịp tỏ tình.


1 Bình luận