"Ngày mốt, con tàu đó sẽ được ra mắt."
"Tàu ư, đừng nói là chiến hạm bay nhé..."
"Nó được đặt tên là Golden Hind."
"Ồ!"
Ryo tỏ ra phấn khích trước lời nói của Abel.
Golden Hind... từng có một con tàu mang cái tên đó trên Trái Đất. Nó là kỳ hạm của Thuyền trưởng Drake trong chuyến hành trình vòng quanh thế giới.
Hươu cái vàng, Golden Hind... đó chính là huy hiệu của Bá tước Biên giới Lun.
"Một cái tên hay!"
Ryo vui vẻ gật đầu. Cậu nhớ lại chiếc thuyền ba thân đã thấy ở Xưởng Phát triển. Nó ngầu đến kinh ngạc, trông giống một chiếc máy bay hơn là một con tàu... mà, dù sao thì nó cũng bay trên trời.
"Lơ lửng trên không? Hay bay trên trời? Dù thế nào thì tôi cũng muốn mau được thấy nó!"
"Chỉ nhìn thôi là đủ thỏa mãn rồi sao?"
"Hả?"
"Ta dự định sẽ lên tàu... Hộ vệ của ta, Ryo, cậu tính sao?"
"Tôi cũng sẽ lên tàu!"
Cậu đáp lại ngay tắp lự.
Và thế là, Ryo cũng được lên tàu.
◆
"Chà, chưa có ngày nào tôi thấy vui vì được làm hộ vệ cho Abel như hôm nay đâu."
"Ờ, ờm..."
"Nếu được lên Golden Hind, tôi lúc nào cũng sẽ làm hộ vệ cho Abel!"
"Không, ta chỉ được lên hôm nay thôi mà? Dù gì cũng là Vua, đâu thể lên tàu dễ dàng được."
"Vậy thì, việc tôi hộ vệ cho Abel cũng kết thúc vào hôm nay nhé."
"Này..."
Đúng là có qua có lại. Cái kiểu lật mặt này, có lẽ phải nói là quả đúng như một thủy ma pháp sư.
Hai người đang đứng trong khoang ngầm dưới lòng đất của Xưởng Phát triển. Phía trước họ, Golden Hind đang hiện diện trong toàn bộ vẻ uy nghi của nó.
Mọi nghi lễ đã kết thúc, chỉ còn việc lên tàu. Ryo, với vai trò hộ vệ, đang đứng bên trái Abel. Nhân tiện, ở phía đối diện bên phải là khiên thủ Warren. Warren luôn im lặng, và trong những dịp lễ nghi thế này, anh lại càng đứng thẳng bất động, trông rất đường hoàng. Bắt chước anh, Ryo cũng đang cố đứng một cách đường hoàng, nhưng...
"Ryo, chống cự vô ích thôi."
"Hả?"
"Vẻ bồn chồn lộ hết ra mặt rồi kìa."
"Sao có thể!"
Về phần Ryo, cậu đã định đứng với vẻ mặt nghiêm trang như Warren, nhưng xem ra mọi chuyện không được suôn sẻ như cậu tưởng.
"Lẽ ra tôi nên đeo mặt nạ đến."
"Mặt nạ?"
"Một người đàn ông đeo mặt nạ bảo vệ Vua Abel... nghe ngầu đúng không? Lại còn không bị đọc được biểu cảm nữa."
"Giống như lần cậu chiến đấu với thuộc hạ của Viêm Đế à?"
"Chính nó!"
Ryo vui vẻ gật đầu.
Nhưng Abel chỉ nhún vai và nói tiếp.
"Màu của mặt nạ quan trọng lắm đấy, đúng không?"
"Hả?"
"Lần đó, vì cậu đeo mặt nạ đỏ và mặc áo choàng đỏ nên bị gọi là Xích Ma Vương còn gì, dù cậu là một thủy ma pháp sư."
"Ra là vậy."
Ryo nhăn mặt trước lời chỉ trích của Abel. Khi tái đấu, cậu đã phải yêu cầu đối phương gọi mình là Lam Ma Vương, Thủy Bạo Quân hay Băng Bá Vương. Dĩ nhiên, không biết yêu cầu đó có được chấp thuận hay không...
"Đó là một thất bại."
"Ta không nghĩ nó đến mức là thất bại đâu..."
"Đó là vấn đề về bản sắc. Với Abel thì là Xích Kiếm Sĩ hay gì đó tương tự cũng được. Nhưng tôi là một thủy ma pháp sư cơ mà!"
"Bản... sắc? Mà, ta không hiểu rõ lắm. Ồ, cuối cùng cũng được lên tàu rồi."
Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, và Vua Abel bắt đầu lên tàu. Dù các nghi lễ chính thức đã xong, việc nhà vua lên tàu tự nó đã là một nghi lễ. Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp nơi trong xưởng. Vài người còn đang lau nước mắt. Đối với những người tham gia vào quá trình phát triển, việc nhà vua lên tàu đồng nghĩa với việc thành quả công việc của họ đã được người đứng đầu đất nước công nhận. Rơi lệ cũng là điều dễ hiểu.
Không chỉ có cuộc đời của họ, mà trong số đó còn có những người mà gia đình đã hai, ba đời tham gia vào việc phát triển con tàu này. Cảm xúc lại càng dạt dào.
Bá tước Biên giới Lun không có mặt ở đây. Thay mặt ông là Alfonso, cháu trai và cũng là người kế vị, đang đứng quan sát. Bản thân ngài Bá tước không thể rời khỏi giường, nên kế hoạch là sau đó Golden Hind sẽ bay qua bầu trời Lun để ông có thể nhìn thấy.
Những người chủ chốt lên tàu bao gồm Abel, Ryo, Warren và các thành viên khác của 'Xích Kiếm', cùng với Nam tước Kenneth Hayward từ đội ngũ phát triển.
Đoàn người tiến lên đài chỉ huy.
"Vô cùng vinh hạnh được đón tiếp Bệ hạ trên đài chỉ huy của Golden Hind."
"Thuyền trưởng Eden, trông cậy vào ông."
Người chào hỏi là Thuyền trưởng Eden. Ngoài ra, trên đài chỉ huy còn có khá nhiều nhân viên điều khiển tàu...
"Ể? Anh Eden?"
Ryo nghiêng đầu lên tiếng. Cậu nhận ra người được gọi là Thuyền trưởng Eden, một người trong Kỵ sĩ đoàn Lun. Ryo là người hướng dẫn kiếm thuật cho Kỵ sĩ đoàn Lun. Trước đó, cậu cũng thường cùng Sera đấu tập trước sự chứng kiến của các kỵ sĩ. Vì vậy, cậu biết hầu hết mọi người trong Kỵ sĩ đoàn Lun. Hơn nữa, Ryo còn nhớ rằng Eden đã ở dinh thự của Bá tước Biên giới Lun tại Vương đô trong thời gian loạn lạc và đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
"Ngài Ryo cũng vậy, chào mừng đến với Golden Hind."
"Anh Eden là thuyền trưởng sao?"
"Vâng. Trong khi còn là tiểu đội trưởng của Kỵ sĩ đoàn Lun, tôi đã tham gia huấn luyện khá lâu rồi."
Eden nói vậy và cười gượng. Thời gian huấn luyện có vẻ rất dài... điều đó có lẽ cho thấy việc chế tạo con tàu này đã tốn nhiều thời gian hơn dự kiến.
"Cho đến chuyến đi lần này, tôi đã tích lũy được ba trăm giờ kinh nghiệm bay, nên xin hãy yên tâm lên tàu."
"Chẳng lẽ con tàu này đã bí mật bay thử vào ban đêm sao?"
"Vâng."
Có lẽ đó là điều hiển nhiên. Sẽ quá liều lĩnh nếu để Quốc vương lên một con tàu trong chuyến bay đầu tiên mà không hề chuẩn bị trước. Chắc chắn sẽ bị các bên liên quan ngăn cản. Dù cho chính nhà vua có mong muốn đi nữa.
"Xin lỗi, chắc chắn là Quốc vương của chúng tôi đã vô lý yêu cầu được lên tàu phải không ạ."
"Sao lại thế?"
Không hiểu sao Ryo lại thay mặt xin lỗi như một người giám hộ, khiến Abel phải lên tiếng phản đối.
Sau cuộc trò chuyện đó, Golden Hind cuối cùng đã nhận được lệnh cất cánh.
Ngày hôm đó, người dân Lun được thông báo rằng: "Một sức mạnh mới để giành lại Vương quốc đã ra đời dưới sự hợp tác của Hoàng gia và gia tộc Bá tước Biên giới. Một buổi ra mắt sẽ được tổ chức." Và họ được dặn hãy nhìn lên trời.
Tương truyền, những người dân nhìn thấy con tàu lơ lửng trên bầu trời đã há hốc miệng và đứng hình.
Cất cánh từ khoang ngầm của Xưởng Phát triển, Golden Hind bay một vòng lớn quanh thành phố Lun. Đó là để cho Bá tước Biên giới Lun, người đang ở trong dinh thự riêng của lãnh chúa, có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ oai hùng của nó.
"Ồ..."
Khi được dời cả chiếc giường ra gần cửa sổ và hình ảnh của Golden Hind lọt vào tầm mắt, Bá tước Biên giới Lun, Carmelo Spinazola, bất giác thốt lên.
"Không ngờ khi ta còn sống, lại có thể được thấy Hind tung bay trên bầu trời..."
Bá tước Biên giới Lun nheo mắt, lẩm bẩm đầy cảm khái.
"Chúc mừng ngài, thưa Bá tước."
Người lên tiếng là một phụ nữ trẻ đứng cạnh. Phía sau cô, hai ông lão cũng đang gật đầu vui vẻ.
"Cảm ơn tiểu thư Elsie. Mà, người cố gắng đâu phải ta, mà là cô và hai lão già đang đứng sau kia kìa."
"T-tôi, à không, tôi đâu có làm được gì to tát..."
"Còn tôi thì chỉ tham gia vào giai đoạn cuối cùng thôi."
"Nếu nói vậy thì tôi mới tham gia được vài chục ngày thôi."
Lão sư Doran hoảng hốt, Abraham Louis thì ái ngại, còn Elsie Forsyth thì cười gượng trước lời nói của Bá tước Biên giới Lun.
"Nói gì vậy, nếu không có tài rèn của Lão sư Doran, phải mất thêm vài chục năm nữa mới hoàn thành được đấy."
"Được ngài khen..."
Lão sư Doran ái ngại đến mức không nói nên lời.
"Khi nghe tin kỹ sư thiên tài Abraham Louis, người đã tham gia chế tạo tàu Rain-Shooter ở Wittnash, chuyển đến thành phố Lun, ta đã phải cho người đi xác nhận lại nhiều lần xem có thật không đấy."
"Gia đình lãnh chúa ở Wittnash đã đối đãi rất tốt với tôi, nhưng họ đã rời đi rồi. Tôi nghe nói những mạo hiểm giả trẻ tuổi dễ mến mà tôi gặp ở đó thuộc về Lun nên mới thử đến xem sao. Ai ngờ tôi lại thích nơi này... và rồi mở một cửa hàng lúc nào không hay."
Abraham Louis nói rồi cười.
"Hệ thống liên lạc hai chiều giữa Hind và dinh thự là do tiểu thư Elsie nghiên cứu phải không? Nam tước Hayward đã rất cảm kích vì nhờ đó mà ông ấy có thể tập trung vào các công việc khác đấy."
"Thật tốt quá nếu tôi có thể giúp được chút gì đó."
Elsie đỏ mặt khi nghe rằng mình được Nam tước Kenneth Hayward, người được biết đến như một nhà giả kim thuật sư thiên tài hiếm có, cảm ơn.
Một con tàu đã được hoàn thành nhờ sự hợp tác của rất nhiều người. Nếu tính từ giai đoạn lên kế hoạch, nó đã mất hơn nửa thế kỷ. Dù nhiều người có mặt ở đây chỉ tham gia vào giai đoạn cuối cùng, nhưng niềm vui vẫn vô cùng to lớn.
Trở lại đài chỉ huy của Golden Hind.
"Tuyệt thật đấy, bay lượn trên trời thế này thật dễ chịu."
"Hãy chiêm ngưỡng sự vĩ đại của phong ma pháp đi!"
Thần quan Lihya của 'Xích Kiếm' khen ngợi, và phong ma pháp sư Lyn, cũng thuộc nhóm đó, ưỡn ngực nói với một giọng điệu giống hệt một thủy ma pháp sư nào đó.
Đứng bên cạnh chứng kiến cảnh đó, khiên thủ Warren mỉm cười toe toét.
"Thật là một cảnh tượng yên bình."
"Ta không phủ nhận điều đó... nhưng ta có cảm giác Lyn đang bị ảnh hưởng xấu từ Ryo."
"Thất lễ! Một ma pháp sư tự hào về thuộc tính của mình không phải là điều xấu!"
"...Vậy à?"
Vì là một kiếm sĩ, Abel không thể hiểu rõ thứ cảm xúc mà Ryo hay khẳng định.
Trong khi năm người, với tư cách là khách mời, đang trò chuyện, Kenneth, một thành viên của đội ngũ phát triển với chức danh cố vấn trang bị, và Thuyền trưởng Eden đang thảo luận những vấn đề chuyên sâu.
"Nhìn kìa Abel. Luôn luôn dốc toàn lực! Đó mới là dáng vẻ nên có của một con người."
"Ta đồng ý với nội dung, nhưng để Ryo nói câu đó thì ta thấy có gì đó sai sai."
"Hả?"
"Cả ta và cậu đều chỉ là khách được mời lên tàu thôi mà."
"C-chuyện đó thì tôi không phủ nhận..."
Trong lúc Abel và Ryo đang nói chuyện, Thuyền trưởng Eden đến và bắt đầu giải thích về kế hoạch sắp tới.
"Như dự kiến ban đầu, chúng ta sẽ bay đến cực bắc của lãnh địa Bá tước Biên giới Lun, sau đó sẽ bay một vòng lớn theo chiều kim đồng hồ để quay trở lại thành phố Lun."
"À, giao cho ông cả."
Theo đúng kế hoạch, có vẻ như không có vấn đề gì xảy ra.
Ngay khoảnh khắc Ryo nghĩ vậy...
Bíp, bíp, bíp.
Một âm thanh giống như tiếng chuông báo vang lên, đồng thời một ngọn đèn màu vàng đặt trên chiếc bàn ở phía bên phải đài chỉ huy cũng sáng lên.
"Tin trực tiếp từ dinh thự Bá tước. Đây không phải diễn tập."
"Kết nối đi."
Một nhân viên trên đài báo cáo, Thuyền trưởng Eden gật đầu ra lệnh.
"Đây là Bá tước Biên giới Lun. Thưa Bệ hạ, vừa có báo cáo khẩn. Mười chiến hạm bay của Đế quốc đã xuất hiện tại lãnh địa Tử tước Waik ở phía bắc lãnh địa của thần và đang tấn công từ trên không."
"Chiến hạm bay của Đế quốc? Là loại đã tấn công Lun hôm trước sao. Khoan đã... ngài vừa nói mười chiếc à?"
"Vâng, mười chiếc thưa Bệ hạ."
Lời của Bá tước Biên giới Lun khiến Abel cũng phải im lặng. Nhưng chỉ trong vài khoảnh khắc.
"Bá tước, không, Carmelo, ta có một thỉnh cầu."
"Xin mời Bệ hạ, xin cứ tự nhiên sử dụng."
"...Không cần nói ngài cũng hiểu sao. Rằng ta muốn dùng con tàu này đi giải cứu ngay lập tức."
"Tất nhiên rồi ạ. Đây là con tàu được chế tạo để bảo vệ thần dân của Vương quốc. Nếu không chiến đấu bây giờ thì còn đợi đến bao giờ ạ."
Đối lại giọng điệu có phần áy náy của Abel, Bá tước Biên giới Lun trả lời một cách vui vẻ, thậm chí là sảng khoái. Con tàu được chế tạo trong hàng chục năm có thể bị đánh chìm ngay trong chuyến đi đầu tiên... Nhưng ngài Bá tước vẫn mỉm cười tiễn họ đi.
Và ông nói tiếp.
"Golden Hind, con hươu cái vàng tung bay trên trời, sẽ trở thành khiên và mâu cho Bệ hạ. Chúc Bệ hạ võ vận hanh thông!"
Cứ như vậy, Golden Hind từ chuyến bay ra mắt đã thẳng tiến đến trận chiến đầu tiên của mình.
◆
"Năm phút nữa, ống nhòm đi kèm sẽ phát hiện hạm đội địch."
Thuyền trưởng Eden nói với Abel.
Người nghe thấy điều đó là Ryo. Nhân tiện, Abel chỉ gật đầu một cách khoan thai...
"Ống nhòm đi kèm? Nhìn thấy?"
"Cứ coi như có một cái ống nhòm được gắn trên tàu này là được."
Nam tước Kenneth Hayward đã trả lời thắc mắc của Ryo. Ryo đã tự coi ông là sư phụ giả kim thuật của mình.
"Ống nhòm là cái đó phải không, cái thứ giống cái ống mà mình nhìn vào để thấy vật ở xa to hơn."
"Đúng vậy, hình ảnh nhìn thấy qua nó sẽ được chiếu lên
màn hình ảnh ở phía trước."
"Cái gì cơ..."
Ống nhòm là một vật hình trụ có đường kính khoảng mười centimet, dài khoảng ba mươi centimet, nếu nói theo ngôn ngữ Trái Đất hiện đại thì nó giống như một kính viễn vọng nhỏ.
Thông thường người ta sẽ cầm nó trên tay, đưa lên mắt để nhìn những vật ở xa... nhưng thứ được gắn trên tàu này dường như có thể chiếu hình ảnh nó thu được lên một thứ gọi là màn hình ảnh... giống như một cái màn hình vậy.
"Giả kim thuật đúng là tuyệt thật."
"Phải."
Ryo khen ngợi từ tận đáy lòng, và Kenneth mỉm cười với một nụ cười rất đẹp.
"Ống nhòm đi kèm đã phát hiện kẻ địch."
Khi nhân viên trên đài nói vậy, hình ảnh mà ống nhòm thu được đã được chiếu lên vị trí gọi là
màn hình ảnh ở phía trên, chính diện đài chỉ huy.
"Ồ!"
Ryo kinh ngạc. Cậu không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng đậm chất khoa học viễn tưởng như vậy trong một thế giới của kiếm và ma pháp. Mà thôi, ngay từ lúc có một con tàu lơ lửng trên không thì theo một nghĩa nào đó đã đủ khoa học viễn tưởng rồi.
"Đúng là tàu thật."
"Đã xác nhận mười chiếc."
Thuyền trưởng Eden nhìn hạm đội Đế quốc và nói, trong khi nhân viên trên đài xác nhận số lượng tàu địch. Đúng như Eden nói, chiến hạm bay tân tiến của Đế quốc trông rõ ràng là một con tàu. Nói cách khác, nó giống như một chiếc thuyền buồm bằng gỗ kiểu galleon hay tàu chiến tuyến đang lơ lửng trên không. Bản thân điều đó cũng rất oai vệ...
"Chúng ta làm được rồi, Abel! Thắng rồi!"
"Hả?"
Dĩ nhiên, họ vẫn chưa chiến đấu.
"Về độ ngầu, Golden Hind đã chiến thắng áp đảo!"
"Ờ, ừm..."
"Lần trước khi con tàu đó tấn công Lun, tôi đã không được nhìn trực tiếp, không ngờ ngoại hình nó lại như vậy. Quá tệ!"
Ryo có vẻ rất vui vì đã chiến thắng áp đảo về mặt ngoại hình. Chắc chắn nếu một chiếc tàu chiến tuyến lơ lửng trên trời sẽ tạo ra một áp lực đáng kể. Cái gọi là trông có vẻ mạnh. Nhưng so với vẻ đẹp thanh thoát của Golden Hind, vốn có thể coi là đỉnh cao của thiết kế thuyền ba thân... thì không, không thể so sánh được.
Tuy nhiên, Ryo chợt nảy ra một thắc mắc. Đó là điều cậu cũng từng nghĩ khi nhìn thấy con tàu ba thân tên Rain-Shooter ở Wittnash... cả Golden Hind và Rain-Shooter, nếu xét trong Vương quốc Knightley hiện tại, đều có hình dáng quá lạc lõng. Hoặc có thể nói là một sự lỗi thời. Hay nên nói là một phong cách đi trước hàng trăm năm?
"Con tàu Golden Hind này... tôi cũng đã nghĩ thế với tàu Rain-Shooter, nhưng triết lý thiết kế của nó không bình thường phải không? Ai đã thiết kế nó vậy?"
Cậu hỏi bâng quơ.
"Đó là thiết kế của một người tên Springwood, được mệnh danh là thợ rèn huyền thoại từ hơn hai trăm năm trước."
Người trả lời là Kenneth.
"Thợ rèn huyền thoại..."
"Vâng. Ngài ấy đã để lại bản thiết kế của ba con tàu được gọi là
'Ba chiếc Thuyền Ba Thân'. Đó chính là Rain-Shooter của Wittnash và Golden Hind của Lun."
"...Vậy còn chiếc còn lại?"
"Thật không may, bản thiết kế của chiếc còn lại đã bị thất lạc và không còn nữa."
"Ôi chà."
Kenneth trả lời với vẻ tiếc nuối, khiến Ryo cũng buồn theo.
"Tất cả các con tàu đều có thiết kế quá độc đáo, nên từ lâu người ta đã cho rằng không thể chế tạo được. Đặc biệt là chiếc Golden Hind này, vì nó lơ lửng trên không trung..."
"Đúng là phi thường thật."
Ngay cả Ryo cũng hiểu. Tàu Rain-Shooter thì không nói, nhưng việc lơ lửng trên không như Golden Hind không hề đơn giản.
Ngay lúc đó, giọng của Abel đã kéo suy nghĩ của Ryo trở lại thực tại.
"Kenneth, ta đã đọc trong báo cáo, nó có thể bắn xuyên cả
Rào Chắn mà hạm đội Đế quốc triển khai, đúng không?"
"Nếu dùng công suất tối đa dạng hội tụ, nó có thể bắn xuyên từ chính diện ở khoảng cách hai nghìn."
Abel im lặng gật đầu trước câu trả lời của Kenneth. Dù không có chủ ngữ, nhưng có lẽ họ đang nói về ngọn giáo mạnh nhất trên Golden Hind...
Veidora.
Nhưng Ryo lại có thắc mắc. Tại sao họ lại biết điều đó khi chưa bắn một phát nào? Tại sao lại biết được độ cứng của
Rào Chắn của địch...
Chắc là thắc mắc của Ryo đã lộ ra mặt. Kenneth giải thích cho cậu.
"Hôm trước, con tàu đó đã tấn công Lun, đúng không. Lúc đó, chúng ta đã thu thập thông tin về
Rào Chắn mà nó đã triển khai."
"Thật không thể tin được!"
Hóa ra không phải chỉ bị tấn công một cách bị động.
"Khoảng cách hai nghìn, năm, bốn, ba, hai, một..."
"Khai hỏa Veidora!"
Theo tiếng đếm ngược của Thuyền trưởng Eden, lệnh của Abel được ban ra.
Và một tia sáng màu xanh lục phóng ra từ Golden Hind. Không một chút sai lệch, nó xuyên qua một chiếc tàu ở trung tâm hạm đội Đế quốc.
"Ồ!"
Các nhân viên trên đài chỉ huy bất giác thốt lên. Nhưng sự phấn khích chỉ kéo dài một thoáng. Họ lập tức quay trở lại vai trò của mình.
"Bẻ lái sang trái."
"Triển khai Rào chắn Phi Long phía trước và mạn phải."
"Chuyển hướng
Veidora sang mạn phải, ba mươi giây nữa khai hỏa loạt đạn tiếp theo."
Ngay sau khi
Veidora khai hỏa, Golden Hind đã bẻ lái chín mươi độ sang trái. Đó là để duy trì khoảng cách với tàu của Đế quốc.
"Không để địch áp sát. Dùng pháo kích đánh chìm chúng. Duy trì khoảng cách từ một nghìn tám đến hai nghìn và tiếp tục bay."
Chỉ thị của Thuyền trưởng Eden vang lên. Golden Hind dự định sẽ tiếp tục di chuyển theo chiều kim đồng hồ, giữ khoảng cách với hạm đội Đế quốc ở bên phải và lấy nó làm trung tâm.
Hạm đội Đế quốc không thể theo kịp chuyển động đó. Rõ ràng là chúng di chuyển chậm chạp hơn.
"Đòn đầu tiên đã hạ được kỳ hạm của địch sao?"
"Có khả năng."
Ryo nói ra điều cậu cảm nhận... chiếc tàu bị hạ gục vừa rồi ở đúng trung tâm của hạm đội địch. Nhưng có vẻ Abel cũng cảm thấy như vậy. Dĩ nhiên không thể chủ quan. Vẫn còn chín chiếc tàu của Đế quốc đang lơ lửng. Tuy nhiên, có vẻ như họ đã giành được thế chủ động.
Trong khi đó, trên đài chỉ huy của Kỳ hạm Markdorf, soái hạm thứ hai của hạm đội Đế quốc.
"Kỳ hạm bị hạ ngay lập tức..."
Người lái tàu Zasha không thể nói hết câu.
"Kỳ hạm luôn là mục tiêu bị nhắm đến tập trung nhất và chịu thiệt hại nặng nề nhất. Nghĩ vậy thì, việc chiếc Markdorf này, vốn là soái hạm số một, lại trở thành soái hạm thứ hai có lẽ là một sự may mắn."
"Chỉ đơn giản là vì đám Elmer bị Đô đốc Anselm ghét thôi."
"Là vì trong đại hội, đám Elmer đã thắng và tiến xa hơn Đô đốc Anselm."
"Dù vậy cũng đâu phải lỗi của tôi! Đại hội đó cũng đã sáu năm rồi còn gì!"
Elmer vừa nói một cách bình tĩnh ra dáng thuyền trưởng thì đã bị hai chị em song sinh Yussi và Rassi trêu chọc, cuối cùng không giữ được bình tĩnh nữa...
Đúng vậy, trong đại hội mà Zasha vào đến bán kết và Elmer vào đến tứ kết, Đô đốc Anselm đã thua ngay vòng một của trận chung kết. Và người đánh bại ông không ai khác chính là Oscar. Lòng tự tôn của Đô đốc Anselm, người đã về thứ ba ở đại hội lần trước, bị tổn thương sâu sắc. Dù vậy, thành tích của ông vẫn được nhiều người công nhận, và sau nhiều thăng trầm cùng vô số khóa huấn luyện, vượt qua hàng loạt đối thủ cạnh tranh, ông đã được bổ nhiệm làm Đô đốc đầu tiên của Hạm đội Không quân số Một danh giá.
Nhưng khi nhậm chức, ông lại thấy trên đài chỉ huy của soái hạm Markdorf là Thuyền trưởng Elmer và người lái tàu Zasha, hai gương mặt không thể nào quên. Đô đốc sẽ chỉ huy trên đài của kỳ hạm. Tức là, ông sẽ phải liên tục đối mặt với hai người đó trong khi chỉ huy... Anselm quyết định rằng điều đó là không thể. Vì vậy, ông đã đặt tên cho soái hạm thứ hai là Debuhi và đặt kỳ hạm, vốn phải là soái hạm số một, vào vị trí soái hạm thứ hai. Sự vô lý này có thể được thông qua là nhờ có khá nhiều nhân vật quyền lực trong Đế quốc ủng hộ ông.
Đó là toàn bộ câu chuyện về việc Markdorf, vốn là soái hạm số một, lại trở thành soái hạm thứ hai.
"Tàu địch bẻ lái sang phải. Khoảng cách hai nghìn. Đang rời xa."
Giữa lúc đó, sĩ quan hàng không hạng nhất kiêm trinh sát viên Ann bình tĩnh báo cáo tình hình. Giọng nói của cô, một cựu trinh sát, luôn giúp các thành viên trong nhóm đang hoảng loạn bình tĩnh lại.
"Hai nghìn? Vậy thì pháo của chúng ta không bắn tới."
Ngay khoảnh khắc Elmer nói, các tàu khác của Đế quốc đã bắn ra những quả cầu lửa. Đó là pháo kích từ các công cụ giả kim thuật được lắp đặt làm pháo hạm. Nhưng chúng đã biến mất trước khi chạm tới tàu địch. Ngoài tầm bắn hiệu quả.
Hiệu suất của pháo chính của địch ở một đẳng cấp khác hẳn!
"Thì dĩ nhiên là vậy rồi."
Người lái tàu Zasha nhún vai.
"Chỉ có cách rút ngắn khoảng cách. Tốc độ tối đa! Zasha, bám sát phía sau địch!"
"Rõ!"
Trong hàng ngang của hạm đội Đế quốc, Markdorf, vốn bị Đô đốc Anselm ghét bỏ, đã được bố trí ở cánh trái xa nhất, cách xa kỳ hạm ở trung tâm hạm đội. Đó là vị trí xa nhất so với tàu địch đã bẻ lái sang phải sau khi pháo kích. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là nếu đuổi theo, họ sẽ ở phía sau lưng địch.
"Kỳ hạm bị đánh chìm, nghĩa là soái hạm thứ hai chúng ta sẽ trở thành kỳ hạm tạm thời đúng không? Ra lệnh cho các tàu khác rút ngắn khoảng cách với địch đi."
"Không được, liên lạc với các tàu đồng minh không tới."
"Có lẽ ma pháp hệ Phong đến các tàu đồng minh đang bị gây nhiễu."
Hiếm khi lời nói của Yussi và Rassi không đồng bộ. Điều đó cho thấy tình hình đã trở nên bất thường đến mức nào. Vốn dĩ, họ có thể liên lạc trong hạm đội số một bằng một nguyên lý tương tự như ma pháp hệ Phong
Truyền Thanh. Tuy nhiên, chức năng đó đã không thể sử dụng được. Xét đến việc nó vẫn hoạt động được chỉ vài chục phút trước, việc cho rằng nó đang bị tàu địch xuất hiện gây nhiễu là điều tự nhiên.
"Không chỉ có pháo kích kinh hoàng mà còn gây nhiễu liên lạc nữa sao? Làm thế nào mà có thể?"
Thuyền trưởng Elmer lẩm bẩm.
Nhưng không có thời gian để do dự.
"Nếu tàu này bám theo, các tàu khác có thể sẽ hiểu và hành động theo. Đi thôi!"
"Được!"
Cứ như vậy, soái hạm thứ hai Markdorf đã tiếp cận Golden Hind từ phía sau.
◆
Golden Hind, sau khi bất ngờ đánh chìm kỳ hạm địch, đã bẻ lái sang trái. Họ đang tiến công theo chiều kim đồng hồ, với hạm đội Đế quốc đang hỗn loạn và gần như đứng yên ở mạn phải, và triển khai một trận pháo kích bằng pháo chính
Veidora.
Cứ mỗi ba mươi giây, một chiếc tàu của Đế quốc lại bị đánh chìm. Bao gồm cả kỳ hạm đầu tiên, họ đã đánh chìm bốn chiếc, nhưng vẻ mặt của Abel, người đang chỉ huy, vẫn chưa tươi lên.
Hiện tại, họ đang tận dụng sự hỗn loạn của địch để giành thế chủ động, nhưng vẫn còn sáu chiếc. Sớm muộn gì cũng sẽ có những kẻ địch tỉnh táo lại sau cơn hỗn loạn và bắt đầu hành động chủ động. Khi đó, họ sẽ phải đối mặt với một kẻ địch đông gấp sáu lần...
"Một tàu địch đang tiếp cận phía sau tàu của chúng ta."
"Cuối cùng cũng đến."
Kẻ địch mà Abel lo sợ đã thoát khỏi sự hỗn loạn. Nhưng dù lo sợ, nó vẫn nằm trong dự tính.
"Mất bao lâu thì chúng đuổi kịp?"
"Tàu của chúng ta đang di chuyển chậm lại để lần lượt pháo kích kẻ địch."
"Tầm bắn của pháo địch lúc nãy là khoảng năm trăm."
"Vậy thì khoảng... bốn phút."
"Đủ rồi!"
Kenneth đã tính toán tầm bắn của địch, Eden tính toán thời gian để bị lọt vào tầm bắn, và Abel gật đầu. Tính toán cho thấy trong bốn phút, họ có thể bắn được tám phát
Veidora. Tuy có phần qua loa và gượng ép, nhưng trên chiến trường, quyết định nhanh chóng được ưu tiên hơn sự tỉ mỉ.
"Abel..."
"Ryo, không sao đâu. Khi cần thiết, ta sẽ nhờ cậu."
Đối với vẻ mặt lo lắng của Ryo, Abel gật đầu mạnh mẽ đáp lại. Dĩ nhiên Abel cũng biết Ryo đang lo lắng điều gì. Và cũng biết rằng nếu Ryo ra tay, họ có thể vượt qua tình huống này mà gần như không có thiệt hại.
Nhưng, như vậy thì không được.
Lần này, dù chuyến bay ra mắt bất ngờ trở thành trận chiến đầu tiên, nhưng theo một nghĩa nào đó, đây là một sự may mắn. Bởi vì có Ryo ở đây như một mạng lưới an toàn cho trường hợp bất trắc. Đó là một tình trạng rất thuận lợi. Vì vậy, Abel muốn coi đây là một bài kiểm tra năng lực chiến đấu của Golden Hind. Đó không chỉ là bài kiểm tra phần cứng, mà còn bao gồm cả các thành viên phi hành đoàn do Thuyền trưởng Eden chỉ huy.
Cho nên, Ryo vẫn chưa thể ra mặt.
Thực ra, Ryo cũng phần nào hiểu được suy nghĩ đó của Abel. Vì vậy cậu đã đứng quan sát suốt, nhưng khi nghe có tàu đang bám theo, cậu vẫn hỏi thử cho chắc.
Sau đó, Golden Hind vẫn thuận lợi đánh chìm các tàu Đế quốc bằng pháo kích tầm xa. Cuối cùng, chiếc thứ chín đã bị đánh chìm!
Chỉ còn lại một chiếc!
Đó là chiếc đã bám theo sau lưng họ...
"Nó đâu rồi?"
Không khí trên đài chỉ huy Golden Hind trở nên căng thẳng.
"Phía trước bên phải, bên kia con tàu vừa bị đánh chìm!"
Giọng Ryo vang lên.
Từ phía bên kia chiếc tàu thứ chín đang chìm dần, một chiếc tàu của Đế quốc đang lao thẳng về phía Golden Hind. Thay vì đuổi theo sau Golden Hind, nó đã dự đoán quỹ đạo và đi đường tắt để tiếp cận ngay lập tức.
"Né đi!"
Thuyền trưởng Eden hét lên. Đáp lại, một lực G cực mạnh kéo con tàu chúi xuống về phía dưới bên trái.
"Rào chắn Phi Long triển khai toàn lực phía trước!"
Thêm một chỉ thị nữa được đưa ra.
Tàu của Đế quốc vừa pháo kích từ phía trước vừa lao tới.
Ken két, kèn kẹt.
Âm thanh vang vọng đến tận bên trong đài chỉ huy. Đó là âm thanh của việc dù đã tránh được cú va chạm trực diện, nhưng một phần nào đó của thân tàu vẫn va vào nhau.
"Pháo thủ Veidora, nhắm mục tiêu phía sau bên phải."
Giữa lúc đó, chỉ thị của Abel vang lên. Trong khi chưa ai có thể trở lại suy nghĩ bình thường, Abel là người đầu tiên ra lệnh.
"Đã nhắm mục tiêu."
"Bắn!"
Tia sáng xanh lục của
Veidora xuyên qua chiếc tàu Đế quốc đang ở khoảng cách cực gần. Vì cả hai đều đang di chuyển, nó đã cắt đôi chiếc tàu Đế quốc như thể bị một tia laser cắt qua. Dĩ nhiên, mất đi lực nổi, chiếc tàu Đế quốc bắt đầu chìm xuống.
"Ủa, những người trên tàu đó thì..."
"Tôi nghĩ hầu hết họ đều không chết."
Nhìn chiếc tàu Đế quốc đang chìm, Kenneth trả lời câu hỏi ngây thơ của Ryo.
"Cả chiếc Golden Hind này cũng vậy, khi tàu mất lực nổi và chắc chắn sẽ chìm, các thành viên phi hành đoàn sẽ bị phóng ra ngoài một cách cưỡng bức."
"Ể..."
"Hơn nữa, một cơ chế được tích hợp sẵn sẽ triển khai ma pháp hệ Phong khi ở gần mặt đất để tránh bị đập thẳng xuống đất. Vừa rồi khi quan sát tàu Đế quốc rơi xuống, tôi thấy một cơ chế tương tự đã được triển khai, nên hầu hết các thành viên phi hành đoàn có lẽ đều an toàn."
"Ra là vậy."
Có vẻ như triết lý thiết kế này hiểu rằng dù chiến hạm bay rất quý giá, nhưng nhân tài có thể điều khiển nó cũng quý giá không kém.
Nghe lời giải thích của Kenneth, Ryo cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.
Cứ như vậy, Golden Hind đã thoát khỏi nguy hiểm... đáng lẽ là vậy.
◆
Trước khi Golden Hind và hạm đội Đế quốc đụng độ ác liệt, thực ra ở phía bắc một chút đã xảy ra một trận hải chiến khác.
Một bên là Hạm đội Không quân số Hai gồm mười chiếc, đang tiến về phía nam để hợp lưu với Hạm đội Không quân số Một của Đế quốc đang đi trước. Bên còn lại là Hạm đội Viễn chinh Đột kích do Tư lệnh Zola, một người dân Romanesque, chỉ huy. Hai mươi ba chiếc.
Về số lượng, Hạm đội Viễn chinh Đột kích đã áp đảo, nhưng ngay từ đầu, con số đó chẳng có ý nghĩa gì.
"Phát hiện hạm đội Đế quốc. Khoảng cách năm nghìn."
"Đúng như thông tin. Theo kế hoạch, cho lớp Mars tiến lên trước, bắt đầu pháo kích hệ Hỏa ở khoảng cách ba nghìn."
"Rõ!"
Không một chút chậm trễ, trên đài chỉ huy kỳ hạm Terra của Hạm đội Viễn chinh Đột kích, các chỉ thị được đưa ra và thực thi.
Thu thập thông tin trước, phân tích, dự đoán, và lập kế hoạch tác chiến. Tại hiện trường, chỉ cần thực thi nó. Không có chỗ cho những thứ như mưu mẹo chiến thuật, sự may rủi, hay sự lật ngược tình thế. Kết quả được dự đoán sẽ diễn ra đúng như dự đoán. Đó chính là chiến lược.
Khi khoảng cách giữa hai bên còn ba nghìn mét, hạm đội Đế quốc dường như mới nhận ra sự tồn tại của kẻ thù.
Nhưng, đã quá muộn.
Tất cả, đều đã quá muộn.
"Pháo kích hệ Hỏa, đồng loạt bắn."
Từ hai mươi chiếc tàu tấn công lớp Mars thuộc Hạm đội Viễn chinh Đột kích, những quả cầu lửa đồng loạt bay ra. Số lượng là bốn trăm. Hầu hết chúng đều bắn xuyên qua
Rào Chắn mà hạm đội Đế quốc vội vã triển khai và bắn trúng thẳng vào thân tàu. Những quả cầu lửa nổ tung ngay khi va chạm. Dù là một chiếc tàu của Đế quốc dài năm mươi mét, nếu bị hàng chục quả cầu lửa nổ tung ở nhiều nơi, toàn bộ con tàu sẽ chìm trong biển lửa.
Kết quả là, nổ chìm.
Chưa đầy một phút, toàn bộ mười chiếc của Hạm đội Không quân số Hai của Đế quốc đã bị đánh chìm.
"Xác nhận toàn bộ tàu địch đã bị đánh chìm."
"Toàn bộ hạm đội không có thiệt hại."
"Đúng như dự tính."
Tư lệnh Zola gật đầu trước báo cáo của các sĩ quan tham mưu.
Cuộc chiến tranh quy mô lớn đầu tiên sau một nghìn năm của những người mà Ryo và Abel gọi là "người tóc tím"... những người tự xưng là dân Romanesque, đã kết thúc bằng một sự tàn sát đơn phương.
Và Hạm đội Viễn chinh Đột kích bắt đầu di chuyển xa hơn. Hướng tới một mục tiêu khác, Hạm đội Không quân số Một của Đế quốc.
"Cảm nhận từ Không Trung Thám Tra! Có thứ gì đó đang tiếp cận từ phía Bắc!"
Câu nói của một nhân viên trên đài chỉ huy đã dập tắt bầu không khí hân hoan trên soái hạm Golden Hind, nhấn chìm nơi đây vào căng thẳng.
"Số lượng hai mươi... không, hai mươi ba!"
"Kính viễn vọng phụ trợ, hình ảnh đang tới ở độ phóng đại tối đa."
Cùng lúc với báo cáo, hình ảnh hai mươi ba chiến hạm trên không đang tiến lại gần được chiếu lên màn hình chính.
"Đây là..."
Thuyền trưởng Eden chỉ thốt lên được bấy nhiêu rồi lặng người. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu.
Khác hẳn với hạm đội của Đế quốc lúc trước, đây là một đội hình vào hàng thẳng tắp không một chút rối loạn, hoàn toàn có thể gọi là hạm đội tinh nhuệ. Vẻ ngoài tinh xảo vượt trội của mỗi chiến hạm cũng quá khác biệt so với tàu của Đế quốc... nghĩa là đây không phải tàu của Đế quốc sao?
Tại các quốc gia trung tâm, ngoài Vương quốc và Đế quốc, chỉ Liên bang mới đủ khả năng chế tạo chiến hạm trên không.
Suy nghĩ đó hiện lên trong đầu của phần lớn những người có mặt.
"Không phải Liên bang đâu."
Thế nhưng, Ryo đã khẳng định một cách dứt khoát.
"Đúng vậy, con tàu ở trong cùng kia... không, phải gọi là một hòn đảo mới đúng."
Ở vị trí sâu nhất chính giữa hạm đội, có một con tàu khổng lồ. Tuy nhiên, với tổng chiều dài phải hơn năm trăm mét, nó trông giống một hòn đảo hơn là một con tàu.
"Con tàu giống hòn đảo khổng lồ ở trong cùng kia, trông giống với thứ đã đâm vào Lâu đài Hoàng gia trong vụ náo loạn ở Vương đô."
Lời nói của Ryo khiến tất cả mọi người, trừ Abel, đều kinh ngạc. Nhưng có lẽ họ đã nhớ lại hình ảnh mà mình từng thấy từ xa.
"Quả thật là..."
"Nghe cậu nói thì..."
"..."
Lihya và Lyn đồng tình, Warren cũng im lặng gật đầu. Khi họ ra khỏi tầng hầm của Thần điện Trung ương, họ đã nhìn thấy hòn đảo đâm vào Lâu đài Hoàng gia, dù chỉ là từ xa.
Quả thật rất giống.
"Chuyện đó chỉ là lời đồn, không ngờ lại có thật."
Thuyền trưởng Eden kinh ngạc thốt lên. Vào thời điểm đó, ông cũng đang ở dinh thự của Bá tước Biên giới Lun tại Vương đô, nhưng có vẻ từ vị trí dinh thự không thể nhìn thấy Lâu đài Hoàng gia. Tương tự, Kenneth, người cũng được che giấu trong dinh thự, cũng gật đầu.
"Hửm? Khoan đã. Nếu không phải Đế quốc cũng chẳng phải Liên bang, vậy thì rốt cuộc đó là hạm đội của ai?"
Eden nêu lên thắc mắc. Vì thế, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Abel và Ryo đang đứng cạnh anh.
"Là lục địa bay trong truyền thuyết."
"Là một câu chuyện khó tin nhưng lại là sự thật đấy."
Abel khẳng định chắc nịch, và Ryo bổ sung.
Tuy nhiên, cả hai đều thấy rõ. Trên mặt những người còn lại như thể đang viết hai chữ "Cái gì?". Tất cả đều không thể hiểu nổi.
Cũng phải thôi. Đột nhiên nói về lục địa bay trong truyền thuyết, rồi bảo rằng hạm đội chiến hạm trên không của nó đang ở ngay trước mắt, làm sao có ai tin được. Hơn nữa, nếu đó là sự thật, thì hòn đảo đã đâm vào Lâu đài Hoàng gia ngày hôm đó chính là một phần của lục địa bay.
Thật không thể hiểu nổi!
"Đây chính là hậu quả của việc chính phủ che giấu thông tin."
"Không phải lỗi của ta."
Ryo chỉ ra bằng một giọng điệu đanh thép, còn Abel thì cau mày cố gắng thoái thác trách nhiệm. Quả thực, việc không công bố thông tin là do chính phủ Vương quốc lúc bấy giờ, Abel, người vừa mới tuyên bố lên ngôi, không có lỗi...
"Dù sao đi nữa, vấn đề là..."
"Là liệu chúng có trở thành kẻ địch hay không. Ta muốn truyền đạt cho đối phương rằng chúng ta sẵn sàng đàm phán."
Nếu có thể tránh được giao tranh thì đó là điều tốt nhất... Cả Ryo và Abel đều có chung suy nghĩ này.
Ngược lại, trên đài chỉ huy của soái hạm Terra thuộc Hạm đội Viễn chinh Tấn công.
"Chuyện này là sao?"
Tư lệnh Zola Palas hỏi ban tham mưu đang đứng cạnh. Nếu xét theo nghĩa đen thì đây là một câu hỏi có phạm vi rất rộng, nhưng trong trường hợp này thì đã quá rõ ràng.
"Nó hoàn toàn khác với thông tin ta nhận được, cũng khác hẳn với hạm đội lúc nãy?"
Giọng của Tư lệnh Zola không hề có vẻ bực bội. Bà chỉ đơn thuần thắc mắc và đặt câu hỏi.
"Những con tàu do Đế quốc Debuhi chế tạo có ngoại hình giống thuyền buồm galleon cỡ năm mươi mét. Mười chiếc chúng ta vừa đánh chìm hoàn toàn khớp với thông tin đó. Tuy nhiên, con tàu đang lơ lửng trước mắt, nhìn thế nào cũng không phải là một chiếc galleon. So với 'thuyền' của người mặt đất, nó chẳng phải gần với 'thuyền' của chúng ta hơn sao? Vốn được thiết kế để bay trên trời..."
Zola đang hỏi ban tham mưu, nhưng không một ai có thể trả lời. Nói cách khác, họ không có bất kỳ thông tin nào về con tàu đang lơ lửng trước mắt.
Giữa lúc đó, Tư lệnh Zola liếc nhìn hai người đang đứng cách ban tham mưu một khoảng. Người đàn ông thì gần như không biểu cảm, nhưng người phụ nữ thì rõ ràng là đang muốn nói gì đó.
"Phó Tư lệnh Livia, cô có thông tin gì không?"
"Vâng thưa Tư lệnh, đó là một con tàu ba thân, một loại gọi là Trimaran. Hơn nữa, nếu cho rằng nó được thiết kế với tiền đề là để bay trên không... thì có lẽ, đây là một trong những con tàu được mệnh danh là 'Ba chiếc Trimaran'."
"Kẻ viết bản thiết kế đó chính là gã tự xưng là thợ rèn Springwood của Vương quốc Knightley. Hừm, một cái tên thật đáng hoài niệm."
Zola nói câu cuối cùng với một bên khóe miệng nhếch lên. Thực ra đó là một cái tên bà biết. Nhưng bà sẽ không nói chi tiết ở đây. Đây không phải là lúc để thong thả bàn chuyện đó.
"Tức là, tàu của Vương quốc à."
Sau khi gật đầu một cái, bà quay sang phía ban tham mưu.
"Chúng ta có một mệnh lệnh được dặn là phải mở ra trong trường hợp chạm trán với một thế lực không phải Đế quốc Debuhi, phải không?"
"Vâng."
Một trong các tham mưu đáp lại câu hỏi của Tư lệnh Zola, rồi mở chiếc két sắt đựng mệnh lệnh ở góc đài chỉ huy và mang đến một phong thư. Khi Zola đưa tay qua phong thư, nó khẽ phát sáng và niêm phong được mở ra.
Đọc lướt qua nội dung, Zola đưa nó cho ban tham mưu.
"Đã xác nhận mệnh lệnh. 'Nếu thứ chạm trán là một vật thể bay trên không, hãy bắn chìm nó'."
"Vâng, ban tham mưu cũng đã xác nhận."
Các tham mưu cũng đọc mệnh lệnh mà Zola đưa và đồng ý với nội dung bên trong. Nhân tiện, Livia đã bị cho ra rìa. Đó là vì việc xác nhận của Phó Tư lệnh không nằm trong quy trình. Vốn dĩ, Phó Tư lệnh sẽ lên một chiến hạm khác với Tư lệnh. Điều này là để có thể nhanh chóng tiếp quản quyền chỉ huy trong trường hợp soái hạm của Tư lệnh bị đánh chìm. Và nếu ở trên một con tàu khác, việc xác nhận mệnh lệnh như lần này sẽ rất khó khăn. Vì vậy, việc xác nhận của Phó Tư lệnh không nằm trong quy trình.
Thế nên cũng đành chịu... nhưng một cảm giác khó chịu nào đó vẫn len lỏi trong lòng Livia.
Giữa lúc đó, một báo cáo được đưa lên.
"Tàu Trimaran phía trước đã treo cờ vàng."
"Cờ vàng?"
"Nếu tôi không nhầm, ở các quốc gia Trung tâm và Tây phương, đó là dấu hiệu cho thấy họ sẵn sàng đàm phán."
Một tham mưu trả lời câu hỏi của Tư lệnh Zola. Các thủ tục kiểu này ở mỗi khu vực lại khác nhau.
"Vậy sao. Nhưng chúng ta không có ý định đàm phán."
Tư lệnh Zola tuyên bố dứt khoát.
"Tư lệnh!"
Livia bất giác cất tiếng. Đúng, thực sự là bất giác...
"Có chuyện gì, Phó Tư lệnh Livia."
Giọng nói của Zola mang một vẻ cứng rắn. Ngay lúc đó, Livia nhận ra rằng việc lên tiếng quả là một sai lầm. Nhưng đã không thể quay đầu lại được nữa.
"Chúng ta vẫn chưa thực sự khai chiến. Chúng ta nên tiến hành đàm phán chứ..."
"Không thể được."
"Tại sao ạ?"
"Chúng ta không được trao cho thẩm quyền đó."
"Ể..."
Livia nghẹn lời trước câu trả lời quá đỗi phũ phàng.
"Thẩm quyền được trao cho chúng ta là chiến đấu và bắn chìm. Chúng ta không được trao thẩm quyền đàm phán. Cũng không được trao thẩm quyền khuyên hàng đối phương."
"Nhưng mà..."
"Giả sử, đối phương chấp nhận lời khuyên hàng của chúng ta thì sao? Đưa họ về Santuario à? Chúng ta làm gì có thẩm quyền đó? Cô nghĩ Viện Chính Vụ sẽ chấp nhận sao? Nghĩ rằng các 'Nguyên Lão' sẽ chấp nhận sao?"
"Không ạ..."
Đúng vậy, họ sẽ không chấp nhận. Bởi vì Viện Chính Vụ và các Nguyên Lão đang nghĩ rằng: "Người mặt đất đã xâm lược bầu trời, lãnh địa của chúng ta, những người thiên giới." Dù người mặt đất không hề có ý định đó, cũng chẳng sao cả.
"Nếu dám bay lên bầu trời sẽ phải nhận lấy búa sắt trừng phạt... Cần phải để họ tự mình thấm thía điều đó. Bầu trời không phải là nơi vô chủ. Từ hàng vạn năm trước, đây đã là nơi chúng ta sinh sống."
"V-Vậy nên chúng ta hãy nói cho họ biết điều đó..."
"Ta đã nói là chúng ta không được trao thẩm quyền để nói chuyện."
"A..."
Hạm đội Viễn chinh Tấn công không được trao thẩm quyền để đàm phán với người mặt đất. Tất cả đều bắt nguồn từ đó.
Tư lệnh Zola cũng hiểu rõ điều đó. Không, bà đã hiểu ngay từ đầu. Vì vậy, bà mới trả lời dài dòng câu hỏi của Livia. Để cho cả ban tham mưu cũng hoàn toàn hiểu rõ.
"Phó Tư lệnh Livia, cô đã hiểu chưa?"
"...Vâng. Tôi xin lỗi."
Cô chỉ có thể nói như vậy.
Cả Zola và Livia đều xuất thân từ gia tộc danh giá. Thứ họ gánh trên vai không chỉ là tên của mình, mà còn là tên của gia tộc, của tổ tiên. Dù có nghi ngờ về mệnh lệnh đã nhận, họ cũng không thể tự ý hành động.
Có lẽ, xuất thân danh giá, dù ở thời đại nào, cũng đều là những người không thể tự do hành động...
"Đối phương là Haru... không, là Springwood. Là con tàu do hắn thiết kế, chắc chắn sẽ rất nhanh. Cho hai chiếc lớp Jupiter dùng phương pháp hàng hải Bump di chuyển ra sau lưng địch để chặn đường lui. Bao vây và tiêu diệt chúng."
"Phương pháp hàng hải Bump sẽ gây ra thiệt hại đáng kể cho động cơ nổi của lớp Jupiter đấy ạ."
"Để chúng trốn thoát thì còn chẳng được gì. Miễn là nó còn nổi được thì mọi chuyện rồi sẽ ổn."
Thế nhưng trên con tàu kia, cũng có một người có thể nói là xuất thân danh giá. Đó là Abel, một thành viên của hoàng tộc Knightley và hiện đang là Quốc vương. Dù là Quốc vương Bệ hạ, anh vẫn lên một con tàu bay và bình thản lao mình vào tiền tuyến của trận chiến.
...Phần lớn mọi người đều thấy như vậy.
"Abel, anh đang lo lắng phải không?"
"Lihya, em nhận ra ngay à?"
"Dĩ nhiên rồi... anh nghĩ em với anh quen nhau bao lâu rồi chứ."
Abel nói với một nụ cười gượng, và Lihya mỉm cười đáp lại.
"Nếu là trận chiến trên mặt đất... không, nếu là chiến đấu cá nhân hay theo tổ đội, có lẽ ta đã có thể tự tin hơn, nhưng hạm đội chiến thì ta chịu."
"Hạm đội chiến trên biển cũng chỉ là trận đánh áp mạn thôi đúng không? Hoặc là dùng mũi húc đâm vào tàu đối phương để đánh chìm nó. Chứ đâu phải là trận chiến bắn pháo ma thuật qua lại như thế này. Vốn dĩ, trận chiến giữa các con tàu bay trên trời, ở Vương quốc chưa một ai có kinh nghiệm cả. Việc chỉ huy một trận chiến như vậy, ai làm cũng không thể suôn sẻ được đâu."
"Này..."
"Thế nên, dù có thất bại một chút cũng đừng bận tâm. Anh là Vua mà, cứ giữ thái độ kiểu 'đến ta còn không làm được thì chẳng ai làm được' là được rồi."
"Như thế có được không?"
"Được mà. Abel, với tư cách là Quốc vương Bệ hạ, anh đã làm rất tốt rồi, nên việc chỉ huy trận chiến trên không không được như ý muốn cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu."
"...Cảm ơn em."
Ba người đứng cách đó một khoảng, quan sát hai người họ.
"Hai người họ quả là xứng đôi."
"Dĩ nhiên rồi. Quen nhau lâu thế, lại còn yêu nhau nữa."
Ryo gật đầu tìm kiếm sự đồng tình, Lyn cũng gật đầu đồng ý, và Warren cũng im lặng gật đầu lia lịa.
"Abel đã trở thành Quốc vương Bệ hạ rồi, vậy còn Vương phi thì sao ạ?"
"Hả? Chuyện đó thì dĩ nhiên là Lihya rồi còn gì?"
"Nhưng Lihya đâu phải xuất thân quý tộc... đúng không ạ?"
"Ừ, không phải đâu. Nhà cô ấy có vẻ giàu có, nhưng chắc chắn không phải quý tộc."
Lyn nói xong, liền nhìn sang Warren. Warren lắc đầu, có vẻ như Lihya quả thật không phải là người thuộc dòng dõi quý tộc.
"Không phải quý tộc cũng có thể trở thành Vương phi sao ạ?"
"Thông thường thì khó... nhưng vốn dĩ hoàng gia Knightley vẫn thường đón những người không thuộc các gia tộc danh giá về làm Vương phi đấy."
"Tôi không biết chuyện này."
Một bí mật của hoàng gia vừa được tiết lộ.
"Mẹ của Abel và Thái tử Caindish hình như cũng xuất thân từ một gia tộc Bá tước bình thường thôi."
Lyn vừa nói, Warren đứng bên cạnh liền gật đầu.
"Gia tộc Bá tước bình thường... À không, ý tôi là không phải Công tước hay Hầu tước, phải không? À mà nói mới nhớ, tôi chưa từng nghe chuyện gì về mẹ của Abel cả."
"Vì bà ấy đã qua đời ngay sau khi sinh Abel... do biến chứng sau sinh."
"Dù có cả những ma pháp như Extra Heal sao?"
Trước lời giải thích của Lyn, Ryo nghiêng đầu thắc mắc.
"Bệnh tật sau sinh và các bệnh nan y thì ngay cả Đại Thần quan cũng không thể chữa khỏi. Đây là chuyện ai cũng biết mà?"
"Tôi không biết."
Một bí mật của Đại Thần quan vừa được tiết lộ.
...Không, có vẻ không phải như vậy.
"Thì, cứ như thế đấy, chỉ cần Quốc vương chỉ định, nếu không có vấn đề gì quá lớn thì chắc chắn sẽ trở thành Vương phi được thôi. Hơn nữa, Lihya dù gì cũng là cựu Thánh nữ mà. Chắc chắn sẽ không có ai dám dị nghị gì đâu."
"Nếu là Thánh nữ thì sẽ không ai phàn nàn gì hết sao?"
"Đúng vậy, đã có tiền lệ rồi. Vốn dĩ, bản thân Thánh nữ cũng chỉ xuất hiện vài chục năm một lần... nên cực kỳ quý giá đó."
"Là một nhân tài quý giá hơn cả Quốc vương Bệ hạ nhỉ."
"...Về chuyện đó thì tôi xin phép không bình luận gì."
Lyn từ chối trả lời. Bên cạnh cô, Warren lắc đầu và dùng cả hai tay bịt miệng, ra hiệu rằng sẽ không nói gì. Là thành viên cùng tổ đội với đương kim Quốc vương Bệ hạ, có lẽ họ phải cẩn trọng trong lời nói.
Ngoại trừ năm vị khách, những người còn lại đều bận rộn sắp xếp tình hình trong lúc hai hạm đội đang tạm dừng.
"Khoảng cách với đối phương vẫn là năm nghìn."
"Vỏ ngoài mạn phải bị hư hại do va chạm với tàu địch trong trận chiến trước, nhưng không ảnh hưởng đến việc di chuyển và chiến đấu."
"Ma thạch thứ nhất và thứ hai đều còn lại tám mươi phần trăm ma lực, 'Veidora' còn lại bảy mươi phần trăm."
Thuyền trưởng Eden gật đầu sau khi nhận báo cáo.
"Không có vấn đề gì."
"Lượng ma lực còn lại... chúng ta không nạp đầy nó lên sao?"
Người đề xuất ý kiến đó là Nam tước Kenneth Hayward. Kenneth lên tàu với tư cách là cố vấn kiêm hướng dẫn viên trang bị, vị thế của ông khác với năm vị khách lúc nãy.
"Đúng là làm vậy sẽ tốt hơn... nhưng ma lực của Nam tước Hayward và cô Lyn đều thuộc hệ Phong và rất quý giá, phải không? Chúng ta không biết trận chiến sắp tới sẽ diễn ra thế nào."
Thuyền trưởng Eden bày tỏ sự lo ngại. Ba viên ma thạch hệ Phong... tất cả đều là những viên ma thạch khổng lồ được lấy từ Wyvern. Dù chỉ còn trống hai mươi phần trăm, nhưng nếu xét theo lượng ma lực của một con người thì đó là một con số đáng kể. Cả Kenneth và Lyn đều có thể sử dụng ma pháp hệ Phong nhưng...
"Ở đây có một người sở hữu lượng ma lực vô tận đến mức tôi không thể so bì được, nên chúng ta hãy nhờ sự hợp tác của vị đó."
Kenneth vừa cười vừa nói, rồi nhìn về phía ba người đang nói chuyện ở góc đài chỉ huy.
"Cậu Ryo! Có chuyện tôi muốn nhờ cậu hợp tác một chút!"
Ryo được gọi và bước tới.
"Có chuyện gì vậy, ngài Kenneth?"
"Thực ra, tôi muốn nạp đầy ma lực vào các viên ma thạch."
"À, là phần đã tiêu hao trong trận chiến lúc nãy. Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà."
Ryo gật đầu.
Trước khi nghe Ryo trả lời, Kenneth đã lấy ra một mảnh vải giống như khăn tay từ trong túi và đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Chiếc bàn đó là nơi dùng để nạp ma lực cho ma thạch là nguồn năng lượng chính của Golden Hind và ma thạch của 'Veidora'. Con tàu được thiết kế để có thể nạp ma lực từ nhiều nơi, và dĩ nhiên là có thể thực hiện từ đài chỉ huy này. Cơ chế này được lắp đặt phòng trường hợp cần nạp khẩn cấp trong lúc chiến đấu.
Ryo đặt tay lên mảnh vải mà Kenneth đã đặt và truyền ma lực vào. Mảnh vải phát ra ánh sáng dịu nhẹ của giả kim thuật.
"Pháp trận được vẽ trên mảnh vải này là loại có thể chuyển đổi ma lực thành thuộc tính Phong dù pháp sư thuộc hệ nào truyền vào, đúng không ạ?"
"Vâng, quả không hổ là cậu Ryo, cậu nhận ra ngay."
"Đâu ạ, cũng không đến mức đó."
Được Kenneth, người mà cậu tự coi là sư phụ giả kim thuật của mình, khen ngợi, Ryo ngượng ngùng. Dù ngượng, cậu vẫn tiếp tục phân tích chi tiết pháp trận.
"Đây là cơ chế tái tạo ma lực? Mạch dẫn nạp vào cũng có nhiều... hơn nữa chúng còn tự đồng bộ hóa? Cái gì thế này... giống như sạc nhanh vậy? Với cái này, không chỉ tổn thất ít đến kinh ngạc mà còn có thể nạp đầy trong thời gian cực ngắn..."
"A, xong rồi. Cảm ơn cậu."
"Nhanh quá!"
Chỉ trong vài chục giây, việc nạp đầy ba viên ma thạch đã hoàn tất.
"Ngay cả một pháp trận chuyển đổi và nạp ma lực cũng có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến vậy... Ngài Kenneth quả là tuyệt vời!"
"Không không đâu."
"Tôi cảm giác như mình vừa được thấy đỉnh cao của giả kim thuật vậy."
"Cậu nói quá rồi đấy."
Ryo cảm động, còn Kenneth thì cười gượng.
Thuyền trưởng Eden đứng cách đó một khoảng, nhìn hai người họ và lẩm bẩm.
"Tôi đã thấy kiếm thuật của Ryo-dono rất cừ rồi... nhưng không ngờ ma lực của cậu ấy cũng thật sự đáng kinh ngạc."
Vị pháp sư là Kiếm thuật Chỉ nam của Kỵ sĩ đoàn Lun, thực ra vẫn chưa bao giờ cho Kỵ sĩ đoàn thấy sự lợi hại của ma pháp của mình.
"Hạm đội phía trước có động tĩnh!"
Giọng nói đó khiến cho đài chỉ huy của Golden Hind lập tức căng thẳng.
"Chướng Bích thế nào?"
"Phi Long Chướng Bích đang được triển khai trên toàn bộ chiến hạm."
Một nhân viên nhanh chóng trả lời câu hỏi của Thuyền trưởng Eden. Không thể biết được cuộc tấn công nào sẽ đến từ hướng nào và bất ngờ ra sao. Dù việc này làm tiêu hao ma lực của ma thạch nhanh hơn nhưng không còn cách nào khác. Nếu vì tiết kiệm mà bị bắn chìm thì đúng là trò cười.
"Hai mươi chiến hạm cỡ nhỏ đang triển khai phía trước đã bắt đầu tiến lên. Ba chiếc phía sau vẫn đứng yên."
"Tức là không đàm phán, cũng không khuyên hàng sao."
Nhận được báo cáo, Abel lẩm bẩm. Dĩ nhiên, không ai trả lời. Không thể trả lời, và Abel cũng không mong đợi câu trả lời.
"Bệ hạ?"
"Lùi lại với tốc độ chậm, cố gắng giữ khoảng cách với các chiến hạm nhỏ. Bên ta không được ra tay trước. Chướng Bích bật công suất tối đa."
"Lùi lại với tốc độ chậm! Phi Long Chướng Bích triển khai công suất tối đa!"
Nhận lệnh của Abel, Thuyền trưởng Eden ra chỉ thị.
Hai mươi chiếc đang triển khai phía trước tuy là tàu cỡ nhỏ, nhưng cũng dài đến năm mươi mét. Chẳng qua là chúng nhỏ hơn so với 'Hòn Đảo' hay Golden Hind mà thôi, kích thước cũng tương đương với các tàu của Đế quốc đã bị tiêu diệt lúc trước. Chúng đang di chuyển và triển khai để làm gì đó... nhưng có nên ra lệnh tấn công hay không thực sự là một quyết định khó khăn.
Dù đã đến nước này, bên nào bóp cò trước và dùng vũ lực, bên đó sẽ bị coi là kẻ ra tay trước. Vì vậy, họ vẫn chưa bị gọi là 'địch', mà chỉ được coi là 'hạm đội phía trước'...
Tuy nhiên, việc bên ta không làm gì cả có vẻ không ổn. Đó là linh cảm của Abel. Khoảng cách giữa hai bên càng gần, bên yếu thế hơn về số lượng càng có ít lựa chọn.
Đối phương tiến lên, và bên ta lùi lại... tình trạng đó tiếp diễn một lúc...
"Tốc độ tiến của các tàu nhỏ tăng đột ngột!"
"Nhanh hơn tốc độ lùi của chúng ta... khoảng cách đang bị thu hẹp."
Báo cáo của nhân viên truyền đến tai Abel.
"Thuyền trưởng, bằng mọi giá phải tránh bị bao vây."
"Tôi đã rõ."
Ngay khoảnh khắc Thuyền trưởng Eden trả lời.
"Cảm nhận phía sau! Hai tàu cỡ trung của hạm đội phía trước đã di chuyển!"
"Nghĩa là sao?"
"Không rõ... chúng đã di chuyển trong nháy mắt. Đường lui của chúng ta đã bị cắt đứt!"
"Vô lý..."
Thuyền trưởng Eden kinh ngạc trước báo cáo của nhân viên.
"Các tàu nhỏ phía trước tiếp tục áp sát. Khoảng cách... ba nghìn."
"Phản ứng ma lực từ phía trước!"
"Pháo kích đang đến!"
Từ hai mươi chiến hạm, một loạt pháo kích đồng loạt được khai hỏa. Phi Long Chướng Bích mà Golden Hind đang triển khai đã chặn đứng toàn bộ đòn pháo kích.
Có chặn được, nhưng mà...
"Địch dừng lại ở khoảng cách ba nghìn."
Trận chiến đã nổ ra, và cách gọi cuối cùng cũng đã đổi từ 'hạm đội phía trước' thành 'địch'. Golden Hind cũng tạm dừng lại vì đường lui đã bị hai tàu cỡ trung chặn mất.
"Tiến lên! Vào trong tầm bắn của 'Veidora'!"
Theo lệnh của Thuyền trưởng Eden, Golden Hind, vốn đang lùi lại, đã chuyển sang tiến lên. Nhưng lần này, hai mươi tàu nhỏ cũng đồng thời vừa tiếp tục pháo kích vừa bắt đầu lùi lại. Chúng có ý định không để khoảng cách bị thu hẹp.
Golden Hind bị pháo kích đơn phương từ ngoài tầm bắn của 'Veidora'. Tuy nhiên, Phi Long Chướng Bích vẫn phát huy hiệu quả và không một phát nào xuyên thủng được.
Dù vậy nhưng...
"Mức tiêu hao ma lực cho Phi Long Chướng Bích rất lớn!"
Golden Hind đang dần rơi vào thế bí.
Ở phía bên kia, trên đài chỉ huy của soái hạm Terra thuộc Hạm đội Viễn chinh Tấn công, tình hình cũng không hẳn là đáng mừng.
"Sao mà cứng thế."
Lời nói bất giác buột ra từ miệng Phó Tư lệnh Livia. Chịu một loạt pháo kích từ hai mươi tàu lớp Mars mà chướng bích không một lần bị phá vỡ là một điều bất thường.
"Haru... hắn đã để lại một con tàu khủng khiếp đến thế này sao."
Người lẩm bẩm câu đó là Tư lệnh Zola. Cái tên 'thợ rèn Springwood của Vương quốc' mà người bạn cũ của bà từng dùng, đã đổi thành Haru, cái tên mà hắn dùng khi còn ở thủ đô Santuario.
"Tư lệnh Zola biết Springwood-dono sao ạ?"
Người hỏi là Livia. Dù hiểu rằng chuyện này không liên quan đến trận chiến, nhưng cô vẫn rất muốn biết...
"Hửm? Ừ thì cũng có biết... gã ma cà rồng đó cũng từng ở Santuario mà."
"Ma cà rồng? Springwood-dono là ma cà rồng sao?"
"Đúng vậy... có vẻ hắn đã che giấu điều đó khi ở gần con người, như ở Vương quốc chẳng hạn."
"Chẳng lẽ vị đó là người của Twilight Land..."
"Phó Tư lệnh Livia, cô không nên nói thêm gì nữa."
Tư lệnh Zola nói với một bên khóe miệng nhếch lên.
"Coi chừng bị chém bay đầu bởi kiếm kỹ siêu việt đấy."
Sau khi nói câu đó và cười, bà yêu cầu báo cáo.
"Hai chiếc lớp Jupiter được phái đi bằng phương pháp hàng hải Bump thế nào rồi?"
"Thưa. Có vẻ như một phần động cơ nổi đã bị cháy. Chúng vẫn di chuyển được nhưng không thể đạt tốc độ cao."
"Chặn được đường lui của địch là tốt rồi. Cứ dùng chúng như pháo đài cố định. Chỉ cần hai mươi chiếc lớp Mars là đủ để đánh chìm nó."
Tư lệnh Zola vừa gật đầu vừa trả lời báo cáo của tham mưu. Dù đã lường trước, nhưng việc chiến hạm bị hỏng hóc vẫn không khiến tâm trạng bà tốt hơn. Nhưng thực ra, một cảm giác gần giống như sốt ruột đang nảy sinh trong lòng bà.
"Kéo dài trận chiến có vẻ không ổn. Trên con tàu đó có kẻ nào đó rất phiền phức..."
Trên đài chỉ huy của Golden Hind, đang trong tình thế bất lợi và không tìm ra được cách đột phá, người chỉ huy, Abel, đang cau mày.
Abel bất chợt nhìn quanh.
Ở một góc đài chỉ huy, anh bắt gặp một pháp sư không hiểu sao lại đang thực hiện các động tác gập duỗi và kéo giãn gân Achilles. Cậu ta cứ liếc nhìn về phía Abel. Trông hệt như một cầu thủ dự bị đang khởi động, ra hiệu cho huấn luyện viên rằng mình có thể vào sân bất cứ lúc nào...
Nhìn thấy cảnh đó, Abel bất giác bật cười. Nhờ vậy, đôi vai anh thả lỏng.
Ngay lúc đó, một kế hoạch tác chiến được hình thành tức thì trong đầu anh.
"Ryo!"
"Tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào!"
Ryo vừa nói vừa tiến lại gần.
Abel, hệt như một huấn luyện viên, choàng tay qua vai Ryo và thông báo kế hoạch.
"Sử dụng tất cả con bài tẩy. Chúng ta sẽ đâm thẳng vào 'Hòn Đảo'."
"Tức là bài kiểm tra hàng hải đã kết thúc. Chúng ta sẽ dùng cả Golden Hind đâm vào, sau đó 'Xích Kiếm' và tôi sẽ chế áp bên trong 'Hòn Đảo'."
"Chính là như vậy."
Thuyền trưởng Eden, người nghe thấy lời của Abel và Ryo, chết lặng trong giây lát. Nhưng ông nhanh chóng hiểu ra. Kế hoạch này hoàn toàn hợp lý. Nếu tấn công vào soái hạm của địch, các đòn pháo kích nhắm vào Golden Hind đang cắm vào đó gần như sẽ chấm dứt. Bởi vì họ sẽ phải cân nhắc đến khả năng bắn nhầm vào đồng đội, hoặc con tàu này phát nổ và kéo theo cả soái hạm. Và trên hết, điều này sẽ cho phép sử dụng một trong những lực lượng chiến đấu mạnh mẽ nhất mà con tàu này hiện có: 【Xích Kiếm】.
Điều đó sẽ tuân thủ đúng nguyên tắc sắt của chiến trường: 'Không để quân nhàn rỗi'.
"Điểm đáng lo ngại là bản thân 'Hòn Đảo' đó có lẽ cũng đang triển khai Chướng Bích. Không chỉ Chướng Bích Ma Pháp mà còn cả Chướng Bích Vật Lý nữa."
"Có cách nào để đột phá nó không?"
Trước câu hỏi của Ryo, Abel quay sang phía Kenneth.
"Kenneth, ta đã đọc trong báo cáo rằng có thể thực hiện một Đòn Đâm Húc (Ram Attack) bằng cách triển khai đa tầng Phi Long Chướng Bích ở mũi tàu, đúng không?"
Ram, hay còn gọi là mũi húc, vốn là một trang bị được gắn dưới mớn nước của các tàu chiến trên biển trước khi đại bác ra đời. Bằng cách đâm thẳng vào tàu đối phương với tốc độ cao, mũi húc này sẽ đâm thủng và tạo ra một lỗ lớn trên tàu địch, khiến nó chìm. Đòn tấn công đó được gọi là Đòn Đâm Húc.
Vì có sự tương đồng, đòn tấn công của Golden Hind dường như cũng được đặt tên là Đòn Đâm Húc. Tuy nhiên, điều mà Golden Hind sắp làm không phải là một đòn tấn công để đánh chìm tàu địch. Mà là một đòn tấn công để chuyển sang tàu địch từ điểm đã đâm vào... một thứ được gọi là Tấn Công Áp Mạn (Abordage).
"Có thể ạ. Nhưng việc đó sẽ tiêu hao rất nhiều ma lực của ma thạch... với lượng ma lực còn lại hiện tại thì đủ, nhưng nếu tiếp tục sử dụng Phi Long Chướng Bích nữa thì sẽ khó."
"Chuyện là vậy đó, Ryo."
"Tức là anh sẽ tắt cái thứ gọi là Phi Long Chướng Bích, và tôi sẽ phải bảo vệ Golden Hind."
"Cậu làm được không?"
"Abel, không phải thế."
"Hửm?"
"Câu thoại ở đây không phải là 'cậu làm được không'. Mà là 'làm đi'."
"Đúng vậy, làm đi."
"Cứ giao cho tôi!"
Abel và Ryo cụng nắm tay phải vào nhau.
Ryo đứng ở phía trước nhất của đài chỉ huy, một tay vịn vào một trong những cây cột của Golden Hind. Ở đó, khó có thể nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, nhưng không thành vấn đề.
Vì từ giờ trở đi, cậu sẽ không cần nhìn nó nữa.
"Sonar Chủ Động. Sonar Bị Động."
Hai loại ma pháp sonar mà Ryo sử dụng. Chúng phân tích và nhận dạng đối tượng từ thông tin truyền qua hơi nước trong không khí. Sonar Chủ Động chủ động phát ra rung động để thu thập thông tin, trong khi Sonar Bị Động thì đứng yên và nhận các rung động truyền đến do sự di chuyển của môi trường xung quanh.
Vốn dĩ, khi Ryo hình dung ra ma pháp này, hình ảnh trong đầu cậu là sonar phát ra từ tàu ngầm dưới biển. Tàu ngầm không có cửa sổ. Vì vậy, mọi tình hình xung quanh đều được nắm bắt bằng sonar.
Chính là lúc này.
Thông qua bức tường của Golden Hind, cậu trao đổi 'rung động'. Một màng rung khổng lồ dài một trăm mét.
"Ta sẽ nhìn thế giới bên ngoài qua ngươi nhé. Băng Tường 10 Lớp Gói Gọn, Triển Khai Đa Tầng."
Năm bộ tường băng mười lớp... tức là năm mươi bức tường băng bảo vệ Golden Hind.
"Thật ra thì Thủy Lôi Hơi Nước Động mới tạo ra sẽ tốt hơn... nhưng vẫn chưa thể vừa di chuyển vừa dùng được. Nên là Mưa Phùn, Tạo Liên Tục."
Những tấm khiên nước vô số, gần như vô hình, được đặt tên là Mưa Phùn (Drizzling). Mỗi một hạt hơi nước trong không khí, khi va chạm với một đòn tấn công ma pháp, sẽ phát ra ánh sáng của sự đối tiêu rồi biến mất. Kéo theo ma pháp của đối phương cùng chết.
"Như vậy là ổn rồi. Cùng nhau bay lượn trên bầu trời nào, hỡi Golden Hind, con hươu vàng của ta."
Khi Ryo nói xong, Abel gật đầu và Phi Long Chướng Bích được giải trừ. Toàn bộ hệ thống phòng thủ của Golden Hind đã được giao phó cho Ryo.
Hầu hết các đòn pháo kích từ các tàu nhỏ đều phát ra ánh sáng đối tiêu rồi biến mất bởi Mưa Phùn. Một vài đòn pháo kích lọt qua cũng không thể nào phá vỡ được năm mươi bức tường băng, tất cả đều bị chặn lại.
Abel xác nhận điều đó rồi gật đầu một cái trước khi ra lệnh.
"Xuyên thủng các tàu nhỏ đang triển khai phía trước và đâm thẳng vào 'Hòn Đảo'!"
"Rõ! Động cơ tối đa, tốc độ tối đa, xông lên!"
Theo chỉ thị của Abel, Thuyền trưởng Eden hạ lệnh.
Golden Hind lao thẳng về phía 'Hòn Đảo'.
"Hệ thống phòng thủ của địch đã thay đổi ạ!"
"Từ thuộc tính Phong... chuyển sang thuộc tính Thủy? Định dùng băng để phòng thủ sao?"
Tư lệnh Zola bất giác lẩm bẩm trước báo cáo của các sĩ quan tham mưu. Ngay cả trong các nghiên cứu của người Romanesque, việc phòng thủ bằng ma pháp Thủy cũng cho ra kết quả là không thực tế.
"Ma pháp Thủy..."
Lời lẩm bẩm cũng thoát ra từ miệng Livia. Khi nghe đến thuộc tính Thủy, chỉ trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc thực sự ngắn ngủi, hình ảnh của gã pháp sư thuộc tính Thủy đã từng chiến đấu tại Vương đô Crystal Palace lại hiện về trong tâm trí cô.
Đó là một người đàn ông mang thanh kiếm của Thủy Yêu Tinh Vương và khoác trên mình chiếc áo choàng của Thủy Yêu Tinh Vương.
Tuy nhiên, ý thức của cô nhanh chóng bị kéo trở lại đài chỉ huy. Những lời trao đổi bay qua lại đều nhuốm đầy vẻ khổ não.
"Hầu hết pháo kích đều bị triệt tiêu và biến mất."
"Dù có xuyên qua được thì cũng bị đánh bật hết..."
"Nó thực sự là một bức tường băng sao?"
Các sĩ quan tham mưu của Tư lệnh Zola đều đang hỗn loạn. Điều đó cũng phải thôi. Một thứ gì đó vượt xa sự hiểu biết của họ, những kẻ vốn là cường giả áp đảo so với người mặt đất, đang được triển khai. Đừng nói là con tàu cấp Terra này, mà ngay cả khi tìm kiếm khắp Santuario cũng không tồn tại một con tàu nào vững chắc đến thế...
Vậy mà người mặt đất lại làm được?
"Có lẽ là do Hull thiết kế."
Nghe thấy lời của Tư lệnh Zola, các sĩ quan tham mưu cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Dù không biết rõ về gã ma cà rồng đó, nhưng họ cũng đã nghe qua lời đồn. Kẻ điều khiển cả sáu thuộc tính, xuất chúng về giả kim thuật, một kiếm sĩ siêu việt...
Thực tế thì nó không phải là do đạo cụ giả kim thuật trên tàu tạo ra, mà là ma pháp được triển khai bởi một pháp sư duy nhất... nhưng dĩ nhiên là họ không có cách nào biết được điều đó.
"Địch hạm bắt đầu tiến lên. Rất nhanh ạ!"
Thành viên trên đài chỉ huy, người nãy giờ vẫn bình tĩnh truyền đạt tình hình, cuối cùng cũng phải cao giọng báo cáo. Trên đài chỉ huy của Terra, có một thiết bị có thể gọi là màn hình, tương tự như màng hình ảnh của Golden Hind. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về đó.
"Tiến lên? Phía trước đang có các tàu cấp Mars triển khai mà?"
"Tập trung hỏa lực đánh chìm nó đi!"
Trong khi ban tham mưu bàn tán sôi nổi, Tư lệnh Zola vẫn im lặng nhìn vào màn hình. Bà khoanh tay, cau mày, rõ ràng đây không phải là một diễn biến mà bà mong muốn.
"Khoảng cách giữa tàu cấp Mars và địch hạm, sắp xuống dưới hai nghìn!"
Ngay khoảnh khắc người nhân viên nói xong.
Một vệt sáng màu lục vút qua.
Nó xuyên thủng một trong những chiếc tàu cấp Mars đang ở phía trước địch hạm.
"...Trúng đích."
Người nhân viên chỉ có thể thốt ra được bấy nhiêu. Chỉ vậy thôi cũng đã là đáng nể rồi, bởi vì những người khác đều không thể nói được một lời nào.
"Tàu Mars số hiệu 8, Phobos, đang chìm..."
Đó là tác phong chuyên nghiệp của người nhân viên đài chỉ huy. Giữa một đài chỉ huy nơi không ai có thể nói nên lời, chỉ một mình anh ta tiếp tục báo cáo. Nhưng chính giọng nói đó cuối cùng đã giúp những người khác lấy lại được tiếng nói.
Tuy nhiên, đó là những tiếng nói bi thống.
"Cái thứ pháo kích điên rồ gì thế kia!"
"Một phát? Chỉ một phát đã đánh chìm tàu cấp Mars?"
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào..."
Đó chủ yếu là giọng của ban tham mưu. Các nhân viên trên đài chỉ huy không mở miệng ngoài việc báo cáo tình hình. Họ đã được huấn luyện như vậy.
Livia đứng cách đó một khoảng, quan sát đám sĩ quan tham mưu đang hoảng loạn.
"Vấn đề không phải là nó bị chìm bởi một đòn. Họ sẽ chớp lấy lỗ hổng do Phobos để lại đấy."
"Ý cô là địch hạm sẽ lao vào đó. Chúng ta sẽ bị họ phá vỡ vòng vây," Julius, người đứng cạnh Livia, đáp lại lời lẩm bẩm của cô bằng một giọng nhỏ không kém.
"Không chỉ có vậy đâu."
"Hửm?"
"Có lẽ địch hạm sẽ cứ thế tiến thẳng và lao vào chiếc Terra này."
"Này này... có trong tay thứ pháo kích có thể đánh chìm chúng ta bằng một đòn mà lại còn lao vào ư?"
"Ai biết được nó có thể bắn bao nhiêu phát chứ. Với một đòn pháo kích mạnh đến thế, dù thiết kế có vững chắc đến đâu, sớm muộn gì độ bền của chính nòng pháo cũng sẽ cạn kiệt. Hoặc có lẽ, đây là sở thích của chỉ huy bên đó."
"Nếu họ định đâm vào con tàu này, không phải nên bẩm báo với ngài Tư lệnh sao? Đó cũng là việc của cô mà, Livia?"
"Không cần thiết. Ngài Zola có lẽ đã lường trước tới đó rồi."
Ở phía trước tầm mắt của hai người, Tư lệnh Zola vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có.
"Chiến thuật bao vây được triển khai hoàn hảo lại bị phá vỡ bởi một thứ phòng thủ và pháo kích lố bịch, bực mình mà làm ra cái mặt đó cũng là phải thôi."
"Vậy sao?" Livia khẽ cười khổ và hỏi lại lời khẳng định có phần lỗ mãng của Julius.
"Đòn pháo kích vừa rồi có uy lực ngang ngửa với pháo chính của Solaris, kỳ hạm của Santuario chúng ta đấy. Đó không phải là thứ uy lực có thể trang bị trên một con tàu chỉ dài chừng một trăm mét. Hơn nữa, về mặt phòng thủ thì... cái quái gì thế kia."
"Anh hỏi tôi cái quái gì thì tôi biết nói sao."
"Nó hứng chịu loạt pháo kích đồng loạt từ hai mươi tàu cấp Mars chuyên tấn công mà không một vết xước. Nghe nói là ma pháp Thủy, nhưng nếu chiến thuật bị phá hỏng bởi thứ như vậy... nếu là tôi chắc đã tức điên lên rồi."
Julius lại một lần nữa khẳng định.
"Với địa vị như ngài Zola, có lẽ ngài ấy cũng không thể tức điên lên được."
"Xuất thân danh giá cũng khổ thật."
"Bực mình là không thể phủ nhận điều đó."
Trong lúc Tư lệnh Zola đứng sừng sững nhìn chằm chằm vào màn hình, ban tham mưu chạy ngược chạy xuôi, còn Livia và Julius thì đang trò chuyện...
"Địch hạm đã đột phá vòng vây của các tàu cấp Mars! Cứ thế này nó sẽ hướng thẳng về phía chúng ta!"
Một lần nữa, giọng của nhân viên đài chỉ huy lại khiến ban tham mưu hoảng loạn.
"Chuyện gì thế này!"
"Định đổi mạng sao?"
"Nhưng chiếc Terra này lớn gấp năm lần địch hạm, không dễ dàng bị đánh chìm vậy đâu!"
Người trấn an đám tham mưu đang hoảng loạn, dĩ nhiên là Tư lệnh Zola.
"Mục tiêu của địch là tấn công áp sát vào chiến hạm này."
"Ể...?"
Lời của Tư lệnh Zola khiến cả đài chỉ huy hoàn toàn im lặng. Nhưng cũng chỉ trong vài khoảnh khắc.
"Những kẻ mặt đất yếu ớt đó mà đòi tấn công chúng ta ư?"
"Không, vốn dĩ trên con tàu này..."
Mệnh lệnh được ban ra, át cả lời của ban tham mưu.
"Kích hoạt toàn bộ binh sĩ ‘Gladiator’. Chuẩn bị nghênh chiến kẻ địch bên trong hạm."
"Vâng!"
Ban tham mưu bắt đầu hành động.
"Điều động ‘Gladiator’ bên trong Terra sao? Vốn dĩ chúng được dùng để đưa xuống mặt đất trấn áp mà. Nghe nói người mặt đất gọi chúng là Golem thì phải."
Julius lẩm bẩm với giọng điệu pha trộn giữa sự kinh ngạc và thán phục.
"Thì đây là lần đầu tiên người mặt đất bay lên trời mà. Trận chiến đầu tiên đã thành một trận giáp lá cà thì ai mà lường trước được chứ. Kích thước của ‘Gladiator’ cũng bằng con người, nên có lẽ họ phán đoán là không có vấn đề gì khi ở trong hạm."
"Chẳng biết nên gọi là táo bạo hay qua loa nữa."
"Tư lệnh thì chỉ cần qua loa là được rồi. Lấp đầy những khoảng trống đó là vai trò của tham mưu mà."
"Với một đám tham mưu hoảng loạn thế kia thì làm sao hoàn thành vai trò được chứ."
Julius khẽ lắc đầu, chế nhạo đám tham mưu có vẻ chậm chạp hơn thường lệ dù đã nhận chỉ thị của Tư lệnh Zola.
"Tình huống này không ai lường trước được. Việc phải chiến đấu bên trong hạm với người mặt đất, lần đầu tiên kể từ khi Santuario ra đời, đang trở thành hiện thực ngay trước mắt thì cũng đành chịu thôi."
Mặt khác, Livia lại phần nào hiểu được nội tâm của các sĩ quan tham mưu.
Đúng lúc đó, một giọng nói sắc lẹm của nhân viên đài chỉ huy vang lên.
"Báo động va chạm! Toàn thể thành viên, bám chặt vào thứ gì đó!"
Thông báo đó cũng được truyền đi khắp nội hạm. Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang dội khắp hạm đội Terra, và con tàu rung chuyển dữ dội.
"Báo cáo thiệt hại!"
Tư lệnh Zola cao giọng. Nhờ đó, tất cả mọi người trên đài chỉ huy đều hiểu rằng bà vẫn ổn và bắt đầu thu thập thông tin khác.
"Động cơ bay vẫn hoạt động bình thường bên trong tường chắn."
"Địch hạm có vẻ đã đâm vào Kho chứa Ma lực số Bảy."
"Mau điều ‘Gladiator’ đến Kho chứa Ma lực số Bảy!"
"Ể? G-Gladiator, toàn bộ binh sĩ ngừng hoạt động!"
"Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Báo cáo là tất cả đã ngừng cấp năng lượng ạ."
Trong lúc đài chỉ huy chìm vào im lặng, Livia để ý thấy vật mà Julius đang cầm trong tay.
"Này, Julius! Đó là máy dò phải không! Sao anh lại mang nó theo!"
Thứ Julius đang cầm trong tay là chiếc máy dò mà anh ta đã mang theo để phát hiện các giá trị bất thường. Thực ra nó là một món đồ khá đắt tiền, nếu làm hỏng sẽ phải viết bản kiểm điểm. Mà không, vốn dĩ tự ý mang nó ra ngoài cũng đã đủ để viết bản kiểm điểm rồi.
"Chỉ là tôi tiện tay mang theo thôi..."
"Sao lại tiện tay mang theo được chứ? Chắc chắn lúc lấy ra khỏi phòng vật tư anh đã dùng tên tôi phải không? Về rồi lại phải viết bản kiểm điểm cho xem."
"Livia, đây không phải chuyện ở cấp độ đó đâu."
"Cái gì? Chẳng lẽ anh làm hỏng nó rồi?"
"Nếu nó không bị hỏng thì còn tệ hơn nữa."
Julius vừa nói vừa cho cô xem chỉ số trên máy dò.
"Hả? Cái chỉ số gì đây? Là giá trị bất thường mà! Không không, ở một nơi như thế này làm sao có giá trị bất thường được. Phải rồi, bao gồm cả con tàu này, tất cả động cơ bay của các chiến hạm đều được đặt bên trong tường chắn nên sẽ không có chuyện rơi như con tàu vận tải lần trước nhưng..."
Cô có một ký ức cay đắng về việc động cơ bay ngừng hoạt động do phát hiện giá trị bất thường.
"Lúc tôi xem trước khi trận chiến bắt đầu thì nó vẫn là giá trị bình thường."
"Vậy là... vị trí của giá trị bất thường đã di chuyển?"
"Đúng vậy. Điểm phun trào của địa mạch không dễ dàng di chuyển như vậy. Điều đó có nghĩa là..."
"Có kẻ nào đó phát ra giá trị bất thường đang đến đây."
Livia cũng đã hoàn toàn hiểu ra. Cô nghĩ ngay đến một người. Dù không biết tên... nhưng đó là một pháp sư tóc đen mang thanh kiếm và áo choàng của Thủy Yêu Tinh Vương, với nhân tố Yêu Tinh tỏa ra từ cơ thể.
Kẻ đã chịu được cả một đòn ở hình thái Quinquatria...
Ngay khoảnh khắc Livia nói ra câu đó, có người đã gọi cô.
"Phó Tư lệnh Livia, cô có thông tin gì sao?"
Người lên tiếng dĩ nhiên là Tư lệnh Zola. Có lẽ bà đã để ý thấy Livia và Julius đang nói chuyện.
"Vâng, tôi có thông tin liên quan đến lý do ‘Gladiator’ ngừng hoạt động."
Livia vừa nói vừa bắt đầu giải thích trong khi bước về phía Tư lệnh Zola.
"Người đã được đề cập, kẻ có nhân tố Yêu Tinh tỏa ra từ cơ thể, đang ở trên địch hạm."
"Người trong báo cáo của cô?"
"Vâng. Khi đó, động cơ bay của tàu hậu cần đã ngừng hoạt động do phát hiện giá trị bất thường. Nguồn năng lượng trung tâm của Gladiator cũng có cơ chế tương tự như động cơ bay. Có lẽ nó đã bị buộc phải ngừng hoạt động do phát hiện giá trị bất thường không thể xử lý."
"Con tàu này không ngừng lại là vì động cơ bay nằm trong tường chắn sao?"
"Vâng."
Trước lời giải thích của Livia, Tư lệnh Zola khẽ gật đầu vài lần. Phản ứng của bà khác hẳn với đám sĩ quan tham mưu đang lẩm bẩm những câu như "Thật vô lý" hay "Không thể nào".
"Quả thật nếu vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được. Dù sao đi nữa, có nghĩa là không thể sử dụng ‘Gladiator’ được nữa."
"Vâng, chỉ có thể đánh giáp lá cà thôi."
"Đúng vậy... đối đầu với những kẻ đã chống đỡ được cả đòn tấn công từ hình thái Quinquatria của gia tộc Aurelius nhà cô nhỉ."
Chỉ một câu nói đó của Tư lệnh Zola đã khiến đám tham mưu hoàn toàn im bặt. Hình thái Quinquatria của gia tộc Aurelius... đó là một trong những thế lực mạnh nhất của Santuario trong cận chiến. Hơn nữa, Livia, người thuộc dòng dõi trực hệ, được cho là nhân tài sẽ gánh vác thế hệ tiếp theo, và đòn tấn công Quinquatria do một người như vậy tung ra đã bị chống đỡ... lại còn là bởi người mặt đất?
Không chỉ các sĩ quan tham mưu mà cả các nhân viên trên đài chỉ huy cũng đều im lặng.
"Không được hoảng loạn."
Một tiếng quát của Tư lệnh Zola giáng xuống.
"Lúc đó, tại Vương thành của Vương quốc Knightley, Livia cũng đã giao đấu với những kẻ khác. Chính xác hơn là Julius. Thế nào, họ có mạnh không?"
"...Không, hầu hết đều rất yếu."
Julius trả lời chậm mất một nhịp. Đó là vì hình ảnh người đàn ông với thanh ma kiếm màu đỏ hiện lên trong đầu anh ta... nhưng những kẻ còn lại thì rất yếu. Bởi vì khi bị người của Vương thành bao vây con tàu, họ đã có thể hạ gục chúng trong chớp mắt.
"Chuyện là vậy đó. Kẻ phiền phức chỉ có người tỏa ra nhân tố Yêu Tinh mà thôi."
Khi Tư lệnh Zola dứt lời, các sĩ quan tham mưu cũng bắt đầu gật đầu theo.
"Có lẽ kẻ đó cũng sẽ đổ bộ lên đây. Livia!"
"Vâng, thưa Tư lệnh."
"Ra lệnh cho Phó Tư lệnh Livia. Tuyệt đối không được để kẻ đó đi qua đài chỉ huy, những kẻ khác thì không cần bận tâm. Thậm chí có thể dùng chúng làm con bài thương lượng. Bằng mọi giá phải chặn hắn lại."
"Đã rõ. Vậy, xin cho phép tôi sử dụng Phòng họp số Một làm chiến trường."
Có lẽ ngay khoảnh khắc được Tư lệnh Zola ra lệnh, một kế sách đã được vạch ra trong đầu Livia. Cô đề xuất ngay địa điểm sẽ sử dụng mà không hề do dự.
"Đi thôi, Julius."
"Vâng."
Cứ thế, Livia cùng Julius rời khỏi đài chỉ huy.
Trong khi đó, trên đài chỉ huy của Golden Hind, con tàu đã đâm vào kỳ hạm địch.
"Thuyền trưởng Eden, phần còn lại trông cậy vào ông."
"Xin hãy giao cho thần, Bệ hạ."
"Eden-san, chúc ông may mắn."
"Cả Ryo-dono cũng vậy. Trên tàu có những người đã được rèn luyện ở Hiệp sĩ đoàn Lune, chúng tôi sẽ cùng họ bảo vệ đến cùng."
Bốn thành viên của 『Xích Kiếm』 do Abel dẫn đầu và Ryo đã rời khỏi Golden Hind.
"Chúng ta sẽ đột nhập vào đài chỉ huy của địch. Nếu đây là kỳ hạm, chỉ huy của chúng hẳn phải ở đó."
"Chúng ta sẽ dí kiếm vào cổ họ và buộc họ đầu hàng nhỉ!"
"Sai rồi Ryo, phải dọa là sẽ cho một phát pháo chính ở khoảng cách này chứ."
"Hai người hiền lành ghê. Em còn tưởng chúng ta sẽ chiếm lấy con tàu này, đâm vào lục địa bay rồi cho cả lục địa rơi xuống mặt đất chứ."
Abel đề xuất một kế hoạch táo bạo nhưng vẫn trong phạm vi thông thường, Ryo điều chỉnh hương vị, Lin thêm gia vị, và Rihya thì cho hết tất cả nguyên liệu vào...
"Thánh nữ là người đáng sợ nhất."
"Chỉ là cựu Thánh nữ thôi."
Lin mở to mắt kinh ngạc, còn Rihya thì nhún vai.
"Rồi, mấy người im lặng một chút đi," Abel nói với vẻ chán nản.
"Warren vẫn đang im lặng mà?"
"Chỉ có Warren im lặng thôi đấy!" Abel đáp lại lời trêu chọc của Ryo.
Cả đám chẳng có chút căng thẳng nào dù sắp đột nhập vào sào huyệt của địch... không, có lẽ nên nói đây là một sự căng thẳng vừa phải.
Như thế này có lẽ lại vừa phải chăng.
Abel quyết định tự thuyết phục mình như vậy. Dẫn đầu là Ryo và Abel, theo sau là Lin và Rihya, còn Warren bảo vệ phía cuối.
"Những thứ đang đứng bất động khắp nơi kia, quả nhiên là Golem phải không?"
"Chắc vậy." Abel gật đầu trước câu hỏi của Ryo.
Trên lối đi mà năm người đang tiến bước, các Golem đang đứng bất động theo từng nhóm bốn con. Họ đã gặp phải không biết bao nhiêu nhóm như vậy. Mỗi lần như thế, Ryo lại làm một vẻ mặt vừa vui mừng vừa buồn bã.
"Cái vẻ mặt phức tạp đó là sao vậy?"
"Thì, thấy Golem thì phải vui chứ? Cậu hiểu mà phải không? Nhưng chúng nó đã cố gắng làm việc mà lại không thể. Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng nghĩ đến sự tiếc nuối của chúng thì thấy buồn chứ?"
"V-Vậy sao."
Dĩ nhiên, cả năm người đều không biết nguyên nhân chúng ngừng hoạt động là do 'nhân tố Yêu Tinh' tỏa ra từ Ryo. Đúng là không biết thì không có tội.
Những con Golem đang ngừng hoạt động cao khoảng một mét rưỡi, bằng một nửa kích thước của Golem nhân tạo do Liên bang phát triển. Dưới chân chúng có thứ gì đó giống như bánh xe, có vẻ chúng đã dùng nó để di chuyển trong hạm. Với nội thất bên trong tàu gần như không có bậc thang và sàn nhà láng bóng, cách di chuyển này hẳn là lý tưởng. Tất nhiên, không rõ chúng sẽ di chuyển thế nào bên ngoài con tàu.
"Lý do chúng ngừng hoạt động chắc là do bảo trì kém, nhưng đáng lẽ họ phải chăm sóc cẩn thận hằng ngày chứ nhỉ."
"Ừm... chắc vậy." Ryo nhấn mạnh, nhưng Abel lại nghiêng đầu.
Một lượng lớn Golem như thế này lại gần như ngừng hoạt động cùng một lúc... thật khó nghĩ rằng đó là do lơ là bảo trì. Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện đáng để phản bác nên anh cũng chấp nhận.
Trái ngược với những con Golem đó, các thành viên thủy thủ đoàn lại lao về phía năm người. Ryo đóng băng hết những thủy thủ tóc tím mà họ gặp phải.
"Có Ryo thật tiện lợi."
"Đúng là nhàn thật."
"Ôi, cũng không đến mức đó đâu."
Rihya và Lin khen ngợi, Ryo ngượng ngùng. Như thường lệ, Abel liếc nhìn cảnh đó trong im lặng.
Tuy nhiên...
"Abel, cậu có gì muốn nói à?"
"Không, lần này không phải với Ryo mà..."
Ryo bắt được ánh mắt của Abel, nhưng có vẻ lần này không phải là lời phàn nàn thường ngày dành cho cậu...
"Ma lực là hữu hạn, nên phải tiết kiệm chứ nhỉ."
"Đến lúc cần mà hết ma lực không chiến đấu được thì phiền lắm."
Rihya và Lin đi trước một bước, đưa ra lý lẽ chính đáng. Khả năng ứng biến ở điểm này của họ có vẻ khác với Ryo. Có lẽ là do thời gian quen biết Abel lâu hơn. Cuối cùng, Abel không thể nói được gì.
"Hơn nữa Ryo, cậu cũng biết đường đến đài chỉ huy phải không?"
"Vâng, tôi nghĩ chắc là đúng nhưng..."
Trước câu hỏi của Lin, câu trả lời của Ryo lại không dứt khoát.
"Sao thế? Có vấn đề gì à?"
Nghe thấy vậy, Abel liền hỏi.
"Không hẳn là vấn đề... Tôi dùng sonar để kiểm tra cấu trúc bên trong, và các vách ngăn hầu như đều đã đóng lại."
"À... Nếu bị ngập nước hay bị địch đột nhập thì sẽ phong tỏa lối đi. Ra là vậy, lần này việc đó không được thực hiện ngược lại lại thấy lạ."
"Đúng vậy đó. Hơn nữa, khoảng tám mươi phần trăm đã bị đóng lại rồi... nhưng tôi có cảm giác như họ cố tình để mở con đường dẫn đến đài chỉ huy."
"...Là một cái bẫy sao."
Abel gật đầu một cái và đưa ra kết luận.
Tuy nhiên...
"Nếu nó dẫn đến đài chỉ huy thì chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đi tiếp."
"Đúng là vậy... nhưng trên đường đi, có hai phản ứng quen thuộc."
"Phản ứng quen thuộc? Chẳng lẽ..."
"Vâng, là người phụ nữ tỏa sáng và anh chàng tóc tím số một."
"Cái gì vậy..."
"Giá mà cậu nói bằng ngôn ngữ mà bọn này cũng hiểu được."
"..."
Rihya, Lin và cả Warren đều khẽ lắc đầu trước lời nói của Ryo. Nhưng có vẻ Abel đã hiểu.
"Anh chàng tóc tím số một... có lẽ gặp rồi sẽ biết."
"Chúng ta có người quen như vậy sao?"
"Là người mà Lin đã biến thành cái sàng đấy."
"Hả?"
Abel nói thẳng ra sự thật, Lin nghiêng đầu bối rối. Ryo nhìn Lin với đôi mắt mở to, như thể đang nhìn một thứ gì đó đáng sợ... có chút giả tạo.
"Này, này, đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó chứ! Tớ không nhớ gì hết! Chắc là Abel nhớ nhầm thôi."
"Gặp rồi sẽ biết."
Và mười phút sau. Năm người đã đến Phòng họp số Một. Đợi họ ở đó là một cặp nam nữ.
Nhìn người đàn ông trong số họ...
"A..."
Một tiếng kêu bất giác phát ra từ miệng Lin.
Nghe thấy vậy, Ryo trịnh trọng tuyên bố.
"Cậu đã biến anh ta thành cái sàng nhỉ?"
"C-Chuyện đó là bất khả kháng mà..."
Trước những lời bình thản của Ryo, Lin hoảng hốt bối rối. Tuy nhiên, thực ra Ryo đã biết về chuyện đó. Cậu đã nghe kể rằng ở Wingston, 『Xích Kiếm』 đã chiến đấu với anh chàng tóc tím số một và biến anh ta thành cái sàng.
"...Anh ta có giận không nhỉ?"
"Nếu có người biến mình thành cái sàng thì..."
"Đúng nhỉ..."
Nhưng ánh mắt của anh chàng tóc tím số một... Julius, không dán vào Lin hay Ryo, mà chỉ tập trung vào một người duy nhất. Không, cách nói "dán vào" thật không phù hợp. Ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn đang đâm thẳng vào Abel.
"Ngươi là kẻ mang ma kiếm..."
"So với Lin đã biến anh thành cái sàng, lại là tôi sao."
"Tại ở Vương đô, Abel đã chém bay đầu anh ta mà."
Nghe lời của Ryo, ánh mắt của ba người còn lại đều đổ dồn về phía Abel.
"Gì chứ, Abel cũng là đồng bọn mà."
"Này..."
Lin lẩm bẩm như thể đã yên tâm, Abel bất giác phải lên tiếng.
"Có vẻ họ sẽ không cho chúng ta qua dễ dàng rồi."
Abel vừa nói vừa định rút kiếm.
Ngay lúc đó...
"Hỡi người đàn ông mang áo choàng của Yêu Tinh Vương, chỉ cần ngươi ở lại đây, những người khác có thể đến đài chỉ huy."
"Ể?"
"Chuyện gì thế này? Mà đài chỉ huy là gì?"
Livia nói khiến Ryo ngạc nhiên, Abel cũng bối rối nhưng lại phản ứng với một từ không hiểu.
"Hửm? Chẳng phải chúng ta đang hướng đến đài chỉ huy sao?"
"À, Abel, đài chỉ huy là đài chỉ huy đó."
"Ra thế, vậy thì đúng rồi. Chúng ta sẽ đến đài chỉ huy. Ý cô là nếu để Ryo lại thì sẽ cho chúng tôi qua?"
Abel vừa nói vừa nhìn Ryo.
"Vâng, mọi người cứ đi đi. Tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây."
Đối với Ryo, đây là một câu trả lời hiển nhiên. Dù không hiểu tại sao chỉ mình cậu bị giữ chân ở đây, nhưng nếu điều đó giúp bốn người còn lại được đi qua thì không cần phải suy nghĩ. Liệu sự an toàn của bốn người có được đảm bảo không? Trông vậy thôi chứ đây là một tổ đội hạng A. Là một trong những tổ đội mạnh nhất mà Vương quốc tự hào.
"Hiểu rồi."
Abel đáp lại, rồi ghé sát miệng vào tai Ryo, thì thầm.
"Nếu nguy hiểm thì chạy đi đấy, đừng lo cho bọn này. Tự bọn này sẽ lo được."
"Rõ."
Hai người khẽ gật đầu với nhau.
"Đài chỉ huy ở phía bên phải sau cánh cửa kia, cuối hành lang đó."
Livia vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa ở phía trong. Abel quay lại nhìn Ryo một lần nữa, gật đầu rồi chạy đi. Ba người còn lại cũng theo sau.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại ba người. Ryo, Livia và anh chàng tóc tím số một, tức Julius. Nhìn những chiếc bàn bị dồn vào một góc, có lẽ đây từng là một phòng họp hay gì đó. Việc họ đợi sẵn ở đây và tạo ra không gian trống có nghĩa là họ định chiến đấu tại đây.
Nhưng, Ryo vẫn đánh cược vào một tia hy vọng mong manh.
"Chúng ta hãy từ từ nói chuyện ở đây nào!"
"Không, chiến đấu."
"À, quả nhiên là vậy..."
Hy vọng của Ryo đã tan vỡ một cách mong manh. Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ.
"Một chọi hai là hèn hạ!"
"Julius chỉ là người chứng kiến. Người chiến đấu chỉ có mình tôi, một trận đấu tay đôi công bằng."
"Th-Thật là một tấm lòng cao thượng..."
Hy vọng của Ryo lại một lần nữa tan vỡ. Đành chịu, cậu đã từ bỏ nhiều thứ rồi.
"Lệnh nghiêm mà tôi nhận từ Tư lệnh chỉ là cầm chân anh thôi."
"Ể?"
"Nhưng, 'nhân tố Yêu Tinh' tỏa ra từ anh là mối nguy hiểm đối với người Romanesque chúng tôi."
"Khoan, tôi còn chưa làm gì cả mà?"
"Tất cả nguyên nhân của vụ việc lần này đều là do anh."
"Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả."
Livia khẳng định chắc nịch, nhưng Ryo hoàn toàn không hiểu ý nghĩa.
"Cứ để anh sống thế này, sẽ trở thành tai họa mất."
"Xin hãy giải thích lý do."
"Linh cảm của tôi mách bảo vậy."
"Tôi sẽ bị giết chỉ vì linh cảm sao?"
Ryo chống lại lời buộc tội đơn phương của Livia. Ngay cả trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Livia đã bắt đầu tỏa sáng màu xanh lam. Ánh sáng đó cũng phát ra từ mái tóc màu tím của cô, và chẳng mấy chốc cả cơ thể cô bắt đầu phát quang.
"Lần trước cô cũng phát sáng như vậy nhỉ. Trông có vẻ rất mạnh."
"Cảm ơn, tôi rất vui. Nếu anh cứ thế này mà chết đi thì tôi còn vui hơn nữa."
"Xin đừng nói những điều đáng sợ một cách thản nhiên như vậy."
Đến nước này thì Ryo cũng đã hiểu. Nói chuyện hoàn toàn vô ích. Đó là vì trong đầu đối phương đã có sẵn kết luận rồi. Trong trường hợp đó, nói gì cũng vô dụng...
"Đây là một cuộc chiến để tự vệ."
Ryo vừa nói vừa tạo ra lưỡi kiếm trên thanh Murasame.
"Livia thuộc gia tộc Aurelius, Santuario."
"Ryo Mihara, mạo hiểm giả hạng C, Vương quốc Knightley."
Không hẹn mà gặp, cả hai cùng xưng danh, và bức màn của cuộc chiến đã được kéo lên.
“Lóe Sáng.”
Ánh sáng chói lòa phát ra từ cơ thể Livia đã cướp đi thị lực của Ryo. Đúng là một đòn tấn công phủ đầu hoàn hảo của Livia.
“Sonar Bị Động.”
Thế nhưng, Ryo lập tức đối phó bằng sonar, như thể đã có sẵn kế hoạch B. Cậu hoàn toàn nhắm mắt, tin tưởng và phó mặc bản thân cho ma pháp của mình.
Keng, keng, keng...
Ngọn thương của Livia và thanh Murasame của Ryo va vào nhau. Vũ khí của Livia tuy là thương, nhưng có lẽ nó gần với một cây thương kỵ sĩ (lance) hơn là thương của bộ binh. Nó dài khoảng hai mét, ngắn hơn thương bộ binh nhưng vẫn dài hơn gấp đôi một thanh kiếm. Hơn nữa, cô ta đang điều khiển nó chỉ bằng một tay...
Các đòn tấn công chủ yếu là đâm, nhưng thỉnh thoảng cô ta lại vung ngang. Ngọn thương cũng đang tỏa sáng, và không hiểu sao, qua sonar, cậu có cảm giác nếu bị nó chạm vào cơ thể thì sẽ bị cắt đứt.
“Thương kỵ sĩ đâu phải là thứ mà bộ binh sử dụng,” Ryo càu nhàu trong khi vẫn nhắm mắt. “Mà nói chung, tại sao cô lại tấn công một cách đơn phương như vậy? Tôi có làm gì sai đâu? Bắt đầu bằng việc nói chuyện mới là lẽ thường chứ?”
“Không có chỗ cho việc thương lượng.”
“Chúng tôi đã làm gì cơ chứ?”
“Các người đã bay lên bầu trời!”
“Bầu trời đâu có thuộc về ai!”
“Bầu trời thuộc về nhân dân Romanesque chúng ta.”
“Tuyên bố hùng hồn thật...”
Quả thật, trên bầu trời chẳng hề có ghi tên chủ sở hữu. Ryo thở dài.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, Livia vung mạnh ngọn thương kỵ sĩ rồi nhảy lùi về phía sau để giữ khoảng cách.
“Nhắm mắt tức là chiêu làm lóa mắt đã thành công rồi nhỉ. Vậy mà vẫn di chuyển như thể nhìn thấy...”
“Vì tôi đang nhìn thấy mà,”
bằng sonar.
“Quả nhiên không thể xem thường.”
“Đây là thành quả của việc rèn luyện hàng ngày thôi,” Ryo ưỡn ngực tuyên bố dõng dạc. Mắt cậu vẫn nhắm nghiền.
“Đó là ma pháp à?”
“Là tâm nhãn, nhìn bằng mắt của con tim,”
dĩ nhiên đó là lời nói dối.
Ryo không phải là người tốt đến mức kể hết mọi thứ cho đối thủ đang chiến đấu với mình!
“Mắt của con tim... có thể nhìn thấy bằng thứ như thế, quả nhiên không thể để ngươi sống được. Chết đi.”
“Tại sao lại thành ra thế này!”
Lời nói dối mang lại kết quả tồi tệ... Đúng là quả báo mà.
Keng!
Liên kết với sonar, cơ thể Ryo di chuyển theo phản xạ mà không cần suy nghĩ, đánh bật một đòn tấn công từ phía sau. Livia đã vòng ra sau lưng cậu từ lúc nào không hay.
Keng!
Cậu lại đánh bật một đòn tấn công khác từ hướng khác.
Keng, keng, keng...
Những đòn tấn công đến từ mọi hướng, nhanh đến mức tưởng như dịch chuyển tức thời. Chính vì đang nhắm mắt và dò xét bằng Sonar Bị Động ở mức tối đa nên cậu mới nhận ra... đó là kết quả của việc di chuyển với tốc độ không tưởng.
(Hơn nữa, phản ứng này... cô ta đang lơ lửng à?)
Đúng vậy, chân cô ta không chạm đất. Có lẽ là do ma pháp hệ Phong, một đòn tấn công di động trong khi cơ thể lơ lửng trên mặt đất chỉ vài milimet.
“Để không gây ra tiếng bước chân sao?”
“Không phải mắt thì tôi đã nghĩ là tai, nhưng có vẻ cũng không phải. Thật sự là tâm nhãn sao?”
“Không, thật ra chỉ là ma pháp hệ Thủy bình thường...”
“Ra là ngươi lợi dụng nhân tố yêu tinh để sử dụng một năng lực khó hiểu như mắt của con tim. Quả nhiên phải loại bỏ ngươi mới được, quá nguy hiểm.”
“Ể...”
Một khi đã nói dối, lời nói dối đó sẽ đeo bám mãi. Thành thật vẫn là tốt nhất...
Cuộc trò chuyện nghe có vẻ thoải mái, nhưng thực ra trong lòng Ryo đang có cảm giác bế tắc. Đó là vì, kể từ khi trận chiến bắt đầu, cậu chưa một lần tấn công được bằng thanh Murasame. Đúng vậy, tầm tấn công của ngọn thương quá xa, khiến cậu hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ.
(Hoàn toàn khác biệt với các đòn tấn công của con người.)
Thông thường, một cú đâm chỉ dùng lực cánh tay mà không có sự hỗ trợ của hông sẽ không đủ mạnh. Vì vậy, bên phòng thủ cũng có thể dễ dàng dùng kiếm để đỡ gạt, nhưng Livia thì khác... dù chỉ dùng lực cánh tay, lại còn là một cú đâm bằng một tay, nhưng nó vẫn rất nặng.
(Vừa nặng vừa nhanh chỉ với một cánh tay... phiền phức thật sự.)
Hơn nữa, có một điều khiến Ryo bận tâm. Đó là tay trái của Livia. Từ đầu đến giờ, Livia chỉ dùng tay phải để điều khiển ngọn thương.
(Tay trái không dùng đến, chắc chắn có gì đó.)
Ryo không rành về thương cho lắm. Dù vậy, cậu đã từng xem các video về thương thuật của Nhật Bản. Thương, về cơ bản, là vũ khí được sử dụng bằng cả hai tay. Đâm, tuốt, quét... dù sử dụng theo cách nào, hầu hết đều cần cả hai tay. Ngoại lệ có lẽ là khi cưỡi ngựa chăng? Các cuộc đấu thương trên ngựa của phương Tây đúng là chỉ dùng tay phải. Nhưng đó là vì họ có các dụng cụ để cố định ngọn thương, cậu cảm thấy nó hơi khác với chiến đấu thực sự. Ngoài ra, trong manga hay anime cũng có cảnh nhân vật dùng thương bằng một tay...
Bàn tay trái đáng ngờ... nhưng nếu không xâm nhập được vào tầm tấn công của cô ta, cậu sẽ không thể biết được tay trái đó đang che giấu điều gì.
“Đành chịu vậy,” Ryo lẩm bẩm, rồi niệm chú bằng một giọng nhỏ hơn nữa. “Băng Thương.”
Vụt.
Ngọn thương băng xuất hiện từ hư không đã bị ngọn thương kỵ sĩ của Livia chém nát trước khi kịp đến gần tay trái của cô ta.
“Cuối cùng cũng chịu dùng ma pháp rồi sao,” Livia nhếch mép cười, còn Ryo thì hơi cau mày.
“Chẳng lẽ ngươi chỉ tạo ra được một ngọn thôi sao? Sao không bắn thêm vài ngọn thương băng nữa đi?”
“Đây không phải là thứ để bán rẻ. Nó là một ngọn thương quý giá đấy,” Ryo không bị khiêu khích bởi Livia.
(Quả nhiên là khu vực quanh tay trái của cô ta... một khối ma lực? Không, có gì đó từ chiếc nhẫn... nghĩa là một đạo cụ giả kim thuật? Mờ mờ ảo ảo, có thứ gì đó ở đó.)
Đó là thứ mà cậu chỉ nhận ra được vì đang nhìn bằng sonar chứ không phải bằng mắt.
Nhận ra thì có nhận ra... nhưng cậu lại tò mò không biết đó là cái gì. Rất tò mò. Cực kỳ tò mò.
Nếu đã tò mò thì phải làm tới cùng!
Sự tò mò có thể giết chết một con mèo... huống hồ là Ryo.
“Để khiến đối phương lộ hết bài thì chỉ có tấn công bão hòa thôi!”
Trái ngược với lúc đầu, Ryo trở nên hăng hái hẳn lên. Chính sự tò mò đã thúc đẩy cậu.
“Gói Băng Tường 10 Lớp.”
Đầu tiên, những bức tường băng từ xung quanh ép dần vào Livia ở trung tâm.
“Vô dụng!”
Cô ta vung ngọn thương phát sáng, liên tục chém nát những bức tường băng. Đúng vậy, ngọn thương phát sáng đó có thể chém tan cả ma pháp.
Dĩ nhiên, điều này nằm trong dự tính của Ryo. Đây là một cách để câu giờ.
“Băng Thương 256. Băng Thương 256. Băng Thương 256. Thủy Kích 256.”
Tiếp đó là một trận mưa thương băng, và những đường cắt bằng nước... Đây là một đòn tấn công bão hòa mà nếu là người thường thì đã không thể đối phó, cơ thể sẽ chi chít lỗ thủng hoặc bị cắt thành từng mảnh. Nhưng Ryo biết. Cỡ này chắc chắn không thể hạ được cô ta.
Ngay khoảnh khắc đó, Livia lóe tay trái lên.
“Điểm Kỳ Dị.”
Ngay khi Livia niệm chú, tất cả thương băng và những đường nước đều bị hút vào chiếc nhẫn trên tay trái của cô ta và biến mất.
“Cái gì vậy...”
Ryo sững sờ. Những lời lẽ khó hiểu tuột ra khỏi miệng cậu.
Không, không phải là hoàn toàn không hiểu. Hồi còn ở Trái Đất, cậu đã từng thấy những thứ tương tự trong anime và phim ảnh. Và cậu cũng từng nghe nói rằng trong vũ trụ có tồn tại thứ như vậy.
“Lỗ đen?”
Đúng vậy, sự bí ẩn của vũ trụ có thể nuốt chửng mọi thứ. Nó từng là một sự tồn tại trên lý thuyết, nhưng đến thế kỷ 21 thì đã được quan sát thấy... Tuy nhiên, việc để một thứ như vậy tồn tại trên một hành tinh là không thể. Hơn nữa, chính Livia đang ở ngay bên cạnh lại không hề bị ảnh hưởng... không thể nào!
“Không, bây giờ không phải là lúc để giải mã nguyên lý,”
cậu vẫn còn đang trong trận chiến. “Trước hết là phải sống sót. Giải mã để sau,” Ryo dùng một câu nói phỏng theo danh ngôn của ai đó để kéo ý thức của mình trở lại thực tại.
Trên thực tế, đối thủ trước mắt đang cau mày giận dữ...
“Không ngờ lại phải dùng đến Điểm Kỳ Dị... Bất cứ kẻ nào nhìn thấy thứ này, đều phải chết.”
“Không, đằng nào thì cô cũng định giết tôi mà phải không?” Ryo càu nhàu. Cậu đã bị dọa giết bao nhiêu lần từ nãy đến giờ rồi, nên giờ cũng chẳng còn gì mới mẻ nữa.
“Vì đã thấy nên ngươi phải chết. Chết đi. Điểm Kỳ Dị - Hồi Chuyển.”
Ngay khoảnh khắc Livia niệm chú, cả thế giới như vỡ tung.
◆
“Màn chào đón hoành tráng thật.”
Bốn thành viên của Xích Kiếm do Abel dẫn đầu đã đến được đài chỉ huy. Đúng như dự đoán, kẻ địch đã xếp hàng sẵn ở đó. Đài chỉ huy của kỳ hạm Terra rộng hơn đáng kể so với đài chỉ huy của tàu Golden Hind, đủ rộng để tổ chức một vũ hội, nhưng giờ đây nó trông có vẻ chật chội vì hàng ngũ kẻ địch trang bị đầy đủ vũ trang.
“Tới được tận đài chỉ huy, đúng là táo bạo thật. Ta xin bày tỏ sự kính trọng đối với chỉ huy tác chiến của phe các ngươi.”
“Thật là vinh hạnh,” Tư lệnh Zola nói, Abel lẩm bẩm đáp lại.
“Các ngươi là... lính thủy đánh bộ? Hay là đội đột kích?”
“Là Vua Abel Đệ Nhất của Vương quốc Knightley.”
“Vua? Tại sao một vị vua lại ở trên một con tàu?”
“Thì vì con tàu đó, chiếc Golden Hind, đang trong chuyến hải trình đầu tiên của nó. Chúng ta nhận được báo cáo về tàu của Đế quốc Debuhi xâm lược nên đã trực tiếp nghênh chiến và đánh chìm nó. Rồi thì các người xuất hiện... và đột ngột tấn công.”
“Ra là vậy,” trước lời giải thích của Abel, Tư lệnh Zola chỉ nói vỏn vẹn có thế.
“Chúng ta vốn không có ý định chiến đấu. Nhưng phe các người đã tấn công trước.”
“Đúng vậy. Chúng ta đã tấn công trước, đó là sự thật.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta nhận được mệnh lệnh như vậy.”
“Cái gì?”
“Đánh chìm mọi thứ lơ lửng trên không, chúng ta tấn công vì nhận được mệnh lệnh đó. Chỉ vậy thôi,” Tư lệnh Zola tuyên bố mà không hề tỏ ra một chút hối lỗi nào.
“Thật là một mệnh lệnh...”
có lẽ khi nghe những lời quá đáng, người ta sẽ cảm thấy sững sờ. Abel rõ ràng đang sững sờ. Nhưng sững sờ không có nghĩa là không có lựa chọn đàm phán.
“Như đã nói lúc nãy, mục đích của chúng tôi là đẩy lùi quân đội Đế quốc Debuhi đã xâm lược. Chúng tôi không có ý định tranh chấp với các người.”
“Nghĩa là muốn đình chiến?”
“Đúng vậy.”
“Điều đó là không thể.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta không được trao quyền đàm phán.”
“Cái gì cơ?”
“Quyền hạn mà chúng ta được trao chỉ là quyền bắn hạ những thứ lơ lửng trên không. Chúng ta thậm chí còn không có quyền chấp nhận sự đầu hàng.”
“Làm gì có chuyện vô lý như vậy!”
Tuy lời nói có phần gay gắt, nhưng giọng điệu phát ra từ miệng Abel lại giống như một tiếng rên rỉ, như thể anh vừa gặp phải một điều không thể tin nổi.
“Vậy thì liên lạc với đại diện quốc gia của các người đi. Bên này là Quốc vương, người đứng đầu đất nước, đã ra mặt. Bên các người cũng hãy gọi một người có địa vị tương xứng đến đây.”
“Từ chối. Ta không thấy điều đó là cần thiết.”
“Đó là lễ nghi của người trên trời các người sao!”
Lần này, Abel quát lớn một cách dõng dạc. Tư lệnh Zola không hề nhúc nhích, nhưng có thể thấy những người xung quanh đã giật mình.
Xem ra họ cũng có cảm xúc.
“Chúng ta được lệnh đánh chìm. Ngươi có là vua hay không cũng không quan trọng. Giết ngươi ngay tại đây thì càng không có gì quan trọng nữa, đúng không?”
“Nói chuyện thú vị đấy. Chúng tôi cũng là một tổ đội hạng A. À, để giải thích thì, điều đó có nghĩa chúng tôi là những mạo hiểm giả thuộc hàng mạnh nhất ở Vương quốc Knightley.”
“Vua mà lại là mạo hiểm giả? Một trò đùa thú vị đấy.”
“Vốn dĩ, Vương quốc là quốc gia của mạo hiểm giả. Ngươi không biết sao?” Abel bĩu môi đáp lại.
“Dù có được xem là mạnh trong giới con người thì cũng...”
“Ở cái phòng giống như phòng họp lúc nãy... có một người phụ nữ và một người đàn ông, đúng không? Người phụ nữ thì tỏa sáng lấp lánh. Còn người đàn ông, ta đã từng chém bay đầu hắn rồi.”
“Hô...”
Tư lệnh Zola cau mày. Những người xung quanh trao đổi ánh mắt với người bên cạnh.
“Không chỉ mình ta, mà pháp sư bên này cũng đã từng khiến cơ thể hắn chi chít lỗ thủng rồi,” Abel vừa nói vừa chỉ vào Lyn. Quả nhiên, sắc mặt của những người xung quanh bắt đầu cứng lại.
Có vẻ như "Số Một Tóc Tím" cũng thuộc loại khá mạnh.
“Nhân tiện, người phụ nữ đó đã rất ngạc nhiên khi ta chém bay đầu hắn, dù hắn đang ở trong trạng thái đã giải trừ một tầng hạn chế.”
“Trạng thái giải trừ hạn chế?”
“Đó là Quý ngài Julius của gia tộc Aurelius đấy?”
“Có thể là nói khoác.”
“Kiểm tra là biết ngay. Hắn ta lại đi nói dối một chuyện như vậy sao?”
“Một kẻ dám tự xưng là vua...”
Đám sĩ quan tham mưu xôn xao. Những người lính cầm vũ khí vẫn im lặng... nhưng từ sự dao động trong ánh mắt của họ, có thể thấy rõ họ đang bối rối.
“Hừm, xem ra Vua của Knightley rất giỏi đàm phán.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
Tư lệnh Zola nhếch mép khen một cách mỉa mai, còn Abel thì nhún vai chấp nhận.
“Ta nghĩ đây là vấn đề nên được mang về nước các người để thảo luận. Dù các người có nhận lệnh đánh chìm mọi thứ trên không đi nữa, thì một cuộc chiến giữa các quốc gia, các người có thực sự muốn khai màn nó ở đây không? Các người đã thực sự chuẩn bị cho điều đó chưa? Chúng ta có thể cướp lấy con tàu này và đâm thẳng vào thủ đô của các người đấy. Chúng ta có đủ sức chiến đấu để làm điều đó.”
“...”
“Sau khi đã xem xét cả điều đó, các người vẫn chọn chiến đấu sao? Như vậy có ổn không?”
“Tuy không phải là việc của ta, nhưng cấp trên đã nghĩ đến một cuộc chiến với mặt đất từ lâu rồi.”
“Dù vậy đi nữa! Chắc chắn không phải tất cả cấp trên đều đồng ý với cuộc chiến với mặt đất, đúng không? Chắc chắn cũng có những người phản đối? Tất cả trách nhiệm đó, không cần thiết phải để ngươi và những thuộc hạ ở đây gánh vác, đúng không?”
Lời thuyết phục chân thành của Abel. Nếu có thể tránh được chiến tranh... đó là suy nghĩ của anh.
“Ta, với tư cách là Vua của Vương quốc Knightley, sẽ viết một bức thư tại đây. Các người chỉ cần mang nó về nước và trao cho người có chức quyền. Để thuộc hạ ở đây phải gánh vác trách nhiệm về một cuộc chiến với mặt đất, đó chắc chắn không phải là điều ngươi mong muốn, đúng không?”
“Bảo ta chuyển quốc thư sao.”
“Đúng vậy. Nếu nhất quyết muốn chiến tranh, thì sau đó cứ để cho đám cấp trên của các người đường đường chính chính tuyên chiến. Đừng bắt những người lính phải gánh vác trách nhiệm khai chiến.”
Có lẽ những lời cuối cùng của Abel đã có tác dụng. Tư lệnh Zola đưa tay lên cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo.
ĐOÀNG!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ một nơi cách đó không xa. Đồng thời, con tàu rung chuyển.
“Chuyện gì vậy!”
“Dạ, là phòng họp số một. Bức tường của phòng họp dường như đã bị thổi bay!”
“Cái gì...”
Cuộc trò chuyện giữa các sĩ quan tham mưu và nhân viên đài chỉ huy tất nhiên cũng lọt vào tai Abel.
“Này, cái phòng họp đó là...”
“À, là nơi Phó Tư lệnh Livia và đồng đội của các ngươi, người có nhân tố yêu tinh dồi dào, đang chiến đấu.”
“Không ổn rồi. Nhanh lên, quyết định mau đi! Ryo mà nổi điên lên thì con tàu này chìm thật đấy! Việc chúng ta đàm phán sẽ trở nên vô nghĩa.”
Có lẽ Tư lệnh Zola đã hiểu được vẻ mặt hốt hoảng của Abel là thật. Nhận thấy điều đó, cô ta liền gật đầu.
“Tạm thời đình chiến. Mau phát thông báo toàn hạm!”
Theo lệnh của Tư lệnh Zola, một thông báo vang vọng khắp hạm Terra.
“Santuario và Vương quốc Knightley sẽ đình chiến. Chấm dứt mọi hoạt động chiến đấu. Tôi nhắc lại, Santuario và Vương quốc Knightley sẽ đình chiến. Chấm dứt mọi hoạt động chiến đấu.”
◆
“Abel, chậm quá đấy,” Ryo vừa bước vào đài chỉ huy với giọng điệu quen thuộc vừa cằn nhằn.
Abel vừa viết xong quốc thư, vừa trả lời. “Không, bên này cũng vất vả lắm đấy.”
“Tôi nghĩ nó là một đạo cụ giả kim thuật, nhưng nó giống như cả thế giới vỡ tung vậy... suýt chút nữa là tôi đã đục một lỗ lớn trên con tàu này rồi đấy.”
“Ồ, ờ...”
“Người đó... là Livia-san phải không? Cô ấy mạnh khủng khiếp, vất vả lắm đấy. Cái thứ cuối cùng đó, tôi nghĩ nó là một dạng nghịch đảo của việc hút vào, nếu không phải là tôi thì chết chắc rồi.”
“Cậu không sao là tốt rồi,”
không biết Abel đang an lòng cho sự an toàn của Ryo hay là cho con tàu này nữa...
“Tôi bị dính chiêu làm lóa mắt bằng ma pháp hệ Quang hay gì đó, bị tấn công phủ đầu liên tục.”
“...Vậy mà cậu không chết, giỏi thật.”
“Là nhờ ma pháp hệ Thủy cả đấy,” Ryo ưỡn ngực, tự hào về sự tuyệt vời của ma pháp hệ Thủy.
“Mấy chiêu làm lóa mắt của ma pháp hệ Quang tiện lợi lắm. Rihya cũng dùng được đấy.”
“Sau này phải hỏi kỹ mới được. Có thể nó sẽ dẫn đến ý tưởng cho một chiêu tất sát mới.”
“Ryo là pháp sư hệ Thủy mà? Chắc là không dùng được ma pháp hệ Quang đâu.”
“Chúng ta không biết được cái gì sẽ có ích ở đâu. Thường tại chiến trường, phải luôn suy nghĩ về việc chiến đấu!”
“Tớ chắc chắn là đầu óc của Ryo còn toàn cơ bắp hơn cả tớ nữa.”
“Thất lễ! Cậu đang muốn nói tôi là kẻ não cơ bắp, nhưng đừng gộp chung tôi với một kẻ não cơ bắp đích thực như Abel chứ.”
“Não cơ bắp đích thực là sao chứ...”
“Những người như Abel, nếu đập một cánh cửa một trăm lần không vỡ thì sẽ nghĩ ‘đập thêm nghìn lần là được thôi’, đúng không? Đó chính là não cơ bắp đích thực.”
“...Ryo thì khác à?”
“Nếu tôi đập một trăm lần không được thì sẽ bỏ cuộc và bắt đầu tiệc rượu.”
“Hả?”
“Và rồi khi người bên trong nghĩ ‘Ủa? Sao ồn ào thế nhỉ?’ rồi ló mặt ra xem, ngay khoảnh khắc đó tôi sẽ lao vào và mở cửa! Tôi gọi đây là chiến thuật Ama-no-Iwato.”
“Vậy à...”
Trong đầu Ryo dường như đang hình dung lại câu chuyện cổ về nữ thần Amaterasu. Abel, người không biết gì về câu chuyện đó, chỉ có thể thở dài một tiếng.
“Tư lệnh Zola.”
“À, Livia, vất vả cho cô vì đã cầm chân được họ.”
“Đình chiến sao ạ?”
“Kẻ đột nhập là Đức vua của Vương quốc Knightley.”
“...Vâng?”
Livia nhìn người đàn ông vừa viết xong quốc thư.
Người đàn ông đó, cô đã từng thấy vài lần trong vương quốc. Vua?
Julius đang đứng bên cạnh đang nhìn anh ta với ánh mắt như dao găm.
Anh ta mạnh đến mức có thể chém bay đầu Julius, điều đó là chắc chắn, nhưng... là Vua sao?
“Ngài ấy vừa mới lên ngôi ở thành phố Lune phía nam vương quốc cách đây không lâu.”
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng liệu chúng ta có thể thực sự tin tưởng được không ạ?”
“Hửm? Chẳng phải Livia là người muốn tránh chiến tranh sao?”
“Chuyện, chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng...,” Tư lệnh Zola nói với vẻ như đang cười, khiến Livia cứng họng.
“‘Đừng bắt những người lính phải gánh vác trách nhiệm khai chiến’... ta đã được nghe như vậy. Quả thực, những lời đó đã chạm đến lòng ta,” Tư lệnh Zola cười một cách tự giễu và nói tiếp. “Nếu có ai đó đổ lỗi cho ta vì đã không thể khai chiến, thì ta sẽ nhận trách nhiệm đó. Nếu họ thực sự muốn khai chiến... nếu các vị Nguyên Lão muốn chiến tranh, thì ta nghĩ chính họ mới là người nên tuyên chiến.”
“Thần hoàn toàn đồng ý.”
“Tạm thời, chúng ta đã hoàn thành mệnh lệnh trực tiếp từ Viện Chính Vụ, đánh chìm hạm đội của Đế quốc Debuhi. Chúng ta cũng đã cho những người trên mặt đất thấy sự tồn tại của Santuario. Lần này, ta nghĩ nên dừng lại ở đây.”
“Đã rõ.”
Và như thế, trận chiến đầu tiên của Golden Hind đã thực sự kết thúc.


0 Bình luận