Mizu Zokusei no Mahoutsuk...
Kubou Tadashi Nokito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 02 Trận Chiến Phòng Thủ Tây Lâm

0 Bình luận - Độ dài: 8,213 từ - Cập nhật:

“Thưa Phó chỉ huy, trong số các mục tiêu ưu tiên, hai trường hợp thất bại trong việc chiếm giữ này là nổi bật nhất.”

Ngay khi Oscar trở về khu nhà dành riêng cho Binh đoàn Ma pháp sư Hoàng gia, Phó quan Jurgen đã đến báo cáo.

“Xưởng Giả kim Hoàng gia và Cơ quan Tự trị của Elf à... Khi chúng ta đột nhập thì đã trống không rồi sao?”

“Vâng. Có vẻ lệnh di tản đã được ban hành từ ba ngày trước.”

“Nam tước Kenneth Hayward, người đứng đầu Xưởng Giả kim, ta đã gặp ở Lune hôm trước.”

Nói đến đó, Oscar cảm nhận được thân nhiệt của mình đang tăng lên. Đó là vì anh nhớ lại hình bóng của gã ma pháp sư hệ Thủy đã cản đường mình.

“Các giả kim thuật sư khác dĩ nhiên cũng đã đi, toàn bộ tài liệu quan trọng cũng được mang đi hoặc đã bị tiêu hủy hết rồi sao? Lệnh của Thái tử... Là vị Đệ nhất Hoàng tử đã qua đời vì bạo bệnh. Hắn đã dự đoán được sự sụp đổ của Thủ đô và ra lệnh từ trước à.”

Oscar vừa đọc báo cáo vừa thở dài.

Hai nơi này lẽ ra là những mục tiêu chiếm giữ quan trọng nhất trong số các mục tiêu ưu tiên, do chính Hoàng đế Rupert VI chỉ định. Mục tiêu tối quan trọng chỉ có một, đó là Hoàng thành, để chiếm được những thứ bên trong Gian phòng Anh Hùng. Hai mục tiêu ưu tiên này được chỉ thị phải chiếm giữ ngay sau Hoàng thành trong nội đô, nhưng nếu bên trong chẳng còn một ai thì không thể gọi là chiếm giữ được.

“Vị Thái tử đó... nghe nói là một người cực kỳ sắc sảo. Chết rồi mà vẫn cứu được vương quốc sao. Có lẽ việc ngài ấy qua đời cũng là một điều tốt, vì đã không phải chứng kiến cảnh vương quốc này diệt vong.”

Lời thì thầm ở nửa sau nhỏ đến mức ngay cả tai của Phó quan Jurgen cũng không nghe thấy.

“Việc thất bại trong việc bắt giữ các giả kim thuật sư và thành quả nghiên cứu của Xưởng Giả kim là ngoài dự tính... nhưng Cơ quan Tự trị còn tệ hơn nữa.”

“Là khu rừng đó sao ạ?”

“Phải. Có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc chinh phạt Tây Lâm...”

Cách Thủ đô hơn hai trăm cây số về phía tây.

Vùng rìa phía tây của khu vực phía tây Vương quốc được bao phủ bởi một khu rừng rộng lớn. Vùng đất đó được gọi là Tây Lâm, một lãnh thổ nằm trong Vương quốc nhưng được công nhận là khu tự trị của tộc Elf. Lịch sử tự trị này bắt đầu từ thời trị vì của Vua Richard, người được mệnh danh là vị vua trung hưng của vương quốc.

Kể từ đó, suốt mấy trăm năm, Tây Lâm vẫn luôn là biểu tượng của hòa bình và yên ổn với tư cách là khu rừng của tộc Elf.

Nhưng, sự yên ổn đó đã bị phá vỡ từ hai ngày trước.

“Tháp canh ở phía đông nam đã bị thiêu rụi rồi ạ!”

Người nhận báo cáo của thuộc hạ với vẻ mặt cay đắng là một nữ Đại Trưởng Lão. Bà thường được gọi là Lão Bà Bà.

Bà là một Elf đã cùng Sera chỉ huy phòng thủ tại Cơ quan Tự trị ở Thủ đô trong cuộc náo loạn, và mới hôm trước, bà đã giao chiến với Quân đoàn 20 của Đế quốc tại dinh thự của Hầu tước Hope, một đại quý tộc ở phía tây. Vì vậy, bà đã ra lệnh cho Tây Lâm phải cảnh giới nghiêm ngặt hơn bao giờ hết, nhưng...

“Elf mà lại thua trong chính khu rừng của mình... Quân đoàn 20 của Đế quốc là quái vật chắc.”

Lão Bà Bà ôm trán than thở. Đúng lúc đó, một tin buồn khác lại ập đến.

“Đại Trưởng Lão Gorin, tử trận!”

“Cái gì...”

Tin tức về cái chết của Gorin, một trong những Đại Trưởng Lão đang chỉ huy ở tiền tuyến, đã giáng một đòn mạnh vào Lão Bà Bà, dẫu cho bà vốn là người cứng rắn.

“Ta đã bảo rồi mà... lão ngốc Gorin đó! Một Đại Trưởng Lão lẽ ra phải thận trọng lại đi tiên phong đột kích nên mới ra nông nỗi này.”

Miệng thì nói những lời cay nghiệt, nhưng vẻ mặt bà lại trầm xuống một cách lạ thường. Những Elf xung quanh cũng hiểu được nỗi buồn của Lão Bà Bà, nên không ai nói lời nào, chỉ lặng im với vẻ mặt đau buồn.

Các Đại Trưởng Lão đã cùng Lão Bà Bà phát triển Tây Lâm này trong suốt một thời gian dài... trong số ba vị, bao gồm cả bà, Đại Trưởng Lão Gun đã hy sinh ngay từ đầu trận chiến. Và bây giờ, Đại Trưởng Lão Gorin cũng tử trận. Cả hai người đều đã hy sinh để bảo vệ những Elf khác. Tổng số người chết chỉ khoảng hai mươi người, nhưng đối với tộc Elf vốn có dân số ít và tỉ lệ gia tăng dân số cực kỳ thấp, đây là một thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.

Lão Bà Bà đưa ra quyết định.

“Đành vậy thôi. Bỏ khu vực phía đông của khu rừng. Rút toàn bộ tuyến phòng thủ về Pháo đài Trung tâm. Gọi tất cả mọi người trở về.”

Gương mặt cau có của bà không giãn ra được sau quyết định cay đắng với tư cách là Đại Trưởng Lão duy nhất còn lại.

Rìa phía đông của Tây Lâm.

Nơi đó có một cứ điểm của Quân đoàn 20 Đế quốc, những kẻ đã tấn công khu rừng.

“Quả nhiên, lũ Elf đúng là quái vật.”

Người thì thầm câu đó là Tướng quân Lanchas, chỉ huy của đội quân tấn công.

“Con số thương vong chênh lệch quá lớn...”

Người nói câu đó là Anvers, phó quan của Lanchas.

“Chúng ta đã tấn công gần như bằng một cuộc đột kích, vậy mà số người chết lại vượt quá hai trăm... Có thể tin được không! Chúng ta là Ảnh Quân đấy?”

Tướng quân Lanchas hét lên.

Đội quân mà ông chỉ huy là Quân đoàn 20 của Đế quốc, thường được gọi là Ảnh Quân. Họ không phải là đơn vị chiến đấu trên đồng bằng trống trải, mà là một tập thể chuyên gia cận chiến, chuyên tác chiến ở những địa hình nhiều chướng ngại vật như thành thị, trong các tòa nhà, vùng núi, hay rừng rậm. So với các quân đoàn khác của Đế quốc, họ có số lần thực chiến vượt trội và là một đơn vị khiến các quốc gia khác phải khiếp sợ. Nhưng thực lực của họ hiếm khi lộ ra ngoài. Chính vì thế, trong giới quý tộc Đế quốc thậm chí còn có người cho rằng sự tồn tại của Ảnh Quân chỉ là lời đồn.

Tuy nhiên, sức mạnh của họ là áp đảo. Nếu con át chủ bài công khai của Đế quốc là Binh đoàn Ma pháp sư Hoàng gia do Fiona và Oscar chỉ huy, thì con át chủ bài bí mật chính là Quân đoàn 20 này, do Lanchas chỉ huy.

Thế nhưng, chính Quân đoàn 20 đó lại đang ghi nhận những tổn thất mà họ chưa từng trải qua trước đây.

“Giờ thì ta đã hiểu rõ vì sao Bệ hạ lại muốn loại bỏ lũ Elf bằng mọi giá. Có đến hàng trăm con quái vật như thế... đúng là một cơn ác mộng.” Lanchas khinh bỉ nói.

“Nhờ sự dẫn đường của tên gián điệp đó, chúng ta đã thành công trong việc tấn công phủ đầu Tây Lâm mà không bị giới quý tộc phía tây phát hiện.”

“À, cái tên... gián điệp của Liên bang tên là Nancy đó à. Vừa là gián điệp của Liên bang lại vừa thông đồng với Đế quốc chúng ta, lại còn có quan hệ với cả Công tước Flitwick nữa sao? Một tên gián điệp mà vươn tay quá dài. Rồi sẽ có ngày tự thắt cổ mình thôi.”

Tướng quân Lanchas nói với vẻ không mấy hứng thú. Dù là một vị tướng chỉ huy Ảnh Quân, đã thực hiện vô số các vụ ám sát và phá hoại, nhưng ông vẫn sống một cuộc đời không dính líu đến sự phản bội. Toàn bộ lòng trung thành của ông đều dành cho Hoàng đế và Đế quốc. Đối với một người như vậy, những tên gián điệp như Nancy dù thế nào cũng không thể ưa nổi, dù ông hiểu rằng chúng cần thiết và hữu dụng...

Trong lúc đó, Phó quan Anvers vẫn đang xem qua một vài tài liệu. Năng lực của Tướng quân Lanchas có thể phát huy tối đa trên chiến trường là nhờ có một phó quan xuất sắc như Anvers hỗ trợ. Từ góc độ đó, ông cảm thấy việc để Anvers ở lại Đế quốc hỗ trợ hậu cần trong chuyến đi đến Vương quốc vừa rồi là một sai lầm. Đúng là nhờ vậy mà hoạt động của toàn bộ Quân đoàn 20, vốn đang tác chiến không chỉ ở phía tây mà trên toàn cõi Vương quốc, đã diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tuy nhiên, bản thân Tướng quân Lanchas, người quan trọng nhất, lại rơi vào tay địch...

Đang suy nghĩ miên man thì Anvers hỏi.

“Thưa Tướng quân, ngài cũng đã từng đối mặt với Đại Trưởng Lão của Tây Lâm rồi đúng không ạ?”

“Phải, tại dinh thự của Hầu tước Hope. Đúng là một con quái vật. Vì có bà ta ở đó nên chúng ta mới gặp rắc rối, cuối cùng lại bị con trai trưởng của Hầu tước Heinlein cản trở...”

Nói đến đó, Tướng quân Lanchas dường như lại nhớ ra điều gì đó, và cau mày còn hơn cả lúc trước.

“Thằng con trai đó cũng là mạo hiểm giả... mà hai kẻ đã bắt ta hôm trước cũng là mạo hiểm giả thì phải. Đúng là Vương quốc Knightley, từ xưa đã được gọi là đất nước của mạo hiểm giả. Lũ Elf đã đành, nhưng đám mạo hiểm giả cũng không thể xem thường. Phải chiếm được khu rừng này trước khi có kẻ nào khác xen vào.”

Đúng lúc đó, một báo cáo từ tiền tuyến được gửi đến.

“Báo cáo. Tộc Elf đã từ bỏ pháo đài phía đông và bắt đầu rút lui về Pháo đài Trung tâm, sâu trong rừng.”

“Vất vả rồi. Thưa Tướng quân, chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn hai của chiến dịch.” Phó quan Anvers đề nghị.

“Được. Cho phép chuyển sang giai đoạn hai. Thông tin về Pháo đài Trung tâm cũng do Nancy lúc nãy tuồn ra đúng không?”

“Vâng. Nghe nói khu vực xung quanh pháo đài hoàn toàn không có cây cối, khác hẳn những nơi khác.”

“Nghĩa là phải phơi mình ra nếu muốn tiếp cận sao. Tốt, chia quân làm hai ngả. Đội thứ nhất tấn công chính diện, đội thứ hai tấn công từ bên sườn. Ta sẽ chỉ huy đội thứ hai, đột kích pháo đài. Ta sẽ tiêu diệt tận gốc lũ Elf này trong một đòn!”

Tướng quân Lanchas, người đã mất đi hai trăm thuộc hạ mà ông đã dày công nuôi dưỡng, ánh mắt ánh lên tia căm hận khi nhìn chằm chằm vào sâu trong khu rừng, như thể kẻ thù đáng ghét đã giết chết thuộc hạ của ông đang đứng ngay ở đó.

“Trưởng quan Carson, quả nhiên quân Đế quốc đã bắt đầu xâm lược.”

Đội tiên phong do Loxley chỉ huy, được cử đi do thám theo lệnh của Trưởng quan Cơ quan Tự trị Carson, đã mang thông tin trở về.

“Chết tiệt... Hắn ưu tiên hủy diệt Tây Lâm trước cả Thủ đô sao... tên Hoàng đế khốn kiếp!” Carson cay đắng lẩm bẩm.

Cơ quan Tự trị của Elf đặt tại Thủ đô đã sớm được sơ tán theo lệnh của Thái tử Vương quốc Knightley. Nhóm người sơ tán chính là những Elf này, do Trưởng quan Carson dẫn đầu, bao gồm toàn bộ năm mươi Elf trong Thủ đô, kể cả những người đang theo học tại Đại học Ma pháp. Nhờ đó, họ đã không bị cuốn vào sự sụp đổ của Thủ đô, nhưng bàn tay ma quỷ của Đế quốc đã vươn tới cả Tây Lâm, nơi họ vừa chạy về.

“Đúng như thông tin từ Hầu tước Hope.”

“Đúng vậy. Hầu tước nói rằng ông ấy làm vậy là vì được Lão Bà Bà cứu giúp... Nhưng chắc là do ả đàn bà bị bắt đó tự khai ra thông tin thôi, phải không? Gián điệp có mật danh là Nancy thì phải.”

“Ả ta bị truy nã ở cả Thủ đô, và Thái tử điện hạ đã cho người truy lùng, cuối cùng cũng bắt được ở lãnh địa của Hầu tước Hope. Nghe nói ở đó, ả đã chịu khuất phục.”

“Cả việc chúng ta rút lui nữa, đúng là Thái tử điện hạ. Vương quốc đã mất đi một người tài giỏi...” Trưởng quan Carson gật đầu lia lịa trước báo cáo của Loxley.

Cả hai đều là Elf, và nói một cách chính xác thì không phải là thần dân của Vương quốc. Nhưng họ là những người của Tây Lâm, được công nhận quyền tự trị trong Vương quốc, và đã duy trì mối quan hệ tốt đẹp không chỉ với gia tộc Hầu tước Hope ở phía tây mà còn cả với hoàng gia trong suốt hàng trăm năm qua. Việc Thái tử của hoàng gia đó, một người nổi tiếng tài năng, đã qua đời, quả thực là một cú sốc.

“Buồn bã cũng chẳng ích gì. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể làm những gì có thể.”

“Vâng.”

“Tây Lâm đang ở thế khó vì bị tấn công phủ đầu. Nhưng quân Đế quốc chắc chắn không biết chúng ta đã đến. Phải làm sao cho thật khéo léo.”

Trưởng quan Carson vừa nói vừa bắt đầu suy tính. Loxley im lặng chờ đợi chỉ thị. Dù Loxley đã từng bị Sera bẻ gãy tay, nhưng giờ đây anh đã trưởng thành và trở thành một người có thể được xem là cánh tay phải của Trưởng quan Carson, đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội tiên phong.

Ba mươi giây sau.

“Kế sách của Lão Bà Bà là dụ địch vào Bãi Phơi Thây không có cây cối trước Pháo đài Trung tâm và tiêu diệt chúng trong một mẻ.” Carson lẩm bẩm và gật đầu vài lần.

Loxley hoàn toàn không hiểu, nhưng người ta nói rằng trong số các Elf của Vương quốc, khả năng đọc vị tình hình của Lão Bà Bà và Carson là vượt trội nhất. Tuy nhiên, đối với Loxley, đối thủ đáng sợ nhất là Ngài Sera không nằm trong số đó. Vị đó là một trường hợp đặc biệt... trong suy nghĩ của Loxley, cô được xếp vào một hạng khác.

“Con Nancy đó cũng đã tuồn thông tin về Pháo đài Trung tâm cho Quân đoàn 20 của Đế quốc, đúng không?”

“Vâng, trong báo cáo của Hầu tước Hope có viết như vậy.”

“Nếu có được thông tin về Bãi Phơi Thây, bên tấn công sẽ nhận định rằng việc đột phá từ chính diện là rất khó khăn. Điều đó có nghĩa là, họ sẽ cho một đội tấn công từ chính diện để thu hút sự chú ý của pháo đài, trong khi một đội biệt kích sẽ đột kích pháo đài từ phía sau. Họ có thể dùng mưu kế để dụ chúng ta ra khỏi pháo đài, nhưng đối thủ là Lão Bà Bà thì sẽ không dễ dàng thành công đâu. Vì vậy, thực tế nhất là chia quân ra. Bằng cách này, họ có thể nắm thế chủ động bất kể đối phương phản ứng thế nào. Nếu ta là chỉ huy, ta cũng sẽ làm vậy.”

Carson dường như đã quyết định được phương hướng.

“Chúng ta chỉ có năm mươi người, nên sẽ để pháo đài lo liệu đám địch tấn công chính diện. Chúng ta sẽ tìm đội biệt kích và tấn công chúng khi chúng còn đang ở trong rừng.”

“Rõ!”

“Pháo đài đó sao.”

Đội trưởng Nyuss, người chỉ huy đội tiên phong của Ảnh Quân Đế quốc, xác nhận với thuộc hạ bên cạnh.

“Vâng. Lực lượng chủ lực của bọn Elf dường như đang cố thủ trong pháo đài đó.”

“Đúng là chỉ có khu vực quanh pháo đài đó là rừng bị chia cắt, không thể lợi dụng cây cối để tiếp cận được.”

Đội trưởng Nyuss vừa gật đầu vừa nói. Dĩ nhiên anh ta không hề coi thường. Việc Ảnh Quân phải chịu tổn thất hơn hai trăm người là một điều bất thường. Đối thủ mà họ đang chiến đấu lúc này là kẻ có thể làm được điều bất thường đó. Không có chuyện coi thường. Dù vậy, sự thật là họ áp đảo về số lượng chiến binh. Tộc Elf nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm người, trong khi đó, Quân đoàn 20 hiện đang triển khai trong rừng đã lên đến một nghìn tám trăm người. Gấp khoảng sáu lần.

“Trên vùng đồng bằng không có rừng dẫn đến pháo đài, chắc chắn không có bẫy nhưng hẳn là có mưu kế gì đó. Nhưng dù biết vậy, chúng ta vẫn sẽ tấn công trực diện. Trong lúc đó, Tướng quân sẽ dẫn đội biệt kích tấn công sườn pháo đài.”

Các thuộc hạ gật đầu trước lời của Đội trưởng Nyuss.

Đội trưởng Nyuss, sau khi được sự cho phép của Tướng quân Lanchas đang chỉ huy tại pháo đài phía đông, đã ra lệnh tấn công. Một cuộc tấn công trực diện vào pháo đài, huy động toàn bộ một nghìn binh sĩ của Quân đoàn 20 đang triển khai ở tiền tuyến.

Dù vậy, họ là Ảnh Quân. Ngay cả khi xung phong, họ cũng không la hét một cách vô ích. Họ ẩn mình trong bóng đêm, tiếp cận trong im lặng.

Khi đội tiên phong đi được nửa đường giữa khu rừng và pháo đài, vô số mũi tên lửa từ pháo đài bay ra.

Dĩ nhiên, trong Quân đoàn 20 không có ai bị những mũi tên như vậy bắn trúng. Dù cho đó là những mũi tên của tộc Elf lừng danh, nhưng với những mũi tên lửa dễ dàng nhận biết như vậy, thì chẳng khác nào đang bảo “hãy né tôi đi”.

Tuy nhiên, đó không phải là những mũi tên lửa nhằm mục đích bắn chết quân Đế quốc. Những mũi tên lửa cắm xuống đất một cách chính xác, cách đều nhau.

Đội trưởng Nyuss tỏ ra nghi ngờ trước cảnh tượng đó, nhưng anh ta đã cho điều tra trước và biết rằng không có bẫy như dầu trên mặt đất. Quả thực, những mũi tên lửa vẫn tiếp tục cháy sau khi cắm xuống đất đã khiến những Ảnh Quân đang di chuyển trên mặt đất bị lộ diện trong tầm nhìn.

Nhưng, thì đã sao chứ. Với khả năng cơ động và sức chiến đấu của họ, ngay cả mũi tên của Elf cũng không thể bắn trúng. Phải, nếu là bình thường, thì sẽ không trúng.

Sự thay đổi xảy ra đột ngột.

Như thể có một lực hấp dẫn khổng lồ đè xuống, những Ảnh Quân bỗng không thể di chuyển được nữa.

“Cái... gì... đây...”

Toàn bộ một nghìn người của đội tiên phong, bao gồm cả Đội trưởng Nyuss, đều rơi vào tình trạng bị cản trở hành động.

“Gió...?”

Phải, đó là một luồng gió cực mạnh từ trên cao thổi xuống, một cơn gió giáng. Hơn nữa, nó lại xảy ra trên một phạm vi rộng không tưởng, bao trùm toàn bộ khu vực trước pháo đài.

Luồng gió dữ dội từ trên cao khiến họ không thể nhấc chân. Vô số mũi tên từ pháo đài bay về phía họ, những người đang bất động. Không hiểu vì sao, dù có gió mạnh như vậy, những mũi tên lửa cắm trên mặt đất vẫn không tắt, chiếu sáng cả một vùng. Việc nhắm bắn trở nên dễ dàng.

Hơn nữa, xạ thủ là Elf. Những mũi tên được bắn ra có tính toán cả hướng gió, tấn công những Ảnh Quân đang bất động.

Nhưng, những người bị nhắm đến cũng không phải là những kẻ tầm thường. Dù việc di chuyển bị cản trở, nhưng tay họ vẫn có thể cử động. Họ dùng đôi găng tay sắt trên tay để gạt đi những mũi tên bay về phía mình.

Cảnh tượng đó quả thực khiến cả Lão Bà Bà đang quan sát từ pháo đài cũng phải kinh ngạc.

“Thật không thể tin... Đúng là không phải hạng tầm thường. Nhắm vào chân chúng, nhắm vào phần dưới đầu gối mà tay không thể với tới.”

Chỉ thị mà Lão Bà Bà đưa ra cũng khá là tàn nhẫn. Khi đứng thẳng, phạm vi tay có thể với tới, tức là phạm vi có thể dùng găng tay sắt để phòng thủ, dù thế nào cũng chỉ đến đầu gối. Phần dưới đầu gối không thể phòng thủ được. Hơn nữa, Lão Bà Bà đã nhìn thấu rằng, để có thể hành động trong im lặng, những Ảnh Quân không hề mang giáp chân.

Dĩ nhiên, nếu họ ngồi xổm xuống thì có thể dùng găng tay sắt để bảo vệ toàn thân... nhưng điều đó đồng nghĩa với việc hoàn toàn từ bỏ di chuyển, và cũng có nghĩa là sẽ bị bắn chết tại đây. Những mũi tên bay tới không chỉ có một. Xạ thủ là Elf, bắn hai, ba mũi tên trong một lần là chuyện bình thường. Hơn nữa, đó là bắn nhanh. Một xạ thủ nhanh có thể bắn ba mươi mũi tên trong mười giây. Đương nhiên, tất cả đều không trượt mục tiêu.

Một nghìn quân tiên phong của Quân đoàn 20 Đế quốc đã bị cầm chân theo đúng nghĩa đen.

Tình hình mà đội tiên phong gặp phải đã nhanh chóng được báo cáo đến Tướng quân Lanchas đang chỉ huy tại pháo đài phía đông.

“Dùng gió để cản trở hành động sao.”

Ông ta dĩ nhiên đã lường trước rằng đối phương sẽ dùng một kế sách nào đó để buộc họ phải chịu tổn thất trước pháo đài. Dù không ngờ đó lại là việc dùng gió giáng để cầm chân, nhưng dù là gì cũng không quan trọng. Cứ nghiền nát chúng. Số lượng, là để làm điều đó.

“Tốt, theo kế hoạch, vòng qua chính diện và tấn công sườn vào đám ở Pháo đài Trung tâm. Đi thôi!”

“Rõ!”

Tám trăm người còn lại đều rời khỏi pháo đài. Họ sẽ tấn công Pháo đài Trung tâm với tư cách là một đội biệt kích. Họ tránh vùng đất trống trước Pháo đài Trung tâm nơi một nghìn quân tiên phong đang bị cầm chân, vòng qua phía bắc, vẽ một nửa vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ để đột kích Pháo đài Trung tâm từ phía bắc. Sự chú ý của Pháo đài Trung tâm chắc chắn đang dồn vào một nghìn quân tiên phong do Đội trưởng Nyuss chỉ huy ở chính diện. Nếu lợi dụng kẽ hở đó, họ có thể áp sát được pháo đài.

Những Elf cố thủ trong pháo đài đã phát hiện ra đội biệt kích do Lanchas chỉ huy đang tiếp cận Pháo đài Trung tâm từ phía bắc.

Đây là một tình huống khó khăn cho những Elf đang cố thủ trong pháo đài, bao gồm cả Lão Bà Bà. Đội quân đang tiếp cận có số lượng lên tới tám trăm người. Chỉ riêng con số này đã vượt quá số lượng Elf đang cố thủ trong pháo đài...

“Xạ thủ, đội một đến đội ba tiếp tục tấn công kẻ địch ở chính diện. Đội bốn, đội năm, không được để kẻ địch mới áp sát pháo đài.”

Lão Bà Bà dứt khoát ra chỉ thị, nhưng trong lòng bà tràn đầy sự cay đắng. Dù đang dùng gió giáng để kìm hãm, nhưng ma lực là có hạn. Dù đang ở trong môi trường Tây Lâm, nơi Elf có thể phát huy tối đa năng lực của mình, nhưng lượng ma lực còn lại của mỗi người đều đã gần cạn kiệt. Nếu vậy, đáng lẽ phải nhanh chóng tiêu diệt kẻ địch ở chính diện đang bị cầm chân...

Quyết định chia nhỏ lực lượng đó... thành thật mà nói, bà không tự tin rằng nó có đúng hay không. Nhưng, Lão Bà Bà không để lộ sự do dự. Sự do dự của chỉ huy sẽ ngay lập tức làm cục diện chiến trường thay đổi. Lúc này, điều đúng đắn là phải giữ vững thái độ “Ta đúng. Mọi người không được do dự mà hãy theo ta”. Nỗi khổ tâm của Lão Bà Bà thật sâu sắc...

Tuy nhiên, đội biệt kích do Lanchas chỉ huy cũng gặp phải một tình huống bất ngờ.

“Phía sau có địch!”

“Biệt đội của địch sao?”

“Có lẽ là đám Elf ở Thủ đô...”

Trước lời nói đó của Phó quan Anvers, Lanchas khẽ buông một lời chửi rủa cay đắng.

“Tên Linus vô dụng!”

Việc đám Elf ở Thủ đô xuất hiện tại Tây Lâm vào thời điểm này có nghĩa là nhóm tấn công Thủ đô đã thất bại trong việc chiếm giữ Cơ quan Tự trị. Nếu vậy, đó là trách nhiệm của Phó quan trưởng Linus... Tướng quân Lanchas kết luận như vậy. Dĩ nhiên, nếu có ai biết toàn bộ sự thật, người đó hẳn sẽ nói rằng đó là một sự hiểu lầm. Tất cả là nhờ sự phán đoán phi thường của vị Thái tử quá cố Kaindish... nhưng ở đây, không có ai nói cho ông ta biết điều đó. Linus thật đáng thương.

“Thưa Tướng quân, chúng ta phải làm gì?”

“Ngừng tấn công pháo đài. Toàn bộ đơn vị sẽ quay lại tiêu diệt đám người của Cơ quan Tự trị đang áp sát từ phía sau. Sau đó, sẽ tiếp tục tấn công pháo đài. Kẻ địch sẽ tấn công cận chiến ngay lập tức. Chuẩn bị!”

Quân đoàn 20 của Đế quốc vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng để lật ngược tình thế. Nhưng, ngay cả Tướng quân Lanchas cũng không biết khi nào có thể sử dụng nó. Vì không biết, nên không thể trông cậy vào nó trong tình huống cấp bách này.

Cứ như vậy, ở phía bắc Pháo đài Trung tâm, trận chiến giữa tám trăm quân biệt kích của Quân đoàn 20 Đế quốc do Tướng quân Lanchas chỉ huy và năm mươi Elf do Trưởng quan Cơ quan Tự trị Carson chỉ huy đã bắt đầu.

“Đúng là Lão Bà Bà đã từ bỏ phía đông để lui về Pháo đài Trung tâm có khác. Đám quân Đế quốc này, có thật là con người không vậy!”

Trưởng quan Carson bất giác thốt lên. Elf đồng nghĩa với dân của rừng, và rừng chính là sân nhà lớn nhất. Đây là lần đầu tiên ông trải qua việc phải chật vật chiến đấu trong chính khu rừng của mình.

“Đừng coi chúng là con người! Hãy chiến đấu với suy nghĩ rằng chúng có kỹ năng chiến đấu ngang ngửa Elf. Lấy việc bao vây tiêu diệt làm nguyên tắc cơ bản.”

Đây là một trận cận chiến quy mô lớn, và cả hai bên đều đang chiến đấu với tốc độ rất cao. Cung tên, vũ khí sở trường của Elf, không thể sử dụng được. Ma pháp hệ Phong cũng khó tìm được thời điểm thích hợp để dùng. Nói cách khác, đây là một trận cận chiến bằng kiếm... không hẳn là Elf có lợi thế. Dĩ nhiên, cũng không có nghĩa là Quân đoàn 20 của Đế quốc chiếm ưu thế áp đảo.

“Chết tiệt, bọn này có khi còn mạnh hơn cả lũ cố thủ trong rừng nữa?”

Bản thân Tướng quân Lanchas cũng đang ở giữa một trận chiến đấu bằng kiếm. Dù ở cương vị tướng quân, nhưng trong cận chiến bằng kiếm, ông vẫn là người mạnh nhất trong Quân đoàn 20. Ngay cả trong mắt một người như Lanchas, quân tiếp viện của địch cũng là những đối thủ phiền phức. Hơn nữa, không hiểu sao, họ có vẻ được rèn luyện rất kỹ về chiến đấu đối kháng. Những kẻ trong rừng trước đó, tuy phiền phức và quả là những đối thủ mạnh đúng như danh xưng dân của rừng Elf, nhưng họ không phải là những kẻ quen với việc chiến đấu đối kháng cận chiến. Nhưng đội quân mới từ Thủ đô này lại cho ông ấn tượng rằng họ rất quen thuộc với chiến đấu đối kháng. Chắc chắn họ đã trải qua những khóa huấn luyện chuyên về chiến đấu đối kháng, thậm chí còn có cảm giác như đang giao đấu với những thành viên kỵ sĩ đoàn hàng đầu.

(Ở Thủ đô, họ được một người hướng dẫn của kỵ sĩ đoàn hay ai đó huấn luyện chăng?)

Chính xác.

Tướng quân Lanchas cho rằng diễn biến tình hình còn khắc nghiệt hơn dự tính, nhưng trên chiến trường, sự hủy diệt còn vượt xa hơn thế.

Địa điểm là Pháo đài Trung tâm.

“Lão Bà Bà!”

Lão Bà Bà quay lại khi nghe tiếng hét của thuộc hạ. Ở đó là những Elf đang ngã gục...

“Cạn kiệt ma lực rồi sao...”

Cuối cùng, điều bà lo sợ đã bắt đầu xảy ra. Họ chắc chắn đã dốc cạn đến giới hạn cuối cùng... những Elf có lượng ma lực dồi dào, những người đang kìm hãm đối phương bằng gió giáng, lần lượt ngã xuống, và những người từng là xạ thủ bắt đầu thay thế họ để duy trì ma pháp. Nhưng, đó chẳng qua chỉ là che giấu sự sụp đổ hoàn toàn của tình thế. So với những người chuyên về ma pháp, họ không chỉ có lượng ma lực ít hơn, mà quan trọng nhất là không còn xạ thủ nữa. Dù có kìm chân được kẻ địch, nhưng nếu số người ra đòn kết liễu giảm đi, thì sẽ không thể giảm số lượng của đối phương.

Như đổ thêm dầu vào lửa, trên bầu trời phía đông, một ma pháp phát sáng lóe lên.

“Ba vàng, một xanh.”

“Đến rồi sao!”

Vẻ mặt của Tướng quân Lanchas cuối cùng cũng giãn ra trước báo cáo của thuộc hạ. Đội quân tiếp viện mà ông hằng mong đợi. Hậu quân cuối cùng của Quân đoàn 20 Đế quốc, với quân số một nghìn người. Lực lượng Ảnh Quân còn sót lại cuối cùng. Chờ đợi đã lâu...

“Lũ Elf kia, đến đây là hết.”

Nói rồi, Lanchas nở một nụ cười đầy hiểm ác.

Ánh sáng ma pháp của quân Đế quốc, dĩ nhiên, các Elf cũng nhìn thấy. Dù không hiểu ý nghĩa chi tiết, nhưng họ hiểu rằng kẻ địch đã có viện binh. Điều đó đồng nghĩa với tuyệt vọng...

“Chưa đâu, vẫn chưa kết thúc đâu!”

Tiếng quát tháo của Lão Bà Bà vang lên, nhắm vào những thuộc hạ đang cúi đầu, gần như mất hết ý chí chiến đấu.

“Ở phía bắc, những người từ Cơ quan Tự trị trở về đang chiến đấu! Nếu chúng ta cầm cự được, họ sẽ đánh bại kẻ địch và kết liễu đám trước mặt chúng ta! Chiến đấu đi!”

Đôi khi, chỉ huy phải lớn tiếng nói ra cả những điều mà bản thân mình không tin. Đối với Lão Bà Bà, bây giờ chính là lúc đó. Những người của Cơ quan Tự trị cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại. Kẻ địch sau khi thấy ma pháp phát sáng lúc nãy chắc chắn sẽ chuyển sang lối đánh “chỉ cần không bị đánh bại cho đến khi viện binh đến là được”. Trận chiến sẽ không dễ dàng kết thúc. Chắc chắn rằng, giới hạn của họ sẽ đến trước khi những người của Cơ quan Tự trị đến được đây. Dù biết vậy, bà vẫn phải nói.

Nhưng, cũng là một sự thật rằng, nhờ lời quát của Lão Bà Bà, tinh thần của những Elf đang trên bờ vực sụp đổ đã được níu giữ lại. Vẫn chưa thua! Những người dùng gió giáng để kìm hãm bước chân kẻ địch, những người dùng tên bắn xuyên qua kẻ địch đó... họ bắt đầu chiến đấu hết mình, dốc cạn sức lực hơn bao giờ hết.

Hai mươi phút sau khi ma pháp phát sáng lóe lên, ở phía bắc Pháo đài Trung tâm, trận chiến giữa tám trăm quân biệt kích của Tướng quân Lanchas chỉ huy và năm mươi người trở về từ Thủ đô do Trưởng quan Carson chỉ huy vẫn tiếp diễn.

“Chúng ta mất bao nhiêu người rồi?”

“Yuri và năm người khác...”

“Chết tiệt!”

Trong số các Elf cũng có những người chuyên về ma pháp hồi phục. Hệ thống ma pháp của họ hoàn toàn khác với các quốc gia trung tâm, họ chữa lành vết thương bằng cách mượn sức mạnh của tinh linh để đẩy nhanh tốc độ hồi phục. Vì vậy, họ không thể phục hồi các bộ phận cơ thể bị mất như các thần quan cấp cao. Dù vậy, họ vẫn là những nhân tài quý giá trong tộc Elf. Yuri, người đã hy sinh lần này, là một Elf xuất sắc về hồi phục trong Cơ quan Tự trị, và nếu xét về một nhóm chiến đấu, họ đã phải chịu một tổn thất còn lớn hơn cả con số. Với tư cách là chỉ huy, Trưởng quan Carson hiểu được sự nghiêm trọng của tổn thất này.

Sức mạnh hai bên đang cân bằng. Việc một trận chiến trong rừng mà Elf chỉ có thể cầm cự ngang ngửa là một điều vốn không thể xảy ra... nhưng nó đang diễn ra ngay trước mắt. Khi số người giảm đi, tổn thất sẽ tăng lên theo cấp số nhân...

Suy nghĩ của Trưởng quan Carson ngày càng bị dồn vào chân tường. Để chiến thắng, không chỉ cần đánh bại đối thủ này, mà sau đó còn phải tấn công cả nghìn kẻ địch mà Pháo đài Trung tâm đang kìm chân. Nhưng...

“Chỉ chiến đấu ngang ngửa với đối thủ này đã là hết sức rồi sao...”

Cảm giác cay đắng khiến cơ thể ông run lên.

“Chúng ta mất bao nhiêu người rồi?”

“Khoảng bốn mươi.”

“Không thể nào...”

Ở phía bên kia, Tướng quân Lanchas cũng cau mày trước tổn thất nặng nề của quân mình. Vì ma pháp phát sáng đã được bắn lên, ông đã ra chỉ thị “không được liều lĩnh cho đến khi viện binh đến”, vậy mà kết quả vẫn thế này. Nếu đối đầu trực diện, có lẽ họ sẽ không thắng nổi đám người trở về từ Thủ đô này... ông thẳng thắn cảm thấy vậy.

“Đừng nóng vội. Chỉ cần cầm cự cho đến khi viện binh đến là được.”

Đó là khoảnh khắc Lanchas lên tiếng động viên thuộc hạ gần đó.

“Tìm thấy ngươi rồi!”

Một nhát chém từ ngay phía sau. Nhưng, Lanchas dễ dàng né được.

“Ngươi là chỉ huy phải không?” Dù nhát chém đã bị né, đối phương vẫn giữ được bình tĩnh.

“Thì sao nào?”

“Ngươi sẽ phải chết.” Tướng quân Lanchas hỏi, và đối phương, Trưởng quan Carson, khẳng định.

“Ngươi làm được không?”

“Đừng có lắm lời!”

Lanchas khiêu khích, Carson tấn công. Bảo thuộc hạ cầm cự, nhưng bản thân lại lao vào một cuộc đấu kiếm trực diện, có lẽ Tướng quân Lanchas là một chiến binh bẩm sinh. Thanh kiếm của ông không hề có ý định câu giờ, đó là thanh kiếm dồn toàn lực để hạ gục kẻ địch trước mặt.

Nhưng, Trưởng quan Carson cũng không phải là một Elf dễ đối phó. Ông đã tự nguyện tham gia các buổi huấn luyện đặc biệt của Sera để rèn giũa kỹ năng cá nhân. Ngay cả sau khi Sera trở về Lune, ông cũng chưa từng một lần lơ là việc luyện tập. Kiếm thuật, sẽ không phụ lòng người nỗ lực.

Cuộc đấu kiếm của hai người họ vẫn tiếp diễn một cách dữ dội và không có hồi kết.

Và rồi, viện binh của Đế quốc cuối cùng cũng xuất hiện trước pháo đài.

Khoảnh khắc viện binh xuất hiện từ trong rừng, ngay cả Lão Bà Bà cũng suýt khuỵu gối. Vì dù có nghĩ thế nào đi nữa, thất bại đã là điều chắc chắn... Nhưng, bà vẫn dồn hết sức lực tinh thần để đứng vững. Tuy nhiên, nhiều người khác đã gục đầu xuống. Chỉ có những người đang thi triển gió giáng là vẫn tiếp tục ma pháp... họ đã gần cạn kiệt ma lực đến mức không còn nhận thức được tình hình xung quanh nữa.

Vào tai Lão Bà Bà, những lời nói vang lên.

“Cứu với...”

“Dừng lại đ...”

“Đầu hàng...”

“Không muốn nữa...”

Những tiếng kêu đó phát ra từ đội quân tiếp viện của Đế quốc, nhưng chúng tắt ngấm ngay khi họ vừa ra khỏi khu rừng. Bởi vì những người phát ra chúng lần lượt ngã gục. Chẳng mấy chốc... không còn nghe thấy tiếng kêu nào nữa.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một vệt sáng màu bạch kim lướt qua giữa hàng ngũ quân tiên phong của Quân đoàn 20 Đế quốc, những kẻ đang không thể di chuyển thỏa đáng vì gió giáng.

Ánh sáng di chuyển không ngừng. Nơi ánh sáng lướt qua, một màn sương máu bay lên. Máu phun ra từ những binh lính Đế quốc bị chém, những mũi tên lửa cắm trên mặt đất, và vệt sáng bạch kim đang lướt đi. Đó là một cảnh tượng có phần huyễn hoặc, một giấc mộng phù du...

“Kịp rồi...”

Lão Bà Bà thì thầm, rồi cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, bà an tâm khuỵu gối xuống.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, giấc mộng phù du kết thúc. Ở đó là một nghìn binh lính Đế quốc, tuy đã bị tước đi khả năng chiến đấu nhưng may mắn giữ lại được mạng sống, và chỉ một Elf duy nhất đứng đó, mái tóc màu bạch kim tung bay trong gió.

“Sera, xin lỗi con, nhưng hãy giúp cả phía bắc nữa nhé.”

Giọng của Lão Bà Bà không hề lớn. Nhưng, Sera chỉ gật đầu một cái rồi biến mất. Phải mất vài giây sau, những người ở đó mới nhận ra rằng cô đã di chuyển.

“Trở thành một Elf phi thường đến thế rồi.”

Lão Bà Bà nói vậy và nở một nụ cười khổ.

Cuộc đấu kiếm giữa Tướng quân Lanchas và Trưởng quan Carson vẫn tiếp diễn. Cả hai đều đang dốc toàn lực, nếu không làm vậy, họ sẽ thua ngay lập tức, bởi thực lực của hai người không có nhiều chênh lệch. Vì vậy, họ đã nhận ra sự thay đổi của xung quanh muộn hơn.

Lần thứ bao nhiêu đó, hai người giữ khoảng cách để lấy lại hơi. Tuy nhiên, gần như cùng lúc, họ nhận ra điều bất thường.

“Âm thanh...”

“Không phải là quá yên tĩnh sao.”

Lanchas và Carson cùng lẩm bẩm. Ngay khoảnh khắc đó, một vệt sáng bạch kim vụt đến trước mặt Lanchas.

“Không... thể... nào...”

Lanchas dính một đòn vào bụng và mất đi ý thức. Ngay trước khi bất tỉnh, ông có cảm giác như đã nghe thấy giọng của đối thủ đấu kiếm.

“Sera...”

Khi Lanchas tỉnh lại, trời đã sáng.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à.”

Lanchas nhìn sang bên cạnh, ở đó có một Elf.

“Gã đàn ông tối qua à.” Lanchas lẩm bẩm. Người ở đó chính là đối thủ mà ông đã đấu kiếm.

“Tôi là Trưởng quan Cơ quan Tự trị Carson. Xin được diện kiến Tướng quân Lanchas của Quân đoàn 20 Đế quốc.”

“Không ngờ ngươi lại biết ta đấy.” Lanchas cười một cách tự giễu.

Chuyện về Quân đoàn 20, hay còn gọi là Ảnh Quân, ngay cả quý tộc Đế quốc cũng có nhiều người không biết. Việc một Elf lại biết chính xác như vậy là điều ngoài dự tính.

“Thu thập những thông tin như vậy cũng là công việc của Cơ quan Tự trị mà.” Carson nói vậy rồi đưa một bình nước ra trước mặt Lanchas. “Tôi biết việc trói chân tay Tướng quân ngài là vô cùng thất lễ, nhưng ngài quá nguy hiểm. Xin lỗi, nhưng tôi không thể cởi trói. Nếu muốn uống nước thì chỉ có bây giờ thôi. Ngài thấy sao?”

“À, ta uống.”

Khi Lanchas nói vậy, Carson tự tay đưa bình nước đến miệng Lanchas và cho ông ta uống.

“Cảm ơn.”

“Ừm. Tôi nói trước để ngài biết, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Cô gái đã hạ gục ngài bằng một đòn tối qua đang theo dõi ngài đấy.”

“...Sera.”

Lời lẩm bẩm của Lanchas lần này lại khiến Carson ngạc nhiên.

“Sao ngài lại biết... à, là do tôi lỡ miệng nói ra sao.” Nói rồi, Carson gãi đầu và nói tiếp. “Đúng vậy, là Sera. Dù là ngài đi nữa, cũng không thể thắng được Sera đâu... à không, dù tất cả chúng tôi hợp sức lại cũng sẽ bị tiêu diệt trong vòng chưa đầy một giờ.”

Nói rồi, Trưởng quan Carson cười khổ.

“Phải tu luyện thế nào mới trở nên được như vậy chứ... Thôi, đừng nghĩ quẩn nhé.”

Nói xong, Carson rời khỏi chỗ của Lanchas.

Người tiếp theo đến trước mặt Lanchas là Lão Bà Bà và một mỹ nhân tuyệt thế với mái tóc màu bạch kim. Lão Bà Bà thì ông ta có nhớ.

“Vị Đại Trưởng Lão đã ở dinh thự Hầu tước Hope.”

“Lúc đó ta tưởng chết đến nơi rồi đấy, Tướng quân Lanchas. Ngươi đã bị chúng ta bắt giữ. Ngoài ra còn có năm thuộc hạ của ngươi. Họ đang bị giam trong ngục.”

“Chỉ... năm người thôi sao?”

“Phải. Những người khác gần như không thể cử động. Dù chúng ta đã dùng ma pháp để họ không chết, nhưng nếu để họ hồi phục hoàn toàn rồi nổi loạn thì phiền phức lắm.”

“Chỉ riêng đội tiên phong đã có một nghìn người... cộng thêm viện binh nữa là phải hơn hai nghìn. Tất cả đều mất khả năng chiến đấu sao?” Trước lời giải thích của Lão Bà Bà, Lanchas hỏi lại bằng một giọng nhỏ.

“Nghe nói là tất cả đều bị làm cho mất máu hàng loạt và mất khả năng chiến đấu. Dù có hồi phục phần nào, nhưng máu đã mất vẫn chưa bù lại được nên họ vẫn nằm liệt giường. Một lát nữa, quân lính từ lãnh địa Hầu tước Hope sẽ đến, lúc đó chúng ta hứa sẽ đối xử với họ như tù binh một cách tử tế.”

“Hơn hai nghìn người mất khả năng chiến đấu... Có thể sao... chuyện như vậy...”

“Người đã khiến thuộc hạ của ngươi mất khả năng chiến đấu và đánh ngất ngươi là ta.”

Người trả lời lời lẩm bẩm của Lanchas là mỹ nhân tóc bạch kim, Sera.

“Cái gì? Ý cô là sao?”

“Dù ngài có hỏi ý tôi là sao thì... Tất cả, đều do một mình ta hạ.”

Sera tuyên bố một cách dứt khoát, thanh thản, hay có thể nói là lạnh lùng. Trên gương mặt cô không có một chút biểu cảm nào. Loại bỏ những kẻ đến gây hại cho tộc Elf. Chỉ vậy mà thôi.

“Thật ra, ta có thể giết hết tất cả bọn họ. Nhưng nếu giữ họ làm tù binh, có thể dùng làm quân bài đàm phán với Đế quốc trong tương lai, đúng không? Mà, giết hay làm họ mất khả năng chiến đấu thì cũng không tốn công hơn là mấy.” Rồi cô dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, và nói tiếp. “Dù vậy, vẫn mất khá nhiều thời gian để hạ gục hết. Cứ ngỡ là có thể làm nhanh hơn một chút... Lão Bà Bà, con xin lỗi vì đã đến muộn.”

“Không, ta nghĩ là đã nhanh lắm rồi...” Sera xin lỗi, Lão Bà Bà không biết phải trả lời thế nào, đành nói một câu thông thường.

“Nhiều Ảnh Quân như vậy... bị quét sạch trong khoảng hai mươi phút... sao. Có thể tin được không!”

“Mất đến hai mươi phút sao? Quả nhiên là quá lâu. Ma pháp sư mà tôi biết thì chỉ cần ba mươi giây là có thể tiêu diệt toàn bộ. Hơn nữa còn là chém bay đầu tất cả.”

“Cô nói gì...”

Sera đang nhớ lại cảnh tượng trong cuộc náo loạn ở Thủ đô, khi Ryo dùng Tia Nước Phản Lực để chém bay đầu lũ Quỷ trong nháy mắt.

“Vị ma pháp sư đó đã nói: ‘Trong lúc Sera bảo vệ khu rừng, tôi sẽ tiêu diệt quân đội Đế quốc’. Với một quân đội Đế quốc mà ngay cả tôi cũng không thể ngăn cản, thì chỉ có con đường diệt vong mà thôi.”

Trong mắt Sera mà Lanchas nhìn thấy, có một niềm tin tuyệt đối. Cô tin từ tận đáy lòng rằng điều đó sẽ xảy ra, không một chút nghi ngờ. Trong tâm trí Sera, đó đã là một sự thật đã được định đoạt.

“Lũ quái vật các người.” Lanchas bất giác lẩm bẩm.

Nghe thấy lời lẩm bẩm đó, lần đầu tiên Sera mỉm cười.

“Quái vật ư! Cuối cùng tôi cũng đã trở nên đủ mạnh để được gọi như vậy rồi sao! Không ngờ lại là một cảm giác vui sướng thế này.”

“Tại sao lại vui mừng chứ...” Sera mỉm cười vui sướng, và nhìn thấy cảnh đó, Lão Bà Bà lắc đầu lẩm bẩm.

“Nào, Tướng quân Lanchas,” lấy lại bình tĩnh, Lão Bà Bà gọi. “Chúng ta định để ngài làm sứ giả đến quân Đế quốc đang chiếm đóng Thủ đô.”

“Cái gì?” Lanchas không hiểu ý bà. Không phải xử tử để làm gương hay để trút giận, cũng không phải để làm quân bài đàm phán, mà là làm sứ giả? “Ý bà là sẽ thả ta đi mà không hề hấn gì sao?”

“Ừm, có thể nói là vậy. Dù sẽ phải mang theo một văn thư. Sau đó thì ngài muốn làm gì thì tùy.”

Lanchas suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

“Các người muốn ta truyền đạt lại những gì đã xảy ra ở đây, để dùng làm sức răn đe.”

Tây Lâm có sức mạnh đủ để hủy diệt hoàn toàn Quân đoàn 20 của Đế quốc... bằng việc gửi Lanchas đi, họ sẽ chứng minh điều đó một cách rõ ràng.

“Đã để mất đội quân dưới trướng... còn mặt mũi nào mà...”

“Dù nói vậy, ngài vẫn phải báo cáo, đúng không?” Trước những lời cay đắng của Lanchas, Lão Bà Bà nói một câu rất thực tế.

“Ta biết! Ta biết nhưng mà...”

Có lẽ, Bệ hạ sẽ không tha thứ cho mình. Nhưng nếu mình đào ngũ trước kẻ địch, sự an toàn của gia đình còn lại ở Đế quốc sẽ bị đe dọa. Nếu mình dâng hiến mạng sống, tội lỗi đó có lẽ sẽ không liên lụy đến gia đình. Hoàng đế Rupert VI là một người như vậy. Ông ta sẽ để con cái rửa sạch ô danh của cha mẹ bằng cách lập những công trạng lớn hơn... ông ta sẽ dẫn dắt theo hướng đó, thúc đẩy sự trưởng thành của họ và để họ cống hiến cho sự phát triển của Đế quốc. Đó là cách ông ta dùng người. Vốn dĩ, mình không có lựa chọn nào khác.

“Ta hiểu rồi. Ta chấp nhận làm sứ giả.”

Cứ như vậy, cuộc tấn công của Quân đoàn 20 Đế quốc vào Tây Lâm đã kết thúc với một thất bại hoàn toàn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận