Buổi sinh hoạt của CLB Hữu Nghị hôm đó là cả đám cùng chơi Mario Party 3 với chế độ dài nhất - 50 lượt - trong một bầu không khí ngượng ngùng đến tột độ.
Mario Party 3 là game dành cho bốn người, mà CLB Hữu Nghị lại có năm thành viên.
Tất yếu, sẽ có một người phải chịu kiếp rìa. Và những lúc thế này, người đó luôn là tôi.
Ấy thế mà hôm nay, Takanashi-san lại tự nguyện rút lui. Trong khi cả bọn đang chơi game, cô ấy chỉ ngồi một mình cắm cúi học bài.
Chắc là cô ấy cảm thấy áy náy phần nào về vụ cái cốc trà ban nãy.
Kể từ khi vào câu lạc bộ này, đây là lần đầu tiên tôi được chơi game cùng mọi người. Nhưng éo le thay, trong hoàn cảnh này, tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Và rồi buổi sinh hoạt cũng kết thúc, cả đám CLB Hữu Nghị chúng tôi giải tán.
Trên đường về, vì tiện đường nên tôi đi tàu điện cùng Katagiri-san, cả hai trò chuyện đôi ba câu phiếm.
Kể từ cái ngày diễn ra cuộc “khám phá những bí ẩn của thế gian” ấy, tôi và Katagiri-san đã bắt đầu nói chuyện với nhau mỗi khi chỉ có hai đứa.
So với việc nói là đã thân hơn, có lẽ nên nói rằng chúng tôi đã trở thành một cặp “bạn cùng càm ràm” thì đúng hơn.
“Tức điên lên mất…, cậu ta đúng là đồ không biết điều.”
Katagiri-san trông rất giận, có vẻ như cô ấy vẫn còn đang sôi máu vì vụ cái cốc trà.
Dù chuyện xảy ra chẳng vui vẻ gì, nhưng thú thật là tôi lại thấy vui. Được một cô gái nổi giận vì mình, đối với tôi mà nói, đó là một trải nghiệm vô cùng quý giá. Có lẽ tôi là một kẻ đói khát tình thương.
“Đúng thế thật. Tachibana-san phiền phức quá mà.”
“Cậu nói cái gì vậy? Phải là Tsubaki-san mới đúng. Đối xử với người khác như thể vi trùng, cậu ta còn là học sinh tiểu học chắc?”
“Thì… tôi vốn là đứa đáng ghê tởm mà…”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu. Tsubaki-san đối xử với ai cũng vậy thôi.”
“Đối với ai cũng vậy á… Ngoài tôi ra mà cậu ta cũng có thái độ đó sao…”
“Trước đây cũng từng có chuyện tương tự rồi. Lúc đó tôi tình cờ ở gần, là vào Valentine năm ngoái, Tsubaki-san nhận được sô cô la từ một bạn nam cùng lớp.”
“Con trai tặng sô cô la à?”
“Vâng. Nhưng mà, Tsubaki-san vừa nhận xong đã ném thẳng thanh sô cô la đó vào thùng rác.”
“Hả…? T-Tại sao chứ!?”
“Cậu ta bảo là ‘ghê tởm’. Rằng đồ nhận từ người thích mình thì không biết bên trong có gì, nên không ăn được. Cậu ta thản nhiên nói thẳng vào mặt người ta như vậy đấy.”
“Th-Thật sự cậu ta đã làm thế sao?”
“Thật mà. Dĩ nhiên là bạn nam đó tức điên lên. Nhưng cậu ta chỉ nghiêng đầu rồi hỏi ‘Sao cậu lại giận dữ thế?’. Đúng là đồ điên.”
Nếu đó là sự thật, thì có nghĩa là Takanashi-san không phải chỉ đặc biệt ghê tởm một mình tôi.
Takanashi-san ghét tất cả những chàng trai có cảm tình với mình, và chỉ có Naoki là ngoại lệ, là người duy nhất cô ấy chủ động theo đuổi.
“Động cơ là gì đi nữa, thì chuyện đó cũng đâu phải là quấy rối gì. Với người khác thì có thể cười cho qua chuyện. Chính vì đối phương là Tsubaki-san nên trò đó mới được xem là quấy rối. Sayo-san cũng có lỗi, nhưng Tsubaki-san còn tệ hại hơn nhiều.”
“Trước đây tôi có nghe Tachibana-san nói. Rằng Takanashi-san bị chứng sợ bẩn.”
“Sợ bẩn thì cũng có giới hạn thôi chứ. Bình thường thì lúc nào cũng ra vẻ trầm lặng, hiền lành, một mỹ thiếu nữ thánh thiện hoàn hảo mà khối thằng mê, nhưng bản chất lại thế này, thật bực mình.”
Katagiri-san không bao giờ nói những lời tiêu cực như vậy trước mặt những người khác, trừ tôi.
Cô ấy chỉ trút bầu tâm sự độc địa này với tôi, có lẽ là vì cô ấy nghĩ rằng với một đứa như tôi thì chẳng cần phải khách sáo giữ kẽ làm gì.
Hay đúng hơn, phải nói là cô ấy tuyệt đối không đời nào làm những chuyện gây ấn tượng xấu trước mặt Naoki.
“Người như vậy thì có gì tốt chứ? Sao cậu lại đi thích Tsubaki-san?”
“Thì… ờm, vì cậu ấy là một người rất tuyệt vời.”
“Tuyệt vời chỗ nào?”
“Học giỏi này… thể thao cũng giỏi… lại còn là tiểu thư… dễ thương… xinh đẹp… cứ như nhân vật anime vậy…”
“Toàn là chỉ số không vậy. Cậu ta đã làm được gì cho cậu chứ?”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới nhận ra, đúng là Takanashi-san chưa từng làm bất cứ điều gì cho tôi.
Chỉ toàn nói những lời cay độc, đối xử với tôi như đồ bẩn thỉu, và không ngừng làm tôi tổn thương.
Nghĩ lại thì, chưa một lần nào Takanashi-san làm điều gì vì tôi cả.
“Tôi nói ra thì cũng kỳ, nhưng cậu không thấy Tsubaki-san tính cách quá tệ sao?”
Đúng là nếu xét theo tiêu chuẩn thông thường, tính cách… hay đúng hơn là bản chất của Takanashi-san thật khó có thể nói là tốt đẹp.
“Không hiểu sao một người như vậy lại cứ bám lấy Naoki-san nhỉ… Thông minh như thế thì vào trường nào tốt hơn có phải hơn không, sao lại chui vào trường mình làm gì. Phiền chết đi được…”
Dù gì thì Takanashi-san cũng là người tôi thích, và Katagiri-san đang đứng trước mặt lại đang nói xấu cô ấy không thương tiếc.
Thế nhưng, việc Katagiri-san nổi giận vì tôi lại khiến tôi cảm thấy rất vui.
“Nếu bị Naoki-san làm cho y hệt như vậy, chắc cậu ta sẽ vừa khóc vừa mừng rỡ cho xem…”
Katagiri-san đối xử rất tốt với tôi. Nhưng người cô ấy thích lại là Naoki. Giống như Tachibana-san và Takanashi-san, cô ấy cũng thích Naoki.
Vì vậy, sự tử tế của cô ấy không phải là thiện cảm, mà chỉ đơn thuần là lòng tốt. Một sự thật quá rõ ràng.
“Này, Katagiri-san, cậu ghét Tachibana-san và Takanashi-san lắm phải không?”
“Vâng, ghét cay ghét đắng. Ở chung một chỗ cũng thấy khổ sở.”
“Vậy sao cậu không nghĩ đến chuyện nghỉ đi? Rời khỏi câu lạc bộ ấy.”
“Hỏi thừa. Vì tôi muốn được ở bên người mình thích, dù chỉ thêm một chút thôi.”
“Trái ngược với tôi nhỉ?”
“Moe-san không muốn ở cùng Tsubaki-san à?”
“Bị người ta ghét thì… chắc tôi không muốn ở cùng đâu…”
“Thì cũng có cách là thay đổi bản thân để được người ta thích, nhưng với Tsubaki-san thì chắc chiêu đó vô dụng rồi. Cậu ta điên mà…”
“Cho dù là để tiếp cận Naoki, nhưng phải ở cùng với Takanashi-san và Tachibana-san, những người cậu rất ghét, không thấy mệt sao? Lại còn phải giả vờ thân thiết nữa chứ.”
“Mệt chứ sao không.”
“Lại còn phải gồng mình diễn một vai gượng gạo như thế nữa.”
“Biết sao được. Sayo-san là bạn thuở nhỏ của Naoki-san. Takanashi-san là siêu nhân hoàn hảo. Có những người như thế ở bên cạnh, đã vậy còn cả một đống con gái khác cũng đang nhắm đến Naoki-san. Cho nên một đứa như tôi mà không làm vậy thì…”
Nhưng mà, cũng đâu cần phải cố gắng đến mức tâm hồn mệt mỏi như vậy.
“Ừm, này… Tại sao cậu lại cố chấp với Naoki đến vậy?”
“Tôi nói rồi mà? Vì có ai khác đâu.”
“Tại sao phải là Naoki? Cậu ta có gì tốt chứ?”
“Vì Naoki-san rất tốt bụng.”
Hình như dạo gần đây tôi cũng có cuộc nói chuyện y hệt thế này với một người khác thì phải…
“Không phải thế, một người như Katagiri-san thì khối anh chàng khác đối xử tốt với cậu…”
“Không có đâu.”
Tôi còn chưa nói hết câu, Katagiri-san đã cắt lời phủ nhận một cách dứt khoát.
Theo tôi thấy thì Katagiri-san khá là xinh. Mà không, phải nói là cô ấy thừa sức được xếp vào hàng dễ thương. Thế nên khi cô ấy nói ngoài Naoki ra chẳng có ai khác, tôi thật sự không tài nào tin nổi.
“Không, chắc chắn là có mà.”
“Thì tôi có bao giờ được con trai tỏ tình đâu, cũng chưa từng bị ai tán tỉnh cả.”
“Không, bình thường thì ai cũng vậy mà.”
“Tsubaki-san thì bị suốt đấy thôi?”
“Đừng có lấy cậu ta ra làm thước đo chứ… Cậu ta nhiều thứ kinh khủng lắm…”
“Trong manga với anime, mấy cô dễ thương toàn bị tán tỉnh hoặc được tỏ tình suốt thôi?”
“Thực tế khác anime mà. Con trai bây giờ toàn là hệ ăn cỏ cả, đâu phải cứ dễ thương là đi ngoài đường cũng được người ta tỏ tình ngay đâu.”
Chắc là giống Tachibana-san, Katagiri-san cũng có phần nào không phân biệt được giữa thực tế và ảo mộng.
Có lẽ vì vậy mà cô ấy nghĩ rằng nếu gồng mình diễn một vai giống như nhân vật anime thì có thể cưa đổ được Naoki…
“Ngay cả Fukuyama Masaharu, người đứng đầu bảng xếp hạng ‘người đàn ông được khao khát nhất’, còn bảo chưa bao giờ bị ai chạy lại nói ‘xin hãy ôm em đi’ khi đang đi trên đường nữa là. Chắc đời là vậy thôi.”
“Fukuyama Masaharu là đàn ông mà.”
“À thì, đúng là vậy, nhưng ý tôi không phải thế… Biết nói sao nhỉ… Katagiri-san xinh như vậy, sao không thử kết bạn bình thường với những chàng trai khác? Không phải Naoki thì cũng còn đầy người khác mà, rồi thì bạn trai sẽ có ngay thôi…”
“Cậu thì biết cái gì về tôi cơ chứ…?”
Giọng Katagiri-san đột nhiên chùng xuống.
“CẬU THÌ HIỂU QUÁI GÌ VỀ TÔI CHỨ!? CHẲNG BIẾT GÌ VỀ TÔI MÀ CỨ TOÀN NÓI NĂNG BỪA BÃI! CẬU CÓ BIẾT TÔI LỚN LÊN THẾ NÀO KHÔNG!? CÓ BIẾT BỐ MẸ TÔI LÀM SAO KHÔNG!? CÓ BIẾT TÔI ĐÃ SỐNG CUỘC ĐỜI RA SAO KHÔNG!? THẾ MÀ CÒN DÁM NÓI CÓ THỂ CÓ BẠN TRAI HAY CÒN ĐẦY NGƯỜI KHÁC, ĐỪNG CÓ NÓI NĂNG VÔ TRÁCH NHIỆM NHƯ VẬY!”
“………………………………”
Tôi chết điếng người vì tiếng quát của Katagiri-san, sững sờ mất một lúc.
“À… xin lỗi cậu…”
Nói thật, tôi làm sao mà biết được chuyện của Katagiri-san. Chúng tôi mới quen nhau có hai tuần chứ mấy.
Khi tôi thốt ra lời xin lỗi sáo rỗng, Katagiri-san lôi từ trong cặp ra một chai nước và thứ gì đó rồi uống.
Ngay sau đó, tàu dừng lại, Katagiri-san liền bước xuống mà không nói một lời, dù đó không phải ga gần nhà cô ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Thỉnh thoảng, một câu nói vu vơ của tôi lại khiến cảm xúc của Katagiri-san trở nên bất ổn, và cô ấy thường có những lời nói và hành động như thể không còn kiểm soát được mình nữa.
Lần đầu tiên tôi nói chuyện nghiêm túc với cô ấy cũng đã xảy ra một lần, và sau đó cũng thêm vài lần nữa.
Có lẽ Katagiri-san đã phải kìm nén quá nhiều thứ, nên chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng đủ làm bung chiếc nắp cảm xúc của cô ấy.
Dĩ nhiên, trước mặt Naoki và những người khác, Katagiri-san không bao giờ để lộ thái độ này.
Có lẽ, chính vì cô ấy nghĩ rằng dù có bị tôi ghét cũng chẳng sao, nên cô ấy mới có thể hành xử như vậy.
Chuyện này tốt hay xấu, thật khó để nói.
Cũng giống như hai cô gái còn lại trong CLB Hữu Nghị, Katagiri-san cũng có một tính cách thật khó chiều.
Hay là, cô gái nào tiếp cận Naoki cũng đều trở nên như vậy?
Dù thế, vẫn có một lý do khiến tôi không tài nào ghét Katagiri-san được.
Dĩ nhiên, một phần là vì ngoại hình của cô ấy, tuy không bằng Takanashi-san, nhưng cũng thuộc hàng ưa nhìn.
Nhưng lý do lớn hơn cả, đó là vì cô ấy là người duy nhất chịu lắng nghe tôi nói chuyện một cách đàng hoàng.
Việc tôi có thể chịu đựng được sự đối xử tệ bạc trong CLB Hữu Nghị, không thể phủ nhận phần lớn là nhờ có cô ấy.


1 Bình luận