Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Prologue

0 Bình luận - Độ dài: 12,385 từ - Cập nhật:

"Khà khà khà, lại một chiêu tất sát mới đã ra đời rồi đây!"

Một thủy ma pháp sư đang tuyên bố điều gì đó với một điệu cười đáng ngờ.

Việc có một kiếm sĩ đứng nhìn cậu ta bằng ánh mắt đầy hoài nghi có lẽ đã là một cảnh tượng quá đỗi quen thuộc.

"Gì thế hả Abel, cái ánh mắt đó là sao!"

"Không, không có gì đâu."

"Cậu nói dối! Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi chứ."

"Không... tôi chỉ thắc mắc liệu mấy thứ gọi là chiêu tất sát có phải là thứ có thể được tạo ra liên tục, hết cái này đến cái khác như thế không thôi."

"Đây cũng là thành quả của việc rèn luyện hàng ngày cả đấy."

Thủy ma pháp sư Ryo vừa ưỡn ngực tuyên bố một cách đường hoàng.

Sở dĩ Abel lại nói như vậy là vì...

"Mới năm phút trước cậu cũng vừa nói là tạo ra được một chiêu tất sát mới còn gì?"

"Vâng, tôi có nói mà?"

"Thế nên tôi mới thắc mắc là làm thế quái nào mà một chiêu tất sát lại có thể ra đời nhanh đến vậy..."

"Thì nó ra đời rồi nên cũng đành chịu thôi. Tất cả đều là thành quả của sự nỗ lực hàng ngày."

Ryo lại ưỡn ngực khẳng định một cách đầy tự hào.

Nhân tiện, đây là khu vườn trước nhà của Ryo. Nó rất rộng, đủ để chứa tới ba sân bóng đá một cách dễ dàng. Nghĩ rằng đây là nơi thích hợp để phát triển các chiêu tất sát, Ryo và Abel đang tiến hành một buổi tập huấn đặc biệt.

Giữa lúc đó, có lẽ Ryo cảm thấy nên giải thích chi tiết hơn. Cậu nói tiếp.

"Chiêu hoàn thành năm phút trước là

"À, ừm..."

"Tôi dự định sẽ sử dụng nó bằng cách đặt sẵn như thủy lôi.

"Vậy à, tuyệt thật."

Thú thật, Abel không hiểu hết toàn bộ lời giải thích của Ryo, nhưng cậu hiểu rằng nó có vẻ rất lợi hại nên đã nói vậy. Bản thân lời nhận xét cũng không phải là giả dối.

"Và chiêu vừa mới hoàn thành... được đặt tên là Lacrima Abel"

"Lacri... tôi á?"

"Dịch ra thì có lẽ là, Nước mắt của Abel."

"Nước mắt của tôi? Nghe cái tên đã có dự cảm chẳng lành rồi, đó là loại chiêu tất sát gì vậy?"

"Tôi làm thử cho cậu xem nhé?"

"Không, đừng."

"Ể?"

"Tôi muốn cậu giải thích bằng lời thôi."

Có lẽ đã cảm nhận được một bầu không khí bất ổn, Abel yêu cầu được giải thích bằng lời.

"Nói đơn giản thì, đây là chiêu ném một cục băng siêu cứng vào ống quyển của đối phương."

"...Hả?"

"Này nhé, chẳng phải khi va ống quyển vào vật cứng sẽ rất đau sao?"

"À, đau thật."

"Đến cả Abel mà cũng phải khóc thét, đúng chứ?"

"Tôi không khóc đâu nhưng mà..."

"Một chiêu thức mà chắc chắn đến cả Abel cũng phải rơi lệ. Đó chính là lý do nó được đặt tên như vậy."

"Ừm, đây đúng là một thế giới mà một kiếm sĩ như tôi hoàn toàn không thể nào hiểu nổi."

Ryo giải thích với vẻ đầy tự tin, còn Abel thì khẽ lắc đầu.

Abel thẳng thắn cảm thấy cái chiêu gọi là Tuy nhiên, nhìn cái vẻ tự tin của Ryo, cậu lại nghĩ rằng có lẽ nhận thức của mình còn thiếu sót ở một khía cạnh nào đó.

Rằng có lẽ, pháp sư và kiếm sĩ là hai nghề nghiệp không bao giờ có thể thấu hiểu nhau.

"Nhắc mới nhớ, chẳng phải Abel mới học được một kiếm kỹ mới cách đây không lâu sao?"

"Hửm?"

"Đấy, cái chiêu đã xuyên thủng

"À, Kiếm kỹ: Đâm Đơn Độc à."

"Chính nó đó! Kiểu như vậy, chẳng phải cậu vẫn còn những kiếm kỹ chưa dùng được sao? Chúng có thể trở thành chiêu tất sát mới mà."

"Thì cũng có nhưng mà... này..."

Abel nghiêng đầu thắc mắc.

"Đâm Đơn Độc ngầu thật đấy, chỉ một đòn, xuyên thủng một điểm..."

Ryo nói đến đó thì ngắt lời, rồi bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

"Sao thế?"

"Không có gì... Abel này, cậu đã bao giờ nói chuyện với cô Shenna chưa?"

"Shenna? Phó đoàn trưởng của nhóm Phelps à? Chưa, chưa từng."

Shenna là nữ phó đoàn trưởng của tổ đội 『Bạch Lữ Đoàn』, được dẫn dắt bởi mạo hiểm giả hạng B ở Lune, Phelps A. Heinlein. Cô là một pháp sư tài ba có thể điều khiển hai thuộc tính, và theo lời Abel từng kể, cô vốn là một sát thủ định ám sát Phelps nhưng đã thất bại, và ngược lại đã phục tùng anh ta...

Nhân tiện, Ryo cũng chưa từng nói chuyện với cô.

"Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô Shenna."

"Hỏi Shenna? Ryo cũng có quen biết gì cô ấy đâu?"

"Vâng, không có. Chẳng phải chính Abel đã nói cho tôi biết là cô Shenna dùng kim sao?"

"Là tôi nói à... chắc vậy, nhưng mà chuyện Shenna dùng kim thì mạo hiểm giả nào ở Lune cũng biết cả. Có điều, chuyện không một ai từng thấy được nó cũng là một giai thoại nổi tiếng không kém."

"Gì vậy chứ... thể loại chuyện kinh dị à?"

"Không, chỉ đơn giản là vì không thể nhìn thấy cây kim thôi."

"Ra là vậy."

Đúng là những vật như kim vốn dĩ rất mảnh và nhỏ, nên nếu không lại gần và nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy được.

"Lần trước khi chúng ta đến Twilight Land, anh Phelps đang ở Acre. Chắc lúc đó cô ấy cũng ở Acre. Không biết bây giờ họ còn ở đó không nhỉ?"

"À, nói mới nhớ, sáng nay tôi vừa thấy hai người đó ở Guild đấy."

"Cái gì! Sao cậu không nói sớm hơn!"

"Thì cũng tại cậu vừa mới hỏi thôi."

"Nhanh lên Abel, đến Guild thôi!"

"Tôi cũng phải đi à?"

"Tôi vừa nói rồi còn gì, tôi có quen biết cô ấy đâu. Bị một người lạ đột nhiên bắt chuyện, cô Shenna cũng sẽ thấy khó chịu chứ, đúng không? Về điểm này, có Abel thì không sao. Vì cậu là người nổi tiếng ở thành Lune mà."

"Tôi cũng vừa nói rồi còn gì, tôi chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ..."

Và thế là Ryo và Abel cùng nhau đi đến Hội Mạo hiểm giả.

Hai người rời khỏi Hội Mạo hiểm giả và tiếp tục bước đi. Người họ cần tìm đã không còn ở Hội nữa.

"Tất cả là tại Abel cả."

"Cậu biết không Ryo, người ta gọi đó là đẩy trách nhiệm đấy."

"Nếu Abel nói sớm hơn thì chúng ta đã tóm được họ ở Guild rồi. Thế mà..."

"Là do Ryo nói ra quá muộn thì có."

Pháp sư và kiếm sĩ vừa đi vừa cãi nhau. Không cần phải nói, họ chỉ đang đùa giỡn với nhau mà thôi.

"Anh Phelps và những người khác... là『Bạch Lữ Đoàn』thì phải. Họ có cả một căn nhà cơ à."

"Ừ. Bọn họ có khoảng bốn mươi người lận. Có một căn nhà sẽ tiện hơn chứ."

"Không, bốn mươi người trong một nhà... vất vả lắm đấy?"

Một gia đình bốn mươi người... dù nghĩ thế nào đi nữa, căn nhà cũng sẽ chật ních người.

Nếu là nhà của Ryo, có lẽ sẽ ổn nếu dựng lều cho họ ở ngoài vườn.

"Nghe nói bữa ăn cho bốn mươi người được chuẩn bị theo chế độ luân phiên."

"Trong khi tôi đang tưởng tượng cảnh trong nhà chật ních người thì Abel lại nghĩ đến chuyện ăn uống. Đúng là một giai thoại cho thấy Abel là một kiếm sĩ ham ăn đến mức nào."

"Không, cậu nói thế thì tôi cũng chịu."

Abel vừa nói vừa hất cằm.

"Kia chính là căn nhà đó."

"...Dạ?"

Đó, không còn nghi ngờ gì nữa, là một dinh thự nguy nga.

Hay nói đúng hơn, là một biệt phủ của quý tộc.

Không, phải là biệt phủ của một đại quý tộc.

Nó còn lớn hơn cả tòa nhà của Hội Mạo hiểm giả, một trong những chi nhánh lớn nhất vương quốc mà hai người vừa mới bước ra.

Ở thành Lune, nếu có một tòa nhà nào lớn hơn thế này, thì có lẽ chỉ có dinh thự lãnh chúa mà thôi.

Nó khổng lồ đến mức đó.

"Kia... là nó á?"

"Là nó đấy."

Vừa nói, hai người vừa tiến đến trước cổng của dinh thự. Có hai người lính gác đang đứng ở đó. Và đương nhiên, người lính gác đã lên tiếng chào hỏi.

"Chào anh Abel."

"Chào. Tôi có việc cần gặp Phelps."

"Tôi sẽ vào hỏi, xin anh vui lòng đợi một chút."

Nói rồi, một trong hai người lính gác bước vào trong dinh thự.

Hai người bị giữ lại chờ ở cổng.

"Người vừa rồi là mạo hiểm giả, phải không? Trông anh ta rất đàng hoàng."

"Lính gác ở đây là mạo hiểm giả hạng C."

"Tôi cứ nghĩ gác cổng là việc của mấy người cấp thấp nhất chứ."

"Cấp thấp nhất của『Bạch Lữ Đoàn』là hạng D, nhưng hạng D thì chỉ chuyên tâm vào việc huấn luyện và khám phá hầm ngục thôi. Họ bị bắt phải tích lũy kinh nghiệm thực chiến một cách triệt để. Họ không được hưởng cái xa xỉ là nghỉ ngơi bằng việc gác cổng đâu."

"Gác cổng mà cũng là xa xỉ à..."

Có lẽ đó là sự khác biệt trong tư duy về khía cạnh đào tạo con người.

"Người gác cổng, theo một cách nào đó, chính là bộ mặt của dinh thự này, đúng không? Là người mà khách viếng thăm sẽ gặp mặt đầu tiên. Đương nhiên ở vị trí đó phải bố trí một người được đào tạo bài bản, người mà dù có đi đâu cũng không làm mình phải xấu hổ chứ?"

"Quả thật."

Có lẽ nghe được lời giải thích của Abel và giọng nói đồng tình của Ryo, người lính gác còn lại mặt hơi đỏ lên. Theo một nghĩa nào đó, anh ta đã được khen và có vẻ đang xấu hổ.

Một lúc sau, hai người được dẫn vào trong dinh thự. Căn phòng họ được dẫn đến trông giống như một phòng làm việc. Tại chiếc bàn lớn ở cuối phòng, Phelps đang xem xét giấy tờ. Bên cạnh anh, Shenna đang sắp xếp tài liệu.

"Chào, Abel, Ryo. Mời ngồi."

"Chào cậu, Phelps."

"Xin làm phiền ạ."

Phelps mời họ ngồi, Abel và Ryo cất lời chào. Nhân tiện, mỗi khi chào Phelps, Abel luôn dùng cách nói này.

"Vậy? Hôm nay hai người đến đây có việc gì thế?"

"Tôi xin đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn được cô Shenna chỉ dạy về『Kim』."

Trước câu hỏi của Phelps, Ryo trả lời rành mạch. Nghe vậy, Shenna nghiêng đầu.

"Thật ra thì, tôi và Abel đã thua những kẻ xâm lược từ Đế quốc."

"Này..."

Abel chen vào trước những lời nói quá thẳng thắn của Ryo.

"Abel, nếu cứ trốn tránh thất bại thì không thể mạnh lên được đâu."

"À, vâng, xin lỗi..."

Ryo nói bằng một giọng điệu nghiêm nghị, và Abel ngoan ngoãn chấp nhận. Nghe vậy, Phelps đang cố nhịn cười.

"Này, Phelps!"

"À, không, xin lỗi, xin lỗi. Vậy, để trở nên mạnh hơn, cậu muốn thỉnh giáo Shenna, mà lại còn là về kim, đúng không?"

"Vâng, rất mong được chỉ giáo!"

Abel phàn nàn, còn Phelps thì xác nhận lại với Ryo.

"Nếu là chuyện đó thì tôi không ngại hợp tác đâu, nhưng..."

"Ồ!"

"Nhưng mà, bên này sẽ có lợi ích gì chứ?"

"Lợi ích?"

"Dạy cho Ryo bí kỹ bất truyền của Shenna, chuyện đó thì được thôi. Vì nó có thể giúp tăng cường sức mạnh cho Vương quốc. Nhưng chúng tôi cũng muốn một thứ gì đó tương xứng chứ."

"Vậy thì trong thời gian đó, cứ tự nhiên sử dụng Abel nhà chúng tôi."

"Được, thỏa thuận thành công."

"Này..."

Một cuộc đàm phán đã được thiết lập giữa Ryo và Phelps. Không hiểu sao lại không có sự đồng ý của đương sự là Abel.

"Vậy thì, cô Shenna, xin nhờ cô giúp đỡ."

Ryo lịch sự cúi đầu. Đáp lại, Shenna cũng im lặng gật đầu.

"Vậy thì, Abel qua bên này."

Phelps mỉm cười gọi.

"Thật luôn..."

Abel nhăn mặt, thở dài rồi đi theo Phelps ra khỏi phòng.

Nơi mà Phelps và Abel đến sau khi rời khỏi phòng là sân sau của dinh thự. Nói là sân sau nhưng không hề có một khu vườn tao nhã nào. Giống như khu vườn phía trước mặt tiền, nó cũng được dọn dẹp để có thể luyện tập.

"Tôi phải làm gì ở sân sau đây?"

"Đấu tập với tôi."

Từ dáng vẻ của Phelps, vẫn mỉm cười nhưng lại toát ra một luồng sát khí, Abel cuối cùng cũng nhận ra. Rằng khi Phelps rời khỏi phòng, anh ta đã cầm theo một cây thương.

"Này, đó là..."

"Ừm, Gae Bolg. Một trong những ma thương được lưu truyền trong gia tộc Heinlein của tôi."

Phelps vừa nói vừa xoay cây thương trên đầu.

"Thường ngày cậu toàn dùng cây thương gấp di động kia mà."

"Đúng vậy, vì thương rất khó mang theo. Nhưng Gae Bolg vẫn là hợp tay nhất."

Phelps là một thương sĩ.

Cha của anh, cựu Hiệp sĩ đoàn trưởng Hầu tước Alexis Heinlein, cũng được biết đến là một trong những người sử dụng thương xuất sắc nhất Vương quốc, và Phelps là một thương sĩ không làm hổ danh người cha của mình. Không, thực lực của anh đã vượt qua cả người cha được mệnh danh là 'Quỷ'. Thường ngày, vì quá mạnh nên anh không dùng thương mà chỉ vung kiếm... thỉnh thoảng có vung thương thì đó cũng là cây thương gấp di động.

Thực tế, ngay cả Abel cũng hiếm khi nhớ mình đã thấy Phelps chiến đấu bằng Gae Bolg.

Nếu nói gần đây nhất thì có lẽ là trong trận 'Đại Hải Khiếu', khi ma vật tràn ra từ hầm ngục. Vào thời điểm đó, ở giai đoạn cuối cùng, tổ đội 『Xích Kiếm』 do Abel dẫn đầu và 『Bạch Lữ Đoàn』 do Phelps dẫn đầu đã lao vào tấn công Goblin General và Goblin King. Cây thương mà Phelps vung lúc đó là một ma thương... có lẽ là cây Gae Bolg mà anh đang cầm bây giờ.

Khi Abel nhìn xung quanh, các thành viên của 『Bạch Lữ Đoàn』 đã tập trung lại. Chắc là đến xem trận đấu tập. Tuy nhiên, trong số đó lại không có người mà cậu đang tìm kiếm.

"Này Phelps, tôi không thấy bóng dáng thần quan Gideon đâu cả?"

"À, cậu ta không có ở đây."

"Ể?"

"Bốn người Gideon đang đi làm một nhiệm vụ đặc biệt bên ngoài thành phố rồi."

"Thật sao..."

Abel lấy tay phải che mặt như thể hiện sự tuyệt vọng.

"Vì vậy, hãy chiến đấu sao cho đừng giết tôi đấy."

"Đó là lời của tôi mới đúng..."

Phelps vừa cười vừa ra điều kiện, nhưng đó lại chính là lời Abel muốn nói.

Phải chiến đấu với ma thương Gae Bolg của nhà Heinlein... không phải là kiếm hay thương đã được làm cùn lưỡi. Việc mong muốn có ít nhất một thần quan giỏi ở đây là điều hiển nhiên.

Gideon của 『Bạch Lữ Đoàn』 được xem là mạo hiểm giả hạng B và là thần quan giỏi nhất miền nam Vương quốc, sánh ngang với Rihya của 『Xích Kiếm』. Người ta nói rằng, chỉ cần có anh ấy ở đó, miễn là không chết ngay lập tức, bạn sẽ được cứu sống...

Nhưng anh ta lại không có ở đây.

"Mình... có khi nào sẽ chết ở đây không?"

Lời thì thầm của Abel quá nhỏ, đến nỗi không ai nghe thấy...

"Phù..."

Abel hít một hơi thật sâu để ổn định lại rồi thủ thế kiếm.

Đối diện cậu, Phelps đã thủ thế thương. Thế đứng nửa người bên trái, chân trái bước lên trước. Khi còn ở vương thành, Abel không chỉ học kiếm mà còn học qua cả thương thuật. Cậu được dạy rằng, thế đứng nửa người bên trái là thế cơ bản nhất.

Chỉ là một thế đứng cơ bản nhất, và anh ta chỉ đứng yên ở đó, nhưng...

(Cứng... thật đấy nhỉ.)

Abel thầm thở dài.

Chỉ khi đối mặt mới hiểu được. Một thương sĩ siêu hạng chính là một bức tường thép.

Kiếm sĩ phải tiếp cận đến khoảng cách mà thanh kiếm có thể vươn tới. Đó là khởi đầu, và đó cũng là tất cả. Để làm được điều đó, cần phải lách qua được những đòn tấn công của cây thương.

Có ba phương pháp phòng thủ mà một kiếm sĩ có thể sử dụng: né, đỡ, và gạt. Khi xâm nhập vào tầm tấn công của thương, chỉ có thể dùng hai cách là né và gạt. Với một đối thủ tầm cỡ như Phelps, cả hai đều vô cùng khó khăn...

Nhưng không còn cách nào khác.

Trận chiến giữa Abel và Phelps, trận đấu tập giữa kiếm sĩ và thương sĩ, đã bắt đầu.

Cuộc chiến giữa thương sĩ và kiếm sĩ luôn là một cuộc chiến giành giật khoảng cách. Tầm trung thì thương sĩ có lợi, tầm gần thì kiếm sĩ có lợi... đó là theo lý thuyết thông thường.

Tuy nhiên, Phelps hoàn toàn không nằm trong phạm vi của "thông thường".

Tốc độ xâm nhập khoảng cách của Abel phải nói là dị thường, nhưng Phelps vẫn đối phó được. Anh ta không lật ngược cây thương lại và dùng đầu cán thương để phòng thủ...

Từ thế trung đẳng, cây thương được giữ ngang hông...

Đâm, đâm, đâm!

Anh ta đối phó với sự xâm nhập của Abel bằng những cú đâm và bằng chính bước lùi của mình.

Với một cú đâm, tốc độ đâm ra rất quan trọng, nhưng tốc độ rút về cũng quan trọng không kém. Bởi vì, khoảnh khắc đâm ra chính là lúc sơ hở nhất... vì vậy phải rút ngắn khoảng thời gian đó hết mức có thể.

Và những cú đâm của Phelps, cả lúc đâm ra lẫn lúc rút về, đều đạt đến tốc độ cực hạn.

(Không ngờ chiến đấu với một thương sĩ siêu hạng lại khó khăn đến thế...)

Abel phải lè lưỡi trước tốc độ của Phelps.

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một trận đấu kiếm với thương sĩ lại khó khăn. Thẳng thắn mà nói, chỉ cần xâm nhập được vào tầm gần là xong. Nếu đối đầu với một đội hình Phalanx, một tập thể cầm thương dày đặc, thì sẽ rất vất vả, nhưng nếu là một chọi một, kiếm đấu thương thì rất đơn giản.

Nhưng đối thủ trước mắt thì khác.

Cú đâm... không, chính xác hơn có lẽ là một cú xiên, vì cây thương đang trượt trong lòng bàn tay trái của anh ta. Anh ta đeo giáp tay ở cả hai tay, nhưng có vẻ chiếc giáp tay trái là loại đặc biệt. Nó là một chiếc giáp tay dành cho thương sĩ, giúp cho việc xiên thương dễ dàng hơn.

Khi bị một mũi thương đâm thẳng từ hông lên mặt, cảm giác xa gần bị mất đi, khiến ngay cả Abel cũng gặp nguy hiểm cực độ.

(Abel quả nhiên rất cừ...)

Phelps kinh ngạc trước những chuyển động của Abel.

Trong số các kỹ thuật mà Phelps sở hữu, cú xiên từ thế trung đẳng là nhanh nhất. Hơn nữa, anh ta còn đeo một chiếc giáp tay chuyên dụng. Nhờ nó, tay trái hoạt động như một ống dẫn, giúp cây thương vẽ nên một đường xoắn ốc và tăng tốc độ đâm.

Cố định tay trái, và dùng cánh tay phải để di chuyển cây thương như một piston. Việc lách qua nó để tiếp cận là điều khó khăn ngay cả với một kiếm sĩ siêu hạng.

Các đòn tấn công của thương vốn khá đa dạng, ngoài cú xiên còn có cú đâm bằng cả hai tay hoặc cú đập tận dụng độ dẻo của thương... nhưng đối thủ này không cho phép anh ta làm những điều đó. Nếu dùng đòn đập, đối phương sẽ né được, và ngay khoảnh khắc mũi thương chạm đất, anh ta sẽ dùng chân giẫm lên để khóa chuyển động, rồi ngay lập tức xâm nhập vào tầm gần và kết thúc trận đấu.

Tốc độ di chuyển thân pháp của cậu ta quả là tuyệt vời.

(Mình nghe nói cậu ta đã bị đánh bại bởi Hoàng Đế Thập Nhị Kỵ Sĩ của Đế quốc, nhưng đã hồi phục hoàn toàn rồi. Hơn nữa... có khi nào cậu ta còn mạnh hơn cả lúc chúng ta cùng chiến đấu trong trận 'Đại Hải Khiếu' không?)

Anh ta thầm cười khổ.

Lý do Abel có thể hồi phục thì anh biết. Là nhờ vào thủy ma pháp sư đi cùng cậu ta. Có lẽ cậu ta đã bị cuốn theo những hành động luôn hướng về phía trước của người đó.

Bình thường, không ai lại đi đến thăm và xin được chỉ dạy bí kỹ của một mạo hiểm giả khác. Vì theo một nghĩa nào đó, đó chính là huyết mạch sinh tồn của một mạo hiểm giả. Thậm chí có trường hợp còn bị tấn công mà không cần hỏi han gì...

(Nhưng Ryo đã đến. Hơn nữa còn dẫn theo cả Abel... Rốt cuộc thì, đâu là giới hạn trong những tính toán của Ryo?)

Phelps thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ việc hai người họ đấu tập với nhau như thế này cũng nằm trong tính toán của cậu ta. Để qua đó, tiếp thêm tinh thần cho Abel.

(Đúng là một cặp bài trùng.)

Phelps khẽ mỉm cười và thầm nghĩ.

(Ở vương thành mình được dạy là cứ xông vào tầm gần rồi đập gãy cán thương, nhưng thế này thì chịu rồi!)

Giữa trận đấu tập với Phelps... Abel đang gào thét trong lòng.

(Phần tay cầm này... chắc chắn không phải gỗ. Một loại kim loại nào đó chăng? Nhưng sao nó lại có thể đàn hồi đến thế? Ngay cả khi đột nhập được vào lõi, cũng sẽ bị độ dẻo của nó đánh cho tơi bời. Đỡ cú này mà sơ sẩy, một đòn thôi cũng đủ gãy nát xương. Muốn tấn công, chẳng lẽ phải chấp nhận hy sinh cả một cánh tay?)

Bây giờ, trong đầu Abel chỉ có một suy nghĩ duy nhất: làm thế nào để khắc chế cây thương trước mặt.

Thẳng thắn mà nói, đó là một trải nghiệm mới mẻ.

Những trận đấu kiếm đối kiếm thì rất nhiều. Vì vậy cậu đã phần nào quen thuộc.

Tuy nhiên, những trận đấu kiếm đối thương thì không hề nhiều.

Nếu là trên chiến trường thì sẽ khác. Bởi trên chiến trường, tần suất sử dụng thương là rất cao.

Nếu trở lại với địa vị vốn có của mình là Nhị hoàng tử, số lần ra trận sẽ tăng lên. Đặc biệt, khi người anh trai là Thái tử đang gặp vấn đề về sức khỏe, khả năng cao Abel sẽ là người chỉ huy lực lượng chủ lực của quân đội Vương quốc trong vài thập kỷ tới.

Tuy nhiên, nếu ra trận với tư cách là một chỉ huy... ngược lại, số lần lao vào tiền tuyến sẽ giảm đi. Bởi vì, nếu bản thân bị kẻ địch hạ gục, thất bại sẽ được định đoạt ngay lập tức. Vì vậy, cậu không thể rời khỏi nơi an toàn nhất, và kết quả là số lần tự mình dùng kiếm chiến đấu sẽ còn ít hơn bây giờ.

Đương nhiên, số lần chiến đấu với đối thủ cầm thương cũng sẽ không nhiều. Vậy thì, nhân lúc này...

"Cái gì cũng cần kinh nghiệm cả."

Abel lẩm bẩm như vậy rồi thở ra một hơi thật sâu nhưng nhanh chóng. Ngay khi hít vào, cậu lao tới.

Một cú đâm sắc lẹm lao đến. Cậu dùng kiếm gạt đòn đầu tiên. Đó là để có thể đối phó ngay cả khi cú đâm thứ hai ập đến, để lao thẳng vào Phelps từ chính diện.

Tuy nhiên, chuyển động của Phelps đã phản lại dự đoán của Abel.

Trước cú lao vào của Abel, không ngờ Phelps cũng lao tới.

Dù đang cầm thương!

Dù khoảng cách rộng mới là lợi thế!

Lý do nhanh chóng được sáng tỏ. Phelps vừa lao tới vừa xoay dọc cây thương. Mũi thương hướng lên trời... còn đầu cán thương, từ phía dưới, quét sát mặt đất và lao lên về phía Abel.

Soạt.

Cậu dùng kiếm đỡ gạt cán thương tấn công từ dưới lên.

Hoàn toàn là tầm tấn công của kiếm.

Nhưng Phelps đã chuyển từ cú lao thẳng sang một bước chân theo hình vòng cung như đang khiêu vũ, và thoát khỏi tầm tấn công của thanh kiếm của Abel.

"Chết rồi!"

Thoát khỏi tầm tấn công của kiếm... nghĩa là khi khoảng cách bị kéo dãn, đó cũng là lúc quay trở lại tầm tấn công của thương.

Keng.

Abel xoay người, đưa kiếm ra trước mặt để chống đỡ cú đập mạnh mẽ của cây thương, một đòn tấn công được gia tăng sức mạnh nhờ lực ly tâm. Cậu đỡ được... nhưng cả cơ thể bị đánh bay đi.

"Khù~, đau thật đấy."

Vừa bị thổi bay, Abel vừa xoay người trên không, và ngay lập tức vào tư thế quỳ một chân rồi cằn nhằn.

"Quả là Abel, đòn cuối cùng tôi định làm gãy tay cậu đấy. Không ngờ lại đưa kiếm lên đỡ được."

Vẫn không phá vỡ thế thủ, nhưng Phelps mỉm cười tán thưởng.

"Cái chuyện chỉ cần xâm nhập vào tầm gần là thắng thương sĩ dễ như bỡn đúng là nói láo mà."

"Thì kiếm sĩ nào mà chẳng nhắm vào điều đó. Trong thương thuật cũng có vô số cách để đối phó. Làm gì có thứ vũ khí nào mà dễ dàng hạ gục được chứ."

"Sư phụ đã dạy tôi rằng cứ đập gãy cán thương là được..."

"Ngài Kiếm Thánh Julian à. Với tài nghệ của ngài ấy thì đúng là như vậy. Nói cách khác, ý ngài ấy là cậu phải đạt được trình độ ngang với Kiếm Thánh đi."

"Không thể nào..."

Phelps biết về xuất thân của Abel. Đồng thời, cũng biết cậu đã theo học ai. Và cũng biết rằng, người đó là một con quái vật đến mức nào trong lĩnh vực kiếm thuật...

"Nhưng để thắng được tên Kỵ sĩ Đế quốc mà chúng ta đã chiến đấu lần trước, thì phải mạnh đến mức đó..."

"À... không biết đám Hoàng Đế Thập Nhị Kỵ Sĩ có toàn những kẻ như vậy không nhỉ."

Hai giờ sau.

"Ryo và những người khác vẫn còn đang luyện tập à?"

"Kim thuật không phải là thứ có thể học được dễ dàng như vậy đâu."

Vừa nói, Abel và Phelps vừa tiếp tục một trận đấu tập nhẹ nhàng.

Ba giờ sau nữa.

"Vẫn còn tiếp tục à?"

"Ừ. Thỉnh thoảng có vẻ như các thành viên trong đoàn được gọi vào phòng."

"Được gọi? Để làm gì?"

"Hình như là để bị châm kim. Làm vật thí nghiệm ấy mà."

"...Có ổn không đấy?"

"Có sự chỉ đạo của Shenna nên không sao đâu."

Abel lo lắng, còn Phelps thì gật đầu quả quyết.

"Nói là vậy chứ, tôi cũng không biết cách sử dụng kim cụ thể đâu."

"...Hả? Tôi nghe nói Shenna dùng kim mà?"

"Ừ, đó là sự thật. Bằng cách đâm những cây kim mảnh đến mức không thể nhìn thấy, cô ấy có thể làm tê liệt cử động của đối phương, giảm đau... thậm chí có thể làm mù mắt nữa. Nhưng tôi không biết nguyên lý của nó, và cũng không ai khác trong dinh thự này biết cả."

"Thật luôn..."

Trên đời này có rất nhiều kỹ thuật không được lưu truyền rộng rãi.

Nhân tiện, hai người họ đã kết thúc trận đấu tập và đang chơi cờ vua trong phòng.

Ở các quốc gia miền Trung, cờ vua là một thú vui tao nhã mà giới vương hầu quý tộc phải biết. Nói cách khác, đối với Nhị hoàng tử Abel hay người thừa kế tước vị Hầu tước như Phelps, đó là một phần của kiến thức giáo dưỡng mà họ phải có...

"Abel rất thích chiến thuật đó nhỉ. King's Gambit thì phải. Nếu đối phương đi đúng nước cờ thì cậu sẽ gặp bất lợi đấy?"

"Không sao, vì tôi thích cái tên của nó."

"Hơn nữa... nếu từ Gambit mà triển khai Nhập thành thì tôi còn hiểu, đằng này cậu cũng chẳng làm."

"Không sao, vì hôm nay tôi có hứng như vậy."

Phelps vừa cười vừa nhún vai chỉ ra, Abel cũng nhún vai tuyên bố sẽ làm theo ý mình.

King's Gambit được cho là chiến thuật yêu thích của Vua Richard, người sáng lập nên thời kỳ trung hưng của Vương quốc, một chiến thuật cố tình để đối phương ăn Tốt, nhưng đổi lại sẽ có lợi thế triển khai ở trung tâm bàn cờ. Kết hợp với việc tuyên bố Nhập thành, chỉ bằng một nước đi đặc biệt, có thể di chuyển quân Hậu, một quân cờ tấn công mạnh mẽ, vào trung tâm bàn cờ và di chuyển Vua vào góc bàn cờ một cách vô cùng hiệu quả.

Tuy nhiên, Abel hôm nay đã không thực hiện Nhập thành.

Lý do, Phelps phần nào hiểu được.

Abel từ trước đến nay vẫn luôn được cho là người sẽ nắm quyền chỉ huy quân đội Vương quốc trong tương lai.

Anh trai, Thái tử Caindish, lo việc chính trị, còn em trai, Abel, lo việc quân sự. Đó được cho là sẽ trở thành thể chế của Vương quốc Knightley trong thế hệ tiếp theo. Vì vậy, ngay cả trong cờ vua, Abel cũng tự coi mình là quân Hậu và Xe, trung tâm của cuộc tấn công. Còn quân Vua cần bảo vệ chính là người anh trai đáng kính Caindish. Vì vậy, những nước đi trước đây của cậu đều tiến hành Nhập thành, để đưa Vua ra xa khỏi chiến trường.

Tuy nhiên, tình hình đang dần thay đổi. Thông tin về bệnh tình của Thái tử Caindish cũng đã đến tai Phelps. Có lẽ, chỉ còn sống được vài tháng. Abel chắc chắn cũng biết điều đó... và có lẽ trong lòng cậu đang có rất nhiều xáo động.

Nếu Thái tử Caindish qua đời, Abel sẽ là người kế vị ngai vàng.

Vì vậy, ván cờ này đã phản ánh tâm trạng của Abel.

Dù không muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu mạng sống của người anh trai đáng kính kết thúc, và mình trở thành Vua...

Mình sẽ chiến đấu đến cùng ở trung tâm bàn cờ, ở nơi tiền tuyến nhất của chiến trường. Sẽ không chạy trốn bằng cách Nhập thành.

Phelps chỉ biết thầm thở dài.

Tất nhiên, một vị vua đứng ở hàng đầu, không ngại hiểm nguy để dẫn dắt thần dân sẽ nhận được rất nhiều sự ủng hộ.

Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc dễ trở thành mục tiêu của kẻ thù. Đó là một sự thật không thể chối cãi, một chân lý không thể tránh khỏi.

Phelps nghĩ rằng, đối với Abel, người một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với tình huống như vậy, sự tồn tại của Ryo sẽ vô cùng hữu ích. Rằng Ryo sẽ trở thành một mối quan hệ bình đẳng với Abel, điều mà bản thân anh hay các thành viên của 『Xích Kiếm』 không thể làm được... đó là điều anh đang suy nghĩ.

Sau đó, Abel đã ăn tối tại căn cứ của 『Bạch Lữ Đoàn』 và cũng được cho mượn một chỗ để ngủ.

Ryo chỉ ra khỏi phòng vào sáng sớm hôm sau.

"A, cảm ơn rất nhiều... Tôi sẽ lại đến..."

Dáng vẻ lảo đảo của Ryo thật sự rất phù hợp với từ "phờ phạc". Việc nhìn thấy một Ryo, người nổi tiếng với sức bền gần như vô tận, lại kiệt sức đến thế này là một điều hiếm thấy ngay cả với Abel.

"Ryo, cậu ổn chứ?"

"Tôi ổn mà, Abel. Tôi đã học được những kiến thức và kỹ thuật tuyệt vời. Tôi cũng đã hứa sẽ nâng cao trình độ và thỉnh thoảng sẽ lại đến nhờ chỉ dạy."

Chuyện Ryo sau khi về nhà đã lấy Abel làm vật thí nghiệm để luyện tập kim thuật cho khỏi quên, lại là một câu chuyện khác.

Tại dinh thự nơi đã tiễn hai người đi, Phelps đang hỏi Shenna.

"Ryo thế nào?"

"Rất cừ. Cậu ta có tài năng."

"Tài năng của một người dùng kim?"

"Có lẽ cậu ta đã biết về sự tồn tại của một kỹ thuật như thế này từ trước. Dù không có kỹ thuật, nhưng cậu ta đã tiếp thu tư duy một cách rất trôi chảy."

"Ra là vậy."

Phelps gật đầu trước lời giải thích của Shenna và lẩm bẩm.

"Ryo... quả là một người thú vị."

Bên trong căn phòng là một chiếc bàn bán nguyệt khổng lồ, nơi có chín người đàn ông và phụ nữ với mái tóc màu tím đang ngồi. Tất cả đều là những người giữ vị trí trọng trách trong tổ chức này.

Họ tiến hành đặt một vài câu hỏi và xác nhận với người phụ nữ vừa được triệu tập. Cô cũng có mái tóc màu tím và đôi mắt xanh. Nếu Ryo hay Abel có mặt ở đây, có lẽ họ đã thốt lên: "Là cô gái có mái tóc tím tỏa sáng lấp lánh!". Dĩ nhiên, lúc này tóc và mắt cô không hề phát sáng.

Cuối cùng, chín người đàn ông và phụ nữ kia thông báo.

"Tại Đế quốc Debuhi ở khu vực Trung Nguyên, một Hạm đội Cơ động Trên không đã được hoàn thành. Đó là thứ cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta, những người sống trên bầu trời. Vừa rồi, mệnh lệnh tiêu diệt chúng đã được ban hành, với Zola Pallas được bổ nhiệm làm Tư lệnh. Cô sẽ hỗ trợ cô ấy với tư cách là Phó Tư lệnh."

Đó là một mệnh lệnh.

Một mệnh lệnh không thể có bất kỳ sự phản bác nào.

Lẽ ra là vậy...

"Là tôi ạ? Vẫn còn rất nhiều người khác xứng đáng hơn tôi cho vị trí Phó Tư lệnh mà?"

Người phụ nữ được triệu tập, sau khi trả lời các câu hỏi, cất tiếng với vẻ không hài lòng. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng sự bất mãn như vậy sẽ chẳng đi đến đâu.

"Livia Aurelius, đây là mệnh lệnh chính thức từ Viện Chính Vụ."

"...Tôi đã rõ."

Một khi đã nói là mệnh lệnh từ Viện Chính Vụ, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.

Bởi lẽ Viện Chính Vụ là một trong những hội đồng hành pháp tối cao trên lục địa bay này.

Rời khỏi Viện Chính Vụ, Livia trở về phòng riêng của mình. Tại đó, người đàn ông hỗ trợ cô với tư cách phụ tá đang tao nhã thưởng trà.

"Trong lúc tôi bị Viện Chính Vụ khiển trách, thì Julius cậu lại thảnh thơi ngồi đây uống trà nhỉ."

"Thời gian cần được sử dụng một cách hiệu quả mà. Nếu muốn phàn nàn thì đối tượng phải là đám người ở Viện Chính Vụ chứ?"

"Làm gì có chuyện tôi nói được chứ! Chính vì không nói được nên tôi mới nói với cậu đây này!"

"Thật là vô lý."

Julius khẽ nhún vai và tiếp tục uống trà. Anh ta có vẻ không hề bị ảnh hưởng bởi những lời của Livia.

Livia tóm tắt lại mệnh lệnh mà cô nhận được ở Viện Chính Vụ cho Julius nghe.

"Mà nói cho cùng, mệnh lệnh tiêu diệt chẳng phải đồng nghĩa với việc phát động chiến tranh sao? Dĩ nhiên, đã gọi là Hạm đội Cơ động Trên không thì chắc chắn phải có nhiều tàu chiến rồi. Nhưng từ trước đến nay, chúng ta vẫn luôn đối phó bằng các hoạt động phá hoại để chúng không bị người dưới mặt đất phát hiện cơ mà. Tại sao lần này lại là mệnh lệnh tiêu diệt chứ?"

"Chắc là có liên quan đến các vị 'Nguyên Lão' vừa thức tỉnh sau một nghìn năm thôi."

"Vậy à... Julius cũng nghĩ vậy nhỉ, tôi cũng thế."

Livia cau mày gật đầu. Những kẻ dưới mặt đất là đối tượng để cai trị... trong số các 'Nguyên Lão', có những người đã tuyên bố thẳng thừng như vậy. Nếu cuộc 'tiêu diệt' này là do ý muốn của những 'Nguyên Lão' đó thì...

"Có lẽ một cuộc chiến mới với mặt đất lại sắp nổ ra rồi."

"Đã một nghìn năm rồi sao."

Không chỉ Livia, mà ngay cả Julius, người thường ngày ít khi biểu lộ cảm xúc, cũng khẽ lắc đầu. Đó là một dự đoán mà không ai mong muốn.

Một lúc sau, một tập tài liệu được gửi đến cho Livia.

"Dự thảo kế hoạch tác chiến?"

Livia lẩm bẩm và bắt đầu lật xem tài liệu. Trong khi đó, Julius đang uống tách trà thứ ba.

"Triển khai hai mươi tàu lớp Mars, hai tàu lớp Jupiter, và một tàu lớp Terra làm kỳ hạm?"

"Các tàu lớp Terra đều đang ở trong ụ tàu cả rồi mà?"

"Có vẻ như chiến dịch sẽ được phát động ngay khi tàu số một Terra hoàn tất bảo trì."

"Mười tàu Mars và một tàu Jupiter thì tạo thành một cụm tác chiến nhỉ? Tức là họ sẽ điều động đến hai cụm tác chiến cùng với một tàu lớp Terra sao."

"Lần này nó được gọi là Hạm đội Tác chiến Viễn chinh. Hạm đội...? Họ thực sự định gây chiến với mặt đất sao? Điều đó có nghĩa là lục địa bay này sẽ thức giấc sau một nghìn năm ngủ yên? Hình như cuộc chiến với mặt đất một nghìn năm trước..."

"Chiến trường là khu vực mà người dưới mặt đất gọi là Lục địa Hắc Ám."

Julius trả lời câu hỏi của Livia.

Livia lại một lần nữa nhìn vào dự thảo kế hoạch.

"Mà khoan đã, tôi vừa mới được thông báo làm Phó Tư lệnh, tại sao đã có sẵn một kế hoạch tác chiến như thế này rồi, không phải lạ lắm sao?"

"Điều đó có nghĩa là bản thân cuộc chiến đã được dự tính từ rất lâu rồi."

"Vậy thì, chẳng phải lúc đó đã có người khác được sắp xếp vào vị trí Phó Tư lệnh sao? Rồi tôi bị ép vào một cách gượng ép..."

"Làm người của gia tộc Aurelius thật vất vả."

"Tôi có được chọn nơi mình sinh ra đâu chứ..."

Cùng với một tiếng thở dài thườn thượt, Livia giơ tay bóp cổ một ai đó vô hình.

"Livia Aurelius, xin vào."

Sau khi thông báo ở cửa, Livia bước vào phòng. Cánh cửa luôn luôn mở. Đó là phong cách làm việc của Zola Pallas, người sẽ là cấp trên của cô lần này.

"Cảm ơn cô đã đến. Sẽ xong ngay thôi, cứ ngồi ở đó đợi nhé."

Zola liếc nhìn Livia một cái rồi nói, sau đó lại tiếp tục ký vào một vài tài liệu.

Zola Pallas... một trong những người nổi tiếng nhất trong số các 'Tướng quân' có đủ tư cách để lãnh đạo quân đoàn. Là trưởng nữ của gia tộc Pallas danh giá, cô là một trong những nhân vật trung tâm của giới xã hội thủ đô Santuario, và được xem là chắc chắn sẽ có một ghế trong Viện Chính Vụ tiếp theo.

Dù biết cô là một người tài năng, Livia vẫn tự cho rằng việc cô được bổ nhiệm làm tư lệnh châm ngòi cho cuộc chiến lần này là do ý đồ của những kẻ muốn trao cho cô một món quà ra mắt để vào Viện Chính Vụ.

Nhưng tại sao bản thân mình lại bị xếp vào vị trí Phó Tư lệnh thì cô hoàn toàn không hiểu...

Sau khi Livia đợi một lúc, Zola ký xong và ngồi xuống ghế sofa đối diện. Rồi cô bắt đầu câu chuyện.

"Lần này, chính tôi là người đã đề xuất đưa cô vào bộ tham mưu."

"Là Tư lệnh Pallas sao?"

"Cứ gọi tôi là Zola."

"Là... Tư lệnh Zola sao?"

"Gần đây cô đã làm đủ thứ chuyện ở khu vực Trung Nguyên đó, phải không?"

"Không phải đủ thứ chuyện... tất cả đều là công việc của Tổng vụ thôi ạ."

"Phát hiện chỉ số bất thường ở nhiều nơi, vận chuyển đảo... Thật không thể tin được, nhưng đã phát hiện chỉ số bất thường vượt qua cả long mạch từ một người duy nhất, và kết quả là một phi cơ vận tải đã bị rơi."

"...Tất cả tôi đều đã ghi trong báo cáo rồi ạ."

Tư lệnh Zola nhún vai nói, còn Livia thì cau mày quả quyết rằng lý do đã được nêu rõ.

"Tôi đã đọc hết các báo cáo rồi. Không phải tôi đang chỉ trích cô đâu, chỉ là không thể tin nổi thôi."

"Dù ngài nói vậy thì..."

"Hơn nữa, cuối cùng cô đã tấn công ở hình thái Quinquatria mà vẫn bị chặn lại phải không? Đó là Quinquatria của gia tộc Aurelius đấy? Không thể nào."

"Dù ngài nói vậy thì..."

Trước những lời chỉ ra của Tư lệnh Zola, Livia chỉ biết lặp đi lặp lại câu "Dù ngài nói vậy thì".

Cô hiểu rằng có rất nhiều điều khó tin. Ngay cả bản thân cô, người đã trực tiếp đối mặt, cũng không muốn tin, nhưng chuyện đó đã thực sự xảy ra, và người đó thực sự tồn tại. Bị nói là không thể tin được thì... cô cũng chỉ biết đáp lại "đúng là 'dù ngài nói vậy thì'" mà thôi.

"Thôi được rồi, chuyện cũng đã qua. Đó là lý do tôi đề nghị đưa cô vào bộ tham mưu đấy."

"Vậy tại sao không phải là tham mưu mà lại là Phó Tư lệnh..."

"Chuyện đó thì tôi không biết. Chắc là cấp trên có nhiều chuyện, một cái gì đó liên quan đến chính trị thôi."

"...Vậy sao ạ."

Tư lệnh Zola nhún vai trả lời không biết, còn Livia thì cố nuốt tiếng thở dài vào trong. Thở dài ngay trước mặt một người vừa mới trở thành cấp trên trực tiếp... cô không nghĩ điều đó sẽ mang lại ảnh hưởng tốt cho mối quan hệ sau này.

"Chà, tôi biết cô cũng có nhiều suy nghĩ, nhưng tôi muốn cô hãy tích cực xem đây là cơ hội tốt để tích lũy chiến công."

"Vâng, tôi hiểu ạ."

Có vẻ như tin đồn về việc Livia bất mãn với lần bổ nhiệm này đã lan đến tai Zola từ đâu đó. Cũng phải thôi, với cái kiểu trả lời ở Viện Chính Vụ như vậy. Cô lại thầm thở dài, không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

"Trước mặt những cấp dưới khác, cô phải tuân theo mệnh lệnh của tôi, không được phép phản bác. Vì vậy, nếu có câu hỏi gì thì hãy hỏi ngay bây giờ. Chắc cô đã nghe về cách làm việc của tôi rồi chứ?"

"Vâng..."

Đúng vậy, Tư lệnh Zola không cho phép bất kỳ sự phản bác nào trước mặt người khác, thậm chí cả việc đặt câu hỏi. Bà ta coi đó là một sự thách thức quyền uy. Vì vậy, nếu có thắc mắc, phải hỏi khi không có ai khác ở xung quanh.

"Tại sao lần này lại có mệnh lệnh tấn công Hạm đội Cơ động Trên không của Đế quốc Debuhi ạ?"

"Hửm?"

"Nếu là trước đây, đáng lẽ chúng ta phải phá hoại để chúng không thể bay lên trời mà không ai hay biết chứ ạ."

"Đúng vậy. À, đúng rồi, ở Liên bang Handalieu thuộc Trung Nguyên... hình như là Công quốc Adran thì phải. Gần đây cô đã bắn hạ một phi thuyền cỡ nhỏ ở đó, ngụy tạo thành một vụ tai nạn thử nghiệm, phải không."

Tư lệnh Zola vừa nhớ lại vừa trả lời.

Nếu Ryo hoặc Abel nghe được câu chuyện này, có lẽ họ sẽ nhớ ra. Vụ việc phi thuyền cỡ nhỏ bị rơi khi họ xâm nhập vào thành phố biên giới Zimarino của Đại Công quốc Volturino theo yêu cầu của thương nhân Gecko. Chính vì vụ đó mà biên giới đã bị phong tỏa.

"Có vẻ như họ cho rằng cứ thế này thì chẳng đi đến đâu."

"Chẳng đi đến đâu ạ?"

Livia nghiêng đầu trước câu trả lời của Tư lệnh Zola.

"Lần này, một hạm đội quy mô lớn đã được chế tạo tại Đế quốc Debuhi, cũng ở Trung Nguyên. Có lẽ cấp trên đã phán đoán rằng việc tiêu diệt từng chiếc một sẽ không kịp và vô ích. Vì vậy, họ định công khai xuất hiện và tuyên bố rằng đừng có bay lên trời nữa."

"Vì mục đích đó... vì một kiểu dằn mặt, mà chúng ta xuất chinh lần này sao ạ?"

"Tôi nghĩ vậy. Việc Đế quốc Debuhi đang nghiên cứu thứ có thể gọi là chiến hạm trên không đã được chúng ta nắm bắt từ khá sớm. Vốn dĩ ở đó đã có chiến hạm trên không Halter rồi."

"Thứ mà Công chúa Mephis đã mang đi..."

"Đúng vậy. Việc sao chép hoàn toàn là không thể, nhưng có lẽ sẽ dễ dàng hơn là chế tạo từ con số không phải không? Có vật mẫu thực tế thì vẫn hơn."

Tư lệnh Zola trả lời với một nụ cười gượng. Bà ta cho rằng việc Đế quốc Debuhi, vốn sở hữu chiến hạm trên không Halter, sớm muộn gì cũng bay lên trời là điều khó tránh khỏi.

Nhưng những lời tiếp theo của bà lại đi kèm với một cái cau mày.

"Trong số các 'Nguyên Lão' đã thức tỉnh, có những vị nói những điều như 'vai trò của người trên trời là dẫn dắt người dưới đất' hay 'người dưới đất là nô lệ của người trên trời'. Tôi hiểu việc họ tự hào là người dân Romanesque nhưng... Chà, tôi không nói rằng những lời nói và hành động của các 'Nguyên Lão' đó không liên quan đến vụ việc lần này đâu."

Có vẻ như điều mà Livia nói với Julius đã đúng. Hơn nữa, việc Zola tự mình trả lời dù cô không hỏi cho thấy...

"Thú thật, tôi cũng nghĩ rằng tư tưởng của các 'Nguyên Lão' đó quá cực đoan."

"Tư lệnh Zola..."

"À, đây chỉ là tôi đang lẩm bẩm một mình thôi. Dù cô có làm chứng ở đâu đó, tôi cũng sẽ trả lời là 'tôi không nhớ đã nói điều đó'."

"Tôi sẽ không đi mách lẻo đâu ạ."

"Chà, vào thời điểm các 'Nguyên Lão' thức tỉnh, ván đã đóng thuyền rồi."

"Vâng..."

Livia yếu ớt đồng tình. Đúng vậy, đó là những việc mà họ không thể làm gì được.

"Cô sẽ cùng tôi lên kỳ hạm Terra."

"Ể? Phó Tư lệnh thường sẽ ở một tàu khác với Tư lệnh chứ ạ?"

"Đúng, đó là thông thường. Lần này là vì tôi muốn nghe ý kiến của cô. Vốn dĩ tôi muốn đưa cô đi với tư cách tham mưu mà. Lý do là để nghe ý kiến của cô. Nếu cô ở tàu khác, tôi không thể nghe ý kiến ngay lập tức được."

"Vâng... tôi đã hiểu."

Vương quốc Knightley, phía bắc, Lãnh địa Bá tước Goter. Tại quảng trường trung tâm của thủ phủ Goya, một cuộc biểu tình quy mô lớn đang diễn ra.

"Đòi thức ăn, hử."

Nhìn cuộc biểu tình đó, một mạo hiểm giả trông như kiếm sĩ lẩm bẩm trong khi nhìn xuống quảng trường từ cửa sổ tầng hai của một quán trọ.

"May cho chúng ta thật, được ngài Hầu tước thu nhận. Vì được trả tiền đàng hoàng nên mới có cái mà ăn."

Một người đàn ông trông giống pháp sư nói vậy trong khi vẫn ngồi trên ghế. Người đàn ông trông như thần quan ngồi cạnh cũng liên tục gật đầu đồng tình với lời nói đó.

"Đúng thế thật. Phải cảm ơn ngài Ilarion đã giới thiệu chúng ta. Mà này, Oriana và Isaiah vẫn chưa về à."

Kiếm sĩ vừa nhìn về phía cửa, vừa lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt để kiểm tra.

"Hector, cậu lo lắng quá rồi đấy. Hai người đó thì có sao đâu."

Ngay lúc người pháp sư vừa dứt lời, cánh cửa mở ra và hai người họ bước vào.

"Hector, có chỉ thị rồi này."

Oriana, một trinh sát, đưa bản chỉ thị cho đội trưởng của nhóm, kiếm sĩ Hector.

"Vậy sao!"

Hector nhận lấy bản chỉ thị với vẻ mặt vui mừng. Rồi anh đọc lướt qua nó.

Bốn thành viên còn lại chờ đợi lời của Hector.

Sau khi đọc thầm vài lần, Hector đọc to bản chỉ thị.

"Hãy trở về Vương đô."

"Tuyệt vời!"

Bốn người họ vỡ òa trong niềm vui.

Thương sĩ Isaiah liên tục giơ tay ăn mừng, còn pháp sư Kenzie và thần quan Tarlow thì ôm chầm lấy nhau.

Họ là tổ đội hạng C thuộc Vương đô, 『Sao Mai』.

Trước đây, họ chính là tổ đội đã cố gắng bắt cóc Abel trước cuộc náo loạn ở Vương đô. Sau đó, họ bị cuốn vào một vụ nổ nhằm xóa bỏ bằng chứng và mất tích, nhưng thực ra đã được Ilarion Baraha bảo vệ, và từ đó trở thành mạo hiểm giả đồn trú tại Vương đô cho gia tộc Hầu tước Heinlein.

Hiện tại, do cuộc tranh giành quyền lực trong vương thành vẫn chưa ổn định, việc họ còn sống vẫn được giữ bí mật. Vì vậy, nhiệm vụ lần này không phải thông qua Hội Mạo hiểm giả, và mức độ cống hiến cho hội cũng không tăng lên. Nhưng họ nhận được khoản thù lao hậu hĩnh hơn nhiều từ gia tộc Hầu tước Heinlein, và cả năm người đều hài lòng.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cuộc điều tra kéo dài một tháng ở Lãnh địa Bá tước Goter không mấy thú vị, và đối với năm thanh niên của 『Sao Mai』, sự hào nhoáng của Vương đô đã trở thành một nỗi nhung nhớ, đó cũng là sự thật.

Dù 『Sao Mai』 đã nhận được lệnh trở về Vương đô, vẫn có những mạo hiểm giả tiếp tục ở lại phía bắc Vương quốc.

Đó là bốn thành viên chủ lực được xem là quân át chủ bài của 『Bạch Lữ Đoàn』, thuộc thành Lune ở phía nam. Họ đã xâm nhập vào lãnh địa của Công tước Flitwick, tức em trai của nhà vua, Raymond, và trong vài ngày qua đã thu thập thông tin tại thủ phủ Carlisle của nơi đó.

Và đêm nay, họ đã nắm được một thông tin có thể nói là mang tính quyết định.

Bốn người đang theo dõi dinh thự của Bá tước Parker Fletcher, người được cho là cánh tay phải của Vương đệ Raymond. Họ đã nhận được thông tin rằng chủ nhân của dinh thự, Parker, sẽ có một cuộc gặp mặt bí mật với một số nhân vật và đã tiến hành theo dõi.

"Không nhầm chứ?"

"Vâng, đó chắc chắn là Tướng quân Ebner, người chỉ huy Quân đoàn thứ tám của Đế quốc. Và người còn lại là Bá tước Guter, chỉ huy của Quân đoàn Phép thuật thứ bảy của Đế quốc."

Trước sự xác nhận của song kiếm sĩ Blair, thần quan Gideon gật đầu đáp lại.

"Nói cách khác, Vương đệ điện hạ hoàn toàn nhúng chàm rồi."

Blair khẽ lắc đầu. Dù là một người thẳng tính và phóng khoáng, Blair cũng không thể cảm thấy vui vẻ khi chứng kiến sự phản bội quê hương ngay trước mắt.

Thông tin đã nắm được, bằng chứng của sự phản bội... chính xác hơn là bốn người họ với tư cách nhân chứng, giờ chỉ cần liên lạc với Phelps hoặc Hầu tước Heinlein là xong. Xong thì xong, nhưng...

"Không được, vẫn không kết nối được."

Thổ thuật sư Wyatt vừa truyền ma lực vào chiếc hộp kích thước khoảng mười centimet vuông trên tay vừa lắc đầu báo cáo.

"Thật sao. Wyatt làm hỏng nó rồi à?"

"Làm gì có chuyện đó! Nó vẫn khởi động được, có vẻ như thông tin cũng đang được gửi đi, nhưng không thể kết nối được với bên kia."

Wyatt phản bác lại lời nói đùa của Blair.

Thế nhưng...

"Đó là vì món đồ giả kim thuật bên này đang gây nhiễu đấy."

Ngay khoảnh khắc giọng nói đó vang lên từ sâu trong bóng tối phía xa, từ bóng tối bên này, những con dao găm đã được phóng về phía giọng nói ấy.

Keng, keng, keng.

Những con dao găm do trinh sát Lorenzo phóng ra đều bị đánh bật.

"Chết tiệt! Bị tiếp cận gần đến thế này mà không hề hay biết."

Blair rút song kiếm ra và chửi thề. Ba người còn lại cũng chuyển sang tư thế chiến đấu.

"Đó là vì bọn ta mạnh hơn bọn ngươi thôi. Dù vậy, có vẻ như đã có vài con chuột khá lớn dính bẫy rồi."

Người đàn ông xuất hiện từ trong bóng tối đã cạo trọc đầu, cạo cả lông mày, tạo ra một sự hiện diện khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Giá như trí nhớ của ta có vấn đề thì tốt quá... Ta nhớ là đã nghe chuyện về một mạo hiểm giả hạng A cạo cả tóc lẫn lông mày."

"Rất tiếc là trí nhớ của ngài không có vấn đề đâu. Trông ngài ấy rất giống với diện mạo của kiếm sĩ San thuộc tổ đội hạng A của Vương đô, 『Ngũ Long』, theo như lời đồn."

Trước lời của Blair, Gideon đáp lại trong khi khẽ thở dài.

"Dĩ nhiên, không thể chỉ có một mình hắn, đúng không."

"Tôi cảm nhận được ba khí tức khác."

"Tổ đội hạng A 『Ngũ Long』 được cho là đã mất tích, hóa ra lại ở Carlisle. Tôi cũng muốn báo cáo về việc này, nhưng..."

"Vâng, không kết nối được."

Kiếm sĩ Blair hỏi, trinh sát Lorenzo trả lời, và trước sự xác nhận của thần quan Gideon, pháp sư Wyatt gật đầu.

"Nói cách khác..."

"Chúng ta phải đột phá khỏi đây, thoát khỏi thành phố này, và bằng cách nào đó gửi thông tin đi."

Gideon gật đầu đáp lại lời xác nhận của Blair.

Gần như cùng lúc bốn thành viên của 『Bạch Lữ Đoàn』 hạ quyết tâm, tình hình đã thay đổi.

"Đột phá được không đây~?"

Keng.

Chỉ có song kiếm sĩ Blair là phản ứng kịp khi San bất ngờ rút ngắn khoảng cách và vung kiếm xuống thần quan Gideon.

"Một tay mà có sức mạnh này, hắn là quái vật chắc."

Blair lao vào trước mặt Gideon và dùng song kiếm đỡ lấy đòn bổ xuống bằng một tay phải của San. Nhưng cô sắp bị San, dù chỉ dùng một tay, áp đảo.

"Ta phóng thích ngọn thương xuyên phá"

Cạch, cạch.

San dùng thanh kiếm cầm ở tay trái từ lúc nào không hay để gạt đi ma pháp tấn công của thổ thuật sư Wyatt.

Trong tình trạng tay phải tấn công Blair, tay trái gạt Lưỡi Đao Đá, để lộ sơ hở phòng thủ, ba con dao găm của trinh sát Lorenzo ập đến.

Nhưng San đã đá chân lên, lộn một vòng ra sau và né được lên không trung.

"Song kiếm sĩ?"

"Cứ như một nghệ sĩ nhào lộn..."

Song kiếm sĩ Blair ngạc nhiên trước dáng vẻ cầm kiếm bằng cả hai tay của hắn, còn Wyatt thì kinh ngạc trước cách né đòn lên không trung không theo kiếm thuật chính thống.

San lùi một bước để giữ khoảng cách với bốn người.

"Cứ tưởng là mấy con chuột lớn, ai ngờ còn hơn cả tưởng tượng. Không lẽ là mạo hiểm giả hạng B à?"

San vừa cười vừa hỏi. Vẻ mặt hắn toát lên sự tự tin tuyệt đối.

"Ba người hợp sức mà không làm hắn xước một vết, chẳng phải là quái vật thật sao."

Blair nói như thể phun ra.

"Tất nhiên rồi. Ta là hạng A mà?"

San lại vừa cười vừa nhún vai.

Ngay lúc đó, ánh mắt của bốn thành viên 『Bạch Lữ Đoàn』 giao nhau. Một cái ra hiệu bằng mắt. Không ai gật đầu hay làm gì khác.

Người lao lên đầu tiên là song kiếm sĩ Blair.

"

Một đại kỹ được tung ra ngay lập tức, mười nhát chém tốc độ cao tấn công San.

Tuy nhiên, tất cả đều bị hắn đỡ được một cách dễ dàng.

"Xin hãy thắp lên ánh sáng vĩ đại đó

Một đòn làm mù mắt bằng ánh sáng cực mạnh từ thần quan Gideon.

"Uô!"

San bất giác kêu lên. Nhưng hắn đã nhắm chặt mắt và đòn làm mù không thành công.

Ngay sau đó là những con dao găm không một tiếng động của trinh sát Lorenzo.

Keng.

Không hiểu tại sao hắn có thể phản ứng được, nhưng San đã đỡ được một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên, đó cũng nằm trong dự tính, tất cả chỉ là mồi nhử.

"Hãy ngăn cách ta và hắn, hiện ra dãy tường đá

Một bức tường đá được tạo ra giữa bốn người và San.

"Hãy ngăn cách ta và hắn, hiện ra dãy tường đá

Tạo ra liên tục bằng cách niệm chú siêu nhanh.

"Hãy ngăn cách ta và hắn, hiện ra dãy tường đá

"Hãy ngăn cách ta và hắn, hiện ra dãy tường đá

Tiếp tục tạo ra thêm nữa. Trong lúc đó, giọng niệm chú ngày càng xa dần. Họ vừa niệm chú vừa bỏ chạy.

Ba bức tường đầu tiên San còn dùng kiếm chém tan...

"Hết cách."

Nói rồi hắn từ bỏ việc truy đuổi.

Sau khi thở dài một tiếng, hắn gọi về phía sau.

"Này, sao không giúp một tay hả!"

"Tưởng là ngài kiếm sĩ hạng A sẽ không để sổng mất đâu~"

"Hay là ngài kiếm sĩ hạng A cũng chẳng cừ khôi lắm nhỉ~"

Đáp lại lời phàn nàn của San là những giọng nói trêu chọc.

Sau đó, ba người xuất hiện.

Là các thành viên của tổ đội hạng A 『Ngũ Long』, thương sĩ Connor, hỏa thuật sư Bruno, và trinh sát kiêm cung thủ Calvin, người nãy giờ vẫn im lặng.

"Tụi nó mạnh phết đấy? Chắc chắn là hạng B rồi. Calvin, có biết bọn chúng là ai không?"

San hỏi Calvin, người vẫn luôn im lặng. Vì đó là cách chắc chắn nhất.

"Sao lúc nào cũng hỏi Calvin thế!"

"Đúng đó, biết đâu bọn này cũng biết thì sao!"

"Làm quái gì có chuyện bọn mày biết được!"

Connor và Bruno lên tiếng phàn nàn, nhưng San lập tức phủ nhận. Và thật không may, sự phủ nhận đó luôn luôn đúng.

"Tổ đội hạng B thuộc Lune, 『Bạch Lữ Đoàn』, song kiếm sĩ Blair, thổ thuật sư Wyatt, trinh sát Lorenzo, thần quan Gideon."

Dù chỉ là thông tin tối thiểu, Calvin vẫn truyền đạt một cách chắc chắn những gì mình có.

Việc một trinh sát kiêm cung thủ leo lên được đến hạng A là một điều không thường thấy trong lịch sử của Vương quốc Knightley, nơi được mệnh danh là quốc gia của mạo hiểm giả. So với ba người còn lại của 『Ngũ Long』 đang đứng trước mặt, anh ta đạt được hạng A chính là nhờ vào trí tuệ vượt trội của mình.

"Thật luôn, đến tên cũng biết..."

"Trong đầu Calvin chứa cái gì vậy nhỉ?"

Thương sĩ Connor và pháp sư Bruno thán phục một cách kinh ngạc.

Chỉ có phản ứng của San là khác.

"『Bạch Lữ Đoàn』 của Lune, chẳng phải là cái tổ đội có khoảng bốn mươi người do con trai của Hầu tước dẫn đầu sao?"

"Đúng vậy. Phelps A. Heinlein. Lực lượng chủ chốt là đội trưởng anh ta, phó đội trưởng pháp sư Shena, và bốn người vừa rồi."

"Vậy có khả năng đội trưởng và phó đội trưởng cũng đang ở đây?"

"Không thể phủ nhận."

Calvin gật đầu trước câu hỏi của San.

"Liên lạc bằng đạo cụ giả kim thuật từ đây ra ngoài thành phố đang bị gây nhiễu, đúng không?"

"Bị gây nhiễu bởi đạo cụ do Hiệp hội Giả kim thuật Đế quốc cung cấp."

"Vậy thì. Cách tốt nhất là vừa ngăn chúng thoát ra khỏi thành phố, vừa đợi chúng hợp quân với đội trưởng và phó đội trưởng rồi tấn công một lượt, đúng chứ."

"Coi chừng lại thua con trai Hầu tước đấy."

"Ngài kiếm sĩ hạng A lúc nãy vừa để sổng mất một mẻ mà."

Connor và Bruno châm chọc vào phương án của San.

"Im đi! Nếu bọn mày giúp một tay thì đã chẳng có vấn đề gì rồi!"

San lại hét lên, không biết đã là lần thứ mấy. Dĩ nhiên, hai người bị mắng chẳng hề để tâm. Về cơ bản, cả ba người, kể cả San, đều có tính cách lệch lạc.

"Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ở lại Carlisle một thời gian nữa. Cùng nhau đi săn mạo hiểm giả cho vui nào."

San nở một nụ cười tà ác.

Connor và Bruno cũng cười theo.

Chỉ có Calvin là nhìn ba người họ, không thay đổi sắc mặt, cũng không lắc đầu.

Bốn người đó chính là thành viên hiện tại của 『Ngũ Long』.

"Phù~"

Người đang thở ra một hơi đầy thỏa mãn và khoan khoái là một thủy thuật sư. Một kiếm sĩ liếc nhìn anh ta với ánh mắt ngờ vực.

Đây là dinh thự của 『Bạch Lữ Đoàn』. Bên cạnh đội trưởng Phelps, chủ nhân của dinh thự, và Abel đang ngồi trên ghế trao đổi thông tin, Ryo đang nằm sấp trên một chiếc ghế sofa rộng và được phó đội trưởng Shena châm cứu.

"Kim thuật của cô Shena thật sự rất tuyệt vời. Tôi cũng sẽ cố gắng để đạt đến trình độ đó."

"Ryo có năng khiếu đấy. Cố gắng lên."

Ryo khen ngợi tài năng của Shena với vẻ mặt khoan khoái, còn Shena, dù không hề thay đổi sắc mặt, cũng khen ngợi người đệ tử tạm thời của mình.

"Đó thật sự là luyện tập sao?"

"Kiếm thuật cũng vậy, chẳng phải cũng cần nhận lấy kỹ thuật của sư phụ sao?"

"Nói vậy thì cũng đúng nhưng..."

Phelps vừa cười vừa trả lời câu hỏi của Abel.

"Chuyện Shena khen ngợi ai đó là cực kỳ hiếm có. Tức là, việc Ryo có năng khiếu về kim thuật là chắc chắn đấy."

Phelps đảm bảo, và Abel không nói gì thêm, chỉ nhìn Ryo và Shena.

Sau khi nhìn một lúc, anh ta dường như nhớ ra điều gì đó.

"Xin lỗi, việc trao đổi thông tin bị gián đoạn rồi. Mà, gọi là trao đổi chứ thực ra chỉ có mình tôi đơn phương nhận thông tin thôi."

"Không sao đâu. Bên tôi giỏi thu thập thông tin mà."

"Tôi hiểu về vụ của 『Sao Mai』 rồi. Nghe nói ngay sau khi họ rời Lãnh địa Bá tước Goter, Đế quốc đã ra một tuyên bố?"

"Đúng vậy, Bộ Ngoại giao Đế quốc đã đưa ra thông báo rằng, do công dân Đế quốc bị cuốn vào cuộc bạo loạn ở Lãnh địa Bá tước Goter và an toàn không được đảm bảo, 'Đế quốc sẽ sử dụng mọi biện pháp để đảm bảo an toàn cho công dân của mình'."

"Một cái cớ, hay là bước đệm cho một cuộc xâm lược vũ trang. Đưa quân vào Vương quốc để bảo vệ công dân của mình... chuyện này đã xảy ra nhiều rồi phải không?"

"Đúng, là chuyện thường ngày thôi."

Bảo vệ công dân, đó là một chiêu bài thường được sử dụng từ xưa đến nay để làm cái cớ cho chiến tranh.

Vốn dĩ, Đế quốc và Vương quốc trong mấy chục năm qua cứ vài năm lại có một cuộc xung đột quy mô hàng vạn người.

Nếu là bình thường, mọi việc sẽ được chuẩn bị một cách lặng lẽ như 'chuyện thường ngày'. Tuy nhiên, Vương quốc vẫn chưa gượng dậy sau sự hỗn loạn của cuộc náo loạn ở Vương đô. Do cuộc náo loạn đó, Kỵ sĩ đoàn Vương quốc đã bị xóa sổ một lần và hiện đang trong quá trình tái lập.

Ngoài ra, các vệ binh ở khu phố quý tộc trong lúc náo loạn đã thiệt mạng, khiến lực lượng chiến đấu ở Vương đô và các khu vực lân cận đang ở mức rất thấp. Thêm vào đó, tình hình an ninh ở phía đông, vốn đã xấu đi từ trước, cũng không có dấu hiệu cải thiện, và tình trạng thiếu hụt lực lượng chiến đấu trên toàn Vương quốc ngày càng trở nên rõ rệt.

"Quân vụ khanh sẽ thúc giục các lãnh chúa phía bắc tham chiến."

"Quân vụ khanh... Hầu tước Winston, ngài Elliot Austin sao. Là vị đã ngăn cản ngài Alexis trở về lãnh địa đến phút cuối cùng. Ngài ấy nói mình tự tin trong việc chỉ huy quân đội nhưng lại kém về chính trị. Vậy mà lại bị bổ nhiệm làm Quân vụ khanh, người chịu trách nhiệm về mặt chính trị của quân đội... thật đáng thương."

"Lúc đó, lãnh địa của nhà tôi cũng đang gặp khó khăn, nên cha tôi không còn cách nào khác ngoài việc trở về."

Nếu ai cũng có thể hành động theo lý tưởng... Nhìn lại quá khứ thì ai cũng có thể nói bất cứ điều gì. Nhưng thực tế lại phức tạp đan xen, và hầu hết mọi chuyện đều không thể diễn ra theo lý tưởng.

"Chỉ có điều, thành thật mà nói, sự đoàn kết của các lãnh chúa phía bắc..."

"Sao cơ? Ý cậu là sẽ có quý tộc từ phía bắc phản bội sao?"

"Khả năng đó rất cao."

"Này này..."

Abel cau mày trước câu trả lời của Phelps.

Dĩ nhiên, anh biết rằng mạng lưới tình báo của gia tộc Hầu tước Heinlein rất xuất sắc, và bản thân Phelps cũng không phải là người nói năng tùy tiện. Nhưng dù vậy, sự phản bội thì...

"Hơn hết là động thái của Vương đệ điện hạ, mà."

"À... chú của ta sao."

Công tước Flitwick, Vương đệ Raymond, từ góc nhìn của Nhị Hoàng tử Abel thì là chú của anh. Tuy nhiên, khi Abel vừa đủ lớn để nhận thức, ông đã rời khỏi vương thành và chuyên tâm vào việc quản lý lãnh địa của mình với tư cách là Công tước Flitwick. Vì vậy, họ gần như chưa từng nói chuyện thân mật, nhưng anh đã nghe nói rằng ông đã tranh giành quyền kế vị ngai vàng với cha mình, Stafford IV.

"Dù có thèm muốn ngai vàng đến đâu, ông ấy cũng sẽ không đưa ra quyết định ngu ngốc như bắt tay với Đế quốc chứ?"

"Ai biết được... Mạng lưới tình báo của gia tộc Heinlein chúng tôi cũng không phải là hoàn hảo. Thành thật mà nói, chúng tôi không thể theo dõi hoàn toàn các động thái ở phía bắc."

"Thật luôn..."

"Hiện tại, tôi cũng đã cử bốn người của 『Bạch Lữ Đoàn』 đến Carlisle trong lãnh địa của Công tước để thăm dò nhiều thứ."

"Thần quan Gideon không có ở đây là vì vậy sao."

"Chính là thế."

Cuối cùng cũng hiểu ra, Abel gật đầu, còn Phelps thì cười gượng.

"Nghe nói Tài vụ khanh đã phàn nàn về việc thúc giục các lãnh chúa phía bắc tham chiến."

"Tài vụ khanh? Hình như vẫn là Foucault mà nhỉ?"

"Đúng vậy. Chẳng phải Abel cũng có một mối duyên nợ không nhỏ với ông ta thông qua vụ của 『Sao Mai』 sao?"

"Không phải là duyên nợ... Tôi chỉ thấy thật đáng kinh ngạc khi sau bao nhiêu vấn đề bị phanh phui như vậy mà ông ta vẫn có thể giữ được chức vụ Tài vụ khanh."

"Có lẽ ông ta tài năng trong lĩnh vực tài chính quốc gia. Nghe nói ông ta đang tính toán nhiều cách để xoay sở tiền thưởng cho các lãnh chúa. À còn... đúng rồi, lần này xuất trận ngoài các lãnh chúa phía bắc ra thì có Kỵ sĩ đoàn Vương quốc, Pháp sư đoàn Cung đình, và Quân đoàn thứ nhất của Vương quốc. Cùng với dân quân được trưng binh."

"Chỉ có số lượng thì cũng đủ nhỉ..."

"Quân đội Đế quốc toàn là quân nhân chuyên nghiệp cả. Vì trình độ khác nhau, nên ít nhất cũng phải vượt trội về số lượng. Là chuyện thường ngày mà."

"Đúng vậy, là chuyện thường ngày..."

Nhưng cả hai đều biết. Không có gì đảm bảo kết quả cũng sẽ như thường lệ.

Đặc biệt, Abel và Ryo đã trực tiếp trải nghiệm sức mạnh của quân đội Đế quốc. Dĩ nhiên, đối thủ mà họ chiến đấu là những kẻ có thể nói là tinh nhuệ nhất trong số đó. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không tái xuất ở tiền tuyến.

Chính vì vậy mà họ đã đặc huấn, và mong chờ một cuộc tái đấu!

"A~ Mệt mỏi tan biến hết rồi."

Ryo, người đang thốt ra những lời đó với vẻ mặt đầy thỏa mãn... cũng chỉ đang trong quá trình hồi phục thể lực kết hợp trải nghiệm, sau khi trải qua nhiều giờ đặc huấn châm cứu liên tục dưới sự chỉ đạo của Shena.

Tuyệt đối không phải là đang chơi bời!

"Việc hồi phục sau mệt mỏi không phải là điều có thể xem nhẹ."

"Không, ừm, mà, đúng vậy..."

Trước lời nói của Phelps kèm theo tiếng cười, Abel cũng gật đầu một cách miễn cưỡng.

Ít nhất thì ở đó, một không gian tràn ngập sự bình yên đã được hình thành.

Lãnh địa Hầu tước Heinlein, Acre. Hầu tước Alexis Heinlein, lãnh chúa nơi đây, đã nhận được báo cáo từ Phelps đang ở Lune.

"Cho 『Sao Mai』 đang được cử đến Lãnh địa Bá tước Goter ở phía bắc trở về Vương đô à. Sắp xảy ra bạo động? Ta đã nghĩ chuyện này có thể xảy ra ở bất cứ đâu phía bắc, nhưng có vẻ Lãnh địa Bá tước Goter sẽ là nơi châm ngòi. Còn nữa... động thái của Bá tước Harold Lawrence..."

Bá tước Harold Lawrence, Nội vụ khanh hiện tại. Người được đánh giá là trẻ tuổi nhất và tài năng nhất trong số các đại thần. Nhưng nếu một người được cho là ưu tú như vậy lại phản bội thì...

(Thật lòng mà nói, đất nước này đã...)

Alexis đã nghĩ vậy, nhưng may mắn là ông đã kìm lại và không nói ra thành lời.

Rồi ông lắc đầu nhiều lần.

Quê hương... Vương quốc Knightley, nơi đã đánh bại Liên bang và đáng lẽ phải đang ở trên đỉnh cao của sự thịnh vượng chỉ mới mười năm trước. Tại sao lại ra nông nỗi này.

Có phải sai lầm là do mình đã từ chức Kỵ sĩ đoàn trưởng và trở về lãnh địa không? Lẽ ra không nên để Arthur Bellasis làm cố vấn Pháp sư đoàn mà nên để ông ta giữ chức Pháp sư đoàn trưởng chăng?

Khi một quốc gia mục nát, sự khởi đầu luôn luôn từ trung tâm chính trị. Dù biết điều đó, ông vẫn trở về lãnh địa... ít nhất, lẽ ra ông nên để lại những nhân tài tốt hơn ở vương thành chứ...

Một khi đã bắt đầu suy nghĩ thì không thể dừng lại. Ông nhớ lại nhiều hành động trong quá khứ và phiền não.

Nhưng, bây giờ cũng không thể thay đổi được gì.

Vì quá khứ không thể thay đổi, nên chỉ có thể thay đổi tương lai.

Phải để lại một đất nước tốt đẹp cho con trai Phelps và thế hệ của nó, cũng như thế hệ sau này, bằng mọi giá.

Vì điều đó, ông sẽ làm bất cứ điều gì!

Đó chính là quyết tâm của Hầu tước Alexis Heinlein.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận