Riajuu đi chết đi
佐藤田中
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 7: Màn tự giới thiệu

1 Bình luận - Độ dài: 2,209 từ - Cập nhật:

Theo chân Tachibana-san vào phòng sinh hoạt, tôi thấy ba người đang ngồi trên những chiếc đệm đặt quanh một chiếc bàn kiểu Nhật.

Một người là Naoki, người kia là Takanashi-san. Và người cuối cùng là một nữ sinh trông ra dáng một “gyaru” chính hiệu.

Tôi đã nghe Tachibana-san kể rằng Takanashi-san và Naoki là thành viên câu lạc bộ này, chứ không hề biết còn có một người nữa.

Vẻ ngoài lòe loẹt, rõ ràng là vi phạm nội quy của cô nàng gyaru kia đúng chuẩn một cô gái sành điệu thời nay.

Dù không biết tên, nhưng tôi vẫn thường thấy cô nàng này bám dính lấy Naoki và nói chuyện với cậu ta khá thân mật.

Chắc hẳn cậu ấy là bạn cùng khóa nhưng khác lớp với chúng tôi.

“Mọi người ơi! Hôm nay tớ đã rước được thành viên mới về đây này!”

Tachibana-san tuyên bố với cả phòng bằng một thái độ y hệt vị đoàn trưởng của đoàn SOS nào đó, và thế là mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Đúng lúc đó, tôi chạm mắt Takanashi-san.

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, đây là lần thứ hai tôi và cậu ấy nhìn thẳng vào mắt nhau như thế này.

Takanashi-san lúc nào cũng xinh, nhưng nhìn gần thế này lại càng thấy cậu ấy xinh hơn bội phần.

“Moe! Moe phải không!”

Trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ trước vẻ yêu kiều của Takanashi-san, Naoki đã lên tiếng chào hỏi.

“Sao thế? Rốt cuộc mày cũng muốn vào CLB Hữu Nghị à?”

“Đâu phải là như vậy…”

“Muốn vào thì cứ nói thẳng một câu là được rồi mà, bày đặt.”

Rõ ràng giờ nghỉ trưa tôi đã giải thích cặn kẽ rồi, đúng là đồ đãng trí.

Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì thằng cha này mới chịu hiểu là tôi không hề tự nguyện vào đây, mà là bị Tachibana-san ép buộc chứ?

“Này, đừng có đực mặt ra đấy nữa, tự giới thiệu bản thân nhanh lên đi. Naoki thì thôi, chứ ở đây còn có người lần đầu gặp cậu đấy.”

Tachibana-san nói vậy, nhưng tôi vốn dĩ là một đứa nhút nhát.

Làm sao tôi có thể nói chuyện trôi chảy trước mặt những người mình gần như chưa từng nói chuyện tử tế bao giờ được.

Huống hồ, trước mắt tôi còn là Takanashi-san, người tôi thầm thương trộm nhớ. Tôi làm sao mà nói năng đàng hoàng cho nổi.

Mà “tự giới thiệu bản thân” nghe cứ như đi phỏng vấn xin việc vậy…

“Ờm… Tên tớ là…”

“Moe, chứ gì nữa.”

“Không, đó là biệt danh thôi, không phải tên thật…”

“Thì cứ gọi là Moe đi. Ai cũng gọi cậu thế mà.”

Đúng là ai cũng gọi tôi như thế, nhưng tôi ghét cái biệt danh này. Vì nó rõ ràng là một cái tên mang ý miệt thị.

“Vả lại, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến tên thật của cậu đâu.”

Tachibana-san buông một câu tàn nhẫn đến không ngờ với một thái độ thản nhiên.

Và chẳng hiểu sao Naoki lại phá lên cười trước câu nói đó. Thằng này đúng là đáng ghét thật.

“Rồi, Moe. Sở thích của cậu là gì?”

“Ờm… sở thích của tớ là…”

“Khỏi cần hỏi cũng biết. Anime, internet và game, đúng không?”

Naoki lại phì cười. Tachibana-san đã đáng ghét rồi, thái độ của Naoki còn đáng ghét hơn.

Đúng là sở thích của tôi là anime, internet và game thật, nhưng bị nói theo cái kiểu này thì bực không chịu nổi.

“Thôi được rồi. Cậu cứ lẩm bẩm trong miệng, chẳng nghe được gì hết. Để tôi giới thiệu thay cho.”

Người đang phá đám màn tự giới thiệu của tôi chính là cậu ta chứ ai, tôi chỉ muốn hét vào mặt Tachibana-san như vậy, nhưng một thằng hèn như tôi làm gì có can đảm đó.

“Dyufufu… Tên tại hạ là Moe đó buu… Moe tất nhiên là biệt danh chứ không phải tên thật đâu buu…”

Tachibana-san vừa giả cái giọng ủn ỉn kinh tởm, vừa bắt đầu “lồng tiếng” cho màn tự giới thiệu của tôi, còn không quên chèn thêm mấy tiếng “www” ra vẻ khoái trá.

Ấy thế mà không hiểu sao, tất cả mọi người ở đây, trừ tôi, đều phá lên cười.

“Sở thích là anime, internet và game đó buhi… Cũng mê light novel lắm, đặc biệt là mấy truyện ‘main bá đạo’ có dàn harem khủng trên trang Narou đó buhi… Đọc mấy truyện đó để trốn tránh thực tại đó buhiiii…”

Tachibana-san không hề nói sai một li nào khi đánh giá về con người tôi.

Nhưng tại sao tôi lại thấy tức lộn ruột thế này nhỉ?

“Ngày nghỉ chủ yếu là ru rú trong phòng, cặm cụi sưu tầm ảnh nóng buhiii… Họa sĩ truyện người lớn yêu thích là Kujirax-sensei đó buu…”

Chính xác là như vậy, nhưng làm ơn đừng nói mấy chuyện đó trước mặt Takanashi-san, tôi chỉ tha thiết cầu mong như vậy.

Thế nhưng, một đứa yếu đuối như tôi làm sao dám đường hoàng nói ra điều đó. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, cắn răng chịu đựng cảm giác bẽ bàng.

Mà khoan đã, tại sao Tachibana-san lại biết cả tên họa sĩ truyện người lớn mà tôi yêu thích chứ?

“Mỗi ngày đều bầu bạn với ‘tay phải’ trong mùi hương nồng nàn đó buu… Dù tại hạ chỉ là một thằng otaku biến thái còn zin thế này, nhưng mong được mọi người chiếu cố buhi… Mọi người hãy hòa thuận với nhau nhé buhi… Buhi buhihi…”

Màn tự giới thiệu của tôi do Tachibana-san đạo diễn đã kết thúc.

Nếu có đứa nào chịu kết bạn với tôi sau cái màn giới thiệu này thì gọi nó đến đây ngay cho tôi xem.

Tất cả mọi người đều đang lấy tôi ra làm trò cười.

Dĩ nhiên, Takanashi-san mà tôi hằng yêu mến cũng đang cười.

Thậm chí Naoki còn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nếu tôi nổi khùng lên trong hoàn cảnh này, bầu không khí vui vẻ ở đây sẽ thay đổi 180 độ, và chắc chắn tôi sẽ trở thành kẻ phá đám.

Ở đời là thế, đa số luôn là chính nghĩa, còn thiểu số thì luôn sai.

Ở đây có bốn người đang thấy tình huống này thật vui, và chỉ có một mình tôi thấy khó chịu.

Thế nên, để phá vỡ thế bế tắc này, tôi chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.

Bởi vì họ đang có những giây phút vui vẻ bằng cách biến tôi thành trò hề.

“Gì thế, mặt mày xị ra như đưa đám. Tớ chỉ đùa một chút thôi mà. Đúng là đồ không biết đùa.”

Chỉ đùa một chút thôi ư? Cái hành động này của Tachibana-san rõ ràng là bắt nạt.

Chẳng qua vì đây là trường học, một cái lồng kín vô luật pháp, nên nó mới được cho qua thôi. Chứ ra ngoài xã hội, hành động này đủ để cấu thành tội lăng mạ rồi.

Cơ mà, dù bây giờ tôi có nổi điên, hay đi mách lẻo với thầy cô, thì cũng chẳng giải quyết được gì. Điều đó, tôi là người hiểu rõ hơn ai hết.

“Thôi đừng nói thế. Moe chỉ hơi nhút nhát thôi mà.”

Naoki nói như thể đang bênh vực tôi, nhưng một kẻ vừa mới ôm bụng cười như nó mà nói câu này thì chỉ thấy giả tạo đến cùng cực.

“Haizz, mấy đứa sống nội tâm là thế đấy… Mất công tớ định tạo cho Moe một vai diễn ‘chuyên bị bắt nạt’ trong nhóm, thế mà…”

Tachibana-san nói vậy, nhưng tôi đếch cần cái vai diễn đó.

Từ trước đến giờ, tôi cứ ngỡ Tachibana-san luôn đeo mặt nạ thảo mai trước mặt Naoki, người cậu ta thích.

Và đó là lý do Naoki luôn cho rằng Tachibana-san là người tốt. Tôi đã nghĩ như thế.

Nhưng tôi đã lầm.

Tachibana-san vẫn xấu tính y như vậy ngay cả khi có mặt Naoki.

Chỉ là Naoki quá ngốc để nhận ra bản chất xấu xa của cậu ta mà thôi.

Tuy nhiên, điều đáng buồn nhất trong hoàn cảnh này, là Takanashi-san đã không hề bênh vực tôi.

Thậm chí còn hùa theo đám đông, lấy tôi ra làm trò cười. Tôi thực sự chẳng biết gì về Takanashi-san cả. Nên cũng không biết cậu ấy là người tốt hay xấu.

Nhưng tôi đã từng ảo tưởng rằng, một người xinh đẹp như Takanashi-san thì tâm hồn chắc hẳn cũng phải đẹp.

Nhưng cho dù Takanashi-san có hoàn hảo đến đâu, thì cậu ấy vẫn chỉ là một nữ sinh bình thường.

Việc chế giễu bộ dạng thảm hại của một thằng otaku biến thái như tôi là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Đó không phải là điều xấu. Nó là lẽ tự nhiên.

Chế giễu kẻ lố bịch, kẻ xấu xí, kẻ yếu đuối là một quy luật bất thành văn trong xã hội này. Thế nên Takanashi-san không hề có lỗi.

Kẻ có lỗi, chính là tôi, một kẻ vừa lố bịch, vừa xấu xí, lại vừa yếu đuối.

Nhưng mà, tình cảnh này thì có khác gì bị bọn Yoshida bắt nạt hàng ngày đâu.

Mất công vào được một câu lạc bộ kỳ quặc như trong light novel, để rồi vai diễn của mình cũng chỉ có thế này, thì cuộc sống của tôi vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Moe, từ nay chúng ta là bạn cùng câu lạc bộ, giúp đỡ nhau nhé.”

Naoki chìa tay ra, đòi bắt tay tôi.

(Vừa mới cười vào mặt tao xong mà giờ đã làm như thân thiết lắm), tôi thầm rủa trong bụng, nhưng vẫn đáp lại cái bắt tay.

Sau đó, cô nàng gyaru kia cũng chìa tay ra đòi bắt tay.

“Tớ là Katagiri Tomoyo. Rất vui được làm quen.”

(Con gái mà lại xưng 'tớ' bằng 'boku' ư... Lần đầu tiên gặp một người như vậy ngoài đời, đúng là khó đỡ thật...), tôi vừa nghĩ thầm, vừa bắt tay cậu ấy.

“Tomoyo cũng giống cậu, cực kỳ mê anime và game. Tớ nghĩ Moe và cậu ấy sẽ hợp cạ lắm đấy.”

Nghe Tachibana-san nói vậy, Katagiri-san chỉ cười toe toét gật đầu.

Ngoại hình thì sành điệu như gyaru, lại còn xưng hô như con trai, lại thêm cả mác otaku mê anime và game, đúng chuẩn một nhân vật trong light novel.

Một cô gái ngoài đời thực mà lại nhồi nhét lắm thuộc tính như vậy, kể cũng đáng sợ… Mấy người kiểu này chẳng biết sau lưng đang nghĩ gì đâu.

Rốt cuộc, những kẻ muốn tham gia một câu lạc bộ kỳ quặc thế này, chắc chẳng có ai bình thường.

“Còn tôi, là trưởng câu lạc bộ Tachibana Sayo. Tiện thể, phó câu lạc bộ là Naoki đang đứng kia. Rất vui được làm quen.”

Tachibana-san chìa tay ra. Dù trong lòng ngổn ngang trăm mối, tôi vẫn bắt tay cậu ta.

“Này, Tsubaki, cũng bắt tay với Moe đi chứ.”

“Ể…”

Nghe Tachibana-san nói vậy, mặt Takanashi-san tái mét.

“Thật sự… phải làm à?”

“Đương nhiên rồi. Dù gì cũng là bạn cùng câu lạc bộ mà.”

“…”

Tại sao Takanashi-san lại có thái độ đó với tôi, có lẽ chẳng cần nghĩ cũng biết.

“À ha ha…, Moe-kun. Ừm, rất vui được làm quen nhé…”

Takanashi-san cười gượng, rồi bắt tay tôi.

Dù sao đi nữa, cuối cùng thì tôi cũng đã được chạm vào Takanashi-san, người tôi hằng ngưỡng mộ.

Từ trước đến giờ, tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa, nhưng bây giờ, với tư cách là bạn cùng câu lạc bộ, tôi đang được tiếp xúc trực tiếp với cậu ấy.

Chỉ riêng điều này thôi, cũng đủ để việc tôi gia nhập câu lạc bộ này trở nên vô cùng ý nghĩa.

Tôi đã muốn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngày càng trắng bệch của Takanashi-san, suy nghĩ đó đã tan biến trong nháy mắt.

Cái cảnh này làm tôi nhớ đến một phân cảnh trong phim “Sen và Chihiro ở thế giới thần bí”, khi cô bé Chihiro phải há hốc mồm, tóc tai dựng đứng vì mùi hôi thối của vị thần sông ô uế. Tình cảnh của Takanashi-san lúc này cũng y hệt như vậy.

Và ngay khi vừa buông tay ra, Takanashi-san đã quay sang nói với Tachibana-san.

“Xin lỗi, Sayo. Tớ… tớ đi vệ sinh một chút được không?”

“Được thôi. Cậu đi đi.”

Tại sao Takanashi-san lại muốn đi vệ sinh ngay lúc này, thật sự tôi chẳng dám nghĩ tới.

Ngay khi tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ đó, Tachibana-san ghé vào tai tôi thì thầm.

“Chắc là cô ta đang cọ rửa tay đến chết ở trong đấy đấy.”

Thật lòng mà nói, mới chân ướt chân ráo vào câu lạc bộ, tôi đã thấy tương lai của mình ở đây thật mờ mịt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thg naoki thì như sakurai
Xem thêm