Riajuu đi chết đi
佐藤田中
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1

Chương 13: Cảnh sinh hoạt thường ngày

1 Bình luận - Độ dài: 2,557 từ - Cập nhật:

Thực tại chỉ toàn những chuyện đáng ghét.

Một cuộc sống học đường vui vẻ, một mối tình chua ngọt, những hoạt động câu lạc bộ đầy ý nghĩa. Mấy thứ lấp lánh và tràn đầy hy vọng như thế chỉ tồn tại trong thế giới anime và light novel mà thôi.

Học hành, bắt nạt, nỗi lo về tương lai, khủng hoảng kinh tế, những công ty bóc lột, mâu thuẫn gia đình, mất niềm tin vào chính trị, thiên tai. Thực tại lúc nào cũng ngập ngụa trong những thứ khó chịu như vậy.

Và điều đó chẳng hề thay đổi, ngay cả trong CLB Hữu Nghị này.

Câu chuyện này thuộc thể loại mà người ta hay gọi là “truyện câu lạc bộ”. Nhưng nó chẳng phải một câu lạc bộ vui vẻ gì cho cam.

Đối với tôi, đây là cái câu lạc bộ đáng ghét nhất trên đời.

Nếu muốn đọc về một câu chuyện câu lạc bộ vui vẻ toàn gái xinh, thì cứ ngoan ngoãn mà tìm mấy cái light novel harem của nhà MFJ Bunko mà đọc đi.

Đã khoảng hai tuần trôi qua kể từ chuyến “Thám hiểm những điều kỳ lạ trên thế gian” của CLB Hữu Nghị.

Vị trí của tôi trong câu lạc bộ cũng đã định hình rõ rệt. Vẫn như mọi khi, về cơ bản tôi bị đối xử như một kẻ vô hình.

Tôi chỉ có được sự tồn tại của mình mỗi khi Tachibana-san lôi tôi ra làm trò đùa, hoặc chế giễu tôi để mua vui.

Việc tôi trở thành một thành viên của CLB Hữu Nghị không đồng nghĩa với việc tôi được thừa nhận là một người bạn của họ.

Thế nên, dù cho tôi có bị đám Yoshida gây sự, cũng chẳng có lý do gì để những người trong câu lạc bộ ra tay giúp đỡ.

Từ trước đến giờ vẫn vậy. Và có lẽ từ giờ về sau cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.

Hoạt động của CLB Hữu Nghị có cũng như không.

Cả đám lười biếng ngồi chơi game, lười biếng xem anime, lười biếng không làm gì cả, thỉnh thoảng thì kéo nhau đi hát karaoke hay bowling.

Cứ tưởng tượng những cảnh sinh hoạt câu lạc bộ mà bạn hay thấy trong light novel là được. Hoạt động của CLB Hữu Nghị có lẽ cũng chẳng khác gì mấy.

Nhưng những hoạt động kiểu như trong light novel, khi thử làm ngoài đời mới thấy nó nhàm chán đến không ngờ.

Vốn dĩ nó chỉ vui khi các thành viên thực sự thân thiết với nhau.

Cái CLB Hữu Nghị này thì không nằm trong trường hợp đó. Thoạt nhìn thì có vẻ thân thiết, nhưng sau lưng thì ai cũng ngấm ngầm ghét nhau chỉ vì tranh giành một thằng con trai.

Thế nên, cái câu lạc bộ này làm sao mà trở nên vui vẻ như trong mấy cuốn light novel được.

Những gì mà câu lạc bộ này đang làm, nói trắng ra, chỉ là một trò giả vờ thân thiết rẻ tiền mà thôi.

Một câu lạc bộ thế này, tôi chỉ muốn nghỉ quách cho xong, dù chỉ sớm hơn một ngày.

Mối quan hệ giữa tôi và Takanashi-san chẳng có chút tiến triển nào, thậm chí tôi còn có cảm giác ánh mắt lạnh như băng của cô ấy dành cho tôi ngày một tồi tệ hơn.

Nhưng tôi lại có lý do khiến mình không thể bỏ được câu lạc bộ này. Tôi đang bị Tachibana-san uy hiếp bằng một tội danh tấn công tình dục mà tôi không hề phạm phải.

Nhiệm vụ của tôi là phải đẩy Takanashi-san ra khỏi câu lạc bộ, tách cô ấy khỏi Naoki, và trở thành thần Cupid vun đắp cho tình yêu của Naoki và Tachibana-san.

Dĩ nhiên, chuyện này chẳng có lợi lộc gì cho tôi. Chỉ có tôi là người chịu thiệt.

May mắn là kể từ ngày hôm đó, Tachibana-san không còn ép tôi phải thực hiện những trò quấy rối lộ liễu nhắm vào Takanashi-san nữa.

Nhiều nhất cũng chỉ là bắt tôi ngồi cạnh cô ấy hay bắt chuyện phiếm.

Thế nhưng, chỉ bấy nhiêu thôi mà vẻ mặt chán ghét đến tận cùng của Takanashi-san cũng đủ để khiến tim tôi như bị dao đâm.

Trái lại, với Naoki, thái độ của Takanashi-san hoàn toàn đối lập.

Cô ấy chủ động lại gần Naoki, nói chuyện với Naoki, chạm vào Naoki. Tóm lại, bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất liên quan đến Naoki cũng khiến Takanashi-san nở một nụ cười hạnh phúc rạng ngời. Và điều đó, một lần nữa, lại đâm vào tim tôi.

Suy cho cùng, cái câu lạc bộ này dù có xoay vần thế nào đi nữa cũng chỉ khiến tôi thêm khó chịu mà thôi.

Chỉ có duy nhất Katagiri-san, người duy nhất có khả năng trở thành bạn của tôi, là đối xử với tôi có phần dịu dàng.

Mỗi khi tôi bị mọi người trong câu lạc bộ lôi ra làm trò cười, Katagiri-san thường là người duy nhất kín đáo ra tay cứu giúp.

Thỉnh thoảng, khi chỉ có hai đứa, cô ấy còn lắng nghe tôi than thở, đôi khi còn hùa vào nói xấu Tachibana-san và Takanashi-san.

Đó là sự cứu rỗi duy nhất của tôi vào lúc này.

*

Chuyện xảy ra vào một ngày nọ.

Hôm đó, CLB Hữu Nghị đang tổ chức buổi xem một bộ anime đêm khuya đang nổi.

[Em biết là anh ghét chính bản thân mình! Nhưng em biết anh có rất nhiều điểm tốt! Em chỉ muốn anh biết điều đó mà thôi!]

“Câu thoại nghe ngứa cả sống lưng.”

Vừa xem cảnh tỏ tình của nữ chính, Tachibana-san vừa nhíu mày bình phẩm.

“Vậy sao? Tớ thấy cô bé đó tốt bụng, hiền lành và đáng yêu mà.”

Naoki đáp lại, như thể muốn phản bác Tachibana-san.

“Con bé này đang hot trên mạng, được gọi là ‘bé ngoan’ đấy, nhưng mà cái kiểu cố tình thỏa mãn nguyện vọng tự khẳng định bản thân của đám otaku nó lộ liễu quá, thấy ghê bỏ xừ.”

Nói xấu tôi thì cứ tự nhiên, nhưng làm ơn đừng có chỉ trích cả tác phẩm tôi thích chứ. Ngoài tôi ra còn cả đống fan hâm mộ khác đấy. Nếu những người hâm mộ khác nghe thấy mà khó chịu thì sao.

[Anh chỉ biết về bản thân mình thôi! Anh chẳng biết gì về con người anh trong mắt em cả!]

“Tác phẩm này sặc mùi ao ước được phụ nữ công nhận của mấy thằng cha chưa bao giờ được ai công nhận nhỉ?”

Giờ tôi mới để ý, Tachibana-san cái gì cũng bắt đầu bằng việc phủ định. Bảo sao ngoài Naoki ra cô ta chẳng có lấy một người bạn. Còn tôi, Takanashi-san và Katagiri-san không phải bạn cô ta à? Đùa nhau chắc?

“Thôi nào Sayo, đừng nói thế. Bộ anime này hay mà. Tớ chỉ thấy đó là một lời tỏ tình trong sáng thôi.”

Câm mồm đi, Naoki. Một thằng như mày thì làm sao hiểu được cảm xúc của cô bé này, hay cái hay của tác phẩm này cơ chứ.

“Đúng kiểu hình mẫu nữ chính lý tưởng trong mắt đàn ông, nên với một đứa con gái như tôi thì thấy nó vẫn quá tiện lợi một cách giả tạo, kinh không chịu được. Cái kiểu yêu say đắm tên nhân vật chính vừa vô dụng vừa phiền phức này đúng là không tài nào nuốt nổi.”

Tachibana-san, người lúc nào cũng bám dính lấy Naoki, lại dám lên mặt dạy đời một cô gái 2D xinh đẹp... Đúng là hết thuốc chữa với con người này. Mà đã ghét thì xem làm gì. Một con người lệch lạc như cô thì xem thể loại anime này có gì hay ho cơ chứ...

“Sayo-san thấy vậy là vì cậu đã quá mãn nguyện với cuộc sống ngoài đời thực rồi! Sao cậu lại không nhận ra sức hút của nữ chính này chứ!?”

Katagiri-san lên tiếng phản bác lời chỉ trích của Tachibana-san.

À mà, hôm nay Katagiri-san đang mặc một bộ đồ hầu gái rẻ tiền, chắc mua ở Don Quijote với giá khoảng hai, ba nghìn yên. Cô ấy thỉnh thoảng lại cosplay như vậy đến câu lạc bộ. Chắc là một kiểu “tấn công” Naoki. Đây cũng là một cảnh tượng quen thuộc của CLB Hữu Nghị, nên giờ chẳng ai thèm để ý nữa.

“Cô là con gái mà lại đi thích anime gái xinh, đúng là đồ lập dị, ý kiến của cô không có giá trị tham khảo.”

“Đừng tâng bốc tôi thế chứ ạ~”

Chỉ vì là con gái thích anime gái xinh mà đã bị coi là lập dị, thật đáng sợ. Mà thôi, phải công nhận cái khả năng đối đáp và độ trơ với lời khiêu khích của Katagiri-san thật đáng nể. Ước gì một ngày nào đó mình cũng có thể đối đáp hài hước được như vậy.

“Rõ ràng là những người không phải dân ‘anti-Riajuu’ thì không thể hiểu được cái hay của tác phẩm này! Cả sự đáng yêu của cô bé này nữa!”

“Ý cô là tôi là Riajuu nên không hiểu được cái hay của nó?”

“Chính xác!”

Nghe Tachibana-san được gọi là Riajuu, tôi không khỏi nhíu mày. Một người có tính cách méo mó thế này mà lại là Riajuu được sao?

“Thế có nghĩa là, vì cậu là dân ‘anti-Riajuu’ nên mới thấy đây là một câu chuyện hay à?”

Naoki ơi. Cậu đang đùa đúng không? Những lời nói của Naoki lúc nào cũng khiến tôi sôi máu.

“Này, Moe-san, cậu hiểu được cái hay của tác phẩm này mà, phải không!? Cô bé này là một cô bé ngoan mà, đúng chứ!?”

Katagiri-san đột ngột quay sang hỏi tôi. Chắc là cô ấy cũng hiểu được cảm giác của tôi khi tác phẩm mình yêu thích bị Tachibana-san vùi dập không thương tiếc.

“Ơ..., à, ừm.”

“Cậu xem mấy cái này rồi tưởng tượng bậy bạ chứ gì? Đúng là kinh tởm.”

Này. Tachibana-san đúng là độc mồm độc miệng. Chắc vì tính cách đã xấu xa nên lời nói cũng toàn những thứ chẳng thèm đếm xỉa đến cảm xúc của người khác.

“Tsubaki-san nghĩ sao ạ?”

Lần này, Katagiri-san quay sang hỏi Takanashi-san.

“Tớ cũng thấy nó kinh tởm. Một cô gái như vậy không thể nào tồn tại được.”

Ngay cả Takanashi-san cũng nói thế... Lẽ nào chỉ có Katagiri-san là kỳ quặc, còn đây mới là cảm nhận chung của các cô gái về anime thể loại này sao? Dù vậy, tôi vẫn nghi ngờ không biết Katagiri-san có thật sự nghĩ như vậy không.

“Takanashi-san cũng đồng ý với Sayo-san à! Hai người hợp nhau ghê nhỉ!”

“Ơ...”

Takanashi-san lộ rõ vẻ mặt ghê tởm.

Giây phút đó, tôi đã chắc chắn. À, thì ra Takanashi-san cũng ghét cay ghét đắng Tachibana-san... Thế nên mới có vẻ mặt đó khi bị nói là hợp nhau. Mà thôi, đang tranh giành cùng một thằng con trai thì chuyện đó cũng phải.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Naoki đang xem anime bỗng hét lên.

“Trời ơi! Thằng nhân vật chính vừa mới từ chối một cô bé tốt như thế này!”

Một tên Riajuu đào hoa như mày mà bây giờ lại tỏ ra quan trọng hóa một chuyện tình yêu vớ vẩn trong anime, thật là lố bịch.

“Đương nhiên rồi, một con nhỏ là hiện thân cho ảo mộng của đám trai tân thì ai biết sau lưng nó toan tính những gì. Thực ra tính cách nó xấu như ma lem ấy. Từ chối là phải.”

Người xấu tính chính là cô đấy. Kẻ mà sau lưng toàn làm những chuyện mờ ám chính là cô chứ ai. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng nếu tôi có đủ dũng khí để nói thẳng vào mặt Tachibana-san thì tôi đã chẳng phải ngồi đây chịu đựng cái kiếp sinh hoạt câu lạc bộ u uất này.

“Nhân tiện, Moe. Sao cậu không tự sát đi?”

Không một chút ngần ngại, Tachibana-san ném về phía tôi một câu hỏi tàn khốc đến không tưởng.

“T-tại sao lại hỏi vậy...?”

“Thì cậu thích mấy cái light novel rác rưởi về isekai như bộ anime này còn gì. Với lại trông cậu chẳng có chỗ đứng nào trong thế giới thực cả. Sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không? Sao không tự sát rồi đánh cược một vé tái sinh ở thế giới khác đi?”

Tại sao con người này lại có thể công khai hỏi một câu làm tổn thương người khác đến thế. Tôi thật muốn xem mặt cha mẹ cô ta. Chắc chắn là chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng.

“Cái này, thật ra tao cũng đang thắc mắc.”

Lũ khốn phiền phức này. Đúng là bạn thuở nhỏ có khác, Naoki cũng y hệt Tachibana-san, một kẻ chẳng hề có chút lòng trắc ẩn nào.

“Hiện thực và anime khác nhau mà...”

Mà tại sao tôi lại phải chịu đựng câu hỏi khó chịu này từ Tachibana-san, một người đến cả thực tại và ảo mộng còn không phân biệt nổi, đến mức lập ra một cái câu lạc bộ y hệt trong anime cơ chứ.

“Nhưng nếu chết đi mà được đến một thế giới có những cô bé như trong anime này, cậu sẽ đi không do dự, đúng không?”

Con người này phiền thật sự.

“T-thể loại isekai thường không có chuyện tự sát để sang thế giới khác đâu... Thường là chết do tai nạn, đột tử, hoặc đột nhiên bị chuyển sinh mà không có lời giải thích... cho nên...”

“À à, ra thế, bộ anime này nhân vật chính cũng đang đi từ cửa hàng tiện lợi về thì đột nhiên bị chuyển đến thế giới khác còn gì.”

“Hiểu rồi. Mấy tác phẩm kiểu này cũng được tính toán kỹ để không làm tăng số người tự tử nhỉ?”

“May cho mày rồi nhé, Moe. Không cần phải chết nữa rồi.”

Tao giết hết chúng mày bây giờ...

Mà thôi, bị trêu chọc kiểu này cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Đây là cảnh sinh hoạt thường ngày của CLB Hữu Nghị, và đây cũng là cách tôi luôn bị đối xử trong cái câu lạc bộ này.

*

Mặt trời đã lặn, trời cũng đã tối, hoạt động của CLB Hữu Nghị kết thúc và chúng tôi giải tán.

Đúng lúc tôi đang định đi thẳng về nhà và vừa bước ra khỏi cổng trường thì điện thoại reo. Người gọi là Tachibana-san.

[Tôi có chuyện muốn nói một chút, được không? Tôi đang đợi ở phòng sinh hoạt CLB Hữu Nghị.]

Tachibana-san chỉ nói vỏn vẹn có thế rồi cúp máy.

Chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng nếu bây giờ tôi cứ lẳng lặng về nhà thì không biết hậu quả sẽ thế nào, nên tôi đành miễn cưỡng nghe theo lời cô ta.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

một nhật bản ko có ai bình thường
Xem thêm