Chronicle Legion
Taketsuki Jou Bunbun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4 - Hội tụ anh hùng

Chương 2.3

0 Bình luận - Độ dài: 3,212 từ - Cập nhật:

Chủ Nhật, ngày 30 tháng 2.

Kể từ ngày mai, những ngày sắp tới sẽ là một bước ngoặt lớn, chẳng kém gì tháng Mười Hai.

Sáng sớm tinh mơ, Gaius Julius Caesar, người đang ngụ tại Hoàng cung Aoyama, Tokyo, đã lên chuyên cơ dành cho các tướng lĩnh – một chiếc trực thăng vận tải của quân đoàn Kanto.

Đúng 9 giờ sáng, Ngài hạ cánh trong bộ quân phục La Mã cổ đại xuống bãi đáp của căn cứ Thần đạo đầu tiên tại địa phương, mang tên 『Thanh Long Môn』.

Hai giờ sau đó, cuộc “thị sát” cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Địa điểm được chọn là đài quan sát Owakudani.

Vào thời bình, nơi đây vốn là một điểm đến du lịch nổi tiếng. Đó là một vành đai núi lửa trải dài khắp Hakone, với khu vực miệng núi lửa bị sụt lún do lở đất, tạo thành một vùng trũng mang tên Owakudani. Khói lửa bốc lên nghi ngút từ khắp nơi, tạo nên một khung cảnh vô cùng bất an. Tương truyền, nơi đây từng được gọi là Jigokudani (Thung lũng Địa ngục), còn Owakudani (Thung lũng Nóng lớn) là tên gọi hiện tại.

Tuy không phải là điểm cao nhất trong khu vực, nhưng Owakudani vẫn nằm ở độ cao hơn 1000 mét so với mực nước biển. Độ cao này chẳng kém gì một tòa nhà chọc trời trên mặt đất. Hôm ấy thời tiết đẹp, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng; người ta có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của núi Phú Sĩ, ngọn núi thiêng sừng sững trên vùng đất Tokaido. Khách du lịch thường tìm đến đây cũng vì cảnh quan tuyệt mỹ này.

Thế nhưng hôm nay, đài quan sát đã bị đóng cửa với lý do 『Nguyên soái Caesar thị sát Hakone』.

Thay vì cảnh sắc thiên nhiên, bầu trời xanh trong vắt của Owakudani lại được lấp đầy bởi một đạo quân hùng hậu gồm những nhân vật kiệt xuất. Đó là một đạo quân khổng lồ với những “Quân đoàn” có cánh. Tổng số binh sĩ thực tế lên tới hơn 1500 kỵ binh. Hơn nữa, đây còn là Liên quân Nhật – La.

Đông đảo nhất là Centuria, những chiến binh bạc khổng lồ được xem là lực lượng chủ lực của Đế quốc Đông La Mã. Ngoài 300 kỵ binh do Tướng quân Vệ Thanh triệu tập, còn có thêm 300 kỵ binh do chính Caesar triệu tập.

Quân đoàn lớn thứ hai là tinh binh Kanesada của Đế quốc Nhật Bản, với 300 kỵ binh. Đây là loại đặc biệt có màu đỏ tía, chỉ có thể được triệu hồi bởi Tachibana Masatsugu.

Và có 200 kỵ binh samurai xanh của Nhật Bản, lực lượng thần lực tạo nên nền tảng quân đội. Khoảng năm hiệp sĩ của Tokaido Shouke đã tập hợp lại để hình thành một đơn vị.

Các Quân đoàn, với tổng số hơn 1500 kỵ binh, đang lẳng lặng bay lượn trên không trung, tay cầm súng giáo, tạo thành một đội hình chỉnh tề. Đó là một kiểu “duyệt binh” để ăn mừng việc tái chiếm Hakone.

...Sự kiện như thế này ban đầu thường được tổ chức để đe dọa các nước láng giềng, nhằm phô trương rằng 『Quốc gia chúng ta có thể huy động được chừng này lực lượng quân sự』. Thế nhưng, người ta lại bất ngờ. Tổng chỉ huy, người đã đưa ra ý tưởng tổ chức cuộc duyệt binh sáng nay, dường như chẳng có ý định đó chút nào.

『Đã hiếm khi có dịp, sao không làm gì đó thật hoành tráng!?』

Đó là những lời cuối cùng của ông ta.

Tuy nhiên, cuộc duyệt binh cũng được phát sóng trên truyền hình. Các công ty truyền thông ở phía Đông Nhật Bản đều cử đội phỏng vấn đến. Nhờ tổng chỉ huy La Mã, chủ đề hẳn không phải là vấn đề. Tuy nhiên, hiếm thấy sự hiện diện của truyền thông Tây Nhật Bản – vốn ủng hộ Liên minh Phục hưng. Thay vào đó, có khá nhiều phóng viên đến từ Touzandou Shouke, những người cũng bị nghi ngờ cấu kết với Liên minh Phục hưng.

Liên quân Quân đoàn tập trung trên bầu trời, và những người tham dự có thể quan sát, đưa tin từ đài quan sát. Ngoài Caesar, các thành viên còn lại đều là sĩ quan cấp cao từ khắp phía Đông Nhật Bản và lực lượng đồn trú Kanto của Quân đội La Mã. Công chúa Shiori cũng có mặt. Hơn nữa, với tư cách khách mời, còn có các quan chức cấp cao từ vùng Kanto và Tokaido, cùng các nữ quan từ Hoàng thành. Akigase Rikka vắng mặt do bận việc công vụ ở Suruga.

Đây là một sự kiện ngoạn mục và đầy kịch tính. Đối với Tachibana Masatsugu và Shiori, đây thực sự là một khoảnh khắc quan trọng.

Cuộc thị sát ở Hakone, đồng thời là buổi lễ kỷ niệm, kết thúc sau khoảng hai giờ. Sau đó, những người có liên quan tập trung lại và bữa tiệc trưa bắt đầu.

– Thật thú vị.

Ấn tượng, Julius Caesar mỉm cười rạng rỡ.

– Vậy ra, Shiori cũng là học trò cưng của ngài sao?

– Ta cũng ở Tokyo cho đến khi công chúa lên ba tuổi và ta sang Rome. Ta có rất nhiều cơ hội để dạy con bé các phương pháp của nenjutsu*.

*Nenjutsu (念術, nghĩa đen là Thuật Cảm ứng), không giống với ninjutsu.

Họ cùng dùng bữa. Vô số món ngon được bày biện trên chiếc bàn dài. Ghế danh dự nằm ở cuối bàn. Đương nhiên, khách quý nhất, Nguyên soái Julius Caesar, ngồi ở đó. Xung quanh Ngài là những “nhân vật quyền lực” hiện đang phụ trách Trạm kiểm soát Hakone.

Đầu tiên là Hoàng công chúa Shiori. Với mái tóc vàng bạch kim và khuôn mặt xinh đẹp, khoác lên mình bộ kimono tay dài, nàng là người lộng lẫy nhất nơi đây.

Tiếp theo là hai thị vệ tạm thời thứ nhất và thứ hai: Tachibana Masatsugu và Vệ Thanh.

Và một người nữa. Rindou-sensei cũng có một chỗ ngồi gần Caesar và ngay lập tức bắt đầu thưởng thức rượu và thức ăn. Đó là một sắp xếp chỗ ngồi hợp lý cho “Trưởng lão của Đế quốc”, người cũng được Hoàng thành công nhận.

Như mọi khi, trông cô ấy vẫn như một thiếu nữ tuổi đôi mươi. Cô mặc bộ kimono màu xanh lam quen thuộc, tay cầm quạt giấy, và mái tóc xanh lam ánh lên một cách khó nhận ra được búi cao. Chỉ cần liếc qua, người ta có thể nhận ra cô không phải là một người bình thường. Hơn nữa, cô còn nói chuyện với cha của cường quốc La Mã mà không hề e dè, lại còn quá đỗi thân mật.

…Chà, cả hai vừa trò chuyện vừa liên tục cạn chén sake. Có lẽ chỉ là những người mê rượu hợp ý nhau mà thôi. Dù sao thì, cuộc trò chuyện cũng trở nên khá sôi nổi.

– Vậy thì, chúng ta hãy cạn chén vì nàng công chúa Nhật Bản xinh đẹp và người thầy đáng yêu của nàng.

– Fuhahaha. Nếu vậy, hãy nâng ly chúc mừng cô Rindou!

Cần lưu ý rằng địa điểm diễn ra sự kiện ngày hôm đó là sảnh của một ryokan cao cấp, chỉ những người am hiểu Hakone mới biết đến.

Rau tươi hái tại Sengokuharakougen. Đặc sản biển Hakone tươi rói, đánh bắt ngay gần cảng Odawara và vịnh Sagami. Thêm vào đó là thịt bò Nhật nội địa, heo Berkshire, gà địa phương… đủ cả.

Thực chất đây là một quán trọ kín đáo, chuyên phục vụ những món ăn Nhật độc đáo cùng nguồn nguyên liệu tuyển chọn kỹ lưỡng. Đương nhiên rồi, đồ ăn đã mỹ vị thì rượu đi kèm cũng thuộc hàng thượng hạng. Nào là đủ loại rượu vang quý, nào là sake địa phương ngon nức tiếng từ khắp Nhật Bản.

Caesar và Rindou-sensei cứ thế chén tì tì, tốc độ phải nói là chóng mặt. Vị lãnh chúa tối cao của La Mã cổ đại, người đã quen với những bữa tiệc xa hoa cỡ này – kiểu “ăn no thì nôn ra, làm rỗng bụng rồi chén tiếp món khác” – quả nhiên xứng danh với lời đồn “Tinh linh vốn dĩ chẳng có cái khái niệm dạ dày như con người đâu”.

Rồi Rindou-sensei dần dần… khéo léo lái câu chuyện. Từ chuyện về Shiori cho đến Thuật Tâm Linh, về việc cô bé là một tinh linh, và cả Ifrit nữa.

“Dẫu vậy, khi công chúa của ta điều khiển Tứ Thần một cách xuất sắc dưới vai trò đại diện của Thiên Long đại nhân, ta thực sự đã vô cùng ấn tượng. Con bé thực sự có thể làm chủ một lượng linh lực lớn đến thế sao? Ta đã nghĩ vậy đấy.”

“Khó đến thế sao?”

“Đương nhiên rồi. Ta không biết trên thế giới này hiện có bao nhiêu công chúa mang dòng máu thần thú… nhưng những công chúa có thể làm được đến mức này thì… fufufufu. Đếm trên đầu ngón tay cũng chưa hết đâu.”

“Thật sao?”

“Nghĩ mà lạ, thực sự có đấy. Những công chúa đến mức ấy hiếm khi được sinh ra.”

“Thì ra là vậy. Ngoài ra, ở Tokaido Shouke còn có một vị đại tướng quân đã đánh bại cả Hoàng tử Edward. Chuyện này quả là oai hùng phải không?”

“Khen ngợi kẻ địch thì bực thật, nhưng vị hoàng tử kia đúng là một đối thủ đáng gờm.”

Hai gã say cứ thế rôm rả chuyện trò, càng nói càng hăng.

Thế nhưng… Masatsugu, người ngồi ngay cạnh, biết rõ. Hai gã say này chỉ đang may mắn tận hưởng niềm vui. Họ nói nhiều, và ánh mắt cũng ngà ngà say. Tuy nhiên.

Cả Caesar lẫn Rindou-sensei đều ẩn chứa một sự tinh tường sắc bén sâu thẳm trong đáy mắt.

Họ vui vẻ trong bữa tiệc rượu, hành xử phóng khoáng, mở rộng quan hệ bất kể quốc gia hay đối thủ, đồng thời dò xét bản chất và ý đồ thực sự của đối phương. Họ ý thức được rằng, đây cũng là điều cần thiết đối với những người làm chính trị.

Rượu là để uống, không phải để say. Bởi vậy, dù có cạn chén bao nhiêu đi chăng nữa, họ cũng không hề mất bình tĩnh, càng không ngu ngốc đến mức đánh mất lý trí.

Cuộc nói chuyện phiếm giữa những gã say này thực chất là một kiểu mặc cả…

Ít nhất thì những người ngồi gần Caesar đều biết điều đó. Công chúa Shiori, Masatsugu, và có lẽ cả Đại tướng Vệ Thanh nữa.

Bỗng nhiên, Masatsugu chạm mắt với vị tướng quân đến từ Trung Quốc cổ đại ngồi cạnh mình.

À, Masatsugu thì vẫn mặc đồng phục học sinh như mọi khi, còn người kia thì vẫn vận trang phục truyền thống Trung Hoa như thường lệ.

“Ngài không uống sao, Tachibana-dono?”

“Thật không may, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên. Ít nhất là theo giấy tờ hộ khẩu của đất nước này.”

“Ta hiểu rồi.”

Vệ Thanh khẽ cười. Chỉ vậy thôi.

Vệ Thanh tiếp tục cạn chén với một tốc độ ổn định, trái ngược hẳn với Masatsugu chỉ uống nước lọc. Nhưng ông không nói chuyện vui vẻ, chỉ đơn thuần ngồi đúng mực trong bữa tiệc, ăn uống một cách thư thái. Ông hầu như im lặng. Ông không hề để lộ dù chỉ một chút xao động vì rượu. Khuôn mặt tuấn tú của ông vẫn điềm tĩnh.

Có lẽ nào. Bỗng nhiên, Masatsugu nảy ra một ý nghĩ.

Ông không dám nghĩ đến việc uống rượu với Vệ Thanh như một phần của công việc. Tuy nhiên, ông chỉ muốn trở thành một người “chiến đấu với tư cách một tướng quân”… Chẳng phải ông ấy chính là Vệ Thanh đó sao?

Nghịch lý thay, chính vì đang ở trong một bữa tiệc rượu, mà Masatsugu lại được nhìn thấy một khía cạnh khác của Vệ Thanh.

Mặt khác, hai gã say kia lại trò chuyện càng lúc càng rôm rả. Sau khi đã no say với rượu ngon và sơn hào hải vị, họ bắt đầu bàn tán về việc Edward Hoàng tử Đen dũng mãnh và Richard Sư Tử Tâm của Đế quốc Anh là những kẻ địch đáng sợ đến nhường nào.

“Dẫu vậy, trên thế giới này, có bao nhiêu tướng quân có thể cạnh tranh với Hoàng tử Đen-dono…?” Đó là một vấn đề gây bực bội cho người phải gánh vác đất nước, nhưng cũng là một câu hỏi thú vị vô cùng. Ta không thể đếm hết trên một bàn tay, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ đếm được trên cả hai bàn tay và hai bàn chân thôi.

Caesar nhếch mép cười đầy ẩn ý khi cạn ly rượu vang.

“Tướng quân Tachibana và Vệ Thanh đều là thành viên của quân đội anh hùng, và đã chứng minh điều đó qua chiến thắng này.”

“Nếu vậy, Hói-dono.”

Rindou-sensei hỏi, trong khi cạn chén sake Nhật Bản.

“Ngài nghĩ còn bao nhiêu anh hùng nữa ở Nhật Bản?”

“Hahahaha. Câu này khó trả lời quá!”

Ai là những tướng quân đã đối đầu với quân đội Anh đang đóng quân trên bán đảo Izu? Ai mới thực sự nên bảo vệ Hakone? Về câu hỏi này, họ dò xét lẫn nhau, tự hỏi đối phương đang nghĩ gì.

Dù cáo và lửng đã say mèm, nhưng họ sắp bước vào giai đoạn đó rồi.

Những người đang lắng tai nghe lén cuộc trò chuyện không phải là ít. Các quan chức cấp cao của Kanto Shouke tình cờ có mặt tại bữa tiệc, và các cung nữ cấp cao cũng được triệu từ Hoàng Cung đến…

Caesar thể hiện sự đánh giá cao đối với quân đội Tokaido. Họ đã biết điều đó qua tai nghe. Tưởng tượng ra cảnh “Chúa công Caesar từ bỏ Hakone để ban thưởng cho Tokaido” trong đầu, họ bắt đầu sốt ruột và bực tức.

Và sau khi bữa tối kết thúc, những cuộc vận động bí mật bắt đầu.

Ví dụ, họ sẽ quỳ gối trước Caesar và cầu xin ngài giải cứu lãnh thổ Hakone. Thông qua Caesar, họ có thể cố gắng hạ thấp danh tiếng của đối thủ bằng cách tung tin giả hoặc các vụ bê bối bịa đặt như những vấn đề liên quan đến Shiori hoặc Masatsugu.

Hơn nữa, có vẻ như họ sẽ cố gắng chiêu mộ Masatsugu.

Xem ra anh ta sẽ lại giở đủ trò cản trở, quấy phá và vùng vẫy vô ích hết lần này đến lần khác.

『Cứ phải vắt óc suy tính từng li từng tí thế này thì mệt óc lắm. Hay là chúng ta cứ làm một cú thật ngoạn mục ở đây để mọi việc được giải quyết dứt điểm luôn đi』

Đó là lời của Shiori.

(Đã đến lúc rồi ư?)

Masatsugu đặt một ly nước khoáng xuống.

Đối diện anh là Công chúa Hoàng gia Shiori trong bộ kimono tay dài. Nàng nhận thấy ánh mắt anh và khẽ gật đầu.

Vị công chúa, người đã giao phó 『vai trò ăn nói』 cho Rindou-sensei, bất chợt mở lời,

– Bấy lâu nay, chúng thần đã nhận được không ít những lời tán dương quá mức.

Nàng nói với vẻ mặt dịu dàng, đầy vẻ băn khoăn. Đương nhiên, đó chỉ là một màn kịch.

Nhưng lại tự nhiên đến kinh ngạc. Điện hạ Công chúa cũng là một bậc thầy trong việc giả vờ ngây thơ.

– Ngoài thần ra, còn có những đồng minh có thể điều khiển Tứ Thần… và thần chắc chắn là có rất nhiều người như vậy. Thần đã nghĩ liệu có thể thỉnh cầu các công chúa khác trở thành Miko Hakone mới được chăng.

Giờ đây nàng mỉm cười. Đó cũng là một nụ cười tuyệt vời, tự nhiên đến mức được ngụy trang thành “ngây thơ và lương thiện” với sự chuẩn bị kỹ càng.

Nếu không biết bản chất thật của cô gái tên Shiori, người ta thường sẽ bị lừa.

– Khi thời cơ đến, Bệ hạ Hoàng hậu đang ở trong nước chúng ta. Phải không, các nữ quan?

Nàng mỉm cười và nói chuyện với các cung nữ được cố ý mời từ hoàng cung đến.

Đây là để đề phòng. Người ta nói rằng năng lực linh lực của Hoàng hậu hiện tại thậm chí còn không bằng một góc của Shiori. Tuy nhiên, điều này dường như là bí mật tuyệt mật trong hoàng cung.

Đối với công chúng, Bệ hạ Hoàng hậu là công chúa xuất sắc nhất về linh lực.

Các cung nữ có mặt trong bữa tiệc này có lẽ cũng không biết sự thật. Đó là lý do tại sao họ không phủ nhận lời nói của Shiori, mà trở nên bối rối…

– Mặc dù hiệp sĩ của thần, Tachibana Masatsugu, cũng là một võ tướng mạnh mẽ, nhưng anh ấy chỉ là một tân binh không thể sánh bằng Đại tướng Vệ Thanh, người từng là một danh tướng kiệt xuất thời nhà Hán. Chừng nào Vệ Thanh còn ở Hakone, Tachibana sẽ không phải lúc nào cũng cần thiết──

– Shiori. Ta vừa nghe thấy điều này.

Bất chợt Caesar lên tiếng.

– Nghe như ngươi đang cầu xin được nghỉ phép như trước vậy.

– Thực ra, đúng là như vậy. Gần đây, có nhiều tiếng nói cho rằng chúng thần đã được giao quá nhiều việc, và chúng thần thực sự rất vui vì điều đó… tuy nhiên, cả Tachibana và thần đều là vị thành niên, chúng thần chỉ là những học sinh năm nhất thiếu kinh nghiệm mà thôi.

Shiori nói với vẻ mặt của một công chúa hiền lành, khiêm tốn.

– Thần nghĩ rằng chúng thần nên sớm trở về con đường chính đạo, vì vậy chúng thần đã quyết định trở về phục vụ chủ nhân ở Suruga. Chúng thần đã nhận được sự chấp thuận từ Tổng đốc Tokaido Akigase Rikka.

Về mặt chính thức, cả Shiori và Masatsugu đều phục vụ Shouke Tokaido.

Cả Caesar hay Tổng đốc Kanto đều không thể xen vào những gì Rikka đã chấp thuận và làm những việc như sa thải họ. Ít nhất là công khai.

– Hừm… Ta hiểu rồi, đó là quyết định của ngươi sao?

Không biết từ lúc nào, Tổng tư lệnh Đông La Mã đã nhếch mép cười.

– Vậy, khi nào thì ngươi sẽ rời đi?

– Ngày mai. Thực ra──lễ hội trường là ngày kia ạ.

Shiori nói với vị Hộ Quốc công, người rõ ràng đang rất thích thú với tình hình, bằng một nụ cười sảng khoái.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận