• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2.5: Nagaoka Shuuji - Nửa Sau Học Kỳ Hai Năm Nhất [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 61: “Về Nhà Nagaoka”

0 Bình luận - Độ dài: 2,867 từ - Cập nhật:

Lễ hội văn hóa nhiều biến cố cũng kết thúc. Vào một buổi tối thứ Sáu nọ.

“Anou, Nii-san, Nee-san. Em đã quyết định, ngày mai sẽ về nhà Nagaoka rồi.”

Khi tôi và Rina đã ăn xong bữa tối do hai chị em làm ở trong phòng của Ichigo, đang vừa uống trà vừa nghỉ ngơi, Rina sau khi nghe điện thoại ở một góc khác thì quay lại và ngay lập tức tuyên bố sẽ về nhà.

“Ồ? Trước giờ em luôn tránh mà?”

Ichigo vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi từ phía sau và thắc mắc.

“Đó là vì em sợ sẽ chạm mặt tên anh trai ngốc nghếch kia. Nhưng bây giờ có vẻ cha đã đưa tên ngốc đó về nhà nội ở quê rồi, nên em chẳng có lý do gì để tránh nữa cả.”

“Thì ra là vậy.”

“Hơn nữa, nếu mà gặp tên anh trai ngốc đó ở nhà thì không biết anh ta sẽ làm gì nữa.”

Rina nói về Nagaoka cứ như hắn là thứ rác rưởi trên đường vậy.

Thật ra Rina cũng đã biết được chuyện Nagaoka đã làm thông qua Ichigo và Yuka.

Hơn nữa, sau đó cô bé còn biết được một chuyện khác là tên Nagaoka, trong lúc bị nhốt ở nhà, đã dùng những bức ảnh Rina mặc đồ lót (chụp lúc nào thì không ai biết) để tự thỏa mãn nữa.

Chính vì vậy mà thiện cảm của Rina dành cho Nagaoka cứ thế mà tuột dốc không phanh mỗi ngày.

Tôi và Nagaoka, cả hai đều là anh kế của Rina… nhưng nói thật, tôi không thể bênh vực được gì cho hắn, thế nên cũng chẳng cảm thấy thương hại gì cả.

“Với lại, mẹ cũng có nói muốn gặp hai anh chị một lần nên muốn em dẫn hai anh chị về…”

Rina ngay lập tức lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt của tôi rồi nói.

“Vậy à. Được thôi.”

Tôi nghĩ mẹ của Rina chắc hẳn cũng tò mò về người đang sống cùng với con gái mình.

“Xin lỗi, nhưng chị có một vài việc cần hoàn thành nên chị xin phép bỏ qua lần này nhé.”

Tuy nhiên, Ichigo đã đưa ra lý do và từ chối.

“Vậy ạ, vậy thì đành chịu vậy.”

“Lần sau sắp xếp được thì chị sẽ đi nhé?”

“Vâng.”

Vì đã từng nghe Rina kể rằng Ichigo kiếm tiền qua mạng, nên cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Thay vào đó, em hãy dùng số tiền này để mua quà nhé.”

Ichigo lấy ra hai tờ 10,000 yên từ trong ví, đưa cho Rina.

“Ể!? Em không thể nhận nhiều như thế được.”

“Vậy à? Vậy thì Kyo-kun, nhờ anh nhé.”

Nói rồi, Ichigo đặt hai tờ 10,000 yên đó vào tay tôi.

“Được thôi.”

Tôi nhận lấy và cho hai tờ tiền đó vào ví của mình.

…Mà nói thật, số tiền trong ví tôi hầu như đều là tiền của Ichigo cả.

“Em đã nói là không nhận mà!”

“Gia đình Nagaoka đang gặp khó khăn mà, cứ nhận lấy đi.”

Rina vẫn còn e dè, nhưng khi tôi cố gắng thuyết phục, cô bé không còn cách nào khác đành chấp nhận.

Nhà của cái tên Nagaoka… là một vấn đề. Nhưng dù sao thì đó cũng là nhà của cô em gái kế dễ thương của tôi mà.

Cứ coi như đây là một sự giúp đỡ nhỏ của tôi vậy.

✦✧✦✧

Vào cuối tuần tiếp theo.

Nói là về quê, nhưng thật ra chỉ là di chuyển bằng tàu điện trong cùng một thành phố nên cũng không có gì to tát.

Chỉ là đi mua một đống đồ ăn ở siêu thị trước nhà ga để làm quà là đủ.

Sau đó, chúng tôi đến nhà Nagaoka, một căn nhà độc lập nằm trong khu dân cư.

“Con về rồi đây!”

Có lẽ vì đã báo trước, cửa ra vào đã được mở sẵn, Rina bước vào nhà trước.

“Con về rồi à, Rina. Kyoichi-kun cũng đã lâu không gặp rồi nhỉ.”

Tại cửa ra vào, mẹ của Rina, Nagaoka Tomoko-san, đã ra đón. Bà ấy rất giống Rina, đúng là mẹ con.

Tôi đã gặp bà ấy một lần ở đồn cảnh sát vì liên quan đến tên Nagaoka đó.

“Vâng. Đây là quà ạ.”

“Ara, cảm ơn nhé. Để mẹ pha trà, hai đứa vào nhà đi.”

Theo lời Tomoko-san, tôi cởi giày và bước vào phòng khách. Trong lúc tôi đang uống trà do bà ấy mời thì Rina và Tomoko-san đi cất đồ ăn vào tủ lạnh.

Tôi cũng muốn giúp nhưng vì là khách và là người ngoài nên tôi bị ngăn lại.

Sau khi Rina và Tomoko-san sắp xếp xong đồ ăn và trở lại, ba chúng tôi trò chuyện về cuộc sống hàng ngày của Rina, những chuyện thời bé của cô bé, và chuyện ở trường của tôi.

“Kyoichi-kun vừa đẹp trai lại vừa ngoan. Cô chỉ muốn cháu trở thành con trai của cô thôi.”

“Vì bọn cháu đã nhận nuôi Rina rồi, nên cháu nghĩ cũng giống như vậy ạ.”

“Đúng là vậy nhỉ. Kể từ giờ, cô mong cháu sẽ chăm sóc cho Rina.”

“Vâng.”

Khi tôi đang nói chuyện với Tomoko-san, mặt Rina đỏ bừng.

“Này mẹ! Nói thế cứ như con là cô dâu của anh ấy vậy!”

Nghe Rina nói, tôi cũng thấy có vẻ đúng là như vậy thật.

“Ara, mẹ nghĩ thế cũng được mà. Kyoichi-kun có bạn gái chưa?”

“Vâng, có rồi ạ.”

Và tôi có đến tận ba cô bạn gái.

“Thế à. Vậy nếu lỡ hai đứa chia tay thì cháu có thể nhận lấy Rina của cô được không?”

“Mẹ! Nói thế cứ như con là người thay thế vậy!”

Đúng thật.

Ngược lại, tôi còn thấy Tomoko-san đang coi tôi như một ứng cử viên cho con rể tương lai của mình vậy.

“Mà này, bạn gái của Kyoichi-kun là người như thế nào vậy?”

“Là cháu, Oba-san!”

Ngay lúc đó.

Trước khi tôi kịp trả lời, giọng nói của Yuka vang lên từ phía sau.

“Ara, Yuka-chan đến chơi à. Đã lâu không gặp rồi nhỉ.”

“Unn, lâu lắm rồi không gặp ạ.”

Tomoko-san bình tĩnh chào Yuka.

Hai nhà ở cạnh nhau, và bọn trẻ cũng là bạn thuở nhỏ, có lẽ vì vậy mà họ thường xuyên qua lại nhà nhau.

Giọng điệu của Yuka cũng thân thiết như thể là bạn bè vậy.

Thế nhưng,

“Mà em đến từ lúc nào thế?”

“Vừa mới tới. Em biết chỗ giấu chìa khóa dự phòng mà.”

Yuka thản nhiên trả lời.

Tôi nghĩ chuyện đó có vấn đề nhưng chắc vì họ là bạn bè thân thiết.

Tôi cũng giữ chìa khóa nhà của Ichigo mà.

“Vậy Yuka-chan là bạn gái của Kyoichi-kun sao?”

Tomoko-san lại hỏi Yuka một lần nữa.

“Phải. Tụi cháu bắt đầu hẹn hò một thời gian rồi.”

“Yuka-chan cũng vậy sao!?”

Rina kinh ngạc hét lên khi nghe câu trả lời của Yuka.

Nhưng với cách nói đó…

“Cũng vậy?… À ré, đúng là cô có nghe nói là Kyoichi-kun đang hẹn hò với người bạn thuở nhỏ sống chung phòng với Rina mà.”

Đó thấy chưa, Tomoko-san đã nghi ngờ và nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

“Kyoichi-kun, cháu bắt cá hai tay à?”

Bắt cá ba tay đấy ạ… nhưng tôi không thể nói ra được.

“Không phải đâu, Oba-san.”

Yuka xen vào và trả lời thay cho tôi.

“Không phải là sao?”

“Không phải bắt cá hai tay, mà là ba tay.”

“Ể…?”

Con nhỏ này, tự dưng khai ra hết vậy!?

“Không sao đâu. Bọn cháu đã nói chuyện với nhau và chấp nhận mối quan hệ này rồi.”

“Thật sao. Cô cứ nghĩ Yuka-chan thích Shuuji nhà cô cơ đấy.”

“Từng là thế, nhưng cháu đã chán ngán cái tên ngốc đó rồi. …Xin lỗi Oba-san nhé.”

“Không sao đâu. Gần đây Shuuji cũng có nhiều chuyện làm cô không hài lòng.”

Ôi trời. Cứ như là chuyện bắt cá ba tay đang được cho qua vậy.

À mà, có lẽ Tomoko-san nghĩ đó là chuyện tình cảm riêng tư của người ngoài nên không nên can thiệp chăng?

“Nhắc mới nhớ, cô nghe nói cháu trai của chồng cô cũng kết hôn với một người khác chứ không phải bạn thuở nhỏ của nó. Có lẽ là do truyền thống gia đình Nagaoka rồi.”

Tomoko-san lẩm bẩm.

Với một người gần như là người ngoài như tôi, thật khó để đưa ra ý kiến.

“Vậy, tại sao Yuka lại đến đây thế?”

Tôi hỏi Yuka, tiện thể đổi chủ đề.

“Em nghe nói anh đến đây nên đến rủ anh đi hẹn hò ở khu này nè.”

“Hẹn hò ở khu này? Không lẽ bây giờ?”

Tuy bây giờ vẫn còn sớm và còn nhiều thời gian, nhưng chuyện này đột ngột quá.

“Đúng vậy. Đi chứ?”

“Aa…”

Tôi bối rối, không biết nên làm thế nào.

Dù sao thì hôm nay tôi đến đây là để chào Tomoko-san mà.

“Cứ đi đi, ở đây không sao đâu.”

Hiểu được nỗi lo của tôi, Tomoko-san đã thúc giục.

“À, thế còn bữa tối thì sao? Kyoichi-kun đã mua rất nhiều đồ ăn, nếu hai đứa ở lại thì cô sẽ nấu một bữa thịnh soạn nhé.”

“Oba-san, cháu cũng được ăn chứ?”

Trước khi tôi kịp trả lời Tomoko-san, Yuka đã hỏi.

“Được chứ. Dù sao cháu cũng là bạn gái của Kyoichi-kun mà.”

“Cảm ơn ạ! Vậy thì tụi cháu sẽ về trước bữa tối!”

Nói rồi, tôi bị Yuka kéo tay và lôi ra khỏi nhà Nagaoka.

✦✧✦✧

Sau đó, tôi được Yuka dẫn đi khắp nơi.

Trung tâm trò chơi, sân chơi bóng chày, karaoke, và cả một cửa hàng bán kẹo.

Và bây giờ, chúng tôi đang ngồi trên ghế đá công viên để nghỉ ngơi.

“Haa, vui quá. Kyoichi thấy sao?”

Yuka vươn vai với vẻ mặt sảng khoái rồi hỏi tôi.

“Anh cũng vui… nhưng mà mệt quá.”

“Anh tập luyện nhiều lắm mà?”

“Mệt tinh thần thôi.”

Tôi thở dài sau khi trả lời.

Thật sự rất mệt.

Không hiểu tại sao, cứ như thể bị chạy đua với thời gian vậy…

Hơn nữa, Yuka còn cẩn thận dán những bức ảnh đã chụp ở trung tâm trò chơi khắp mọi nơi.

Có lẽ không nên gọi là đi chơi, mà là đi vòng quanh thì đúng hơn.

“Xin lỗi nhé. Nhưng Kyoichi không thường đến đây, nên em muốn đi hết tất cả những nơi này hôm nay.”

Yuka nói với vẻ mặt hối lỗi.

“Có lý do gì đặc biệt để phải đi hết những nơi ở đây không?”

“Unn, vì đó đều là những nơi em thường chơi với Shuuji ngày xưa, nên em muốn ghi đè lên những kỉ niệm cũ.”

“Chuyện đó…”

Thật khó để bình luận.

Tôi không có tư cách để nói “hãy quên người thích cũ đi” vì tôi đang bắt cá ba tay mà.

“Công viên này này, em, Shuuji và Rina-chan cũng thường chơi trò đuổi bắt ở đây lắm.”

Yuka nói một cách hoài niệm.

Vậy ra nơi này cũng thế.

“…Có ổn không?”

Tôi vô tình hỏi, dù không biết nên hỏi về chuyện gì.

Yuka nhìn thẳng về phía trước và trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ổn. Nếu em để lộ sự lưu luyến dành cho hắn, thì đó sẽ là điểm yếu của em.”

Sau một khoảng lặng, cô quay sang nhìn tôi.

“Kyoichi. Em thật sự thích anh. Có thể sau này em sẽ làm những điều mà anh không thích, nhưng em muốn anh tin tưởng em.”

Những điều tôi không thích…

Thật sự tôi chỉ cảm thấy lo lắng nên tôi không muốn Yuka làm những chuyện đó.

“…Xin lỗi. Với mối quan hệ này, anh khó có thể đáp lại tình cảm của em.”

Vì vậy, tôi chỉ có thể đưa ra câu trả lời này.

“Em hiểu. Bây giờ, chỉ cần cậu đừng đẩy em ra xa là được. Một ngày nào đó, em nhất định sẽ khiến anh phải nói là thích em.”

Nói rồi, Yuka kéo vai tôi lại gần và hôn lên môi.

Trong lúc chấp nhận nụ hôn đó, tôi tự nhủ rằng mình đã quen với việc hôn một người khác không phải là Ichigo lúc nào không hay.

✦✧✦✧

Khi trời tối, chúng tôi quay trở về nhà Nagaoka và ăn bữa tối do Tomoko-san và Rina chuẩn bị.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy họ đã sử dụng đến 1/3 số đồ ăn tôi mua.

“Có ổn không? Dùng nhiều như thế này?”

“Không sao cả. Nếu để lại thì tên anh trai ngốc đó sẽ ăn hết thôi. Tên đó không có tư cách để ăn đồ mà Nii-san đã mua cho bọn em.”

Khi tôi hỏi Tomoko-san, Rina đã trả lời thay. Tomoko-san chỉ cười khổ.

“Đúng là cho Shuuji ăn thì uổng thật. Rina-chan, con thêm cơm nữa không?”

Yuka cũng đồng tình với Rina và đưa bát của mình ra.

“Có ạ.”

Rina không hề phàn nàn mà đơm thêm cơm cho Yuka, và Yuka tiếp tục ăn như thể đang muốn “săn” hết đồ ăn trên bàn vậy.

Nagaoka… tuy là do tự chuốc lấy, nhưng bị ghét đến mức này thì tôi cũng thấy hơi thương hại…

Sau khi ăn xong bữa tối, Tomoko-san đã mời chúng tôi ở lại qua đêm.

Ban đầu, tôi định từ chối.

“Nii-san, không được sao…?”

Rina níu lấy tôi, khiến tôi khó lòng từ chối, thế nên tôi đành chấp nhận và gọi điện cho Ichigo.

“Xin lỗi. Hôm nay anh phải ở lại đây một đêm.”

[Em không sao đâu. Cứ vui vẻ nhé, Kyo-kun.]

Ichigo trả lời lại như thế.

Vui vẻ cái gì chứ…?

Tôi được ở lại phòng của Nagaoka.

Tôi thấy hơi ngại khi mượn phòng của chủ nhà vắng mặt, nhưng không còn phòng trống nào khác, với lại tôi cũng không thể ngủ chung phòng với Rina được nên tôi đành chấp nhận.

Căn phòng này, tôi nghe nói nhà nghèo nhưng đúng là chẳng có gì thật.

Ngoài chiếc giường, bàn học, ghế và tủ quần áo, những món đồ nội thất tối thiểu, thì chỉ có sách giáo khoa và đồ dùng chơi tennis.

Tôi còn nghĩ phòng của tôi ở nhà có lẽ còn nhiều đồ hơn và bừa bộn hơn.

Mà, tôi chỉ biết phòng của mình, nên cũng không thể nói chắc được.

…Đến lúc ngủ rồi.

Tôi ngừng nghĩ về căn phòng và chuẩn bị nằm xuống thì cửa phòng mở ra.

Tôi nhìn người bước vào, đó là Yuka trong bộ đồ ngủ.

“Yuka? Sao em lại ở đây?”

“Em đến để ghi đè kỉ niệm cuối cùng.”

Yuka đóng cửa phòng và bước đến gần tôi.

“Ghi đè kỉ niệm… này.”

Không phải chứ?

Đây là phòng của người khác mà?

Nhưng Yuka đã đoán được nỗi lo lắng của tôi và trèo lên giường, đè lên người tôi.

“…Chuyện này hơi quá đáng rồi đấy.”

Tôi đã nói như vậy, chỉ mong cô suy nghĩ lại.

“Em biết. Nhưng nếu cứ ngoan ngoãn thì không thể thắng được hai cô gái kia…”

Hai cô gái đó là Ichigo và Aria-san ư?

Tôi không hiểu tại sao để chống lại hai người đó thì Yuka lại làm như thế này, nhưng tôi cũng không thể từ chối được.

Trong tình huống này, nếu cãi nhau mà để Rina và Tomoko-san phát hiện thì sẽ tệ hơn.

Tuy tôi cảm thấy có lỗi với Ichigo, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không chỉ tha thứ mà còn vui mừng nữa. Tôi đã nhận ra… hay nói đúng hơn là đã có chút cam chịu.

Tôi cũng bắt đầu thỏa hiệp với chính mình, không phải với bất kỳ ai… mà là với người yêu của mình (mặc dù là ba người).

“…Tùy em vậy.”

“Cảm ơn nhé.”

Sau đó, tôi và Yuka đã ứ hự ư ư ư, cố gắng giữ cho tiếng động nhỏ nhất có thể.

Nagaoka à, đúng là tao rất khốn nạn. Thật sự xin lỗi, được chưa?

<Tác Note>

Lại 5000 chữ rồi!

Tôi cũng đã nghĩ đến việc chia nhỏ ra, nhưng như thế sẽ mất mạch truyện nên tôi đã giữ nguyên.

Tôi thường chỉ viết khoảng 2000 chữ, trung bình là 2500 chữ, nên nếu sau này số chữ có giảm đi thì mong mọi người đừng giận nhé <_ _>

Tính đến chương này, nếu không tính giới thiệu nhân vật và lời bạt, thì câu chuyện đã vượt quá 200,000 chữ rồi.

Việc duy trì cập nhật hơn 2500 chữ mỗi ngày cũng khá khó khăn, nhưng nhờ sự ủng hộ của mọi người mà tôi đã cố gắng.

Chương này là phần ngoại truyện vẫn sẽ tiếp tục, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tác phẩm này nhé <_ _>

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận