Hôm ấy, dù hoạt động câu lạc bộ đã tan, tôi vẫn đành miễn cưỡng lê bước quay lại phòng sinh hoạt vì cú điện thoại của Tachibana-san.
Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy cậu ta đang nằm ườn trên tấm đệm, thảnh thơi thư giãn.
"À, Moe. Đến rồi đấy à."
Cậu ta vừa nằm vừa đưa tay gãi mông, mắt liếc về phía tôi.
"Cậu gọi tôi có chuyện gì ạ?"
"Này Moe, nếu thế giới này có luật xử tử mấy đứa còn trinh sau hai mươi tuổi, thì cậu chắc chắn là đối tượng bị xử lý nhỉ?"
Chẳng cần đầu đuôi, Tachibana-san lại buông một lời cay độc đến khủng khiếp với tôi.
Dù đã quen với kiểu nói năng đột ngột thế này, nhưng tôi vẫn không tài nào nén được cơn tức giận.
"Thế còn Tachibana-san thì sao...?"
"Tôi á? Tôi có Naoki rồi."
"Nhỡ Takanashi-san cướp mất Naoki thì sao? Cậu sẽ tìm người khác à?"
Nghe tôi nói vậy, cậu ta nhíu mày.
"Mà kể cũng lạ, bình thường ở cùng mọi người thì cậu câm như hến, thế mà lúc chỉ có hai đứa mình thì cũng nói được vài câu đấy nhỉ?"
"Thì tôi cũng phải quen dần chứ ạ."
Tôi vốn bị coi là mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng vẫn đối đáp được ở mức tối thiểu. Nên khi chỉ có hai người, tôi cũng có thể mở miệng được đôi chút.
"Moe, dạo này cậu không phải đang vênh váo đấy chứ?"
Con người này phiền thật chứ. Rốt cuộc tôi đã vênh váo cái gì cơ chứ?
"Thôi được rồi, vào việc chính đây. Dạo này hiệu quả hơi kém."
"Kém là sao ạ?"
"Là Takanashi Tsubaki ấy. Mất công lôi cái của nợ kinh tởm như cậu vào mà nó vẫn không chịu nghỉ."
Thế thì tôi hết vai rồi còn gì. Vậy thì mau cho tôi tự ý nghỉ đi.
"Ngay hôm nay cũng thế, tôi đã bày kế cho cả đám cùng xem một bộ anime otaku kinh tởm mà cậu chắc chắn sẽ thích. Rồi để Takanashi Tsubaki phải chứng kiến bộ dạng kinh tởm của cậu đang lên cơn phấn khích, cốt để nó thấy chướng mắt mà tự động nghỉ. Ai ngờ lại thất bại."
"Kế hoạch gì mà lằng nhằng y như bọn người ngoài hành tinh Jural..."
"Sao cậu biết cả anime từ hơn bốn mươi năm trước thế? Lại mò trên Nico Nico chứ gì? Vừa là otaku kinh tởm vừa là thằng nghiện Nico, đúng là kinh tởm hết chỗ nói."
Đến nước này thì tôi cũng cạn lời, chẳng buồn đôi co nữa.
"Giá mà cậu nổi khùng lên như lần trước thì hay biết mấy."
Cậu ta lại nhắc đến vụ khám phá những điều kỳ bí của thế gian, ngay sau hôm tiệc chào mừng thành viên mới, khiến tôi nhăn mặt.
"Một thằng otaku kinh tởm bị người ta chê bai anime yêu thích rồi nổi điên lên, chẳng phải là cảnh tượng ghê tởm nhất quả đất sao. Thấy cảnh khó coi như thế, Takanashi Tsubaki chắc chắn đã muốn cuốn gói khỏi câu lạc bộ rồi... Cậu làm tôi thất vọng thật đấy."
Lần nào cũng vậy, tôi lại tự nhủ, con người này đúng là thối nát.
"Tôi đã cố tình xếp cậu ngồi cạnh Takanashi Tsubaki, rồi mớm lời cho cậu bắt chuyện với nó. Nó cũng tỏ vẻ khó chịu đấy, nhưng dạo gần đây hình như nó cũng bắt đầu quen với cái sự kinh tởm của cậu rồi."
Tình huống này thật khó xử, chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa.
"Thế thì tôi nghỉ câu lạc bộ được chưa? Tôi vô dụng rồi đúng không?"
"Không được. Có cậu vẫn hơn là không có."
"Vậy sao..."
"Nhưng mà làm ầm ĩ quá thì Naoki lại mất cảm tình với tôi..."
Cảm tình của tôi với cậu ta thì đã chạm đáy từ đời nào rồi.
"Biết làm sao giờ nhỉ? Này, cậu có cao kiến gì không?"
"Không ạ."
"Phải có chứ. Mách tôi cách quấy rối nào hay ho nhất đi, vừa khiến Takanashi Tsubaki đau khổ dằn vặt, vừa làm nó không bao giờ dám bén mảng đến gần Naoki nữa, mà tôi lại không cần phải nhúng tay nhiều."
Làm quái gì có kiểu quấy rối tiện lợi như thế.
"Phải rồi Moe. Cậu đi mà cưỡng hiếp Takanashi Tsubaki đi."
"Tôi không làm đâu."
"Sao thế? Cậu thích nó mà? Thế thì xông vào mà làm đi chứ."
"Vì làm chuyện đó khi người ta không đồng ý là phạm pháp."
"Pháp luật không cho thì tôi cho."
"Cậu có cho thì tội vẫn là tội thôi. Hơn nữa, cưỡng hiếp là hành vi hạ đẳng nhất của con người."
"Đừng có mà lên mặt dạy đời với cái thân phận otaku kinh tởm của cậu. Ghê tởm."
Cậu mới là người cần học lại cách làm người đấy.
"Haizz..., giá mà Takanashi Tsubaki bị xe tông chết ngay bây giờ thì hay biết mấy. Mà không chỉ chết không đâu, phải bị lôi vào một vụ án tình dục, bị hiếp nát hết các lỗ rồi mới bị giết thì càng tốt."
Giá mà người chết ngay bây giờ là Tachibana-san chứ không phải Takanashi-san.
"Tại sao một con nhỏ phiền phức như thế lại cứ bám lấy Naoki của tôi cơ chứ."
Theo tôi thì cậu còn phiền phức hơn vạn lần.
"Cậu ơi, nếu chỉ muốn than thở thì tôi về được không? Tôi muốn về xem mấy bộ anime đã ghi lại..."
"Gì đấy? Cậu thà về nhà xem anime còn hơn ngồi nói chuyện với con gái à? Đúng là đồ otaku kinh tởm hết thuốc chữa."
Người hết thuốc chữa là cậu mới phải.
Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao Naoki lại có thể chơi thân với một người như vậy.
Mà rốt cuộc, tại sao con người này lại cố chấp với Naoki đến thế?
"Cậu này, tôi muốn hỏi chuyện này từ lâu rồi..."
"Chuyện gì?"
"Tại sao cậu lại cố chấp với Naoki đến vậy?"
"Tại sao à? Vì tôi thích cậu ấy."
"Không, ý tôi là tại sao cậu lại thích cậu ấy?"
"Vì tôi thích từ xưa rồi."
"Không, tại sao cậu lại thích từ xưa rồi cơ?"
"Vì chúng tôi là bạn thuở nhỏ."
"Không, không phải thế, ý tôi là..."
"Nói đến thế mà vẫn không hiểu à? Cậu bị Asperger à?"
Cậu mới là người bị Asperger thì có. Từ nãy đến giờ toàn trả lời vớ vẩn.
"Moe, cậu có bố mẹ không?"
Tachibana-san đột nhiên hỏi một câu trời ơi đất hỡi.
"Có, nhưng thì sao ạ?"
"Vậy à. Tôi thì không có. Nên cả đời này cậu cũng không hiểu được cảm giác của tôi đâu."
Con người này... đúng là không thể hiểu nổi.
*
Chiều hôm sau, tôi lại đến phòng sinh hoạt của CLB Hữu Nghị như thường lệ.
Thật lòng thì tôi chẳng muốn đi chút nào, nhưng nếu không đi, Tachibana-san sẽ lại gọi điện réo rắt, lải nhải đủ thứ phiền phức, nên đành phải đi.
Vào phòng đã thấy cậu ta ở đó.
Cậu ta đang vui vẻ một cách lạ thường, miệng còn ngâm nga bài "Show Me" của Morikawa Yukari.
"Hôm nay chỉ có mình Tachibana-san thôi ạ?"
"Takanashi Tsubaki trực nhật. Còn Naoki và Tomoyo bị thầy cô gọi đi giúp việc gì đó rồi."
Tachibana-san cười toe toét. Chắc có chuyện gì vui lắm. Không, chắc chắn là đang ấp ủ âm mưu gì đó đen tối.
"Để tôi pha trà cho. Cậu ngồi xuống đó đi."
Từ lúc tôi vào câu lạc bộ đến giờ, cậu ta có bao giờ pha trà cho tôi đâu. Rốt cuộc con người này đang tính toán gì đây...
"Nóng đấy, uống từ từ thôi."
Hay là cậu ta bỏ thứ gì đó vào trà rồi? Vừa cảnh giác, tôi vừa nhấp một ngụm.
"Thế nào? Ngon không?"
"Cũng ngon, nhưng mà..."
"Vậy à. Thế thì tốt rồi."
Nụ cười bí hiểm của cậu ta khiến tôi thấy rờn rợn.
Dù vẫn nghi ngờ có trò mờ ám, tôi vẫn tiếp tục uống trà.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Là Takanashi-san.
"Xin lỗi nhé. Trực nhật lâu quá nên tôi đến muộn... mà, Naoki-kun đâu rồi?"
Vừa đến đã hỏi ngay Naoki, Takanashi-san đúng là vẫn trước sau như một.
Đáp lại, Tachibana-san lên tiếng.
"À, Naoki không có ở đây đâu. Bị thầy cô gọi đi giúp việc rồi."
"Thế à... Vội đến đây đúng là phí công..."
Takanashi-san, cũng như Tachibana-san, đến câu lạc bộ này chỉ vì Naoki.
Nên việc tôi là kẻ vô hình trong mắt cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
Tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi Takanashi-san đột nhiên quay sang nói với tôi.
"Ể... khoan đã... Cái gì thế này... Đó là cốc trà của tôi mà..."
Của Takanashi-san? Nghĩa là sao?
Trong lúc cả tôi và Takanashi-san còn đang ngơ ngác, Tachibana-san lên tiếng giải thích.
"À, tôi pha trà cho Moe đấy. Nhưng mà chưa chuẩn bị cốc riêng cho Moe nên tôi mượn tạm cái của Tsubaki ở đó."
"Khoan đã? Của tôi? Cốc trà? Là sao ạ?"
"Ở CLB Hữu Nghị của chúng ta, ai cũng có cốc trà riêng của mình cả."
"Đây là lần đầu tôi nghe thấy đấy..."
"Thì phải rồi. Vì đây là lần đầu tôi nói mà. Nè, xem dưới đáy cốc đi."
Tôi lật đáy cốc lên và thấy rõ ràng hai chữ "Takanashi".
Giây phút ấy, tôi đã hiểu ra ý nghĩa nụ cười đắc thắng của Tachibana-san lúc nãy.
"Này Sayo!? Cậu làm cái trò gì vậy!?"
Takanashi-san hét lên, giọng đầy phẫn nộ.
"Cái gì thế này! Thế này thì tôi dùng làm sao được nữa!"
"Sao lại không dùng được. Rửa đi là xong chứ gì."
Nói rồi, Tachibana-san giằng lấy cái cốc từ tay tôi, đổ phần trà còn lại vào bồn, dùng miếng bọt biển cọ rửa qua loa, rồi lại rót trà mới và đưa cho Takanashi-san.
"Đây. Giờ thì ổn rồi chứ?"
"Đùa chắc! Có mà ổn ấy! Bẩn thế này thì dùng làm sao được nữa!?"
Bẩn. Từ đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
"Lần trước cậu nhầm phải cốc của Naoki sao không thấy nói gì?"
"Lúc đó... khác mà."
"Sao lại khác? Naoki thì được mà Moe thì không à?"
"Bởi vì... Tóm lại! Vứt ngay cái thứ này đi! Tôi không muốn dùng nữa!"
"Vứt đi thì phí quá. Cậu không dùng thì từ giờ nó sẽ là của Moe. Moe cũng thấy được mà, phải không?"
Được cái quái gì!
"Này Sayo, đừng có làm thế! Đừng mà! Tôi xin cậu đấy!"
"Sao cậu lại ghét bỏ Moe đến thế? Chẳng phải cùng là bạn trong câu lạc bộ sao. Cậu nói thế ác quá đấy."
Cậu lấy tư cách gì mà nói câu đó vậy?
Đúng lúc ấy, cửa phòng lại mở. Naoki và Katagiri-san đã đến.
Katagiri-san không hiểu sao lại mặc một bộ sườn xám trông khá rẻ tiền, nhưng cái màn cosplay này của cô ấy cũng chẳng phải chuyện lạ, và trong tình thế này thì nó cũng chẳng đáng bận tâm.
"Yo, xin lỗi đến muộn."
"Tớ phải giúp thầy nên đến muộn ạ!"
"Này này, tại cậu đột nhiên đòi đi thay đồ, chạy biến vào nhà vệ sinh thì có."
"Ahaha! Tớ xin lỗi!"
"Ngày nào cũng cosplay, Tomoyo đúng là thích mấy thứ này thật nhỉ?"
Hai người họ vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện, nhưng có vẻ Katagiri-san đã nhận ra bầu không khí căng như dây đàn trong phòng và hỏi chúng tôi.
"Ừm... có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Đáp lại câu hỏi, Tachibana-san nhanh nhẩu đáp: "Là Tsubaki đấy, quá đáng lắm".
"Tớ định pha trà cho Moe, nhưng không có cốc riêng nên mới dùng tạm cái của Tsubaki. Ai ngờ cậu ta vừa thấy đã la toáng lên 'Bẩn quá!', rồi 'Không dùng được nữa!', 'Vứt ngay đi!'. Thấy quá đáng không cơ chứ?"
Cậu ta nói không sai sự thật, nhưng lại cố tình nhấn nhá, diễn lại lời của Takanashi-san một cách thái quá.
Mà này, người quá đáng là cậu mới đúng. Tôi đã muốn hét lên như vậy, nhưng rồi lại im lặng. Với khả năng ăn nói kém cỏi của mình, tôi chỉ sợ làm tình hình thêm rối tung.
"Chuyện đó, thật không?"
Naoki nhìn thẳng vào Tachibana, giọng nghiêm túc.
"Ừ, thật mà. Hơn nữa, lúc tớ bảo nếu không dùng thì cho Moe đi, nó còn gào lên 'Cũng không muốn!'. Quá đáng không?"
Rốt cuộc cậu ta lấy đâu ra cái mặt dày để nói những lời này vậy...
"Lần trước tớ nhầm cốc của Tsubaki với cốc của Naoki thì nó có nói gì đâu, thế mà đến lượt Moe thì lại ghét bỏ ra mặt. Thật là quá đáng mà."
Sao trên đời lại có người nghĩ ra được những trò thối nát đến thế này.
"Moe, Tsubaki. Có thật không?"
Bị Naoki hỏi dồn, cả tôi và Takanashi-san đều im lặng gật đầu.
"Tsubaki, xin lỗi Moe đi."
(Hả!?)
Câu nói của Naoki khiến tôi suýt nữa thì bật thốt lên thành tiếng.
Những lúc tôi bị tẩy chay, cậu ta chẳng nói gì. Những lúc tôi bị đem ra làm trò cười, cậu ta cũng im re.
Thế mà đúng lúc này, Naoki lại ra vẻ người tốt, bắt Takanashi-san phải xin lỗi.
Thế này thì bảo sao tôi không điên lên cho được.
"Xin lỗi."
Takanashi-san nói lời xin lỗi. Nhưng giọng cô ấy lại ráo hoảnh, chẳng có chút cảm xúc nào.
Thái độ đó rõ ràng là "Naoki bảo thì làm thôi".
Tại sao tôi lại phải chịu đựng cái cảnh này chứ...
Trong lúc tôi còn đang uất ức, Tachibana-san vỗ nhẹ vào vai tôi.
Cậu ta cười toe toét, một nụ cười rạng rỡ như thể muốn nói "Làm tốt lắm".
"Không khí nặng nề quá nhỉ? Thôi, xốc lại tinh thần rồi chơi game nào."
Thủ phạm gây ra bầu không khí này lại tỉnh bơ như không, bật máy chơi game lên.
"A! Game này bốn người chơi! Phải có một người ra ngoài rồi, làm sao đây!?"
Cậu ta kêu lên, giọng giả tạo đến mức không thể giả tạo hơn.
Con người này, và cả cái câu lạc bộ này nữa, từ đầu đến cuối chỉ toàn làm tôi thấy chướng mắt.


1 Bình luận