Chronicle Legion
Taketsuki Jou Bunbun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 4 - Hội tụ anh hùng

Chương 2.1: Dấu hiệu của bão tố (và cuộc thi sắc đẹp)

0 Bình luận - Độ dài: 2,204 từ - Cập nhật:

Ngày xưa, ở vùng Izu có một tòa thành mang tên Nagahama.

Tại tỉnh Shiga cũng có một tòa thành trùng tên như vậy, gắn liền với Toyotomi Hideyoshi.

Chắc hẳn tòa thành sau này nổi tiếng hơn cả. Song, “Thành Nagahama ở Izu” cũng là một pháo đài ven biển do Houjou Ujimasa – một đại danh thời Chiến Quốc, sống cùng thời với Hideyoshi – cho xây dựng. Nó được dựng lên bên bờ bán đảo Izu, thuộc vịnh Suruga, cốt để nghênh chiến và đánh úp hạm đội của các nhà Takeda và Toyotomi.

Đây vốn là di tích của một tòa thành cổ với bề dày lịch sử. Trên nền đất ấy, “Căn cứ Thần đạo Địa phương Nagahama” đã được xây dựng, và cho đến nay, nó vẫn giữ vai trò trấn giữ, ngăn “Nỗi sợ đến từ biển khơi” không thể vượt qua làn nước.

Tại trung tâm khu di tích Căn cứ Thần đạo Địa phương Nagahama──.

Trên đỉnh ngọn gokokutou sừng sững, một con sư tử đang cất tiếng gầm vang, tắm mình trong làn gió biển mặn mòi.

“– Vậy là, Hoàng đô Tokyo cuối cùng đã đón tiếp Julius Caesar rồi sao…? Fufufufu, chỉ cần tưởng tượng binh đoàn nước Anh ta sẽ khiến kinh đô lừng danh ấy phải quy phục, ta đã thấy lòng hưng phấn khôn xiết!”

Richard Đệ Nhất, biệt hiệu Sư Tử Tâm.

Chàng không thể kìm được tiếng cười dâng trào, cuối cùng đành bật ra một tràng cười khúc khích.

“– Phải không, Edward?”

“– Thần muốn đáp lời, nhưng lại thấy thật miễn cưỡng.”

Hoàng tử Đen Edward không chút do dự gạt phắt lời tuyên bố đầy táo bạo của vị tổ tiên.

Từ trên nóc tòa tháp cao hơn bốn mươi mét, tầm nhìn bao quát thật tuyệt vời. Vịnh Suruga trải dài về phía tây, còn núi non bán đảo Izu sừng sững ở phía đông.

Cảnh sắc hai bên đông tây hoàn toàn khác biệt, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ đến khó tả.

“– Rốt cuộc, vùng ngoại ô Hakone và Fuji đã bị các gia tộc Tokaido Shouke tái chiếm. Ngay cả khi chúng ta đã điều binh và tiếp tế bằng đường bộ từ vùng Kansai──tức là từ phía tây, để đánh chiếm Tokyo.”

Edward nhún vai rồi nói tiếp.

“– Chúng ta sẽ lại bị cầm chân ngay trước Hakone một thời gian.”

“– Chúng ta có thể dùng tàu. Chẳng phải chúng ta vẫn đang làm thế sao?”

“– Nếu chỉ là vận chuyển hậu cần thì đúng vậy. Nhưng dù chúng ta có tấn công Tokyo từ biển──từ phía Thái Bình Dương, binh đoàn của chúng ta cũng không thể phát huy hết sức mạnh thật sự.”

Một lãnh chúa hiệp sĩ chỉ có thể có một căn cứ quân sự cụ thể làm “sào huyệt”.

Ngoài sào huyệt đó, binh đoàn chỉ có thể triệu hồi một phần mười sức mạnh chiến đấu.

Mặt khác, các loại vũ khí khác ngoài binh đoàn không thể cạnh tranh với lực lượng chủ chốt, tức là “thần lực” của Đế quốc Nhật Bản đang bảo vệ Tokyo….

“– Đó là lý do vì sao Hakone lại quan trọng. Khi cả phòng thủ lẫn tấn công Hoàng đô Tokyo.”

“– Hừm. Vậy nên chúng ta cũng đang chuẩn bị tấn công Tokyo dựa trên căn cứ ở Hakone.”

Sư Tử Tâm mỉm cười đầy ẩn ý, còn Hoàng tử Đen khẽ bật cười khúc khích.

Cả hai đều là những vị anh hùng thuộc dòng dõi Plantagenet, từng chiến đấu xuyên qua thời loạn đến tận cùng. Việc đánh hơi mùi chiến trận đã là một trong những kỹ năng đặc biệt của họ.

“– Đó là điều trực giác và trí tưởng tượng của ta mách bảo.”

Richard, một thi sĩ và là “kẻ đa cảm”, nheo mắt cười.

“– Về quyền sở hữu Hakone, chắc chắn sẽ có chút sóng gió.”

“– Thần cũng có cảm giác tương tự. Vốn dĩ, theo luật thì vùng đất đó phải trả về cho Kanto Shouke. Tuy nhiên, người có công lớn trong việc tái chiếm lại là Tokaido Shouke. Trên hết, đối với 《Tứ Thần》, một lãnh chúa mới đã xuất hiện.”

“– Gián điệp của quân ta cũng có một báo cáo thú vị.”

“– Có vẻ như danh tiếng về sức mạnh quân sự của Tokaido đang tăng nhanh chóng trong cư dân Hakone.”

“– Fufufufu. Julius Caesar cũng đang xem xét nơi này. Chuyến thị sát của ông ta đến Hakone──nếu ta nhớ không nhầm, sẽ là hai ngày nữa phải không?”

“– Vâng. Có vẻ như đó cũng sẽ là một buổi lễ kỷ niệm chiến thắng chúng ta. Phải không, chú?”

Edward gọi vị tổ tiên là anh trai của ông cố của ông cố mình là “Chú”.

Đây là yêu cầu của chàng với tư cách một chỉ huy──gửi đến vị anh hùng vĩ đại, một thủ lĩnh dũng mãnh liều lĩnh và xông xáo, nhưng thực chất cũng là một người học rộng biết nhiều, thông thạo tiếng Latin và văn học.

“– Ngay cả sau buổi lễ, thần cũng có thể sẽ thỉnh cầu chú xuất quân đến Hakone.”

“– Sau khi Lãnh chúa Caesar rời đi sao?”

“– Đúng vậy. Không chỉ Nguyên soái La Mã có ý đồ riêng, chúng ta cũng vậy. Một âm mưu mới. Xem xét điều đó, đã đến lúc bắt đầu thực hiện rồi, chú không nghĩ vậy sao?”

“– Chuyện về Tokaido, Tachibana Masatsugu và người tình xinh đẹp của hắn?”

Sau khi gật đầu với những lời lẽ đầy ẩn ý và âm mưu, Richard kiêu hãnh nói với vị quý tộc trẻ tuổi đã qua đời khi còn là hoàng tử.

“– Nhưng Edward này. Trong trường hợp tấn công lần thứ hai, dù cho Trạm kiểm soát Hakone──có thất thủ lần nữa cũng không thành vấn đề, phải không? Không đời nào hắn ta dễ dàng bị kiểm soát ngay cả khi bị nói là vô dụng.”

“– Hahahaha! Đương nhiên là không thành vấn đề!”

Hai người đàn ông thuộc hoàng gia Plantagenet của nước Anh, vô tình gặp lại nhau sau bao thăng trầm thời gian.

Sau khi cùng nhau cười một lúc, Sư Tử Tâm hỏi Hoàng tử Edward.

“– Chuyển sang chuyện khác, các đồng minh phương tây… Kinai Shouke đang làm ăn thế nào rồi?”

“– Eleanor đang chỉ huy rất tài tình. Hầu như không có lãnh chúa hiệp sĩ nào ở phía tây có thể chống lại ma lực của công chúa chúng ta. Mọi việc hiện tại sẽ diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên──”

Khẽ nhíu mày, Edward lẩm bẩm.

“– Càng kiểm soát hàng chục hiệp sĩ, Eleanor sẽ càng kiệt sức.”

“– Chúng ta đang thổi luồng sinh khí mới vào con sư tử vàng của chúng ta. Thật đáng tiếc….”

Khi chủ đề thay đổi, tâm trạng của họ cũng thay đổi đáng kể.

Thái độ điềm tĩnh cho đến lúc này đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc──và một nỗi u sầu như đang lo lắng về khủng hoảng của đất nước đã nổi lên.

“– Trả lời câu hỏi của Eleanor. Không được nói dối.”

“– Vâng….”

“– Khi đất nước này được gọi là Đế quốc Nhật Bản, chứ không phải Nhật Bản Hoàng gia, lãnh thổ duy nhất của Lãnh chúa Tenryuu là Hokkaido. Phần còn lại của đất nước được bảo vệ bởi một linh thú khác──Okuninushi. Điều này có sai không?”

“– Không ạ…. Điều đó đúng, Điện hạ Công chúa.”

Kinh đô Kyoto của vùng Kinai có một tòa thành cổ của Nhật Bản.

Thành Nijo. Nơi đây được xây dựng vào đầu thời Edo. Giờ đây, nơi này vừa là phủ đệ của Kinai Shouke, vừa là căn cứ quân sự trọng yếu bảo vệ kinh đô.

Trong một góc khuất của tòa thành cổ, có một căn phòng riêng của Tổng trấn Kinai.

Đó không phải là một căn phòng kiểu Nhật rộng lớn, mà là một căn phòng pha trộn phong cách Nhật-Tây, vốn hay gặp ở những lữ quán truyền thống. Dẫu Thành Nijo là một di sản văn hóa có thể gọi là quốc bảo, nhưng việc biến cải cấu trúc là không thể thiếu cho mục đích sử dụng thực tế. Căn phòng này chính là một phần được thêm vào tòa thành từ hơn mười năm trước.

Một không gian riêng tư dành cho nhân vật tối quan trọng của Kinai Shouke.

Thế nhưng, giờ đây, chủ nhân của nơi này không phải là Izumi Tenzen, Tổng trấn Kinai.

Đôi mắt ông ta vô hồn, cúi gằm đầu trước nàng công chúa xinh đẹp mà ông ta tôn thờ như vị chủ nhân duy nhất của mình.

– Câu hỏi tiếp theo. Hiệp sĩ của ta, hãy trả lời cẩn thận.

– Vâng…

Tổng trấn Kinai gật đầu, ngay cả giọng nói cũng nghe rỗng tuếch. Khi xuất hiện trước truyền thông, ông ta luôn tỏ ra là một chính trị gia ngạo mạn với vẻ ngoài cứng rắn của một lãnh chúa. Ông ta là một “kiểu rắc rối do người già gây ra” bởi không hề sở hữu sự mưu trí tương xứng với thái độ của mình.

Thế nhưng, sự thô lỗ như vậy là không thể chấp nhận được trước mặt Công chúa Eleanor của Đế quốc Anh.

Tổng trấn Kinai quỳ gối trên sàn gỗ như một con chó đã hoàn toàn bị thuần hóa. Giờ đây, ông ta đang trong trạng thái thôi miên sâu sắc, bị dẫn dắt bởi năng lực tâm linh của phù thủy Eleanor.

Nàng đã dành gần một năm để củng cố sức ảnh hưởng của mình cho đến nay.

Tuy nhiên, công sức đó hoàn toàn xứng đáng. Theo những gì nàng biết, Tổng trấn Kinai sẽ báo cáo cho Eleanor những bí mật quốc gia nghiêm trọng.

Thế nhưng, trạng thái thôi miên mạnh đến mức tạm thời thổi bay mọi giới hạn của lẽ thường.

Ông ta không thể đưa ra những câu trả lời phức tạp. Nàng phải dẫn dắt ông ta thật tốt. Nàng công chúa phù thủy người Anh tiếp tục hỏi để củng cố những nghi ngờ đã tồn tại từ lâu của mình.

– Sau khi bị Lãnh chúa Tenryuu thay thế, Okuninushi đã bị phong ấn ở đâu đó trong Kinh đô Tokyo, và giờ đây nó đang ngủ yên… Có đúng không?

– Vâng…

– Vậy thì, người kiểm soát phong ấn đang ở trong hoàng thành. Có đúng không?

– Vâng…

– Đó có phải là người trong hoàng tộc không? Ví dụ, Hoàng thượng Teruhime, đương kim Hoàng hậu. Hay Điện hạ Shiori, người đã trở thành Saiguu của Tokaido?

– …

– Ngươi không thể trả lời. Nói cách khác, ngươi không biết gì sao?

– K…hông. Tôi đã nghe, từ Hoàng hậu đời đầu, mấy chục năm trước.

– Đời đầu… bà nội của đương kim hoàng hậu. Hoàng thượng Himiko.

Eleanor nhớ lại gia phả hoàng tộc.

– Vậy thì, Hoàng hậu đời đầu đã nói gì?

– Chủ nhân Okuninushi đang ở Tokyo… được ôm ấp bởi những chân linh hộ mệnh, và đang ngủ yên. Đồng hành cùng những linh hồn liệt sĩ, nó sẽ không bao giờ tỉnh giấc…

– Chân linh hộ mệnh? Đó chẳng phải là một câu chuyện đáng ngờ hay sao?

Khẽ cười khẩy, Eleanor nói.

– Nếu có thứ như vậy tồn tại, tại sao Kinh đô Tokyo lại hoan nghênh Lãnh chúa Caesar làm người cai trị mà không chiến đấu mười năm trước?

– …Khi câu chuyện đó được kể, Hoàng thượng Himiko đã say rượu.

Ông ta là một người đàn ông lớn tuổi luôn tỏ ra ngạo mạn, nhưng Tổng trấn Kinai lại lắp bắp từng lời, nói chậm rãi như thể điều đó thật khó tin.

– Vì vậy, không có chi tiết nào được nghe rõ… Tuy nhiên, chúng rất nguy hiểm. Những linh hồn đó là con của tai ương… Hoàng thượng nói rằng chúng không bao giờ nên được đánh thức trừ khi chúng ta đã chuẩn bị để hủy diệt đất nước.

– Chuẩn bị. Vậy thì, ta tự hỏi liệu điều đó có nhất quán không.

Eleanor khẽ mỉm cười khi nghe câu nói châm biếm sâu cay đó.

– Đó chính là thứ mà những người cai trị Tokyo thiếu nhất.

– Vâng…

Ngay sau khi cuộc hỏi đáp kết thúc.

Eleanor lập tức đưa tay che miệng. Và ho khan vài tiếng. Nàng bỏ tay ra khỏi môi và thở dài thật mạnh.

Quả nhiên… lòng bàn tay nàng đã nhuốm đỏ máu mà nàng vừa ho ra.

– Với cơ thể này… mình có thể đi được bao xa nữa đây? Ít nhất, tốt nhất là nên cầm cự cho đến khi mình yêu cầu được diện kiến “Thánh thú kia”.

Thất thần, nàng công chúa người Anh lẩm bẩm và cau mày.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận